Bây giờ trong cơ thể của Hoàng Lượng Lượng đã là một linh hồn trưởng thành, tự nhiên không sợ con bé Hoàng Ái Đảng này. Cô không có ý định xuống ghế, cứ như vậy nhìn thẳng Hoàng Ái Đảng, vẻ mặt không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nhìn cô nói: "Chính xác là vận khí tôi tốt, ông trời nhìn thấy thương xót tôi, nên giúp tôi thay đổi tốt hơn." Cô cố gắng giả vờ là một cô bé 7 tuổi, không để cho mình nói ra lời hơi quá.
Trên mặt Hoàng Ái Đảng có một chút biến đổi, đôi mắt có chút âm u lại nhìn Hoàng Lượng Lượng một hồi, mới lại mở miệng hỏi: "Ta nghe nói Trương Phó viện trưởng hôm qua đưa mày trở về, mày đã nói những gì?"
Hoàng Lượng Lượng cũng nhìn Hoàng Ái Đảng, tự nhiên có thể thấy sự khẩn trương trên khuôn mặt bình thản của nó, trong lòng cô suy đoán, nguyên lai chính là nó ư.. Là thủ phạm khiến Hoàng Lượng Lượng ra khỏi viện mồ côi, hiện tại đến đây tìm mình, là vì sợ sự việc bại lộ sao? Bất quá chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, làm điều xấu khẳng định sợ người lớn phát hiện ra. Trước đây vì cô là một đứa ngốc, không thể đem chân tướng sự việc nói ra, nhưng bây giờ cô không ngốc nữa, tự nhiên đã có thể tìm đến Trương Phó viện trưởng và dì Vương báo cáo tội trạng của nó.
Hoàng Lượng Lượng giả vờ mình không biết gì, sợ hãi trả lời: "Tôi nói với dì Viện Trưởng, là tự mình chơi không cẩn thận ra ngoài.."
Hoàng Ái Đảng nghe cô nói, lông mày liền giãn ra, khuôn mặt âm u cũng tiêu tan đi nhiều, nó nhìn Hoàng Lượng Lượng với vẻ hài lòng, từ trong túi áo mò mẫm lấy ra một viên kẹo, đưa đến trước mặt Hoàng Lượng Lượng, ra hiệu cho cô mau lấy: "Lần này ngươi gặp rắc rối, đừng nói tao không chiếu cố mày, sau này chúng ta hảo hảo đối xử, nếu đã không ngốc nữa, theo tao cũng không phải là không thể được."
Hoàng Lượng Lượng nhìn viên kẹo màu nâu vàng trên tay của Hoàng Ái Đảng, trong lòng có chút hiềm khích, cô thực sự không mún cầm nó lên. Nhưng mấy đứa bé gái xung quanh cứ nhìn chằm chằm viên kẹo trong tay Hoàng Ái Đảng. Một số đứa thông minh hơn, đã sẵn sàng chờ đợi, chuẩn bị mọi cơ hội bắt cô lại.
Tiểu nữ vương Ái Đảng mắt quét mọi người xung quanh một cái, có vẻ hài lòng với sự uy nghiêm của mình, trên khuôn mặt âm trầm lộ vẻ cười khinh miệt. Thấy Hoàng Lượng Lượng vẫn chưa chịu nhận, cho là cô không dám, liền trực tiếp dúi viên kẹo trong tay của cô: "Tao cho mày, mày cầm lấy, sẽ không ai dám lấy." Nói xong cô ngẩn đầu lên, mang theo mấy đứa nhỏ sau lưng nó, quay người rời khỏi phòng tắm.
Hoàng Tuệ Phương là người cuối cùng rời khỏi, nó không cam lòng lại trừng mắt phóng tới Hoàng Lượng Lượng. Vốn là muốn trở lại như trước kia, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại cho cô chiếm được chỗ tốt, trong tâm đương nhiên không thể chấp nhận, nhưng cô cũng không dám chống đối với ý kiến của Hoàng Ái Đảng, cũng chỉ có thể hậm hực rời đi.
Đợi đoàn người Hoàng Ái Đảng đi mất, trong phòng vốn đang lặng ngắt như tờ thì giờ lại tập trung náo nhiệt, một số đứa nhanh nhẹn vây quanh Hoàng Lượng Lượng, có vẻ như muốn lôi kéo làm quen với cô, hiển nhiên là đối với viên kẹo trong tay cô vẫn còn chưa chết tâm.
Viên kẹo ẩm ướt trên tay Hoàng Lượng Lượng một hồi đã dinh dính, khiến cho cô cảm giác rất khó chịu, cô cũng không quản được nhiều như vậy, nhanh chóng đưa nó cho người coi như là đối với cô thân thuộc nhất Hoàng Yến Như rồi nói: "Tôi không thích ngọt, cho ngươi đó."
Hoàng Yến Như không kịp đề phòng, được cho kẹo xác thực sợ hết hồn, nhưng còn chưa kịp nói lời nào, liền thấy Hoàng Lượng Lượng nhặt đệm giường đang giặt, nhảy ra khỏi ghê, bằng thân hình ưu thếchui ra khỏi đám người, một cái nháy mắt đã chạy mất dạng. Mắt thấy ánh nhìn của những con sói xung quanh đã chuyển sang trên người nó, nó cũng không nghĩ nhiều, cho kẹo vào miệng. Nó cũng không biết bao lâu rồi nó chưa được nếm lại vị ngọt như vậy, Hoàng Yến Như cảm động tựa hồ muốn rơi lệ.
Người chung quanh thấy Hoàng Yến Như đã đem kẹo nuốt vào, nhất thời đối với nó cũng đánh mất hứng thú, bọn trẻ ủ rũ cuối đầu rời đi.
Hoàng Yến Như ngậm viên kẹo, nhìn Hoàng Viện Viện bên cạnh, có chút ta chột dạ mở miệng nói: "Viện Viện chị, em vốn dĩ muốn chia cho chị, nhưng là.."
Vì vừa ngậm kẹo vừa nói nên âm thanh có chút không nghe rõ, nhưng Hoàng Viện Viện vẫn nghe hiểu, cô khẽ mỉm cười, không để ý vẫy vẫy tay: "Không sao, chị cũng không thích ăn đồ ngọt." Nói rồi cô tiếp tục rửa mặt, nhưng khi rửa xong mặt, vẫn là không nhịn được vừa nhìn về phía Hoàng Yến Như hỏi lời: "Ngọt không?"
Hoàng Yến Như bị cô có chút ngẩn ra, nhưng dã rất nhanh thì trả lời: "Ngọt!"
Hoàng Lượng Lượng ôm chiếc đệm và tấm chăn ra khỏi ký túc xá, đôi chân của cô rất ngắn, chạy được một nửa đoạn đường đã thở hồng hộc, không chạy đâu xa, cô đã tìm thấy một nơi đầy nắng trên bồn hoa ở bên ngoài ký túc xá, đem hai thứ đó phơi lên. Thật may vì hiện tại là mùa hè, Mặt Trời lại đang nắng mạnh, phơi nắng một ngày, đợi đến tối vậy là xong rồi.
Sau khi hoàn thành xong mọi thứ Hoàng Lượng Lượng trở về ký túc xá, Hoàng Yến Như và Hoàng Viện Viện bọn họ đã trở lại, thấy Hoàng Lượng Lượng đang bước vào cửa, Yến Như nhớ đến viên kẹo được cô cho, Hoàng Yến Như chủ động tiến lên trước hỏi cô: "Lượng Lượng, muốn cùng chúng ta đến nhà ăn không?"
Hoàng Lượng Lượng biết mình hiện tại cần kết thân làm bạn với một số người, nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống ở viện phúc lợi. Vả lại Hoàng Yến Như và Hoàng Viện Viện nhìn không có thù địch với cô giống như Hoàng Tuệ Phương, liền vui vẻ gật đầu, nhảy khỏi giường mang giày xong, cùng họ đến nhà ăn.
Ba người bọn họ rời khỏi ký túc xá, thì những đứa trẻ khu khác cũng đi ra, mọi người mục đích địa đều là giống nhau, một đám người chạy tán loạn, hướng đến nhà ăn.
Hoàng Lượng Lượng thấy từ xa, phân nửa các bé gái đi theo Hoàng Ái Đảng cầm đầu đi tuốt ở đàng trước, mà Hoàng Lượng Lượng và những người khác còn đang lạc giữa đám đông, hai hoặc ba bé gái đang kéo nhau ở phía sau, ngoài ra còn có một số cậu bé khuyết tật ở phía dưới. Mặc dù tất cả mọi người đều đi thành một khối, nhưng giữa nhau là giới hạn phân minh, có rất ít đám người giao lưu.
Hoàng Lượng Lượng nghĩ ngợi, ban đầu lẽ ra bản thân nên ở cùng với những cậu bé khuyết tật, đi theo hàng ngũ sau cùng, nhưng những gì xảy ra trong phóng tắm sáng nay, những đứa trẻ trong viện phúc lợi chắc đều đã nên biết rằng bệnh ngốc của cô đã được chữa khỏi, cô cuộc sống về sau, chắc sẽ tốt hơn một chút.