Đại Nghịch Chi Môn
Chương 40: Kiểm tra
Hiện tại việc này đã truyền đi khắp nơi, nhiều người của Huyễn Thế Trường Cư đang chờ đợi ngày đó. Sở dĩ đám người An Tranh có thể yên ổn tu hành trong Thiên Khải Vũ Viện, là vì tất cả mọi người muốn xem mấy tiểu tử này có tài nghệ gì. Nghe nói có một số đệ tử của thư viện Huyễn Thế muốn tìm người đuổi đám người An Tranh đi, nhưng có đại nhân vật của thành lên tiếng, nói rằng không cho phép người ngoài nhúng tay vào, bằng không sẽ chịu xử lý.
Vị đại nhân vật này tên là Cao Tam Đa, tất cả sòng bạc của thành Huyễn Thế Trường Cư đều thuộc về hắn. Nghe nói trận tỷ thí tuy chỉ là một đám nhóc tranh đấu, nhưng đã được coi là trận đánh cược lớn nhất của sòng bạc, rất nhiều người đánh cược vào đó.
Cho nên An Tranh trông thấy một vài nam tử mặc áo đen đi qua đi lại bên ngoài vũ viện. Những người này là Cao Tam Đa phái tới bảo vệ vũ viện. Ít nhất trước khi tỷ thí, Cao Tam Đa không cho phép bất kỳ kẻ nào động vào vũ viện.
Đừng nói là khắp giang hồ, cho dù là với Huyễn Thế Trường Cư, thì đây vốn chỉ là một chuyên nhỏ nhặt. Nhưng giờ đã xôn xao khắp nơi, mỗi ngày đều có người đi qua đi lại vũ viện, nhìn xem đám tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia có bộ dáng như thế nào.
Sáng sớm, lúc An Tranh đi tới phòng học, Khúc Lưu Nhi và Tiểu Thất Đạo đang bàn bạc làm sao mới có thể tăng cường lực công kích với cảnh giới thấp. Đây là vấn đề khó khăn cho dù người đại tu hành cũng khó giải quyết. Còn Đỗ Sấu Sấu thì đang nằm xuống bàn ngủ, nước miếng chảy ướt cả ống tay áo.
An Tranh đi tới vỗ vai Đỗ Sấu Sấu, Đỗ Sấu Sấu lập tức ngồi thẳng người, mơ màng đọc thuộc khẩu quyết tu hành, hai mắt cũng không thèm mở.
Khúc Lưu Nhi nói:
-Cũng thật khó cho hắn, cả đêm hôm qua hắn đều tu hành, tới trời gần sáng mới chịu ngủ.
An Tranh cười cười, trong lòng có chút tự trách. Nếu như hắn có thể nhập phẩm, có thể tiến vào Nghịch Thiên Ấn kiểm tra xem có bị thiên phạt hay không. Nếu không bị thiên phạt, thì có thể để mấy người Đỗ Sấu Sấu tiến vào Nghịch Thiên Ấn tu hành. Như vậy, tuy thời gian ba tháng không nhiều lắm, nhưng hoàn toàn đủ. Nhưng An Tranh không thể nhập phẩm, nên không thể để mấy người Đỗ Sấu Sấu mạo hiểm.
-Thật chăm chỉ, nhưng không biết đã học hết mặt chữ chưa.
An Tranh cười nói.
Đỗ Sấu Sấu dụi dụi mắt, sau đó nhếch cằm lên:
-Đó là đương nhiên, bàn gia ta cũng không phải kẻ đần, cả một quyển sách dày cộp như vậy ta còn học thuộc được, sao có chuyện không nhớ được mấy con chữ?
Khúc Lưu Nhi lên tiếng:
-An Tranh, chúng ta nói chuyện khác…
An Tranh cười cười:
-Ta biết trong lòng các ngươi đều khẩn trương, bởi vì các ngươi không nắm chắc. Hiện tại thực lực mạnh nhất trong chúng ta là Tiểu Thất Đạo, nhưng việc đánh nhau sẽ không dính líu tới Tiểu Thất Đạo. Mà bàn tử và ngươi, đều là Thăng Túy nhất phẩm, cho dù ta dạy cho các ngươi kỹ xảo đánh nhau tốt nhất, thì vẫn không thể bù đắp thiếu thốn về sức mạnh.
-Tuy nhiên các ngươi không cần quá lo lắng.
An Tranh tựa vào cửa, tiếp tục nói:
-Tuy thực lực của bọn họ khẳng định mạnh hơn chúng ta, nhưng có một việc các ngươi phải nhớ kỹ, cùng một cảnh giới Thăng Tủy, nhưng thực lực cánh nhau không quá xa. Nhất là dưới tứ phẩm, thực lực không cách nhau tới mức khổng lồ. Đầu tiên chúng ta phải hiểu thực lực của nhau trước đã. Các ngươi đi theo ta.
Ba người đi theo An Tranh ra ngoài, phát hiện An Tranh đã dựng lên mấy thứ mới mẻ ở diễn võ trường.
Một loạt cọc gỗ, nhỏ nhất to bằng cánh tay, lớn nhất phải người trưởng thành ôm mới hết, cũng không biết An Tranh lấy những cái cọc gỗ này ở đâu. Cọc gỗ cắm chặt xuống đất, tổng cộng có 36 cái.
-Bàn tử, dùng hết sức đánh vào cọc gỗ, xem lực công kích giới hạn của ngươi là bao nhiêu.
Bàn tử gật đầu đi về phía trước, lựa chọn một cọc gỗ đường kính khoảng 10cm. Hắn làm thế trung bình tấn, sau đó tung một quyền vào cọc gỗ, rắc một tiếng, cọc gỗ gãy. Đỗ Sấu Sấu cười cười, có vẻ thỏa mãn với một quyền này. Cho nên hắn đi thêm hai bước, chọn lấy một cọc gỗ có đường kính 20cm, một quyền đánh tới, cọc gỗ rung rung, nhưng không gãy.
Chỗ cọc gỗ mà Đỗ Sấu Sấu đánh tới, mảnh gỗ bay tán loạn.
An Tranh gật đầu:
-Đây là cực hạn của ngươi, thuộc về trung đẳng trong số người tu hành Thăng Túy nhất phẩm. Số thảo dược mà Khúc Lưu Nhi cho ngươi uống thật không lãng phí, đã cải thiện thể chất của ngươi không ít.
Khúc Lưu Nhi hít một hơi đi tới:
-Để ta thử xem.
Nàng lựa chọn một cọc gỗ có đường kính 30cm, điều chỉnh hô hấp, nắm tay nhỏ đánh vào cọc gỗ, cọc gỗ bất động. Đỗ Sấu Sấu hơi chút sửng sốt, sau đó khó tin nói:
-Sao lại vậy, nàng ta mạnh hơn ta nhiều mới đúng. Hôm qua nàng ấy còn nói, cảm thấy sắp tăng lên Thăng Túy nhị phẩm rồi.
Đỗ Sấu Sấu còn chưa dứt lời, cọc gỗ đột nhiên vỡ vụn, không phải bị đứt, mà là vỡ vụn. Vỡ vụn không theo kiểu lộn xộn, mà từng mảng rơi xuống. Cho nên gỗ rơi xuống đất giống như những sợi tóc.
-Thật là lực lượng quỷ dị.
An Tranh không nhịn được kinh hô. Cho dù hắn có kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng thấy ai có tu vị chi lực như vậy. Tu vị chi lực của Khúc Lưu Nhi, giống như một con dao giải phẫu sắc bén chính xác, cắt mục tiêu thành những sợi chỉnh tế. Khó tưởng tượng nổi nếu một quyền kia đánh vào thân người, hậu quả sẽ đáng sợ cỡ nào.
An Tranh nghĩ thầm, điều này có liên quan tới lĩnh ngộ của Khúc Lưu Nhi về y thuật. Tu vị chi lực đáng sợ như vậy, một khi đạt tới trình độ mạnh mẽ, có lẽ sẽ khiến mọi vật trở về bản chất.
Khúc Lưu Nhi đỏ mặt, bước tới bên cạnh:
-Ta cảm thấy có thể thử lần nữa.
Nàng chọn một cọc gỗ lớn hơn cái cũ, sau đó lại tung một quyền. Nắm đám đánh vào cọc gỗ, kết quả giống hệt lúc trước. Ban đầu cọc gỗ không có dấu hiệu gì, nhưng gió nhẹ vừa thổi qua cái, cọc gỗ liền bóc ra từng mảng. Tuy nhiên càng về sau các mảng không đồng đều, cho nên có lẽ cọc gỗ đường kính 30cm là giới hạn của Khúc Lưu Nhi.
Đỗ Sấu Sấu nói:
-Thật là lợi hại…Tiểu Thất Đạo, đệ thử xem.
Tiểu Thất Đạo lăng xăng chạy tới, sau đó học theo bộ dạng của Đỗ Sấu Sấu, ngồi tấn, dùng nắm tay nhỏ đánh về phía trước. Đáng tiếc tính toán cự ly không được tốt, một quyền không đánh trúng cọc gỗ. Đỗ Sấu Sấu cười ha hả, vừa định trêu chọc Tiểu Thất Đạo cánh tay quá ngắn thì cọc gỗ có đường kính 40cm liền thủng một lỗ nhỏ, kích thước bằng với nắm đấm của Tiểu Thất Đạo.
Cọc gỗ không lung lay, nhưng bị quyền phong của Tiểu Thất Đạo xuyên qua.
-Quyền phong!
An Tranh trợn mắt.
Dựa theo lẽ thường, ở cảnh giới Thăng Túy không có khả năng luyện được khí bên ngoài cơ thể, hay còn gọi là kình khí. Tới Tu Di Cảnh mới có thể luyện được kình khí như kiếm khí, quyền phong, đả thương người ở một khoảng cách. Cảnh giới Thăng Túy, kỳ thực chỉ là rèn luyện thân thể, khiến cơ thể phát huy ra lực lượng tận cùng, lại phối hợp với tu vị chi lực, khiến lực lượng bộc phát ra.
Nhưng nếu không tiếp xúc với đối phương, thì khó tạo ra lực sát thương gì. Mà Tiểu Thất Đạo mới thăng lên Thăng Túy nhị phẩm, làm sao có thể luyện ra quyền phong được?
An Tranh sửng sốt một lát, sau đó hỏi:
-Tiểu Thất Đạo, đệ lại say à?
Tiểu Thất Đạo gật đầu, bập bẹ nói:
-Đêm qua đang ngủ thì lại thấy chóng mắt, nằm trên giường mà cảm giác như ngồi thuyền.
An Tranh cười rộ lên:
-Đệ đúng là thiên tài tuyệt thế, mới bốn tuổi, tu hành mới bốn tháng, đã đạt tới Thăng Túy tam phẩm.
Tiểu Thất Đạo đắc ý nói:
-An Tranh ca ca, đệ còn biết cái khác.
Cậu bé lăng xăng tới một cọc gỗ lớn hơn, sau đó giơ cánh tay nhỏ chém mạnh xuống. Cánh tay mềm mại trắng nõn kia, rõ ràng như dao cắt, cắt đứt cọc gỗ, vết cắt sắc lẹm.
Đỗ Sấu Sấu hít một hơi khí lạnh, sắc mặt hơi trắng bệch:
-Tiểu Thất Đạo, từ nay về sau an toàn của ta đều giao cho đệ rồi.
Cái này đúng là không hợp với lẽ thường. Cho dù Thăng Túy là cảnh giới thấp nhất, thiên tài tiến cảnh rất nhanh, có người chỉ mất một năm thăng tới tứ phẩm. Nhưng Tiểu Thất Đạo thực sự quá nhỏ, mới bốn tuổi rưỡi. Người tu hành Thăng Túy tam phẩm, thân thể trở nên cường đại, dùng chưởng hóa đao không phải việc khó. Đó là vì bàn tay là nơi phóng thích tu vị chi lực, hơn nữa thường xuyên rèn luyện, khiến bàn tay trở nên cứng cỏi.
Nhưng Tiểu Thất Đạo không dùng bàn tay, mà dùng cánh tay. Cánh tay trắng trẻo mềm mại kia, làm sao chém đứt được cọc gỗ? Huống chi, cậu bé rõ ràng có thể chuyển tu vị chi lực thành khí kình bao bọc cơ thể. Điều này thật quá sức tưởng tượng.
An Tranh nghiêm túc nói:
-Lúc tỷ thí, tuyệt đối không được để Tiểu Thất Đạo lên võ đài.
Hai người kia gật đầu, bọn họ biết An Tranh lo lắng cái gì. Một khi thiên phú của Tiểu Thất Đạo bộc lộ ra, vậy thì chính là tại họa với cậu bé. Sẽ có rất nhiều người tranh đoạt cậu bé, cậu bé có khả năng trở thành vật hy sinh.
Tiểu Thất Đạo ủy khuất nói:
-Vì sao đệ không được tham gia.
An Tranh nghĩ một lát rồi nói:
-Trước khi đi, mẹ đệ đã dặn ta, trước lúc tám tuổi không cho đệ động thủ đánh nhau với người khác.
Tiểu Thất Đạo a một tiếng, mắt đỏ hoe hoe.
Lão Hoắc ngồi ở chỗ gác cổng âm thầm thở dài. Trong lòng tự nhủ, tương lai của đứa bé Tiểu Thất Đạo này nhất định sẽ nhấp nhô. Thể chất của nó quá đặc biệt, nếu bị kẻ xấu lợi dụng, vậy thì tương lai chính là đại ma đầu. Chỉ đi theo An Tranh mới là lựa chọn tốt nhất. lão Hoắc rất rõ ràng tâm tính của đám người giang hồ, đặt Tiểu Thất Đạo ở bất kỳ tông môn nào, cũng được coi là chí bảo. Nhưng kiểu dạy nhồi nhét, có khả năng hủy hoại đứa bé này.
-An Tranh ca ca, nếu không huynh cũng thử đánh một quyền xem.
Tiểu Thất Đạo xụt xịt nói, vẻ mặt vẫn ủy khuất.
An Tranh cười rộ lên:
-Ta…ha ha…xấu hổ lắm, ta có thể không thử được không?