Do Ký Phỉ Nhiên: Phong Lưu - Chương 12: Hồng lâm

Do Ký Phỉ Nhiên: Phong Lưu

Chương 12: Hồng lâm

Về tới nơi, hồ nước cạn sạch nhanh như chớp, Quy Hành Khải và Phong Nghiêu ngồi đờ ra hai bên. Quy Hành Khải còn ngồi ôm đài sen tròn vo, cổ co như cổ gà, trông qua còn tưởng gà mẹ đang ấp trứng. Phong Nghiêu nhìn thấy Quý Phỉ Nhiên, tinh thần sảng khoái, nhìn sang Du Tín, biến thành tượng gỗ.

Du Tín phủi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh, thở hắt một hơi, bắt đầu nói chuyện hồng thủy. Quý Phỉ Nhiên ra vẻ vô tội nhìn hắn, huýt sáo nháy mắt, ngắm nghía gương mặt đẹp như ngọc. Mắt Du Tín rất đẹp, sóng mắt long lanh cười, dọa Quy Hành Khải phải vùi đầu giả vờ ngủ. Phong Nghiêu nhìn Quý Phỉ Nhiên, mãi không nói gì.

Im lặng một lúc, Du Tín nói về phương án trị thủy: phá tầng nham thạch, thông lòng sông, phải chuẩn bị đủ.

Quy Hành Khải tán thành, Phong Nghiêu không nói gì, Quý Phỉ Nhiên nói còn phải khai thông đường ống. Du Tín lập tức gật đầu nói: “Phỉ Nhiên nói rất phải.” Dứt lời phất áo rời đi, Quý Phỉ Nhiên lập tức đi theo.

Quy Hành Khải vốn gầy như gậy trúc, lúc này rất xứng lời khen ‘cây bông tròn trịa’. Dù vậy, hắn không nghe tùy tùng nói ‘Quy đại nhân, nóng người dễ mắc bệnh tim’, kiên trì cuốn thêm một tầng chăn, còn bày ra vẻ mặt bí hiểm: “Quý đại nhân giỏi lắm, câu trước chọc người cười, câu sau làm người than.”

Quý Phỉ Nhiên đi tới trước phòng Du Tín, nhẹ nhàng dựa cửa: “Khuôn mặt nhỏ nhắn trông thật nghiêm nghị, rất không tuấn tú.” Du Tín ngồi cạnh bàn, nhìn y, cúi đầu tiếp tục đọc sách: “Khuyên can bao lần, cảm kích vô cùng.”

Hiếm khi nhường nhịn người ta, lại đập phải đáy nồi, Quý Phỉ Nhiên không muốn ăn thiệt, lại càng không ăn được cái thiệt này: “Lão gia nhà Tử Vọng là người Tam Tấn?” Du Tín nói: “Nhân sĩ bất tài nơi Tiền Đường, nhà ở Ngô Việt.”

*Tam Tấn: tên gọi khác của tỉnh Sơn Tây.

*Ngô Việt: Du Tín là người Chiết Giang, mà phần lớn lãnh thổ nước Ngô Việt xưa thuộc Chiết Giang.

Quý Phỉ Nhiên phủi phủi tay áo, bộ dáng lưu manh: “Tử Vọng, người Tam Tấn thích ăn gì nhất?” Du Tín bị y ép, bất đắc dĩ nói: “Giấm chua.*” Quý Phỉ Nhiên lập tức thấy mỹ mãn, không ngờ Du Tín còn nói thêm: “Cũng tốt hơn ai kia suốt ngày hành đoản tài cao.”

*Nguyên văn: “Niêm toan bát thố”. Tác giả chơi chữ chỗ này. Cụm từ này chỉ ghen tuông trong tình yêu, đồng thời cũng nói tới khẩu vị thích ăn chua của người Sơn Tây.

*hành đoản tài cao: ý chỉ người có tài nhưng hành vi đê tiện.

Quý Phỉ Nhiên nói: “Du đại nhân nói không sai, Quý Hiền đúng là phóng đãng không ai bằng.” Du Tín có chút động dung, vẫn cười lạnh: “Ngươi cũng hiểu mình đấy.” Quý Phỉ Nhiên khiêu khích: “Du đại nhân hòa nhã vậy mà cũng khá lợi hại.”

Du Tín lạnh lùng nói: “Vẫn là Quý đại nhân mê hoặc người giỏi hơn.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Sao cứ nói ta mê người vậy? Lẽ nào Du đại nhân trong lòng có quỷ?” Du Tín lạnh lùng nói: “Ngươi nói xem.”

Quý Phỉ Nhiên buộc lại vạt áo, gượng cười nói: “Tiếng dâm danh loạn, mỗi ngày chỉ nghĩ tới mấy việc bỉ ổi, Quý Phỉ Nhiên ta còn có thê rnois tới chuyện gì.” Du Tín đang định nói, Quý Phỉ Nhiên đã thở dài: “Huống hồ Du đại nhân và ta chỉ là gặp dịp thì chơi. Điều này ngươi biết ta biết, cần gì phải nói ra.”

Du Tín kéo y vào lòng hôn môi. Quý Phỉ Nhiên ngẩn ra tại chỗ, mặc hắn hôn một lúc lâu. Nháy mắt mở cánh môi, Quý Phỉ Nhiên ôm lấy cổ hắn, thô bạo hút. Du Tín đẩy y lên giường, nằm lên phía trên, tay cởi vạt áo Quý Phỉ Nhiên, nhìn hàng mi như trăng đầu tháng, mắt tựa nước sơn, lại không hề có thần thái, tay bất giác ngừng lại.

Quý Phỉ Nhiên ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu muốn hôn lên khóe môi, lại bị đẩy ra. Du Tín ngồi xuống, nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu: “Mà thôi. Ta sợ ngươi rồi.” Quý Phỉ Nhiên không nói gì hồi lâu, buộc lại vạt áo, cười khẩy: “Ngươi đúng là lấy cấm dục làm vui; ngươi không thích thì luôn có người khác muốn.” Du Tín đi xuống, chắn trước mặt y: “Vậy thì không cho đi, ngủ ở chỗ ta.”

Quý Phỉ Nhiên hất cằm: “Ngươi còn muốn quản ta?” Du Tín đành nói: “Ta là chính nhất phẩm, ngươi là tòng nhị phẩm.” Quý Phỉ Nhiên trăm triệu lần không ngờ hắn còn dùng chiêu này, cười nhạo một tiếng rồi bò lên giường, dang rộng tay chân, không chừa cho Du Tín lấy một chỗ.

Du Tín lấy ghế ngồi cạnh y, trầm mặc. Qua thời gian nửa chum trà, hắn bỗng nắm tay Quý Phỉ Nhiên, khẽ khàng vuốt ve. Năm ngón tay trắng nõn, mang vẻ nhu tĩnh, giống như cánh hoa tuyết liên. Du Tín khẽ nói: “Vừa rồi là lỗi của ta, đừng giận nữa.” Quý Phỉ Nhiên nắm chặt hai mắt, nhíu mày hừ hừ, giật tay xoay người, ngủ. Du Tín khẽ thở dài, giúp y đắp lại chăn: “Ngươi đang ngỷ sao?” Quý Phỉ Nhiên không đáp lời. Du Tín dịu dàng nói: “Phỉ Nhiên, ta vẫn thấy ngươi là tốt nhất.” Dứt lời cúi người hôn lên mặt y, ngồi bên cửa tiếp tục đọc sách.

Quý Phỉ Nhiên trợn mắt nhìn rèm giường, chớp chớp mắt, vùi đầu vào trong chăn.

Mấy ngày sau, hai người ngoại thân nội sơ, giống như đậu hũ trộn với nước trắng vậy. Du Tín hằng ngày đi trị thủy, Quý Phỉ Nhiên thỉnh thoảng chen chân và, bị Du Tín bảo về, Quý Phỉ Nhiên nghẹn cả ngực, gặp ai cũng chỉ vào Du Tín nói đó là con lạc đà điên. Da mặt Du Tín không dày thì đã chẳng thành nhất phẩm, đương nhiên khoan hồng độ lượng, coi như không nghe.

*ngoại thân nội sơ: Bất hòa. Ngoài lạnh trong nóng. Trong ngoài bất đồng.

Chớp mắt đã tới mùa xuân.

Vì nhánh Hoàng Hà là nhánh sông chủ, nếu sâu khoan ở chủ lưu để khơi thông các nhánh, bồi cao đào thấp, tạo đầm hồ trạch, hồng thủy sẽ được dẫn ra biển. Du Tín phân tích tình hình mực nước khắp nơi, đặt ra phương án: Tiếp tục gia cố xây dựng đê đập; mặt khác, sửa bế tắc thành khai thông để trị tận gốc lũ lụt. Ngoại thành nam Lạc Dương có một núi cao cản lại hồng thủy, bởi vậy nếu muốn tháo nước cần phải khoét vòng xoáy thật lớn trong núi, nhưng để đến hạ thì hồng thủy sẽ tăng, nguy cơ tràn ngập. Muốn áp dụng cách này, chỉ có thể  mở núi đào sông. (1)

Đây không phải công trình nhỏ bé, cần nhiều tiền và sức người, phải dâng tấu triều đình trước. Gọi người đưa thư vào kinh, hoàng thượng nói khảo sát xong sẽ bàn lại, chỉ rõ muốn đích thân Du Tín đi. Vì sợ hồng thủy sẽ tăng vào hạ, Du Tín không nói hai lời, mang theo mấy bộ y phục cùng Phong Nghiêu rời đi. Quy Hành Khải và Quý Phỉ Nhiên lấy lí do ‘Quan văn theo đuôi’ ở lại trong thành.

Quý Phỉ Nhiên và Quy Hành Khải đợi ở nhà, chán muốn chết.

Qua mấy ngày, Phong Nghiêu trở về, nói Du Tín còn có việc chưa xử lý xong, trước hạ sẽ về.

Cuối xuân, đáng lẽ thiên tai cực kì hiếm xảy ra. Nhưng năm nay vô cùng cổ quái, trời giáng sấm sét, một đêm mưa lớn, cả thành vắng vẻ. Quý Phỉ Nhiên lăn lộn khó ngủ, mãi mới nhắm mắt được, mơ mơ màng màng lại gặp ác mộng. Trong mộng sắc mặt Du Tín trắng bệch, tay chới với trong nước, vươn tay về phía y, lại bị hồng thủy cuốn đi.

Sấm sét oanh động, Quý Phỉ Nhiên bật dậy, trong lòng bất an. Gió thét mưa gào, ào ào đập cửa, y cũng chẳng buồn mặc thêm y phục mà phá cửa xông ra, chạy thẳng tới phòng Du Tín.

Trong phòng không người, trên bàn có một quyển sách, mưa rơi qua khe cửa, tràn trong phòng như mực đen. Giường không chăn gấp, màn vắt ao, Quý Phỉ Nhiên chỉ thấy trước mắt mờ đi, bất giác lùi lại vài bước. Cuồng phong kéo tới, cửa phòng đập ầm ầm.

Quý Phỉ Nhiên không dám nhìn hoa viên tối tăm kia, nhặt đại ô trúc ven đường lao ra. Đèn tắt hết, đường chạng vạng. Một đêm không trăng, gió mạnh thổi bay cả hiên nhà. Quý Phỉ Nhiên cầm ô trong tay, lao ra cổng lớn, mới đi chút xíu đã cả người ướt đẫm.

Đường vắng, cầm ô loạng choạng đi một đoạn, tốc độ không thể nhanh hơn được, nước mưa đánh nghiêng lên người, lạnh lẽo đau đớn. Nắm chặt bàn tay mất đi độ ấm, dứt khoát ném ô ra đường, mảnh ngói vỡ liên tiếp đập vào người. Mưa xông tới khiến người ta mù cả mắt, Quý Phỉ Nhiên nắm chặt hai tay đông cứng, tìm kiếm bóng dáng người kia.

Lũ lớn tái phát, đê che ngang bên ngoài, nước chỉ ở ngoài thành. Núi phía nam có lẽ đã sụp, đất đá trôi nổi lăn khắp nơi. Quý Phỉ Nhiên nhìn ngọn núi xa xa, ánh mắt ngây ra, khóe mắt cay cay, im lặng. Mưa rơi càng lúc càng lớn, da đầu bị mưa đập tới tê dại, các đốt ngón tay đau đớn truyền thẳng tới tim. Sức lực cứ như tản đi từng chút từng chút một, đến khi hai chân Quý Phỉ Nhiên mềm nhũn, quỳ trên mặt đất. Chôn mặt vào trong lòng bàn tay, mưa to như trút nước, chảy qua chóp mũi y.

Có người từ trong mưa chạy tới. Quý Phỉ Nhiên ngẩng phắt dậy, nhưng không có sức đứng lên. Người nọ đỡ y dậy, không nói gì cả, y đã nức nở lên tiếng: “Tử Vọng!” Ôm lấy đầu người kia, hôn lên.

Không lâu sau, trời chưa sáng, mưa đã dừng. Đường xá yên lặng, nước vẫn chưa khô.

Phong Nghiêu cõng Quý Phỉ Nhiên đang hôn mê, từng bước về nhà.



Hai người vừa về tới phủ, Phong Nghiêu đã thấy Du đại học sĩ ở trong sảnh. Du Tín mi như trường tùng, tóc như mây bay, khí định thần nhàn ngồi yên phẩm trà, nhìn thấy Phong Nghiêu lập tức buông chén. “Đã muốn về từ hôm qua nhưng các người đã ngủ sớm rồi, ta liền ở lại khách điếm. Phỉ Nhiên còn nói muốn ta bị hồng thủy cuốn đi, e là phải phụ tâm ý y rồi.” Phong Nghiêu nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng. Lúc này Du Tín mới thấy Quý Phỉ Nhiên trên lưng Phong Nghiêu, nụ cười cũng từ từ biến mất. “Có chuyện gì vậy?”

Phong Nghiêu gọi người mời đại phu, cõng Quý Phỉ Nhiên vào nhà nói: “Đêm qua y chạy ra ngoài nhiễm mưa, chắc trúng phong hàn rồi.” Du Tín đi theo, đang định mở miệng, Phong Nghiêu lại nói: “Ta tìm thấy y ở phía nam.”

Du Tín sửng sốt, mồm miệng như mèo không ăn nổi cá, liền giúp trải chăn. Tay Phong Nghiêu rút tay được một nửa thì dừng. Du Tín ngồi bên giường, muốn nắm tay Quý Phỉ Nhiên, lại nhìn sang Phong Nghiêu, hai kẻ như bị thần kinh thu tay lại, trong bụng đầy ý xấu ngồi im lặng, ngắm nghía gương mặt trắng bệch của Quý Phỉ Nhiên.

Cuối cùng, Phong Nghiêu đánh phủ đầu. Hắn thả màn vân mẫu xuống, ra vẻ không có việc gì, nói: “Vừa rồi y đã hôn ta.” Lòng Du Tín kêu lộp cộp, nhưng rất nhanh đã tỏ vẻ xem thường: “Phỉ Nhiên nhớ mong một người bao năm, sao thay lòng nhanh vậy?” Phong Nghiêu cười khổ nói: “Dĩ nhiên là y mắt mờ, nhầm ta thành Tề tướng quân.”

Du Tín cười nói: “Thánh nhân quên tình, cuối cùng vẫn thua tình, tình là như thế, luôn tại lưng ta. Phỉ Nhiên quả thực khiến người ta khâm phục ao ước.” Phong Nghiêu ngồi cạnh Du Tín, nói: “Lúc Tề tướng quân còn tại thế, tính Tiểu Hiền không phải thế này. Chắc do ảnh hưởng từ tướng quân, thích áp bức kẻ mạnh bênh vực kẻ yếu, lòng như lò lửa vậy, ai nhìn đều thấy ấm lòng.”

Du Tín nhìn Quý Phỉ Nhiên, yên lặng gật đầu. Phong Nghiêu chống cằm nói: “Chuyện nam nam này cũng chia trên dưới. Cả triều đều biết Tiểu Hiền ở trên Tề tướng quân. Thập nhị đệ Phong Bạch lại nói cho ta biết, thể chất Tề tướng quân không thích hợp nằm dưới, lại không nói cho Tiểu Hiền, mỗi lần làm đều rất khổ sở. Khi hắn qua đời rồi tiểu Hiền mới biết chuyện này, từ đó thề không nằm trên nữa.”

Du Tín ngưng mắt nhìn một chỗ, không đáp lời mà một mực mỉm cười.

Phong Nghiêu cười gượng, nói: “Bây giờ lời nói và việc làm của Tiểu Hiền lúc nào cũng tương phản, càng ghét phẩm hạnh một người thì càng nói mình thích. Tề tướng quân rộng rãi thẳng thắn thành khẩn, phúc hậu nhiệt tâm, Tiểu Hiền ghét người tương phản với hắn, cho nên toàn bộ người trong triều y đều ghét. Mấy chuyện như diêm vương kiện phán quan, Tiểu Hiền tuyệt không làm.”

Xưa nay biết rõ đạo làm quan luôn sợ gì bị nói tiểu nhân, Du Tín lại thủ đoạn độc ác không biết nương tay, lúc này có mười triệu lẻ một lần không vui, chả muốn đấu đá nữa, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.

Lúc này, đại phu tới bắt mạch và kê thuốc, nấn ná nửa canh giờ rồi đi. Phong Nghiêu nói: “Xem ra đại phu này trị không được rồi, chúng ta nên nhanh chóng hồi kinh thôi.” Du Tín vẫn không chú ý đáp lại.     

Phong Nghiêu làm như vô tình nhìn sang hắn, vươn vai, chắp tay thi lễ. Du Tín hành lễ tiễn hắn rời đi, ngồi xuống cạnh Quý Phỉ Nhiên, mày đen nhướn lên, chăm chú nhìn y hồi lâu rồi quay về phòng thu dọn hành lý.

Hoàng hôn đã qua, đúng lúc Du Tín đi ra ngoài, Quý Phỉ Nhiên tỉnh lại phát hiện phòng không có người. Mới bước ra khỏi cửa đã thấy Quy Hành Khải như bị bỏng mông nhảy trái nhảy phải, Quý Phỉ Nhiên choáng đầu, đi hai bước đã thấy lắc lư, mãi mới đứng vững được để nói với Quy Hành Khải: “Quy đại nhân, mông của ngài khỏe không?” Quy Hành Khải sợ hãi: “Tổ tông! Quay lại nghỉ đi!”

Quý Phỉ Nhiên bị giọng nói bộc phát đó dọa sợ, Quy Hành Khải lau mồ hôi nói: “Vương gia và Du đại nhân… đừng động vào ai cả.” Quý Phỉ Nhiên cái hiểu cái không, hỏi: “À ra thế. Vương gia đâu?” Quy Hành Khải nói: “Mới đến khi nãy. Giờ thì không biết.” Quý Phỉ Nhiên ngồi bên bàn, rót một chén trà, động tác chậm như rùa đen bò trên cát: “Trà này không tệ.” Quy Hành Khải cúi đầu khom lưng.

Quý Phỉ Nhiên phẩm trà, cầm chén thổi thổi trong lòng bàn tay, chéo miệng nói: “Nếu nói về cực phẩm trong trà, Long Tưu trà của Nhạn Đãng sơn hoàn toàn xứng đáng. Lúc trước uống một chén của hoàng thượng mà thật khó quên.” Quy Hành Khải nói: “Đúng… đúng… đi nghỉ ngơi đi.” Quý Phỉ Nhiên hỏi: “Rồi. Du đại nhân đâu?” Quy Hành Khải thở phào nhẹ nhõm: “Phải hỏi sớm chứ.”

Quý Phỉ Nhiên cứng người lại, đặt chén lên bàn, chậm rãi ngẩng đầu: “Ta mơ thấy hai giấc mộng. Một là Du đại nhân bị nước cuốn. Hai là hắn trở về. Bây giờ không rõ đâu mới là mộng.” Quy Hành Khải nói: “Là cái đầu đó.” Quý Phỉ Nhiên lập tức đứng lên: “Ta tìm hắn nói chuyện.”

Quy Hành Khải nói: “Đừng. Hôm nay vương gia và Du đại nhân giống như hai lò lửa tàng đao vậy. Không muốn bị đốt bị chém thì đợi trong phòng đi.” Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Nhìn người kia. Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám. Vương gia quang minh lỗi lạc, muốn giả dối chỉ có một người thôi.” Dứt lời phất tay áo đi ra cửa.

Vừa đặt chân tới cửa phòng Du Tín, Quý Phỉ Nhiên giống như bị kẹp hai bên vậy, không bước nổi nửa bước. Lúc lâu sau lắc đầu rời đi. Phía sau truyền tới tiếng mở cửa. Quay lại, Du Tín vừa mở cửa, gương mặt tuấn tú điềm đạm: “Người tới là khách. Nghỉ ngơi chút đã khỏe rồi?” Quý Phỉ Nhiên mỉm cười, bước qua Du Tín, bước thật nhanh vào phòng, mắt không dám nhìn thẳng hắn.

Đèn đom đóm lóe lên, ánh đèn như đậu, Quý Phỉ Nhiên dựa trên ghế, nhất thời không nghĩ ra sao lại tới đây. Du Tín đóng cửa lại, ngồi rất ngay ngắn: “Phỉ Nhiên khỏe rồi?” Quý Phỉ Nhiên chớp mắt: “Khỏe rồi, khỏe rồi.” Du Tín nói: “Ngày mai xuất phát, ngươi chịu được không?” Quý Phỉ Nhiên nói: “Có thể, có thể.”

Du Tín nhìn qua cửa sổ, lại nhìn Quý Phỉ Nhiên, nhấc góc áo Quý Phỉ Nhiên thử độ dày. Quý Phỉ Nhiên vô thức lui lại, động tác nhở nên Du Tín không thấy. Du Tín đi tới bên giường, cởi áo khoác của mình ra khoác lên người y: “Ngươi ngủ không yên, phong thấp càng không ổn.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Đúng đúng.”

Du Tín thay y buộc lại áo: “Bệnh của ngươi không được nặng thêm. Ta ngủ thính.”  Quý Phỉ Nhiên nói: “Lợi hại lợi hại.” Du Tín nhìn thẳng y, bình thản nói: “Sao?” Quý Phỉ Nhiên gật đầu. Du Tín mỉm cười, đi tới bên giường: “Ta trải chăn đây.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Gì cơ?” Du Tín làm như không có gì, nói: “Ngủ ở chỗ ta, ta dễ tỉnh, có thể chăm sóc ngươi.”

Quý Phỉ Nhiên cả kinh, đứng phắt dậy, suýt nữa đạp văng cả ghế: “Ngủ ở đây?” Du Tín đã trải chăn rồi, lại ngừng tay: “Không ổn sao?” Quý Phỉ Nhiên lập tức lắc đầu: “Phải ngủ.” Du Tín giật mình nhìn y một lúc, đi tới cạnh y, cởi áo kéo y lên giường.

Vừa nằm xuống, Quý Phỉ Nhiên đã rụt vào trong. Du Tín cười nói: “Trước đây ở cùng nhau không phải ngươi luôn giương nanh múa vuốt sao. Sao hôm nay nhát gan thế?” Quý Phỉ Nhiên vỗ vỗ chỗ trống không bên cạnh: “Ta nhường chỗ cho ngươi.”

Du Tín chỉ cười không nói, nằm xuống, Quý Phỉ Nhiên vẫn quay mặt vào trong. Tay đè lên ngực, tim đập rất loạn. Lát sau, cho rằng Du Tín đã ngủ, nghiêng người nhìn sang, đụng ngay tầm mắt hằn. Hai người cách nhau có nửa tấc, nghe rõ hô hấp đối phương. Quý Phỉ Nhiên như kẻ trộm bị bắt gặp, xoay người đưa lưng về phía hắn. Lát sau lại quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Du Tín.

Du Tín suy nghĩ loạn lên, vẫn cười với y, không nói gì. Quý Phỉ Nhiên dứt khoát ném hết mọi thứ đi, không để ý gì hết, trở mình ôm cổ Du Tín. Tiếu ý trong mắt Du Tín càng đậm, ôm lấy hông y. Quý Phỉ Nhiên hít thở khe khẽ, vẻ mặt rất cân nhắc: “Tử Vọng, có một chuyện muốn hỏi ngươi.” Du Tín nhẹ giọng nói: “Ừ.”

Quý Phỉ Nhiên nói: “Chuyện ta ra ngoài lúc trời mưa không phải mộng, đúng không?” Du Tín nói: “Ừ.” Quý Phỉ Nhiên rên lên, nhắm mắt lại mở, cẩn thận hỏi: “Ta làm chuyện rất lạ… ngươi thấy sao?” Vừa dứt lời, y bắt đầu nghi ngờ có phải não mình bị mưa làm ướt tới sắp hỏng không. Nhưng trong lòng rất rõ, rất có thể Du Tín sẽ nói là mình đã hôn hắn.

Du Tín cười khẽ, giọng rất bình tĩnh: “Ta muốn ngươi có thể quên đi.”

Nụ cười Quý Phỉ Nhiên cứng lại: “Đúng thế nhỉ.” Du Tín nói: “Ngươi nhìn như dễ thay lòng đổi lạ nhưng rất cố chấp. Ta biết ngươi không thể quên, nhưng mọi chuyện từ từ sẽ tới.” Quý Phỉ Nhiên cố ép mình cười, nhưng cười không nổi. Cả người cứng như tượng gỗ vậy, mắt cũng không chớp. Du Tín cảm thấy mình đã nói sai gì đó, muốn ôm lại bị đẩy ra.

Quý Phỉ Nhiên ngồi bật dậy, nhanh như chớp lao xuống giường. Du Tín vội vã ngồi dậy. “Giận sao?” Quý Phỉ Nhiên không đáp, chỉ vùi đầu mặc quần áo. Du Tín lại nói: “Phỉ Nhiên, coi như ta chưa nói được không? Đừng giận ta.” Không có hồi âm. Du Tín nhất thời bực bội, không nhịn được nói: “Qua đều qua rồi, sao ngươi cứ luôn nghĩ tới?”

Sắc mặt Quý Phỉ Nhiên trắng bệch, muốn mở miệng mấy lần đều nói không thành lời. Du Tín thấy thế còn tưởng y nhớ tới Tề Tộ, trong lòng nghèn nghẹn cơn giận: “Hơn nữa ngươi chọc ta trước.” Quý Phỉ Nhiên giận tới lời cũng run rẩy. “Đúng vậy, là lỗi hạ quan. Du đại nhân, hạ quan đến chịu tội, sau này sẽ không làm việc vượt rào nữa.” Dứt lời thì hành lễ, đẩy cửa xông ra.

“Phỉ Nhiên!” Du Tín kêu lên, vội vã đi theo, vừa ra khỏi phòng đã chẳng thấy bóng dáng Quý Phỉ Nhiên đâu. Nghĩ bụng chắc y giận rồi, hay cứ chờ khi cả hai tỉnh táo rồi giảng hòa, quay lại nghỉ ngơi, lại một đêm không ngủ.

Kỳ thực, Quý Phỉ Nhiên trốn sau cửa, đợi hắn quay lại mới bước ra. Dụi mắt, ngáp một cái, thong thả về phòng.

Chú thích của tác giả: (1): Cải biên từ điển cố Đại Vũ trị thủy.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận