Beta: Cải Trắng
Chiếc xe Spyker(1) lăn bánh từ thành tây về lại trung tâm thành phố, Hàn Việt liên tục quay sang nhìn người bên cạnh.
(1)Spyker: Spyker N.V. là một công ty ô tô của Hà Lan chuyên sản xuất những chiếc xe thể thao cao cấp.
Thật ra chủ yếu là nhìn áo khoác xuất hiện đột ngột trên người cô, hồi nãy trong buổi tiệc người quá nhiều, Hàn Việt không tiện hỏi kỹ.
Anh kéo tay áo vest trên người Dung Thập, tấm tắc nói: “Nói đi, áo này cậu lấy ở đâu?”
Dung Thập mặc kệ anh, ngồi tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, cánh tay nhẹ đặt lên chân, mí mắt chẳng thèm hấp háy lấy một cái.
“Dung tổng này, cậu đang yêu đúng không?” Dung Thập nghe vậy cau mày, vừa mở mắt đã thấy Hàn Việt ngồi bên kia nháy mắt.
“Cậu có vẻ rảnh nhỉ?” Xem ra công việc cô sắp xếp cho anh chưa đủ nhiều, vẫn còn thời gian đi hóng hớt cuộc sống riêng tư của người khác. Dung Thập kéo áo khoác trên người xuống, xụ mặt ném qua một bên.
Hàn Việt thuận tay tóm lấy nhìn thử. Do cửa sau xe mở ra một khoảng nhỏ, gió thổi vào khiến mùi thuốc lá trên áo còn sót lại thổi vào mặt, anh dám chắc nói: “Đây chắc chắn là đồ của đàn ông!”
Dung Thập lười phản ứng anh. Sau khi tìm thêm dấu vết nhưng không có kết quả, anh hỏi ngược lại: “Cậu không đi tìm đàn ông đấy chứ?”
Người bên cạnh mím môi không lên tiếng.
“Thế mà tôi cứ tưởng cậu đã nghĩ thông suốt sau nhiều năm bó mình.” Anh chẹp miệng, lầm bầm một câu.
Người theo đuổi Dung Thập rất nhiều. Đối tác có, con nhà giàu có. Mặc dù mục đích của họ không trong sáng, nhưng cũng không ít người thật lòng. Nhưng Dung Thập đều xử lý các mối quan hệ đó bằng thái độ “lạnh”. Một thời gian dài sau đó, người trong giới có cảm tình với cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Là một đóa hoa kiêu ngạo lạnh lùng đúng chuẩn.
Hàn Việt tuy là người khác phái nhưng để ở bên cạnh cô lâu như này, cũng vì trước kia anh hoàn toàn không có ý đồ trên phương diện tình cảm.
Làm đồng nghiệp kề vai sát cánh suốt một thời gian dài, bị một người ưu tú hấp dẫn chỉ là vấn đề thời gian…
Nhưng anh không thể nói…
Xe lái vào đường cao tốc, lúc tăng tốc gió thổi mạnh, tóc xõa trên trán che mắt cô, Dung Thập vô thức chỉnh lại bị Hàn Việt thấy, anh dặn tài xế: “Mở điều hòa đi.”
Mỗi lần Dung Thập ngồi xe anh, Hàn Việt đều lấy lý do “hơi lạnh thổi nhiều về già sẽ mắc bệnh xương khớp” bảo lái xe mở cửa sổ, ép cô phải “hưởng thụ” gió tự nhiên.
Mấy năm trước Dung Thập còn đen mặt mắng anh, bây giờ lười mở miệng, nói cũng vô dụng. Thật ra thì Hàn Việt cũng coi như chững chạc, trừ lúc mở miệng nói chuyện.
Khoảng nửa tiếng sau, xe đỗ xịch lại trước cửa khu Thượng Cảnh. Dung Thập thuận tay cầm áo khoác màu đen lên, nghĩ bụng nhờ Lâm Lộ tìm ngày trả áo lại cho anh.
Ánh mắt Hàn Việt ngồi trong xe thoáng sa sầm, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Anh hạ cửa sổ xe nhìn người bên ngoài.
Áo vest cô khoác trên người vừa vặn, còn chiếc cầm trên tay lại thành hơi dư thừa. Đèn đường chỗ tiểu khu bật sáng hắt lên phần cổ cô, khiến làn da trắng nõn như phát sáng. Hàn Việt khựng lại mất mấy giây rồi trầm giọng nói: “Có cần tôi đưa cậu về không?”
Dung Thập ngước mắt, lắc đầu từ chối: “Không cần.”
Hàn Việt cũng không ngạc nhiên khi cô từ chối. Lúc thu tầm mắt, anh vô tình nhìn qua món đồ trên tay Dung Thập, lòng buồn phiền: “Nếu cậu yêu đương…”
Anh chưa nói hết, Dung Thập đã không vui xoay người đáp, “Hàn Việt, cậu chắc biết rõ…”
“Tôi chỉ hứng thú với việc kiếm tiền.”
…
Sau khi về đến nhà, đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, Dung Thập ném chìa khóa lên tủ giày ở huyền quan, vừa cởi giày vừa nhìn áo vest, nghĩ đến vẻ Hàn Việt tò mò hóng hớt, miệng cô lẩm bẩm một câu: “Khó hiểu thật.”
Tới tận lúc lên xe cô mới nhìn kỹ thương hiệu áo vest, là một thương hiệu tư nhân ở nước ngoài. Dung Thập có một số bộ quần áo đặt may của thương hiệu này. Nói tóm lại, giá không hề rẻ.
Xem ra cô phải trả lại nhanh mới được.
Lúc Dung Thập thay quần áo ở nhà, thuận tay lấy một móc treo đồ trong tủ quần áo ra, treo áo vest nam vào ngăn tủ trong thư phòng, đóng tủ, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng chuông di động.
Cô ra khỏi thư phòng, nhìn lướt qua màn hình hiển thị tên người gọi rồi hắng giọng, nhấn trả lời: “Kỳ tổng.”
Kỳ tổng đầu bên kia bật cười, nhẹ nhàng quan tâm cô: “Ăn tối chưa?”
Trước khi dự tiệc, Dung Thập đã ăn mấy miếng bánh quy ở cửa hàng, sau đó tới nơi uống một bụng rượu. Bây giờ dạ dày cô cũng hơi khó chịu, nhưng không muốn ăn gì.
Cô luôn có thái độ khiêm tốn với ông Kỳ, một thái độ không giống với bất kỳ ai.
Dung Thập vừa tốt nghiệp đã tới Kỳ thị làm. Lúc ấy bởi vì chuyện bà ngoại mà chọc giận nhà họ Ôn, mà ông cụ nhà họ Ôn lại là người bao che người nhà, hài cốt em gái mình còn chưa lạnh đã bị làm nhục như vậy. Ông không đến trước mặt ông ngoại Dung Thập làm ầm ĩ là vì gia giáo của nhà họ Ôn xưa nay không cho phép làm điều đó.
Ông cụ Ôn không dồn toàn lực ngáng chân Dung Thập, nhưng những nhân vật có máu mặt ở thành phố Hải dù không biết rõ chuyện ra sao, cũng tuyệt đối không vì một người vô danh tiểu tốt đối đầu với nhà họ Ôn lớn như vậy. Nhà họ Trì ở phía bắc với nhà họ Cố ở phía nam đều từ chối sơ yếu lý lịch của cô. Trợ lý nhà họ Tưởng ở phía tây còn gọi điện nói với cô là đụng đến nhà họ Ôn, tiền đồ đời này của cô coi nhưng bị hủy trong phút chốc.
Chỉ có Kỳ tổng đồng ý giúp đỡ cô, lòng tốt này Dung Thập nguyện dùng cả đời đền đáp.
Người này thật sự đã cứu cô một mạng.
Dung Thập chỉ dùng ba năm từ người dưới tầng chót trở thành giám đốc như hôm nay, cô phải kiếm tiền giúp ông, bởi vì đây là cách tốt nhất cô có thể báo đáp cho tới tận bây giờ.
Kỳ tổng im lặng vài giây rồi mở miệng nói: “Rất nhiều việc có thể giao cho cấp dưới làm.”
“Một cô gái như cháu năm nay cũng sắp ba mươi, nên suy nghĩ đến chuyện trọng đại đời người rồi.” Ông thật sự đau lòng Dung Thập. Kỳ tổng không có con gái, chỉ có một đứa con trai không ra gì, không chịu thừa kế gia sản to lớn để lại, chạy đi tham gia esport.
Mấy năm nay, Dung Thập xử lý việc của công ty rất gọn gàng, đâu ra đấy. Ông và vợ cũng vì thế mà yên tâm an hưởng tuổi già ở nước ngoài, chuyện tập đoàn giao tất cho Dung Thập.
Cô đặt ly nước xuống, trầm ngâm: “Cháu không vội.”
“Kỳ Diên còn mấy ngày nữa là kết hôn rồi, cháu còn lớn hơn nó một tuổi, sao mà không vội được.” Kỳ tổng nói xong thở dài: “Cũng là do bác làm cháu mệt mỏi, để một tập đoàn lớn như vậy đè trên người một cô gái như cháu.”
Ông là một trong số ít người thật lòng yêu thương cô.
“Không trách bác được.” Dung Thập uống cạn ly nước rồi mới mở miệng nói chuyện, giọng vẫn bình tĩnh như cũ: “Con đường này là do cháu tự chọn.”