Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Chương 1728

Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1728

Cảm nhận được kiếm mang ác liệt kia Tố Thế Ma Tôn cảm thấy da đầu tê dại, bây giờ tình trạng của ông ta hơi suy yếu, nếu như thật sự bị mười nghìn kiếm tiên tu xuyên qua tim thì bản thân chắc chắn phải chết.

“Phát”

Hơn nghìn hư ảnh kiếm tu đồng thanh hét lên.

Ánh sáng của những ngôi sao ở giữa trán Tân Trạm nhanh chóng giảm bớt.

Đầu tiên những ngôi sao bình thường biến mất, sau đó những ngôi sao màu vàng tiếp tục mờ đi, cuối cùng lại biến thành chín ngôi sao bình thường.

Cho đến khi chỉ còn lại năm ngôi sao đôi mắt Tân Trạm bắn ra hai luồng sáng rực rỡ.

Trảm cuối cùng trong Thập Tam Trảm của Chu Thiên bị Như Ý Tiên Tôn tiêu hao nhiều hơn.

Hai thuật pháp liên tiếp chẳng những làm hao tổn nhiều linh thạch nội đan giống như núi cao cũng trở nên trống rỗng, càng làm cho bản thân vốn dĩ có bảy khí tức của ngôi sao lại lần nữa giảm bớt.

Nếu như một chiêu này vẫn không thể giết được Tố Thế Ma Tôn thì bản thân cũng không còn nhiều tiên khí để có thể sử dụng nữa.

Thành công hay thất bại ngay tại lúc này.

Tân Trạm rút kiếm chỉ về phía Tố Thế.

Nghìn kiếm tu thượng cổ phối hợp với kiếm Thanh Đồng tỏa ra mấy nghìn kiếm mang giống như bị hấp dẫn, tất cả đều điên cuồng bắn về phía Tố Thế Ma Tôn.

Mười nghìn thanh kiếm thực sự xuất hiện giống như mưa †o trên trời rơi xuống!

Tân Trạm định tung đòn cuối cùng với Tố Thế Ma Tôn ở trong không gian của Tiên Tôn.

Cách xa Thiên Sơn hàng vạn dặm.

Bầu trời xanh thảm, nước hồ trong veo.

Đây là một hồ nước rộng gần như không thể nhìn thấy điểm cuối, nước hồ trong veo, sóng nước lấp lánh, cá bơi lội tung tăng ở trong đó.

Bầu không khí yên tĩnh và yên bình.

Ở trung tâm của hồ nước trong như gương này chỉ có một hòn đảo nhỏ, mặc dù công trình ở trên đảo không hào hùng nhưng lại có đình đài lầu các vô cùng thú vị.

Bên trong một trong những phòng làm việc có một người đàn ông mặc áo lụa, đầu đội mũ bằng ngọc bích màu tím đang an ủi một người phụ nữ ở bên cạnh.

“Cũng tại ông bình thường quản thúc con gái quá chặt, cái gì cũng muốn quản, cái gì cũng muốn hỏi mới làm cho Mộng Mộng không thể không lén đi ra ngoài, đã hơn một tháng rồi không biết con bé sống như thế nào, có bị bắt nạt hay không”

Đôi mắt của người phụ nữ đỏ hoe, không ngừng oán trách người đàn ông.

“Bà à, chúng ta chỉ có một đứa con là Mộng Mộng sao tôi có thể không yêu thương con bé chứ, lại nói lúc trước không phải bà cũng sợ con bé xảy ra chuyện nên vẫn luôn che chở cho con bé không cho con bé chạy lung tung khắp nơi sao?”

Người đàn ông trung niên cũng đau đầu nói.

“Tôi mặc kệ, tất cả đều là do ông, tóm lại ông phải tìm con gái về cho tôi” Người phụ nữ thở phì phò nói.

“Tôi đương nhiên sẽ đi tìm, nhưng mà lần này Mộng Mộng rời đi là bởi vì muốn sống cuộc sống tự lập, nếu như tìm con bé về không phải con bé sẽ tức giận sao, ôi, bà cho tôi chút thời gian”

Người đàn ông trung niên buồn rầu đang muốn nói gì đó.

Đột nhiên cảm nhận được gì đó sắc mặt bỗng nhiên thay đổi rồi đột ngột đứng dậy, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.

Người đàn ông vừa lóe lên cảm xúc thì phòng làm việc bèn run rẩy, mặt đất gần như bị xé rách.

Nhưng mà người đàn ông lại lập tức bình tĩnh trở lại.

“Sao vậy?”

Người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông như vậy thì giật mình đứng dậy.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận