Beta: Nhã Vy
_______________________________________________
Phong Tham Lang công tử
Trần Đại Chí quay lại, phát hiện tiểu huynh đệ kia biến thành một vị cô nương trẻ tuổi.
Không xinh đẹp, cũng không xấu, ngũ quan nhàn nhạt, da tái nhợt không có huyết sắc.
“Ngũ nương.” Hắn khẽ kêu.
“Sao?”
“Cô nương này thật sự là tiểu tử ngày hôm qua?” Không thể tin được.
“Không lẽ là giả.”
“Ta không nhìn ra chút nào.” Trần Đại Chí thở dài.
“Bằng con mắt của ngươi, nhìn ra được mới là tài, mới là kỳ quái đó.” Ngũ nương liếc nhìn hắn một cái.
“Ngũ nương, sao ngươi lại nói như thế? Ta dù sao cũng là đại bộ khoái, vụ án Bạch gia diệt môn ở thương châu bốn năm trước, vụ án không có đầu mối ở Lũng châu ba năm trước, vụ án đầu độc ở ba châu hai năm trước. Cũng là ta dựa vào đôi mắt này nhìn ra dấu vết của phạm nhân để lại ở hiện trường, lại tìm hiểu nguồn gốc, đem bắt về quy án.” Trần Đại Chí vẻ mặt bị thương.
“Ta hỏi ngươi, một năm trước, ngươi nói cho ta biết mình nhặt được một con mèo cái mang thai, kết quả cho tới hôm nay vẫn còn chưa sinh, tại sao?”
“Bởi vì đây chẳng qua là chỉ mèo đực hơi mập một tẹo.” Giọng nói đang cao lên thấp dần xuống.
“Trước đó không lâu, Trương viên ngoại tới nha môn báo án, nói trong nhà có tiểu nữ nhi một tuổi rưỡi -Thúy thúy- bị lạc mất, toàn bộ nha môn tìm nửa tháng. Cuối cùng phát hiện hài tử đó đang chơi đùa ở nhà của ngươi, tại sao ngươi nhặt được lại không trả về?”
“Bởi vì ta cho là nhặt được bé trai.” Giọng nói càng thấp hơn.
“Trước ngươi phá vài án lớn, vốn là bề trên muốn điều ngươi đi Trường An, nhưng kể từ khi ngươi tới chơi nhà Huyện lệnh nói vài câu, chuyện này liền như vậy mà không còn, xin hỏi ngươi nói cái gì?”
“Ta nói… Phu nhân mời đi trước.” Trần Đại Chí phản bác: “Nhưng mà, huyện lệnh kia lớn lên tròn trịa,: ăn mặc thường phục, cho nên ta mới có thể nhận lầm.”
“Không phải cứ mặc đồ đỏthì là nữ nhân.” Ngũ nương vuốt vuốt huyệt Thái dương.
“Đúng rồi, vị cô nương kia tên gọi là gì?” Trần Đại Chí lựa chọn đổi đề tài
“Đào Yêu.” Một thanh âm nhàn nhạt đáp lời.
Ngũ nương: “Không sai, chính là cái tên này.”
Trần Đại Chí: “Vậy hả.”
Trần Đại Chí, Ngũ nương: “A!”
Hai người chợt quay đầu lại, nhìn thấy người thiếu nữ kia.
“Làm ơn không nên đột nhiên từ phía sau đi ra có được không?” Ngũ nương vỗ ngực.
“Không có đột nhiên, ta ở chỗ này đã lâu rồi.” Đào Yêu nói.
“Ôi chao, lổ mũi của ngươi đang chảy máu.” Trần Đại Chí có chút hoảng sợ.
Đào Yêu gật đầu: “Ta đói bụng rồi.”
Ngũ nương đã biết được bệnh này của Đào Yêu từ miệng Trần Đại Chí, vội vàng đi lấy đồ ăn sáng cho nàng.
Đào Yêu vừa ăn, vừa trả lời nghi vấn của hai người.
Ngũ nương: “Làm sao đói bụng lại sẽ chảy máu mũi? Thật là kỳ quái.”
Trần Đại Chí: “Đúng vậy, ta chỉ lúc nhìn thấy Ngũ nương thay quần áo mới như thế thôi.”
Vừa dứt lời, người nào đó bị đạp một cước bay ra ngoài.
Đào Yêu nuốt ngụm cháo, chậm rãi nói: “Ta từ nhỏ đã như vậy.”
Ngũ nương nhẹ nhàng gõ gõ giầy thêu vừa đá người, lại hỏi: “Đào Yêu, ngươi nói ngươi đi ra ngoài là vì tìm ngươi cha, chẳng lẽ cha ngươi là người của Sài gia trấn?”
Đào Yêu gật đầu: “Có người này, có thể chính là cha ta.”
“Hắn tên là gì?” Ngũ nương tò mò.
“Phong Tham Lang.” Đào Yêu vừa nói vừa múc chén cháo.
“Cái gì, ngươi là con gái của Phong Tham Lang?” Bị đạp bay Trần Đại Chí nhanh chóng bò lại, nghiêm túc nhìn nàng: “Ngươi biết Phong Tham Lang là ai sao?”
“Không biết.” Đào Yêu bưng lên cháo.
“Hắn là một tên trộm.”
Trần Đại Chí kéo chén lại.
“Vậy hả.” Đào Yêu múc một chén nữa.
“Hắn làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý.” Trần Đại Chí lại kéo chén của nàng.
“Ừ.” Đào Yêu tiếp tục múc chén khác.
“Ngươi không cảm thấy có loại phụ thân này rất đáng hổ thẹn sao? … A! Ngũ nương đau quá a! Ngươi chọt tay ta làm gì?” Trần Đại Chí che bàn tay, nhìn Ngũ nương, hai mắt ươn ướt.
Ngũ nương xoa xoa vết máu dính trên đầu đũa, đánh hắn thêm, mới tà tà nghiêng mắt nhìn hắn một cái:“Ngươi cướp cháo, đợi lát nữa nàng chảy máu ngươi chịu trách nhiệm sao?”
“Nhưng mà, cha nàng là Phong Tham Lang đấy!” Trần Đại Chí nhỏ giọng lầm bầm.
“Không nghe thấy nàng nói có thể sao?” Ngũ nương trừng mắt, sau đó quay đầu hỏi Đào Yêu: “Ý của ngươi là, Phong Tham Lang ở Sài gia trấn?”
“Giang hồ đồn đãi.” Đào Yêu lẳng lặng uống chén cháo thứ hai .
“Đồn đãi ra sao?” Ngũ nương hỏi.
“Ta chỉ nghe được mấy chữ Phong Tham Lang ở Sài gia trấn.” Đào Yêu bắt đầu tấn công chén cháo thứ ba.
“Có thể là tin giả không?” Ngũ nương chất vấn.
“Đúng vậy, nếu như là thật, chẳng phải đám cừu nhân của Phong Tham Lang đã sớm tới.” Trần Đại Chí phụ họa.
“Đại ca! Đại ca! Không xong !” Lúc này, bộ khoái Tiểu Trương vội vội vàng vàng chạy tới, kêu to.
“Lại có án tử rồi? !” Trần Đại Chí vội vàng hạ đại đao, thần sắc khôi phục chính nghĩa lẫm liệt: “Ăn cắp cướp bóc giết người hay là xuất hiện hái hoa tặc?”
“Ai nha, đại ca! Trấn này của chúng ta lấy đâu ra mấy chuyện kích thích đó.” Tiểu Trương uống một hớp, nhuận nhuận tiếng nói khô khốc, nói “Chính là rất nhiều người trong võ lâm tới, bảo là muốn tìm Phong Tham Lang!”
Nghe vậy, Ngũ nương cùng Trần Đại Chí đồng thời quay đầu lại nhìn về phía Đào Yêu.
Đào Yêu nhẹ giọng giải thích: “Ta chỉ nhanh hơn bọn họ một chút thôi.”
Sau đó, chén cháo thứ ba cũng hy sinh.
_________________________________________
Bắt đầu từ ngày đó, liền lục tục có không ít võ lâm nhân sĩ vào ở Sài gia trấn.
Trấn nhỏ luôn luôn vắng lặng yên tĩnh hôm nay đã trở nên nhộp nhịp hơn..
Dân ở trong Sài gia trấn vô cùng vui mừng.
Bởi vì võ lâm nhân sĩ cũng là người, cũng phải có nơi ăn uống nghỉ ngơi.
Cho nên, tất cả mọi tạm thời biến nhà mình thành khách điếm, kiếm được một khoản lớn.
Trần Đại Chí và thủ hạ ngược lại lại loay hay không được nghỉ ngơi.
Bởi vì võ lâm nhân sĩ luyện võ, tụ tập ở chung một chỗ sẽ tỷ võ, tỷ võ chính là đánh nhau, sau đó chính là đao thương gậy gộc, độc dược ám khí đầy trời. Cho nên, mỗi ngày đều sẽ có người thương vong, Trần Đại Chí đương nhiên phải ra tay giải quyết.
Mặc dù phía ngoài tiếng động lớn ầm ĩ, Ngũ nương đây cũng bình thản như thường.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Trần Đại Chí không giải thích được, hỏi:“Ngũ nương, ngươi chẳng lẽ không muốn kiếm bạc nữa?” Không lẽ cải tà quy chánh, thật thần kỳ.
“Nói nhảm, dĩ nhiên muốn.” Ngũ nương lườm hắn một cái.
“Vậy sao ngươi không chịu tiếp đãi khách?” Trần Đại Chí nghi ngờ: “Mấy khách điếm giả kia cũng chật ních, chúng ta mới là khách điếm hàng thật giá thật, nhưng lại không có một khách nào cả.”
“Bởi vì đại nhân vật luôn là người xuất hiện cuối cùng.”
“Hả?”
“Mà đại nhân vật luôn là có tiền.”
“Đúng.”
“Ngươi nói tất cả những khách điếm khác chật ních, vậy bọn họ cũng chỉ có thể ở chỗ này của ta, đến lúc đó còn không phải là ta thuận miệng thách giá?” khóe miệng Ngũ nương lộ ra một nụ cười gian trá.
Trần Đại Chí nhìn lên: “Không hổ là Ngũ nương.”
__________________________________________________
Đúng như Ngũ nương mong đợi, đại nhân vật tới.
Một nam tử trung niên đi tới, nhìn khách điếm thượng hạ đánh giá một phen, sau đó lễ phép hỏi: “Bà chủ, công tử nhà ta muốn bao nơi này, có thể không?”
Ngũ nương vừa đánh bàn tính, vừa nhẹ nhàng liếc hắn một cái, không mặn không nhạt nói: “Một giá thôi, mười hai lượng, chịu thì ở, không không chịu thì đi.”
“Được.” Đáp ứng dị thường sảng khoái.
Ngũ nương đảo mắt, hắng giọng: “Ta là nói, một người mười hai lượng.”
“Có thể thu ngân phiếu không?” Hoàn toàn không có dấu hiệu cò kè mặc cả.
Ngũ nương dừng lại bàn tính, ánh mắt đỏ lên vì hưng phấn: “Hình như ngươi không nghe rõ, ta nói là mỗi người một ngày 12 lượng.”
“Ngân phiếu ở đây, trước xin nhìn một cái .” Người nọ lấy ra một tờ ngân phiếu một ngàn lượng, chỉ vào dấu hiệu phía trên:“Thịnh long tiền trang tư nhân, đã gia nhập tiền trang, tám tiền trang lớn trên cả nước đều có thể thực hiện giao dịch, hơn nữa toàn bộ mười hai canh giờ trong ngày không ngừng túc trực.”
Ngũ nương hít sâu một cái, sau đó dẩu môi, cười tươi như hoa mùa xuân: “Mời mời, khách quan mời vào bên trong, muốn món gì nào ngài cứ mở miệng, tiểu điếm đơn sơ, kính xin ngài thông cảm.”
Đào Yêu và Trần Đại Chí gục ở tay vịn trên thang lầu, lặng lẽ nghị luận.
Trần Đại Chí: “Ngươi có cảm thấy Ngũ nương cười như một loại động vật không?”
Đào Yêu: “Mèo?”
Trần Đại Chí trịnh trọng nói: “Đào Yêu, mèo là loại vật dịu ngoan, sao ngươi có thể so sánh với Ngũ nương?”
Đào Yêu: “Hồ ly?”
Trần Đại Chí: “Cảm giác còn hơi yếu một chút.”
Đào Yêu: “Sói?”
Trần Đại Chí trọng trọng gật đầu: “Sói cái.”
Lời còn chưa dứt, một chiếc đũa từ quầy bắn tới, trong nháy mắt đã đánh ai đó ngã xuống đất.
Ngũ nương vuốt tóc mây, hừ lạnh một tiếng: “Lắm mồm.”
“Đã như vậy, ta đây xin mời công tử nhà ta tiến vào.” Trung niên nam tử xoay người, vỗ vỗ tay.
Phía ngoài có bốn tráng hán lập tức đi vào, cầm trong tay thảm hồng tinh xảo, vừa đi vừa trải trên mặt đất của cửa hàng.
Ngay phía sau là bốn gã sai vặt, cầm lấy cây chổi, khăn lau, nhanh chóng quét dọn.
Không tới thời gian nửa nén hương: khách điếm Ngũ nương liền rực rỡ hẳn lên.
Mặt đất sạch sẽ không có lấy hạt bụi nhỏ, cái bàn lau đến mức soi gương được, người trung niên lấy ra một bộ trà cụ bằng sứ thanh hoa, kiểu dạng thanh mảnh, trang nhã, tất nhiên là hàng thượng phẩm.
Sau đó, hắn lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ lá trà bên trong ra: nhìn hình dạng như còn tươi, non mịn, ánh sáng màu lục ngọc.
Pha nước sôi vào, mùi thơm nồng hậu, màu sắc nước trà trong sáng, lá như cánh hoa lan giản ra.
Đúng là trà cống phẩm thượng hạng.
Làm xong đây hết thảy, quản gia bước nhanh đi đi ra bên ngoài, nghênh đón một vị công tử vào.
Áo trắng bồng bềnh, mặt mày thanh tịnh, nho nhã tuấn duật, tay cầm một quạt thúy Trúc trắng, ưu nhã địa đi đến.
Ấn tượng đầu tiên hắn để lại cho người ta chính là, vô cùng sạch sẽ.
Một người rất sạch sẽ.
Người trung niên kia cung kính nói: “Công tử, trước ủy khuất ngài ở nơi này nghỉ ngơi, ta lập tức đi sửa sang lại gian phòng.”
Vị công tử kia nhẹ nhàng gật đầu: “Đi đi.”
Người trung niên xoay người dò hỏi: “Bà chủ, xin hỏi phòng hảo hạng kia ở đâu?”
“Phòng hảo hạng đã bị vị cô nương này chiếm.” Ngũ nương chỉ chỉ Đào Yêu trên thang lầu.
“Ấy, thì ra là còn có khách?” Người trung niên nhẹ chau lại chân mày.
Ngũ nương lo lắng đắc tội kim chủ, vội vàng nói: “Đào Yêu, ngươi nhượng gian phòng kia lại, sau này chen chúc với ta.”
Đào Yêu gật đầu: “Được.”