Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương - Chương 47: Pa Pa...! Tránh Xa Ta Ra 15

Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 47: Pa Pa...! Tránh Xa Ta Ra 15

Buổi chiều với bầu trời trong xanh, cô mỉm cười đi đến cung điện chính của Donald. Vừa bước vào cô đã thấy First đứng đó xem văn kiện trên bàn nhưng không thấy Donald. Cô chạy lại lay lay áo First

" Pa pa đâu? "

" Ah! Tiểu công chúa, bệ hạ vừa rời đi rồi "

First thấy cô liền kinh ngạc, sau lại mỉm cười vui vẻ

" Pa pa đi đâu? "

" Bệ hạ... chắc là đên khu rừng trắng "

Cô gật đầu xoay người chạy đi tìm Donald. Vừa bước vào khu rừng trắng xóa, cô cảm nhận không khí luân chuyển mát mẻ. Từ phía xa nhìn thấy một bóng người nam nhân ngồi dưới gốc cây. Dáng vẻ tựa như không màng tới điều gì, mái tóc vàng tung bay trong cơn gió. Xung quanh là hàn khí lạnh lẽo, tựa như cùng người nam nhân này hoàn toàn hợp nhau. Loại khí chất băng lãnh khiến người ngạt thở...

Cô mỉm cười chạy lại gần Donald, nhìn thấy ánh mắt của hắn đang nhắm lại liền nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống. Cô lặng nhìn Donald mang theo sự mệt mỏi, cũng im lặng ngồi đó không nói gì. Bỗng nhiên Donald mở mắt ra kinh ngạc nhìn cô

" Sao con lại ở đây? "

" Con tìm pa pa "

Donald trở lại bộ dáng lạnh lùng, nhưng nơi đáy mắt lại hiện lên sự yêu thương nhàn nhạt

" Có chuyện gì sao? "

Cô lắc đầu nói

" Muốn nhìn pa pa thôi, sao pa pa lại đến đây? Pa pa có gì phiền muộn sao? "

Donald bế cô vào lòng ngồi, đưa bàn tay to lớn vuốt mặt cô

" Không có... "

" Pa pa nói dói, pa pa trông rất mệt mỏi "

Donald mỉm cười nhẹ dựa vào thân cây, đôi mắt tản ra sự mệt mỏi

" Ta thật sự cảm thấy lòng nặng trĩu, từ khi hiểu chuyện ta đã trải qua những cuộc sống đầy tăm tối và tàn độc. Trên tay không biết đã dính bao nhiêu máu tươi, giết người là thứ mà từ khi còn nhỏ ta đã phải làm rất nhiều lần. Nhìn những gương mặt thống hận tràn đầy tuyệt vọng kia, từ bao giờ ta cũng đã mất đi cảm giác. Không còn e dè hay cảm thấy tội lỗi, chỉ cần giết nhiều người là ta cảm thấy thật thoải mái. Giống như mọi buồn phiền đều được giải tỏa. Ta quả thật là một kẻ ác độc "

Nụ cười trên môi Donald tỏa ra ý vị phức tạp, đôi mắt lạnh lẽo gợn lên một cơn sóng nhỏ

" Pa pa không độc ác. Đối với Eira, pa pa rất tốt "

Cô nhìn lên hắn nói

" Ha! Ta đã từng muốn giết con "

" Không đâu! Pa pa rất thương Eira. Chẳng phải pa pa cũng đã không giết con đó sao. Pa pa tìm vợ cho mình đi "

" Tìm vợ? "

" Phải đó, chị Gunra nói. Mỗi người nam nhân đều sẽ có bên mình những người vợ. Họ sẽ là một cánh tay đắc lực cho người nam nhân đó. Mãi mãi chăm sóc cho chồng mình, pa pa cô đơn như vậy. Hãy tìm vợ đi, cũng xem như cho Eira một người mẹ "

Donald kinh ngạc trước lời nói của cô, sau lại nở nụ cười nhạt

" Ha! Ta không cần những người phụ nữ đó. Chúng rất ghê tởm "

" Hử? Sao lại ghê tởm? "

" Đối với ta phụ nữ chỉ như trò chơi, cứ để thỏa mãn mà thôi, vô cùng phiền phức. Bởi vậy giết đi cho thanh thản "

[ Tên này mất đi con mợ nó lương tri (='.'=) ]

Cô nghiêng đầu nheo mài lại

" Vậy pa pa không yêu ai sao? Gunra nói đời người ai cũng cần có tình yêu, sau này lớn lên Eira cũng phải tìm cho mình một người yêu đó "

Donald quay lại nhìn cô, đôi mắt xanh đêm phản chiếu hình ảnh của cô

" Tình yêu...? "

" Ừ! Pa pa lớn rồi, phải kiếm người yêu để chăm sóc pa pa cả đời "

" Ha! Cần thiết sao? "

" Cần chứ "

" Ta có rất nhiều phụ nữ bên cạnh, bọn chúng đều ham vinh hoa phú quý mà thôi "

Cô hơi hạ mi mắt nói

" Trong đó có mẹ của Eira sao? "

Donald mở to mắt sững sờ, sau lại nhìn cô hỏi

" Con có hận ta không? Ta đã giết mẹ con "

Cô ngước lên đôi mắt trong veo ánh lên sự hồn nhiên, cười nói

" Không! Pa pa là người thân của Eira. Là người Eira thương nhất. Eira sẽ không ghét bỏ người "

Donald kinh ngạc nhìn cô

" Dù ta đã giết người sinh ra con? "

" Mẹ đã là quá khứ, pa pa là hiện tại. Mẹ mãi mãi là kỷ niệm, là người mà Eira sẽ không bao giờ quên, cũng là người mà Eira chưa bao giờ gặp. Dù chưa từng thấy mẹ nhưng người vẫn sẽ ở trong lòng Eira như một đóa hoa xinh đẹp, người vẫn sống mãi trong lòng Eira "

[ Ớn lạnh  ̄0 ̄ ]

Donald càng bàng hoàng hơn với lời nói của cô

"... "

" Quá khứ là thứ mà chúng ta không nên nhìn lại, còn tương lai là những gì sẽ xảy ra. Tương lai xứng đáng để ta nắm bắt hơn là quá khứ. Chỉ có chấp nhận sự thật mới khiến trái tim của bản thân không bị hóa thành màu đen. Con đọc được trên sách đó, vì vậy pa pa đừng buồn nữa. Có Eira ở đây, con mãi mãi đứng về phía pa pa. Người cứ yên tâm mà tìm kiếm tình yêu đi "

Cô nở nụ cười tự tin, Donald nhìn cô sững sốt. Đôi mắt hạ xuống

" Vậy sao.... ha! Ta không cần tình yêu của những người phụ nữ đó "

Cô nhìn vào mắt hắn không hiểu

" Pa pa ghét phụ nữ, chẳng lẽ sau này pa pa cũng ghét con sao? "

Donald mỉm cười dịu dàng vuốt ve mặt cô, đôi mắt nhìn cô yêu thương

" Ta làm sao có thể ghét con, con là người quan trọng nhất đối với ta "

Donald hạ xuống hôn vào môi cô, đôi mắt nhắm lại. Dù chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến cô bất ngờ

[ Tên pa pa biến thái ˋ△ˊ ]

Donald rời khỏi môi cô, cô tỏ vẻ không hiểu đưa tay lên môi mình

" Pa pa hôn Eira? Sao lại hôn ở đây, không phải nên hôn trán sao? "

Donald mỉm cười xoa đầu cô

" Ta thương con nên mới hôn ở đó "

Cô gật nhẹ đầu mỉm cười nói chuyện với Donald đến trời tối...

_______________

Sáng hôm sau cô hứng khởi cùng nắm tay Gunra đi dạo quanh khuôn viên. Donald vừa cho người làm cho cô một đôi bông tai bích thủy. Đôi bông tay này rất đẹp, sáng lấp lánh như những vì sao trên trời. Hình một đóa hoa tuyết, bên trong dường như có nước màu xanh lục. Nghe nói là nước thánh của thần sông, vô cùng quý hiếm. Có thể chữa được những vết thương trên người....

" Công chúa vui như vậy sao? "

" Ân! Pa pa rất thương Eira, nên em rất vui "

Gunra mỉm cười nựng cái má mịn màng của cô

" Bệ hạ quả thật rất thương người "

Cô càng vui vẻ chạy quanh khuôn viên

Rầm!

Bỗng cô đâm vào ai đó liền ngã trên bãi cỏ, vươn mắt nhìn lên liền thấy một đám nữ nhân mặc váy. Trên người đều là trang sức quý giá, gương mặt ai nấy đều sắc sảo

" Công chúa "

Gunra chạy lại đỡ cô dậy lo lắng, đưa tay phủi váy cho cô

" Người không sao chứ? "

" Không sao "

Cô lắc đầu mỉm cười với Gunra

" Ái chà! Đây là công chúa sao? Nhìn bộ dạng chắc là tiểu công chúa nhỉ "

Một nữ nhân giọng nói mang theo kinh ngạc cùng khinh bỉ. Gunra quay qua liền hành lễ

" Tham kiến các quý phi "

Cô nhìn Gunra như vậy liền biết đây là người trong hậu viện của hoàng đế

" Các cô là quý phi sao? "

" Ha há! Phải "

" Nhưng sao lại ở đây? Chẳng phải mọi quý phi đều không thể rời khỏi hậu viện sao? "

Lời nói của cô ngây thơ nhưng lại như lưỡi dao đâm vào trái tim của bọn họ, ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt chanh chua chán ghét

" Chỉ là một ả công chúa phế vật mà dám lên mặt dạy đời. Đã ti tiện mà còn dám đứng đây khoác lác "

Một trong những nữ nhân đó khinh thường lên tiếng. Cô nheo mài lại

" Eira không phải phế vật "

" Ha ha! Ngươi nha, một phần cũng không bằng công chúa Diana. Chị ngươi là thiên tài được mọi người kính ngưỡng, nhan sắc như thiên thần. Còn ngươi là một phế vật, chỉ biết nịnh nọt bệ hạ để được che chở. Ha! Thật ti tiện mà, đúng là một trời một vực "

Gunra nghe thấy họ nói vậy liền tức giận, nhẹ nhàng phản bác

" Các quý phi nói quá lời rồi. Đừng để bệ hạ biết được, nếu không e rằng cái chức của các vị cũng đứng không vững "

" Nha! Con nhỏ người hầu này lại dám lên mặt. "

Bốp!

Gunra bị tát một cái, cô thấy vậy liền đi đến đá một phát mạnh vào chân nữ nhân đó

" Ah! Con nhỏ này... "

Cô bị nữ nhân đó đẩy ra ngã xuống mặt đất, gương mặt xinh đẹp của ả ta nhăn nhó. Căm giận lên tiếng

" Ta đường đường là công chúa Ruty danh giá của một đất nước. Tại sao phải sợ con nhóc phế vật này? Lại còn dám đá ta, người đâu... bắt giữ con nhóc này lại cho ta "

Một đám người hầu đi lên nắm lấy cô và Gunra kìm chế

" Thả ta ra "

" Ha ha! Để ta xem ngươi còn muốn đá ta nữa không. Con nhỏ hèn hạ, mày và mẹ mày đều hèn hạ. Ti tiện! "

Nữ nhân tên Ruty đó tán vào mặt cô một cái, đôi mắt cô hiện lên sững sờ

" Không ai ra tay đánh Eira. Cô là người đầu tiên dám đánh Eira, ta sẽ nói cho pa pa "

" Ha ha! Có ngon thì nói đi. "

" Công chúa "

Gunra vừa khóc vừa la, vì bị kìm hãm nên không thể chạy lại che chở cho cô

" Câm mồm "

Bốp!

Gunra bị ăn thêm một cái tát

" Người không được đánh công chúa, bệ hạ mà biết được sẽ không tha cho người "

" Con nhỏ nô tỳ này... "

Ruty tức giận tát thêm một cái

" Cô là người xấu, thả chị Gunra ra "

Ruty bước lại gần cô vươn tay lên muốn cho cô thêm một bạt tay, cô nhắm chặt đôi mắt lại. Nhưng không cảm nhận được gì, hé mắt ra cô thấy Saint đang bắt lấy tay Ruty lại

" Ngươi... ngươi là ai "

Ruty nhìn người nam nhân mặc đồ kị sĩ, đôi mắt không mở ra. Khí chất lạnh lùng liền sợ hãi hỏi

Saint không nói gì hất ả ta ra, sau lại cho đám người hầu mỗi người một cước đá. Cô thoát khỏi sự kìm hãm liền chạy lại ôm lấy eo Saint

" Họ ức hiếp ta, anh Saint, ta sợ "

Saint quỳ một chân xuống đối diện với cô

" Công chúa, đừng sợ. Có thần ở đây rồi "

" Ngươi là ai? Dám vô lễ với bổn cung? "

" Thần là một kị sĩ "

" Hừ! Một kị sĩ cũng dám xen vào chuyện của bổn cung? Không sợ ta giết ngươi sao "

Ruty kiêu ngạo tức giận nói

" Quý phi đã đánh công chúa. Đây là tội lớn "

Saint nhàn nhạt nói

" Ngươi... ngươi dám dạy đời bổn cung? "

Ruty tức giận chỉ tay về phía Saint, nhưng hắn vẫn bình thản đứng đó chắn trước mặt cô

" Tại sao lại ồn như vậy? "
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận