Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Chương 286

Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 286

Đúng như những gì Tần Trạm nghĩ, cái Sát Trận này đã quá lâu rồi, nguyên liệu dưới đáy nước đã sớm bị ăn mòn gần hết.

Nếu như Tần Trạm tới trễ thêm chút nữa thì có lẽ cái Sát Trận này đã rơi vào trong tay Lĩnh Đông Môn rồi.

“Nói tới thì mình thật sự nợ Lĩnh Đông Môn một nhân tình đấy.” Tần Trạm gãi đầu một cái, nhưng những thứ thế này từ trước đến nay đều là ai có năng lực thì lấy, vì vậy ngược lại cũng không tính là giành của bọn họ.

Đi theo luồng linh khí này, Tần Trạm đi tới chỗ sâu trong Sát Trận.

Trung tâm của Sát Trận đặt một thứ gì đó màu xanh biếc như cái cây.

Giờ phút này, toàn thân cái cây nhỏ đang phát sáng, chiếu đáy nước thành một màu xanh biếc.

Tần Trạm hít một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.

“Nếu như mình đoán không lầm, đây chính là Cổ Thụ Tiên Thiên!” Tần Trạm cố nén hưng phấn, kích động nói.

Cổ Thụ Tiên Thiên chính là do tự nhiên tạo thành, nghe nói một cây Cổ Thụ Tiên Thiên có thể giúp người ta ngộ đạo, dùng nó để đột phá bình cảnh.

Nhưng cây Cổ Thụ Tiên Thiên này đã mọc mấy nghìn năm mà vẫn chưa trưởng thành.

Tay Tân Trạm run run, đưa về phía cây Cổ Thụ Tiên Thiên. Đúng lúc này, bỗng nhiên dưới đáy nước vang lên một tiếng thật lớn, một bộ xương của một người đàn ông cầm đao thép trong tay sải bước ra ngoài!

Đao thép trong tay gã hung hăng vung về phía Tần Trạm, anh không kịp né tránh, bị một đao chém trúng bả vai!

Một tiếng “Keng” thật lớn vang lên, xương cốt nơi bả vai của Tần Trạm lập tức như chịu một đòn nặng nề, cả người run lên bần bật!

“Sức mạnh thật mạnh mẽ!” Tần Trạm vội vàng rút lui, vẻ mặt nặng nề nhìn người xương khô kia.

Người xương khô đã sinh ra thần thức, cơ thể mạnh mẽ của Tần Trạm cũng không khỏi khiến gã chấn động.

“Thân thể Kim Huyền?” Trong mồm người xương khô phát ra giọng nói khàn khàn, giống như truyền tới từ mấy ngàn năm trước.

“Ha, ông có thể nói chuyện à?” Tần Trạm nói thầm: “Vậy thì dễ làm rồi, nếu như tôi đoán không sai, ông chính là người bảo vệ cây Cổ Thụ Tiên Thiên này đúng không?” Người xương khô không trả lời vấn đề này, cổ họng khàn khàn của gã nói: “Cơ thể Kim Huyền, thảo nào có thể xông tới đáy nước này.” “Cơ thể Kim Huyền là gì?” Tần Trạm hỏi.

Người xương khô vẫn không trả lời, gã lạnh như băng nói: “Chàng trai trẻ, mau rời khỏi đây đi!” Tần Trạm có chút bất đắc dĩ nói: “Thì ra là một kẻ điếc.” “Cậu mới là kẻ điếc!” Người xương khô giận tím mặt, đao trong tay lại xông tới.

Bởi vì ở dưới đáy nước nên tốc độ của Tần Trạm chậm đi rất nhiều, một đao kia sượt qua mặt Tần Trạm, hung hăng đập xuống đất.

Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố to, toàn bộ Sát Trận cũng không khỏi chấn động một chút.

“Mau rời khỏi đây, tôi sẽ tha cho cậu khỏi chết!” Người xương khô tức giận nói.

Tần Trạm siết chặt nắm đấm, lắc đầu nói: “Không được, cây Cổ Thụ Tiên Thiên này rất quan trọng với tôi, tôi phải mang nó đi.” “Muốn chết!” Người xương khô lại giơ đao thép lao đến.

Ánh sáng màu vàng trên người Tần Trạm bừng lên, anh phẫn nộ quát một tiếng, giơ tay lên chính là Thánh Nhân Chi Quyền!

“Ầm” một tiếng thật lớn, trên ngực người xương khô kia xuất hiện một cái lỗ to, cả người bị chấn động tới liên tục lùi lại.

Tần Trạm lắc đầu nói: “Ông chỉ là một bộ xương khô, năng lực chiến đấu cũng chỉ có thể dựa vào cơ thể, đánh nhau với tôi, tôi cũng không sợ ông.” Người xương khô cũng không vì thế mà lung lay, gã vốn là một người thủ hộ bị gieo ý thức, trong ý thức của gã cũng chỉ có suy nghĩ bảo vệ Cổ Thụ Tiên Thiên!

Vì vậy, người xương khô lại xông tới. Tần Trạm cầm nắm đấm vàng, triển khai một trận đánh nhau với gã dưới đáy nước.

Dưới sự tăng cường của Thánh Thể Thuật, sức mạnh của Tần Trạm đã đạt tới mức không thể tưởng tượng, người xương khô bị Tần Trạm đánh lui hết lần này tới lần khác, rồi lại hết lần này tới lần khác xông lên.

“Đúng là cố chấp.” Tần Trạm cau mày nói: “Gần đây không biết tại sao luôn gặp phải mấy người cố chấp như vậy!” Hạ Phương Sinh cũng vậy, đại hộ pháp cũng vậy, người xương khô trước mắt cũng vậy!

Tần Trạm không dám trì hoãn thời gian, anh thúc giục sức mạnh, một quyền chợt đập tới lồng ngực của người xương khô.

“Răng rắc!” Một quyền này, Tần Trạm gần như dồn hết sức lực, trực tiếp đánh nát cơ thể của người xương khô, biến thành từng khúc xương trắng rời rạ!

c “Thật sự là rắc rối.” Tần Trạm lẩm %3D bẩm một câu, đưa tay định lấy Cổ Thụ Tiên Thiên kia.

Đúng lúc này, xương cốt của người xương khô vang lên “ong ong”, tụ lại thành hình, lao về phía Tần Trạm!

“Vậy mà còn có thể sống lại?” Tần Trạm nhướng mày, lần nữa giao chiến với gã!

Dưới mấy quyền, cơ thể của người xương khô lại tan vỡ, nhưng trong khoảng thời gian rất ngắn lại tụ trở lại, liên tục như vậy!

Chuyện này lập tức khiến Tần Trạm cảm thấy có chút đau đầu, nếu như không giải quyết người xương khô này, vậy căn bản không thể nào mang cây Cổ Thụ Tiên Thiên kia đi!

Nhưng đánh tiếp như vậy chừng nào mới xong?

Lúc này, thời gian nửa tiếng rửa tội đã kết thúc.

Mọi người ngâm trong suối linh bước ra khỏi suối.

Được linh khí ngấm vào nuôi dưỡng, tinh khí mà bọn họ bị hao tổn căn bản không đáng nhắc tới, ngược lại tinh thần sảng khoái, vô cùng phấn chấn.

“Được rồi, đã hết giờ, mọi người mau tản đi đi.” Đại tông sư chịu trách nhiệm trông coi nói.

Mọi người có chút lưu luyến, nhưng bọn họ không dám vi phạm quy tắc của Lĩnh Đông Môn, nếu không lần sau không có tư cách đến ngâm suối linh.

Rất nhanh, những người này đã bị Lĩnh Đông Môn đuổi ra ngoài.

Sau khi bọn họ đi không lâu, môn chủ Nhan Như Ngọc chậm rãi đạp bước đi tới.

Nhan Như Ngọc mặc váy dài, trên gương mặt xinh đẹp không che giấu được hưng phấn.

“Môn chủ! Đã xua hết du khách rồi.” Thủ hạ chắp tay nói.

Nhan Như Ngọc hít sâu một hơi, thấp giọng bảo: “Tinh khí mười năm, đủ để tôi có thật nhiều tu vi.” Cô ta duỗi chân, nhẹ nhàng lướt nhẹ qua mặt nước, sau đó trút hết quần áo, cơ thể giống như ngọc dương chỉ phơi bày trong không khí.

Người trong tông môn rất tự giác quay đầu sang một bên.

“Nhan môn chủ!” Đúng lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng hét.

Sắc mặt Nhan Như Ngọc thoáng thay đổi, cô ta duỗi tay ra, vội vàng mặc lại quần áo.

Bởi vì gấp gáp nên thoạt nhìn quần áo của cô ta có chút lộn xộn, điều này khiến cho cô ta tăng thêm một chút quyến rũ.

“Nhan tông chủ đang định tắm rửa sao?” Người tới là một người đàn ông cao một mét tám, gã ta bỉ ổi nhìn Nhan Như Ngọc, gần như muốn chảy nước —.

miếng.

Nhan Như Ngọc cau mày nói: “Hoàng tông chủ, có chuyện gì không?” Người đàn ông được gọi là Hoàng tông chủ cười ha ha nói: “Nhan môn chủ, tôi đến vì chuyện gì, chẳng lẽ trong lòng cô không rõ ư?” Sắc mặt Nhan Như Ngọc khó coi, nhưng bà ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Pha trà cho Hoàng tông chủ.” “Vâng.” Người bên cạnh vội vàng mang tới một cái bàn đặt bên cạnh suối linh.

Sau khi ngồi xuống, Hoàng tông chủ cười hì hì nói: “Nhan môn chủ, chuyện tôi nói cô suy nghĩ thế nào rồi?” Nhan Như Ngọc chậm chạp không nói gì.

Hoàng tông chủ thấy thế, không khỏi cười bảo: “Nhan môn chủ, hẳn cô phải hiểu tình hình hiện tại. Nếu không có gia tộc lớn để dựa dẫm, sớm muộn gì Lĩnh Đông Môn này cũng sẽ bị xơi tai thủ tiêu. Thế lực sau lưng Vô Nhai Tông chúng tôi chính là nhà họ Tô ở thủ đô, tôi và cô hợp tác chính là chuyện tốt!

Nếu như không có tôi, có lẽ nhà họ Tô sẽ không nhìn trúng Lĩnh Đông Môn các người!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận