Vương Tư Hạo mấy ngày nay không thấy Thẩm Dao đi làm nên trong lòng thoáng chốc lo lắng, hắn đã đi đến chung cư của cô nhưng điều bị cô từ chối gặp. Hắn cứ thế mà đi về trong sự thắc mắc lẫn khó hiểu.
Tách.
Thẩm Dao ngồi thừ người xuống sàn nhà lạnh lẽo tấm lưng mảnh khảnh dựa hẳn vào mép giường, nhưng nước mắt lại không ngừng rơm rớm mà rơi.
Giờ đây trong phòng toàn những tiếng thê lương của cô khiến ai cũng cảm thấy đau lòng.
Tình yêu đơn thuần của cô luôn muốn dành riêng cho Vương Tư Truy nhưng hết lần này đến lần khác anh ta luôn chà đạp lên nó.
Mặc dù nói cô ngu ngốc cũng không sao nhưng trái tim cô chẳng nghe lời vẫn cứ đập liên hồi khi gần Vương Tư Truy, cô yêu đơn phương nhưng không có nghĩa bắt buộc anh ta đáp trả tình cảm của cô.
Cô lúc trước vì sợ cô đơn mà mặc kệ đúng sai nhưng kể từ ngày bị người đàn ông mà cô yêu đến điên dại lại cưỡng bức trong thâm tâm cô sớm đã phai nhạt hình bóng anh ta.
_ Tại sao vậy ? Aaa
Bất chợt Thẩm Dao gào thét lên hai tay cô bất giác ôm chặt lấy đầu, tại sao trong lý trí cô luôn một mực muốn căm hận chán ghét con người Vương Tư Truy nhưng không ngờ nó lại không thắng nổi con tim.
Càng gào thét trái tim Thẩm Dao càng đau đớn đến tột cùng, trong đầu cô hiện tại thật trống rỗng.
Trong phút chốc cô lại bất ngờ nhếch môi cười nhạo báng chính bản thân mình :
_ Vương Tư Truy ! có phải em quá ngốc, vì em mà anh chẳng thèm đoái hoài đến tình cảm của em ?
Thẩm Dao cứ thế mà khẽ lẩm bẩm trong miệng, nhưng lòng lại đau đến mức không ai thấu hiểu được.
Trôi qua một tháng tâm tình Thẩm Dao dần ổn định hơn nhiều, nhưng mà dạo gần đây cô hay thường xuyên ham ngủ điều này khiến cô có chút bàng hoàng vì từ trước đến giờ cô không phải là kẻ tham ngủ.
Còn một điều khiến cô còn khó hiểu hơn nữa là tình trạng kén ăn của cô, hễ mỗi lần đụng vào món ăn có vị tanh là cơn buồn nôn sẽ cuộn trào.
Vì nghĩ dạ dày không được tốt nên Thẩm Dao quyết định đi đến bệnh viện kiểm tra, nhưng sau khi xem kết quả tâm trạng cô như đang lơ lửng trong không trung vậy, trong lòng vừa bối rối vừa đau đớn không biết nên làm gì mới phải.
Cô cứ thế mà lê thê từng bước chân trở về chung cư của mình, tự dặn bản thân từ nay sẽ không còn khóc nữa nhưng từ khi nhìn vào tờ giấy kết quả đó, nó lại khiến cô lần nữa rơi nước mắt.
...
Một tháng trôi qua mà không liên lạc được với Thẩm Dao nên tâm trạng Tiêu Lạc cũng rất căng thẳng và lo lắng.
_ Không được rồi, mình phải đích thân đến nhà cậu ấy mới được
Tiêu Lạc bất ngờ đứng phắt dậy đi thẳng vào phòng thay đồ, một lúc sau cô đi ra với bộ váy chỉnh tề. Lăng Bạch Ngôn nhìn cô vợ nhỏ của mình rồi có chút hiếu kỳ.
Định mở miệng hỏi cô đi đâu nhưng Tiêu Lạc đã kịp thời lên tiếng trước :
_ Bạch Ngôn ! giúp em chăm ba đứa nhóc em phải ra ngoài một chuyến
_ Ơ kìa vợ, em định đi đâu vậy không thể cho anh theo sao ?
Tiêu Lạc khẽ lườm quýt lấy anh, sau đó đanh giọng đáp.
_ Em đến chung cư của Thẩm Dao, cấm anh không được đi theo hãy ở nhà ngoan ngoãn chăm sóc cho ba đứa nhóc
Dứt lời, không đợi Lăng Bạch Ngôn nói gì thêm cô đã nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lăng Bạch Ngôn nhìn bóng lưng cô đang khuất dần mà mếu máo sau đó quay sang nhìn ba đứa nhóc cũng đang đưa ánh mắt vô tội nhìn anh.
_ Đừng nhìn ba bằng ánh mắt đó
Nói xong Lăng Bạch Ngôn nằm sãi xuống giường nhưng ba đứa nhóc kia lại nghịch ngợm trèo lên người anh bắt đầu đu đưa đủ kiểu.
Vì là bạn thân của nhau nên Tiêu Lạc thành công bấm mật mã cửa nhà Thẩm Dao.
Cạch.
Tiêu Lạc nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào nhưng bên trong lại yên tĩnh đến lạ thường, cô lần mò đi đến phòng ngủ của Thẩm Dao rồi mở cửa đi vào.
Mắt thấy Thẩm Dao đang dọn đồ đạc bỏ vào vali thì cô không khỏi bàng hoàng.
_ Dao Dao !
Nghe thấy tiếng nhẹ của Tiêu Lạc, động tác xếp đồ của cô nàng bất ngờ khựng lại rồi khẽ quay mặt nhìn cô.
_ Tiểu...Tiểu Lạc ?
_ Dao Dao, đây là như thế nào ? cậu định đi đâu sao nhưng sao lại không nói với tớ một tiếng
Tiêu Lạc nhẹ nhàng bước gần Thẩm Dao, giọng nói ngờ vực lên tiếng. Nhưng khi cô hỏi như vậy không hiểu sao cô nàng lại cảm thấy uất ức không nói không rằng mà ôm chầm lấy Tiêu Lạc
Và khóc nức nở, không hiểu sao mỗi lần xúc động là nước mắt lại rơi xuống hay là vì cô nàng yếu đuối hay vì nhạy cảm chăng ?
Thấy Thẩm Dao cứ khóc nức Tiêu Lạc lại không biết nên làm gì hơn chỉ đưa tay xoa nhè nhẹ vào lưng cô nàng.
Một lúc sau thấy Thẩm Dao đã bình tĩnh lại rồi cô mới dìu cô nàng ngồi xuống giường, khi nhìn gương mặt hốc hác vừa tiều tụy của cô nàng khiến Tiêu Lạc bất giác đau lòng.
Cô rưng rưng lên tiếng hỏi :
_ Dao Dao, đã xảy ra chuyện gì với cậu vậy nói cho tớ biết được không ? bây giờ trông cậu tiều tụy quá
Hai tay cô nàng khẽ nắm chặt tay cô, nhưng đôi môi vẫn mím chặt. Sau khi đã thông suốt suy nghĩ cô nàng ngẩng khuôn mặt đầm đìa nước mắt nhìn cô.
_ Tớ bị Vương Tư Truy cưỡng bức
_ Sao...sao cơ, cưỡng bức ư ?
Thẩm Dao không nói chỉ khẽ gật đầu, máu nóng trong Tiêu Lạc bất ngờ phừng phừng lên hai hàm răng nghiến ken két.
_ Tên khôn nạn, bộ mặt lịch thiệp trước đó của anh ta hóa ra chỉ là bịp bợm tớ tưởng rằng anh ta là một con người tốt nhưng thật chất là một tên cầm thú, mặt người dạ thú giấu dao trong bụng...
Tiêu Lạc vì quá kích động nên nhất thời không kiềm chế được lời nói của mình đang phát ra, nhưng cục tức này làm sao cô có thể nuốt trôi được đây.
Nhưng nhiều nhất vẫn là đau lòng cho Thẩm Dao, cô nàng dè chừng bắt đầu kể lại sự việc xảy ra ngày hôm đó cho Tiêu Lạc nghe và quyết định nói chuyện này với cô luôn.
_ Tiểu Lạc, hiện giờ tớ đang mang thai con của anh ấy
_ Mang thai luôn ư ?
Tiêu Lạc bất lực đưa tay vỗ lên trán, một lúc sau cô mới nghiêm túc hỏi cô nàng :
_ Vậy cậu quyết định như thế nào ?
_ Tớ sẽ giữ đứa bé này, và quyết định rời khỏi thành phố Lạc Thành đến thành phố D
_ Cậu đi trong ngày hôm nay luôn sao ? vậy tớ sẽ đưa cậu đến sân bay
Thẩm Dao khẽ gật đầu, cô nàng vẫn nên rời khỏi nơi đã có người làm cô nàng đau lòng. Tiêu Lạc khẽ nắm chặt lấy tay Thẩm Dao nghiêm túc nói.
_ Dao Dao à ! nếu cậu đã chấp nhận lựa chọn như vậy hy vọng cậu sẽ không hối tiếc nhưng dù cậu có quyết định gì đi chăng nữa, tớ đều ủng hộ cậu
_ Tiểu Lạc, cảm ơn cậu