Beta: Cải Trắng
Lúc đi ra khỏi Túy Sắc, trong tay Dung Thập cầm thêm một thùng gỗ được dán kín, cô ném áo khoác bị bẩn với rượu trái cây lên ghế phụ.
Cô ở trong đó khoảng nửa tiếng, vẫn nhớ lúc đi vào đèn đường còn chưa sáng hẳn.
Lúc mở cửa xe ngồi lên, trợ lý kinh ngạc hỏi: “Dung tổng, sao chị lại cởi áo khoác ra vậy?”
Dung Thập không quen mặc lễ phục nên ở những trường hợp không cần thiết, trợ lý luôn chuẩn bị cho cô một chiếc áo khoác.
“Mới làm bẩn.”
Ánh đèn yếu ớt trong đêm tối hòa cùng sắc váy trên người cô làm tăng thêm cảm giác thần bí.
Xe chạy băng băng trên quốc lộ ở ngoại ô. Bốn bề vắng lặng, ánh đèn bên đường chớp lóe vụt qua, hắt vào trong xe chiếu lên thái dương, mơ hồ thấy được gò má xinh đẹp.
Tầm bốn mươi phút sau, chiếc Bentley màu đen đỗ trước lối vào khu đô thị cao cấp tên Thượng Cảnh, trông từ cổng có thể thấy loáng thoáng bên trong có mấy căn biệt thự liền kề.
Trước khi mở cửa xuống xe, trợ lý nói: “Vừa rồi nhân lúc chị vào Túy Sắc em có điện cho Hàn tổng nói về lịch trình ngày mai.”
Cô buông tay nắm cửa xe, lấy điện thoại trong túi xách ra, quả nhiên màn hình hiển thị 10 cuộc gọi nhỡ.
“Được, chị biết rồi, mai em đi theo Hàn tổng đi.” Dung Thập sáng mai không đi làm nên cũng không cần trợ lý, sau khi ngẫm nghĩ một lúc thì tiếp tục nói: “Chú Lưu, sáng mai chú lái xe tới thẳng hầm gửi xe của công ty là được.”
Vào ngày này mỗi tháng cô đều tự lái xe đi, đến tận giờ vẫn không có người thứ hai đi cùng, hơn nữa giờ Dung Thập là giám đốc điều hành của một công ty có tiếng tăm ở thành phố Hải, xe dự bị đương nhiên sẽ có.
Chú Lưu ngồi ở ghế lái đáp: “Được.”
Dặn dò xong, cô cầm túi xách lên, lấy rượu ở ghế phụ rồi tiến thẳng vào tiểu khu.
Khu biệt thự Thượng Cảnh có thể coi như là dự án đầu tiên do cô đích thân phụ trách.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhoáng cái cô đã làm việc ở tập đoàn Kỳ thị được bảy năm.
Điều kiện của tiểu khu rất tốt. Căn Dung Thập ở đằng trước còn trồng cây hợp hoan(1). Hễ đến hè là hương thơm dìu dịu len lỏi khắp nơi, đứng ở ban công tầng ba cũng ngửi được.
(1)Cây hợp hoan: Cây hợp hoan (tên khoa học: Albizia julibrissin) là một loài thực vật có hoa trong họ Đậu. Loài này được Durazz miêu tả khoa học đầu tiên.
Hàng xóm của cô là một ông cụ. Đến mùa lá rụng là sáng sớm nào ông cũng cầm chổi quét, dọn những cánh hoa hồng nhạt rơi xuống từ trên cây.
Nhưng gia đình họ đã chuyển đi vào mùa xuân năm nay, hoa rơi đầy đất chẳng ai dọn. Dung Thập nhìn thêm một lần sau đó xoay người vào nhà.
Đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, Dung Thập còn chưa kịp thay dép đã thấy túi xách rung rung. Cô cầm điện thoại lên xem, màn hình hiện hai chữ “Hàn Việt”.
Cô nhấn trả lời, mở loa ngoài, ném điện thoại lên tủ để ở huyền quan rồi cúi người mở tủ lấy dép.
Âm thanh bên chỗ Hàn Việt khiến cô nhức đầu: “Tôi nói cậu nghe, tối nay Hồng tổng hại trợ lý của tôi uống đến mức nôn mửa đấy. Thanh niên trai tráng tốt đẹp như thế mà để cái miệng biến thành bầu rượu.”
Dung Thập cũng từng tiếp xúc với Hồng tổng, uống rượu là chuyện nhỏ, chủ yếu là tay chân người này không nghiêm chỉnh.
Thế nên những đợt hợp tác sau đều là Hàn Việt tới bàn bạc.
“Mai tôi không có trợ lý nên đang định nghỉ ngơi một ngày.” Giọng Hàn Việt nhỏ đi, nghe có vẻ khá mệt mỏi.
Không ngờ anh vừa mới nói xong giây trước, giây sau đã nhận được điện thoại của trợ lý Dung Thập sắp xếp cho anh một đống công việc. Hàn Việt dù gì cũng là giám đốc, thế mà ngày nào cũng bị cô sai bảo.
Dung Thập vừa cởi giày cao gót cái đã thấy cả người khoan khoái dễ chịu hẳn. Cô cầm điện thoại và thùng rượu gỗ lên đi xuống hầm rượu riêng, không hề bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người bên kia điện thoại: “Để trợ lý của tôi sang giúp cậu.”
“Ý cậu là Lâm Lộ?”
Cất đồ xong, cô quay về tầng một, để điện thoại lên bàn trà nhỏ xong đi vào bếp rót ly nước rồi mới quay lại ngồi trên ghế sofa.
Sau khi xong xuôi mọi việc, Dung Thập ngồi xếp bằng trên ghế sofa, “ừ” một tiếng.
“Thôi, không dám làm phiền trợ lý Lâm giúp.” Nghe vậy, Hàn Việt hầm hừ.
Lâm Lộ chẳng phải là “vật quấn thân” của Dung Thập sao?
Vừa bước vào phòng làm việc của anh đã làm áp suất thấp hơn 3 Pa(2).
(2)Pa: áp suất trong không khí
“Không phiền.” Giọng cô nghiêm túc, hoàn toàn là thái độ bàn việc công: “Tôi trả tiền tiền lương cho cô ấy.”
Hàn Việt: “…”
Cuối cùng lòng anh như tro tàn để Dung Thập muốn làm gì thì làm. Dung Thập thấy bên kia không nói gì nữa, tưởng Hàn Việt không còn chuyện gì khác nên tính cúp điện thoại, nhưng chưa kịp hành động đã bị cản lại.
“Tối mai có tiệc rượu ở thành Tây đấy.” Biết Dung Thập không thích những hoạt động như thế này nên trước khi cô mở miệng từ chối, Hàn Việt đã cướp lời nhấn mạnh rằng: “Mai ông cụ Lâm cũng đi.”
Lời từ chối tới bên miệng lại bị Dung Thập nuốt vào trong. Ánh mắt cô sầm xuống, liếc nhìn giao diện cuộc gọi trên màn hình điện thoại, lạnh lùng nói: “Ông ta tính tới góp vui à?”
Ông cụ Lâm có tuổi rồi nhưng không chịu buông quyền lực trong tay mình ra, suốt ngày tới công ty đấu đá với đám cấp dưới nhỏ tuổi.
Hàn Việt: “Này là tin tức tôi thám thính được trong lúc uống rượu với Hồng tổng, con trai út của ông cụ Tưởng ở thành Tây vừa về nước mấy hôm trước.”
“Nói là tiệc chào mừng nhưng ai thông minh cũng nhìn ra ngay mọi việc không đơn giản như vậy.”
Kỳ thị là công ty kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản. Trụ sở chính và phần lớn tài nguyên của công ty nằm trong khu vực nội thành, chưa từng mở rộng tới cực hạn theo hướng nào cả. Giờ nếu muốn mở rộng phát triển qua phía thành Tây thì nhà họ Tưởng là một trạm kiểm soát cần thiết phải qua lại.
“Mặc dù Tưởng tổng đã tiếp quản cơ nghiệp của cha mình được mấy năm rồi nhưng ông cụ nhà họ Tưởng vẫn còn nắm trong tay mấy chi nhánh quan trọng của công ty.”
Nếu quả thật như Hàn Việt nói thì có vẻ ông cụ định để cho cậu con út mấy chi nhánh đó. Xem ra, bữa tiệc tối mai cô không thể không đi.
…
Tưởng Hạc Dã mang cơ thể nồng nặc mùi rượu về nhà, vừa đi tới đầu cầu thang đã bị một quả quýt đập trúng bả vai.
“Mày còn biết đường về hả!” Sắc mặt cha Tưởng tối sầm, ông tức giận nói, “Mày tự nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi!”
Tưởng Hạc Dã cởi áo gió cầm trong tay, xoay người nhìn đồng hồ treo tường ở phòng khách, ú ớ nói: “Hai giờ rưỡi.”
Dáng vẻ bất cần đời của anh chọc cho cha Tưởng nổi giận nhưng ông chưa kịp bùng nổ đã bị tiếng mừng rỡ của mẹ Tưởng trong phòng bếp cắt ngang: “Con trai mẹ về rồi, mau ăn trái cây đi.”
Cha Tưởng nhìn người phụ nữ bưng đĩa đi ra, bất lực nói: “Nhìn con trai cưng mà em nuông chiều đi!”
“Em tình nguyện cưng chiều.” Mẹ Tưởng trợn mắt nhìn người trên ghế sofa một cái, sau đó cười dịu dàng bưng trái cây đến trước mặt Tưởng Hạc Dã, “Hôm nay con có mệt không?”
“Cũng bình thường.” Tưởng Hạc Dã đáp.
Cha Tương cười khẩy: “Lêu lổng như con mà cũng biết mệt sao?”
“Hai mươi chín tuổi chẳng làm được trò trống gì, nói ra mất mặt nhà họ Tưởng chúng ta.”
Tưởng Hạc Dã cũng không phản kháng, ánh mắt như muốn nói: “Nói xong chưa, nói xong rồi con lên đi ngủ đây.”
“Em nhìn nó đi!” Cha Tưởng tức giận.
Tưởng Hạc Dã nhún vai, cúi đầu hời hợt nói: “Cha cũng biết con không có tương lai gì mà.”
“Điều con có thể làm chỉ là cố gắng gây ít phiền phức cho cha.” Tưởng Hạc Dã tìm một chỗ thoải mái dựa vào, lười biếng nói.
“Cút lên đi.”
Tưởng Hạc Dã đi ngay khi được cho phép, nhưng vừa mới bước được ba bậc đã nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng: “Chờ một chút.”
Anh dừng bước nhưng không quay đầu.
“Anh trai con đã giúp con chuẩn bị một bữa tiệc rượu vào tối mai, nhớ phải đến đấy.”
Nghe được hai chữ “anh trai”, vẻ mặt Tưởng Hạc Dã hơi thay đổi. Anh khống chế cảm xúc, dửng dưng nói, “Biết rồi.”