Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Quyển 2 - Chương 14: Bổ nhào
Dung nhan như cánh hoa đào của nam tử tuyệt mỹ hồng giống như muốn nhỏ ra máu . . . . . ."Tam. . . . . . Tam nhi. . . . . ."
"Cái kia! Ta không phải cố ý !" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong lập tức nhảy lên, quay sang ngửa cổ nhìn trời xanh , hu hu. . . . . . Ông trời ơi , đây là thế nào a ?
"Kia. . . . . . Cái kia. . . . . . Người ta biết Tam Nhi không phải cố ý . . . . . ." Hiên Viên Vô Thương nhếch môi mỏng lên , xấu hổ quay đầu không dám nhìn nàng.
" Ặc , cái kia. . . . . . Cái kia, " mỗ nữ cứ "Cái kia" một lúc lâu cũng không biết nên nói cái gì.
Hiên Viên Vô Thương càng là không biết như thế nào cho phải, thấy tờ giấy trên tay , liền nghĩ nói sang chuyện khác: "Tam nhi, đây là cái gì?"
Nói xong ánh mắt quét lên trên . . . . . ."Không nên nhìn!" Vũ Văn Tiểu Tam lại muốn bổ nhào qua, nhưng là ngẫm lại cảnh tượng vừa mới bổ nhào qua , do dự một chút không dám bổ nhào, vì thế. . . . . .
Ánh mắt đào hoa tà mị híp lại, nhìn chằm chằm nội dung trên bức tranh kia , trên mặt đỏ ửng dần dần rút đi, chỉ còn lại nguy hiểm , khóe miệng còn có một nụ cười xinh đẹp như hoa như có như không . . . . . .
"Này. . . . . . Thương Thương, người ta chính là tùy tiện vẽ tranh, tưởng tượng ra thôi mà , hơn nữa không có vẽ huynh , huynh hẳn là sẽ không để ý , đúng không? Hắc hắc. . . . . ." Mỗ nữ co rúm lại mở miệng, trên mặt đều là tươi cười lấy lòng.
Ngẩng đầu nhìn bộ dạng co rúm của nàng kia , dung nhan như cánh hoa đào không có biểu cảm gì , chính là nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt kia chợt lóe , làm cho người ta cảm giác vô cùng kinh sợ. . . . . .
Môi mỏng như cánh hoa khẽ mở: "Tam nhi. . . . . ." Giọng nói ôn nhu không giống như thanh âm của con người .
"Hả , có , có, có, có chuyện gì sao?" Đầu lưỡi của đích nữ nào đó bắt đầu lắp bắp .
" Sao việc này giống như Tam nhi có vẻ rất hiểu biết vậy nhỉ ?" Nhẹ giọng mở miệng hỏi, đáy mắt đều là ý cười mị hoặc nhân tâm .
Rất tốt! Bức tranh kia , hai nam nhân đều là thân không mảnh vải, vật tượng trưng cho nam tính cũng bị nàng vẽ ra giống như đúc , không khác gì thật !
Sau đầu của Vũ Văn Tiểu Tam chảy đầy mồ hôi : "Đó là bởi vì người ta nhìn xem nhiều thôi!" Sau khi nói xong, liền thấy trên mặt người kia lộ ra tươi cười diêm dúa lẳng lơ đến cực điểm , hoảng sợ che miệng lại, xong đời rồi !
Nàng kiếp trước xem qua rất nhiều truyện tranh đam mỹ , cho nên. . . . . .
"Nhìn xem nhiều?" Chuyện này làm cho trên mặt nam nhân đã nhiễm lên nhiều điểm thị huyết sáng rọi, lập tức ôn nhu ra tiếng, "Tam nhi là xem ở nơi nào ? Thấy quá người nào ?"
Hắn muốn trừ bỏ bộ phận nam tính của từng người một ! Cũng dám làm cho nữ nhân của hắn nhìn những thứ như vậy !
"Ặc , đều là xem từ sách !" Ăn ngay nói thật, quả thật là xem truyện tranh a , nàng cũng không có thấy quá người thật , chỉ chính mình vụng trộm tưởng tượng quá người với người thật thôi
" Sách đâu?" Cười mở miệng, chính là ý cười không đạt đáy mắt.
Sách ? Sách đều ở hiện đại a! Đúng rồi, Thương Thương đã nói bệnh tình của hắn cho nàng , nàng có nên kể chuyện mình xuyên không đến đây cho hắn hay không ?
Thấy nàng không nói chuyện, một bộ dạng suy tư , ý cười nơi khóe môi càng diêm dúa loè loẹt, còn luyến tiếc đem sách giao cho hắn!
"Cái kia , Thương Thương, huynh không biết là ta thật kỳ quái sao?" Nàng chợt mở miệng hỏi một câu như vậy .
Tươi cười liễm hạ, mày kiếm nhướn lên : "Kỳ quái?" Tuy rằng nàng bình thường biểu hiện quả thật rất kỳ quái, nhưng là hắn sớm đã thành thói quen rồi!
"Ặc , chẳng lẽ huynh không có nghe nói qua, trước kia Vũ Văn Tiểu Tam là người như thế nào à? Huynh liền tuyệt không kỳ quái ta vì sao sẽ đột nhiên biến thành như vậy?" Đôi mi thanh tú nhướn lên , cảm thấy hơi có bất mãn, này nha rõ ràng một chút cũng không quan tâm nàng!
Thốt ra lời này, biểu cảm nguy hiểm trên mặt hắn nguy biến mất không thấy, xuất hiện một chút đau lòng : "Thương Thương biết, bởi vì Ngạo nói những lời này, bức Tam nhi tự sát, mới khiến cho Tam nhi mất trí nhớ, rồi sau đó tính tình thay đổi ."
Có lẽ hắn sớm một chút gặp gỡ nàng, liền sẽ không để cho nàng bị Ngạo thương hại, tự sát, nàng là bị đả kích như thế nào mới có thể lựa chọn tự sát? Hắn chưa từng hỏi nàng , là không muốn chạm đến chuyện khiến nàng từng thương tâm, quên , đó là đi qua, tương lai, sẽ có hắn làm bạn nàng, sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương hại nàng.
"Ai nha, không phải , kỳ thực còn có nguyên nhân khác!" Thấy hắn có quan tâm chuyện trước kia của nàng , mỗ nữ tâm tình rất tốt.
"Nguyên nhân khác?" Có chút không hiểu.
"Ừ , kỳ thực ta. . . . . ."
"Thanh Loan nữ hoàng, ngài không thể vào !" Giọng nói của hạ nhân truyền đến, ngắt lời Vũ Văn Tiểu Tam , hạ nhân kia gấp đến độ phải chết, vừa mới hắn thấy Hi vương gia ôm tam vương phi đi hậu viện, bọn họ hai người có phải đang ...hay không . . . . . . Nếu là Thanh Loan nữ hoàng xông vào , chỉ sợ. . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, liền thấy bóng dáng của Phượng Phi Yên , đôi mi thanh tú nhíu lại , rất là mất hứng nhìn nàng.
Trên mặt Hiên Viên Vô Thương cũng mơ hồ xuất hiện một chút không kiên nhẫn . . . . . .
"Vô Thương! Tam vương phi!" Đáy mắt Phượng Phi Yên hàm chứa thâm ý khác tươi cười nhìn bọn họ, mới vừa rồi nàng thấy Hiên Viên Ngạo đi ra ngoài, cho nên càng là kiên trì xông vào, hoàng phu tương lai của nàng , cũng không muốn cho bất luận kẻ nào lây dính!
Hiên Viên Vô Thương vốn chuẩn bị mở miệng bảo nàng tự trọng, gọi hắn"Hi vương gia" , nhưng là nhớ tới Vũ Văn Tiểu Tam đã cảnh cáo hắn không được quan tâm các nàng, vì thế vẫn bình yên ngồi dưới đất, không có mở miệng.
Nhưng là hành động không phản bác của hắn , liền khiến cho Vũ Văn Tiểu Tam bất mãn càng cao ! Nha nha cái phi , kêu "Vô Thương" hắn cũng không nói cái gì, đây là nàng còn ở đây , nàng nếu không ở nơi này, hắn là không còn muốn gọi nàng ta một tiếng"Phi Yên" ?
Thấy Hiên Viên Vô Thương không có mở miệng phản bác, Phượng Phi Yên càng là vô cùng lên mặt, một mặt đường làm quan rộng mở nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .
Mỗ nữ cưỡng chế tức giận trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười đối với Phượng Phi Yên mở miệng: "Thanh Loan nữ hoàng không mời tự vào, có phải có chút không hiểu cấp bậc lễ nghĩa?"
"Ha ha. . . . . . Tam vương phi cùng Vô Thương một chỗ, chẳng phải là càng không có cấp bậc lễ nghĩa?" Cười mở miệng phản cao giọng, khóe môi hình thoi đều là tràn đầy khinh thường.
Vũ Văn Tiểu Tam này cho rằng nàng cũng là người của nữ tôn quốc sao? Đã là phụ nữ có chồng còn dụ dỗ hoàng phu tương lai của nàng, nếu không phải bởi vì Hiên Viên Mặc cảnh cáo, nàng đã sớm phái người giết nàng mấy trăm lần!
Nàng lời này vừa rơi xuống, ánh mắt hoa đào của nam tử tuyệt mỹ kia nhiễm lên ý lạnh thấu xương . . . . . .
"Là ai quy định cháu dâu không thể cùng thúc thúc nói chuyện với nhau ? Vương gia đều ngầm đồng ý , Thanh Loan nữ hoàng lại có nhiều ý kiến như vậy , không khỏi cũng quá xen vào việc của người khác thôi?" Vũ Văn Tiểu Tam cắn răng mở miệng, đáy lòng hận không thể đem Hiên Viên Vô Thương thiên đao vạn quả, giỏi lắm sao , loại thời điểm này thế mà không giúp nàng nói chuyện, thật sự là tức chết nàng rồi !
Nàng nào biết đâu rằng, Hiên Viên Vô Thương không giúp nàng mắng Phượng Phi Yên , là vì hắn đáp ứng quá không bao giờ nữa cùng các nàng nói nhiều một lời! Kể cả mắng chửi cũng là nói chuyện a!
"Tam vương gia tin tưởng tam vương phi như thế , vậy cử động lần này của tam vương phi chẳng lẽ không cảm thấy thẹn đối với tam vương gia sao?" Khóe môi Phượng Phi Yên hiện lên ý tứ trào phúng càng rõ ràng .
Lời này vừa rơi xuống, Hiên Viên Vô Thương đứng lên, chuẩn bị kêu hạ nhân vứt nàng đi ra ngoài, nhưng còn chưa có kịp mở miệng, chợt nghe giọng nói của Vũ Văn Tiểu Tam vang lên: "Bổn vương phi đi ngay, ta đây ngay thẳng , không thẹn với trời đất , càng không thẹn với lương tâm! Tự nhiên cũng không khả năng thẹn với vương gia!"
Hai người thấy Hiên Viên Vô Thương đứng lên, Phượng Phi Yên trong lòng vui vẻ, cho rằng hắn muốn cùng bản thân nói cái gì, cho dù khả năng không phải là lời dễ nghe , nàng cũng muốn nghe hắn nói. Vì vậy nam nhân tại trước mặt nàng, từ trước đến nay là lừa gạt đều lười có lệ, trực tiếp không nhìn.
Mà Vũ Văn Tiểu Tam cũng cùng Phượng Phi Yên lý giải thành một cái ý tứ, giỏi lắm sao ! Có cái gì muốn nói với nữ nhân này , ngồi nói đều không được còn muốn đứng nói! Làm chính thức như vậy , thật sự là tức chết nàng rồi !
"Vô Thương có gì muốn nói với trẫm nói sao?" Phượng Phi Yên lúc này không lại quan tâm tới Vũ Văn Tiểu Tam, treo một nụ cười bên một mặt ôn nhu mở miệng.
Nam tử mày kiếm nhíu lại , giữa lông mày tràn đầy phiền chán! Có chút không kiên nhẫn quét nữ nhân điên này. . . . . .
Nhưng là sự không kiên nhẫn của hắn dừng ở đáy mắt của Vũ Văn Tiểu Tam lại thành muốn nói gì đó với Phượng Phi Yên , lại ngượng ngùng mở miệng, có thể là ghét bỏ nàng ở trong này chướng mắt rồi !
Nghĩ đến đây, cảm thấy chua xót không thôi, cắn chặt răng, hung hăng mở miệng: "Các ngươi tán gẫu đi, ta về trước tam vương phủ !" Cái mũi đã là có chút lên men, đáng chết Hiên Viên Vô Thương, một giây trước mới cùng nàng tình ý triền miên, thề non hẹn biển, một giây sau lại là đức hạnh này !
Nàng thật sự là nhìn lầm hắn rồi !
Hung hăng vươn tay, muốn đem tranh trong tay hắn lấy lại, chuẩn bị cầm bức tranh nàng dốc hết tâm huyết rời đi. . . . . .
Hắn lại nhíu mày không buông tay, nha đầu kia, khẳng định lại hiểu lầm , bằng không sẽ không quyết định nói muốn đi về trước, còn làm cho bọn họ nói chuyện ! Làm cho bọn họ một mình tán gẫu? Hắn cũng không nhận ra nàng lại rộng lượng tới như vậy!
Vì thế túm mấy bức tranh không buông tay. . . . . .
"Buông tay!" Giọng nói mang theo âm điệu thét lên .
"Không buông !" Nhíu mày muốn mở miệng giải thích, vào lúc này, lại có hạ nhân vội vàng chạy tiến vào, ngắt lời hắn muốn nói . . . . . .
"Tam vương phi, nô tài tìm được ngài rồi !" Người nọ là một thái giám, thoạt nhìn hẳn là từ trong hoàng cung tới .
Vũ Văn Tiểu Tam lòng tràn đầy khó chịu, cũng rất là không kiên nhẫn quay đầu nhìn nhìn thái giám kia : "Tìm bổn vương phi có chuyện gì?" Ngươi tốt nhất là có chuyện gì trọng yếu đi !
"Là cửu công chúa, cửu công chúa bệnh nặng, muốn gặp tam vương phi!" Thái giám kia tràn đầy sốt ruột mở miệng.
"Cái gì? Tiểu Ly bệnh nặng?" Vũ Văn Tiểu Tam trừng mắt to, đã quên giật lại bức tranh trong tay Hiên Viên Vô Thương , vội vàng xông lên dắt tay thái giám kia.
Nam tử tuyệt mỹ đem ánh mắt dừng ở tay nàng đang cầm lấy tay của thái giám kia , lòng tràn đầy không vui! Hắn không thích nàng chạm vào nam nhân khác , cứ việc thái giám kia không phải là "Nam nhân" , nhưng hắn vẫn là không thích!
"Đúng vậy! Tam vương phi, tam vương gia đã nhờ thần y Mộ Vân Dật, tiến cung vì cửu công chúa khám và chữa bệnh , bệnh tình đã ổn định xuống dưới, nhưng bây giờ còn đang nói mê sảng, nói muốn gặp tam vương phi, cho nên thái hậu mới khiến cho nô tài đến mời ngài tiến cung!" Tiểu thái giám một hơi nói xong, đồng thời đầy mắt ngạc nhiên nhìn Hiên Viên Vô Thương. Vì sao hắn cảm thấy ánh mắt của Hi vương gia hình như là muốn ăn hắn?
"Được ! Bổn vương phi cùng ngươi tiến cung!" Nói xong bất chấp Hiên Viên Vô Thương và nữ nhân kia , đi theo thái giám liền đi ra ngoài, trên thực tế nàng thật để ý người kia, chỉ là tình huống vừa rồi đã thật rõ ràng , hai người bọn họ có chuyện muốn nói, Vậy nàng còn ở lại chỗ này làm gì? Huống chi Tiểu Ly là bạn tốt của nàng , sinh bệnh nàng tự nhiên mau chân đến xem!
Hiên Viên Vô Thương thấy nàng mặc kệ hắn , cũng không để ý mấy bức tranh , lúc này tức giận đến lồng ngực có chút phập phồng, này xú nha đầu, rõ ràng hoài nghi hắn cùng Phượng Phi Yên có cái gì, chỉ vì một Ly nhi đem hắn để lại đây , chẳng lẽ Ly nhi đã ở trong cảm nhận của nàng chiếm vị trí trọng yếu như vậy sao ? So với hắn còn muốn quan trọng hơn ? Nghĩ như vậy cảm thấy càng là tức giận , thậm chí có chút ghen tị!
"Ly nhi bệnh nặng, bổn vương cũng nên đi xem!" Lòng tràn đầy không vui mở miệng, đuổi kịp bước chân của nàng , kỳ thực là muốn tìm cơ hội giải thích với nàng một chút, luôn tức giận như vậy , sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của nàng.
Nghe hắn nói như vậy, mỗ nữ đưa lưng về phía hắn bước chân dừng một chút, nghĩ chớ không phải là vì muốn đi cùng nàng ? Lập tức lắc đầu, Ly nhi là cháu gái của hắn , hắn muốn đi xem là bình thường , bằng không làm sao có thể để một mỹ nữ như Phượng Phi Yên mặc kệ, đi theo nàng cùng đi đâu! Nghĩ mím mím môi, tiếp theo bước đi ra ngoài. . . . . .
Đi chưa được mấy bước lại nghe thấy giọng nói của Phượng Phi Yên truyền đến: "Trẫm cũng cùng mọi người đi nhìn xem cửu công chúa!"
Vũ Văn Tiểu Tam đợi lúc lâu , cũng không nghe thấy Hiên Viên Vô Thương ra tiếng tỏ vẻ không có hứng thú cùng Phượng Phi Yên cùng đi xem Tiểu Ly, càng thêm căm tức, quay đầu: "Hai người cùng đi đi! Bổn vương phi đi trước một bước!"
Nói xong đi nhanh ra ngoài, thở phì phì chạy lên xe ngựa của hoàng cung phái tới đón nàng . . . . . .
Tiểu thái kia giám cảm thấy không khí vô cùng quỷ dị, nhưng hắn dù sao cũng là nô tài, cũng không dám nói nhiều, vội vội vàng vàng đi theo Vũ Văn Tiểu Tam liền xông ra ngoài. . . . . .
Nhìn cỗ xe ngựa hoàng cung đi xa, mày kiếm của Hiên Viên Vô Thương hung hăng nhíu chặt lạ, quay đầu lòng tràn đầy không vui nhìn Phượng Phi Yên một chút , đã thấy nữ nhân kia tràn đầy ý cười nhìn hắn, cảm thấy càng là phiền muộn!
"Liên Sương, chuẩn bị xe ngựa !" Hiên Viên Vô Thương lạnh lùng mở miệng phân phó, có người có thể nghe được hàn ý trong lời nói kia , đồng dạng, cũng có người có thể nghe được hắn đang tức giận !
"Vâng !" Liên Sương lập tức phái người đi xuống đem xe ngựa của vương gia dắt tới, bởi vì vương gia của bọn họ có tính thích sạch sẽ, cho nên chưa bao giờ ngồi xe ngựa của những người khác , đồng dạng, cũng không có để cho bất kì kẻ nào ngồi quá xe ngựa của hắn, trừ bỏ tam vương phi kia !
Nghĩ bọn họ cũng có chút hoang mang không hiểu, nếu là sau này vương gia yêu tam vương phi , để nàng ngồi trên xe ngựa của hắn, vậy không gì đáng trách, nhưng là hắn nghe Đình Vân nói vương gia lần đầu tiên cùng tam vương phi gặp mặt, khiến cho nàng ngồi trên xe ngựa của bản thân , hay là này hết thảy đã sớm có nhất định?
Một chiếc xe ngựa hết sức xa hoa xuất hiện tại trước cửa thất vương phủ , Hiên Viên Vô Thương vài bước đi nhanh vượt qua đi, Liên Sương vì hắn xốc lên màn xe, hơi hơi khom người đi vào. . . . . .
"Trẫm hôm nay xuất cung không có mang xe ngựa, Vô Thương có thể đưa trẫm đoạn đường?" Nói xong ý cười nhẹ nhàng nhìn Hiên Viên vô Thương.
Ai nghĩ người nọ đúng là cũng không quay đầu lại ngồi vào trong xe, lạnh lùng mở miệng: "Xuất phát!"
Liên Sương sửng sốt, lúc này mới phản ứng kịp, ngồi trên lập tức giơ lên roi, xe ngựa liền ở trong sự chờ đợi của Phượng Phi Yên chạy vội mà đi, lưu lại vô số bụi đất . . . . . .
Liên Hoa nhìn nhìn Phượng Phi Yên, có lễ mà lại xa cách mở miệng: "Thanh Loan nữ hoàng, vương gia nhà chúng ta thích sạch sẽ, chưa bao giờ để bất kì ai bước trên xe ngựa của hắn, ngài vẫn là bản thân hồi hoàng cung đi! Nếu ngài có cần, thuộc hạ có thể vì ngài chuẩn bị một chiếc xe ngựa."
Vương gia tuy là một chút mặt mũi cũng không để lại cho Phượng Phi Yên, nhưng là bọn họ dù sao cũng là tâm phúc của vương gia , có cái gì phiền toái có thể giúp vương gia giải quyết tự nhiên là tốt nhất, đương nhiên vương gia đã biết rất có khả năng trách hắn nhiều chuyện, nhưng là bổn phận hắn hay là muốn làm a !
Phượng Phi Yên nhìn nhìn hắn, khóe môi gợi lên một chút cười ý tứ hàm xúc không rõ : "Vậy thì làm phiền rồi !" Vô Thương không để ý nàng, nàng cũng có thể xuống tay với người ở bên người hắn , từng bước một tới gần, một ngày nào đó, hắn sẽ nhận nàng!
Cho nên Liên Hoa này luôn luôn đi theo bên người hắn , thế tất không thể đắc tội!
Liên Hoa vừa nghe, đúng là có chút không hiểu ngẩng đầu, một quốc gia nữ hoàng đối hắn một hạ nhân như hắn nói"Làm phiền" , xem ra thật là yêu vương gia sâu vô cùng ! Nghĩ liền phân phó hạ nhân đi chuẩn bị xe ngựa cho nàng , cảm thấy tuy rằng tam vương phi kia tốt chơi hơn nhưng là nữ tử cao quý hữu lễ như vậy , có lẽ càng thích hợp vương gia nhà bọn họ hơn . . . . . .
, Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở bên trong xe ngựa, mặt đầy rối rắm và bất mãn! Tên Hiên Viên Vô Thương đáng chết này , tức chết nàng rồi ! Tức chết nàng rồi ! Tức chết nàng rồi !
Nàng chán ghét Phượng Phi Yên gọi hắn "Vô Thương" thân thiết như vậy , chán ghét! Chán ghét! Chán ghét!
Nghĩ ở trong xe ngựa hung hăng dậm chân, lập tức lại nghiến răng ken két!
Hừ, hai người các ngươi ở chung một chỗ đi thôi! Lão nương không cần ngươi nữa ! Bên trong hoàng cung còn có Long Ngạo Thiên chờ nàng , dù sao bọn họ cũng chỉ kém một chút duyên phận mà thôi !
Mỗ nữ ở trong lòng an ủi bản thân như vậy , nhưng lại thế nào cũng không thể xua hết chua xót trong lòng kia ! Đến mức nàng khó chịu cực kỳ. . . . . .
. . . . . .
Bên ngoài người đánh xe , một bên vung roi , một bên kỳ quái quay đầu nhìn nhìn vào trong màn xe ngựa , tam vương phi ở bên trong làm cái quỷ gì vậy?
Vì sao hắn vừa mới cảm giác xe ngựa lắc lư vài cái? Sàn xe còn rung rung vài cái? Kỳ quái nhìn một lúc lâu , cũng không lại xuất hiện tình huống quỷ dị kia , hắn mới quay đầu tiếp tục đánh xe chạy tiếp. . . . . .
. . . . . .
Đằng sau xe ngựa màu xanh , một chiếc xe ngựa xa hoa cực độ xa chạy nhanh đuổi theo . . . . . .
Hiên Viên Vô Thương lạnh lùng ngồi ở trong xe ngựa , nhìn nhìn bức tranh vẽ xuân cung đồ của Thẩm Lãng Phàm và Đình Vân trong tay , vốn chuẩn bị đem nó xé nát rồi ném, nhưng lại nghĩ nếu xé nát thì nha đầu kia tuyệt đối không tha cho hắn!
Do dự một lát, đem mấy bức tranh gấp lại , để vào trong tay áo. . . . . .
Hiện nay, lòng hắn tràn đầy lửa giận và chua xót! Chẳng lẽ Ly nhi đối với nàng mà nói, đã quan trọng hơn so với hay sao?
Nếu như thực là như vậy , hừ, liền tính là cháu gái của hắn , hắn cũng sẽ không thể nương tay !
Chợt , trong đầu nhớ tới một chuyện , lạnh lùng mở miệng: "Liên Sương."
Người đang ngồi ở ngoài màn xe đánh xe , vừa nghe giọng nói này của vương gia nhà bọn họ , chỉ biết là không có chuyện gì tốt, có chút co rúm lại mở miệng: "Vương gia, có chuyện gì vậy ?" Hắn làm chuyện gì đắc tội vương gia sao?
"Mấy ngày trước đây, tam vương phi ở hoàng cung Tây Uyển làm gì hả ?" Giọng nói ôn nhu không bình thường truyền đến, thậm chí còn xen lẫn một chút ý cười.
Nhưng chỉ có giọng nói ôn nhu mạnh mẽ, cùng ý cười trong giọng nói kia , làm cho mồ hôi lạnh sau lưng Liên Sương đều xông ra: " Chuyện này . . . . . . Vương gia, tam vương phi ngồi ở trên tường Tây Uyển suốt một buổi sáng, sau cửu công chúa đến , đề nghị tam vương phi đi gặp Long diệu thái tử . . . . . ."
Nói tới đây, lập tức đôi mắt hoa đào tà mị xẹt qua một tia ánh sáng lạnh, Hiên Viên Ly, thật sự quá tốt , bị bệnh kêu tên Tam nhi thì thôi, thế mà lúc tỉnh còn dám giựt dây Tam nhi cùng đi xem Long diệu thái tử! Chắc là ngày qua rất thoải mái rồi !
Liên Sương lập tức cảm giác được bên trong xe ngựa phát ra hàn ý, cảm thấy cũng vì cửu công chúa chảy một hồi mồ hôi lạnh!
"Còn có đâu ?" Thanh âm nhàn nhạt vang lên, không khó nghe ra hơi thở nguy hiểm .
"Còn có, tam vương phi đi vào nói chuyện với Long diệu thái tử một lát , bởi vì Long diệu thái tử võ nghệ cao siêu, thuộc hạ không dám tới gần tẩm cung của hắn quá, cho nên không có nghe rõ nội dung đối thoại . Tiếp theo lại ăn một bữa cơm, tam vương phi liền đứng dậy cáo từ , nhưng là sau này không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì , tam vương phi ở lại cửa điện của Long diệu thái tử đi tới đi lui, nói bọn họ thực sự là có duyên. . . . . ." Liên Sương nói xong, cảm giác trong xe ngựa hàn ý càng sâu.
Thân mình không tự chủ run lên một cái , tiếp tục mở miệng: "Sau này Long diệu thái tử vào thư phòng không nghĩ quan tâm tam vương phi, tam vương phi lại dùng thang trèo lên nóc nhà của Long diệu thái tử , nói bọn họ thực sự có duyên. . . . . ."
Nói tới đây, hắn cảm giác xe ngựa đều nhanh kết băng rồi !
"Cuối cùng, Long diệu thái tử trở về phòng ngủ, tam vương phi lại trèo lên cây, nhìn vào cửa sổ đối với Long diệu thái tử , nói bọn họ thực sự có duyên. Ngay sau đó còn nói vài câu về duyên phận , nghe qua rất có triết lý , cuối cùng hát một bài hát không biết tên , cũng là về duyên phận. . . . . ."
Liên Sương càng nói càng có một loại xúc đông muốn nhảy xuống xe ngựa tháo chạy . Bởi vì bên trong xe sự lạnh lẽo thật sự là quá nặng , hắn cảm thấy chính hắn cũng mau cùng xe ngựa kết thành băng rồi !
" Hát như thế nào ?" Giọng nói đè nén tức giận vang lên, trong lòng càng cảm thấy Long Ngạo Thiên giữ lại không được! Mấy ngày nữa liên quân Mông Man đế quốc tới . . . . . . Có lẽ hắn sẽ nghĩ biện pháp làm cho Long Ngạo Thiên lâm vào mai phục , rồi sau đó. . . . . .
"Dạ . . . . . . Bài hát đó rất kỳ quái, thuộc hạ chưa từng nghe qua!" Liên Sương nhớ tới bài hát đó, cả người nổi hết cả da gà !
"Bắt chước hát !" Liên Sương có một tài năng rất đặc biệt , đó là cao thủ về bắt chước ! Chỉ cần là thanh âm của người , liền không có hắn bắt chước không được , đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Liên Sương được trọng dụng !
Ặc , không phải chứ ? Bắt chước bài hát kỳ quái kia ? Tuy rằng hắn bắt chước được , nhưng hay là thôi đi, bọn họ hiện tại đang trên đường , ven đường có người đi đường, hắn cũng không muốn bị dân chúng dùng rau quả đập chết!
Vì thế, lần đầu tiên trong đời , Liên Sương nói dối vương gia nhà bọn họ : "Bài hát đó khó hát , thuộc hạ bắt chước không được , nhưng là thuộc hạ nhớ được lời của nó , hình như là gặp gỡ anh là duyên phận của em ....thân ái, thân ái, người yêu dấu ơi , giống như gió tuyết gì đó ..!"
Càng nói trên người Liên Sương càng nổi da gà , tam vương phi thế mà cũng dám hát ? Ca từ ghê tởm như vậy , mệt nàng hát được , hắn đọc ra mà còn cảm thấy ghê tởm cực kỳ!
Người yêu dấu ơi ? Ánh mắt đào hoa tràn đầy ý cười , và nồng đậm hơi thở nguy hiểm . . . . . . Tốt lắm, hắn thật chờ mong đại quân của Mông Man đế quốc , thật chờ mong thật chờ mong!
Chợt không nghe được giọng nói của vương gia , cũng cảm thụ không đến hàn ý , Liên Sương rất là kỳ quái quay đầu nhìn nhìn màn xe, có chút kinh ngạc, vương gia như thế nào? Chịu đả kích quá lớn, đã lười tức giận?
Nghĩ đến đây, một giọng nói quỷ mị vang lên: " Vậy , Liên Sương, ngươi có thể nói cho bổn vương , vì sao ngày đó ngươi không có đem việc này bẩm báo cho bổn vương ?"
Ngày đó Liên Sương báo lại , chỉ có mấy câu ít ỏi : tam vương phi hôm nay không có việc gì , chính là có bọn đạo chích định giở trò với nàng , nhưng giống như là kiêng kị cái gì mà không có ra tay.
Vì thế bọn họ liền tìm bọn đạo chích kia , tra ra là Vân phi cùng Thị Huyết cung.
Liên Sương thân mình run lên, suýt nữa chưa cho vương gia nhà bọn họ xuống xe ngựa đi: "Chuyện là , vương gia, ngài lúc đó sai bảo chúng ta đem mọi chuyện mà tam vương phi gặp được đều nói cho ngài, chuyện này là tam vương phi bản thân chủ động làm , cho nên không xem như gặp được , ngài không có dặn dò , cho nên thuộc hạ cũng không có lắm miệng!"
"Phải không?" Giọng nói tà mị vang lên, làm cho người ta nghe cũng nhịn không được tưởng rùng mình hai lần.
"Đúng vậy! Thuộc hạ đối vương gia chân thành trăng sao chứng giám, cho nên vương gia ngàn vạn không cần trách phạt thuộc hạ!" Liên Sương gật đầu như giã tỏi, còn thêm một câu thoát tội như vậy.
Kỳ thực hắn là cảm thấy chuyện này nhàm chán không có gì hay để nói , tam vương phi hành động trừ bỏ khiến cho Long diệu thái tử chán ghét , chắc cũng không có hiệu quả gì khác , mà nói cho vương gia nghe, lấy tính tình của vương gia , phái người giết Long Ngạo Thiên đều có khả năng. Cho nên hắn cảm thấy không cần phải vì một chuyện không có ý nghĩa gì , khiến cho Thái tử hữu quốc chết bất đắc kỳ tử, làm cho hai nước đại chiến.
Vì thế vương gia vừa hỏi như vậy , hắn liền chui chỗ trống, lợi dụng vương gia nói không được đầy đủ vội giải thích cho bản than , để đào thoát trách phạt. Một lần trách phạt, ít nhất đều là 100 roi, đánh cho nửa tuần xuống giường không được! Nhưng là nhiều nhất cũng là 300 roi, da tróc thịt bong, một lần hơn hai tháng, nằm ở trên giường nhàm chán muốn mốc meo!
Đó vẫn là bởi vì vương gia sẽ cho bọn họ thuốc trị thương tốt nhất , mới khỏi nhanh như vậy.
Ha ha. . . . . . Hắn nói như vậy , vương gia liền không có lý do trách phạt hắn thôi? Mỗ ám vệ vì bản thân thông tuệ ở trong lòng đắc ý không thôi! Trên mặt biểu cảm có chút tự đắc. . . . . .
"Liên Sương đối với mệnh lệnh của bản vương , thật sự là một chữ cũng nghe không thiếu, bổn vương không có căn dặn thì cũng không đề cập tới, không có dặn dò cũng không nhiều chuyện, hành vi không mang thêm phiền toái nào cho bổn vương làm cho bổn vương cảm giác vui mừng hết sức !" Một câu nói ôn hoà từ trong toa xe nhẹ nhàng bay ra.
Liên Sương nghe thấy vương gia nhà bọn họ ra vẻ đang khen ngợi hắn, ặc, cảm thấy có mồ hôi lạnh toát ra, lấy hiểu biết của hắn đối vương gia, vương gia tuyệt đối không có tốt nói chuyện như vậy , hơn nữa kết cục của hắn sẽ rất thê thảm. Bởi vì từ đáy lòng hắn đã xuất hiện một dự cảm rất không bình thường , quả nhiên. . . . . .
"Đã mọi hành động của Liên Sương đều phải có bổn vương ra lệnh mới làm, như vậy kể từ hôm nay, chỉ cần bổn vương không mở miệng sai bảo , ngươi sẽ không cần ăn cơm; chỉ cần bổn vương không mở miệng , ngươi cũng không cần uống nước ; chỉ cần bổn vương không mở miệng , ngươi đi nhà xí cũng miễn , nhịn đi!"
Một chuỗi "Chỉ cần bổn vương không mở miệng sai bảo " truyền ra đến, biểu cảm đắc ý trên mặt mỗ ám vệ kia chậm rãi cứng đờ, thẳng đến hoàn toàn vỡ tan. . . . . .
Vẻ mặt cầu xin đối với màn xe ngựa gào khóc lớn: "Vương gia, thuộc hạ biết sai rồi, ngài vẫn là phạt ta đi, đánh ta 300 roi đều được !" Hu hu. . . . . . Hắn làm sao đã quên, bọn họ là thế nào đều đấu không lại vương gia ! Không ăn cơm, không uống nước, không đi nhà xí ? Vậy không phải là đòi mạng sao? !
. . . . . .
Phía sau xe ngựa bọn họ , còn có một chiếc xe ngựa màu vàng sáng chạy theo. . . . . .
Phượng Phi Yên tà tựa vào toa xe , cặp phượng mâu híp lại, như là đang suy nghĩ cái gì. . . . . .
Nữ quan bên người nàng do dự mà mở miệng: "Bệ hạ, Hi vương gia không đem ngài để vào mắt , ngài làm như vậy đáng giá sao?"
Tiếng nói vừa dứt, "Bốp!" một cái tát đánh lên mặt nàng: "Làm càn! Chuyện của trẫm , khi nào đến phiên ngươi xen vào?"
Nữ quan kia lập tức quỳ xuống, trong toa xe nhỏ hẹp tự tát vào mặt mình: "Bệ hạ! Nô tì đáng chết! Nô tì đáng chết!" Ở trong lòng vô cùng phẫn hận bản thân lắm miệng, đây chính là chuyện riêng của bệ hạ , nàng một hầu tì nho nhỏ có thể lắm miệng à? Là nàng ỷ vào bệ hạ sủng ái có chút ỷ sủng mà kiêu rồi !
"Vô Thương là trẫm yêu thích, là hoàng phu tương lai của Thanh Loan quốc , các ngươi nhìn thấy hắn phải tôn trọng giống như nhìn thấy trẫm ! Nếu là lại để trẫm nghe thấy những lời ấy , trẫm diệt cửu tộc các ngươi ! Nghe hiểu chưa?" Tràn đầy tức giận mở miệng.
"Là, nô tì hiểu rồi !" Nữ quan kia không ngừng dập đầu, "Tạ bệ hạ! Tạ bệ hạ không giết !"
"Đứng lên đi! Lại có lần sau, đừng trách trẫm vô tình!" Lạnh lùng mở miệng, cặp phượng mâu kia tràn đầy ý lạnh.
" Vâng !" Nữ quan lập tức đứng lên, ở một bên hầu hạ .
Đế vương phượng mâu khép chặt, lập tức khóe môi gợi lên một chút cười không rõ ý tứ . . . . . . Thái độ của Hiên Viên Vô Thương đối nàng , nàng hiểu , làm hoàng đế, nàng cũng không phải là người không cần mặt mũi , nhưng là —— nam nhân như Hiên Viên Vô Thương như vậy , là đáng giá nàng không cần quan tâm , không để ý theo đuổi , bởi vì nam nhân kia , có tư cách kiêu ngạo!
Thanh Loan năm một trăm hai mươi bảy , là lễ đại điển đăng cơ của nàng , hắn đại biểu Hiên Viên đế quốc tiến đến chúc mừng, chính là quần áo trắng kia , một chút tươi cười phong hoa tuyệt đại , làm nàng quyết định không hắn không cưới!
Sau khi cầu hôn thất bại, nàng liền muốn dùng thủ đoạn cưỡng chế giữ hắn ở cạnh mình, toàn bộ quân đội Thanh Loan đế quốc đều xuất động , toàn thành cấm nghiêm, nơi hắn ở bị nàng phái người tầng tầng vây quanh giám thị, cuối cùng vẫn là để hắn chạy thoát!
Nam nhân như vậy , không chỉ có bề ngoài hấp dẫn nàng, năng lực như vậy , cũng là tuyệt đối không thể khinh thường!
Nếu là có thể lấy hắn làm hoàng phu, là nàng may mắn, cũng là may mắn của Thanh Loan quốc !
Trong tẩm cung của Hiên Viên Ly , nha đầu kia đã tỉnh lại , vừa nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam, liền cười hì hì mở miệng: "Tam Hoàng tẩu, tẩu đã đến rồi?"
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nhìn mọi người ở xung quanh, lúc này mới xoay người hành lễ: "Nô tì tham kiến hoàng thượng! Bái kiến mẫu hậu!"
Hiên Viên Mặc và thái hậu cùng nhau gật gật đầu, trên mặt là tràn đầy lo lắng, Ly nhi vừa mới tỉnh, lúc ấy ngự y đều thúc thủ vô sách ( bó tay) , thật sự là hù chết bọn họ rồi !
Nhìn nhìn Long Ngạo Thiên cùng Long Tử Nghiên, rất là hữu lễ gật đầu: "Long Diệu thái tử! Long Diệu công chúa!"
Long Ngạo Thiên gật gật đầu, cảm thấy có chút buồn bực, nữ nhân này hôm nay đột nhiên lại bình thường , mà Long Tử Nghiên cõi lòng đầy vui sướng nhìn nàng: "Tam vương phi tỷ tỷ, thật lâu không thấy !"
"Thật lâu không thấy!" Vũ Văn Tiểu Tam ở trong lòng cười lạnh, nàng ta chính là điển hình đánh vẫn chưa đủ ! Thật lâu không thấy? Nàng thật hy vọng cả đời cũng không gặp!
Bước sen nhẹ nhàng, đi thong thả đến bên giường Hiên Viên Ly : "Ly nhi, sao rồi ?"
"Ha ha. . . . . . Cũng không phải chuyện gì lớn , chính là đêm qua không biết thế nào đột nhiên nóng lên, mơ mơ màng màng ngủ mất , cũng không để ý , ai biết hôm nay lại phát sốt rồi !" Hiên Viên Ly cười ngọt ngào mở miệng, gương mặt khả ái bởi vì phát sốt mà cực kì tái nhợt.
Có chút đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu của nàng : "Ngươi nha đầu này , chiếu cố bản thân cho tốt ! Nóng lên thì gọi ngự y, bệnh thế hù chết hoàng tẩu !" Những lời này cũng không phải giả vờ , quả thật nàng sợ cũng không nhẹ, nàng ở cổ đại cũng không có nhiều bằng hữu, nếu nàng ấy có chuyện gì, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết bản thân mình sẽ thật khổ sở.
"Hì hì. . . . . . Cám ơn hoàng tẩu quan tâm, người ta đã biết!" Nàng nhẹ nhàng mở miệng, giờ khắc này Vũ Văn Tiểu Tam mới hiểu được vì sao Hiên Viên Mặc và mọi người đều rất yêu thương nàng , nàng như vậy đơn thuần đáng yêu, trong hoàng cung quả thật là ít có.
Sờ sờ đầu của nàng : "Đã biết là tốt rồi! Ta cũng không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh!" Mỗ nữ cũng không quên quấy phá mọi người .
"Cái gì ? Cái gì người đầu bạc tiễn người đầu xanh !" Hiên Viên Ly bật cười, trên mặt có chút oán trách.
Những người khác cũng là một mặt dở khóc dở cười. . . . . .
Thái hậu ở một bên cười mở miệng: "Tam nhi cùng Ly nhi nhận thức không lâu, cảm tình nhưng là thâm hậu, nha đầu kia bị bệnh ở trong mộng đều luôn luôn gọi con đấy!"
"Chẳng qua là hợp ý thôi!" Hôm nay , tâm tình Vũ Văn Tiểu Tam không tốt, cũng không muốn hàn huyên cùng thái hậu .
"Hoàng thượng, Hi vương gia đến đây, nói là vấn an cửu công chúa!" Hạ nhân báo lại.
"Còn không mau mời !" Thái hậu cười đến xán lạn.
Vũ Văn Tiểu Tam sắc mặt cũng là trầm xuống , chắc lại cùng Phượng Phi Yên đến đây đi? Nói đều nói không ít thôi? Cảm tình cũng tiến triển rất nhanh nhỉ ?
Cắn răng quay đầu, lại chỉ nhìn thấy một mình hắn , có chút kinh ngạc nhìn phía sau hắn , Phượng Phi Yên đâu?
Hiên Viên Vô Thương thấy nàng liếc về phía sau hắn , liền biết nàng muốn nhìn cái gì, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu kia, sẽ không có thể tin tưởng hắn một chút sao? Chẳng lẽ hắn Hiên Viên Vô Thương thoạt nhìn liền như vậy không đáng tin?
Hiên Viên Ly có chút kinh ngạc nhìn Hiên Viên Vô Thương, hoàng thúc đối nàng từ trước đến nay không thân thiện lắm a, hôm nay làm sao có thể đến xem nàng? Kỳ quái!
Hiên Viên Vô Thương nhìn nàng một cái, giọng nói tràn đầy từ tính vang lên: "Không có việc gì đi?" Thanh âm nghe qua lành lạnh , làm cho da đầu người ta có chút run lên.
Hiên Viên Ly hơi hơi run lên một cái, gượng cười mở miệng: "Hoàng thúc, Ly nhi không có việc gì!" Vì sao nàng cảm thấy hoàng thúc không phải là đến xem nàng, mà như là tới giết nàng, ánh mắt kia làm cho lòng nàng cảm thấy lành lạnh!
"Tốt lắm, đã Ly nhi không có chuyện gì , chúng ta sẽ không cần quấy rầy nàng nghỉ ngơi , đã đến bữa tối , mọi người liền cùng Lão Bà Tử này ăn bữa tối được chứ ?" Thái hậu cười mở miệng đề nghị.
Nói đều nói như vậy , mọi người tự nhiên là không có mở miệng phản bác. . . . . .
"Thái hậu thịnh yến, cũng không nên quên trẫm !" Giọng nói của Phượng Phi Yên từ ngoài cửa vang lên.
Thái hậu khẽ cười một tiếng: " Làm sao có thể quên Thanh Loan nữ hoàng đâu, sợ Thanh Loan nữ hoàng không chịu cho ai gia chút mặt mũi này thôi !"
"Ha ha ha. . . . . . Yến hội của thái hậu Hiên Viên đế quốc , Phi Yên làm sao dám không nể mặt! Thái hậu ngại chết Phi Yên rồi !" Nói chuyện, mắt xếch ẩn tình lại gắt gao nhìn chằm chằm Hiên Viên Vô Thương.
Mà Long Tử Nghiên kia , từ lúc Hiên Viên Vô Thương bước tới cửa , ánh mắt liền không có rời khỏi người hắn !
Vũ Văn Tiểu Tam thấy vậy càng là hung hăng cắn chặt răng, cũng bởi vì nàng rất chú ý tình địch , mà không có chú ý tới Hiên Viên Vô Thương từ lúc vừa vào cửa, cặp mắt hoa đào tà mị kia liền dừng ở trên thân thể nàng, không có chuyển đi quá.
Mọi người nói xong, liền cùng nhau rời khỏi tẩm cung của Hiên Viên Ly , đi ăn bữa tối, Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu lại nhìn Hiên Viên Ly liếc mắt một cái, mở miệng: "Tiểu Ly cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai hoàng tẩu trở lại thăm muội!"
Hiên Viên Ly cười gật gật đầu, lại chợt cảm giác được một đạo ánh mắt sắc bén quét đến trên thân thể nàng, quay đầu liền thấy ánh mắt khủng bố của hoàng thúc nhà mình , thân mình hơi hơi run rẩy. . . . . .
Trên bàn cơm thật dài kia , mọi người đều tự ngồi xuống. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương ngồi đối diện với Vũ Văn Tiểu Tam , cười nhìn nàng, trấn an cảm xúc của nàng . . . . . .
Phượng Phi Yên và Long Tử Nghiên vẫn là giống như trước kia , hai người nghênh ngang ngồi ở bên người Hiên Viên Vô Thương . . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam mày hung hăng nhéo nhéo, oán hận cắn răng cúi đầu dùng bữa!
Chợt , Long Tử Nghiên mở miệng: "Vô Thương ca ca, mấy ngày không thấy, gần đây được không ?" Câu "Vô Thương ca ca" này , càng làm cho Vũ Văn Tiểu Tam tức giận đến mức tóc suýt nữa thì dựng thẳng , quay đầu sắc mặt không tốt nhìn các nàng. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương cúi đầu gắp thức ăn, giống như không có nghe thấy , hoàn toàn coi thường!
Nhưng là Vũ Văn Tiểu Tam vẫn không thoải mái , bởi vì nghe thấy người ta gọi hắn là Vô Thương ca ca, thế nhưng cũng không mở miệng nói vài câu, còn hưởng thụ như vậy , thật sự là tức chết nàng rồi !
"Long Diệu công chúa nói chuyện vẫn là cẩn thận chút, Vô Thương là hoàng phu của trẫm , lúc nào thành ca ca của ngươi ? Trẫm nghe nói ở nam tôn quốc nữ tử đều rất có ý tứ , hôm nay vừa thấy công chúa, thật sự là không dám gật bừa! Nhìn xem, đem Vô Thương của trẫm sợ tới mức không dám nói tiếp nữa, lần sau công chúa muốn nói vẫn là chú ý một chút !" Phượng Phi Yên thấy Hiên Viên Vô Thương không có quan tâm Long Tử Nghiên, rất là lên mặt ở bên cạnh cầm đũa chen vào nói.
Sắc mặt của Long Tử Nghiên cứng đờ, rất là xấu hổ nhìn Hiên Viên Vô Thương, hi vọng hắn vì chính mình nói mấy câu giải vây, nhưng thấy hắn tao nhã ăn đồ ăn, đối với các nàng đều ngoảnh mặt làm ngơ, lúc này càng là cảm thấy xấu hổ!
Có chút thẹn quá thành giận đối với Phượng Phi Yên mở miệng: "Thanh Loan nữ hoàng cũng không cần hồ ngôn loạn ngữ, Vô Thương ca ca khi nào thành hoàng phu của ngươi ! Đường đường là Thanh Loan nữ đế còn sợ bản thân không gả ra được , thế nhưng dây dưa không ngớt cầu Vô Thương ca ca cưới ngươi, ta là công chúa còn cảm thấy hổ thẹn thay cho ngươi !"
"Long Diệu công chúa nếu có gan, nói lại một lần nữa xem ." Phượng Phi Yên nhẹ nhàng bâng quơ nhìn nàng, giống như lơ đãng, đáy mắt cũng đã động sát khí.
Long Tử Nghiên đang muốn mở miệng nói gì đó, đã bị Long Ngạo Thiên đánh gãy: "Tốt lắm! Tử Nghiên không hiểu chuyện, bản cung thay nàng hướng Thanh Loan nữ hoàng bồi tội! Còn mong nữ hoàng nể mặt bản cung, không cần so đo với nàng !"
Nói xong hơi cảnh cáo nhìn cô gái nhỏ không biết sống chết này liếc mắt một cái, nữ hoàng của một quốc gia , là có thể tùy nàng chế nhạo ở trước mặt nhiều người như vậy à? Nếu là thật sự chọc giận Phượng Phi Yên, chính là bản thân chỉ sợ cũng khó bảo toàn nha đầu kia!
Thấy ánh mắt cảnh cáo của hoàng huynh nhà mình , Long Tử Nghiên cũng tự biết nói lỡ, cúi đầu không có mở miệng.
Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng chọc đồ ăn trong chén mình , các nàng mở miệng một tiếng "Vô Thương" , rồi lại "Vô Thương ca ca" , thật sự là tức chết nàng rồi ! Hiên Viên Vô Thương, ngươi là hoa tâm đại cải củ! Ta đâm ! Ta đâm ! Ta đâm chết ngươi !
Đúng lúc này, Phượng Phi Yên gắp thức ăn bỏ vào trong chén của Hiên Viên Vô Thương : "Vô Thương, món ăn này trẫm biết, là một món ăn nổi tiếng của Dạ Mị quốc , tên là ‘ Kim Phượng hí Long ’, huynh nếm thử xem."
Hiên Viên Vô Thương rất là ghét nhìn đồ ăn trong chén của mình , thậm chí hận không thể nhìn cho đồ ăn kia biến mất ! Hắn thích sạch sẽ một cách rất nghiêm trọng , tự nhiên không thích người khác nhiều chuyện, gắp đồ ăn vào trong chén hắn !
Nhìn nhìn đồ ăn kia , đúng là cầm đũa đem nó vứt đi ra ngoài cũng cảm thấy bẩn, trong lúc nhất thời đúng là không biết nên làm thế nào cho phải. . . . . . Phượng Phi Yên thấy hắn trừng mắt nhìn đồ ăn, bộ dáng cầm đũa rất là do dự , cười mở miệng: "Vô Thương còn luyến tiếc không muốn ăn ? Ăn cũng không sao, trẫm lại gắp cho huynh!"
Lại gắp ? Nếu không phải hắn đáp ứng nha đầu kia không được nói chuyện với các nàng , cũng không quan tâm các nàng, hắn thật muốn đem nữ nhân này ném ra bên ngoài! Để cho nàng vĩnh viễn biến mất ở trước mặt mình!
Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe Phượng Phi Yên nói, và cơm trong chén vào miệng , thở phì phì nhìn bọn họ, thái hậu cùng Hiên Viên Mặc nghe thấy tiếng đũa chọc vào bát , rất là kinh ngạc quay đầu nhìn nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương cũng cảm thấy oan uổng phải chết! Hắn rõ ràng rất là ghê tởm! Nhưng lại cái gì cũng không có thể nói, nhìn đồ ăn trong chén , càng là không biết nên làm thế nào cho phải! Để hắn coi thường đồ ăn trong chén , trực tiếp gắp món ăn khác ăn, thật có lỗi, hắn khả năng ăn không vào, bởi vì chỉ cần nghĩ đến đồ ăn mà Phượng Phi Yên gắp cho hắn , hắn đã nghĩ phun!
Nhìn nhìn chén , muốn trực tiếp cầm chén ném đi , nhưng là xem xét đồ ăn trong chén kia , hắn là ngay cả bát cũng không muốn chạm vào! Rất ghê tởm rồi !
Thấy hắn vẫn là không ăn, Phượng Phi Yên lại gắp một miếng khác , bỏ vào trong chén của hắn , làm cho sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm, hận không thể trực tiếp đi ! Nhưng là cố tình hắn còn chưa có cùng nha đầu kia giải thích, cũng không thể đi!
Long Tử Nghiên ở một bên xem, khẽ cười một tiếng: " Theo ta thấy, Vô Thương ca ca là không thích đồ ăn mà Thanh Loan nữ hoàng gắp , Vô Thương ca ca, nếm thử ‘ Cẩm Tú Thanh Trúc ’ này, hương vị cũng là vô cùng tốt !"
Dứt lời đem đồ ăn để vào trong chén của hắn . . . . . .
Cái này làm cho sắc mặt của hắn đều đen như đáy nồi rồi ! Dạ dày còn giống như đang quay cuồng!
Nếu không phải hắn tu dưỡng tốt, hắn thật muốn nói tục!
Vũ Văn Tiểu Tam càng nhìn càng tức giận , nghĩ quay đầu, đối với Long Ngạo Thiên cười ngọt ngào : "Ngạo Thiên ca ca, chúng ta thật là có duyên, lại gặp!"
Thái hậu có chút nghi ngờ nhìn Vũ Văn Tiểu Tam liếc mắt một cái, đã thấy Vũ Văn Tiểu Tam đối nàng cười, cho nên không có nghĩ nhiều. . . . . .
Long Ngạo Thiên sắc mặt cứng đờ, mơ hồ có chút đau đầu, cũng cảm giác hết thảy đều rất là không bình thường, khóe mắt quét đến một người dùng ánh mắt cực kỳ bất thiện nhìn hắn, xấu hổ hướng Vũ Văn Tiểu Tam cười cười: " Ừ , là rất có duyên!" Nói xong cảm giác được ánh mắt bắn ở trên người hắn càng thêm khủng bố rồi !
Hiên Viên Vô Thương cảm thấy tức giận không thôi, trong đầu vang lên những lời mà Liên Sương nói với hắn lúc ở trên đường , có duyên? Hừ, quả thật là có duyên!
"Vô Thương ca ca!" Long Tử Nghiên ở một bên mở miệng.
Hiên Viên Vô Thương nhìn nhìn mỗ nữ kia ngay cả nháy mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm Long Ngạo Thiên, cảm thấy tức giận không thôi , đúng là ma xui quỷ khiến đáp lại Long Tử Nghiên một tiếng: " Ừ?"
Long Tử Nghiên nhất thời mừng rỡ như điên! Hiên Viên Vô Thương nói với nàng , nàng làm sao có thể không cao hứng! Ánh mắt Phượng Phi Yên mang theo một chút đố kị lướt qua Long Tử Nghiên, rất là khó chịu mở miệng: "Vô Thương?"
"Chuyện gì ?" Lại là lên tiếng.
Lúc nghe hắn nói " Ừ !" , mỗ nữ oán hận cắn chặt răng, lại nghe hắn " Chuyện gì ?" Lúc hai chữ này nói ra, một ngụm răng bạc suýt nữa cắn! Mặc dù ánh mắt vẫn là nhìn Long Ngạo Thiên, lại cảm thấy hận không thể đem Hiên Viên Vô Thương này chém thành tám khối !
Phượng Phi Yên vừa thấy hắn đáp lời nàng , hơn hắn Long Tử Nghiên một chữ, vì thế rất là đắc ý nhíu mày, nhìn nhìn Long Tử Nghiên.
Long Tử Nghiên hung hăng cắn răng: "Vô Thương ca ca, huynh không thích ăn ‘ Cẩm Tú Thanh Trúc ’ sao?"
Nam tử tuyệt mỹ ngẩng đầu, thấy ánh mắt Vũ Văn Tiểu Tam nhìn chằm chằm Long Ngạo Thiên, ghen ghét dữ dội nói : "Thích!"
Tay trái không cầm đũa ở trong tay áo bào nắm chặt thành quyền , trên nắm tay nổi gân xanh, hận không thể xông lên đem Long Ngạo Thiên bầm thây vạn đoạn!
"Thích" ? Vũ Văn Tiểu Tam nhét một miếng cơm, dùng sức ăn, nam nhân đáng chết , ta cho ngươi thích, cho ngươi thích đủ! Nghĩ nhìn về phía Long Ngạo Thiên ánh mắt càng thêm đắm đuối đưa tình.
"Vô Thương, vậy Kim Phượng hí Long ’ có hợp tâm ý huynh hay không ?" Phượng Phi Yên cắn răng mở miệng, món Kim Phượng hí Long này , tự nhiên còn có một tầng ý nghĩa khác nữa , Phượng tự nhiên chính là nàng, mà Long. . . . . .
Nhìn ánh mắt của nha đầu kia nhìn về phía Long Ngạo Thiên càng thêm đắm đuối đưa tình, từ trong kẽ răng bài trừ mấy chữ: "Tự nhiên hợp lòng ta !"
"Ha ha ha. . . . . ." Thái hậu thấy thế nhịn không được nở nụ cười, "Nữ hoàng cùng công chúa luôn nếm mùi thất bại, ai gia còn nghĩ là Vô Thương thật sự là ý chí sắt đá, cũng không nghĩ vẫn là bị cảm động , chẳng qua hai bé gái này đều ưu tú như vậy , Vô Thương thật sự là khó chọn !"
Mỗ nữ tức giận nên ăn cơm càng lớn tiếng! Hừ, hai người các ngươi còn không biết Hiên Viên Vô Thương hoa tâm đại cải củ kia trúng độc, lúc nào cũng có thể chết, thế mà vẫn nhiệt tình như vậy , ok! Các ngươi thích, lão nương tặng cho các ngươi, chúc các ngươi sớm ngày thủ tiết! Nghĩ là nghĩ như thế , trong lòng lại siêu cấp không thoải mái!
Long Tử Nghiên lập tức ném ra một quả bom: "Nếu là Thanh Loan nữ hoàng nguyện ý, Tử Nghiên nguyện ý làm nhỏ !" Lời này nói ra làm cho thái hậu đều có chút hâm mộ nhìn Hiên Viên Vô Thương , công chúa của một quốc gia , nguyện ý làm thiếp , đây là vinh quang cỡ nào a !
Phượng Phi Yên khóe môi kéo kéo , cười lạnh một tiếng, không đáp.
Nàng làm nữ hoàng, phế hậu cung chỉ cưới một mình hắn đã là thối lui đến không thể lui nữa rồi , không nói đến tôn nghiêm của nữ hoàng , chỉ nói một nữ nhân cùng một nữ nhân khác chia xẻ Hiên Viên Vô Thương, kể cả nàng thật sự không để ý thì Phượng gia cũng không khả năng đồng ý.
Mà Long Tử Nghiên chính là biết nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý, cho nên mới nói như vậy, để lấy lòng Vô Thương. Đáng tiếc chính là , Long Tử Nghiên coi thường trí tuệ của Hiên Viên Vô Thương , nếu là một chút kỹ xảo nho nhỏ này cũng nhìn không ra, vậy thì không là Hiên Viên Vô Thương rồi !
Quả nhiên, nàng rõ ràng nhìn thấy khi Long Tử Nghiên nói ra lời này sau, ánh mắt tà mị của Hiên Viên Vô Thương kia chợt lóe lên chán ghét!
Chuyện này làm cho Vũ Văn Tiểu Tam rốt cục lạnh nhạt không được , không lại nhìn Long Ngạo Thiên, mà là quay sang, rất là lo lắng nhìn Hiên Viên Vô Thương, nếu hai người kia đáp ứng cùng nhau gả cho hắn, hắn có đáp ứng hay là không đáp ứng?
Nếu so sánh với Phượng Phi Yên , thật tâm nàng không có tự tin! Hoặc là nói có chút tự ti. Hôm nay hai người các nàng nói chuyện với hắn hắn cũng nhất nhất đáp lại , nói nàng không lo lắng tuyệt đối là gạt người , hắn là người đàn ông đầu tiên mà nàng yêu , nàng cũng không muốn diễn một hồi bi kịch đau khổ vì tình giống như trong tiểu thuyết hay là trong phim truyền hình !
Long Ngạo Thiên có chút không vui nhìn Long Tử Nghiên liếc mắt một cái, nha đầu kia bình thường tỉnh táo cực kỳ, hôm nay làm sao lại lỗ mãng như thế ! Không giữ thể diện cho Long Diệu quốc không nói, còn tự cho là thông minh! Quá coi thường Hiên Viên Vô Thương rồi !
Thái hậu quét Phượng Phi Yên liếc mắt một cái: "Long Diệu công chúa một mảnh thiệt tình, nhưng là ai gia tin tưởng Thanh Loan nữ hoàng là nhất định sẽ không đáp ứng , đường đường là nữ hoàng của một quốc gia , sao có thể cùng người chung một chồng, ai gia nói có đúng?"
Phượng Phi Yên khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: "Đều không phải Phi Yên keo kiệt, quả thật có thương tổn quốc thể!"
"Lại nói tiếp Vô Thương cũng không nhỏ , đã hai mươi sáu , đều nói huynh trưởng vi phụ, trưởng tẩu vì mẫu, ai gia cũng nên quan tâm một chút chung thân đại sự của Vô Thương , bằng không tiên hoàng sẽ trách cứ ai gia này làm tẩu tử không xứng chức rồi ! Thanh Loan nữ hoàng và Long Diệu công chúa, Vô Thương hướng vào người nào? Nói xem, nếu là có thể, hôm nay sẽ đem việc vui này định luôn !" Thái hậu cười mở miệng, nếu là nàng, nàng sẽ lựa chọn Phượng Phi Yên, gả cho nữ hoàng sao không có thể diện, cũng so cưới công chúa không có thực quyền muốn tốt hơn .
Vũ Văn Tiểu Tam nghiến răng ken két , càng cảm thấy lão thái bà hẳn là sớm về tây thiên cực lạc đi mới phải , còn ngồi đây xen vào việc của người khác làm gì!
Nghĩ quay đầu hung hăng trừng mắt Hiên Viên Vô Thương, chờ nghe đáp án. . . . .
"Hoàng tẩu lo lắng quá nhiều , Vô Thương hiện nay còn không có ý định đón dâu !" Hiên Viên Vô Thương quét thái hậu liếc mắt một cái, nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu có chút xa cách.
Thái hậu lại vẫn là thân thiện mở miệng: " Hai mươi sáu rồi còn không đón dâu, ở đại lục này nam tử nào không là hai mươi tuổi liền thê thiếp thành đàn , Vô Thương chính là không vì mình , cũng muốn vì Hiên Viên bộ tộc !"
Mắt hoa đào híp lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm thái hậu, đúng là làm cho thái hậu cả người phát lạnh, hay là. . . . . . Chuyện kia hắn đã biết? Cho nên như vậy nhìn nàng?
Nhìn ánh mắt né tránh của nàng , đáy mắt Hiên Viên Vô Thương xuất hiện một chút khinh trào, chuyện kia , nếu không có hắn cố ý, nàng lại làm sao có thể đạt được? Chính là hiện nay nàng quan tâm như thế , dùng giọng điệu thân thiện nói với hắn, giống như rất để ý đến hắn hoàng đệ này , mới khiến cho hắn không kiên nhẫn.
Vũ Văn Tiểu Tam đợi một lúc lâu , cũng không thấy Hiên Viên Vô Thương mở miệng cự tuyệt, cho rằng thằng nhãi này là bị thái hậu thuyết phục, rất là mất hứng mở miệng: "Ta ăn no rồi ! Mẫu hậu, hoàng huynh, ta về trước tam vương phủ !"
Thái hậu đắm chìm ở trong sự lo lắng , cảm thấy hoảng loạn, liền không có quá để ý Vũ Văn Tiểu Tam, gật gật đầu: "Ừ , trở về đi! Bảo hoàng đế phái xe ngựa đưa con trở về!"
"Thái hậu, xe ngựa của tam vương phủ đã sớm chờ ở ngoài điện rồi !" Phượng Hoa cười mở miệng.
Thái hậu vừa nghe đã cười nói: "Ta đã nói Ngạo nhi xú tiểu tử kia khẳng định là để ý Tam nhi , Tam nhi mau trở về đi thôi!"
"Vâng !" Tâm tình sa sút lên tiếng, ở trong ánh mắt lo lắng của Hiên Viên Mặc đi ra ngoài, nha đầu kia hôm nay giống như có chút mất hứng a!
Long Ngạo Thiên nhìn bộ dáng sa sút của nàng kia , không biết sao, cảm thấy cũng hơi hơi có chút không thoải mái.
. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương nhìn nhìn đồ ăn làm cho hắn ghê tởm tới cực điểm trong chén mình kia , buông đũa xuống: "Bổn vương cũng ăn no , nếu là không có chuyện gì, trước hết hồi thất vương phủ !" Vốn là chuẩn bị ăn xong đi tìm nha đầu kia giải thích một chút nhưng là Ngạo xú tiểu tử kia , thế nhưng trực tiếp phái xe ngựa đón nàng đi rồi, thật sự là tức chết hắn rồi ! Xem ra chỉ có thể làm đầu trộm đuôi cướp !
"Hoàng thúc, nhanh như vậy liền ăn no rồi hả ?" Hiên Viên Mặc nhìn hắn, có chút hoài nghi, hắn cũng không thấy hoàng thúc ăn miếng nào.
Nam tử tuyệt mỹ lướt qua đồ ăn trong chén mình , Hiên Viên Mặc lúc này hiểu ý: "Khụ khụ. . . . . . Ăn no , vậy trẫm sẽ không lưu người , hoàng thúc tự tiện!" Hắn thế nào đã quên, hoàng thúc thích sạch sẽ, hơn nữa là thật nghiêm trọng !
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở trong xe ngựa, tựa vào toa xe , nếu nàng không đoán sai, hiện tại Hiên Viên Vô Thương đã bị thái hậu thuyết phục rồi, có lẽ chỉ vài ngày nữa là hôn lễ của hắn . Nếu nói vậy, vậy nàng là ai ? Người qua đường ?
Nghĩ có chút buồn bã , nàng sớm nên nghĩ đến, mỹ nam tử xuất sắc như vậy, sẽ không có khả năng thật sự muốn cùng nàng một đời một kiếp , ngẫm lại bản thân trước kia cho rằng hắn thật sự sẽ cùng nàng cả đời , thật sự cảm thấy bản thân hồn nhiên , quá buồn cười , nàng dựa vào cái gì mà tự tin như vậy ? Chỉ bằng nàng là một người xuyên không mà đến ?
Hiện nay trong đầu óc nàng trống rỗng , chỉ còn lại có một câu nói —— nàng thất tình rồi ! Hơn nữa, nàng phát hiện bản thân cũng không có tiêu sái như nàng tưởng tượng như vậy . . . . . . Chỉ cần nhớ tới hắn ở cùng với nữ nhân khác , từ đây cầm sắt cùng minh , nàng liền cảm giác bản thân đau lòng giống như sắp hít thở không thông! Nàng không nghĩ đưa hắn tặng cho bất luận kẻ nào, không nghĩ!
Đần độn trở lại vương phủ, thậm chí có chút nghiêng ngả chao đảo tiến vào tẩm cung mới mà Hiên Viên Ngạo chuẩn bị cho nàng . . . . . .
. . . . . .
"Vương gia, vương phi đã trở lại, tâm tình giống như không tốt lắm!" Ám Ảnh ở bên giường Hiên Viên Ngạo bẩm báo.
Mỗ vương gia trợn trắng cả mắt, tính khí của nữ nhân kia thay đổi còn nhanh hơn so thời tiết , tâm tình nàng không tốt tuyệt không kỳ quái! Quay đầu đối với Ám Ảnh mở miệng: "Không cần phải xen vào nàng."
"Vương phi còn giống như muốn rượu !" Ám Ảnh mở miệng lần nữa.
"Tùy nàng !" Nếu hắn đi can thiệp, mới có thể làm cho nàng mất hứng.
. . . . . .
"Tiểu thư, người đã trở lại? Người làm sao vậy?" Tiểu Nguyệt nhìn trông nàng kia như một du hồn , tiểu thư hôm nay trông giống như bị cái gì đả kích?
"Tiểu Nguyệt, mang rượu tới!" Lười trả lời nàng, thẳng mở miệng, rồi sau đó đem bạc trong lòng mình đều lấy ra, ném lung tung tới trên giường.
"Tiểu thư!" Tiểu Nguyệt có chút không hiểu.
"Bảo ngươi đi lấy ngươi phải đi lấy!" Phẫn nộ mở miệng thét lên.
"Vâng !" Tiểu Nguyệt đầy cõi lòng không yên đi lấy rượu, tiểu thư đến cùng làm làm sao vậy ? Ngay cả bạc mà nàng thích nhất đều tùy tiện ném ở trên giường như vậy !
. . . . . .
"Tiểu Nguyệt, người ta còn muốn uống. . . . . ." Mờ mờ ảo ảo mở miệng.
"Tiểu thư, người không thể uống nữa, lại uống người liền say!" Tiểu Nguyệt sốt ruột mở miệng, đến cùng là có chuyện gì xảy ra ! Tiểu thư giống như là mượn rượu tiêu sầu?
. . . . . .
"Vương gia, tam vương phi trở về tam vương phủ, giống như tâm tình không tốt !" Liên Sương đem tin tức mà thủ hạ truyền đến báo cho hắn.
Môi mỏng như cánh hoa đào cong lên một chút rồi cười ngọt ngào : " Ừ , đã biết." Nha đầu kia hiểu lầm , nếu là loại tình huống này tâm tình của nàng hoàn hảo, hắn mới hẳn là mất hứng.
Liên Sương có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, tam vương phi mất hứng thế nào giống như vương gia thật cao hứng? Này không phù hợp lẽ thường a, lập tức mở miệng: "Tam vương phi ở trong phòng mình uống rượu, hơn nữa uống rất nhiều , hạ nhân truyền lời tới đã có một lúc lâu , cho nên khả năng đã uống rất nhiều!"
"Cái gì?" Một trận gió thổi qua, đã là không có bóng dáng vương gia nhà bọn họ .
Mỗ ám vệ ở trong lòng châm chọc, vương gia, không phải là uống rượu sao? Có cần phải kích động như vậy không? ! Nghĩ nghĩ đến chuyện xế chiều hôm nay , nhận mệnh đi ám phòng lĩnh 100 tiên hình của hắn . . . . . .
. . . . . .
Vào phòng ngủ , liền thấy người kia đang uống đến say mèm ! Hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Nguyệt liếc mắt một cái: "Vì sao không ngăn cản nàng?" Giọng nói lạnh lẽo.
"Hi. . . . . . Hi vương gia, nô tì muốn ngăn cũng ngăn không được a!" Tiểu Nguyệt sợ hãi mở miệng.
"Đi ra ngoài!" Lạnh lùng mở miệng.
"Vâng!" . . . . . .
Đi đến cạnh nàng, giờ phút này nàng đã ghé vào trên bàn đang ngủ, miệng còn kêu: "Rượu, rượu đâu , mang rượu tới. . . . . ."
"Tam nhi, Tam nhi. . . . . ." Đẩy đẩy nàng, cảm thấy vô cùng ảo não, sớm biết rằng sẽ có kết quả này, hắn chính là bị dấm chua chết đuối cũng sẽ không thể quan tâm hai người kia !
Nàng mở mắt ra, nhìn hắn, lúc này bổ nhào vào trong lòng hắn gào khóc lớn: "Hu hu hu. . . . . . Thương Thương, huynh không cần ta , hu hu hu. . . . . ."
"Không có, Thương Thương không có không cần Tam nhi!" Hắn luốn cuống tay chân giúp nàng lau nước mắt, trái tim như là bị cái gì đâm vào , đau đớn khó nhịn.
"Huynh chính là không cần ta rồi ! Huynh là một người xấu xa , là kẻ bạc tình , huynh thích Phượng Phi Yên rồi. . . . . . Còn có, còn có Long. . . . . . Nấc. . . . . . Long Tử Nghiên. . . . . ." Thấy nàng càng nói càng lớn , qua không được bao lâu, có lẽ sẽ đem thị vệ vương phủ đưa tới.
Che miệng của nàng , ôm lấy nàng từ cửa sổ nhảy đi ra ngoài. . . . . .
. . . . . .
Tây giao, biệt viện của Hiên Viên Vô Thương .
Vốn là chuẩn bị mang nàng vào trong phòng , nhưng là nghĩ ban đêm có chút gió nhẹ, có thể giúp nàng tỉnh rượu, hắn liền mang nàng đến bãi cỏ ở hậu viện . . . . . .
Một mảng hoa bách hợp xanh um tươi tốt , một nam tử bạch y gắt gao ôm nữ tử trong lòng : "Tam nhi nghe lời, đừng náo, đừng náo. . . . . ."
Vũ Văn Tiểu Tam dùng hết sức đẩy ra hắn, hắn sợ thương tổn đến nàng, chỉ phải buông ra, bước chân của nàng ở trong ánh mắt lo lắng của hắn , lung lay thoáng động vài cái, mờ mịt nhìn hắn: "Hiên Viên Vô Thương, ngươi là hoa tâm đại cải củ, ta mắt bị mù mới có thể coi trọng ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Nấc. . . . . ."
Dung nhan tuyệt mỹ dở khóc dở cười , hắn làm sao thành hoa tâm đại cải củ rồi hả ? Chính là đáp lại các nàng mấy câu, cũng không tạo thành tội danh này đi?
"Được ! Được ! Tam nhi đừng náo, nói cái gì đều được. . . . . ."
"Hu hu hu. . . . . ." Nàng lại bắt đầu khóc lớn.
Khóc làm cho tim của hắn se lại , xông lên lôi kéo nàng: "Tốt lắm, tốt lắm, Tam nhi đừng khóc , Thương Thương không bao giờ chọc Tam nhi tức giận nữa , nàng đánh ta được không ?"
"Ngươi không phải là Thương Thương. . . . . . Nấc, ngươi không phải là Thương Thương, Thương Thương hiện tại đang ăn cơm với các nàng . . . . . Hu hu hu. . . . . . Thương Thương không cần ta rồi. . . . . ." Nói xong khóc đến càng thêm thương tâm.
Thấy nàng càng khóc càng thương tâm, hắn hiện tại hận không thể tìm bả đao đem chính mình chặt rồi ! Ôm nàng ôn nhu an ủi: "Thương Thương không bao giờ cùng các nàng ăn cơm nữa , Thương Thương về sau thấy các nàng sẽ chạy rất xa, Tam nhi nín khóc được không ?"
"Ta không tin!" Rống to một tiếng, "Thương Thương trước kia cũng đáp ứng ta không quan tâm các nàng , sau này vẫn là quan tâm , hu hu hu. . . . . ."
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Tam nhi, Thương Thương sai lầm rồi, sai lầm rồi, Tam nhi đừng khóc được không ? Thương Thương cầu nàng !" Hắn thật sự là không biết nên dỗ nàng như thế nào .
"Ta muốn khóc, ta sẽ khóc!" Nàng giống như điên cuồng thét lên.
Hắn đem cánh tay vươn ra: "Nếu không Tam nhi lại cắn ta được không ? Cắn đến khi nào Tam nhi không nghĩ khóc mới thôi!" Hắn nhớ được lần trước nàng khổ sở, hắn cho nàng cắn một ngụm nàng liền nguôi giận rồi !
"Không tốt!" Lớn tiếng mở miệng.
"Vậy muốn thế nào mới tốt?" Lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng , vội vàng mở miệng.
"Ta muốn ăn huynh ! Vậy huynh chính là của một mình ta rồi !" Nàng lớn tiếng mở miệng, sau khi nói xong ngây ngô cười một tiếng, "Ta trước kia sao lại không nghĩ tới chứ ?"
Dứt lời "Nấc" một cái, mặt cười dâm đãng, quay đầu nhìn hắn. . . . . .
Nhìn bộ dáng này của nàng , đột nhiên da đầu hắn có chút run lên: "Tam nhi, không cần xúc động, nghĩ rõ ràng lại nói được không?" Cảm thấy có chút lấm tấm mồ hôi, nàng say thành như vậy, làm sao có thể nghĩ rõ ràng!
"Người ta đã nghĩ rất rõ ràng rồi !" Nói xong liền bắt đầu túm vạt áo của hắn.
"Tam nhi, nàng tỉnh sẽ hối hận !" Hắn nhanh chóng đẩy ra nàng.
Này đẩy, làm nàng không có đứng vững, đặt mông ngồi vào giữa bụi hoa bách hợp : "Hu hu hu. . . . . . Thương Thương không cần ta , Thương Thương thật sự không cần ta rồi. . . . . ."
Thấy nàng bị đẩy ngã, còn vừa khóc lên, hắn lập tức ngồi xổm người xuống, còn chưa có kịp mở miệng, đã bị nàng đẩy ngã , gắt gao áp ở dưới thân. . . . . .
Nàng một mặt kiên định tháo đai lưng của hắn : "Hôm nay, người ta nhất định phải ăn huynh !" Kéo tới kéo lui vẫn là kéo không ra, tức thì một tay túm lấy vạt áo trước ngực hắn giật ra, thấy cái núm màu hồng mờ mờ ảo ảo trên làn da màu mật ong của hắn , chưa từng nghĩ nhiều liền cắn xuống. . . . . .
"Hí. . . . . . Tam nhi. . . . . ." Nam tử phát ra một tiếng than nhẹ khó nhịn . . . . . .