Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi - Quyển 1 - Chương 163: Chương 40.2: Hai thần đồng
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Tiền thưởng không có
- Quyển 1 - Chương 2: Vương phi thân thể cường tráng
- Quyển 1 - Chương 3: Hoàng thượng ta nguyện lấy thân báo đáp
- Quyển 1 - Chương 4: Chọn dưa chuột
- Quyển 1 - Chương 5: Bổn vương phi muốn đi nhà cầu
- Quyển 1 - Chương 6: Sao ngươi không vào hầm cầu mà ở
- Quyển 1 - Chương 7: Hiên Viên Vô Thương
- Quyển 1 - Chương 8: Thái hậu còn chưa chết?
- Quyển 1 - Chương 9: Ngươi có hiểu đạo lý không?
- Quyển 1 - Chương 10: Ngươi không bỏ ta , ta mới sợ !
- Quyển 1 - Chương 11: Giẫm lên thì thôi, lại vẫn nghiền vài cái
- Quyển 1 - Chương 12: Bị Hiên Viên Ngạo hãm hại
- Quyển 1 - Chương 13: Mắt muội muội bị vôi bắn vào hả ?
- Quyển 1 - Chương 14: Hoàng thúc sử dụng mỹ nam kế
- Quyển 1 - Chương 15: Này không phải cho lão nương hôn sao ?
- Quyển 1 - Chương 16: Để cho ái phi thất vọng rồi, bổn vương còn sống
- Quyển 1 - Chương 17: Vương gia, nếu không ngươi bỏ ta đi?
- Quyển 1 - Chương 18
- Quyển 1 - Chương 19: Bổn vương phi tính tình khiêm tốn
- Quyển 1 - Chương 20: Vương gia, nước miếng của ngươi đều đã phun lên đồ ăn rồi !
- Quyển 1 - Chương 21: Hiên Viên Ngạo, ngươi là chim gõ kiến?
- Quyển 1 - Chương 22: Dám đánh tỷ muội của ta, muốn chết!
- Quyển 1 - Chương 23: Bị đánh vẫn còn nói đáng đánh!
- Quyển 1 - Chương 24: Có sai, vậy cũng đều là lỗi của người khác !
- Quyển 1 - Chương 25: Ta chọn ai mới tốt đây?
- Quyển 1 - Chương 26: Đệ nhất hoàng hậu —— Vũ Văn Tiểu Tam!
- Quyển 1 - Chương 27: Vương gia, người thật đáng ghét!
- Quyển 1 - Chương 28: Người tới, vả miệng cho bổn vương phi !
- Quyển 1 - Chương 29: Tỷ tỷ đánh là muốn tốt cho muội!
- Quyển 1 - Chương 30: Chim gõ kiến, sống không lâu!
- Quyển 1 - Chương 31: Lại là tên ngắn dương thọ kia giở trò quỷ!
- Quyển 1 - Chương 32: Tướng quân, ngươi nên làm Thừa tướng
- Quyển 1 - Chương 33: Vương phi, mấy ngày nữa ngươi dâng mẫu hậu bức tranh thêu đi
- Quyển 1 - Chương 34: Chúng ta đi tìm Thương Thương làm nơi nương tựa
- Quyển 1 - Chương 35: Oa, thế nào mà ngã không đau ?
- Quyển 1 - Chương 36: Vương gia, đừng tới đây!
- Quyển 1 - Chương 37: Phủ tướng quân bị vương gia xem thường
- Quyển 1 - Chương 38: Vô Thương tức giận
- Quyển 1 - Chương 39: Có phải người ta làm cái gì sai phải không ?
- Quyển 1 - Chương 40: Rất muốn. . . . . . Cùng nàng cả đời!
- Quyển 1 - Chương 41: Dáng người Thương Thương không có đẹp như Hiên Viên Ngạo
- Quyển 1 - Chương 42: Gả cho ta có rất nhiều chỗ tốt!
- Quyển 1 - Chương 43: Bổn vương phi hồng nhan bạc mệnh
- Quyển 1 - Chương 44: Nàng muốn rộng lượng!
- Quyển 1 - Chương 45: Công tử, kết giao bằng hữu?
- Quyển 1 - Chương 46: Tự mình đề cử với Hiên Viên Mặc
- Quyển 1 - Chương 47: Tam vương gia thú tính quá
- Quyển 1 - Chương 48: Đều do Hoàng Thượng không có việc gì làm, đi làm bà mai!
- Quyển 1 - Chương 49: Nam nhân đều là không đáng tin
- Quyển 1 - Chương 50: Không thích, tặng cho Triệt được không ?
- Quyển 1 - Chương 51: Nhị vương phi khiêu khích
- Quyển 1 - Chương 52: Ném nàng ra ngoài cho bổn vương phi
- Quyển 1 - Chương 53: Đầu của ngươi bị lừa đá
- Quyển 1 - Chương 54: Canh bốn
- Quyển 1 - Chương 55
- Quyển 1 - Chương 56: Bổn vương phi hết thảy mạnh khỏe
- Quyển 1 - Chương 57: Mau nhanh đóng kỹ cửa lại
- Quyển 1 - Chương 58: Kể chuyện ở khách sạn : một hồi đoạn tụ
- Quyển 1 - Chương 59: Ta tên là Vũ Văn lão nhị
- Quyển 1 - Chương 60: Kẻ có tiền rón ra rón rén
- Quyển 1 - Chương 61: Chó cắn chó
- Quyển 1 - Chương 62: Chúc hoàng thượng lấp lánh hữu thần
- Quyển 1 - Chương 63
- Quyển 1 - Chương 64: Tiếc nuối duy nhất
- Quyển 1 - Chương 65: Có một chút yêu ngươi
- Quyển 1 - Chương 66: Đừng có kéo bổn vương phi như thể kéo một con lợn chết
- Quyển 1 - Chương 67: Hiên Viên Ngạo, trả lại thịt cho lão nương !
- Quyển 1 - Chương 68: Thọ yến của thái hậu ( một )
- Quyển 1 - Chương 69: Thái hậu thọ yến ( hai )
- Quyển 1 - Chương 125: Chương 28.2: Đứa bé, phó thác thân thế
- Quyển 1 - Chương 126: Chương 28.3: Đứa bé, phó thác thân thế
- Quyển 1 - Chương 127: Chương 29.1: Bảo bảo, mẹ dẫn ngươi đi tìm cha
- Quyển 1 - Chương 128: Chương 29.2: Bảo bảo, mẹ dẫn ngươi đi tìm cha
- Quyển 1 - Chương 129: Chương 29.3: Bảo bảo, mẹ dẫn ngươi đi tìm cha
- Quyển 1 - Chương 130: Chương 29.4: Bảo bảo, mẹ dẫn ngươi đi tìm cha
- Quyển 1 - Chương 131: Chương 30.1: Tái giá
- Quyển 1 - Chương 132: 30.2: Tái giá
- Quyển 1 - Chương 133: Chương 30.3: Tái giá
- Quyển 1 - Chương 135: Chương 31.2: Ta đã trở về!
- Quyển 1 - Chương 136: Chương 31.3: Ta đã trở về!
- Quyển 1 - Chương 137: Chương 31.3: Ta đã trở về!
- Quyển 1 - Chương 138: Chương 32.1: Một bạt tai + sức hấp dẫn
- Quyển 1 - Chương 139: Chương 32.2: Một bạt tai + sức hấp dẫn
- Quyển 1 - Chương 140: Chương 32.3: Một bạt tai + sức hấp dẫn
- Quyển 1 - Chương 141: Chương 33.1: Ẩn cư, đưa tiễn!
- Quyển 1 - Chương 142: Chương 33.2: Ẩn cư, đưa tiễn!
- Quyển 1 - Chương 143: Chương 33.3: Ẩn cư, đưa tiễn!
- Quyển 1 - Chương 144: Chương 34.1: Sinh đôi -Hiên Viên Tom và Hiên Viên Jerry
- Quyển 1 - Chương 145: Chương 34.2: Sinh đôi —— Hiên Viên Tom và Hiên Viên Jerry
- Quyển 1 - Chương 146: Chương 34.3: Sinh đôi —— Hiên Viên Tom và Hiên Viên Jerry
- Quyển 1 - Chương 147: Chương 35.1: Tranh giành
- Quyển 1 - Chương 148: Chương 35.2: Tranh giành
- Quyển 1 - Chương 149: Chương 36.1: Đầu ngón chân cao quý
- Quyển 1 - Chương 150: Chương 36.2: Đầu ngón chân cao quý
- Quyển 1 - Chương 151: Chương 36.3: Đầu ngón chân cao quý
- Quyển 1 - Chương 152: Chương 37.1: Tiệc đầy tháng, đoàn tụ
- Quyển 1 - Chương 153: Chương 37.2: Tiệc đầy tháng, đoàn tụ
- Quyển 1 - Chương 154: Chương 37.3: Tiệc đầy tháng, đoàn tụ
- Quyển 1 - Chương 155: Chương 38.1: Di truyền—tiểu Sở cuồng tham tiền
- Quyển 1 - Chương 156: Chương 38.2: Di truyền ——tiểu Sở cuồng tham tiền
- Quyển 1 - Chương 158: Chương 38.3: Di truyền ——tiểu Sở cuồng tham tiền
- Quyển 1 - Chương 159: Chương 39.1: Bổn vương sợ vợ
- Quyển 1 - Chương 160: Chương 39.2: Bổn vương sợ vợ
- Quyển 1 - Chương 161: Chương 39.3: Bổn vương sợ vợ
- Quyển 1 - Chương 162: Chương 40.1: Hai thần đồng
- Quyển 1 - Chương 163: Chương 40.2: Hai thần đồng
- Quyển 1 - Chương 164: Chương 40.3: Hai thần đồng
- Quyển 1 - Chương 165: Chương 41.1: Dù chết cũng không chia lìa!
- Quyển 1 - Chương 166: Chương 41.2: Dù chết cũng không chia lìa!
- Quyển 1 - Chương 167: Chương 41.3: Dù chết cũng không chia lìa!
- Quyển 1 - Chương 168: Chương 41.4: : Dù chết cũng không chia lìa! ( đặc sắc vs hoàn mỹ )
- Quyển 1 - Chương 169: Chương 41.5: Dù chết cũng không chia lìa! ( đặc sắc vs hoàn mỹ )
- Quyển 2 - Chương 1: Thọ yến của Thái hậu ( ba )
- Quyển 2 - Chương 2: Tướng quân mang theo gia quyến gây gổ cùng Thừa tướng
- Quyển 2 - Chương 3: Vốn là không quan hệ tới bổn vương
- Quyển 2 - Chương 4: Hiên Viên Vô Thương, không phải ngươi mới vừa muốn chết sao?
- Quyển 2 - Chương 5: Hai miếng thịt sau cùng
- Quyển 2 - Chương 6: Ai trên ai dưới
- Quyển 2 - Chương 7: Ngài thầm mến ta thật lâu rồi phải không?
- Quyển 2 - Chương 8: Thương thương, kinh nguyệt của chàng cũng đến rồi hả?
- Quyển 2 - Chương 9: Gà tây đổi làm Ninja rùa rồi hả?
- Quyển 2 - Chương 10: Như thế này không khỏi cũng quá coi trọng đi
- Quyển 2 - Chương 11: Ngươi trắng sạch
- Quyển 2 - Chương 12: Hôm nay là ngày lành
- Quyển 2 - Chương 13: Nam nhân dám khi dễ lão nương. Đúng là muốn chết mà
- Quyển 2 - Chương 14: Bổ nhào
- Quyển 2 - Chương 15: Ăn xong rồi, liền muốn chạy sao
- Quyển 2 - Chương 16: Gia Luật Trục Nguyên
- Quyển 2 - Chương 17
- Quyển 2 - Chương 18: Lão tử gọi là Liệt Thác Nhĩ Tư Thái
- Quyển 2 - Chương 19: Chính khí lẫm liệt? Trở thành"Ngọc Diện công tử"
- Quyển 2 - Chương 20: Vô Thương lùng bắt trốn phi
- Quyển 2 - Chương 21: Thương Thương cũng rất cường tráng khỏe mạnh, muốn thử không?
- Quyển 2 - Chương 22: Hiên Viên Vô Thương, cái người này
- Quyển 2 - Chương 23: Quyến rũ Tam nhi , đều là hồ ly tinh!
- Quyển 2 - Chương 24: Hiên Viên Triệt trở về
- Quyển 2 - Chương 25: Vô Thương tức giận, Phượng Phi Yên chết
- Quyển 2 - Chương 26: Xuất chinh, liên thủ lấy ra vật hy sinh!
- Quyển 2 - Chương 27: Để bổn vương phi nói cho ngươi biết, yêu cầu gả vào vương phủ
- Quyển 2 - Chương 28: Đứa bé, phó thác thân thế
- Quyển 2 - Chương 29: Bảo bảo, mẹ dẫn ngươi đi tìm cha
- Quyển 2 - Chương 30: Tái giá
- Quyển 2 - Chương 31: Ta đã trở về!
- Quyển 2 - Chương 32: Một bạt tai + sức hấp dẫn
- Quyển 2 - Chương 33: Ẩn cư, đưa tiễn!
- Quyển 2 - Chương 34: Sinh đôi - Hiên Viên Tom và Hiên Viên Jerry
- Quyển 2 - Chương 35: Tranh giành
- Quyển 2 - Chương 36: Đầu ngón chân cao quý
- Quyển 2 - Chương 37: Tiệc đầy tháng, đoàn tụ
- Quyển 2 - Chương 38: Di truyền tiểu Sở cuồng tham tiền
- Quyển 2 - Chương 39: Bổn vương sợ vợ
- Quyển 2 - Chương 40: Hai thần đồng
- Quyển 2 - Chương 41: Dù chết cũng không chia lìa!
- Quyển 3 - Chương 1
- Quyển 3 - Chương 2
- Quyển 3 - Chương 3
- Quyển 3 - Chương 4: Mẫu thân cứu mạng, phụ thân giết người!
- Quyển 3 - Chương 5: Đệ đệ, khả năng đây chính là yêu tinh đánh nhau trong truyền thuyết
- Quyển 3 - Chương 6: Phụ thân, mẫu thân là lưu manh!
- Quyển 3 - Chương 7: Cha, có phải người rất sợ mẹ không?
- Quyển 3 - Chương 8: Đại thẩm Đình Vũ, đệ đệ và ta sẽ dạy dỗ ngươi
- Quyển 3 - Chương 9: Trúng độc
- Quyển 3 - Chương 10: Đại thẩm Đình Vũ, người an tâm đi đi!
- Quyển 3 - Chương 11: Hợp tác, gả
- Quyển 3 - Chương 12: Muội muội không muốn ở phòng chứa củi? Vậy thì ở chuồng ngựa đi
- Quyển 3 - Chương 13: Hãm hại ngươi không cần có đạo lý!
- Quyển 3 - Chương 14: Tự gây nghiệt, không thể sống!
- Quyển 3 - Chương 15: Dạ Tử Mị, Dạ Tử Kỳ tự giết lẫn nhau
- Quyển 3 - Chương 16: Tam nhi, cuộc sống này không có cách nào sống được rồi!
- Quyển 3 - Chương 17: "Khách đến chơi" trong truyền thuyết
- Quyển 3 - Chương 18: Tiễn Đình Vũ đi tìm chết!
- Quyển 3 - Chương 19: Hôn lễ của hắn
- Quyển 3 - Chương 20: Đại Kết Cục
- Quyển 3 - Chương 21: Đại kết cục 2
- Quyển 3 - Chương 22: Đại kết cục 3
- Quyển 3 - Chương 23: Đại kết cục 4
- Quyển 3 - Chương 24: Đại kết cục 5
- Quyển 3 - Chương 25: Đại kết cục 6
- Quyển 3 - Chương 26: Đại kết cục 7
- Quyển 3 - Chương 27: Đại kết cục 8
- Quyển 3 - Chương 28: Đại kết cục 9
- Quyển 3 - Chương 29: Đại kết cục 10
- Quyển 3 - Chương 30: Đại kết cục 11
- Quyển 3 - Chương 31: Đại kết cục 12
- Quyển 3 - Chương 32: Đại kết cục 13
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Quyển 1 - Chương 163: Chương 40.2: Hai thần đồng
"Tiểu Nguyệt, thật ra thì. . . . . . ta. . . . . ." Trên khuôn của mặt lạnh nhạt Liên Hoadính vào chút màu đỏ, hòa lẫn với một thân y phục màu đỏ của hắn.
"Thật ra thì ngươi cái gì hả?" Rất là không khách khí chống nạnh nhìn hắn.Trong trí nhớ của nàng, nửa năm trước Đình Vân cũng thường đứng ở trướcmặt của nàng như vậy, hiện tại người này cũng như vậy?
"Thật rathì ta. . . . . ." Nửa năm trước, hắn vẫn cười nhạo Đình Vân luôn như xe bị tuột xích vào thời khắc mấu chốt. Không ngờ đến lượt hắn cũng thànhra như vậy, những lời này nghe thì đơn giản, nhưng lúc nói lại khó cóthể mở miệng!
Hôm nay là ngày đầy tháng của tiểu thế tử, nếu thổlộ thành công, tất nhiên là vui mừng gấp bội! Nhưng hắn không biết, vìhắn thổ lộ vào hôm nay nên mới dẫn tới một trận đại họa!
"Ngươilàm sao? Có lời gì cứ nói thẳng, có phải muốn cầu cạnh ta đúng không?Coi trọng con gái nhà ai nên muốn nhờ ta giúp một tay đúng không? Giúpmột tay thì có thể, lấy bạc ra!" Tiểu Nguyệt học Vũ Văn Tiểu Tam vơ vétcủa cái, học không kém chút nào!
Tiểu thư nói rồi, cái gì cũngđều là phù vân, tiền tài mới là vương đạo. Chỉ cần có tiền, nam nhân hay cái gì cũng đều là vật trong túi!
Sắc mắt Liên Hoa cứng đờ, chịu đựng kích động khóe miệng co giật, nhắm mắt mở miệng: "Thật ra thì ta thích nàng!"
"Cái gì?" Tiểu Nguyệt cả kinh lui về phía sau ba bước. Vẻ mặt không thểtưởng tượng nổi nhìn hắn, "Ngươi xác định ngươi không có nói giỡn chứ?"Hắn không phải thích Đình Vũ sao?
Liên Hoa nhìn chăm chú ánh mắt của nàng, gật đầu một cái: "Ta xác định, ta không có nói giỡn!"
"Không phải ngươi thích Đình Vũ sao?" Tiểu Nguyệt rốt cuộc trấn tĩnh lại, nhíu đôi mày thanh tú lại, nhìn hắn.
"Ta chỉ coi nàng ta như muội muội thôi!" Đúng, Đình Vũ ở trong suy nghĩ của hắn cũng chỉ là muội muội, mà Đình Vũ cũng chỉ coi hắn là ca ca màthôi.
"Tiểu Nguyệt, ta sẽ đối tốt với nàng! Nàng gả cho ta cóđược không?" Ánh mắt hắn tràn ngập thâm tình nhìn nàng. Tính tình hắnlạnh nhạt, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ có một câu, hắn sẽđối tốt với nàng! Hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Liền có thể biểuđạt được cõi lòng hắn rồi.
"Cái đó, Liên Hoa….thật ra thì….thậtra thì ta vẫn chỉ xem ngươi là bằng hữu thôi!" Tiểu Nguyệt cúi đầu, cóchút không dám nhìn hắn. Tại sao có thể như vậy, nàng vẫn cho rằng bọnhọ là quan hệ bằng hữu mà!
Liên Hoa ngẩn ra, đáy mắt thoáng quachút bị thương, rồi sau đó mạnh mẽ dùng khuôn mặt tươi cười nói: "Vậy. . . . . . ta còn có hi vọng không?"
Vấn đề này, quả thật làm cho Tiểu Nguyệt có chút khó xử.
Nhìn hắn một lúc lâu, lắc đầu một cái, nói ra lời trong tim của mình: "LiênHoa, thật xin lỗi. Ta vẫn xem ngươi là bằng hữu, cho tới bây giờ cũngchưa từng chân chính nghĩ tới chuyện đó. Ta đã có người mình thích rồi,từ lần đầu tiên gặp mặt đã rất thích hắn, mặc dù hắn không thích ta,nhưng mà ta vẫn còn rất thích hắn."
Trong nháy mắt, sắc mặt lạnhnhạt trở nên trắng bệch: "Là Đình Vân đúng không?" Hắn đã sớm đoán đượcđáp án này. Chỉ là cho tới bây giờ, hắn vẫn không muốn thừa nhận.
Tiểu Nguyệt nghe lời này, có chút sững sờ, ngay sau đó gật đầu một cái:"Đúng! Ta trước kia đã nói với ngươi là không thích hắn, nhưng vẫn không nhịn được thích hắn, ta cũng không biết là vì sao . . . . . ."
"Được rồi! Không cần nói nữa. Ta hiểu, ta đều hiểu." Gương mặt lạnh nhạt nâng lên một nụ cười đắng chát, nhìn nàng, rồi sau đó vận khinh công rời đithật nhanh, giống như phía sau có người đuổi theo hắn .
"Liên Hoa. . . . . ." Nhìn bóng lưng của hắn, Tiểu Nguyệt có chút lo lắng gọi hắn một tiếng, nhưng vẫn không giữ được bước chân rời đi của hắn.
Nàng muốn hỏi, sau này bọn họ vẫn là bằng hữu đúng không?
Quay đầu, liền nhìn thấy Đình Vân đứng ở sau lưng nàng. Sắc mặt lập tức cứng đờ, hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n nhớ tới lời mình vừa mớinói, mà Đình Vân cũng đã bày tỏ qua không thích nàng, cảm giác cực kỳlúng túng, cắn răng, phẫn hận chuẩn bị đi qua bên cạnh hắn.
Vẻmặt Đình Vân phức tạp nhìn nàng, cho đến khi nàng đi qua bên cạnh mình,lúc nghe tiếng bước chân cách mình chừng năm bước lớn, giọng nói lãnhkhốc vang lên: "Thật ra thì Liên Hoa thích hợp với nàng hơn ta."
Nói ra những lời này, đáy lòng cực kỳ áp lực. Từng trận khó chịu tỏa ra ngoài, làm hắn sặc đến gần trào ra nước mắt.
Tiểu Nguyệt đưa lưng về phía bóng dáng cứng đờ của hắn, cắn răng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú là vẻ tự giễu. Ngay sau đó, lạnh giọng mở miệng:"Chuyện không liên quan tới ngươi!"
Nói xong liền sải bước rờiđi. Đúng, Liên Hoa đối với nàng rất tốt, bọn họ chung sống rất vui vẻ.Không giống như Đình Vân hắn, luôn chọc nàng đau lòng khổ sở. Có lẽ Liên Hoa thật thích hợp với nàng hơn.
Tiểu thư cũng nói Liên Hoathích hợp với nàng hơn. Vậy nàng vẫn còn kiên trì cái gì chứ? Đến khimình nói với Liên Hoa lời thật lòng của mình, mà hắn vẫn không thèm quan tâm chút nào, hắn còn nói thật ra thì nàng và Liên Hoa thích hợp hơn,nàng vẫn còn ở đây mong đợi cái gì nữa?
Nếu nói như vậy. . . . . .
Ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng chiều nơi chân trời một chút . . . . . Chờ lầnsau gặp Liên Hoa, nên đồng ý với hắn đi. Có lẽ như vậy, đối với tất cảmọi người đều tốt!
. . . . . .
Buổi tối, bắt đồ vật đoán tương lai bắt đầu rồi.
Trên bàn kia bày một con dấu bằng bạch ngọc và một con dấu làm bằng hoàng kim.
Còn có một quyển sách dùng giấy tốt làm bìa sách, một thỏi hoàng kim, mộtcái bàn tính, một bàn cờ tướng làm từ bạch ngọc, một cây viết, còn córất nhiều vật ly kỳ cổ quái.
Kỳ quái, phía trên có một quyển sổ sách! Làm cho người ta nghĩ mãi không ra, đây là ý gì!
Lần này, Vũ Văn Tiểu Tam ôm Hiên Viên Sở Cuồng, tiểu nhi tử và bản thântương đối thân thiết, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn thưởng thức vàsự theo đuổi tương đối giống nhau, cho nên nàng quyết định sau này sẽthương yêu Sở Cuồng nhiều hơn một chút!
Hiên Viên Vô Thương tựnhiên ôm tiểu Lạc Thần, bởi vì chuyện vàng lá, mẫu thân đã không thể nào muốn gặp tiểu Lạc thần. Tiểu Lạc Thần nhìn bàn bày đầy những thứ gì đó, rất không khách khí ngáp một cái.
"Được rồi! Hiện tại bắt đồ vật đoán tương lai bắt đầu!" Liên Vụ ở một bên chủ trì hoạt động. Thật làcó ma, Liên Hoa chạy trốn đến bóng dáng cũng không thấy. Đình Vân cũnglà một bộ dáng mất hồn mất vía. Chuyện này cũng chỉ có thể giao cho hắnlàm thôi.
Bên cạnh cũng đã vây đầy người, rất mong đợi nhìn haiđứa trẻ này. Thật ra thì trên thực tế, bọn họ cũng cảm thấy hoạt độngnày có một chút hoang đường, hai đứa trẻ mới này vừa tròn một thángthôi? Làm sao bắt đây?
Vấn đề bọn họ đang nghĩ, cũng là vấn đề Vũ Văn Tiểu Tam đang buồn bực. Nghĩ thầm, xong đời! Xong đời! Sắp mất thểdiện rồi, hai tên nhóc này sẽ bắt sợi len(1) cho coi!
Hiên Viên Vô Thương định thả con lớn nhất lên trên bàn trước. Bởi vì là đầu mùa hè, cho nên cũng không có mặc quá nhiều y phục.
Đôi mắt tà mị như hoa đào híp lại, vẻ mặt tràn đầy tự đắc. Hai tên ranh con chết tiệt này rất thông minh, bắt đồ vật này sao làm khó được bọn nó
Ném một cái, khiến tất cả mọi người vì Hiên Viên Lạc Thần mà toát mồ hôilạnh, đứa nhỏ này mới một tháng tuổi, làm sao có thể ngồi an ổn đượcchứ! Lá gan nhiếp chính vương điện hạ cũng quá lớn đi, nếu đứa nhỏ téthì làm sao!
Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cũng tương đối khó coi, quay đầu rất bất mãn nhìn hắn, nếu là làm con té thì sao!
Ai ngờ đứa bé mới có một tháng đó lại có thể ngồi an ổn ở phía trên, thânthể sáng ngời không lắc lư chút nào, vẫn còn rất lười biếng ngáp mộtcái, rồi sau đó ngồi không nhúc nhích.
Vì vậy mọi người rối rít tán thưởng nói rằng: thần đồng!
"Nhiếp chính vương điện hạ, tiểu thế tử thật là thần đồng!" Không biết người nào nói một câu như vậy.
Những người khác bắt đầu phụ họa, quả thật vô cùng khó tin. Đứa bé nhỏ nhưvậy, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn sao có thể ngồi ổn định được? Nếukhông phải thần đồng, còn có thể là cái gì?
Mặt Hiên Viên Triệtcũng đầy sợ hãi thán phục, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Ly càng thêm cười như nở hoa, tiểu đường đệ thật thông minh!
Khi nhữnglời này vừa được nói ra, tiểu Sở cuồng chính là một bộ dáng cực kỳ bấtmãn nhìn mọi người. Sau đó cố gắng mượn lực muốn đi ra ngoài từ trongngực mẫu thân. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài tràn đầynghiêm túc, hình như muốn hướng mọi người chứng minh nó thông minh hơnđại ca!
Vũ Văn Tiểu Tam ôm hắn không dám buông tay, lại thấy Hiên Viên Vô Thương khích lệ nhìn nàng một chút, hơi do dự một lát, cũng đặt đứa bé kia lên bàn.
Không ngờ tiểu Sở cuồng rõ ràng không cótrầm ổn như tiểu Lạc thần, thân thể nghiêng một cái, gục ở trên bàn, làm Vũ Văn Tiểu Tam sợ đến suýt nữa ngất đi! Muốn ôm nhi tử trở về , lạibị Hiên Viên Vô Thương kéo lấy tay, hung hăng trợn mắt nhìn người phụthân không biết thương nhi tử này một cái, quay đầu lại, khóe miệng giật giật. . . . . .
Chỉ thấy một con sâu lông hình dáng không rõ, ởtrên bàn uốn rồi uốn. Sau đó chảy nước miếng uốn éo bò đến con dấu làmbằng hoàng kim ở bên cạnh. Tay nhỏ bé đưa ra, chụp lên phía trên kia. . . . . .
Yên lặng. . . . . . Yên lặng đến nghe thấy được tiếng thở!
Một giây trước, tất cả mọi người lo lắng nhìn nó, không ngừng bận tâm đếnan nguy của đứa bé này. Nhưng một giây sau, nó đã bắt được đồ!
Đột nhiên, không biết là người nào nở nụ cười: "Ha ha ha. . . . . . Tiểucông tử so tiểu thế tử còn lợi hại hơn! Trực tiếp bắt đầu rồi!"
"Đúng! Đúng vậy. . . . . ." Từng trận than thở vang lên.
Tiểu Lạc thần nghe vậy, liếc mắt, lăn lộn trên bàn kia một vòng, vươn mộtbàn tay mềm nhũn ra, con dấu làm bằng bạch ngọc đã đến trên tay của hắn. . . . . .
Mặc dù là lăn, nhưng so với Hiên Viên Sở Cuồng là tư thái ưu nhã hơn nhiều!
Lần này, mọi người kinh hãi lần nữa! Đây là đứa bé sao?
"Ha ha ha. . . . . ." Dạ Tử Lân cười đến vui vẻ, "Biểu huynh, xem ra hai chất nhi đã chọn xong đồ vật tương lai rồi!"
Lời này khiến Vũ Văn Tiểu Tam có chút kinh ngạc, không phải chỉ bắt đồ vậtthôi sao? Hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Liên quan vớ vẩn gì tớitương lai chứ?
Môi mỏng như hoa anh đào của Hiên Viên Vô Thươngnâng lên một nụ cười khẽ, gật đầu một cái, chỉ là thằng nhóc lớn cũngkhông tệ lắm, biết mình là ca ca, để tên ranh con chết tiệt nhỏ kia lựachon trước!
"Được rồi! Thừa dịp chư vị ái khanh đều ở đây, trẫmtuyên bố, Hiên Viên Lạc Thần - con của nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốcta sẽ là tiểu thế tử của nhiếp chính vương, thừa kế ngôi vị nhiếp chínhvương!" Dạ Tử Lân hắng giọng mở miệng.
Ngay sau đó, giọng nóitrơn bóng như ngọc của Hiên Viên Mặc cũng vang lên: "Hiên Viên Sở Cuồng - con của đệ tam đại thân vương Hi vương gia của Hiên Viên đế quốc sẽ làtiểu thế tử của Hi vương phủ, thừa kế ngôi vị thân vương, phong làmCuồng Thân Vương!"
Ách. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra? Vũ Văn Tiểu Tam có chút không hiểu nhìn Hiên Viên Vô Thương, hình như tất cảmọi người nơi này đều hiểu, chỉ có một mình nàng không hiểu.
Hiên Viên Vô Thương mở miệng cười: "Con dấu bạch ngọc đó là con dấu củanhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc, mà con dấu hoàng kim đó là con dấu cùaHi vương gia Hiên Viên đế quốc. Để cho bọn nó tự mình bắt vương tước kếtục, đến lúc đó cũng sẽ không trách bổn vương!"
Nhiếp chínhvương, tương lai trọng trách rất nặng. Mà thừa kế thân vương Hiên Viênđế quốc, chỉ cần nhàn hạ lĩnh bổng lộc vương gia, có thể trải qua cuộcsống nhàn vân dã hạc. Vừa lúc, Lân và Mặc đều ở đây, đây cũng là nguyênnhân hắn muốn cho bọn họ bắt đồ vật vào hôm nay.
"Chàng thật đúng là nhìn xa trông rộng!" Vũ Văn Tiểu Tam liếc hắn một cái, không khỏi chiêu đãi hắn một câu.
Sắc mặt nam tử cứng ngắt, hắn chỉ là sớm một chút giải quyết vấn đề thôimà, hoangdung_di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. sao nói giống như hắn rất hèn hạvậy?
Tiếp đó, tiểu Sở cuồng uốn tới uốn lui, đánh lên rất nhiềuđồ vật, cuối cùng ôm lấy một nén vàng, cười khanh khách không ngừng. . . . . .
Mặt mo của Vũ Văn Tiểu Tam ửng đỏ, lần đầu tiên cảm giáccó chút ngượng ngùng. Ngó người xung quanh mình đều là một bộ dáng cựckỳ im lặng, nhìn bộ dáng con trai bảo bối của mình ôm nén vàng cười hípmắt, càng thêm cảm thấy cực kỳ mất thể diện!
Cái gì cũng bị HiênViên Sở Cuồng bắt lấy, chỉ còn sót một cây bút lông sói, một bàn cờ bạch ngọc, một quyển sổ sách và một thanh bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ.
Tiểu Lạc thần nhìn đệ đệ một chút, sau đó làm một tiểu bộ dáng thật bất đắcdĩ. Vẻ mặt đau khổ lật tới lật lui, đánh lên những đồ còn lại mà mìnhnhìn thấy.
Lần bắt đồ vật này đã quyết định Hiên Viên Lạc Thần bận rộn cả đời và Hiên Viên Sở Cuồng hưởng thụ cả đời!
Vốn tưởng rằng trận bắt đồ vật này vì vậy mà hạ màn kết thúc. Ai ngờ tiểuSở Cuồng đang cười híp mắt ôm vàng, chợt nhìn thấy bên cạnh một vị đạithần dắt một đứa bé gái phấn điêu ngọc mài. Khóe miệng của nó liền rơixuống một giọt chất lỏng trong suốt, ôm nén vàng, uốn éo về phía bé gáikia. . . . . .
Đa số mọi người vẫn không rõ nó muốn làm gì,nhưng mà đối với những người hiểu rõ đức hạnh của Vũ Văn Tiểu Tam thì đã nhìn ra, trong những người nhìn ra được tự nhiên cũng bao gồm bản thânVũ Văn Tiểu Tam. Đi nhanh mấy bước lên phía trước, vội vàng ôm tiểu Sởcuồng ôm lên, tránh phải bị mất mặt xấu hổ.
Hiên Viên SởCuồng không thành công đến được bên cạnh bé gái kia, lúc này liền gàokhóc lớn lên, khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, mở miệng cười: "SởCuồng có thể là đói bụng rồi, bổn vương phi dẫn nó tới chỗ bà vú búsữa!"
Mọi người đều gật đầu cười, đứa bé đói bụng nên khóc là rất bình thường. . . . . .
Vì vậy, trong đôi mắt của mỗ hài tử hàm chứa lệ quang, từng tiếng khóc thê thảm vang vọng cả đại điện, vẻ mặt không buông, nhìn đứa bé gái đángyêu kia, hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on nhưng vẫn bị mẫu thân mìnhôm đến hậu viện. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương ôm lấy đứa con lớn rõ ràng rất hiểu chuyện và trầm ổn, gật đầu một cái về phía mọi người:"Đa tạ chư vị đã cổ vũ! Trời đã tối, bổn vương cũng không giữ chư vị đại nhân nữa!"
Các tân khách gật đầu một cái, chắp tay cáo từ. . . . . .
Dạ Tử Lân cũng cười mở miệng: "Biểu huynh, trẫm hồi cung trước!"
"Thật ra thì ngươi cái gì hả?" Rất là không khách khí chống nạnh nhìn hắn.Trong trí nhớ của nàng, nửa năm trước Đình Vân cũng thường đứng ở trướcmặt của nàng như vậy, hiện tại người này cũng như vậy?
"Thật rathì ta. . . . . ." Nửa năm trước, hắn vẫn cười nhạo Đình Vân luôn như xe bị tuột xích vào thời khắc mấu chốt. Không ngờ đến lượt hắn cũng thànhra như vậy, những lời này nghe thì đơn giản, nhưng lúc nói lại khó cóthể mở miệng!
Hôm nay là ngày đầy tháng của tiểu thế tử, nếu thổlộ thành công, tất nhiên là vui mừng gấp bội! Nhưng hắn không biết, vìhắn thổ lộ vào hôm nay nên mới dẫn tới một trận đại họa!
"Ngươilàm sao? Có lời gì cứ nói thẳng, có phải muốn cầu cạnh ta đúng không?Coi trọng con gái nhà ai nên muốn nhờ ta giúp một tay đúng không? Giúpmột tay thì có thể, lấy bạc ra!" Tiểu Nguyệt học Vũ Văn Tiểu Tam vơ vétcủa cái, học không kém chút nào!
Tiểu thư nói rồi, cái gì cũngđều là phù vân, tiền tài mới là vương đạo. Chỉ cần có tiền, nam nhân hay cái gì cũng đều là vật trong túi!
Sắc mắt Liên Hoa cứng đờ, chịu đựng kích động khóe miệng co giật, nhắm mắt mở miệng: "Thật ra thì ta thích nàng!"
"Cái gì?" Tiểu Nguyệt cả kinh lui về phía sau ba bước. Vẻ mặt không thểtưởng tượng nổi nhìn hắn, "Ngươi xác định ngươi không có nói giỡn chứ?"Hắn không phải thích Đình Vũ sao?
Liên Hoa nhìn chăm chú ánh mắt của nàng, gật đầu một cái: "Ta xác định, ta không có nói giỡn!"
"Không phải ngươi thích Đình Vũ sao?" Tiểu Nguyệt rốt cuộc trấn tĩnh lại, nhíu đôi mày thanh tú lại, nhìn hắn.
"Ta chỉ coi nàng ta như muội muội thôi!" Đúng, Đình Vũ ở trong suy nghĩ của hắn cũng chỉ là muội muội, mà Đình Vũ cũng chỉ coi hắn là ca ca màthôi.
"Tiểu Nguyệt, ta sẽ đối tốt với nàng! Nàng gả cho ta cóđược không?" Ánh mắt hắn tràn ngập thâm tình nhìn nàng. Tính tình hắnlạnh nhạt, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ có một câu, hắn sẽđối tốt với nàng! Hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Liền có thể biểuđạt được cõi lòng hắn rồi.
"Cái đó, Liên Hoa….thật ra thì….thậtra thì ta vẫn chỉ xem ngươi là bằng hữu thôi!" Tiểu Nguyệt cúi đầu, cóchút không dám nhìn hắn. Tại sao có thể như vậy, nàng vẫn cho rằng bọnhọ là quan hệ bằng hữu mà!
Liên Hoa ngẩn ra, đáy mắt thoáng quachút bị thương, rồi sau đó mạnh mẽ dùng khuôn mặt tươi cười nói: "Vậy. . . . . . ta còn có hi vọng không?"
Vấn đề này, quả thật làm cho Tiểu Nguyệt có chút khó xử.
Nhìn hắn một lúc lâu, lắc đầu một cái, nói ra lời trong tim của mình: "LiênHoa, thật xin lỗi. Ta vẫn xem ngươi là bằng hữu, cho tới bây giờ cũngchưa từng chân chính nghĩ tới chuyện đó. Ta đã có người mình thích rồi,từ lần đầu tiên gặp mặt đã rất thích hắn, mặc dù hắn không thích ta,nhưng mà ta vẫn còn rất thích hắn."
Trong nháy mắt, sắc mặt lạnhnhạt trở nên trắng bệch: "Là Đình Vân đúng không?" Hắn đã sớm đoán đượcđáp án này. Chỉ là cho tới bây giờ, hắn vẫn không muốn thừa nhận.
Tiểu Nguyệt nghe lời này, có chút sững sờ, ngay sau đó gật đầu một cái:"Đúng! Ta trước kia đã nói với ngươi là không thích hắn, nhưng vẫn không nhịn được thích hắn, ta cũng không biết là vì sao . . . . . ."
"Được rồi! Không cần nói nữa. Ta hiểu, ta đều hiểu." Gương mặt lạnh nhạt nâng lên một nụ cười đắng chát, nhìn nàng, rồi sau đó vận khinh công rời đithật nhanh, giống như phía sau có người đuổi theo hắn .
"Liên Hoa. . . . . ." Nhìn bóng lưng của hắn, Tiểu Nguyệt có chút lo lắng gọi hắn một tiếng, nhưng vẫn không giữ được bước chân rời đi của hắn.
Nàng muốn hỏi, sau này bọn họ vẫn là bằng hữu đúng không?
Quay đầu, liền nhìn thấy Đình Vân đứng ở sau lưng nàng. Sắc mặt lập tức cứng đờ, hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n nhớ tới lời mình vừa mớinói, mà Đình Vân cũng đã bày tỏ qua không thích nàng, cảm giác cực kỳlúng túng, cắn răng, phẫn hận chuẩn bị đi qua bên cạnh hắn.
Vẻmặt Đình Vân phức tạp nhìn nàng, cho đến khi nàng đi qua bên cạnh mình,lúc nghe tiếng bước chân cách mình chừng năm bước lớn, giọng nói lãnhkhốc vang lên: "Thật ra thì Liên Hoa thích hợp với nàng hơn ta."
Nói ra những lời này, đáy lòng cực kỳ áp lực. Từng trận khó chịu tỏa ra ngoài, làm hắn sặc đến gần trào ra nước mắt.
Tiểu Nguyệt đưa lưng về phía bóng dáng cứng đờ của hắn, cắn răng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú là vẻ tự giễu. Ngay sau đó, lạnh giọng mở miệng:"Chuyện không liên quan tới ngươi!"
Nói xong liền sải bước rờiđi. Đúng, Liên Hoa đối với nàng rất tốt, bọn họ chung sống rất vui vẻ.Không giống như Đình Vân hắn, luôn chọc nàng đau lòng khổ sở. Có lẽ Liên Hoa thật thích hợp với nàng hơn.
Tiểu thư cũng nói Liên Hoathích hợp với nàng hơn. Vậy nàng vẫn còn kiên trì cái gì chứ? Đến khimình nói với Liên Hoa lời thật lòng của mình, mà hắn vẫn không thèm quan tâm chút nào, hắn còn nói thật ra thì nàng và Liên Hoa thích hợp hơn,nàng vẫn còn ở đây mong đợi cái gì nữa?
Nếu nói như vậy. . . . . .
Ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng chiều nơi chân trời một chút . . . . . Chờ lầnsau gặp Liên Hoa, nên đồng ý với hắn đi. Có lẽ như vậy, đối với tất cảmọi người đều tốt!
. . . . . .
Buổi tối, bắt đồ vật đoán tương lai bắt đầu rồi.
Trên bàn kia bày một con dấu bằng bạch ngọc và một con dấu làm bằng hoàng kim.
Còn có một quyển sách dùng giấy tốt làm bìa sách, một thỏi hoàng kim, mộtcái bàn tính, một bàn cờ tướng làm từ bạch ngọc, một cây viết, còn córất nhiều vật ly kỳ cổ quái.
Kỳ quái, phía trên có một quyển sổ sách! Làm cho người ta nghĩ mãi không ra, đây là ý gì!
Lần này, Vũ Văn Tiểu Tam ôm Hiên Viên Sở Cuồng, tiểu nhi tử và bản thântương đối thân thiết, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn thưởng thức vàsự theo đuổi tương đối giống nhau, cho nên nàng quyết định sau này sẽthương yêu Sở Cuồng nhiều hơn một chút!
Hiên Viên Vô Thương tựnhiên ôm tiểu Lạc Thần, bởi vì chuyện vàng lá, mẫu thân đã không thể nào muốn gặp tiểu Lạc thần. Tiểu Lạc Thần nhìn bàn bày đầy những thứ gì đó, rất không khách khí ngáp một cái.
"Được rồi! Hiện tại bắt đồ vật đoán tương lai bắt đầu!" Liên Vụ ở một bên chủ trì hoạt động. Thật làcó ma, Liên Hoa chạy trốn đến bóng dáng cũng không thấy. Đình Vân cũnglà một bộ dáng mất hồn mất vía. Chuyện này cũng chỉ có thể giao cho hắnlàm thôi.
Bên cạnh cũng đã vây đầy người, rất mong đợi nhìn haiđứa trẻ này. Thật ra thì trên thực tế, bọn họ cũng cảm thấy hoạt độngnày có một chút hoang đường, hai đứa trẻ mới này vừa tròn một thángthôi? Làm sao bắt đây?
Vấn đề bọn họ đang nghĩ, cũng là vấn đề Vũ Văn Tiểu Tam đang buồn bực. Nghĩ thầm, xong đời! Xong đời! Sắp mất thểdiện rồi, hai tên nhóc này sẽ bắt sợi len(1) cho coi!
Hiên Viên Vô Thương định thả con lớn nhất lên trên bàn trước. Bởi vì là đầu mùa hè, cho nên cũng không có mặc quá nhiều y phục.
Đôi mắt tà mị như hoa đào híp lại, vẻ mặt tràn đầy tự đắc. Hai tên ranh con chết tiệt này rất thông minh, bắt đồ vật này sao làm khó được bọn nó
Ném một cái, khiến tất cả mọi người vì Hiên Viên Lạc Thần mà toát mồ hôilạnh, đứa nhỏ này mới một tháng tuổi, làm sao có thể ngồi an ổn đượcchứ! Lá gan nhiếp chính vương điện hạ cũng quá lớn đi, nếu đứa nhỏ téthì làm sao!
Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cũng tương đối khó coi, quay đầu rất bất mãn nhìn hắn, nếu là làm con té thì sao!
Ai ngờ đứa bé mới có một tháng đó lại có thể ngồi an ổn ở phía trên, thânthể sáng ngời không lắc lư chút nào, vẫn còn rất lười biếng ngáp mộtcái, rồi sau đó ngồi không nhúc nhích.
Vì vậy mọi người rối rít tán thưởng nói rằng: thần đồng!
"Nhiếp chính vương điện hạ, tiểu thế tử thật là thần đồng!" Không biết người nào nói một câu như vậy.
Những người khác bắt đầu phụ họa, quả thật vô cùng khó tin. Đứa bé nhỏ nhưvậy, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn sao có thể ngồi ổn định được? Nếukhông phải thần đồng, còn có thể là cái gì?
Mặt Hiên Viên Triệtcũng đầy sợ hãi thán phục, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Ly càng thêm cười như nở hoa, tiểu đường đệ thật thông minh!
Khi nhữnglời này vừa được nói ra, tiểu Sở cuồng chính là một bộ dáng cực kỳ bấtmãn nhìn mọi người. Sau đó cố gắng mượn lực muốn đi ra ngoài từ trongngực mẫu thân. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài tràn đầynghiêm túc, hình như muốn hướng mọi người chứng minh nó thông minh hơnđại ca!
Vũ Văn Tiểu Tam ôm hắn không dám buông tay, lại thấy Hiên Viên Vô Thương khích lệ nhìn nàng một chút, hơi do dự một lát, cũng đặt đứa bé kia lên bàn.
Không ngờ tiểu Sở cuồng rõ ràng không cótrầm ổn như tiểu Lạc thần, thân thể nghiêng một cái, gục ở trên bàn, làm Vũ Văn Tiểu Tam sợ đến suýt nữa ngất đi! Muốn ôm nhi tử trở về , lạibị Hiên Viên Vô Thương kéo lấy tay, hung hăng trợn mắt nhìn người phụthân không biết thương nhi tử này một cái, quay đầu lại, khóe miệng giật giật. . . . . .
Chỉ thấy một con sâu lông hình dáng không rõ, ởtrên bàn uốn rồi uốn. Sau đó chảy nước miếng uốn éo bò đến con dấu làmbằng hoàng kim ở bên cạnh. Tay nhỏ bé đưa ra, chụp lên phía trên kia. . . . . .
Yên lặng. . . . . . Yên lặng đến nghe thấy được tiếng thở!
Một giây trước, tất cả mọi người lo lắng nhìn nó, không ngừng bận tâm đếnan nguy của đứa bé này. Nhưng một giây sau, nó đã bắt được đồ!
Đột nhiên, không biết là người nào nở nụ cười: "Ha ha ha. . . . . . Tiểucông tử so tiểu thế tử còn lợi hại hơn! Trực tiếp bắt đầu rồi!"
"Đúng! Đúng vậy. . . . . ." Từng trận than thở vang lên.
Tiểu Lạc thần nghe vậy, liếc mắt, lăn lộn trên bàn kia một vòng, vươn mộtbàn tay mềm nhũn ra, con dấu làm bằng bạch ngọc đã đến trên tay của hắn. . . . . .
Mặc dù là lăn, nhưng so với Hiên Viên Sở Cuồng là tư thái ưu nhã hơn nhiều!
Lần này, mọi người kinh hãi lần nữa! Đây là đứa bé sao?
"Ha ha ha. . . . . ." Dạ Tử Lân cười đến vui vẻ, "Biểu huynh, xem ra hai chất nhi đã chọn xong đồ vật tương lai rồi!"
Lời này khiến Vũ Văn Tiểu Tam có chút kinh ngạc, không phải chỉ bắt đồ vậtthôi sao? Hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Liên quan vớ vẩn gì tớitương lai chứ?
Môi mỏng như hoa anh đào của Hiên Viên Vô Thươngnâng lên một nụ cười khẽ, gật đầu một cái, chỉ là thằng nhóc lớn cũngkhông tệ lắm, biết mình là ca ca, để tên ranh con chết tiệt nhỏ kia lựachon trước!
"Được rồi! Thừa dịp chư vị ái khanh đều ở đây, trẫmtuyên bố, Hiên Viên Lạc Thần - con của nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốcta sẽ là tiểu thế tử của nhiếp chính vương, thừa kế ngôi vị nhiếp chínhvương!" Dạ Tử Lân hắng giọng mở miệng.
Ngay sau đó, giọng nóitrơn bóng như ngọc của Hiên Viên Mặc cũng vang lên: "Hiên Viên Sở Cuồng - con của đệ tam đại thân vương Hi vương gia của Hiên Viên đế quốc sẽ làtiểu thế tử của Hi vương phủ, thừa kế ngôi vị thân vương, phong làmCuồng Thân Vương!"
Ách. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra? Vũ Văn Tiểu Tam có chút không hiểu nhìn Hiên Viên Vô Thương, hình như tất cảmọi người nơi này đều hiểu, chỉ có một mình nàng không hiểu.
Hiên Viên Vô Thương mở miệng cười: "Con dấu bạch ngọc đó là con dấu củanhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc, mà con dấu hoàng kim đó là con dấu cùaHi vương gia Hiên Viên đế quốc. Để cho bọn nó tự mình bắt vương tước kếtục, đến lúc đó cũng sẽ không trách bổn vương!"
Nhiếp chínhvương, tương lai trọng trách rất nặng. Mà thừa kế thân vương Hiên Viênđế quốc, chỉ cần nhàn hạ lĩnh bổng lộc vương gia, có thể trải qua cuộcsống nhàn vân dã hạc. Vừa lúc, Lân và Mặc đều ở đây, đây cũng là nguyênnhân hắn muốn cho bọn họ bắt đồ vật vào hôm nay.
"Chàng thật đúng là nhìn xa trông rộng!" Vũ Văn Tiểu Tam liếc hắn một cái, không khỏi chiêu đãi hắn một câu.
Sắc mặt nam tử cứng ngắt, hắn chỉ là sớm một chút giải quyết vấn đề thôimà, hoangdung_di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. sao nói giống như hắn rất hèn hạvậy?
Tiếp đó, tiểu Sở cuồng uốn tới uốn lui, đánh lên rất nhiềuđồ vật, cuối cùng ôm lấy một nén vàng, cười khanh khách không ngừng. . . . . .
Mặt mo của Vũ Văn Tiểu Tam ửng đỏ, lần đầu tiên cảm giáccó chút ngượng ngùng. Ngó người xung quanh mình đều là một bộ dáng cựckỳ im lặng, nhìn bộ dáng con trai bảo bối của mình ôm nén vàng cười hípmắt, càng thêm cảm thấy cực kỳ mất thể diện!
Cái gì cũng bị HiênViên Sở Cuồng bắt lấy, chỉ còn sót một cây bút lông sói, một bàn cờ bạch ngọc, một quyển sổ sách và một thanh bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ.
Tiểu Lạc thần nhìn đệ đệ một chút, sau đó làm một tiểu bộ dáng thật bất đắcdĩ. Vẻ mặt đau khổ lật tới lật lui, đánh lên những đồ còn lại mà mìnhnhìn thấy.
Lần bắt đồ vật này đã quyết định Hiên Viên Lạc Thần bận rộn cả đời và Hiên Viên Sở Cuồng hưởng thụ cả đời!
Vốn tưởng rằng trận bắt đồ vật này vì vậy mà hạ màn kết thúc. Ai ngờ tiểuSở Cuồng đang cười híp mắt ôm vàng, chợt nhìn thấy bên cạnh một vị đạithần dắt một đứa bé gái phấn điêu ngọc mài. Khóe miệng của nó liền rơixuống một giọt chất lỏng trong suốt, ôm nén vàng, uốn éo về phía bé gáikia. . . . . .
Đa số mọi người vẫn không rõ nó muốn làm gì,nhưng mà đối với những người hiểu rõ đức hạnh của Vũ Văn Tiểu Tam thì đã nhìn ra, trong những người nhìn ra được tự nhiên cũng bao gồm bản thânVũ Văn Tiểu Tam. Đi nhanh mấy bước lên phía trước, vội vàng ôm tiểu Sởcuồng ôm lên, tránh phải bị mất mặt xấu hổ.
Hiên Viên SởCuồng không thành công đến được bên cạnh bé gái kia, lúc này liền gàokhóc lớn lên, khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, mở miệng cười: "SởCuồng có thể là đói bụng rồi, bổn vương phi dẫn nó tới chỗ bà vú búsữa!"
Mọi người đều gật đầu cười, đứa bé đói bụng nên khóc là rất bình thường. . . . . .
Vì vậy, trong đôi mắt của mỗ hài tử hàm chứa lệ quang, từng tiếng khóc thê thảm vang vọng cả đại điện, vẻ mặt không buông, nhìn đứa bé gái đángyêu kia, hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on nhưng vẫn bị mẫu thân mìnhôm đến hậu viện. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương ôm lấy đứa con lớn rõ ràng rất hiểu chuyện và trầm ổn, gật đầu một cái về phía mọi người:"Đa tạ chư vị đã cổ vũ! Trời đã tối, bổn vương cũng không giữ chư vị đại nhân nữa!"
Các tân khách gật đầu một cái, chắp tay cáo từ. . . . . .
Dạ Tử Lân cũng cười mở miệng: "Biểu huynh, trẫm hồi cung trước!"
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Tiền thưởng không có
- Quyển 1 - Chương 2: Vương phi thân thể cường tráng
- Quyển 1 - Chương 3: Hoàng thượng ta nguyện lấy thân báo đáp
- Quyển 1 - Chương 4: Chọn dưa chuột
- Quyển 1 - Chương 5: Bổn vương phi muốn đi nhà cầu
- Quyển 1 - Chương 6: Sao ngươi không vào hầm cầu mà ở
- Quyển 1 - Chương 7: Hiên Viên Vô Thương
- Quyển 1 - Chương 8: Thái hậu còn chưa chết?
- Quyển 1 - Chương 9: Ngươi có hiểu đạo lý không?
- Quyển 1 - Chương 10: Ngươi không bỏ ta , ta mới sợ !
- Quyển 1 - Chương 11: Giẫm lên thì thôi, lại vẫn nghiền vài cái
- Quyển 1 - Chương 12: Bị Hiên Viên Ngạo hãm hại
- Quyển 1 - Chương 13: Mắt muội muội bị vôi bắn vào hả ?
- Quyển 1 - Chương 14: Hoàng thúc sử dụng mỹ nam kế
- Quyển 1 - Chương 15: Này không phải cho lão nương hôn sao ?
- Quyển 1 - Chương 16: Để cho ái phi thất vọng rồi, bổn vương còn sống
- Quyển 1 - Chương 17: Vương gia, nếu không ngươi bỏ ta đi?
- Quyển 1 - Chương 18
- Quyển 1 - Chương 19: Bổn vương phi tính tình khiêm tốn
- Quyển 1 - Chương 20: Vương gia, nước miếng của ngươi đều đã phun lên đồ ăn rồi !
- Quyển 1 - Chương 21: Hiên Viên Ngạo, ngươi là chim gõ kiến?
- Quyển 1 - Chương 22: Dám đánh tỷ muội của ta, muốn chết!
- Quyển 1 - Chương 23: Bị đánh vẫn còn nói đáng đánh!
- Quyển 1 - Chương 24: Có sai, vậy cũng đều là lỗi của người khác !
- Quyển 1 - Chương 25: Ta chọn ai mới tốt đây?
- Quyển 1 - Chương 26: Đệ nhất hoàng hậu —— Vũ Văn Tiểu Tam!
- Quyển 1 - Chương 27: Vương gia, người thật đáng ghét!
- Quyển 1 - Chương 28: Người tới, vả miệng cho bổn vương phi !
- Quyển 1 - Chương 29: Tỷ tỷ đánh là muốn tốt cho muội!
- Quyển 1 - Chương 30: Chim gõ kiến, sống không lâu!
- Quyển 1 - Chương 31: Lại là tên ngắn dương thọ kia giở trò quỷ!
- Quyển 1 - Chương 32: Tướng quân, ngươi nên làm Thừa tướng
- Quyển 1 - Chương 33: Vương phi, mấy ngày nữa ngươi dâng mẫu hậu bức tranh thêu đi
- Quyển 1 - Chương 34: Chúng ta đi tìm Thương Thương làm nơi nương tựa
- Quyển 1 - Chương 35: Oa, thế nào mà ngã không đau ?
- Quyển 1 - Chương 36: Vương gia, đừng tới đây!
- Quyển 1 - Chương 37: Phủ tướng quân bị vương gia xem thường
- Quyển 1 - Chương 38: Vô Thương tức giận
- Quyển 1 - Chương 39: Có phải người ta làm cái gì sai phải không ?
- Quyển 1 - Chương 40: Rất muốn. . . . . . Cùng nàng cả đời!
- Quyển 1 - Chương 41: Dáng người Thương Thương không có đẹp như Hiên Viên Ngạo
- Quyển 1 - Chương 42: Gả cho ta có rất nhiều chỗ tốt!
- Quyển 1 - Chương 43: Bổn vương phi hồng nhan bạc mệnh
- Quyển 1 - Chương 44: Nàng muốn rộng lượng!
- Quyển 1 - Chương 45: Công tử, kết giao bằng hữu?
- Quyển 1 - Chương 46: Tự mình đề cử với Hiên Viên Mặc
- Quyển 1 - Chương 47: Tam vương gia thú tính quá
- Quyển 1 - Chương 48: Đều do Hoàng Thượng không có việc gì làm, đi làm bà mai!
- Quyển 1 - Chương 49: Nam nhân đều là không đáng tin
- Quyển 1 - Chương 50: Không thích, tặng cho Triệt được không ?
- Quyển 1 - Chương 51: Nhị vương phi khiêu khích
- Quyển 1 - Chương 52: Ném nàng ra ngoài cho bổn vương phi
- Quyển 1 - Chương 53: Đầu của ngươi bị lừa đá
- Quyển 1 - Chương 54: Canh bốn
- Quyển 1 - Chương 55
- Quyển 1 - Chương 56: Bổn vương phi hết thảy mạnh khỏe
- Quyển 1 - Chương 57: Mau nhanh đóng kỹ cửa lại
- Quyển 1 - Chương 58: Kể chuyện ở khách sạn : một hồi đoạn tụ
- Quyển 1 - Chương 59: Ta tên là Vũ Văn lão nhị
- Quyển 1 - Chương 60: Kẻ có tiền rón ra rón rén
- Quyển 1 - Chương 61: Chó cắn chó
- Quyển 1 - Chương 62: Chúc hoàng thượng lấp lánh hữu thần
- Quyển 1 - Chương 63
- Quyển 1 - Chương 64: Tiếc nuối duy nhất
- Quyển 1 - Chương 65: Có một chút yêu ngươi
- Quyển 1 - Chương 66: Đừng có kéo bổn vương phi như thể kéo một con lợn chết
- Quyển 1 - Chương 67: Hiên Viên Ngạo, trả lại thịt cho lão nương !
- Quyển 1 - Chương 68: Thọ yến của thái hậu ( một )
- Quyển 1 - Chương 69: Thái hậu thọ yến ( hai )
- Quyển 1 - Chương 125: Chương 28.2: Đứa bé, phó thác thân thế
- Quyển 1 - Chương 126: Chương 28.3: Đứa bé, phó thác thân thế
- Quyển 1 - Chương 127: Chương 29.1: Bảo bảo, mẹ dẫn ngươi đi tìm cha
- Quyển 1 - Chương 128: Chương 29.2: Bảo bảo, mẹ dẫn ngươi đi tìm cha
- Quyển 1 - Chương 129: Chương 29.3: Bảo bảo, mẹ dẫn ngươi đi tìm cha
- Quyển 1 - Chương 130: Chương 29.4: Bảo bảo, mẹ dẫn ngươi đi tìm cha
- Quyển 1 - Chương 131: Chương 30.1: Tái giá
- Quyển 1 - Chương 132: 30.2: Tái giá
- Quyển 1 - Chương 133: Chương 30.3: Tái giá
- Quyển 1 - Chương 135: Chương 31.2: Ta đã trở về!
- Quyển 1 - Chương 136: Chương 31.3: Ta đã trở về!
- Quyển 1 - Chương 137: Chương 31.3: Ta đã trở về!
- Quyển 1 - Chương 138: Chương 32.1: Một bạt tai + sức hấp dẫn
- Quyển 1 - Chương 139: Chương 32.2: Một bạt tai + sức hấp dẫn
- Quyển 1 - Chương 140: Chương 32.3: Một bạt tai + sức hấp dẫn
- Quyển 1 - Chương 141: Chương 33.1: Ẩn cư, đưa tiễn!
- Quyển 1 - Chương 142: Chương 33.2: Ẩn cư, đưa tiễn!
- Quyển 1 - Chương 143: Chương 33.3: Ẩn cư, đưa tiễn!
- Quyển 1 - Chương 144: Chương 34.1: Sinh đôi -Hiên Viên Tom và Hiên Viên Jerry
- Quyển 1 - Chương 145: Chương 34.2: Sinh đôi —— Hiên Viên Tom và Hiên Viên Jerry
- Quyển 1 - Chương 146: Chương 34.3: Sinh đôi —— Hiên Viên Tom và Hiên Viên Jerry
- Quyển 1 - Chương 147: Chương 35.1: Tranh giành
- Quyển 1 - Chương 148: Chương 35.2: Tranh giành
- Quyển 1 - Chương 149: Chương 36.1: Đầu ngón chân cao quý
- Quyển 1 - Chương 150: Chương 36.2: Đầu ngón chân cao quý
- Quyển 1 - Chương 151: Chương 36.3: Đầu ngón chân cao quý
- Quyển 1 - Chương 152: Chương 37.1: Tiệc đầy tháng, đoàn tụ
- Quyển 1 - Chương 153: Chương 37.2: Tiệc đầy tháng, đoàn tụ
- Quyển 1 - Chương 154: Chương 37.3: Tiệc đầy tháng, đoàn tụ
- Quyển 1 - Chương 155: Chương 38.1: Di truyền—tiểu Sở cuồng tham tiền
- Quyển 1 - Chương 156: Chương 38.2: Di truyền ——tiểu Sở cuồng tham tiền
- Quyển 1 - Chương 158: Chương 38.3: Di truyền ——tiểu Sở cuồng tham tiền
- Quyển 1 - Chương 159: Chương 39.1: Bổn vương sợ vợ
- Quyển 1 - Chương 160: Chương 39.2: Bổn vương sợ vợ
- Quyển 1 - Chương 161: Chương 39.3: Bổn vương sợ vợ
- Quyển 1 - Chương 162: Chương 40.1: Hai thần đồng
- Quyển 1 - Chương 163: Chương 40.2: Hai thần đồng
- Quyển 1 - Chương 164: Chương 40.3: Hai thần đồng
- Quyển 1 - Chương 165: Chương 41.1: Dù chết cũng không chia lìa!
- Quyển 1 - Chương 166: Chương 41.2: Dù chết cũng không chia lìa!
- Quyển 1 - Chương 167: Chương 41.3: Dù chết cũng không chia lìa!
- Quyển 1 - Chương 168: Chương 41.4: : Dù chết cũng không chia lìa! ( đặc sắc vs hoàn mỹ )
- Quyển 1 - Chương 169: Chương 41.5: Dù chết cũng không chia lìa! ( đặc sắc vs hoàn mỹ )
- Quyển 2 - Chương 1: Thọ yến của Thái hậu ( ba )
- Quyển 2 - Chương 2: Tướng quân mang theo gia quyến gây gổ cùng Thừa tướng
- Quyển 2 - Chương 3: Vốn là không quan hệ tới bổn vương
- Quyển 2 - Chương 4: Hiên Viên Vô Thương, không phải ngươi mới vừa muốn chết sao?
- Quyển 2 - Chương 5: Hai miếng thịt sau cùng
- Quyển 2 - Chương 6: Ai trên ai dưới
- Quyển 2 - Chương 7: Ngài thầm mến ta thật lâu rồi phải không?
- Quyển 2 - Chương 8: Thương thương, kinh nguyệt của chàng cũng đến rồi hả?
- Quyển 2 - Chương 9: Gà tây đổi làm Ninja rùa rồi hả?
- Quyển 2 - Chương 10: Như thế này không khỏi cũng quá coi trọng đi
- Quyển 2 - Chương 11: Ngươi trắng sạch
- Quyển 2 - Chương 12: Hôm nay là ngày lành
- Quyển 2 - Chương 13: Nam nhân dám khi dễ lão nương. Đúng là muốn chết mà
- Quyển 2 - Chương 14: Bổ nhào
- Quyển 2 - Chương 15: Ăn xong rồi, liền muốn chạy sao
- Quyển 2 - Chương 16: Gia Luật Trục Nguyên
- Quyển 2 - Chương 17
- Quyển 2 - Chương 18: Lão tử gọi là Liệt Thác Nhĩ Tư Thái
- Quyển 2 - Chương 19: Chính khí lẫm liệt? Trở thành"Ngọc Diện công tử"
- Quyển 2 - Chương 20: Vô Thương lùng bắt trốn phi
- Quyển 2 - Chương 21: Thương Thương cũng rất cường tráng khỏe mạnh, muốn thử không?
- Quyển 2 - Chương 22: Hiên Viên Vô Thương, cái người này
- Quyển 2 - Chương 23: Quyến rũ Tam nhi , đều là hồ ly tinh!
- Quyển 2 - Chương 24: Hiên Viên Triệt trở về
- Quyển 2 - Chương 25: Vô Thương tức giận, Phượng Phi Yên chết
- Quyển 2 - Chương 26: Xuất chinh, liên thủ lấy ra vật hy sinh!
- Quyển 2 - Chương 27: Để bổn vương phi nói cho ngươi biết, yêu cầu gả vào vương phủ
- Quyển 2 - Chương 28: Đứa bé, phó thác thân thế
- Quyển 2 - Chương 29: Bảo bảo, mẹ dẫn ngươi đi tìm cha
- Quyển 2 - Chương 30: Tái giá
- Quyển 2 - Chương 31: Ta đã trở về!
- Quyển 2 - Chương 32: Một bạt tai + sức hấp dẫn
- Quyển 2 - Chương 33: Ẩn cư, đưa tiễn!
- Quyển 2 - Chương 34: Sinh đôi - Hiên Viên Tom và Hiên Viên Jerry
- Quyển 2 - Chương 35: Tranh giành
- Quyển 2 - Chương 36: Đầu ngón chân cao quý
- Quyển 2 - Chương 37: Tiệc đầy tháng, đoàn tụ
- Quyển 2 - Chương 38: Di truyền tiểu Sở cuồng tham tiền
- Quyển 2 - Chương 39: Bổn vương sợ vợ
- Quyển 2 - Chương 40: Hai thần đồng
- Quyển 2 - Chương 41: Dù chết cũng không chia lìa!
- Quyển 3 - Chương 1
- Quyển 3 - Chương 2
- Quyển 3 - Chương 3
- Quyển 3 - Chương 4: Mẫu thân cứu mạng, phụ thân giết người!
- Quyển 3 - Chương 5: Đệ đệ, khả năng đây chính là yêu tinh đánh nhau trong truyền thuyết
- Quyển 3 - Chương 6: Phụ thân, mẫu thân là lưu manh!
- Quyển 3 - Chương 7: Cha, có phải người rất sợ mẹ không?
- Quyển 3 - Chương 8: Đại thẩm Đình Vũ, đệ đệ và ta sẽ dạy dỗ ngươi
- Quyển 3 - Chương 9: Trúng độc
- Quyển 3 - Chương 10: Đại thẩm Đình Vũ, người an tâm đi đi!
- Quyển 3 - Chương 11: Hợp tác, gả
- Quyển 3 - Chương 12: Muội muội không muốn ở phòng chứa củi? Vậy thì ở chuồng ngựa đi
- Quyển 3 - Chương 13: Hãm hại ngươi không cần có đạo lý!
- Quyển 3 - Chương 14: Tự gây nghiệt, không thể sống!
- Quyển 3 - Chương 15: Dạ Tử Mị, Dạ Tử Kỳ tự giết lẫn nhau
- Quyển 3 - Chương 16: Tam nhi, cuộc sống này không có cách nào sống được rồi!
- Quyển 3 - Chương 17: "Khách đến chơi" trong truyền thuyết
- Quyển 3 - Chương 18: Tiễn Đình Vũ đi tìm chết!
- Quyển 3 - Chương 19: Hôn lễ của hắn
- Quyển 3 - Chương 20: Đại Kết Cục
- Quyển 3 - Chương 21: Đại kết cục 2
- Quyển 3 - Chương 22: Đại kết cục 3
- Quyển 3 - Chương 23: Đại kết cục 4
- Quyển 3 - Chương 24: Đại kết cục 5
- Quyển 3 - Chương 25: Đại kết cục 6
- Quyển 3 - Chương 26: Đại kết cục 7
- Quyển 3 - Chương 27: Đại kết cục 8
- Quyển 3 - Chương 28: Đại kết cục 9
- Quyển 3 - Chương 29: Đại kết cục 10
- Quyển 3 - Chương 30: Đại kết cục 11
- Quyển 3 - Chương 31: Đại kết cục 12
- Quyển 3 - Chương 32: Đại kết cục 13
- bình luận