Lời người dịch:
Chương 3 có cảnh giường chiếu của Nguỵ Vương và thị nữ, vì là truyện cổ đại, nhân vật chính lại là người của hoàng tộc nên rất khó tránh khỏi.
Nếu mọi người không thích có thể bỏ qua chương này, mong mọi người cũng đừng buông lời nặng nhẹ. ❤️
Và một điều mình muốn nhấn mạnh chính là:
TẤT CẢ CÁC CHI TIẾT ĐỀU LÀ TÁC GIẢ XÂY DỰNG, OOC, KHÔNG NÊN ÁP ĐẶT VÀO CHÍNH CHỦ!
(Mọi người cũng đừng để bị chương này lừa:v, chương sau là quay 180 độ luôn rồi:D)
------------------
Ngụy Vương dường như không trêu chọc, cũng không quấy rầy Tiêu Chiến nữa. Chỉ là thỉnh thoảng phân phó cho nô tỳ tới bẩm báo, nghe ngóng xem Thái tử mỗi ngày làm những gì. Hắn không trói buộc hành động của hai huynh đệ bọn họ. Tiêu Chiến mỗi tối đều tới thăm muội muội của mình. Nhưng nghe nô tỳ kia nói, thái tử lo lắng nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù là huynh muội cùng chung cha mẹ, ban đêm cũng không có đi vào phòng ngủ của công chúa. Đa phần là đứng ngoài cửa hỏi thăm hai ba câu. Nhưng hỏi thăm xong cũng không đi ngay, thường thường sẽ canh giữ ngoài cửa đến tận lúc nửa đêm, có lẽ vẫn là đề phòng Ngụy Vương. Rất sợ lòng tham hoa tâm của hắn nổi lên, buổi tối lại triệu công chúa đến thị tẩm.
Nhất Bác nghe xong, khóe miệng ẩn hiện ý cười, hạ lệnh cho mời công chúa đến thư phòng.
Công chúa không dám cãi lệnh, chỉ nửa khắc sau đã tới rồi. Trên người là một màu trắng mộc mạc thuần khiết, mái tóc được vấn cẩn thận thành búi trên đầu. Trang điểm cũng không khác là bao so với những nô tỳ ở trong phủ Ngụy Vương, nhưng khuôn mặt rất giống ca ca nàng, thanh lệ tuyệt sắc. Giữa hai hàng lông mày đè nặng nỗi phiền muộn khó thể tiêu tan.
Tiến vào thư phòng, công chúa sợ hãi hành lễ, nhìn trên tay hắn đang cầm một quyển sách, không đợi hắn phân phó đã chủ động đi tới mài mực. Nhất Bác lướt qua nhìn thấy đôi tay nàng nứt nẻ khắp nơi, ngón tay vừa đỏ vừa sưng, có chỗ còn xước xát để lộ chút da thịt non nớt mềm mại.
Hắn hơi nhíu mày nói: "Là ai bắt ngươi làm việc nặng?"
Công chúa cúi đầu nhìn xuống, vội vàng đáp: "Không có! Là ta...Ta tự mình muốn giặt y phục...."
Nhất Bác nghe xong liền hiểu, nàng biết thân biết phận, chính mình cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, không dám sai bảo hạ nhân ở Ngụy Vương phủ, việc gì cũng tự mình làm. Hắn nghiêng đầu nhìn xuống, tầm mắt từ quyển sách trong tay chuyển lên trên người nàng, lại giống như thuận miệng mà nói: "Phượng hoàng gặp nạn thì vẫn là phượng hoàng, kẻ nào không nghe lệnh của ngươi, cứ đến nói với ta là được"
Công chúa ngây người, những lời này của Ngụy Vương nằm ngoài dự liệu của nàng, trong lòng không khỏi chua xót, viền mắt đều đỏ cả lên, không thể làm gì khác chỉ đành khẩn trương lắc đầu, ổn định lại ngữ điệu rồi nói:
"Không cần, việc gì ta cũng làm được, lần này một đường hướng Bắc, ta cũng tự mình làm hết!"
Nói tới đây, nàng quan sát sắc mặt của Ngụy Vương, thấy hắn không có vẻ gì là không vui, lại đánh bạo nói tiếp: "Nhưng có một việc, muốn cầu xin điện hạ ân chuẩn"
Bàn tay đang lật sách của Nhất Bác ngừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng: "Bổn Vương cắt bỏ chi tiêu ăn mặc của các ngươi sao?"
"Không phải". Công chúa vội vã xua tay, sợ hãi cắn cắn môi dưới.
"Ca ca, huynh ấy chỉ là..."
"Ồ". Nhất Bác gật gật đầu hiểu rõ, ánh mắt lại chuyển sang chăm chú nhìn quyển sách trong tay.
"Y vẫn không chịu mặc đồ của người Bắc Lương ta? Vậy để cho lạnh chết y đi"
Khuôn mặt công chúa lập tức sụ xuống, nước mắt lưng tròng nơi hốc mắt, run lẩy bẩy mà nói: "Nhưng mà...Ca ca đã lạnh đến ngã bệnh rồi"
Thời điểm bọn họ khởi hành lên đường, khi ấy thời tiết Giang Đô vẫn còn chưa tan hết cái nóng, cứ thế mà đi về phương Bắc, tiết trời đột nhiên đổi lạnh, lúc này còn chưa tới tháng mười, Bắc Lương đã có tuyết rơi lất phất rồi. Bản tính ca ca lại cố chấp, với cái lạnh buốt giá như thế phải chịu đựng như thế nào đây?
"Ca ca đến bây giờ vẫn mặc đơn y... Điện hạ, cầu xin ngài, ta không cần nhiều vải, chỉ cần làm hai chiếc đơn giản, y phục ta làm ca ca nhất định sẽ mặc..."
Nhất Bác giống như không nhịn được, hít vào một tiếng, lại liếc nhìn công chúa, chỉ thấy giọt lệ từ hốc mắt nàng lã chã rơi xuống. Hắn không biết nghĩ đến cái gì, hồi lâu sau mới cau mày qua loa gật đầu, chính là đồng ý rồi.
Công chúa lập tức nở nụ cười, lấy mu bàn tay lau sạch nước mắt, nói một tiếng tạ ơn, nói xong liền nhu thuận ngồi bên bàn tiếp tục mài mực cho hắn.
Nhất Bác nhướng mày: "Không vội, ta không cần mài mực"
Công chúa giật mình sửng sốt, trên mặt vô vùng ngại ngùng và khó xử. Nhất Bác hứng thú đánh giá khuôn mặt cực kì giống Tiêu Chiến kia. Hắn chỉ từng thấy qua khuôn mặt đầy phẫn hận và tuyệt vọng của Tiêu Chiến, cũng từng thấy qua vẻ mặt đau khổ, đôi khi lại hững hờ, duy chỉ có dáng vẻ cẩn thận dè dặt này là chưa từng thấy qua. Đó là bộ dáng phục tùng mà một mực nghe theo, không thể không nói, nhìn loại thần sắc xuất hiện trên khuôn mặt này, quả thực khiến Nhất Bác nảy sinh ra một loại thỏa mãn xấu xa.
Công chúa để mặc hắn nhìn chằm chằm, có chút sợ hãi, chủ động giải thích: " Lúc ca ca đọc sách, đều gọi ta tới đốt nhang mài mực"
"Ồ?"
"Ca ca ngươi thường đọc những loại sách gì?"
Công chúa nhu thuận đáp: "Binh thư"
Ý cười bên môi Nhất Bác ngày càng sâu: "Vậy ngươi nhìn thử xem ta đang đọc sách gì?"
Dứt lời, liền lấy sách trong tay bày ra trước mặt, chỉ thấy trên trang sách vẽ hai người trông giống như đang mây mưa vần vũ, họa công cũng thật tỉ mỉ chi tiết, từ biểu cảm đến chỗ tư mật đều trông rất sống động. Công chúa chưa từng thấy qua thứ này, đầu tiên là sửng sốt giống như một con thỏ bị làm cho kinh sợ, sau đó trong nháy mắt mặt đỏ tía tai. Nàng "A" lên một tiếng, che kín hai mắt lại, lúng túng lùi về phía sau hai bước, đã bắt đầu khóc nức nở.
Lúc này Tiêu Chiến ở ngoài cửa lập tức xông vào, y nghe nói Ngụy Vương cho triệu công chúa đến thư phòng đã lập tức vội vội vàng vàng đi tới, nhìn thấy muội muội đang ôm mặt khóc, y vừa thẹn vừa vội, còn Ngụy Vương lại ôm bụng cười lớn. Y giữ lấy người công chúa, đẩy nàng ra phía sau lưng mình, sau đó cúi đầu nhìn thấy một màn cung xuân trên bàn.
Nhất Bác vẫn đang cười, khóe mắt hiện lên vẻ đắc ý, nhìn thấy Tiêu Chiến tới hắn nhìn thẳng vào mắt y, bày ra bộ dáng khiêu khích
Tiêu Chiến đứng ở đó, giận dữ bừng bừng nhìn hắn, cố hết sức không tỏ vẻ gì bất thường mà nhìn bức họa kia. Thế nhưng cảnh tượng kia lại giống như khắc sâu vào trong tâm trí y, người trong tranh toàn thân lõa lồ, nữ tử mặt trang điểm, đầu mang thoa cài tóc, dáng vẻ rất nhập tâm, hai chân mở rộng ra bị nam tử đặt ở trên giường. Bộ phận nam tính của người đàn ông đã tiến vào quá nửa, trong tay còn nắm một nơi khác, dưới giường trải một đống áo giày hỗn độn của hai người.
Tiêu Chiến dưới ánh nhìn chăm chú của Nhất Bác, mặt đã bắt đầu dần đỏ lên.
Rất lâu sau, y vẫn chưa mở miệng nói lời nào, giận dữ xoay người, một câu xin cáo lui cũng không nói, trực tiếp kéo công chúa bước ra ngoài.
Nhất Bác ở phía sau lưng y càng cười to hơn, phải một lúc lâu sau mới dừng lại. Hắn tiện tay cầm cuốn đông cung đồ kia trở về, lật sang hai trang khác, phát hiện trong lòng vẫn không thể ngừng nghĩ tới đôi mắt giận dữ vừa rồi của Tiêu Chiến.
Tối hôm đó, Ngụy Vương cho người triệu Tiêu Chiến đến.
Tiêu Chiến cũng không chậm trễ, trong lòng y biết rõ kháng cự cũng không có ích gì. Lúc y tới vẫn theo bản năng duy trì dáng vẻ kiêu ngạo của người kế vị một quốc gia. Vừa mới bước vào cửa đã thấy một nô tỳ đang quỳ bên cạnh giường.
Trong phòng đốt địa long nên rất ấm áp, Nhất Bác vẫn là bộ tóc rối tung, vạt áo mở rộng phóng đãng, hắn ngồi nghiêng ở một bên góc giường, nhắm mắt dưỡng thần. Mà thị nữ quỳ bên giường đó, hai tay đều đang đặt ở hạ thân hắn. Tiêu Chiến nhìn xong vội quay lưng lại, cảm thấy tất cả khí huyết đều mãnh liệt xông vào tâm trí.
Nô tỳ kia lập tức rút tay về, quỳ sang một bên, không dám nói câu nào. Nhất Bác mở mắt ra nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng ngoài màn chướng xoay lưng lại phía mình. Hắn chỉnh lại tư thế, cười nói: "Sao thái tử không lại đây?"
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, chỉnh lại ngữ điệu: "Ngụy Vương đây là muốn làm cái gì?"
Nhất Bác cười:"Ngươi nói xem ta muốn làm cái gì?". Nói xong, tiện tay kéo nô tỳ kia lên trên giường, không chút kiêng dè dùng lực vỗ một cái vào mông ả.
"Bốp" một cái, cả căn phòng lập tức dội lại âm vang trong trẻo. Tiêu Chiến cả người run lên, một cái vỗ kia tựa như đánh cả lên người y. Y vẫn không quay đầu lại, chỉ thấy nô tỳ kia nũng nịu gọi hai tiếng điện hạ.
Sau đó là âm thanh ma sát sột soạt cởi đai lưng ra, còn có tiếng nước đầy ý vị mờ ám, tiếng nô tỳ kia rên rỉ càng thêm rõ ràng.
Y không phải là công chúa mới chỉ mười bốn tuổi, đương nhiên hiểu điều này có nghĩa là gì.
Lần này tới phương Bắc, y từng thấy mỗi khi đêm đến, binh lính Bắc Lương đều tới nhà giam tùy ý bắt lấy một nữ tử Nam Du mà giải tỏa dục vọng. Y gặp qua những người đó ở trong một căn phòng lớn, đám đông trước mắt giao hợp như dã thú, cũng từng thấy mấy tên cùng chung một nữ tử, một tên phía trước ra sức di chuyển, phía sau lại không biết xấu hổ mà nắm lấy thứ ở hạ thân làm thú vui tiêu khiển.
Lúc mới đầu y còn cảm thấy căm phẫn và nhục nhã, đến sau này cũng hiểu rằng, những nữ nhân kia bị hủy hoại, đó chính là tượng trưng cho việc mất nước.
Thế nhưng, tất cả những điều này gộp lại, cũng không cách nào so sánh với sự nhục nhã vào lúc này. Y thậm chí còn nghe được rõ ràng tiếng tính cụ đỉnh vào huyệt khẩu, tiếng da thịt va vào nhau bạch bạch vang lên. Tiêu Chiến không thể tiếp tục nghe nữa, y tức giận phất tay áo, nhấc chân bỏ đi.
Nô tỳ kia bỗng nhiên sợ hãi kêu lên, giống như không ngờ tới, sau đó là âm thanh một cước đạp văng trên nền đất vang lên. Tiếng Nhất Bác từ sau lưng y truyền tới: "Thái tử đi đâu vậy?
Tiêu Chiến dừng chân lại, yết hầu khó khăn chuyển động mới phát ra được một câu: "Ngụy Vương, muốn làm ta nhục nhã, cũng nên có mức độ"
"Nếu bổn vương nói không thì sao?" Nhất Bác lại cười một tiếng, Tiêu Chiến lần đầu tiên ý thức được, thì ra một người khi cười mà nói chuyện lại có thể phát lạnh thấu xương như vậy.
"Thái tử hầu hạ bên ngoài trướng đi, bổn vương sẽ không cưỡng ép ngươi, nhưng quả thực tâm phiền khó nhịn, thái tử lại giúp ta. Chỉ cần đứng ngoài trướng, ta sẽ xem như người dưới thân chính là ngươi"
Nhất Bác còn chưa dứt lời, nô tỳ kia lại kêu to lên một tiếng, chắc là lại đâm vào trong rồi. Trên miệng hắn nói để coi người dưới thân là Tiêu Chiến, hành động cũng không chút luyến tiếc khiến ả ta dường như không chịu nổi, liên tục kêu điện hạ. Trong cổ họng phát ra tiếng khóc nức nở, âm thanh mềm mại xin tha, âm cuối ngân vừa dài vừa run rẩy, giống như bị nam căn kia nuốt chửng mất.
Nhất Bác hài lòng, di chuyển chậm lại, tiến đến sát gần, thì thầm bên tai, hỏi: "Như vậy ngươi đã thỏa mãn rồi?"
Nô tỳ rên một tiếng, thanh âm đều nghẹn nín trong cổ họng, ư ưm a a, cũng không biết là Nhất Bác làm cái gì nữa, thanh âm mới vừa bị đè nén nay lại đề cao, vội vàng kêu: " Điện hạ.... Điện hạ, xin ngài......!"