Chỉ Dịu Dàng Với Mỗi Em
Chương 42: Ngoại truyện 1
【1. Cầu hôn】
Ngoài gia đình ra, lần đầu tiên Trì Noãn Noãn cảm thấy trên đời này còn có một người yêu mình nhiều như vậy.
Tình yêu của Yến Bạch quá mức cuồng nhiệt, cô nghĩ, không ai có thể cưỡng lại được tình cảm ấy.
Vì vậy, cô đã tiếp nhận tình yêu mãnh liệt này, và cô sẽ đáp lại mọi tình cảm của anh trong tương lai.
Thật ra trước khi yêu Yến Bạch, Trì Noãn Noãn không có bất kỳ khái niệm cụ thể nào về hôn nhân, giống như lúc đó, gia đình cô, thậm chí là bạn bè thân thích đều nghĩ rằng Tiết Ứng Chi là một người đàn ông tốt, theo cái nhìn của họ, Tiết Ứng Chi có công ty riêng, ngoại hình ghi điểm, gia cảnh sạch sẽ, hòa thuận với mọi người, những điểm này ở một người đàn ông là tương đối tốt rồi.
Cho nên, khi Tiết Ứng Chi cầu hôn cô đến lần thứ ba, cô đã đồng ý.
Mà điều cô nghĩ lúc đó chính là, có lẽ mọi người nói đúng, dù sao trước khi cô phát hiện ra Tiết Ứng Chi ăn chơi đổ đốn thì người đàn ông này đã ngụy trang rất tốt về mọi mặt.
Vậy sau khi đồng ý thì sao? Không có sau đó nữa.
Hôm nay Yến Bạch cầu hôn cô, cô nằm trên giường đưa tay lên không trung, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
Cô bắt đầu mơ tưởng về việc kết hôn với Yến Bạch trong tương lai sẽ như thế nào.
Hiện tại, cô vẫn không muốn có con sớm như vậy, xét đến việc Yến Bạch luôn ân cần dịu dàng với cô mà nói, anh nhất định sẽ không ép buộc cô. Vì vậy, trong vài năm đầu tiên, đó sẽ là thế giới của hai người, mỗi ngày cô sẽ đến phòng thí nghiệm đúng giờ, còn Yến Bạch sẽ đón cô về nhà, hoặc là cô có thể tan tầm sớm để đón anh, hai người họ sẽ cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Mỗi một ngày lễ, cô sẽ chuẩn bị món quà bất ngờ cho anh, sau khi ở bên nhau, cô cũng phát hiện ra Yến Bạch khá thích mấy ngày đặc biệt này.
Có thể sau này cô sẽ nuôi một con chó lông vàng, điều mà cô đã nghĩ đến từ lâu, nhưng vì Yến Bạch bị dị ứng lông động vật nên cô chưa bao giờ nuôi nó. Nếu Yến Bạch không ngại, cô sẽ nuôi ngay lập tức!
Như vậy, họ có thể dắt chó đi dạo tiểu khu mỗi ngày...
Bên tai vang lên âm thanh thông báo WeChat, Trì Noãn Noãn dần dần hoàn hồn lại, nhìn đồng hồ mới phát hiện ra mình đã ngẩn người nhìn trần nhà gần nửa tiếng đồng hồ.
Trong nửa tiếng này, tất cả những gì cô nghĩ đến đều là những việc hằng ngày, thậm chí còn có chút nhạt nhẽo, nhưng vì có Yến Bạch ở trong đó nên cô không cảm thấy nhàm chán chút nào, hơn nữa còn mong chờ đến những ngày đó.
Lúc này, Trì Noãn Noãn mới chợt hiểu ra, lý do trước đây cô đồng ý với Tiết Ứng Chi là vì mọi người đều nói rằng hai người hợp nhau, họ đều cảm thấy Tiết Ứng Chi là một người đàn ông xuất sắc không thể bỏ qua, nhưng bây giờ cô lại đồng ý lời cầu hôn của Yến Bạch, thậm chí bản thân còn chuẩn bị cầu hôn Yến Bạch trước mấy tháng.
Hết thảy những điều này là bởi vì cô muốn, là bởi vì cô thích.
Không phải bị suy nghĩ của người khác làm lung lay, là cô muốn kết hôn với anh.
Cô muốn kết hôn với người đàn ông đã thích mình tám năm, tình cảm bao nhiêu năm vẫn vẹn nguyên như vậy, dịu dàng ân cần với cô, luôn quan tâm đến cảm xúc của cô.
Vậy đó, anh tốt lắm, cô rất thương anh.
Thế là đủ rồi.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Trì Noãn Noãn mỉm cười, trả lời tin nhắn của Yến Bạch.
Rõ ràng là Yến Bạch vẫn luôn ngồi canh điện thoại, cô vừa gửi tin nhắn thì giây tiếp theo anh đã gửi biểu tượng cảm xúc.
Trì Noãn Noãn mân mê chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay, suy nghĩ bay xa, trong lúc bên kia vẫn còn đang nhập tin nhắn thì cô liền gửi đến một câu tán tỉnh, mà trong thời gian đó, Yến Bạch cũng gửi đến một câu.
Khi nhìn thấy tin nhắn kia, Trì Noãn Noãn không nhịn được nữa, vùi mặt vào gối bật cười thành tiếng.
Vài giây trước, cô đã gửi một tin nhắn:【Anh có muốn em lẻn qua ngủ với anh không?】
Mà tin nhắn của Yến Bạch là: 【Anh có thể lẻn qua ngủ với em không?】
Cơn cười của Trì Noãn Noãn qua đi, cô trả lời anh:【Anh đừng qua, để em, nhỡ bị ba mẹ phát hiện ra anh công khai dụ dỗ con gái họ, cẩn thận kẻo bị đuổi ra khỏi nhà đấy.】
Yến Bạch:【[Bé gấu tủi thân quỳ xuống đất.jpg]】
Yến Bạch:【Vậy em sang đây đi.】
Trì Noãn Noãn gửi biểu tượng cảm xúc đang đi ra ngoài, sau đó vội vàng ngồi dậy, dùng tay vuốt tóc, cầm lấy mắt kính trên bàn đeo lên, sau đó mở cửa phòng ngủ một cách khẽ khàng, cô ló đầu ra, nhìn trái nhìn phải, rất tốt, rất yên tĩnh.
Trì Noãn Noãn rón rén đi đến phòng ngủ của Yến Bạch.
Phòng ngủ của Yến Bạch được ngăn cách với phòng ngủ của cô bằng một căn phòng lớn dành cho khách, cô vội vàng đóng cửa lại, sau đó chạy đến bên giường Yến Bạch, vén chăn chui vào.
Tất cả hành động được thực hiện trơn tru lưu loát.
Dù sao trong khoảng thời gian này, mỗi đêm đều làm loại chuyện này...
Gần như ngay giây phút cô nằm xuống, Yến Bạch đã duỗi tay kéo cô vào lòng.
Lồng ngực của người đàn ông dán chặt vào lưng cô, cằm dụi vào vai cô hít lấy hương thơm, thấp giọng gọi cô một tiếng "Vợ à."
Trì Noãn Noãn: "???"
Trì Noãn Noãn: "!!!"
"Đổi xưng hô sớm vậy á?" Trì Noãn Noãn nhất thời không thích ứng được với xưng hô mới, hai tai dần đỏ lên.
Bàn tay của Yến Bạch đặt trên eo cô vuốt ve nửa vòng, anh nắm lấy tay phải của cô, sau đó nhéo nhéo ngón tay đeo nhẫn của cô, hài lòng cười nói: "Ừm, em không thích sao? Vậy em thích được gọi là gì?"
"Em bé? Bé cưng, tình yêu bé nhỏ, hay là bé Noãn Noãn, hay là..."
Càng nói càng xuất hiện nhiều quả xưng hô kỳ lạ, ngay cả bản thân anh cũng không nhịn được cười.
Mà mỗi lần Trì Noãn Noãn nghe anh gọi, mặt cô lại nóng bừng lên.
Giọng nói của Yến Bạch vốn đã hay, khi anh gọi cô như vậy, bất kể là xưng hô gì thì âm cuối đều hơi kéo dài, rất hấp dẫn.
Trì Noãn Noãn hét lên để anh dừng lại, "Vẫn là gọi Noãn Noãn đi."
Cô cảm thấy xưng hô này nghe có vẻ thoải mái hơn.
Nhưng mà, Yến Bạch lại hơi do dự, "Em có chắc là muốn gọi cái này không?" Anh siết chặt tay, ôm cô chặt hơn một chút, dụi đầu vào hõm cổ cô, khẽ cười rồi nói: "Cái này không phải là để gọi ở trên giường à? Nói cách khác, lúc ở trên giường em muốn anh gọi em là vợ sao?"
Khi anh nói những lời này cùng với nụ cười trầm thấp, dù cho giọng điệu hay hàm ý đều là lời trêu ghẹo bình thường, nhưng Trì Noãn Noãn lại cảm thấy hình như Yến Bạch càng ngày càng hư thì phải, hoặc là nói cách khác, anh đang "trả thù" cô? Trong khoảng thời gian này, cô biết anh sẽ không "động thủ" với mình nên đã không ít lần làm ra hành vi lưu manh...
Nhưng mà, nhìn cô có giống kiểu người xấu hổ chui vào chăn sau khi bị trêu không?
Hiển nhiên, Yến Bạch cũng hiểu cô.
Bởi vì khi cô xoay người lại, Yến Bạch đã gỡ mắt kính của cô xuống.
Giọng nói của nam nhân có chút khàn khàn, trong đôi mắt đen tràn đầy dục vọng, anh nói: "Nếu như bây giờ em không ngoan, anh sẽ không nương tay."
Khuôn mặt của Trì Noãn Noãn xán lạn, khi cô cười lên trông rất xinh đẹp.
Cô hơi dùng sức ôm eo Yến Bạch, kéo anh đến bên cạnh mình, sau đó ngước mặt đến gần anh, lúc sắp chạm vào môi anh, cô dừng lại, nhắc nhở: "Không được phát ra tiếng động quá lớn, ba mẹ em ở rất gần."
Yến Bạch cắn nhẹ vào môi cô, nhướng mày, "Tiếc thật, anh rất thích nghe vợ kêu. Thôi vậy, tối nay vợ gắng nhịn một chút nhé, khi nào về thành phố B thì cho em kêu thỏa thích."
Nói xong, nụ hôn liền rơi xuống.
Chỉ có điều, vì đến nhà ba mẹ vợ tương lai nên người nào đó không dám mang theo bao cao su, cho nên cả hai vẫn chưa đi đến bước cuối cùng.
Nhưng dù là như vậy thì vẫn còn có cách khác.
Ngày hôm sau, khi Trì Noãn Noãn thức dậy, cô đã nằm trong phòng của mình, trong khoảng thời gian này, sáng nào Yến Bạch cũng dậy sớm đưa cô về phòng, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Chỉ khác ở chỗ là hôm nay thức dậy thì cảm thấy cơ thể như muốn rã rời, những chỗ khác đều ổn, nhưng miệng trên và dưới đau không chịu nổi, trước khi quay lại thành phố S, cô đã hứa với Yến Bạch rằng sau này sẽ giúp đỡ anh theo một cách khác, kết quả là hôm qua mới thử một lần... Cô liền nghĩ, sau này cứ tiếp tục dùng tay đi, bàn tay còn nắm không hết thì đừng nói đến cái khác.
Về phần Yến Bạch, anh đưa Trì Noãn Noãn về lại phòng ngủ vào lúc năm giờ sáng, sau đó thay ga trải giường và chăn bông, làm xong những thứ này thì xuống nhà chuẩn bị bữa sáng.
Mặc dù anh ngủ không đủ giấc, nhưng tinh thần lại rất tốt, dù sao cũng đã gần một tháng, rốt cuộc anh cũng được xơi một ít thịt...
【2. Băng cá nhân】
Trên bàn ăn, giáo sư Lý và viện trưởng Trì đã phát hiện ra cặp nhẫn trên tay đôi trẻ.
Bọn họ cũng không quá ngạc nhiên, trước khi Yến Bạch định cầu hôn, viện trưởng Trì đã thấy chiếc nhẫn cầu hôn trên người anh, mà trước đó con gái cũng có hỏi bọn họ về thông tin liên lạc của một nhà thiết kế trang sức, không cần nói cũng biết, con gái của họ cũng định cầu hôn.
Đối với Yến Bạch, hai ông bà rất hài lòng, biết ba mẹ của Yến Bạch ly hôn từ rất sớm, đối phương đều đã có gia đình riêng, Yến Bạch sinh hoạt dựa vào tiền trợ cấp của hai người đó, sau khi ra đời thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc, hai người kia cũng định cư ở nước ngoài chưa từng trở về, hiện tại trong nhà chỉ còn mỗi Yến Bạch.
Ngoài việc cảm thấy đau lòng cho Yến Bạch, thì ba mẹ Trì cảm thấy một mình anh cũng rất tốt, gia đình coi như đơn giản, bản thân có chí tiến thủ, sự nghiệp thành công, mọi mặt đều tốt, mấu chốt là con gái của họ tự nguyện, không giống như trước đây, phải cần người nhà xây dựng tâm lý cho cô.
Bọn trẻ ngày nay có chủ kiến riêng nên chỉ cần chúc phúc từ phía sau là được, con cái muốn kết hôn thì kết hôn, tủi thân thì quay về, là ba mẹ thì luôn đứng ở phía sau cổ vũ cho con mình.
Giáo sư Lý và viện trưởng Trì đã suy nghĩ thấu đáo, cũng không vì một Tiết Ứng Chi mà sinh ra bài xích với người yêu mới của con mình.
Người lớn trong nhà không có phản đối, Trì Noãn Noãn lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Hôm nay là Mùng 6 Tết, Tết năm nay qua mau, không chỉ các cơ quan đơn vị mà các nơi khác cũng lần lượt đi làm trở lại.
Trì Noãn Noãn nghỉ phép đến hết Mùng 8 Tết, cô mua vé trở lại Thành phố B là vào Mùng 7 Tết, đi cùng với Yến Bạch.
Còn một ngày nữa, Trì Noãn Noãn định cùng Yến Bạch ra ngoài dạo phố, mua chút gì đó.
Về việc mua cái gì, đến lúc đó rồi hẵng tính.
Do thể chất đặc thù của Yến Bạch, nên Trì Noãn Noãn đã bảo anh mặc áo len cổ lọ trước khi ra ngoài, nhưng chỉ che được phần cổ, còn những chỗ khác như cổ tay, mu bàn tay và lỗ tai thì không thể che được.
Trì Noãn Noãn sờ cằm, ánh mắt rơi vào dái tai của Yến Bạch, nơi đó ngoài đôi khuyên tai màu đen, thì còn có vài dấu dâu tây...
Thật ra không che cũng không sao, nhưng ra ngoài như vậy rất dễ bị người ta lầm tưởng rằng anh bị người nhà bạo hành.
"Thế nào, có nhìn thấy không?" Yến Bạch vừa nói vừa quấn khăn quàng cổ.
Trì Noãn Noãn nhìn trời nắng to bên ngoài, nhíu mày: "Trùm kín như vậy có nóng lắm không? Vừa ra mồ hôi vừa đi ra gió, rất dễ bị cảm lạnh."
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ đến hộp băng cá nhân mà mấy hôm trước viện trưởng Trì mang về, lập tức nảy ra một ý tưởng!
"Đợi đã!" Cô xoay người chạy vào phòng làm việc của viện trưởng Trì.
Chưa đầy hai phút, cô đã trở lại với một hộp băng cá nhân hình Shin-Cậu bé bút chì.
Yến Bạch: "?"
Trì Noãn Noãn mỉm cười mở hộp, lấy ra một miếng băng cá nhân, "Dùng cái này đi!"
Yến Bạch: "???"
Anh có thể làm gì đây? Cô bé của anh nổi lên ý xấu, mà anh cũng chỉ biết bất lực thuận theo.
Vì vậy, vài phút sau, những miếng băng cá nhân hình Shin-Cậu bé bút chì đã nằm trên dái tai, trán và mu bàn tay của Yến Bạch, trông vô cùng buồn cười.
Trì Noãn Noãn không nhịn được mà cười ngặt nghẽo.
Mí mắt Yến Bạch giật giật, một tay ôm cô vào lòng, sau đó cúi đầu trừng phạt hôn lên môi cô, "Hiện tại đã hài lòng chưa?"
Trì Noãn Noãn nén cười, gật đầu, "Anh muốn xem không? Rất đáng yêu."
Yến Bạch bĩu môi, "Không cần, em cũng dán một cái cho anh nhìn là được."
Trì Noãn Noãn: "?"
Không để cho cô có cơ hội phản ứng, Yến Bạch đã ôm lấy thắt lưng của cô, thấp giọng cười nói: "Làm dấu trước rồi hẵng dán."
Nói xong, anh liền hôn lên tai cô. Đầu lưỡi quấn lấy vành tai, cảm giác được người trong ngực đang run lên, trong mắt Yến Bạch lộ ra ý cười, không ngừng lặp lại động tác hôn và cắn.
Một lúc lâu sau, anh ngừng động tác, đưa tay niết cằm cô gái nhỏ, xoay mặt cô qua một bên, sau đó ngắm nghía "kiệt tác" của mình, vô cùng hài lòng: "Được rồi, bây giờ có thể dán lên cho anh nhìn."
Trì Noãn Noãn mềm nhũn sau khi bị hôn: "..."
Yến Bạch xé một miếng băng cá nhân rồi dán lên cho cô, anh gật đầu, sau khi kế hoạch thành công liền nở nụ cười hạnh phúc: "Ừm, quả thật rất đáng yêu."
Trì Noãn Noãn: "..."