Em Chỉ Có Thể Thích Anh
Chương 59
Trong phòng không ai nói chuyện, chỉ có âm thanh giở vở sàn sạt.
Chủ nhiệm Linh Hoa ngồi trên bục giảng chấm bài thi của mấy hôm trước, thấy Hạ Mộng Ngư đến trước cửa, cô chỉ gật đầu với Hạ Mộng Ngư rồi lại tiếp tục chấm bài.
Nghe thấy tiếng Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung cũng ngẩng đầu lên nhìn ra cửa. Vì vậy, lúc cô vừa xuất hiện thì đã chạm phải ánh mắt cậu, hai người đều nhìn thấy nhau đầu tiên. Trong ánh mắt họ đều có vẻ như rất sốt ruột, rất muốn nói gì đó với đối phương, hơn nữa còn là chuyệt tốt.
Tiết tự học này quả thực là vô cùng giày vò Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung thì tính tình trầm ổn, tuy trong lòng có chuyện muốn nói nhưng vẫn có thể ngủ được. Hạ Mộng Ngư thì không, cô biết Từ Tử Sung có chuyện muốn nói với mình, cũng lại rất muốn kể chuyện xảy ra hôm nay cho cậu nghe, vậy nên trong lòng cứ như bị kiến cắn, đứng ngồi không yên, đến mức cô chủ nhiệm ngồi tận trên bục giảng còn phát hiện ra.
“Hạ Mộng Ngư, trên ghế của em có kim à? Sao cứ loay ha loay hoay thế, làm ảnh hưởng đến cô đang chấm bài.”
Hạ Mộng Ngư đành phải ngồi yên lại, hết cách, bất kể là hành động nhỏ nào cũng không trốn được khỏi mắt Linh Hoa.
“Em làm bài xong chưa?”, cô chủ nhiệm lại hỏi, nhìn điệu bộ này thì có vẻ là không muốn buông tha cho Hạ Mộng Ngư.
Hạ Mộng Ngư gật đầu, “Xong lâu rồi ạ.”
Linh Hoa cười cười: “Thế thì lên chấm bài với cô.”
Hạ Mộng Ngư nhận tờ đáp án và một nửa tập bài thi từ Linh Hoa, nhìn thoáng qua, là bài của mấy lớp chọn.
“Em chỉ cần chấm phần trước thôi, phần đọc hiểu với tự luận không cần động vào.”
Hạ Mộng Ngư lấy bút đỏ ra bắt đầu chấm bài.
Lúc này, cô chủ nhiệm lại nhìn thấy Từ Tử Sung ở bàn thứ hai đang ngủ.
“Từ Tử Sung, ngủ ngon thế nhở?”
Từ Tử Sung ngẩng đầu lên nhìn về phía Linh Hoa, chờ cô nói tiếp.
Quả nhiên, Linh Hoa lại nói: “Tôi thấy có vẻ là cậu cũng làm xong bài rồi đúng không? Lên đây chấm bài hộ tôi, một nửa này là của cậu.”
Bởi vì chỉ có một tờ đáp án cho hai người xem chung, nên cô chủ nhiệm bảo Hạ Mộng Ngư về chỗ, còn Từ Tử Sung ngồi lên chỗ cạnh cô.
Hai người thoáng liếc nhau một cái rồi lập tức cúi xuống chấm bài.
Lớp học yên tĩnh lại. Vì phải chấm phần tự luận, cần tập trung hơn lúc chấm phần đầu, thế nên cô chủ nhiệm không quá chú ý đến đám học sinh ngồi dưới.
Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung xem chung một tờ đáp án, đương nhiên phải ngồi gần một chút, vậy nên Hạ Mộng Ngư táo bạo ngồi sát vào cậu, cố ý nghiêng đầu về phía cậu, thỉnh thoảng còn chạm vào cánh tay cậu. Lọn tóc của cô thỉnh thoảng lướt qua làn da cậu, đưa mùi hương thơm mát quẩn quanh như cào vào tim cậu vậy. Cánh tay cố tình mà làm như vô ý chạm vào da cậu, lành lạnh, mềm mại vô cùng. Thế nhưng, đó không phải là chuyện quá đáng nhất, quá đáng nhất chính là, lúc cô dướn người sang xem đáp án, ngực cứ thế đè vào cánh tay cậu.
Đệt.
Lại nữa rồi.
Hạ Mộng Ngư rõ ràng là muốn giết cậu mà.
Từ Tử Sung hít sâu, bình tĩnh, tiếp tục chấm bài.
Lúc này, Từ Tử Sung vừa vặn chấm đến bài của Hạ Dạ Dương.
Chữ viết của Hạ Dạ Dương rất đẹp, cả bài thi nhìn rất sạch sẽ, gọn gàng. Tuy Từ Tử Sung không hiểu về thư pháp nhưng vẫn cảm giác là chữ của cậu ta theo một thể viết nào đó, hơn nữa lại rất cứng cáp, rắn rỏi.
Vừa lúc Linh Hoa chấm xong một bài thi, thấy Từ Tử Sung cứ nhìn chằm chằm vào trang giấy thì đến xem. Thấy kiểu chữ đó, không cần nhìn tên mà Linh Hoa đã biết là bài của Hạ Dạ Dương, cô không nhịn được bèn mỉa mai Từ Tử Sung: “Chữ này đẹp hơn nhiều mấy cái chữ gà bới của cậu đúng không?”
Từ Tử Sung không trả lời mà hỏi: “Đây là kiểu chữ gì ạ?”
Linh Hoa nhíu mày, cô không hiểu về các thể chữ lắm, bèn nhìn Hạ Mộng Ngư và hỏi: “Hạ Mộng Ngư, bạn tốt viết thể chữ gì, chắc là em biết chứ?”
Quả nhiên Hạ Mộng Ngư biết. Cô bất đắc dĩ trả lời: “Từ nhỏ cậu ấy đã luyện chữ Khải của Điền Anh Chương. Điền Anh Chương nghiên cứu về Âu Dương Tu, chữ ông ấy luyện cũng là chữ của Âu Dương Tu.”
Linh Hoa gật đầu và nói: “Điền Anh Chương thì cô biết, ừm, cô cũng cảm thấy giống chữ Âu Dương Tu. Còn em? Em luyện chữ gì?”
“Em luyện hành thư của Ngô Ngọc Sinh ạ…”, Hạ Mộng Ngư thật thà trả lời.
“Chuẩn, Hạ Dạ Dương thoạt nhìn thì có vẻ ngông nghênh, nhưng thật ra lại nghiêm chỉnh, quy phạm như chữ Khải. Còn em, mới đầu thì cứ nghĩ không có gì đặc biệt, thật ra thì lại giống như hành thư.”
Nghe cô chủ nhiệm nói vậy, Hạ Mộng Ngư không trả lời mà chỉ gượng cười rồi cúi đầu chấm bài.
Linh Hoa không nói thẳng ra, chỉ hơi chạm đến mà thôi, thế nhưng vẫn thu hút sự chú ý của cả lớp. Thấy có người ngẩng đầu nhìn ngó, cô bèn nói thêm một câu: “Đến cả kiểu chữ viết còn hiểu như vậy, không hổ là thanh mai trúc mã…”
Lời Linh Hoa vừa nói ra quả nhiên đã khiến cả lớp lại móc nối đến mối quan hệ rối rắm giữa Hạ Dạ Dương và Hạ Mộng Ngư. Có tiếng nói khe khẽ vang lên.
Động tác chấm bài của Hạ Mộng Ngư khựng lại.
Đúng là, sao Linh Hoa lại lấy chuyện của cô với Hạ Dạ Dương ra để đùa chứ? Một tuần nay, thầy cô nào cũng nhắc đến rồi, chỉ có Linh Hoa là chưa đả động gì, Hạ Mộng Ngư còn tưởng Linh Hoa sẽ không bới ra, ai ngờ đã qua một tuần rồi mà lại trêu ghẹo cô nữa rồi.
Dai như đỉa…
Hạ Mộng Ngư có cảm giác ánh mắt của Linh Hoa vẫn đặt trên người mình. Cô nghi hoặc ngẩng đầu, lập tức chạm phải vẻ mặt như cười như không của Linh Hoa.
“Hạ Mộng Ngư, em có thích con trai viết đẹp không?”, đột nhiên Linh Hoa hỏi.
“Không ạ.”, Hạ Mộng Ngư quả quyết nói: “Em thích người viết xấu.”
Từ Tử Sung ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ cúi đầu cười, sau đó lại sửa thành dáng vẻ nghiêm túc, tiếp tục chấm bài.
Hạ Mộng Ngư tiếp tục nói: “Tại vì từng có một tiền bối trong giới thư pháp nói, chữ xấu căn bản là vì động tác tay không theo kịp suy nghĩ, cho nên hầu như các thiên tài đều viết xấu hết.”
Cả lớp nghe mấy lời quỷ quái của Hạ Mộng Ngư mà cười ầm lên, đặc biệt là mấy đứa chữ xấu không kiềm chế được phải cất tiếng: “Cuối cùng thì em đã hiểu vì sao chữ em xấu rồi, thì ra em là thiên tài.”
Linh Hoa lườm Hạ Mộng Ngư một cái, “Này, Hạ Mộng Ngư, dạo này em càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng đấy.”
Lúc này, Hạ Mộng Ngư mới ý thức được, hình như mình biểu hiện hơi quá đà, vừa không để ý một cái là lại nói linh tinh, thế nên cô lập tức cúi đầu tiếp tục chấm bài.
“Thế thì chắc là em thích Từ Tử Sung nhất rồi.”, Linh Hoa lườm Từ Tử Sung rồi nói: “Chữ cậu ta xấu nhất khối luôn.”
Linh Hoa chỉ vô tình nói vậy.
“Từ Tử Sung à, nếu chữ của cậu mà đẹp lên một tí thì có khi điểm Văn sẽ cao hơn đấy, nhìn bài thi của cậu mà tôi không buồn cho điểm cao…”
Từ Tử Sung cười cười, lúc cúi đầu chấm bài, nụ cười ấy vẫn không biến mất, có vẻ như tâm trạng đang rất tốt.
Linh Hoa nghi hoặc nhíu mày.
Tuy rằng Từ Tử Sung vốn dĩ không phải đứa học trò không nói nổi, nhưng bình thường bất kể là khen ngợi hay phê bình, lúc nào cậu cũng chỉ giữ vẻ mặt hờ hững như không. Hôm nay cô chẳng nói chuyện gì buồn cười, mà sao cậu lại cười vui vẻ thế?
Linh Hoa thoáng nghi ngờ, lúc thu tầm mắt lại, cô nhìn thấy Hạ Mộng Ngư cúi đầu, thế nào mà mặt cứ đỏ bừng…
Tại sao Hạ Mộng Ngư đỏ mặt?
Bởi vì vừa rồi nói đến chuyện của cô và Hạ Dạ Dương sao? Nhưng lúc trước đấy, Hạ Mộng Ngư còn nhanh mồm phản bác cô, giờ đỏ mặt cái gì?
Linh Hoa nhớ lại lời mình vừa nói, nhìn thoáng qua nụ cười còn treo bên môi Từ Tử Sung, lại nhìn sang gương mặt đỏ ửng của Hạ Mộng Ngư, cuối cùng cũng hiểu.
Ôi trời ơi!
Không ngờ đó nha…
Học sinh đứng thứ nhất và thứ hai lại cho cô một niềm bất ngờ như vậy.
Linh Hoa hiểu Hạ Mộng Ngư đỏ mặt vì câu nói kia, cũng hiểu Từ Tử sung vì câu nói nào mà cười rồi.
Là câu “Thế thì chắc là em thích Từ Tử Sung nhất rồi.”
…
Tan học, Hạ Mộng Ngư sốt ruột ra hiệu với Từ Tử Sung, ý bảo cậu nhanh chóng ra ngoài.
Hai người một trước một sau ra khỏi lớp. Vừa ra khỏi khu phòng học, Hạ Mộng Ngư liền vội vàng kéo Từ Tử Sung tới một góc ở khu nhà thực nghiệm. Buổi tối chỗ này hoàn toàn không có người qua lại, cũng bởi vì nhà thực nghiệm ngày thường không khóa, không có nhiều hơi người, bên trong toàn các thiết bị để không, thế nên xung quanh bị bao phủ bởi một bầu không khí vô cùng đáng sợ.
Hạ Mộng Ngư cũng hơi sợ nên đứng nhích lại gần Từ Tử Sung.
“Cậu kéo mình đến đây làm gì?”, Từ Tử Sung hỏi. Hạ Mộng Ngư còn chưa kịp trả lời, cậu đã lại nói: “Cho mình cơ hội sáng tạo à?”
Hạ Mộng Ngư trợn mắt, “Cậu nghĩ đi đâu thế? Mình đang có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu đây!”
“Chuyện gì?”
“Có khả năng là mình sẽ được đi Mỹ đấy!”, Hạ Mộng Ngư hưng phấn nói.
Hạ Mộng Ngư kể một mạch chuyện ngày hôm nay cho Từ Tử Sung nghe. Có điều, Từ Tử Sung chẳng đáp lời nào, điều này khiến cho Hạ Mộng Ngư cực kỳ hoang mang…
“Mình cũng có chuyện muốn nói với cậu.”, Từ Tử Sung nói, “Tạm thời mình không đi Mỹ, mình muốn ở lại làm rạng danh nước nhà…”
Từ Tử Sung cũng kể hết mọi chuyện ngày hôm nay cho Hạ Mộng Ngư nghe.
“Mẹ kiếp.”, Hạ Mộng Ngư bật thốt ra.
Hai người nhìn nhau.
Chuyện tốt có thể thành chuyện xấu, mà chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt, chuyện trên đời này thật ra có thể thay đổi trong nháy mắt, chẳng ai nói hay được.
Hai người đều hơi khó xử, liếc nhau nhoẻn miệng cười.
“Mình cũng không đi Mỹ nữa…”, Hạ Mộng Ngư nói một cách chắc chắn, gần như là ra quyết định trong nháy mắt.
“Cậu có thể không đi à?”, Từ Tử Sung hỏi.
“Có thể. Bố mẹ mình đều không muốn mình đi, chẳng qua là bố mình ngại với sếp nên không dám từ chối thẳng thừng thôi.”, Hạ Mộng Ngư cau mày hỏi: “Nếu có đi thì chắc là khoảng mùng năm tháng Năm sẽ bắt đầu học… À không, mùng bốn tháng Sáu… Không, mùng hai tháng Tám!”
“Rốt cuộc là ngày nào?”
“Vốn dĩ là mùng năm tháng Năm, nhưng tại bố mình cố chấp với Thanh Hoa quá nên biến thành mùng bốn tháng Sáu. Nhưng mà bây giờ mình không muốn đi, mình châm chút ngòi lửa cho mẹ mình một khóc, hai làm loạn, ba đòi thắt cổ thì chắc chắn bố mình sẽ có thể hạ quyết tâm nói không với sếp.”
“Ừ.”
Từ Tử Sung gật đầu. Thật ra, nếu Hạ Mộng Ngư thật sự đi Mỹ thì cũng không phải chuyện xấu, sớm muộn gì cậu cũng sang đó, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thấy Từ Tử Sung vẫn cau mày, Hạ Mộng Ngư liền hỏi: “Cậu vẫn còn lo lắng à?”
Từ Tử Sung lắc đầu.
“Thế thì còn vấn đề gì nữa?”
“Cậu không cảm thấy lạ à?”
“Lạ chỗ nào?”
“Tại sao bố Hạ Dạ Dương bỗng dưng lại muốn đưa cậu ta ra nước ngoài.”, Từ Tử Sung nói, “Vì sao bố cậu ta lại sốt ruột đến mức đòi nhà cậu phải cho ông ta câu trả lời ngay trong tuần này?”
Đúng vậy.
Lúc này, Hạ Mộng Ngư mới ý thức được câu chuyện có phần kỳ quặc. Thật ra, nếu cô muốn đi, quá một tháng trả lời thì sao chứ, cùng lắm là ra nước ngoài muộn một tháng, nếu mười tháng sau mới đi thì mới không theo kịp được khóa dự bị đại học.
Đột nhiên Hạ Mộng Ngư nghĩ ra, e là chuyện này không đơn giản như cô tưởng.
Trong đại viện, cô nghe được không ít những tin đồn nhỏ to. Hạ Mộng Ngư căng thẳng hỏi: “Từ Tử Sung, không lẽ chú Hạ bị…”
“Suỵt.”
Từ Tử Sung lắc đầu.
Hạ Mộng Ngư hít sâu một hơi, lại lập tức gật đầu, không nói một lời nào.
Không thể nói được.