Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm - Chương 138: Khi em yêu sâu đậm một người
Chương trước- Chương 1: Cố Đại Tiểu Thư
- Chương 2: Trừng Trị Thẩm Tiểu Thư
- Chương 3: Bữa Cơm Gia Đình
- Chương 4: Nhớ Ngày Trở Về
- Chương 5: Lần Đầu Chạm Mắt
- Chương 6: Cố Hiểu Khê Mỉa Mai
- Chương 7: Tâm Phúc Tương Tri
- Chương 8: Tống Phù Ngọc Thị Uy
- Chương 9: Nhất Quá Tam
- Chương 10: Tống Phù Ngọc Chịu Phạt
- Chương 11: Ý Định Trả Thù Của Tống Phù Ngọc
- Chương 12: Gạ Gẫm
- Chương 13: Là Ai?
- Chương 14: Thành Vì Chúng, Bại Cũng Vì Chúng
- Chương 15: Đã Quen Rồi
- Chương 16: Thích Rồi Sao?
- Chương 17: Gặp Sự Cố
- Chương 18: Cục Diện Thay Đổi
- Chương 19: Người Đàn Ông Bí Ẩn
- Chương 20: Bệnh Của Uất Trì Ảnh Quân
- Chương 21: Gặp Lại Nhau
- Chương 22: Người Của Nhạc Thiếu Siêu
- Chương 23: Xử Trí Bọn Mai Phục
- Chương 24: Cố Khuynh Nhược Gặp Cướp
- Chương 25: Bạn Của Cố Hiểu Khê
- Chương 26: Nhạc Phu Nhân
- Chương 27: Lý Do Đính Hôn
- Chương 28: Tôi Đang Đứng Dưới Công Ty Đợi Cô
- Chương 29: Người Thân Tín Của Cố Hiểu Khê
- Chương 30: King’s Cafe
- Chương 31: Tin Tưởng
- Chương 32: Là Mày?
- Chương 33: Cả Đời Này Cũng Sẽ Không Quên
- Chương 34: Rất Giống... Cố Gia
- Chương 35: Lệnh Của Uất Trì Ảnh Quân
- Chương 36: Trả Tư Thù
- Chương 37: Xin Lỗi, Là Tôi Đến Trễ
- Chương 38: Dùng Cả Mạng Sống Để Bảo Vệ
- Chương 39: Điều Kiện
- Chương 40: Giả Thuyết
- Chương 41: Có Manh Mối
- Chương 42: Tống Phù Ngọc chột dạ
- Chương 43
- Chương 44: Lilith
- Chương 45: Gieo gió gặt bão
- Chương 46: Kết cuộc của Tống Phù Ngọc
- Chương 47: Đối thủ ở buổi đấu giá
- Chương 48: Làm nữ nhân của tôi
- Chương 49: Làm nữ nhân không dễ
- Chương 50: Trúng quỷ kế
- Chương 51: Một đêm cuồng nhiệt
- Chương 52: Bản lĩnh của Hiểu Khê
- Chương 53: Chạy trốn
- Chương 54: Trở về Anh Quốc
- Chương 55: Melanie
- Chương 56: Huyền Minh Thiên tra hỏi
- Chương 57: Đứng ngồi không yên
- Chương 58: Thân phận
- Chương 59: Lời nhắc nhở
- Chương 60: Không thể động lòng
- Chương 61: Bẫy Trong Bẫy
- Chương 62: Quá Khứ Và Hiện Tại
- Chương 63: Quy Tắc Của Cố Hiểu Khê
- Chương 64: Thông Báo
- Chương 65
- Chương 66: Tâm Sự
- Chương 67: Trong Phòng Làm Việc
- Chương 68: Đó Là Ai?
- Chương 69: Gặp Đường Tuyết
- Chương 70: Nguồn Gốc Của Mối Thù
- Chương 71: Thay Đổi Bản Thân
- Chương 72: Ân Nhân Của Cố Hiểu Khê
- Chương 73: Chờ Cơ Hội
- Chương 74: Đi Dự Tiệc
- Chương 75: Không Cần Gấp
- Chương 76: Người Hời Nhất
- Chương 77: Chỗ Dựa Vững Chắc
- Chương 78: Gặp Chúa
- Chương 79: An Bài
- Chương 80: Du Lịch (1)
- Chương 81: Du Lịch (2)
- Chương 82: Cinderella
- Chương 83: Buổi Tối Trên Bãi Biển
- Chương 84: Những Hoạt Động Khác Vào Buổi Tối
- Chương 85: Gỡ Bỏ Gánh Nặng
- Chương 86: Trùng Hợp
- Chương 87: Giải quyết hiểu lầm
- Chương 88: Không được quay đầu
- Chương 89: Hung thần tức giận
- Chương 90: Cảm ơn anh đã từng đến bên em
- Chương 91: Không thể quên được
- Chương 92: Vẫn chưa đâu
- Chương 93: Cuộc truy đuổi trong đêm
- Chương 94: Tâm tư của Cố Hiểu Khê
- Chương 95: Hàn gắn
- Chương 96: Bạn trai của Cố Khuynh Nhược
- Chương 97: Cảm giác bị đe dọa
- Chương 98: Cuộc gặp gỡ ở công viên
- Chương 99: Joanna Stella là ai?
- Chương 100: Điểm yếu của anh
- Chương 101: Ngồi trên đống lửa
- Chương 102: Gặp mặt tại nhà hàng
- Chương 103: Chọc tức
- Chương 104: Lung lay
- Chương 105: Bí mật động trời
- Chương 106: Sự thật
- Chương 107: Quyết định của Ảnh Quân
- Chương 108: Câu trả lời
- Chương 109: Ảnh Quân bị bệnh
- Chương 110: Anh dạy em
- Chương 111: Gặp riêng
- Chương 112: Bí tên chương lần thứ n
- Chương 113: Anh hài lòng chưa?
- Chương 114: Câu chuyện suối nước nóng
- Chương 115: Bí tên chương lần thứ n+1
- Chương 116: Không thể cưỡng cầu
- Chương 117: Đáp án của Điềm Điềm
- Chương 118: Đêm định mệnh
- Chương 119: Cạnh tranh sinh tồn
- Chương 120: n+2
- Chương 121: Anh sẽ cưới em chứ?
- Chương 122: Tôi yêu em
- Chương 123: Chuyện nực cười nhất trên đời này
- Chương 124: Đại khai sát giới
- Chương 125: Ngày diễn ra hôn lễ
- Chương 126: Đối đầu
- Chương 127: Nếu như chưa từng gặp gỡ
- Chương 128: Nhà
- Chương 129: Quá nhiều chuyện trong chương này nên là... n+3
- Chương 130: Giấc mơ
- Chương 131: Tôi sẽ không ép em
- Chương 132: Chủ mẫu trở về rồi
- Chương 133: Trò bịp
- Chương 134: Kiếp trước kiếp này
- Chương 135: Cơ hội
- Chương 136: Đêm đầu tiên
- Chương 137: Em thích cái nào hơn?
- Chương 138: Khi em yêu sâu đậm một người
- Chương 139: Anh cũng biết rõ
- Chương 140: Em chỉ còn mỗi anh
- Chương 141: Ai là nội gián?
- Chương 142: Đêm qua
- Chương 143: Anh sẽ giải thoát cho em
- Chương 144: Không còn gì để mất
- Chương 145: n+4
- Chương 146: Vì sao lại thất hứa?
- Chương 147: Năm đó...
- Chương 148: Không có khả năng
- Chương 149: Quà của Cố Hiểu Khê
- Chương 150: Vạch tội
- Chương 151: Vì em là em gái của chị
- Chương 152: Ôn lại chuyện cũ
- Chương 153: Bức tranh của Hiểu Khê
- Chương 154: Yêu cầu của Ảnh Quân
- Chương 155: Thay cô trả thù
- Chương 156: Cơn ác mộng
- Chương 157: Quan hệ
- Chương 158: n+5
- Chương 159: Làm bộ làm tịch
- Chương 160: Thôi miên
- Chương 161: Em nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi
- Chương 162: Lớp vảy
- Chương 163: Bí mật hơn hai mươi năm
- Chương 164: Hai mươi bảy năm
- Chương 165: Điều kiện
- Chương 166: Ánh sáng của tình yêu
- Chương 167: Cho đến khi tính mạng không còn
- Chương 168: Nhà họ Cố cần một phu nhân
- Chương 169: Người bình thường
- Chương 170: Tin nhắn
- Chương 171: Anh còn chưa gặp con nữa mà
- Chương 172: Đó là con của anh!
- Chương 173: Mục đích thật sự
- Chương 174: Nhìn thấu mọi chuyện
- Chương 175: Không hay rồi...
- Chương 176: Xin em... Làm ơn
- Chương 177: Nhớ về Thiếu Siêu
- Chương 178: Phòng bị
- Chương 179: Suýt nữa thì...
- Chương 180: Tâm tư thầm kín
- Chương 181: Tuần trăng mật
- Chương 182: Dùng mạng đổi mạng
- Chương 183: Phó thác
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm
Chương 138: Khi em yêu sâu đậm một người
Một vài ngày sau, Cố Hiểu Khê đang trong phòng làm việc thì bất chợt nhận được thông báo từ điện thoại. Cứ ngỡ là Uất Trì Ảnh Quân lại muốn gặp mặt, nhưng hóa ra không phải. Đó là thông báo nhắc nhở cô sắp đến kỳ kinh nguyệt. Hiểu Khê nhìn điện thoại một lúc, cô đột nhiên nhớ đến tháng trước kỳ kinh nguyệt không đến, mà dạo gần đây bụng dưới lại thường đau âm ỉ. Dù mỗi lần ở cạnh Uất Trì Ảnh Quân, cô đều sử dụng thuốc tránh thai sau khi rời đi nhưng chính cô cũng biết có một vài trường hợp thuốc sẽ mất tác dụng.
Trong nhà vệ sinh, cô cầm trên tay chiếc que thử thai mình vừa sử dụng và che kết quả lại, một phần cũng là do hồi hộp nên chưa dám nhìn. Ngón tay cô từ từ di chuyển khỏi chỗ hiện kết quả, trong trạng thái trái tim đập dồn dập, môi cô không ngừng lẩm bẩm:
" Chỉ là trùng hợp thôi, sao mình có thể mang thai chứ. "
Đến khi ngón tay hoàn toàn rời khỏi chỗ hiện kết quả, Cố Hiểu Khê đờ đẫn cả người.
Là hai vạch!
Phải đến mười phút sau Hiểu Khê mới lấy lại được tinh thần. Cô vội xem lại chỗ hướng dẫn sử dụng, biết đâu mà mình nhớ nhầm. Nhưng không! Trong đó ghi rất rõ ràng rằng, nếu mang thai thì que sẽ hiện hai vạch. Nhận được kết quả, cô từng bước lê lết đứng trước bồn rửa mặt, một lần nữa rơi vào trạng thái thẫn thờ suốt mười phút.
Tại nhà Hoàng Mễ, thời điểm đó bà ấy đang chuẩn bị bửa tối thì bên ngoài có người bấm chuông không ngừng. Tiếng chuông cứ kêu lên làm bà vô cùng khó chịu, vì vậy chỉ đành tắt bếp rồi vội chạy ra xem là ai. Cánh cửa vừa mở ra, nhìn thấy người tìm mình là Cố Hiểu Khê, Hoàng Mễ cũng không tỏ ra kinh ngạc.
" Melanie, không phải ngày mai mới là ngày trị liệu sao? "
" Tôi không thể đợi được. "
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Cố Hiểu Khê, Hoàng Mễ nhận ra đã chuyện gì đó liền mời cô vào trong. Ngay khi bà ấy ngồi xuống ghế, còn chưa bắt đầu quá trình trị liệu thì cô đã lấy ra chiếc que thử thai và đặt trên bàn.
" Nó hiện lên hai vạch, nghĩa là có thai sao? "
" Đúng vậy! " Hoàng Mễ liếc nhẹ chiếc que thử thai trên bàn. Nhưng rồi chính nó cũng khiến bà ngây ngốc ra chốc lát khi nhận ra vấn đề.
Bà ấy cầm lấy chiếc que, gương mặt ngạc nhiên chuyển sang vui mừng rồi reo lên:
" Cô mang thai sao? Chúc mừng cô! "
Trước lời chúc của mình, Hoàng Mễ thấy Cố Hiểu Khê không hề thể hiện cảm xúc vui mừng khi được lên chức mẹ. Ngược lại trông cô còn kém sắc hơn lúc bước vào đây.
" Cô sao thế? Cảm thấy không khỏe chỗ nào à? " Đối diện với bà ấy là gương mặt ngày càng nặng nề với những lo lắng bất ổn.
" Từ sau khi bị Uất Trì Ảnh Quân bắt giữ, tôi và Thiếu Siêu chưa từng quan hệ. "
Nét mặt Hoàng Mễ theo đó cũng dần chuyển sang kinh ngạc đến tột cùng.
" Vậy đứa bé? "
" Là của Uất Trì Ảnh Quân. "
Cố Hiểu Khê trầm ngâm một lúc rất lâu trước tiếng gọi của Hoàng Mễ. Cô từng nghĩ chuyện giữa mình và Uất Trì Ảnh Quân chỉ cần không để lại dấu vết nào là được. Nhưng bây giờ cô lại đang mang trong người đứa con của anh ta, sau này bụng cũng ngày một lớn, đến lúc đó làm sao giấu được nữa? Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng đủ để cô thấy mệt mỏi và không yên lòng.
Sau khi kể lại chuyện bản thân bị Uất Trì Ảnh Quân dùng đoạn video uy hiếp, Cố Hiểu Khê ôm chặt đầu, gương mặt khắc khoải sự đau khổ, giọng bất lực vang lên:
" Hoàng Mễ, tôi... tôi phải làm gì đây? "
Thế giới tâm hồn của cô không ngừng dậy sóng. Trong đầu lại không thể dừng liên tưởng đến những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.
" Melanie, cô bình tĩnh chút đã. "
" Sao tôi có thể bình tĩnh chứ? Tôi biết phải nói thế nào với Thiếu Siêu đây? " Ngay lúc này Cố Hiểu Khê không chút che giấu gương mặt và giọng nói vô cùng buồn bã, bàn tay ngọc ngà cũng vô thức sờ lên bụng, nơi sinh linh bé nhỏ đang nằm trong đó rồi nói tiếp: " Tôi cũng không thể giữ lại đứa bé. "
" Melanie à, tôi nghĩ trước hết cô nên bình tĩnh, đừng vội quyết định mọi chuyện trong lúc này. Tôi biết cô cảm thấy có lỗi với Nhạc lão đại, nhưng theo tôi, cô nên dành thời gian suy nghĩ về chuyện có nên giữ đứa bé lại hay không. " Hoàng Mễ vội khuyên.
" Vậy bà nghĩ Thiếu Siêu sẽ chấp nhận đứa con không phải của anh ấy chứ? "
Trước câu hỏi của cô, Hoàng Mễ cũng rơi vào trầm lặng.
Từ ngày Cố Hiểu Khê phát hiện mình mang thai đến nay cũng đã được một tuần. Nghe theo lời Hoàng Mễ, cô không vội đưa ra quyết định về chuyện có giữ lại đứa bé hay không. Thay vào đó suốt một tuần qua, cô cố gắng quan sát về những biểu hiện trong quá trình bản thân mang thai và phát hiện cũng không quá khác biệt so với lúc bình thường. Và nếu như không nói thì có lẽ chẳng ai nghĩ rằng cô đang mang thai. Dù vậy, tâm trạng Cố Hiểu Khê cũng không thể khá hơn khi trong lòng luôn cảm thấy tội lỗi với Nhạc Thiếu Siêu.
Vào một buổi tối nọ, Nhạc Thiếu Siêu và Cố Hiểu Khê đều có thời gian rảnh, thế là hai người cùng nhau xem phim. Khi chiếu đến cảnh nhân vật nữ phát hiện bản thân mất đi đứa con mà mình đang mang thì cô cùng đau lòng. Cố Hiểu Khê xem đến cảnh này, không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi lã chã trên mặt. Phải đến khi Nhạc Thiếu Siêu phát hiện và nhẹ nhàng lau nước mắt, cô mới chợt nhận ra là mình đang khóc. Dẫu cho bản thân đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt nhưng giọng cô cũng đã khàn đi một phần.
" Hiểu Khê, sao em lại khóc? Em thấy không khỏe chỗ nào sao? "
" Em không sao! Em cũng không biết vì sao khi xem đến cảnh phim này em lại đau lòng đến vậy. " Cô dùng khăn giấy che đi đôi mắt đỏ hoe, nhưng lại không giấu được tâm trạng qua giọng nói của mình.
" Em xin lỗi. Sao em lại khóc như trẻ con thế này chứ? " Cô cười lên một tiếng, lại có phần khổ sở.
Trước lời tự trách, Nhạc Thiếu Siêu bất chợt ôm Cố Hiểu Khê vào lòng. Anh nhỏ giọng ôn nhu mà dỗ dành vợ:
" Không có gì phải xin lỗi cả. Việc em bộc lộ cảm xúc cũng không phải là điều gì sai trái để xin lỗi. "
Anh vừa dứt lời, cô liền ngước nhìn với đôi mắt cực kì buồn, thận trọng hỏi đối phương:
" Thiếu Siêu, nếu như một ngày nào đó em mang thai, nhưng đứa bé không phải là con của anh, vậy anh có quyết định ly hôn với em không? "
" Chỉ cần em vẫn còn ở bên cạnh anh, đứa bé có là con của anh hay không không quan trọng. Anh nhất định sẽ xem nó như con của mình và cùng em nuôi dưỡng, nhưng anh sẽ bắt tên khốn làm chuyện có lỗi với em phải trả giá. "
Câu trả lời đầy nhẹ nhàng của Nhạc Thiếu Siêu cũng đã cho Cố Hiểu Khê biết rằng, nếu cô giữ lại đứa bé, anh cũng không trách một lời. Nhưng cô sẽ làm thế chứ?
" Nếu em là anh, em sẽ rất hận em. "
Nhạc Thiếu Siêu nghe vậy chỉ cười nhẹ, bàn tay to lớn nhưng ấm áp nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Cố Hiểu Khê.
" Khi em yêu sâu đậm một người, em sẽ yêu tất cả những gì thuộc về người đó. Và trước những khuyết điểm và sai lầm của người đó, em vẫn quyết định không buông tay họ vì khi đã yêu thương hết lòng thì không dễ dàng buông bỏ. "
Trong nhà vệ sinh, cô cầm trên tay chiếc que thử thai mình vừa sử dụng và che kết quả lại, một phần cũng là do hồi hộp nên chưa dám nhìn. Ngón tay cô từ từ di chuyển khỏi chỗ hiện kết quả, trong trạng thái trái tim đập dồn dập, môi cô không ngừng lẩm bẩm:
" Chỉ là trùng hợp thôi, sao mình có thể mang thai chứ. "
Đến khi ngón tay hoàn toàn rời khỏi chỗ hiện kết quả, Cố Hiểu Khê đờ đẫn cả người.
Là hai vạch!
Phải đến mười phút sau Hiểu Khê mới lấy lại được tinh thần. Cô vội xem lại chỗ hướng dẫn sử dụng, biết đâu mà mình nhớ nhầm. Nhưng không! Trong đó ghi rất rõ ràng rằng, nếu mang thai thì que sẽ hiện hai vạch. Nhận được kết quả, cô từng bước lê lết đứng trước bồn rửa mặt, một lần nữa rơi vào trạng thái thẫn thờ suốt mười phút.
Tại nhà Hoàng Mễ, thời điểm đó bà ấy đang chuẩn bị bửa tối thì bên ngoài có người bấm chuông không ngừng. Tiếng chuông cứ kêu lên làm bà vô cùng khó chịu, vì vậy chỉ đành tắt bếp rồi vội chạy ra xem là ai. Cánh cửa vừa mở ra, nhìn thấy người tìm mình là Cố Hiểu Khê, Hoàng Mễ cũng không tỏ ra kinh ngạc.
" Melanie, không phải ngày mai mới là ngày trị liệu sao? "
" Tôi không thể đợi được. "
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Cố Hiểu Khê, Hoàng Mễ nhận ra đã chuyện gì đó liền mời cô vào trong. Ngay khi bà ấy ngồi xuống ghế, còn chưa bắt đầu quá trình trị liệu thì cô đã lấy ra chiếc que thử thai và đặt trên bàn.
" Nó hiện lên hai vạch, nghĩa là có thai sao? "
" Đúng vậy! " Hoàng Mễ liếc nhẹ chiếc que thử thai trên bàn. Nhưng rồi chính nó cũng khiến bà ngây ngốc ra chốc lát khi nhận ra vấn đề.
Bà ấy cầm lấy chiếc que, gương mặt ngạc nhiên chuyển sang vui mừng rồi reo lên:
" Cô mang thai sao? Chúc mừng cô! "
Trước lời chúc của mình, Hoàng Mễ thấy Cố Hiểu Khê không hề thể hiện cảm xúc vui mừng khi được lên chức mẹ. Ngược lại trông cô còn kém sắc hơn lúc bước vào đây.
" Cô sao thế? Cảm thấy không khỏe chỗ nào à? " Đối diện với bà ấy là gương mặt ngày càng nặng nề với những lo lắng bất ổn.
" Từ sau khi bị Uất Trì Ảnh Quân bắt giữ, tôi và Thiếu Siêu chưa từng quan hệ. "
Nét mặt Hoàng Mễ theo đó cũng dần chuyển sang kinh ngạc đến tột cùng.
" Vậy đứa bé? "
" Là của Uất Trì Ảnh Quân. "
Cố Hiểu Khê trầm ngâm một lúc rất lâu trước tiếng gọi của Hoàng Mễ. Cô từng nghĩ chuyện giữa mình và Uất Trì Ảnh Quân chỉ cần không để lại dấu vết nào là được. Nhưng bây giờ cô lại đang mang trong người đứa con của anh ta, sau này bụng cũng ngày một lớn, đến lúc đó làm sao giấu được nữa? Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng đủ để cô thấy mệt mỏi và không yên lòng.
Sau khi kể lại chuyện bản thân bị Uất Trì Ảnh Quân dùng đoạn video uy hiếp, Cố Hiểu Khê ôm chặt đầu, gương mặt khắc khoải sự đau khổ, giọng bất lực vang lên:
" Hoàng Mễ, tôi... tôi phải làm gì đây? "
Thế giới tâm hồn của cô không ngừng dậy sóng. Trong đầu lại không thể dừng liên tưởng đến những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.
" Melanie, cô bình tĩnh chút đã. "
" Sao tôi có thể bình tĩnh chứ? Tôi biết phải nói thế nào với Thiếu Siêu đây? " Ngay lúc này Cố Hiểu Khê không chút che giấu gương mặt và giọng nói vô cùng buồn bã, bàn tay ngọc ngà cũng vô thức sờ lên bụng, nơi sinh linh bé nhỏ đang nằm trong đó rồi nói tiếp: " Tôi cũng không thể giữ lại đứa bé. "
" Melanie à, tôi nghĩ trước hết cô nên bình tĩnh, đừng vội quyết định mọi chuyện trong lúc này. Tôi biết cô cảm thấy có lỗi với Nhạc lão đại, nhưng theo tôi, cô nên dành thời gian suy nghĩ về chuyện có nên giữ đứa bé lại hay không. " Hoàng Mễ vội khuyên.
" Vậy bà nghĩ Thiếu Siêu sẽ chấp nhận đứa con không phải của anh ấy chứ? "
Trước câu hỏi của cô, Hoàng Mễ cũng rơi vào trầm lặng.
Từ ngày Cố Hiểu Khê phát hiện mình mang thai đến nay cũng đã được một tuần. Nghe theo lời Hoàng Mễ, cô không vội đưa ra quyết định về chuyện có giữ lại đứa bé hay không. Thay vào đó suốt một tuần qua, cô cố gắng quan sát về những biểu hiện trong quá trình bản thân mang thai và phát hiện cũng không quá khác biệt so với lúc bình thường. Và nếu như không nói thì có lẽ chẳng ai nghĩ rằng cô đang mang thai. Dù vậy, tâm trạng Cố Hiểu Khê cũng không thể khá hơn khi trong lòng luôn cảm thấy tội lỗi với Nhạc Thiếu Siêu.
Vào một buổi tối nọ, Nhạc Thiếu Siêu và Cố Hiểu Khê đều có thời gian rảnh, thế là hai người cùng nhau xem phim. Khi chiếu đến cảnh nhân vật nữ phát hiện bản thân mất đi đứa con mà mình đang mang thì cô cùng đau lòng. Cố Hiểu Khê xem đến cảnh này, không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi lã chã trên mặt. Phải đến khi Nhạc Thiếu Siêu phát hiện và nhẹ nhàng lau nước mắt, cô mới chợt nhận ra là mình đang khóc. Dẫu cho bản thân đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt nhưng giọng cô cũng đã khàn đi một phần.
" Hiểu Khê, sao em lại khóc? Em thấy không khỏe chỗ nào sao? "
" Em không sao! Em cũng không biết vì sao khi xem đến cảnh phim này em lại đau lòng đến vậy. " Cô dùng khăn giấy che đi đôi mắt đỏ hoe, nhưng lại không giấu được tâm trạng qua giọng nói của mình.
" Em xin lỗi. Sao em lại khóc như trẻ con thế này chứ? " Cô cười lên một tiếng, lại có phần khổ sở.
Trước lời tự trách, Nhạc Thiếu Siêu bất chợt ôm Cố Hiểu Khê vào lòng. Anh nhỏ giọng ôn nhu mà dỗ dành vợ:
" Không có gì phải xin lỗi cả. Việc em bộc lộ cảm xúc cũng không phải là điều gì sai trái để xin lỗi. "
Anh vừa dứt lời, cô liền ngước nhìn với đôi mắt cực kì buồn, thận trọng hỏi đối phương:
" Thiếu Siêu, nếu như một ngày nào đó em mang thai, nhưng đứa bé không phải là con của anh, vậy anh có quyết định ly hôn với em không? "
" Chỉ cần em vẫn còn ở bên cạnh anh, đứa bé có là con của anh hay không không quan trọng. Anh nhất định sẽ xem nó như con của mình và cùng em nuôi dưỡng, nhưng anh sẽ bắt tên khốn làm chuyện có lỗi với em phải trả giá. "
Câu trả lời đầy nhẹ nhàng của Nhạc Thiếu Siêu cũng đã cho Cố Hiểu Khê biết rằng, nếu cô giữ lại đứa bé, anh cũng không trách một lời. Nhưng cô sẽ làm thế chứ?
" Nếu em là anh, em sẽ rất hận em. "
Nhạc Thiếu Siêu nghe vậy chỉ cười nhẹ, bàn tay to lớn nhưng ấm áp nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Cố Hiểu Khê.
" Khi em yêu sâu đậm một người, em sẽ yêu tất cả những gì thuộc về người đó. Và trước những khuyết điểm và sai lầm của người đó, em vẫn quyết định không buông tay họ vì khi đã yêu thương hết lòng thì không dễ dàng buông bỏ. "
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cố Đại Tiểu Thư
- Chương 2: Trừng Trị Thẩm Tiểu Thư
- Chương 3: Bữa Cơm Gia Đình
- Chương 4: Nhớ Ngày Trở Về
- Chương 5: Lần Đầu Chạm Mắt
- Chương 6: Cố Hiểu Khê Mỉa Mai
- Chương 7: Tâm Phúc Tương Tri
- Chương 8: Tống Phù Ngọc Thị Uy
- Chương 9: Nhất Quá Tam
- Chương 10: Tống Phù Ngọc Chịu Phạt
- Chương 11: Ý Định Trả Thù Của Tống Phù Ngọc
- Chương 12: Gạ Gẫm
- Chương 13: Là Ai?
- Chương 14: Thành Vì Chúng, Bại Cũng Vì Chúng
- Chương 15: Đã Quen Rồi
- Chương 16: Thích Rồi Sao?
- Chương 17: Gặp Sự Cố
- Chương 18: Cục Diện Thay Đổi
- Chương 19: Người Đàn Ông Bí Ẩn
- Chương 20: Bệnh Của Uất Trì Ảnh Quân
- Chương 21: Gặp Lại Nhau
- Chương 22: Người Của Nhạc Thiếu Siêu
- Chương 23: Xử Trí Bọn Mai Phục
- Chương 24: Cố Khuynh Nhược Gặp Cướp
- Chương 25: Bạn Của Cố Hiểu Khê
- Chương 26: Nhạc Phu Nhân
- Chương 27: Lý Do Đính Hôn
- Chương 28: Tôi Đang Đứng Dưới Công Ty Đợi Cô
- Chương 29: Người Thân Tín Của Cố Hiểu Khê
- Chương 30: King’s Cafe
- Chương 31: Tin Tưởng
- Chương 32: Là Mày?
- Chương 33: Cả Đời Này Cũng Sẽ Không Quên
- Chương 34: Rất Giống... Cố Gia
- Chương 35: Lệnh Của Uất Trì Ảnh Quân
- Chương 36: Trả Tư Thù
- Chương 37: Xin Lỗi, Là Tôi Đến Trễ
- Chương 38: Dùng Cả Mạng Sống Để Bảo Vệ
- Chương 39: Điều Kiện
- Chương 40: Giả Thuyết
- Chương 41: Có Manh Mối
- Chương 42: Tống Phù Ngọc chột dạ
- Chương 43
- Chương 44: Lilith
- Chương 45: Gieo gió gặt bão
- Chương 46: Kết cuộc của Tống Phù Ngọc
- Chương 47: Đối thủ ở buổi đấu giá
- Chương 48: Làm nữ nhân của tôi
- Chương 49: Làm nữ nhân không dễ
- Chương 50: Trúng quỷ kế
- Chương 51: Một đêm cuồng nhiệt
- Chương 52: Bản lĩnh của Hiểu Khê
- Chương 53: Chạy trốn
- Chương 54: Trở về Anh Quốc
- Chương 55: Melanie
- Chương 56: Huyền Minh Thiên tra hỏi
- Chương 57: Đứng ngồi không yên
- Chương 58: Thân phận
- Chương 59: Lời nhắc nhở
- Chương 60: Không thể động lòng
- Chương 61: Bẫy Trong Bẫy
- Chương 62: Quá Khứ Và Hiện Tại
- Chương 63: Quy Tắc Của Cố Hiểu Khê
- Chương 64: Thông Báo
- Chương 65
- Chương 66: Tâm Sự
- Chương 67: Trong Phòng Làm Việc
- Chương 68: Đó Là Ai?
- Chương 69: Gặp Đường Tuyết
- Chương 70: Nguồn Gốc Của Mối Thù
- Chương 71: Thay Đổi Bản Thân
- Chương 72: Ân Nhân Của Cố Hiểu Khê
- Chương 73: Chờ Cơ Hội
- Chương 74: Đi Dự Tiệc
- Chương 75: Không Cần Gấp
- Chương 76: Người Hời Nhất
- Chương 77: Chỗ Dựa Vững Chắc
- Chương 78: Gặp Chúa
- Chương 79: An Bài
- Chương 80: Du Lịch (1)
- Chương 81: Du Lịch (2)
- Chương 82: Cinderella
- Chương 83: Buổi Tối Trên Bãi Biển
- Chương 84: Những Hoạt Động Khác Vào Buổi Tối
- Chương 85: Gỡ Bỏ Gánh Nặng
- Chương 86: Trùng Hợp
- Chương 87: Giải quyết hiểu lầm
- Chương 88: Không được quay đầu
- Chương 89: Hung thần tức giận
- Chương 90: Cảm ơn anh đã từng đến bên em
- Chương 91: Không thể quên được
- Chương 92: Vẫn chưa đâu
- Chương 93: Cuộc truy đuổi trong đêm
- Chương 94: Tâm tư của Cố Hiểu Khê
- Chương 95: Hàn gắn
- Chương 96: Bạn trai của Cố Khuynh Nhược
- Chương 97: Cảm giác bị đe dọa
- Chương 98: Cuộc gặp gỡ ở công viên
- Chương 99: Joanna Stella là ai?
- Chương 100: Điểm yếu của anh
- Chương 101: Ngồi trên đống lửa
- Chương 102: Gặp mặt tại nhà hàng
- Chương 103: Chọc tức
- Chương 104: Lung lay
- Chương 105: Bí mật động trời
- Chương 106: Sự thật
- Chương 107: Quyết định của Ảnh Quân
- Chương 108: Câu trả lời
- Chương 109: Ảnh Quân bị bệnh
- Chương 110: Anh dạy em
- Chương 111: Gặp riêng
- Chương 112: Bí tên chương lần thứ n
- Chương 113: Anh hài lòng chưa?
- Chương 114: Câu chuyện suối nước nóng
- Chương 115: Bí tên chương lần thứ n+1
- Chương 116: Không thể cưỡng cầu
- Chương 117: Đáp án của Điềm Điềm
- Chương 118: Đêm định mệnh
- Chương 119: Cạnh tranh sinh tồn
- Chương 120: n+2
- Chương 121: Anh sẽ cưới em chứ?
- Chương 122: Tôi yêu em
- Chương 123: Chuyện nực cười nhất trên đời này
- Chương 124: Đại khai sát giới
- Chương 125: Ngày diễn ra hôn lễ
- Chương 126: Đối đầu
- Chương 127: Nếu như chưa từng gặp gỡ
- Chương 128: Nhà
- Chương 129: Quá nhiều chuyện trong chương này nên là... n+3
- Chương 130: Giấc mơ
- Chương 131: Tôi sẽ không ép em
- Chương 132: Chủ mẫu trở về rồi
- Chương 133: Trò bịp
- Chương 134: Kiếp trước kiếp này
- Chương 135: Cơ hội
- Chương 136: Đêm đầu tiên
- Chương 137: Em thích cái nào hơn?
- Chương 138: Khi em yêu sâu đậm một người
- Chương 139: Anh cũng biết rõ
- Chương 140: Em chỉ còn mỗi anh
- Chương 141: Ai là nội gián?
- Chương 142: Đêm qua
- Chương 143: Anh sẽ giải thoát cho em
- Chương 144: Không còn gì để mất
- Chương 145: n+4
- Chương 146: Vì sao lại thất hứa?
- Chương 147: Năm đó...
- Chương 148: Không có khả năng
- Chương 149: Quà của Cố Hiểu Khê
- Chương 150: Vạch tội
- Chương 151: Vì em là em gái của chị
- Chương 152: Ôn lại chuyện cũ
- Chương 153: Bức tranh của Hiểu Khê
- Chương 154: Yêu cầu của Ảnh Quân
- Chương 155: Thay cô trả thù
- Chương 156: Cơn ác mộng
- Chương 157: Quan hệ
- Chương 158: n+5
- Chương 159: Làm bộ làm tịch
- Chương 160: Thôi miên
- Chương 161: Em nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi
- Chương 162: Lớp vảy
- Chương 163: Bí mật hơn hai mươi năm
- Chương 164: Hai mươi bảy năm
- Chương 165: Điều kiện
- Chương 166: Ánh sáng của tình yêu
- Chương 167: Cho đến khi tính mạng không còn
- Chương 168: Nhà họ Cố cần một phu nhân
- Chương 169: Người bình thường
- Chương 170: Tin nhắn
- Chương 171: Anh còn chưa gặp con nữa mà
- Chương 172: Đó là con của anh!
- Chương 173: Mục đích thật sự
- Chương 174: Nhìn thấu mọi chuyện
- Chương 175: Không hay rồi...
- Chương 176: Xin em... Làm ơn
- Chương 177: Nhớ về Thiếu Siêu
- Chương 178: Phòng bị
- Chương 179: Suýt nữa thì...
- Chương 180: Tâm tư thầm kín
- Chương 181: Tuần trăng mật
- Chương 182: Dùng mạng đổi mạng
- Chương 183: Phó thác
- bình luận