"Kem ly cậu làm như thế nào làm ra được?" đôi mắt to đen nhánh của Đại La La nhìn chằm chằm vào Bùi Chu, không biết trong đầu lại đang xoay chuyển cái ý tưởng gì rồi.
Bùi Chu thành thật nói: "Chính là dùng trứng long điểu Warren cùng sữa long điểu hoà lẫn nấu lên, sau đó cho vào tủ lạnh làm đông. Đương nhiên, các ấu tể thích ăn ngọt, tôi liền cho thêm vào trong đó một ít nước cánh hoa xuân, nước raspberry, nước hoàng mang, nước trái cây."
"Ồ, nghe thôi đã thấy thật thú vị rồi." Đại La La mắt to tức khắc mị thành một cái hình dạng tà ác, xấu xa cười: "Như vậy về sau cậu không cần làm kem ly cho chúng nó ăn nữa."
Bùi Chu: "!?"
Đại La La lộ ra vài phần thần khí vui sướng: "Tôi quyết định rồi! Tôi phải làm cho bảo bảo Ba Tháp một cái máy chế tạo kem ly!"
Bùi Chu rốt cuộc nghĩ tới gì đó hỏi lại: "Cậu là muốn......?"
Đại La La thoả thuê mãn nguyện gật đầu: "Không sai, tôi muốn chế tác một cái máy chế tạo kem ly bên trong chứa đầy dung dịch bao gồm sữa và trứng, còn có thể tự do lựa chọn trái cây thêm vào, nhưng chỉ có ở chỗ chốt mở không ngừng đưa vào năng lượng băng hệ dị năng, mới có thể đem dung dịch trứng sữa trong đó biến thành kem ly!"
Bùi Chu: "......"
Đại La La giống như đang mở ra máy hát, bắt đầu cùng Bùi Chu kỹ càng tỉ mỉ giải thích cái máy chế tạo kem ly này dùng nguyên liệu gì, phải lắp ráp ra sao, nguyên lý chế tạo thế nào?
Bởi vì cô nàng nói rất nhiều danh từ chuyên môn nghiệp vụ, Bùi Chu nghe đến đầu óc choáng váng, mà nghe xong nửa ngày cũng không hiểu gì, anh liền đưa ra một vấn đề: "Nhưng mà cậu không thể để ấu tể Ba Tháp làm ra quá nhiều kem ly nha, nó ăn nhiều thì làm sao ăn bữa chính cùng dược thiện được."
Đại La La nhanh chóng xua tay: "Cái này cậu yên tâm, vì để nó tích cực chế băng, tôi sẽ cân bằng giữa cường độ dị năng băng hệ cùng sản lượng sản xuất kem ly với nhau! Tuyệt đối không có khả năng để nhóc đó ăn đến căng bụng!"
"Vậy thì tốt rồi!" Bùi Chu khá vừa lòng với điều này.
Không thể không nói, ý tưởng của Đại La La vẫn là rất có tính khả thi!
"Đúng rồi, kỳ thật không chỉ có ấu tể tộc Ba Tháp, ấu tể Huyền Phượng Tước cũng có thể dùng cùng loại biện pháp nha!"
Nhận được sự dẫn dắt của Đại La La, Bùi Chu cũng có một cái chủ ý.
Bùi Chu: "Tôi phát hiện tiểu phượng hoàng rất thích làm đồ thủ công, vậy cậu có thể dùng một ít tài liệu đặc thù để nó có thể rèn luyện tinh thần lực trong khuôn mẫu đưa ra không không?"
Thông qua vài lần quan sát gần đây, Bùi Chu phát hiện ấu tể Huyền Phượng Tước có tốc độ, lực lượng và sự nhanh nhẹn cùng các ấu tể khác so sánh với nhau thì kém rất xa, vì thế anh liền đem chủ ý hướng về mảng tinh thần lực.
"Hẳn là cũng có thể đi, chính là mấy cái tài liệu thì phải nghiêm túc tìm một chút." Đại La La nghe xong nhưng giống như suy nghĩ gì đó, đề nghị nói: "Vừa lúc, ngày mai là cuối tuần có một phiên chợ Warren, chúng ta có thể đi nhìn xem?"
Bùi Chu: "Có chợ? Thế thì tốt quá! Vừa lúc tôi cũng muốn đi mua một chút nguyên liệu nấu ăn dùng để làm dược thiện."
Đại La La: "Được, vậy ngày mai 9 giờ sáng chúng ta đi!"
Hai người cùng nhau đi bộ trở về trong thị trấn, ở chỗ ngã rẽ giao lộ mới tách ra.
Bùi Chu lại đi tiếp một đoạn đường, rốt cuộc cũng nhìn thấy căn nhà gỗ nhỏ của mình.
Ánh mặt trời chiếu vào trước cửa nhà gỗ nhỏ, đá trên mặt đất bị rửa đến phi thường sạch sẽ, một con hồ ly trắng trắng lông xù xù ghé vào cửa phơi nắng, đột nhiên cái mũi của nó giật giật một chút, nó giật mình nâng đầu lên nhìn.
Lúc nhìn thấy Bùi Chu đã về, một đôi hồ đồng hẹp dài nháy mắt mở to, giống như có muôn ngàn vì sao lấp lánh trong đó.
Bùi Chu nhịn không được mỉm cười, anh ngồi xuống, mở ra hai tay, nhìn hồ ly tiên sinh nháy mắt bốn chân tung tăng, giống như một đám mây tinh nghịch, hưng phấn chạy về phía anh!
Tay đem hồ ly tiên sinh ôm lên đầy sung sướng, Bùi Chu đem mặt chôn ở lớp lông mao cổ hồ ly tiên sinh, hít thật sâu một hơi.
"Ha...... Thật thơm!" Trên mặt Bùi Chu lộ ra một nụ cười ngu muội vô cùng hạnh phúc.
Loại cảm giác khi về đến nhà, được một tiểu gia hỏa ở cửa chờ mong, thật là quá hạnh phúc!
Hồ ly tiên sinh được ôm cứng cũng hạnh phúc mà nheo lại đôi mắt, trên mặt hồ ly lộ ra biểu tình mê say.
Loại cảm giác khi chờ đợi tiểu kiều thê của mình về nhà, được em ấy ôm ấp, được em ấy dựa vào thật là quá hạnh phúc mà!
Hồ ly tiên sinh hiện tại rốt cuộc đã rõ vì cái gì mấy đồng nghiệp trong quân bộ có bạn lữ đều không muốn tăng ca, cũng không muốn tăng thêm huấn luyện, hừ...... vợ yêu, thật là thứ tiêu hao ý chí chiến đấu của thú nhân!
"Được rồi, được rồi...... Thật ngứa, đừng liếm nữa!" Bùi Chu ngửa đầu ra sau lắc trái lé phải, hồ ly tiên sinh trong ngực anh kích động không yên, không ngừng lắc lư cái đuôi xoã tung mượt mà, nó muốn liếm môi Bùi Chu nhưng không liếm đến, thuận thế sửa liếm lên hầu kết đối phương, brbrbr......
Nhưng là liếm liếm, hồ ly tiên sinh liền nghi hoặc mà nheo lại đôi mắt, hửm? Vì cái gì trên người tiểu kiều thê nhà mình lại có một tia hương vị cực nhạt của thú nhân giống đực khác?
Cô nhi viện quân khu ba không phải đều là ấu tể sao? Nơi nào xuất hiện thú nhân giống đực thành niên vậy?
Đôi mắt hồ ly tiên sinh nhíu lại, có vẻ có chút nguy hiểm, cái mũi nó lại lần nữa giật giật hai cái: Ừm, cái mùi này ngửi...... Có điểm giống mùi của thú nhân lang tộc trong quân bộ!
Oẹ, thật là khó ngửi muốn chết!
Xem ra lần sau mình nhất thiết phải đi theo, không thể mặc kệ thanh niên nhân loại này khắp nơi chạy loạn, trêu hoa ghẹo nguyệt.
Hồ ly tiên sinh theo bản năng càng thêm nhanh nhẹn liếm liếm liếm, làm cho mùi vị của mình phủ kín trên người bác sĩ thú y này, dùng phương thức này tới tuyên cáo chủ quyền.
Vì thế, mặt mũi Bùi Chu ướt đẫm nước miếng của hồ ly tiên sinh.
"Ai da, dơ muốn chết." Bùi Chu một bên cười, một bên duỗi tay đè lại hồ ly tiên sinh đang kích động, cái đuôi xù xoã tung mềm mại của nó liều mạng lắc trái lắc phải, quả thực sắp lắc ra tàn ảnh rồi.
Bùi Chu trong nháy mắt có một loại ảo giác mình nuôi không phải hồ ly, mà là chó!
"Được rồi, đừng náo loạn nữa." Bùi Chu ôn nhu rũ mắt, cùng đôi mắt sáng lấp lánh của hồ ly tiên sinh đối diện nhau, anh nhẹ giọng dụ dỗ cục cưng của mình "Đói bụng chưa? Anh làm đồ ngon cho cưng ăn nhé!"
Anh đứng lên, nhìn thoáng qua giỏ tre ở cửa, đó là phần dược thiện hôm nay bán ra—— sủi cảo.
Hiện tại sủi cảo đã không còn nữa, nhưng thật ra có một đống chuyển phát nhanh ký nhận ném ở bên trong.
"Thật đúng là bán hết rồi." Bùi Chu vuốt ve cằm, âm thầm tặc lưỡi: "Mình cho rằng đã làm được đủ nhiều, ước chừng 100 miếng sủi cảo, không nghĩ tới một buổi trưa liền bán hết sạch."
Bùi Chu cao hứng rất nhiều, lại lần nữa ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu hồ ly tiên sinh, "Cám ơn cưng đem đồ vật giao cho nhân viên chuyển phát nhanh!"
Theo bàn tay khẽ vuốt qua lông mao, tinh thần lực ấm áp giống như nước suối chảy nhỏ giọt len lỏi vào trong cơ thể nó, làm hồ ly tiên sinh lộ ra vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, như được ngâm mình trong dòng suối nước nóng ấm dào dạt, toàn thân thư thái.
Bùi Chu cũng không có chú ý tới, hồ ly tiên sinh dưới bàn tay anh âu yếm, ánh mắt dần dần biến hóa, đó là một loại ánh mắt càng thêm thâm thúy.
【 Đinh! Kỹ thuật vuốt lông của bạn phi thường thành công, hồ ly tiên sinh bị hao tổn tinh thần lực đang chuyển biến tốt đẹp! Tình trạng tinh thần lực chuyển sang trung độ hỗn loạn. 】
Nghe được tinh thần lực phản hồi, Bùi Chu hơi hơi kinh ngạc, hồ ly tiên sinh bị hao tổn tinh thần lực rốt cuộc bắt đầu chuyển biến tốt đẹp rồi sao!
Anh vui vẻ vô cùng, vội vàng ôm hồ ly vào trong nhà gỗ, một bên lải nhải: "Thật tốt quá! Tinh thần lực của cưng rốt cuộc bắt đầu khôi phục, buổi tối nay ăn tiểu mãnh long hầm cay, cưng phải ăn nhiều một chút biết không! Ăn nhiều thì thương thế mới có thể càng mau khỏi!"
Bóng lưng anh biến mất ở cửa phòng khám.
Ánh chiều tà hoàng hôn cũng biến mất ở phía sau núi lớn, sao trời lấp lánh, bóng trăng treo cao, màn đêm bao phủ toàn bộ Warren tinh cầu.
......
Buổi tối, hầu hạ hồ ly tiên sinh cơm nước xong xuôi, lại thu dọn nhà cửa sạch sẽ, sau đó nhanh chóng tắm rửa thư giãn.
Bùi Chu rốt cuộc thoải mái nằm ở trên giường của mình, trong tay anh cầm điều khiển từ xa, tùy ý đổi kênh, tính toán xem chương trình thực tế ảo trên TV một lát rồi ngủ.
Nhưng anh nhịn không được trộm ngắm cái ổ hồ ly một chút.
Nói đến cũng kỳ quái, hôm nay lúc ăn cơm, hồ ly tiên sinh từ trước đến nay mài mài chít chít ầm ĩ không thôi cư nhiên cầm nĩa ăn đến vô cùng ưu nhã, trên cổ đeo yếm ăn màu hồng phấn đều không có làm dơ, hơn nữa sau khi ăn xong còn tự mình đi rửa tay, rửa mặt.
Càng kỳ quái chính là buổi tối nay nó cư nhiên ngồi yên ở trên tatami phát ngốc ước chừng nửa giờ? Trong lúc không xem phim hoạt hình, cũng không xem mấy chương trình quảng cáo mỹ phẩm làm đẹp da lông, vẫn luôn duy trì một bộ biểu tình nghiêm túc trầm tư?
Thậm chí cuối cùng nó còn tự mình chủ động chui vào ổ hồ ly mà không có nhảy lên làm loạn giường anh!?
Hay là đang ủ mưa chuẩn bị đại chiêu gì rồi?
Bùi Chu vuốt ve cằm một phen, cảm thấy điều này thật sự là quá cổ quái, anh có chút không biết cái tiểu gia hỏa này lại muốn làm ra chuyện xấu gì.
Nói thật ra trước kia hồ ly tiên sinh làm ầm ĩ, anh có chút ngại phiền, nhưng khi hồ ly tiên sinh thật là quá ngoan ngoãn, trong lòng anh lại vắng vẻ.
"Mình đây là được voi muốn hai bà Trưng à......" Bùi Chu nội tâm buồn cười, tự giễu một câu.
Nửa giờ sau, Bùi Chu đã làm tốt chuẩn bị, hồ ly tiên sinh đêm nay là sẽ không quấy rầy mình, liền tắt TV, lăn vào trong chăn cuộn tròn làm ổ ngủ.
Trong bóng đêm yên tĩnh, đột nhiên anh lại nghe được thanh âm móng vuột cào chăn quen thuộc.
Bùi Chu sững lại, sau đó vui mừng đối diện với đôi mắt mở to mà xanh lam đầy vô tội của hồ ly tiên sinh.
"Ô ngao!" Hồ ly tiên sinh nghiêng đầu một cái, chớp chớp mắt, giống như đang nói "Em nguyện ý để tôi đi lên ngủ cùng không?"
Trong bóng đêm, đôi mắt đối phương sáng long lanh, xinh đẹp mê người vô cùng.
"Haizzz, thật là không có biện pháp với mi, muốn lên thì đi lên đi......"
Miệng thì tỏ vẻ đáp ứng thật sự miễn cưỡng, nhưng động tác duỗi tay ôm hồ ly của Bùi Chu thật ra rất nhanh, một tay đem hồ ly ôm lên giường, một tay thuần thục lật một góc chăn che trên cái bụng mềm mại của nó.
"Hôm nay điều hoà bật hơi thấp, tuy rằng mi lông mao nhiều, nhưng cũng phải chú ý giữ ấm nha, không được để lạnh bụng tiêu chảy!"
Bùi Chu ôn nhu mà nói một tiếng, lại sờ cái bụng lông mềm của nó, lúc này mới một lần nữa nằm xuống, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Đầu giường có lông xù xù làm bạn, khóe môi anh thỏa mãn nhếch lên, một bộ rốt cuộc có thể an tâm ngủ.
Hồ ly tiên sinh ghé vào bên cạnh anh, nghe thấy hô hấp của Bùi Chu trở nên đều đều, trong bóng đêm, một đôi hồ đồng hẹp dài dần dần rút đi sự thiên chân vô tà, trở nên sâu thẳm như đại dương, lộ ra một loại khí chất thâm trầm khôn kể.
Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú Bùi Chu một lúc lâu, một tia ý cười từ sâu trong con ngươi lan toả ra.
Vô thanh vô tức thò lại gần, nó cúi xuống gần khoé môi khẽ nhếch lên của Bùi Chu, đặt xuống một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, biểu tình ôn nhu, giống như dã thú ngửi tường vi.
Lần đầu tiên, không có vươn đầu lưỡi liếm.