Đại Nghịch Chi Môn
Chương 8: Tốt cùng xấu
-Thích chúng à? Vậy thì đều tặng cho ngươi.
Đỗ Sấu Sấu sửng sốt:
-An Tranh, ngươi nói gì vậy?
An Tranh nói:
-Ta nói, ngươi thích thì ta đều tặng cho ngươi.
Đỗ Sấu Sấu lắp bắp:
-Nhưng số bạc này đều là do ngươi kiếm được.
An Tranh nắm bả vai Đỗ Sấu Sấu:
-Bàn tử, có chuyện ta hy vọng ngươi nhớ kỹ, bạc rất tốt, đặc biệt tốt, có thể giúp chúng ta sống thoải mái hơn. Nhưng dù bạc có nhiều cỡ nào cũng không thể bằng được tình cảm giữa người với người. Nếu như ngươi thích, vậy thì cầm hết đi. Ngươi là bạn của ta, đừng nói là số bạc này, lúc trước ngươi vì ta mà không sợ chết, ta cũng như vậy.
Đỗ Sấu Sấu đầy kích động, hấp hấp mũi như muốn khóc:
-An Tranh, ta thật không ngờ…ngươi trọng tình trọng nghĩa như vậy! Nhưng ta không thể lấy số tiền này, số tiền này đều là do ngươi kiếm được.
An Tranh vung tay nói:
-Bàn tử, ngươi phải nhớ, tiền chỉ là công cụ mà thôi, là công cụ khiến chúng ta sống thoải mái hơn. Chỉ cần là công cụ, thì vĩnh viễn không thể so sánh với tình cảm giữa người với người. Tuy nhiên, ta bỏ sót một chuyện…với khả năng hiện tại của chúng ta, làm sao bảo vệ được số bạc này? Nếu như ngươi cầm đi đưa cho bá phụ bá mẫu, thì chưa chắc là chuyện tốt, ngược lại là tai họa.
Đỗ Sấu Sấu biến sắc:
-Vậy chúng ta phải làm sao?
An Tranh nói:
-Để ta suy nghĩ, việc ta đánh bại hội Ác Bá giờ chắc đã truyền khắp phố Nam Sơn, đám tiểu du côn lưu manh kia hẳn phải suy nghĩ kỹ lại thế lực của mình. Ngươi cũng biết, ở một nơi như Huyễn Thế Trường Cư, ba nghìn lượng bạc đủ cho rất nhiều người chịu chết. Hiện tại ngươi về đi, dẫn theo bá phụ bá mẫu tới học đường, buổi tối mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài. Học đường là địa bàn của Cửu Đại Khấu, tạm thời sẽ không có kẻ nào dám xông vào đó.
Đỗ Sấu Sấu khẩn trương kéo tay An Tranh:
-Còn ngươi thì sao?
An Tranh vừa cười vừa nói:
-Lúc ở bên ngoài quán rượu, ta một mực suy nghĩ làm sao để sống thoải mái chút về sau, không chỉ có tiền xài, còn phải kiến đám kẻ ác sợ ngươi. Chỉ khiến kẻ ác sợ, mới không có nhiều phiền toái như vậy. Ba nghìn lượng này chính là cái hố to, ta đứng đây đợi có người nhảy vào.
-An Tranh, để ta giúp ngươi!
Đỗ Sấu Sấu kiên định nói.
An Tranh đẩy hắn một cái:
-Đi nhanh đi, đám người kia nếu biết được tin tức, hẳn là sẽ tới nhà thăm dò. Bọn chúng làm việc vốn không có lòng nhân từ, vạn nhất khiến cha mẹ ngươi bị thương thì sao? Giờ ngươi nhanh nhanh trở về, dẫn theo cha mẹ ngươi tới học đường.
Đỗ Sấu Sấu do dự một lát, cuối cùng vẫn xoay người chạy đi. Hắn vừa chạy vừa quay đầu hô:
-An Tranh, ngươi chờ ta, ta an bài cha mẹ xong sẽ tới đây cùng ngươi. Núi đao biển lửa, chúng ta cùng vượt qua. Địa ngục thiên đường, chúng ta cùng nhau xông!
An Tranh phất tay, sau đó xoay người tiến vào phòng. Két một tiếng, cửa được đẩy ra từ bên trong, Khấu Lục chậm rãi đi ra. Có thể thấy sắc mặt của Khấu Lục không được tốt lắm, mà An Tranh tựa hồ đã biết Khấu Lục ở đây nên không lộ chút kinh ngạc nào.
Khấu Lục đi tới, nhìn cọc gỗ và người gỗ trong sân, cũng nhìn thấy một con dao chẻ củi dưới đất. Người gỗ này hiển nhiên là do An Tranh tự mình vót, trên người gỗ có đánh dấu huyệt vị kinh mạch. Khấu Lục từng xem qua, những kinh mạch huyệt vị này đánh dấu cực kỳ chuẩn xác, không sai chút nao. Mà ở những chỗ hiểm, vết đao khá rõ ràng.
-Ngươi không nói dối.
Khấu Lục chỉ người gỗ:
-Quả nhiên ngươi luôn luôn tự tập luyện, hơn nữa có vẻ như ngươi vung đao đã rất chuẩn xác. Theo vết đao để đoán, giờ mỗi lần ra tay, ngươi đều có thể đánh chuẩn xác vào chỗ hiểm của đối phương. Cho nên ta càng không thể lý giải, vì sao ở học đường ngươi lại biểu hiện yếu đuối như vậy. Nếu như ngươi biểu hiện hung ác như với người gỗ này, thì đám người Cao Đệ đã không bắt nạt ngươi.
An Tranh nhún vai:
-Ở học đường ta đã từng giải thích qua, cho nên không muốn nói lại nữa, đơn giản là vì sống sót mà thôi.
Khấu Lục đi tới cái rương đầy bạc, cúi đầu nhìn:
-Ta đã biết việc ngươi làm ở bên ngoài quán rượu. Đám người đó đều là chó dữ do Trần gia nuôi, để cho tiểu thiếu gia Trần gia chơi đùa. Thực lực của Trần gia rất mạnh, mạnh tới mức bọn ta cũng phải nể mặt. Cho nên dù biểu hiện của ngươi khiến ta hứng thú, nhưng Trần gia vẫn có sức nặng hơn.
An Tranh nói:
-Ta biết, ngươi tới đây chẳng qua là muốn kiểm chứng ta nói dối hay không, sau đó ngươi liền rời đi.
Khấu Lục gật đầu:
-Đúng vậy, ta sẽ rời đi. Ta muốn bồi dưỡng ngươi, nhưng ta không muốn vì thế mà đắc tội Trần gia. Ngươi cho rằng Trần gia cho ngươi ba nghìn lượng bạc, thực sự vì coi trọng ngươi sao?
An Tranh nhếch miệng:
-Ít nhất trước ngày hôm nay, ta không đáng giá ba nghìn lượng bạc này…Trần gia cho ta ba nghìn lượng bạc, là vì bọn họ sẽ động thủ với Cửu Đại Khấu. Nếu như Cửu Đại Khấu bảo vệ ta, thì Trần gia tất nhiên có lý do để tuyên chiến. Bọn họ sẽ nói rằng các ngươi giật dây đệ tử học đường đánh trọng thương người của bọn họ, mà Trần gia vì cam đoan ổn định và duy trì mối quan hệ với Cửu Đại Khấu, bọn họ bồi thườn ba nghìn lượng bạc. Nhưng Cửu Đại Khấu lại không biết tốt xấu…
An Tranh còn chưa nói hết lời, Khấu Lục đã ngắt:
-Ngươi không cần nói hết, đầu óc của ngươi vượt khỏi tưởng tượng của ta. Cho nên nếu như tí nữa có người tới, ta tuyệt sẽ không xuất thủ, nhưng cũng sẽ không chủ động giao ngươi ra ngoài. Tuy Cửu Đại Khấu không tính là mạnh ở Huyễn Thế Trường Cư, nhưng còn chưa tới mức quỳ xuống để xin tha thứ. Nếu như ngươi có thể sống sót, ta liền thu ngươi làm đệ tử.
Nói xong câu đó, Khấu Lục xoay người rời khỏi căn nhà nhỏ.
-Lục tiên sinh!
An Tranh nhìn bóng lưng của Khấu Lục, hô một tiếng:
-Có thể giúp ta một việc hay không? Chuyện này không liên quan gì tới Đỗ Sấu Sấu, nhờ ngươi đảm bảo an toàn cho gia đình hắn, được chứ?
Khấu Lục dừng bước, không quay đầu, nói:
-Được! Học đường của Cửu Đại Khấu, không phải ai muốn vào thì vào. Xông vào nhà ngươi và xông vào học đường, là hai chuyện khác nhau.
An Tranh nở nụ cười, trong lòng yên tâm hơn. Nếu như thực lực của hắn khôi phục dù chỉ một phần vạn, thì đã bảo vệ được Đỗ Sấu Sấu rồi. Cửu Đại Khấu chưa chắc nói lời giữ lời, nhưng càng là kẻ ác, thì càng coi trọng mặt mũi. Nếu như Trần gia thực sự đánh sâu vào học đường, vậy thì Cửu Đại Khấu không thể không đi lên nghênh chiến.
-Lục tiên sinh, còn có một vấn đề.
An Tranh lại hô một câu:
-Làm một người tốt, làm việc gì cũng phải theo khuôn mẫu, theo pháp luật, khiến người đó bị gò bó. Mà người xấu, thì không đếm xỉa tới bất kỳ pháp luật hay quy củ nào, làm việc không kiêng kỵ. Cho nên trên thế giới này, rốt cuộc nên để người tốt sống hay là người xấu sống? Thế giới này, rốt cuộc có công bằng hay không có công bằng?
Khấu Lục dừng lại, trầm mặc một lúc lâu rồi lắc đầu:
-Nếu như người tốt muốn làm gì thì làm, thì còn là người tốt sao?
An Tranh đáp:
-Vậy thì phải xem người đó còn giữ lại bản tính khong.
Khấu Lục không nói gì nữa, bước nhanh rời đi. Cũng không biết có phải lời của An Tranh chạm tới chỗ mềm yếu nhất trong lòng của hắn hay không mà bước chân của hắn rất nhanh, cũng rất loạn. Đối với một người đã đạt tới cảnh giới cao trong Thể Thuật mà nói, làm sao có chuyện ngay cả đi đường cũng không ổn định? Cho nên An Tranh nhìn thấy Khấu Lục lúc rời đi, trong ánh mắt xuất hiện cảm xúc phức tạp.
Đợi Khấu Lục rời đi rồi, An Tranh đạp đổ cái rương. Cái rương lớn cần mấy đại hán mới khiêng được, lại bị hắn tung một cước đạp đổ, bạc vung đầy đất. An Tranh dùng chân đá bạc vụn, khiến bạc tạo thành một vòng tròn có đường kính hai mét, sau đó hắn chuyển ghế ngồi ở trung tâm vòng tròn.
Xong xuôi, hắn bỏ mèo con vào ngực. Con mèo con lúc trước còn lo sợ hãi hùng, giờ bên cạnh An Tranh, nó có cảm giác an toàn, cho nên ngủ rất say sưa. An Tranh vỗ đầu mèo con, nhẹ nhàng nói:
-Thế gian này có quá nhiều bất công, nhưng quy củ lại không thể quản lý được người xấu, chỉ có thể quản lý được người tốt. Từ nay về sau ngươi đi theo ta, chúng ta dùng phương pháp của mình xây dựng lại trật tự, liền từ Huyễn Thế Trường Cư này bắt đầu đi. Có đôi khi người thiện phải đi cùng đường với người ác, phải vượt qua mọi chông gai. Ta đặt cho ngươi một cái tên, tên là Tiểu Thiện.
Hắn quay đầu nhìn con dao bổ củi ở dưới đất, không nhịn được lắc đầu.
Không có vũ khí nào khác…đành chấp nhận vậy.
Hắn đứng dậy nhặt con dao lên dắt ở đai lưng, quay về trung tâm vòng tròn rồi ngồi xuống. Mới ngồi xuống lại kêu oái, đứng bật dậy nhìn nhìn, dao dắt ở đai lưng không được tốt lắm, lúc ngồi xuống chạm vào thứ dưới hàng. An Tranh kéo quần nhìn tiểu đệ của mình, kinh ngạc phát hiện cái cơ thể nho nhỏ chỉ mười mấy tuổi này lại có một thần khí…
-Thân thể vừa gầy vừa nhỏ, tiểu đệ lại béo tốt, đúng là mất cân bằng về dinh dưỡng a.
An Tranh lẩm bẩm nói, sau đó ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần đợi trời tối.
Lúc hắn nghe được tiếng bước chân vụn vặt truyền tới, mặt trời vẫn chưa xuống núi. An Tranh không nhịn được thở dài, lòng tham luôn khiến người ta mất đi lý trí. Đám người tới này khẳng định không phải Trần gia, Trần gia sẽ không thiếu kiên nhẫn như vậy. Từ tiếng bước chân để phán đoán, đều là phàm nhân không biết võ nghệ, bước chân phù phiếm, thanh âm cũng rất rõ.
An Tranh vỗ con dao bên cạnh, nói một tiếng, tối nay cho ngươi no bụng.
-Trời ạ, thật nhiều bạc!
Bên ngoài tường truyền tới tiếng kinh hô đầy tham lam, sau đó có người dùng ngữ khí uy hiếp, nói:
-Con thỏ nhỏ kia, nếu thông minh thì lập tức cút khỏi đây, số bạc này là của đại gia. Nếu ngươi không biết tốt xấu, ta liền một đao đâm chết ngươi.
-Tiểu tử, có nghe thấy hay không, cho ngươi cơ hội chạy trốn. Đừng tưởng rằng đánh mấy tên du côn vô lại ở trên đường đã là rất giỏi, thành Huyễn Thế Trường Cư này ngọa hổ tàng long, ngươi chẳng là cái thá gì. Thức thời thì cút đi cho lão tử, bằng không đừng trách lão tử độc ác.
-Phí lời làm gì, tiến vào lấy bạc!
An Tranh mở mắt nhìn nhìn, khá lắm, bên ngoài có ít nhất sáu, bảy mươi người. Đủ kiểu tham lam đọng trên khuôn mặt bọn họ, đầy dữ tợn. Ở một nơi như Huyễn Thế Trường Cư, tùy tiện cũng có thể thấy khuôn mặt như vậy.
An Tranh liếc bọn họ, sau đó hỏi một câu chân thành giống như hắn từng hỏi Khấu Lục:
-Các ngươi có biết không, làm người tốt sẽ bị quy củ ước thúc, mà làm người xấu thì muốn làm gì thì làm. Nếu như người xấu được sống, vậy thì công bằng ở đâu?
-Ai quan tâm con mẹ ngươi là người tốt hay người xấu, lão tử tới là để lấy bạc!
-Nhiều lời làm gì, cả thành Huyễn Thế Trường Cư này làm gì có người tốt.
Cả đám từ trên tường nhảy xuống.
Xa xa ở đầu phố.
Trần Phổ đứng ở đó nhìn đám kẻ ác tiến vào sân nhỏ, nở nụ cười lạnh:
-Đúng là bọn điên, tưởng rằng lấy được bạc của Trần gia bọn ta dễ như vậy sao? Các ngươi chờ một lát, để xem Cửu Đại Khấu có ra tay không. Nếu như Cửu Đại Khấu bảo vệ tiểu tử kia, các ngươi liền đi lên, nói rằng chúng ta tới thăm An Tranh, kết quả bị thương, bảo Cửu Đại Khấu giải thích. Nếu như làm xong chuyện này, cả phố Nam Sơn sẽ thuộc về chúng ta.
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt liền thay đổi:
-Chờ một lát!
Xa xa trong sân nhỏ, bên ngoài vòng tròn bạc đã nằm đầy người. Chỉ cần có người đi tới vòng tròn, An Tranh liền vung dao, không hề lưu tình. Sau một lát, bạc đã biến thành màu đỏ, xác người chồng chất lên số bạc. Thiếu niên tuổi chừng mười mấy kia, giống như mãnh thú chưa trưởng thành, nhưng đã lộ ra răng nanh sắc bén.