Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi - Quyển 2 - Chương 28: Đứa bé, phó thác thân thế
Chương trướcHãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Quyển 2 - Chương 28: Đứa bé, phó thác thân thế
"Ý là rất biết đánh giặc, Thương Thương không phải là rất biết đánh giặc, cho nên phải có một thủ hạ biết đánh giặc. Tam nhi ăn cơm, đừng để ý đến bọn họ!" Vừa nói vừa đút cơm cho Vũ Văn Tiểu Tam, Đình Vân ở phương diện binh pháp rất có thiên phú, đây cũng là nguyên nhân mình nhặt hắn ta trở về. Hắn là người, không phải thần, bày binh bố trận không có bao nhiêu người hơn được Hiên Viên Vô Thương hắn, nhưng hắn lại không am hiểu đoàn kết trên dưới lòng quân, cho nên để Đình Vân giúp hắn quản.
Miệng Vũ Văn Tiểu Tam chứa đầy cơm quay đầu nhìn Đình Vân một chút, khó trách có lúc cũng cảm thấy tên này rất có khí thế! Tiểu Nguyệt thật là có ánh mắt mà!
"Thương Thương, gả Đình Vân nhà chàng cho Tiểu Nguyệt nhà ta có được không?" Vũ Văn Tiểu Tam cứ như vậy không coi ai ra gì lớn tiếng mở miệng.
Nét mặt của tất cả mọi người đều cứng đờ, không thể tưởng tượng nổi nhìn sang bên này. Tiểu Nguyệt vừa nghe đã biết là một nữ nhân, tại sao muốn gả nam tử cho cô gái hả? Có phải Hi vương phi đó nói ngược rồi không?
Hiên Viên Vô Thương vừa nghe, hai mắt liền tỏa sáng, nhanh lên một chút ném cái Tiểu Nguyệt đó ra, tránh cho luôn quấn lấy Tam nhi của hắn! Mắt Đình Vân cũng đầy mong đợi nhìn sang bên này, lần đầu tiên cảm thấy Vũ Văn Tiểu Tam này cũng không tệ lắm!
Đang lúc Hiên Viên Vô Thương sắp đồng ý, Vũ Văn Tiểu Tam nhíu mày một cái: "Hay là thôi đi!" Tên Đình Vân này trước kia luôn chống đối với nàng, không thể gả Tiểu Nguyệt cho hắn!
Lần này mặt của Đình Vân xụ xuống, chỗ tối có một người, khóe môi lạnh nhạt nâng lên một nụ cười. . . . . .
Xem ra lấy lòng vương phi mới là trọng điểm!
"Tam nhi mới vừa nói gả Đình Vân cho Tiểu Nguyệt mà, tại sao đột nhiên lại không chịu nữa!" Mặt mỗ nam đầy khó chịu, lời nói kia cũng làm cho người nghe như muốn ngã quỵ —— gả Đình Vân cho Tiểu Nguyệt?
Nàng tiến tới bên tai của hắn, nhẹ giọng mở miệng: "Ngày đó ta đi tìm chàng, tên Đình Vân này lại muốn ngăn ta ở ngoài cửa, còn nói ta phải tự trọng! Cho nên người ta không thích hắn!"
Thấy nàng tiến tới bên tai Hiên Viên Vô Thương nói chuyện, làm trên người Đình Vân toát cả mồ hôi lạnh, không phải là muốn nói ra chuyện hôm đó mình định cản nàng chứ? Vậy Vương Gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn!
Quả nhiên, không lâu lắm đã nhìn thấy Vương Gia nhà mình dùng ánh mắt cực kỳ kinh khủng nhìn mình, khóe môi còn nâng lên một nụ cười xinh đẹp. Hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Đang lúc hắn cho là mình dữ nhiều lành ít, vương phi không biết lại nói cái gì bên tai Vương Gia, nụ cười bên môi của Vương Gia rút đi, hừ lạnh một tiếng nhìn hắn.
Lần này mỗ thị vệ càng toát thêm nhiều mồ hôi đến nỗi thấm ướt toàn thân, xong rồi! Xong rồi!
Ăn xong một bữa cơm, mấy người liền đi doanh trại, Hiên Viên Vô Thương suy nghĩ một chút: "Tam nhi, chúng ta đi chơi có được không?" Chuyện đại chiến cứ giao cho bọn Ngạo làm.
"Không được, người ta cũng muốn đi đánh giặc!" Hắc hắc, lại nói nàng cho tới bây giờ cũng chưa có đánh giặc đâu!
Mày kiếm nhíu chặt, trong đôi mắt tà mị như hoa đào tràn đầy không vui: "Đánh giặc không có gì đẹp mắt!" Nhất định sẽ hù dọa nàng!
"Chỉ xem một chút thôi, có được hay không?" Nói thế nào ta cũng là một người xuyên không, không có làm được đại quan đã đủ tiếc nuối rồi, nếu đến cả chiến trường cổ đại cũng không được thấy, đây là một chuyện mất mặt cỡ nào chứ!
"Được!" Bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi của nàng, luôn không có biện pháp đối với nàng!
. . . . . .
Hiên Viên Ngạo, Long Ngạo Thiên và Đình Vân đang thương nghị quân tình ở bên kia, mà Hiên Viên Vô Thương ôm nàng ngồi ở phía dưới, nhìn thấy mí mắt nàng đang đánh lại với nhau, rốt cuộc không nhịn được nhẹ giọng hỏi: "Tam nhi, gần đây nàng có cái gì không thoải mái không?"
Không thoải mái? Nàng liếc mắt nhìn hắn một chút: "Hình như không có!"
Trên dung nhan như cánh hoa đào tràn đầy thâm sắc, không biết là đang nghĩ cái gì.
"Thế nào, chàng hi vọng ta không thoải mái sao?" Sắc mặt mỗ nữ trong nháy mắt liền khó coi, nhìn lên hắn. Đặc biệt sao? Mới ở chung một chỗ có mấy ngày, người này liền hy vọng thân thể nàng khó chịu, muốn nàng chết để cho hắn kiếm người khác phải không?
Thấy sắc mặt nàng không đúng, cũng biết nàng lại nghĩ nhiều rồi, cười khổ một tiếng: "Làm sao có thể!" Nói xong cũng không nói tiếp, chỉ là ôm nàng. Môi mỏng như hoa anh đào mím chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trong lòng Vũ Văn Tiểu Tam ‘lộp bộp’ một tiếng, không phải là thân thể của nàng xảy ra điều gì khác thường chứ? Lại nói gần đây đúng là càng ngày càng thích ngủ.
Môi mỏng lạnh lẽo của Hiên Viên Ngạo mím chặt, suy nghĩ kế sách đối phó với địch, đợi suy nghĩ xong, quay đầu nhìn sang bên kia thấy hai người đang tựa vào nhau. Trái tim xẹt qua một tia đau nhói, rồi sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, không dám nhìn nữa.
"Vương Gia, Gia Luật Trục Nguyên dẫn binh công thành!" Một tiểu binh báo lại.
Lần này rốt cuộc Vũ Văn Tiểu Tam có chút kỳ quái chuyện bắt giam Gia Luật Trục Nguyên là sao? "Thương Thương, Gia Luật Trục Nguyên làm sao á?"
Trong nháy mắt trên dung nhan như cánh hoa anh đào tràn đầy ý lạnh, rất bất mãn nhìn nàng, rồi sau đó giống như hết sức uất ức đáp lời: "Chẳng lẽ Tam nhi không biết Gia Luật Trục Nguyên là vua của Mông Man đế quốc sao?" Lại còn nhớ tới Gia Luật Trục Nguyên!
Ặc, nếu nàng biết sớm thì sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến này rồi, dầu gì nàng và Gia Luật Trục Nguyên cũng đã kết bái, hai bên đều có quan hệ, nên tất nhiên sẽ không giúp ai! Thấy bộ dáng nàng suy nghĩ sâu xa, hắn càng thêm bất mãn, cắn răng mở miệng: "Chúng ta trở về phòng, để cho bọn họ đánh đi, không cho nhìn!"
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn, một ma trảo liền bò lên, thật trơn bóng! "Thương Thương, chỉ nhìn một chút thôi, ta bảo đảm không nói gì hết!" Mỗ nữ một bộ dáng chỉ trời thề thốt, giờ phút này đám người Hiên Viên Ngạo đã đi ra ngoài.
Suy nghĩ một chút, có lẽ trận đầu Gia Luật Trục Nguyên sẽ không đích thân ra tay, thở dài một cái, ôm nàng vững vàng đi ra ngoài. . . . . .
"Thương Thương thật tốt!" Vừa nói vừa vẽ vòng vòng ở ngực hắn, đồng thời ở đáy lòng suy nghĩ làm sao để lát nữa mình sẽ không buồn ngủ.
Nàng cứ vẽ vòng vòng, nhưng hắn đã đồng ý sẽ không khi dễ nàng, vì vậy người nào đó bị cấm dục rất nhiều ngày, sắc mặt bỗng cứng đờ, trong đôi mắt tà mị như hoa anh đào dính vào một tia lửa dục, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt cũng phá lệ mà câu hồn đoạt phách, trong giọng nói từ tính mang theo chút lười biếng vang lên: "Tam nhi. . . . . ." Cái gì cũng chưa nói, nhưng lại đầy ám hiệu!
Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cứng đờ, cười gượng hai tiếng, ngay lập tức rút tay của mình về.
"Tam nhi, một ngày nào đó người ta sẽ nhịn đến hỏng đấy!" Hắn làm bộ đáng thương nhìn nàng, hy vọng có thể chiếm được chút đồng tình.
"Khụ khụ. . . . . ." Mỗ nữ mất tự nhiên di chuyển ánh mắt qua một bên, "Nhịn hỏng thì không thể dùng, ta sẽ đi tìm người khác!"
Lập tức cảm giác được bên hông siết chặt, âm thanh cắn răng nghiến lợi của người nào đó truyền đến: "Nàng dám!"
"Không phải chàng nói là chàng nhịn đến muốn hỏng rồi sao? Chàng nhịn hỏng, ta không tìm người khác, chẳng lẽ phải làm quả phụ sao?" Vũ Văn Tiểu Tam dường như rất nghiêm túc hỏi hắn, chẳng qua đáy mắt lại không che giấu được ý cười.
Trong nháy mắt sắc mặt người trước mắt đã trở nên cực kỳ khó coi, cắn răng mở miệng: "Yên tâm, thân thể Thương Thương cường tráng, nghẹn dễ dàng, không hư được!"
Lời này vừa rơi xuống, chỉ nghe thấy tiếng cười réo rắt của cô gái vang lên, nghe như tiếng của chim hoàng anh. . . . . .
Dáng người lãnh ngạo trước mặt khẽ cứng đờ, khóe môi lạnh lẽo nâng lên một nụ cười nhạt, che lại bi thương nơi đáy mắt, rồi sau đó lần nữa cất bước rời đi.
Hiên Viên Triệt hoạt bát đi theo bên cạnh hắn, đáy mắt như lưu ly xẹt qua một tia thâm ý, cuối cùng lại không mở miệng.
"Không cho cười!" Giống như mất hứng nhìn tiểu nữ nhân trong ngực đang cười điên cuồng.
"Vẫn cười! Ha ha. . . . . ."
. . . . . .
"Hiên Viên Ngạo, tên tiểu nhân hèn hạ này, lăn ra đây cho lão tử!" Ngoài thành truyền đến tiếng mắng chửi của A Cổ Đạt Mộc.
Một tiểu tướng mặc áo giáp trắng tiến lên, quát to về phía tường thành: "A Cổ Đạt Mộc, đừng hồ ngôn loạn ngữ(1), Vương Gia chúng ta là người quang minh lỗi lạc, khi nào thì hèn hạ giống các ngươi!"
"Ha ha ha. . . . . ." A Cổ Đạt Mộc cười to vài tiếng, binh sĩ phía sau hắn cũng cười ầm lên theo "Hay cho câu người quang minh lỗi lạc! Ngươi đi hỏi hắn một chút, lúc vận chuyển lương thảo đã hèn hạ cỡ nào!"
Sắc mặt của Vũ Văn Tiểu Tam tối sầm! Đặc biệt sao? Vốn là muốn không quản đến chuyện của bọn họ nữa, nhưng mà tên này lại dám ở trước mặt mọi người mắng chủ ý của nàng là hèn hạ?! Thật là buồn cười!
Rất tức giận chui từ trong ngực Hiên Viên Vô Thương ra ngoài, chạy lên trên cổng thành: "Lúc vương gia chúng ta vận chuyển lương thảo đã nói đó là lương thảo, là ngươi lấy tâm tiểu nhân đo bụng quân tử, cho đó không phải là lương thảo! Vương Gia chúng ta là người chính phái, nói một là một, nói hai là hai, chính ngươi hèn hạ xảo trá, còn suy đoán ác ý cho Vương Gia chúng ta, không chiu đến cướp lương thảo thì thôi, còn ở chỗ này kêu la cái gì. Ta là một nữ nhân cũng phải xấu hổ thay cho ngươi!"
Ách. . . . . . Tất cả tướng lãnh cũng quay đầu nhìn Hi vương phi, không phải đâu? Thì ra Vương Gia quyết định dùng quỷ kế của nàng để vận chuyển lương thảo, nhưng làm sao lại có thể giải thích thành vì Vương gia là người chính phái, nói một là một, nói hai là hai chứ?
Khóe môi như hoa anh đào của Hiên Viên Vô Thương nâng lên một nụ cười khẽ, nhìn bóng lưng nàng khoa tay múa chân rống to.
Đôi mắt như lưu ly của Hiên Viên Triệt thoáng qua một nụ cười nhạt, nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác để che giấu.
Môi mỏng lạnh lẽo của Hiên Viên Ngạo hơi nhếch lên, nàng vẫn như vậy, chỉ là quan hệ của hắn và nàng, đã không còn như vậy.
A Cổ Đạt Mộc vừa nghe, suýt nữa giận đến ngất đi! Mặc dù cảm thấy nữ nhân kia khá quen, nhưng vì cách quá xa, nên cũng không nhớ ra.
A Cổ Đạt Mộc hắn nổi danh trung hậu thật thà, được gọi là mãnh tướng quân đệ nhất đại lục! Được xưng là "Đệ nhất" bởi vì mặc dù hắn không giỏi về tâm kế, nhưng về giết địch hắn có rất ít địch thủ.
Mà "Mãnh tướng quân" nói đúng hơn là một cây rỗng ruột, thế nào đột nhiên hắn thành hèn hạ xảo trá rồi hả? (rỗng ruột chỗ này là nói A Cổ Đạt Mộc là một người thẳng tính, giống như ruột để ngoài da ấy)
"Ngươi là một nữ nhân, không trở về nhà sanh con, chạy đến chiến trường làm gì? Không lẽ nam nhân Hiên Viên đế quốc đều chết sạch rồi, nên mới để một nữ nhân như ngươi ra ngoài, thật mất mặt? Ha ha ha. . . . . ." Lời này là một tiểu tướng sau lưng A Cổ Đạt Mộc nói.
Sau khi nói xong, trong nháy mắt sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam vặn vẹo!
Trên người Hiên Viên Vô Thương cũng tỏa ra sát ý. . . . . .
Cười lạnh một tiếng, tuy so với nam nhân thì nàng là một nữ nhân cao quý hơn nhiều. Nhưng ở tại cổ đại vạn ác này, mặc kệ nàng nói thế nào thì mọi người cũng sẽ không tán thành nàng, nhưng: "Chỉ bằng các ngươi cũng muốn mắng chửi với binh sĩ của Hiên Viên đế quốc ta sao? Các ngươi cũng quá coi trọng mình đi?"
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt đám người đang cười ầm ở bên kia liền hoàn toàn yên tĩnh!
Bọn nam tử bên này cũng đều quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, không nghĩ tới Hi vương phi lại có kiến giải như thế, để mắt đến bọn họ như vậy!
Vì vậy, hình tượng mỗ nữ ở trong lòng những binh lính này, cứ dễ dàng tăng lên như vậy! Chúng tướng sĩ Hiên Viên đế quốc ở cửa thành cũng cười ha ha với nhau. . . . . .
Bọn người bên Mông Man đế quốc giận đến sắc mặt đỏ bừng: "Hiên Viên Ngạo, có gan mở cổng ra, quyết một trận tử chiến với chúng ta! Không mở thì ngươi chính là con rùa của ta!"
"Ha ha ha. . . . . . Mở cửa thành ra nghênh địch, ngươi nghĩ rằng chúng ta cũng ngu xuẩn giống ngươi à? Có gan ngươi liền bò lên, không có thì ngươi chính là thái giám!" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến cực kỳ ngông cuồng.
Lần này làm A Cổ Đạt Mộc nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, giận muốn ngất xỉu, còn không biết nên ứng đối như thế nào!
Một người áo đen sau lưng A Cổ Đạt Mộc móc ra một mũi tên, bắn về phía Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam trợn to mắt, không kịp né tránh, nhắm mắt lại chờ mũi tên kia tới, Hiên Viên Vô Thương đang muốn ra tay, bỗng có một cánh tay sắt bắt được mũi tên kia. . . . . .
Đợi hồi lâu vẫn không thấy đau đớn đánh tới, mở mắt ra liền nhìn thấy Hiên Viên Ngạo, một bàn tay đang nắm mũi tên, đôi mắt rét lạnh lại tràn đầy thâm tình nhìn nàng.
"Cảm tạ!" Lên tiếng nói cám ơn, đáy mắt đều là lúng túng, để Hiên Viên Ngạo cứu nàng, thật đúng là. . . . . .
A Cổ Đạt Mộc rất tức giận quay đầu rống giận với người áo đen kia một hồi: "***! Là ai cho phép ngươi ra tay! A Cổ Đạt Mộc ta từ trước đến giờ đều không giết nữ nhân!"
Lúc này người áo đen kia liền quỳ xuống, đang muốn mở miệng nói xin lỗi. Đúng lúc này, một mũi tên phá không mà đến, xuyên qua trái tim của hắn, đúng mũi tên mà hắn vừa mới bắn. . . . . .
Khoảng cách gần ngàn thước, mà sức lực và độ chuẩn xác của mũi tên này lại cao như vậy! Hiên Viên Ngạo, quả nhiên không thể khinh thường!
. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương sải mấy bước lên phía trước, nắm hông của Vũ Văn Tiểu Tam: "Tốt lắm, Tam nhi, chúng ta trở về, ở đây không có gì để coi đâu!"
"Được!" Le lưỡi một cái rồi theo hắn rời đi, chỉ là đáy lòng vẫn có chút sợ, cái mạng nhỏ của mình thiếu chút thì mất rồi!
"Tam nhi, về sau không cho kích động nữa!" Đến hậu viện, hắn đặt nàng xuống đất. Sau đó đứng ở trước mặt nàng dạy dỗ, giống như dạy dỗ một tiểu hài tử.
Ặc, len lén ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt hắn xanh mét, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng: "Thương Thương. . . . . ."
"Nếu khi đó ta không tới kịp, Ngạo cũng không kịp cứu nàng, nàng bảo ta phải làm sao bây giờ?" Không phải "Nàng phải làm sao bây giờ?" mà là "Nàng bảo ta phải làm sao bây giờ?" !
"Bởi vì người ta tin tưởng có Thương Thương ở đây, người ta nhất định không có việc gì, cho nên người ta mới chạy đến phía trước!" Khuôn mặt nịnh hót.
Than nhẹ một tiếng, trên bộ mặt tuyệt mỹ tràn đầy bất đắc dĩ!
Đang muốn nói gì đó, lại thấy thân thể Vũ Văn Tiểu Tam mềm nhũn, té xuống. . . . . .
"Tam nhi!" . . . . . .
. . . . . .
Nam tử tuyệt mỹ tràn ngập lo lắng đứng ở trước giường của nàng, chân mày quân y gắt gao nhíu chung lại một chỗ. Một lúc lâu sau, quay đầu vuốt râu, bộ dáng nghi hoặc.
"Tam nhi thế nào rồi?" Nắm lấy quân y, mặt đầy hốt hoảng.
"Hi Vương Gia, ngài buông cựu thần ra trước đã!" Quân y này bị lắc đến choáng váng, dạ dày đảo lộn.
Buông hắn ra: "Bổn vương đang hỏi ngươi, nói mau!"
"Thứ cho cựu thần vô năng, Hi vương phi giống như đã trúng kịch độc, cựu thần cũng không nhìn ra là độc gì. Nhưng độc tính lại bị kiềm chế! Không biết đây là họa hay là phúc!" Chân mày quân y nhíu càng chặt.
"Vì sao lại bị kiềm chế?" Có thể kìm chế ‘triền miên’, chẳng lẽ cũng giống như cơ thể hắn, ẩn núp những thứ độc khác sao?
"Là hỉ mạch!" Tâm tình quân y này cực kỳ phức tạp, Hi vương phi có thai, hắn vốn nên chúc mừng Hi Vương Gia. Thế nhưng khi thai nhi trở thành ràng buộc kiềm chế độc tính, như vậy loại độc này vô cùng có khả năng nhiễm đến đứa bé kia.
Còn có một chuyện, chính là Hi Vương Gia và Hi vương phi còn chưa thành thân mà, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn chưa thành thân mà đã có thai, quả thật không hợp lý lắm.
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt đôi mắt tà mị như hoa anh đào của Hiên Viên Vô Thương dính vào chút huyết sắc!
"Ngươi nói là do đứa bé trong bụng vương phi kiềm chế độc sao?" Tam nhi có đứa bé của hắn, nhưng là. . . . . . Tay gắt gao nắm lại một chỗ, nổi gân xanh lên!
"Đúng! Vương Gia! Tình huống vô cùng phức tạp, độc trên người vương phi và đứa bé trong bụng tạo thành một thế thăng bằng, mà ngày thế thăng bằng này bị phá, chỉ sợ sẽ là lúc vương phi bị phát độc!" Quân y này vuốt râu của mình, nhíu mày mở miệng.
"Ý của ngươi là lúc đứa bé sinh ra, chính là thời điểm phá vỡ thế thăng bằng này sao?" Âm thanh từ tính tràn đầy ý lạnh.
"Vâng, đến lúc đó không chỉ có độc trên người vương phi sẽ rất nặng, đứa bé trong bụng vương phi cũng sẽ bị trúng độc theo, tình huống tốt nhất chính là tiểu thế tử ra đời nhưng sẽ bị nhiễm độc, trúng độc bẩm sinh cực kỳ khó trị, cả đời sống trong khổ sở. Mà tình huống xấu nhất chính là. . . . . . tử thai!" Quân y này nói xong liền cúi đầu, không dám mở miệng nữa.
Đôi mắt tà mị như hoa đào khép chặt, rồi sau đó nhẹ giọng mở miệng: "Đi ra ngoài!"
"Vương Gia?" Nhìn thân thể Hi Vương Gia khẽ run rẩy, ông ta cũng có chút không đành lòng, là ai đã hạ độc thủ như vậy với Hi vương phi!
"Đi ra ngoài!" Trong giọng nói đã là ẩn hàm chút tức giận.
"Dạ! Vương Gia! Hạ quan phải đi hốt thuốc ngay, hóa giải triệu chứng thai nghén của vương phi!" Quân y này nói xong cũng nhanh chóng lui ra ngoài.
. . . . . .
Bước từng bước đi tới trước giường của nàng, bước chân đã có chút hư phù. . . . . .
Là hắn ích kỷ nên đã hại nàng, hắn có thể không cần đứa bé kia. Nhưng nếu như đúng như lời quân y này nói, ngày đứa bé ra đời chính là lúc phá vỡ thăng bằng. Làm sao hắn có thể để cho nàng chịu đựng cái loại khổ sở sống không bằng chết đó!
Còn nữa, nếu đứa bé ra đời vô sự, sẽ phải giống như hắn, cả đời sẽ sống trong khổ sở!
Trong cặp mắt tà mị như hoa đào tràn đầy hận ý, tất cả điều này nhất định đều do nữ nhân kia đã tính toán tốt! Đây chính là những gì mà bà ta đã nói với hắn ngày đó. . . . . .
—— Hiên Viên Vô Thương, ngươi không xứng đáng có được hạnh phúc, ngươi không xứng!
—— Nếu ngươi có thể tìm tới được người ngươi yêu, ngươi cũng sẽ hại chết nàng!
. . . . . .
Hắn thật sẽ hại chết nàng! Gắt gao cắn môi dưới, đột nhiên khí huyết tuôn trào. . . . . .
——"Phốc!" Một ngụm máu tươi nở rộ trên vạt áo như tuyết của hắn, giống như từng đóa mai rét lạnh, cực kỳ duy mỹ!
"Vương Gia!" Liên Hoa ẩn ở trong bóng tối nhanh chóng chạy ra đỡ hắn, móc từ ngực ra một bình sứ. Đây là thuốc hóa giải độc tính mà thần y lưu lại, đổ ra một viên thuốc đưa cho hắn.
Thế nhưng hắn lại kinh ngạc nhìn viên thuốc kia, "Tử dạ" có thuốc hóa giải đau đớn, nhưng "Triền miên" thì không có! "Bổn vương không ăn!" Hắn không bao giờ trị độc nữa, cũng không bao giờ ăn những thuốc này nữa. Tam nhi đau, hắn sẽ đau cùng nàng!
"Vương Gia, ngài không ăn cũng sẽ không có gì tốt đối với độc của vương phi. Hơn nữa ngài nên nghĩ biện pháp khác! Tại sao có thể buông tha tất cả! Vương phi còn cần ngài cứu!" Liên Hoa gấp đến độ nước mắt cũng nhanh chảy xuống, nhìn Vương Gia như vậy, hắn thật đau lòng.
Lời này ngược lại làm hai mắt hắn tỏa sáng. Đúng rồi, nói không chừng trong tay nữ nhân kia sẽ có thuốc giải! Nhận lấy viên thuốc trong tay Liên Hoa, một hơi nuốt vào.
Giờ phút này Hiên Viên Ngạo vững vàng đi vào, vội vàng hỏi: "Nàng sao rồi?"
Nam tử tuyệt mỹ nhìn chằm chằm mặt của hắn: "Ngạo, hoàng thúc muốn cháu đồng ý với thúc một chuyện!"
"Chuyện gì?" Âm thanh lạnh lẽo vang lên, vẻ mặt cũng nghiêm túc.
"Nàng trúng độc, hoàng thúc muốn đi Dạ Mị đế quốc tìm thuốc giải. Có lẽ. . . . . . chuyến đi này, ta có thể không trở về được. Nhưng ta nhất định sẽ tìm thuốc trở lại! Một tháng! Nếu như một tháng sau, hoàng thúc vẫn chưa trở về, cháu hãy nói với nàng, thúc đã yêu người khác, đã cùng người đó rời đi. Về sau, cháu hãy thay hoàng thúc chăm sóc nàng thật tốt!" Nhìn dung nhan lãnh ngạo của Hiên Viên Ngạo, chậm rãi phun ra mấy câu nói đó.
Nhưng cũng chỉ có chính hắn mới biết được lúc nói ra những lời này, tim của hắn đau đến cỡ nào!
"Hoàng thúc. . . . . ." Hắn tự nhiên cũng biết, nếu tìm giải thuốc, Dạ Tử Mị đó tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hoàng thúc.
"Ngạo, đành giao nàng cho cháu vậy!" Cắn răng mở miệng, đôi mắt tà mị như hoa đào khép chặt, đè nén tâm tình.
Hiên Viên Ngạo nhíu nhíu mày, mở miệng: "Hoàng thúc, nếu không để ta đi tìm giải thuốc." Nàng yêu hoàng thúc, mình sống cũng vô dụng, chẳng thà giúp nàng và hoàng thúc.
Môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười khổ sở: "Bà ta muốn ta sống không bằng chết, cháu đi thì có ích lợi gì?" ‘Bà ta’ không cần nói, Hiên Viên Ngạo cũng biết là đang nói ai.
Biết không thay đổi được sự thật này, chỉ đành phải mở miệng: "Hoàng thúc, thúc đi đi! Nếu như. . . . . . Ngạo sẽ chăm sóc nàng thật tốt!"
"Trong bụng nàng đã có cốt nhục của ta!" Lúc nói lời này, hắn nhìn nét mặt Hiên Viên Ngạo, không bỏ qua chút cảm xúc nào.
Lại thấy trong đôi mắt lạnh lẽo kia chỉ thoáng qua một tia đau đớn, rồi sau đó lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như cũ: "Hoàng thúc yên tâm!" Bốn chữ, đã nói rõ hắn không quan tâm.
"Tốt! Cháu có dám lấy danh nghĩa của phụ hoàng cháu thề không? Nếu như hoàng thúc không thể trở về, nếu như cháu phụ bạc nàng thì phụ vương của cháu cũng không thể an bình ở dưới cửu tuyền!" Trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy kiên quyết, hắn tin tường Ngạo. Nhưng hắn không cho phép sau khi không có hắn ở bên, nàng xuất hiện một chút ngoài ý muốn nào! Không được có một chút nào!!
Hiên Viên Ngạo ngẩn ra, khóe môi lạnh lẽo nâng lên một nụ cười khổ, nhưng hắn hiểu đây là cố kỵ của hoàng thúc, vì vậy mở miệng nói: "Hoàng thiên tại thượng, Hiên Viên Ngạo ta ở chỗ này xin thề, nếu làm trái với những lời hôm nay đã nói với hoàng thúc, ta sẽ chết không được tử tế! Phụ hoàng ở dưới cửu tuyền cũng không thể an bình!"
Nghe Ngạo thề xong, hắn mới hoàn toàn yên tâm, quay đầu lại nhìn cô gái trên giường một chút, lông mi dài như lông vũ khép chặt, trên gương mặt tinh xảo treo một nụ cười bình yên. . . . . .
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm mặt của nàng, không muốn bỏ qua cho một chi tiết nào, Dường nhưu muốn khắc dung nhan nàng vào tận xương tủy!
một hồi lâu sau, xoay người rời đi……
…………
Nhìn hình ảnh hoàng thúc một thân bạch y nhanh chóng rời đi, vẻ mặt hắn phức tạp. Hoàng thúc, Ngạo sẽ không để cho thúc thất vọng!
hiện tại tâm trạng hăn cực kỳ phúc tạp, không biết là hy vọng người kia có thể bình an trở về, hay hy vọng hắn……
Nhìn lại cô gái trên giường, cặp mắt lạnh như băng kia tràn ngập tình nghĩa. Vũ Văn Tiểu Tam, nếu có thể, ta thật sự hy vọng chúng ta có thể trở về thời điểm mới quen biết nhau. Dù nàng vu oan ta, dù nàng đi ra ngoài kể chuyện xưa đoạn tụ bao nhiêu lần, dù…… ta cũng quả quyết không đối với nàng như vậy nữa.
Nhưng bây giờ, nàng vẫn là nàng, vẫn còn ở trước mặt của ta, nhưng lòng của nàng đã không có ở đây!
“Hoàng huynh, tình hình chiến đấu bên ngoài đã ổn định lại, hoàng tẩu thế nào rồi?” âm thanh ngọt ngào của Hiên Viên Triệt truyền đén, ánh mắt phức tạp nhìn Hạo Viên Ngạo.
Lạnh lùng mở miệng. “không có việc gì, nàng chỉ mang thai thôi!” Vài ngày trước, nàng vẫn là thê tử của hắn, bây giờ đã có thai rồi, nhưng đứa bé không phải là của hắn.
“Mang thai?” Đôi mắt như lưu ly hơi sẫm lại, nếu là mang thai,như vậy có thể giải thích được triệu chứng kỳ lạ trên người hoàng tẩu rồi. Quay đầu lại nhìn vị hoàng huynh đang đè nén tâm tình của mình, vỗ vỗ bờ vai của hắn, không tiếng động an ủi.
“Hoàng huynh không có việc gì!” Quây đầu nhìn hắn, khuông mặt đã khôi phục vẻ lạnh nhạt, khóe môi lạnh lẽo nâng lên một nụ cười như có như không.
“Ừm!” Cười gật đầu một cái, trên khuông mặt đáng yêu như trẻ con không hề bi thương. Bởi vì hắn hiểu rõ, giờ phút này lộ ra vẻ mặt bi thương mới ảnh hưởng đến tâm tình của hoàng huynh nhất.
“Hoàng thúc đâu?” Bình thường hoàng thúc nhất định sẽ ở chỗ này!
“Hoàng thúc đi tìm thuốc giải!” hắn nói mọi chuyện đã xảy ra cho Hiên Viên Triết nghe, lại thấy trên khuôn mặt đáng yêu hiếm khi xuất hiện vẻ nghiêm túc.
“Hoàng huynh, ta cũng đi xem sao.” hắn có chút không yên lòng.
Hiên Viên Ngạo gật đầu, Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng nhảy một cái, liền bay ra ngoài……
………
Đợi Vũ Văn Tiểu Tam tỉnh lại, mặt trời đã lặn về phía tây, vừa mở mắt, không như trong dự liệu của nàng nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ kia, mà là dung nhan lạnh lùng của Hiên Viên Ngạo.
“Thương Thương đâu?” Còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đã hỏi một câu như vậy.
Hiên Viên NGạo ngẩn ra, giấu đau đớn trong đáy mắt xuống, mở miệng nói: “Hoàng huynh có một số việc muốn tìm hoàng thúc giúp một tay, hoàng thúc không kịp chờ nàng tỉnh lại đã trở về kinh thành rồi!”
“À!” Giọng nói rõ ràng có chút thất vọng, Thương Thương đángc hết này không chịu nói với nàng một tiếng! “Vậy ngươi có biết lúc nào thì hắn trở lại hay không?”
Dừng một chút, mở miệng. “một tháng!”
“một tháng?” Vậy chẳng phải là một tháng cũng không thấy được hắn sao! Nhìn Hiên Viên NGạo một chút, thật ra thì đối với hắn vẫn còn có chút áy náy, do dự một lúc cũng không biết nói gì nên dứt khoát không nói.
Ngẫm lại mình lâu như vậy cũng sẽ không thấy được hắn, càng thêm uất ức. “không được, ta cũng phải đi về kinh thành tìm hắn!” nói xong liền muốn đứng dậy, đi chưa được mấy bước lền bị Hiên Viên Ngạo kéo cổ tay lại…
“Nàng không thể đi!” Chỉ cần không thấy một lúc sẽ phải đi theo đi tìm hoàng thúc sao?
“Tại sao?” Chẳng lẽ có chuyện gì gạt nàng sao?
“Nàng đang mang thai, không nên đi xe ngựa sẽ mệt nhọc!”
“Ta mang thai?” Khóe miệng giật giật, không phải xui xẻo như vậy chưa? “Thương Thương có biết không?”
“Hoàng thúc dĩ nhiên biết, nên mới để nàng ở lại chỗ này.” Trong cặp mắt lạnh kia không hề có chút tình cảm nào, dung nhan lãnh ngạo cũng không nhìn ra chút tâm tình nào.
“Được rồi!” Mím môi, rất không vui ngồi xuống. “Hiên Viên Ngạo, nơi này có không có trò gì cho ta tiêu khiển được sao?”
“Nàng muốn chơi cái gì,ta dẫn nàng đi!” Lần này hắn ngược lại rất dứt khoát.
Vũ Văn Tiểu Tam liếc mắt. “Thôi đi, ngươi dẫn ta đi? Đối đầu kẻ địch mạnh, Hi Vương gia chân trước vừa mới đi, Hi Vương phi liền theo chủ soái chạy đi chơi, còn không biết đám binh sĩ kia sẽ mắng ta thành thế nào đâu?”
Nàng cũng không muốn được phong làm hồng nhan họa thủy đâu, cũng không muốn bị người khác mắng chửi mình không có liêm sỉ!
“Ai dmas nhiều lời, Bổn vương sẽ để hắn chết!” Môi mỏng lạnh lẽo khạc ra mấy chữ không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào.
Ách…… “Hiên Viên Ngạo, ngươi không nhớ được lần trước ngươi cũng nói như vậy với Công Tôn Trường Khanh sao?” Khụ khụ, không phải, nói chuẩn xác phải là ở trong chuyện xưa của nàng, đã nói như thế với Công Tôn Trường Khanh! Hắc hắc…… Nếu không mấy ngày nay nàng đi trong quân doanh kể chuyện xưa đoạn tụ hung hăng vét một khoản nữa?
Lời này vừa rơi xuống, mặt của hắn liền tối đen, hung hăng nhìn nữ nhân đáng chết này. Thật là không hiểu tại sao lúc nàng đi chung với hoàng thúc lại nghe lời như vậy, đến lúc đi với hắn, bản lãnh tức chết người không đền mạng chỉ chốc lát liền chạy ra quấy phá!
Được rồi, hắn tương đối khinh bỉ chính mình, ngày này qua ngày khác dù yêu nàng nhưng bộ dáng hắn luôn là giận đến giơ chân!
"Được rồi, nàng tốt nhất nghỉ ngơi đi, Bổn vương còn có quân vụ cần xử lý, đi ra ngoài trước!" Nói xong thì xanh mặt rời đi, bây giờ hắn thật lòng cảm giác cực kỳ coi thường mình!
Hắn muốn đi ra ngoài, cũng không phải bởi vì quân vụ. Nếu hoàng thúc cũng ở đây, hắn có thể đấu đến ngươi chết ta sống với hoàng thúc, nhưng bây giờ hoàng thúc lấy mạng của mình đi liều mạng để cứu nàng. Lúc này, Hiên Viên Ngạo hắn tuyệt đối không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
. . . . . .
Mười ngày sau, hoàng cung Dạ Mị đế quốc, bên trong điện. Trường Sinh
Một cô gái mặc áo tím cực kỳ xinh đẹp ngồi ở trong điện, gương mặt phong hoa tuyệt đại, trên dung nhan khuynh thành không lưu lại bất kỳ dấu vết nào của năm tháng. Một nốt ruồi giọt lệ bên khóe mắt cực kỳ xinh đẹp.
Nàng ngồi ở phía trước gương, vuốt mặt của mình. . . . . .
Đáy mắt mang theo chút say mê, lầm bầm mở miệng: "Tướng quân, bộ dạng Mị nhi xinh đẹp không?" Nhìn trong kính, dung nhan này còn kiều diễm vạn phần hơn hoa bỉ ngạn, cặp mắt tà mị như hoa anh đào ở trong kính. Hai mươi mấy năm qua, luôn tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, đều có thể thấy được cảnh tượng đó. . . . . .
Một nam tử phong thần tuấn lãng luôn nắm kiếm trong tay, chạy rong ruổi trên sa trường, lại cầm bút kẻ lông mày, nhẹ nhàng vẽ, dịu dàng mở miệng: "Nguyện cả đời vẽ lông mày cho Mị nhi!"
Bờ môi như hoa anh đào nở rộ một nụ cười xinh đẹp, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng lau đuôi lông mày của mình, dịu dàng lướt qua, giống như năm đó hắn cũng dịu dàng vuốt ve lông mày của nàng như vậy. . . . . .
Chợt, cảnh tượng trong kính bể tan tành!
Nam tử mặc áo đen ngã trong vũng máu, cầm lấy tay nàng: "Mị nhi, Mị nhi, thật xin lỗi, ta không thể bảo vệ nàng. Nếu có kiếp sau, nguyện lần nữa lấy nàng làm thê tử!"
Nàng nhớ một ngày kia, bông tuyết tung bay đầy trời. Bên khóe môi cương nghị của hắn tràn đầy máu tươi, ngã vào trong ngực của nàng, sau lại. . . . . . Sau lại thế nào. . . . . .
Quá nhiều đoạn ngắn linh tinh hiện lên trong đầu, nàng chỉ nhớ, mình bị một đại nam nhân mười lăm tuổi mang đi, một lần lại một lần đè ở phía dưới thừa hoan. . . . . .
Trong đôi mắt tà mị như hoa đào là điên cuồng cùng hận ý: "A!" Thét lên một tiếng, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn hất toàn bộ đồ trên bàn trang điểm xuống!
Nàng hận! Hận gương mặt của mình! Hận nam nhân giết chết phu quân của mình! Càng hận hơn. . . . . . tướng quân chết rồi, nàng lại không thể đi theo hắn. . . . . .
Đúng lúc này, trong kính kia xuất hiện một khuôn mặt khác. Khuôn mặt hẳn và nàng có tám phần giống nhau, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt càng thêm giống nhau như đúc. Đôi mắt tà mị như hoa đào kia cũng giống nàng, tràn đầy hận ý. . . . . .
Ngước đầu cười lạnh một tiếng, quay mặt sang nhìn khuôn mặt dù trong mộng cũng làm nàng hận không thể xé nát mặt của hắn!
"Ngươi đã đến rồi?" Đáy mắt thoáng qua tia sáng âm độc, bờ môi còn nâng lên một nụ cười đắc ý, bà ta biết hắn chắc chắn sẽ đến!
"Như ngươi mong muốn, nói đi, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng giao thuốc giải ra?" Đáy mắt nam tử tràn đầy huyết sắc, hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhân đó. Chính nữ nhân này phá hủy hắn, còn hại Tam nhi và đứa bé của bọn họ! Cố tình cũng là nữ nhân này sanh ra hắn!
"Ha ha ha. . . . . . Ngươi cũng giống như phụ hoàng ngươi, đều cùng một loại!" Dạ Tử Mị ngửa mặt lên trời cười lớn, cười xong mở miệng, "Có phải chỉ cần ta nói cái gì, ngươi cũng đều nguyện ý làm không? Con trai ngoan của ta. . . . . ."
"Câm miệng! Bổn vương không có người mẫu thân như ngươi! Nói ra điều kiện của ngươi!" Trên dung nhan như cánh hoa anh đào tràn đầy hận ý và sát ý. Nếu có thể, hắn thật muốn một kiếm giết nữ nhân này!
"Không có người mẫu thân như ta? Vậy vì sao ngươi lại không giết ta? Hiên Viên Vô Thương, vậy ngươi giết ta đi, giết đi!" Bà ta giống như đã lâm vào điên cuồng, xông lên phía trước hung hăng níu lấy y phục của Hiên Viên Vô Thương "Ngươi giết ta! Giết chết ta đi!"
Hắn vung ống tay áo lên, hung hăng nện nữ nhân đó xuống đất: "Ngươi cho rằng, ta không muốn sao?" Giờ phút này, hắn giống như huyết tu la của địa ngục, cả người tràn đầy sát ý! Gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, nâng vạt áo màu trắng lên, giống như quỷ câu hồn tới từ địa ngục. . . . . .
"Ha ha ha. . . . . ." Dạ Tử Mị vươn tay lau đi máu tươi bên môi "Ta thế nào lại quên, nhi tử ngoan của ta không nỡ giết ta. Ban đầu vì ta, một mình đi tới Dạ Mị đế quốc, từng bước ngồi vào vị trí Nhiếp Chính vương, còn ngây ngốc nói ‘mẫu thân con sẽ bảo vệ người’. Con của ta, không biết một kiếm kia của ta, đâm vào đủ sâu không?"
Răng ngà của nam tử cắn lại thật chặt, đáy mắt xẹt qua một tia trầm thống: "Bổn vương không muốn nói nhảm với ngươi, giao thuốc giải ra đây!"
"Thuốc giải? Tốt! Ngươi muốn thuốc giả….có thể….nhưng trước hết ngươi phải quỳ gối trước mặt của ta, dập đầu ba cái! Ngươi không phải là nói ngươi không có người mẫu thân như ta sao? Vây ta càng muốn ngươi quỳ!" Dạ Tử Mị cười đến cực kỳ xinh đẹp, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy hận ý và điên cuồng.
Trên dung nhan như cánh hoa đào của nam tử nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười giễu cợt: "Nếu ta không quỳ, ngươi sẽ làm cái gì?"
Lại thấy bà ta móc từ trong ngực của mình ra một bình sứ: "Không quỳ, ta liền ném nó! Nếu như ngươi là muốn tới đây giành, cũng chỉ nghe ‘ba’ một tiếng, bình sứ. . . . . . bể! Ngươi người yêu cũng sẽ bị ngươi liên lụy, cả đời chịu hết hành hạ! Ngươi có thể thử xem là động tác của ngươi nhanh, hay là bình sư này bể nhanh!"
Hắn hung hăng nhìn bà ta chằm chằm, tay gắt gao nắm chặt thành quyền. Gân xanh trên bàn tay thon dài trắng nõn đều nhảy lên. . . . . .
"Quỳ hay không quỳ? Không quỳ ta liền ném!" Bà ta giơ cao bình sứ nhìn hắn.
Hắn cắn răng một cái, quỳ gối trước mặt bà ta, môi mỏng như hoa anh đào mím thành một đường thẳng. . . . . .
"Dập đầu! Ba cái, một cũng không thể thiếu, còn phải rất vang!" Trên mặt của bà ta đều là nụ cười điên cuồng, hắn không phải là nhi tử của bà ta, mà là sỉ nhục của bà ta! Chỉ cần nhìn hắn chịu khổ, bà ta sẽ cảm thấy rất sung sướng!
"Đông!" , "Đông!" , "Đông!" . . . . . .
Ba tiếng rơi xuống, hắn đứng lên, sống lưng ưỡn thẳng tắp, một thân quý khí không bị ảnh hưởng chút nào, vươn tay: "Lấy ra!"
Ba khấu đầu này, hắn vốn có thể không dập đầu, nhưng hắn vẫn dập đầu, chỉ vì hắn muốn đoạn tuyệt quan hệ của bọn họ, từ đó bà ta đối với hắn không còn ân sinh dưỡng nữa!
"Ta chỉ nói để cho ngươi quỳ xuống dập đầu, cũng không có nói nhất định sẽ đưa thuốc giải cho ngươi!" Trên mặt của bà ta lộ ra một nụ cười tà ác.
"Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Mặt lạnh nhìn bà ta, hắn hận không thể uống máu, ăn thịt nữ nhân này!
Bà ta vung tay lên, "Ba!" , "Ba!" , "Ba!" ba tiếng, một đám nam nhân đi vào, đáy mắt đều là nụ cười dâm tà! Bọn họ đều là thuộc hạ cũ của tướng quân!
"Bọn họ, không có ngày nào là không muốn ngươi...Nếu ngươi nguyện ý ủy thân cho bọn họ một đêm, chỉ cần một đêm là đủ rồi. Nương liền giao thuốc giải cho ngươi, như thế nào?" Trên bộ mặt tuyệt mỹ của bà ta treo nụ cười như đơn thuần nhất, cặp mắt kia giống như tràn đầy ngây thơ nhìn hắn.
Năm đó, Hiên Viên Ngự Phong cũng chính là phụ hoàng của hắn, một lần lại một lần không để ý đến phản kháng của bà ta, để cho bà ta chịu hết lăng nhục. Bà ta muốn đòi lại tất cả từ trên người con trai của Hiên Viên Ngự Phong, từng cái một!
Về phần hắn cũng là con trai của bà ta? Bà ta không thừa nhận!
"Vương Gia! Không nên đồng ý với bà ta!" Liên Hoa rốt cuộc không nhịn được nhảy ra ngoài, ngăn ở trước người của Hiên Viên Vô Thương. Vương Gia là người cao quý như vậy, tại sao có thể. . . . . .
"Độc phụ(2)! Ta nguyện ý thay thế Vương Gia!" Giờ phút này, trên gương mặt lạnh nhạt tràn đầy kiên nghị.
"Liên Hoa, lui ra!" Âm thanh lạnh lùng truyền đến, lại tràn ngập tang thương vô tận.
"Vương Gia!" Nếu Vương Gia thật sự làm chuyện như vậy vì vương phi, Liên Hoa hắn sẽ lập tức trở về giết vương phi!
"Lui ra!" Giờ phút này trong giọng nói rõ ràng đã mang theo tức giận.
Liên Hoa hung hăng cắn răng, nắm chặt quả đấm đứng ở sau lưng hắn. Những người đó nếu muốn đụng tới Vương Gia, trừ phi bước qua thi thể hắn!
"Ha ha ha. . . . . . Các ngươi ngược lại chủ tớ tình thâm! Chỉ là tiểu tử thanh tú, ta không muốn ngươi tới thay thế, ta chính là phải xem hắn bị nhiều người như vậy đè ở phía dưới, hung hăng lăng nhục, để con trai của Hiên Viên Ngự Phong cũng nếm thử một chút mùi vị sống không bằng chết này!" Khắp khuôn mặt xinh đẹp là điên cuồng và quyết tuyệt!
Thấy Hiên Viên Vô Thương chỉ là lạnh lùng nhìn bà ta, cũng không đáp lời. Bà ta liền đưa bình sứ trong tay lên: "Không đồng ý? Ngươi nhẫn tâm nhìn người trong lòng của ngươi vì ngươi chịu hết hành hạ sao? Nếu sơ ý một chút, còn có tiểu tôn tử của ta cũng bị hành hạ! Hiên Viên Vô Thương, ngươi thật ích kỷ?"
"Trưởng công chúa giống như đã quên mất, Đại Vương Tử vẫn còn ở trên tay Bổn vương!" Mặt lạnh nhìn bà ta, bờ môi như hoa anh đào tràn đầy giễu cợt.
Lời này làm cho mặt bà ta biến sắc: "Ngươi muốn làm gì Kỳ nhi?” Trong đôi mắt xinh đẹp kia đều là hốt hoảng, trên mặt tất cả đều là vội vàng.
"Nếu muốn hắn hoàn hảo không chút tổn hại, ngươi nên giao thuốc giải trên tay của ngươi cho Bổn vương!" Trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng đáy lòng cũng đã đau đớn khó nhịn, đều là nhi tử của bà ta, nhưng nếu người chết là hắn, sợ rằng trên mặt của bà ta chỉ có sung sướng mà thôi?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của bà ta lập tức trấn định lại: "Hừ, muốn ta giao cho ngươi, không dễ dàng như vậy đâu. Nếu ngươi dám động đến Kỳ nhi, chúng ta liền ngọc đá cùng vỡ!"
Ngọc đá cùng vỡ. . . . . . Hung hăng nắm quả đấm, nhìn bà ta: "Không giao? Có thể! Người tới, dẫn đại hoàng tử tới!"
"Hiên Viên Vô Thương, ngươi muốn làm gì? Ngươi sẽ không sợ. . . . . ."
"Ngươi dám ném, ta sẽ để cho càng nhiều người đè con trai bảo bối của ngươi ở phía dưới, thương yêu thật tốt!" Đôi mắt tà mị như hoa đào híp lại, đáy mắt tràn đầy sát khí!
Lời này làm cho thân thể bà ta khẽ run: "Đừng! Hiên Viên Vô Thương, hắn là thân ca ca của ngươi đó!" Làm sao hắn biết Kỳ nhi là nhi tử của mình? Làm sao hắn biết được?
"Thật sao?" Thân ca ca? Lạnh lùng nhìn bà ta, khắp người tỏa ra khí rét lạnh.
"Nếu ngươi dám, ta liền ném bình sứ này! Hiên Viên Vô Thương, ngươi dám đánh cuộc không?" Sao bà ta lại quên, Hiên Viên Vô Thương cũng giống như phụ hoàng của hắn, sẽ xem sinh mệnh nữ nhân của hắn quan trọng hơn hắn gấp trăm lần! Bà ta đang đánh cuộc, hắn không dám!
Mà trên thực tế, hắn cũng quả thật không dám! Hắn không sợ chết, nhưng lại không thể để cho Tam nhi chịu khổ sở như vậy!
Trong đầu đột nhiên vang lên lời của nàng. . . . . .
—— nam nhân của ta, chỉ có thể một nữ nhân là ta.
Ngay sau đó, ánh mắt kiên định xuống: "Điều kiện của ngươi, ta không làm được!" Hắn đã đồng ý Tam nhi, không thể nuốt lời!
Nhìn bộ dáng kia của hắn, bà ta biết rõ mình đã đánh cuộc thắng!
Mở miệng cười: "Không làm được cũng được! Ngươi tự vận, đổi thuốc giải, thế nào?"
Lần này thế nhưng hắn lại là giương môi cười một tiếng, không chút do dự: "Tốt! Nhưng ngươi nói phải giữ lời!"
"Yên tâm, Dạ Tử Mị ta vẫn còn rất uy tín! Chỉ có ngươi chết, hận ý của ta mới có thể tiêu tan!" Hung tợn nhìn hắn, rút bội kiếm bên hông của nam tử bên cạnh ra, ném cho hắn, chờ động tác của hắn.
Hắn ghét bỏ liếc mắt nhìn kiếm kia, rút nhuyễn kiếm từ bên hông của mình ra: "Liên Hoa, sau khi Bổn vương chết, ngươi đưa thuốc về Hiên Viên đế quốc, sau đó cùng bọn họ bảo vệ vương phi và hài tử tương lai của Bổn vương thật tốt, biết không?"
"Vương Gia!" Liên Hoa muốn ngăn cản hắn.
Lại bị hắn nhẹ nhàng tránh qua, đáy mắt tà mị như hoa đào kia tràn ngập thâm tình. Tam nhi, thật xin lỗi, Thương Thương không thể cùng nàng nhìn con của chúng ta ra đời, thật xin lỗi. . . . . .
"Vương Gia! Đừng. . . . . ." Một tiếng kêu sợ hãi.
Chú thích:
(1) Hồ ngôn loạn ngữ [胡言乱语] : Đây là thành ngữ theo cấu trúc tách từ. “Ngôn” [言] ghép với “ngữ” [语] thành “ngôn ngữ” [言语]. “Hồ” [胡] ghép với “loạn” [乱] thành “hồ loạn” [胡乱], tức “lung tung; qua loa; qua quýt; tuỳ tiện; làm càn; làm bậy”. Cả câu có thể hiểu là “nói bậy; nói xằng; nói xằng xiên; nói xàm; nói nhảm; lời nói bậy; lời nói nhảm”. (Dựa theo QuickTranslator)
(2) Độc phụ: người phụ nữ độc ác