Nhất Bác cũng ngồi bên giường cạnh y, yên tĩnh nhìn y một lát, mới đưa tay ra giúp y vén lọn tóc xõa xuống ra sau tai. Thời gian này Tiêu Chiến gầy quá mức tưởng tượng, khuôn cằm trông càng sắc bén, hốc mắt cũng hơi lõm vào trong, khiến người ta nhìn đến đau lòng.
Nhất Bác hỏi y: "Ngươi tỉnh rồi, hay là vốn dĩ chưa hề ngủ?"
"Nửa tỉnh nửa mơ." Tiêu Chiến cười đáp, giọng nói vẫn còn hơi khàn. Y cũng tự nhận thấy, khó chịu ho một tiếng. Nhất Bác vội vã đứng dậy, đưa nước tới cho y, trong nước còn thêm chút mật. Chén nước bưng tới, y cũng không từ chối, uống một ngụm nhỏ, cổ họng đỡ hơn một chút, lúc này mới lên tiếng: "Nghe nói đại phu đã bắt mạch cho ta rồi."
Cũng nghe đại phu nói, vì nôn quá nhiều gây tổn thương cổ họng, trong nước uống pha thêm chút mật ong có thể làm nhuận họng. Vì thế y uống một hơi hết sạch chén nước pha mật.
Nhất Bác đưa khăn lau miệng cho y, đường đường là Ngụy Vương, nhưng lại rất biết chăm sóc người khác.
Tiêu Chiến thuận tiện vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh, bảo hắn ngồi xuống.
"Ta mơ một giấc mơ."
Nhất Bác giật mình, cả người cũng căng thẳng theo: "Đã mơ thấy gì?"
Tiêu Chiến nhìn một cái đã biết hắn đang nghĩ gì, bất đắc dĩ cười, "Không mơ thấy thần tiên truyền thụ, chân long bạch hổ hay không sinh được chân mệnh thiên tử gì cả."
Nhất Bác "ồ" một tiếng, mới phản ứng kịp y đang nói gì, ánh mắt sáng rực nhìn y, giống như không thể tin được. Mặc dù chưa cười thành tiếng, nhưng khóe miệng đã không nhịn được hơi cong lên. Sau đó lại giống như sợ bản thân mình tỏ ra vui mừng quá độ, vội mím chặt môi lại, biểu cảm thực giống như ngọn núi đứng yên mặc mưa sa tuyết giáng, lại trầm ổn "Ừm" một tiếng.
Tiêu Chiến nói: "Ta mơ thấy muội muội.......còn có Thái tử phi."
Ý cười mỏng manh trên mặt Nhất Bác ngay lập tức cứng ngắc
Tiêu Chiến thấy phản ứng của hắn, chỉ biết cười khổ: "Ta đã từng này tuổi rồi, không nên có Thái tử phi sao?"
Đương nhiên là nên. Tiêu Chiến lớn hơn hắn sáu tuổi, vốn dĩ sớm đã nên lập phi. Hàn Vương ít hơn Tiêu Chiến hai tuổi mà đám nhi tử đã lớn phổng rồi, chuyện này cũng không có gì hiếm lạ. Nhưng Nhất Bác từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt nhất thời ỉu xìu, cả nửa ngày mới lắp bắp nói ra được mấy từ: "Vậy, Thái tử phi của ngươi......vẫn đang ở Nam Du sao?"
Chưa bao giờ giống lúc này, Nhất Bác lại cực kỳ hy vọng vị Thái tử phi này cũng sẽ gặp tai họa trong trận quốc nạn kia.
Tiêu Chiến lắc đầu: "Nàng mất rồi."
Nhất Bác nhíu mày, may mà chưa thở phào nhẹ nhõm ngay trước mặt Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nói: "Nàng là nữ nhi trong dòng tộc nhà mẫu hậu ta, từ nhỏ định sẵn sẽ được gả cho ta. Có điều nàng nhỏ hơn ta mười mấy tuổi, cũng không lớn hơn muội muội ta là bao. Ta vẫn luôn chờ đợi, đợi khi nàng cập kê. Nhưng đến khi nàng cập kê, thì chiến sự lại xảy ra. Mẫu hậu nói, đợi ta từ chiến trường quay trở về sẽ tổ chức hôn lễ cho chúng ta, mà nàng không chờ được. Nàng mắc bệnh, người cũng không còn nữa rồi. Mới vừa rồi ta mơ thấy, ngày trước tỷ muội bọn họ chơi ném đồng ở trong cung mẫu hậu. Thấy ta đến, muội muội liền chơi xấu, đoạt lấy một cái hà bao trên người ta, đem hết những thứ có giá trị cược hết cho Thái tử phi, nói đây là sính lễ, nàng mắc cỡ quay đầu muốn bỏ chạy, sống chết cũng không chịu nhìn ta....."
Đôi mắt y rơi vào hư không, bên môi mang chút ý cười, giống như đang đặt mình vào cung điện xa xôi ấy, cảnh tượng bên người vô cùng ấm áp, thiếu nữ nô đùa, dưới ánh nhìn âu yếm của mẫu thân. Nhưng rất nhanh, ảo ảnh đó liền biến mất, y gượng cười nói: "Không gả cho ta cũng tốt, khỏi phải chịu nỗi nhục của đất nước, rõ ràng nàng là người có phúc."
Nhất Bác chăm chú quan sát nét mặt y, giống như muốn nhìn ra điều khác từ trong ánh mắt đó, mãi một lúc sau, mới chua xót mở lời: "Ngươi rất thích nàng ta sao?"
Tiêu Chiến lại lắc đầu: "Chuyện này còn chưa nói tới. Ta gặp nàng mới chỉ mấy lần."
Mỗi lần gặp gỡ, dường như đều là ở chỗ của Mẫu hậu, Thái tử phi vẫn luôn chơi đùa cùng một chỗ với muội muội của y. Trong lòng hắn, Thái tử phi giống với muội muội, vẫn là những đứa trẻ chưa trưởng thành.
Hàng lông mày Nhất Bác khẽ giãn lỏng, cũng không biết nghĩ đến cái gì, hắn đưa tay qua nắm lấy tay Tiêu Chiến. Thấy y không có phản ứng gì, lại được nước tiến tới, cả người dứt khoát ngả vào trên đùi y, hắn nghĩ thầm, mặc kệ, dù sao y cũng đã là người của hắn rồi.
Tiêu Chiến cúi đầu xuống nhìn hắn, giống như nhìn thấu tâm tư hắn, vừa bất lực vừa buồn cười. Lắc lắc đầu, nhưng cũng không đẩy hắn ra, tùy ý để hắn nằm ở đó.
Nhất Bác tiện tay đùa nghịch lọn y đang xõa xuống, chợt nói: "Nàng ta nhỏ hơn ngươi nhiều như vậy, theo lý mà nói, trước tiên nên để ngươi nạp vài thiếp phòng hầu hạ."
Tiêu Chiến gật đầu: "Quả thực phụ hoàng đã ban thưởng cho ta vài nữ tử."
Nhất Bác bật ngồi dậy: "Vậy......vậy ngươi......"
Y không phải là có vài đứa con ở Nam Du rồi đấy chứ! Nhất Bác giật thót mình, đột nhiên nghĩ đến chuyện này, đúng rồi, quốc chủ Nam Du vui vẻ giao Thái tử ra làm con tin như vậy, chẳng lẽ Thái tử sớm đã có người kế vị rồi sao!??
Tiêu Chiến đùa giỡn tâm tư hắn, ánh mắt xấu xa chớp nháy, chỉ im lặng, để hắn tự mình đoán.
Nhất Bác giằng co với y một hồi, lại vừa nghĩ, không thể như vậy. Kẻ vũ phu như Hàn vương, nếu Thái tử có người thừa kế, chắc chắn gã cùng sẽ bắt đi bằng sạch. Nghĩ đến đây, hắn mới yên tâm hơn một chút, lại đặt người nằm xuống.
Tiêu Chiến lúc này nói tiếp: "Ta chưa chạm vào bọn họ, đều đã đưa trả về lại cho phụ hoàng rồi."
Việc này nằm ngoài dự đoán của Nhất Bác. Con cháu của hoàng gia, lâm hạnh vài nô tỳ cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Chứ đừng nói là Thái tử, vương gia không nhận được sủng ái là hắn đây, đến năm mười mấy tuổi, cũng từng lâm hạnh qua một hai nô tỳ...với tiểu tư.
Hắn đột nhiên cười ranh mãnh, tiến sát lại gần, bàn tay không yên phận mà sờ tới giữa hai chân Tiêu Chiến: "Theo ta thấy, Thái tử chính nhân quân tử ngươi thật có chút không hợp tình hợp lý cho lắm. Có phải ngươi "Không thể" hay không?"
Tiêu Chiến giữ lấy bàn tay đang làm loạn của hắn, ngoài mặt giả và tươi cười hất sang một bên: "Ta có thể hay không, ngươi còn không biết?"
"Biết biết biết." Nhất Bác bật cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý, bỗng nhiên nổi lên tâm tư xấu xa, lần nữa sáp gần tới, cọ cọ trong cổ Tiêu Chiến, ngửi thấy mùi thuốc đắng mát trên người y, cũng khá là thơm, hắn tham lam hít sâu hai hơi nữa, lười biếng kề vào hõm gáy y, dồn toàn bộ sức nặng của cơ thể dựa vào trên người y, vẫn không quên lên tiếng: "Tiếp tục nói đi."
Tiêu Chiến bị hắn quấn lấy làm loạn đến không chống đỡ nổi, cả người ngửa về phía sau, một tay chống trên giường, tay kia giả bộ chối từ đặt lên ngực hắn:"Nói cái gì?"
"Tại sao lại đem trả những nô tỳ kia lại?."
"Ta không muốn phụ hoàng coi ta là một kẻ háo sắc."
Nhất Bác cười nói: "Đại vương trước kia háo sắc, yêu khuyết phi. Đương thời lúc đó, oa nữ chưa gả, nam tử chưa lập gia đình. Vương nếu như háo sắc, cùng bách tính đồng chi, với Vương có can hệ gì chứ?"*
(*Nguyên văn: "昔者大王好色,爱阙妃。当是时也,内无怨女,外无旷夫。王如好色,与百姓同之,于王何有?". Trích trong tác phẩm "Mạnh Tử - Lương Huệ vương"
Mạnh Tử nói với Tề Tuyên Vương:: "Yêu thích nữ sắc cũng không phải điều gì sai trái, tổ phụ của Chu Văn vương ngày trước rất háo sắc, vô cùng sủng ái hậu phi. Nhưng hắn ta hết sức cần chính, lúc đó, nam nữ đều có thể lập gia đình đúng lúc, chỉ cần không quá lớn tuổi, dân chúng đều có thể trải qua cuộc sống phu thê bình thường, Tề Tuyên vương ngươi đồng thời háo sắc, chỉ cần có thể nghiêm túc cân nhắc thỏa mãn nhu cầu của bách tính muôn dân, thì làm gì có ai chỉ trích ngươi chứ?"
Ở đây Nhất Bác mượn lời này của Mạnh Tử ý nói, dù đam mê nữ sắc nhưng vẫn chăm lo cho nhu cầu của nhân dân, làm một người cần chính thì không sợ ai phàn nàn.) (Đoạn này tác giả giúp mình giải thích ^^)
Tiêu Chiến nghe vậy không đáp lại, thấy Nhất Bác hơi ngửa ra, vẻ mặt lười biếng phóng túng, vẫn là dáng vẻ từng thấy trước đây của hắn, dáng vẻ hờ hững, còn ngụy biện nói có sách mách có chứng. Không biết vì sao, trái tim y lại mơ hồ đập rộn lên, không chút cẩn thận, nói ra một lời thật lòng:
"Bởi vì ta hy vọng, nhi tử của ta phải do chính phi của ta sinh ra."
Nhất Bác chớp mắt, cơ thể nhẹ nhàng ngửa về phía sau, chừa ra một chút khoảng cách, hắn nhìn y, vẻ mặt tăng thêm vài phần nghiêm túc.
Hắn cuối cùng cũng hiểu Tiêu Chiến từ nãy tới giờ nói tới nói lui thực ra là đang muốn nói cái gì. Y từng có tất cả mọi thứ trên đời, trong giấc mơ y thấy nhà, thấy thê tử môn đăng hộ đối, cùng với y sinh con đẻ cái, những đứa trẻ danh chính ngôn thuận. Y chưa từng nghĩ, bản thân mình sẽ có ngày ở đất Bắc, ở địch quốc, cùng với nam nhân y bị cưỡng ép sống chung sinh hạ nhi tử, còn là tự mình sinh ra.
Nhất Bác không biết phải nói thế nào mới phải.
Tiêu Chiến nói xong lời này, cũng cảm thấy ngượng ngùng. Y né tránh ánh mắt hắn, nghiêng đầu qua bên nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
Nhất Bác nghe thấy tiếng thở dài của y cũng luống cuống theo, giọng điệu gần như cầu khẩn: "Ta sẽ nghĩ cách, cứ nói đứa trẻ này ra do thị thiếp ta nạp vào sinh ra, sẽ không có ai biết được đâu!"
Tiêu Chiến bị hắn ôm vào trong lồng ngực, ánh mắt dao động, như không ngờ tới, "Ngươi......" Thật lâu sau, mới cười khổ một tiếng, "Ngươi muốn đứa trẻ này đến vậy sao?"
Nhất Bác nhìn y, mi tâm nhíu chặt, không nói được lời nào.
Hắn thực ra chưa từng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Lúc đại phu nói cho hắn biết, hắn nửa tin nửa ngờ, sau đó hắn cũng lưu tâm quan sát, cuối cùng đưa ra được kết luận, sắp xếp ổn thỏa tất cả....Chăm sóc Tiêu Chiến giống như một bản năng, hắn vô thức liền có thể làm được mọi việc. Hắn thậm chí còn nghĩ đến đe dọa đại phu, bịa ra đủ lý do thoái thác, chỉ có duy nhất vấn đề này chưa từng nghĩ đến, hắn thật sự mong muốn đứa trẻ này sao?
Ngay cả mộng cảnh Tiêu Chiến vừa miêu tả cho hắn thấy, hay là thái tử phi của y, hay là kỳ vọng y mong muốn, hay là cảnh tượng gia đình đầm ấm, đối với Nhất Bác mà nói đều hoàn toàn xa lạ. Hắn nghĩ lại vào đêm giao thừa một đám người vui vẻ đoàn tụ, lại nghĩ đến hắn từ trước đến nay chưa từng nghiêm túc suy ngẫm bốn từ "Một mình cô độc", nghĩ đến nỗi trước ngực dâng lên một nỗi chua xót....Hắn giống như một đứa trẻ đột nhiên bị lạc vào trường thi, bởi vì không nghĩ ra đáp án, nên chỉ có thể rập khuôn theo đáp án của người khác.
Một người ở bên cạnh hắn, một đứa trẻ thuộc về bọn họ, ồn ào náo nhiệt, gia đình đoàn viên.
Hắn nhìn Tiêu Chiến nói: "Ta muốn."
Nhất Bác không đợi câu trả lời từ Tiêu Chiến, đã liền bao phủ lên môi y, mơ hồ nhưng lại khăng khăng hết lần này đến lần khác cọ sát, "Ta muốn." Hắn lặp lại một lần nữa, không phải một lời khẩn cầu, mà giống như một mệnh lệnh ngang ngược.
Hắn không nặng không nhẹ nhào lên trên giường, thật giống một con hổ con. Chưa có bao nhiêu sắc dục, nhưng lại ngang bướng, không nói đạo lý, không quan tâm gì khác, không hề có chừng mực, làm cho người ta tâm phiền ý loạn.....nhưng lại không thể khước từ.
Tiêu Chiến ngửa mặt thở dài: "Ngươi có muốn đứa trẻ này nữa không hả, bây giờ đừng có trêu chọc ta nữa."
Nhất Bác nhất thời sửng sốt, rõ ràng cảm nhận được thứ nhô lên dưới bụng, vô cùng mềm mại, cách vài lớp y phục vẫn có thể thấy được nóng bỏng.
Đó không phải của hắn.
Nhất Bác nằm trên người y, nhịn không được bật cười. Đại phu nói thế nào nhỉ ------Phải cẩn thận kiềm chế dục hỏa mãnh liệt. Mà một tháng gần đây, Tiêu Chiến đều tận lực thể hiện đủ thứ chứng minh mình không có thai, không hề để hắn nhìn ra được.
Hắn muốn cười, nhưng lại không dám. Hắn vẫn như cũ nằm trên người y, cũng không biết là nên vội vàng dậy hay làm thế nào nữa. Trong tay vẫn đang giữ lấy cổ tay Tiêu Chiến ấn xuống giường, càn quấy đến mức tà áo của y mở phanh, lộ ra bờ ngực da thịt trắng tinh tế. Nhất Bác đưa mắt nhìn xuống dưới, cảm thấy bản thân không hề muốn đứng dậy.
Tiêu Chiến nhìn hắn, ánh mắt yếu ớt, khóe môi đột nhiên cong lên, y vươn cần cổ, ghé sát vào tai hắn nói: "Quả nhân có bệnh......" *
Người phía trên ngay lập tức thở ra luồng khí lạnh
Âm thanh của Tiêu Chiến càng nhỏ đi, gần như là thì thầm
".......Quả nhân này thích sắc đẹp." *
(*Nguyên văn: 寡人有疾,寡人好色: Quả nhân này có bệnh, quả nhân này thích sắc đẹp. Tiêu Chiến mượn lời Tề Tuyên vương nói với Mạnh Tử để đáp lại Nhất Bác)