Cố Tổng, Gương Vỡ Còn Có Thể Lành Sao? - Chương 51: Gặp phải hai kẻ ngốc!
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3: Nói một đằng làm một nẻo
- Chương 4: Chẳng thể quay lại
- Chương 5: Thật sự chấm dứt!
- Chương 6:Mở ra cho họ một cánh cửa, mở ra cho mình một lối thoát.
- Chương 7: Câu trả lời của anh chính là sự bỏ lỡ!
- Chương 8: Bế tắc trong chữ tình
- Chương 9: Có lẽ đã trả giá đủ rồi!
- Chương 10: việc đầu tiên muốn làm
- Chương 11: say rượu (1)
- Chương 12: Say rượu (2)
- Chương 13: Kẻ điên
- Chương 14: Anh chỉ cần trả đơn thuốc là xong
- Chương 15: Sẽ sớm thôi
- Chương 16: Đợi thời gian trả lại trái tim
- Chương 17: chạy trốn đại boss
- Chương 18: Sự tổn thương của tôi anh sẽ để tâm sao?
- Chương 19: Yêu là gì?
- Chương 20: Chạnh lòng
- Chương 21: Tìm một nơi nắng ấm
- Chương 22: Dương Hạ, thành phố của nắng ấm
- Chương 23: Nếu chân thành đủ để hoa nở
- Chương 24
- Chương 25: Lướt qua
- Chương 26: Chỉ cần trong tim có ngày nắng
- Chương 27: Che ô dưới mưa
- Chương 28: Nhân vật chính là anh
- Chương 29: Cũng giống như cách em quên
- Chương 30: Gương vỡ có thể lành bao giờ?
- Chương 31: Không thể
- Chương 32: Gián điệp
- Chương 33: Suối nước nóng
- Chương 34: Biểu hiện lạ
- Chương 36: Thành toàn nguyện vọng
- Chương 37: Club
- Chương 38: Cùng đi chết đi
- Chương 39: Chấp niệm
- Chương 40: Giải cứu
- Chương 41: Bên mình cả đời là đủ
- Chương 42: Bóng lưng ân nhân
- Chương 35: Khủng bố tinh thần
- Chương 43: Gì cũng được chỉ yêu là không
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49: Nắng chiếu đuôi mắt em cười, trong lòng em đã cười bao giờ chưa?
- Chương 50: Không trách được! Tình yêu do trái tim quyết định
- Chương 51: Gặp phải hai kẻ ngốc!
- Chương 52: Người đàn ông lạ
- Chương 53: Người đàn ông cũng đẹp đấy chứ!
- Chương 54: Cái nụ cười đó
- Chương 55: Có thêm một người càng thêm bận rộn
- Chương 56: Tầm mắt cũng thật cao!
- Chương 57:Ra vẻ
- Chương 58: Người đàn ông này khó chiều
- Chương 59: Háo sắc!
- Chương 60
- Chương 61: Mục Tang, sau này anh còn nhớ tôi không?
- Chương 62: Có phải khi đủ chân thành, người chúng ta tìm sẽ xuất hiện?
- Chương 63: Mong rằng pháo hoa với anh vẫn là điều thật đẹp!
- Chương 64: Kẻ ngốc đặt bên một kẻ đau thương!
- Chương 65: Chó con đáng yêu!
- Chương 66
- Chương 67: Làm kẻ ngốc đâu có dễ!
- Chương 68: Trên đời này thứ khó chữa nhất là chỗ này!
- Chương 69: Ý nghĩa của hoàng hôn
- Chương 70: Yêu là người vạn dặm bước mãi không tới, người một bước cũng không cần
- Chương 71: Hơi ấm
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cố Tổng, Gương Vỡ Còn Có Thể Lành Sao?
Chương 51: Gặp phải hai kẻ ngốc!
Lâm Khả Khả ở lại hai ngày mới trở về Vân Trung. Lúc ở bên Niệm Nguyệt Sơ liên tục nhõng nhẽo đòi chuyển về đây ở nhưng đành phải chấp nhận lụi bại trước ý trí sắt đá của Niệm Nguyệt Sơ. Trước khi đi, Lâm Khả Khả còn lưu luyến không rời, phải mãi mới chịu ra sân bay.
Niệm Nguyệt Sơ trở về một mình với căn phòng trống, quyết định dọn dẹp một chút. Cô dành cả buổi thay đổi lại nội thất, đặt thêm nhiều thứ màu xanh lá, tự mình sơn sửa lại căn phòng. Thật ra nhà của Niệm Nguyệt Sơ diện tích không lớn, chỉ là biết cách thiết kế nên trông rộng rãi hơn.
Niệm Nguyệt Sơ sửa sang mất cả một ngày, cả người lấm lem còn có cả những vết sơn xanh trên áo bảo hộ và vài vạt tóc. Niệm Nguyệt Sơ mệt nhoài ngồi một góc, cô còn góc phòng bếp là chưa trang trí xong. Niệm Nguyệt Sơ từ lâu rất lười nấu ăn. Cô có một mình, lại dành nhiều thời gian ở xưởng, chủ yếu toàn đặt cơm ngoài nhưng trong nhà vẫn muốn dành một chút không gian cho góc nấu nướng. Khi nổi hứng hoặc có người đến cũng tiện hơn.
Công cuộc bày trí vậy mà hết trọn 1 ngày. Tính thêm cả thời gian dọn dẹp là tới đêm khuya. Niệm Nguyệt Sơ nhìn sự đổi mới của mình cực kì ưng ý. Trông tổng thể có sức sống hơn hẳn.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn cái bụng đang réo của mình, chợt nhớ ra bản thân từ trưa đến giờ vẫn chưa ăn. Cô mải dọn dẹp nên quên luôn chuyện đó. Không để cái bụng chịu ấm ức, Niệm Nguyệt Sơ vào tạm trong phòng bếp, mang gói mì tôm còn lại duy nhất ra chỗ bàn ở phòng khách ăn. Ăn xong thì đi tắm rửa rồi ngủ tận đến sáng.
Hôm sau, Niệm Nguyệt Sơ đến phân xưởng, mọi người thấy cô mừng ra mặt, đặc biệt là Dương Dực. Anh tưởng cô bỏ mọi người lo đến mất ăn mất ngủ. Bây giờ thấy tổ tông rồi, vui thiếu nước viết hẳn chữ trên mặt.
Niệm Nguyệt Sơ nghe Dương Dực trách móc một hồi cũng không ngăn anh, để anh xả hết cảm xúc trong lòng rồi mới hỏi tình hình của phân xưởng. Tới trưa thì cùng mọi người đi ăn.
Lúc Niệm Nguyệt Sơ và Dương Dực đi qua chỗ Cố Mễ Đình, Dương Dực thấy cô thất thần liền gõ tay xuống bàn đánh động.
"Có chuyện gì mà em như người mất hồn thế?"
Cố Mễ Đình giật mình, nhìn rõ hai người là ai mới bình tĩnh trở lại, thần người nói.
"Em có lẽ uống phải thuốc đểu nên tâm thần có vấn đề rồi?"
Dương Dực lập tức quan tâm nhắc nhở. Niệm Nguyệt Sơ cũng nhìn sang xem xét tình hình.
"Sao lại uống thuốc linh tinh thế? Phải tìm hiểu kĩ càng chứ."
"Anh đúng là... Ý em là em bị ngốc mới đi crush một người đầu gỗ á. Thế không phải em có vấn đề về tâm thần thì là gì?"
"Em đơn phương anh ta?"
Niệm Nguyệt Sơ lạnh nhạt hỏi.
Cố Mễ Đình được nhắc tới người thương không giấu nổi sự xấu hổ đáng yêu, mặt bất giác đỏ lên như cà chua chín, cười như cô công chúa nhỏ, giơ tay lên minh họa.
"Dạ cũng không tính là đơn phương cho lắm. Dù sao em cũng là một chút yêu yêu còn thích thì hơi lâu lâu thôi."
Niệm Nguyệt Sơ nhìn biểu hiện của cô cũng thấy đáng yêu. Cô ở tầm tuổi đó cũng như vậy, mọi ngây ngô đều trải ra hết.
"Vậy thì em cưa đổ anh ta đi."
Dương Dực, một con người mù tịt về tình yêu lúc này đang làm quân sự kiêm trợ lý tư vấn tình cảm một cách đầy nhiệt huyết.
"Em cũng định thế nhưng em sợ bị từ chối. Lúc đấy em biết dấu mặt vào đâu? Dù gì đó cũng là bạn của cậu em còn lớn hơn em nữa."
Cố Mễ Đình thở dài nói. Rõ ràng đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không dám làm.
"Vậy thôi. Em đừng thích anh ta nữa. Em thích người khác đi!"
Dương Dực nhanh, gọn, lẹ đề xuất. Phương án vô cùng hợp lý có điều đối phương nhìn anh đầy xắt xéo.
"Rốt cuộc anh đã yêu ai chưa vậy? Anh đến chọc tức em đúng không?"
Cố Mễ Đình tức giận lườm anh, hậm hực đi mất bỏ lại Dương Dực nghệt ra vì chưa hiểu lí do. Anh chàng nhìn theo bóng cô nàng lại đưa mắt về phía Niệm Nguyệt Sơ, đầy đau khổ nói.
"Chị, em làm gì sai ư? Cô ấy bảo không thích mà, không thích người này thì còn người kia có gì sai đâu."
"Niệm Nguyệt Sơ bất lực vỗ vai anh ta, giọng đầy cảm thán.
"Cố Mễ Đình chắc bực mình lắm. Gặp từ một đầu đất này tới một đầu đất khác."
"Chị, không phải chúng ta nên làm như thế sao?"
Dương Dực vẫn ngốc nghếch tìm ra nguyên nhân.
"Trong trường hợp này, cậu đề xuất gì cũng không có kết quả đâu, kệ cô ấy thôi. Cô ấy sẽ nhờ đến tổ tư vấn của mình. Còn cậu nói không đúng ý làm con gái nhà người ta giận rồi kìa."
Dương Dực chỉ vào bản thân, chỉ tới Niệm Nguyệt Sơ lại chỉ về phía bóng dáng đã biến mất, diễn kịch câm bày tỏ nỗi lòng.
"Cậu không sai, đất trời không sai, là những người đang yêu khó hiểu!"
"Chị, em có nên xin lỗi cô ấy không?"
Dương Dực như nhà bác học trầm luân suy nghĩ.
"Tùy cậu thôi."
Niệm Nguyệt Sơ thốt xong câu này mí mắt giật giật. Sao cô lại có cảm giác vừa xúi dại vậy nhỉ? Sẽ không có chuyện gì đấy chứ?
Niệm Nguyệt Sơ trở về một mình với căn phòng trống, quyết định dọn dẹp một chút. Cô dành cả buổi thay đổi lại nội thất, đặt thêm nhiều thứ màu xanh lá, tự mình sơn sửa lại căn phòng. Thật ra nhà của Niệm Nguyệt Sơ diện tích không lớn, chỉ là biết cách thiết kế nên trông rộng rãi hơn.
Niệm Nguyệt Sơ sửa sang mất cả một ngày, cả người lấm lem còn có cả những vết sơn xanh trên áo bảo hộ và vài vạt tóc. Niệm Nguyệt Sơ mệt nhoài ngồi một góc, cô còn góc phòng bếp là chưa trang trí xong. Niệm Nguyệt Sơ từ lâu rất lười nấu ăn. Cô có một mình, lại dành nhiều thời gian ở xưởng, chủ yếu toàn đặt cơm ngoài nhưng trong nhà vẫn muốn dành một chút không gian cho góc nấu nướng. Khi nổi hứng hoặc có người đến cũng tiện hơn.
Công cuộc bày trí vậy mà hết trọn 1 ngày. Tính thêm cả thời gian dọn dẹp là tới đêm khuya. Niệm Nguyệt Sơ nhìn sự đổi mới của mình cực kì ưng ý. Trông tổng thể có sức sống hơn hẳn.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn cái bụng đang réo của mình, chợt nhớ ra bản thân từ trưa đến giờ vẫn chưa ăn. Cô mải dọn dẹp nên quên luôn chuyện đó. Không để cái bụng chịu ấm ức, Niệm Nguyệt Sơ vào tạm trong phòng bếp, mang gói mì tôm còn lại duy nhất ra chỗ bàn ở phòng khách ăn. Ăn xong thì đi tắm rửa rồi ngủ tận đến sáng.
Hôm sau, Niệm Nguyệt Sơ đến phân xưởng, mọi người thấy cô mừng ra mặt, đặc biệt là Dương Dực. Anh tưởng cô bỏ mọi người lo đến mất ăn mất ngủ. Bây giờ thấy tổ tông rồi, vui thiếu nước viết hẳn chữ trên mặt.
Niệm Nguyệt Sơ nghe Dương Dực trách móc một hồi cũng không ngăn anh, để anh xả hết cảm xúc trong lòng rồi mới hỏi tình hình của phân xưởng. Tới trưa thì cùng mọi người đi ăn.
Lúc Niệm Nguyệt Sơ và Dương Dực đi qua chỗ Cố Mễ Đình, Dương Dực thấy cô thất thần liền gõ tay xuống bàn đánh động.
"Có chuyện gì mà em như người mất hồn thế?"
Cố Mễ Đình giật mình, nhìn rõ hai người là ai mới bình tĩnh trở lại, thần người nói.
"Em có lẽ uống phải thuốc đểu nên tâm thần có vấn đề rồi?"
Dương Dực lập tức quan tâm nhắc nhở. Niệm Nguyệt Sơ cũng nhìn sang xem xét tình hình.
"Sao lại uống thuốc linh tinh thế? Phải tìm hiểu kĩ càng chứ."
"Anh đúng là... Ý em là em bị ngốc mới đi crush một người đầu gỗ á. Thế không phải em có vấn đề về tâm thần thì là gì?"
"Em đơn phương anh ta?"
Niệm Nguyệt Sơ lạnh nhạt hỏi.
Cố Mễ Đình được nhắc tới người thương không giấu nổi sự xấu hổ đáng yêu, mặt bất giác đỏ lên như cà chua chín, cười như cô công chúa nhỏ, giơ tay lên minh họa.
"Dạ cũng không tính là đơn phương cho lắm. Dù sao em cũng là một chút yêu yêu còn thích thì hơi lâu lâu thôi."
Niệm Nguyệt Sơ nhìn biểu hiện của cô cũng thấy đáng yêu. Cô ở tầm tuổi đó cũng như vậy, mọi ngây ngô đều trải ra hết.
"Vậy thì em cưa đổ anh ta đi."
Dương Dực, một con người mù tịt về tình yêu lúc này đang làm quân sự kiêm trợ lý tư vấn tình cảm một cách đầy nhiệt huyết.
"Em cũng định thế nhưng em sợ bị từ chối. Lúc đấy em biết dấu mặt vào đâu? Dù gì đó cũng là bạn của cậu em còn lớn hơn em nữa."
Cố Mễ Đình thở dài nói. Rõ ràng đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không dám làm.
"Vậy thôi. Em đừng thích anh ta nữa. Em thích người khác đi!"
Dương Dực nhanh, gọn, lẹ đề xuất. Phương án vô cùng hợp lý có điều đối phương nhìn anh đầy xắt xéo.
"Rốt cuộc anh đã yêu ai chưa vậy? Anh đến chọc tức em đúng không?"
Cố Mễ Đình tức giận lườm anh, hậm hực đi mất bỏ lại Dương Dực nghệt ra vì chưa hiểu lí do. Anh chàng nhìn theo bóng cô nàng lại đưa mắt về phía Niệm Nguyệt Sơ, đầy đau khổ nói.
"Chị, em làm gì sai ư? Cô ấy bảo không thích mà, không thích người này thì còn người kia có gì sai đâu."
"Niệm Nguyệt Sơ bất lực vỗ vai anh ta, giọng đầy cảm thán.
"Cố Mễ Đình chắc bực mình lắm. Gặp từ một đầu đất này tới một đầu đất khác."
"Chị, không phải chúng ta nên làm như thế sao?"
Dương Dực vẫn ngốc nghếch tìm ra nguyên nhân.
"Trong trường hợp này, cậu đề xuất gì cũng không có kết quả đâu, kệ cô ấy thôi. Cô ấy sẽ nhờ đến tổ tư vấn của mình. Còn cậu nói không đúng ý làm con gái nhà người ta giận rồi kìa."
Dương Dực chỉ vào bản thân, chỉ tới Niệm Nguyệt Sơ lại chỉ về phía bóng dáng đã biến mất, diễn kịch câm bày tỏ nỗi lòng.
"Cậu không sai, đất trời không sai, là những người đang yêu khó hiểu!"
"Chị, em có nên xin lỗi cô ấy không?"
Dương Dực như nhà bác học trầm luân suy nghĩ.
"Tùy cậu thôi."
Niệm Nguyệt Sơ thốt xong câu này mí mắt giật giật. Sao cô lại có cảm giác vừa xúi dại vậy nhỉ? Sẽ không có chuyện gì đấy chứ?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3: Nói một đằng làm một nẻo
- Chương 4: Chẳng thể quay lại
- Chương 5: Thật sự chấm dứt!
- Chương 6:Mở ra cho họ một cánh cửa, mở ra cho mình một lối thoát.
- Chương 7: Câu trả lời của anh chính là sự bỏ lỡ!
- Chương 8: Bế tắc trong chữ tình
- Chương 9: Có lẽ đã trả giá đủ rồi!
- Chương 10: việc đầu tiên muốn làm
- Chương 11: say rượu (1)
- Chương 12: Say rượu (2)
- Chương 13: Kẻ điên
- Chương 14: Anh chỉ cần trả đơn thuốc là xong
- Chương 15: Sẽ sớm thôi
- Chương 16: Đợi thời gian trả lại trái tim
- Chương 17: chạy trốn đại boss
- Chương 18: Sự tổn thương của tôi anh sẽ để tâm sao?
- Chương 19: Yêu là gì?
- Chương 20: Chạnh lòng
- Chương 21: Tìm một nơi nắng ấm
- Chương 22: Dương Hạ, thành phố của nắng ấm
- Chương 23: Nếu chân thành đủ để hoa nở
- Chương 24
- Chương 25: Lướt qua
- Chương 26: Chỉ cần trong tim có ngày nắng
- Chương 27: Che ô dưới mưa
- Chương 28: Nhân vật chính là anh
- Chương 29: Cũng giống như cách em quên
- Chương 30: Gương vỡ có thể lành bao giờ?
- Chương 31: Không thể
- Chương 32: Gián điệp
- Chương 33: Suối nước nóng
- Chương 34: Biểu hiện lạ
- Chương 36: Thành toàn nguyện vọng
- Chương 37: Club
- Chương 38: Cùng đi chết đi
- Chương 39: Chấp niệm
- Chương 40: Giải cứu
- Chương 41: Bên mình cả đời là đủ
- Chương 42: Bóng lưng ân nhân
- Chương 35: Khủng bố tinh thần
- Chương 43: Gì cũng được chỉ yêu là không
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49: Nắng chiếu đuôi mắt em cười, trong lòng em đã cười bao giờ chưa?
- Chương 50: Không trách được! Tình yêu do trái tim quyết định
- Chương 51: Gặp phải hai kẻ ngốc!
- Chương 52: Người đàn ông lạ
- Chương 53: Người đàn ông cũng đẹp đấy chứ!
- Chương 54: Cái nụ cười đó
- Chương 55: Có thêm một người càng thêm bận rộn
- Chương 56: Tầm mắt cũng thật cao!
- Chương 57:Ra vẻ
- Chương 58: Người đàn ông này khó chiều
- Chương 59: Háo sắc!
- Chương 60
- Chương 61: Mục Tang, sau này anh còn nhớ tôi không?
- Chương 62: Có phải khi đủ chân thành, người chúng ta tìm sẽ xuất hiện?
- Chương 63: Mong rằng pháo hoa với anh vẫn là điều thật đẹp!
- Chương 64: Kẻ ngốc đặt bên một kẻ đau thương!
- Chương 65: Chó con đáng yêu!
- Chương 66
- Chương 67: Làm kẻ ngốc đâu có dễ!
- Chương 68: Trên đời này thứ khó chữa nhất là chỗ này!
- Chương 69: Ý nghĩa của hoàng hôn
- Chương 70: Yêu là người vạn dặm bước mãi không tới, người một bước cũng không cần
- Chương 71: Hơi ấm
- bình luận