Hiểu Lầm Định Mệnh - Chương 68: Dự tiệc
Chương trước- Chương 1: Chuyển trường
- Chương 2: Giải vây
- Chương 3: Nỗi sợ bị bỏ rơi
- Chương 4: Ghép nhóm
- Chương 5: Hành càng già càng hăng
- Chương 6: Họa mi công cộng
- Chương 7: Giống như các cặp đôi yêu nhau
- Chương 8: Bắt gian
- Chương 9: Gặp nguy hiểm
- Chương 10: Gia đình làm khó
- Chương 11: Học nhóm
- Chương 12: Thỏ bông
- Chương 13: Gia đình thiên vĩ
- Chương 14: Hiểu lầm
- Chương 15: TRÁNH NÉ
- Chương 16: Mất tích
- Chương 17: Tai nạn
- Chương 18: Nhập viện
- Chương 19: Thúc dục
- Chương 20: Gọi anh trai
- Chương 21: Bữa tiệc chia tay
- Chương 22: Gặp lại nhau
- Chương 23: Uống rượu
- Chương 24: TRÚNG DƯỢC
- Chương 25: Trẻ con (H+)
- Chương 26: BÔI THUỐC
- Chương 27: QUAY LẠI RỒI
- Chương 28: BỊ BẮT GIỮ
- Chương 29: CƯỠNG HIẾP TẬP THỂ
- Chương 30: HẸN HÒ
- Chương 31: CHÍNH THỨC CHIA LY
- Chương 32: Năm năm sau
- Chương 33: QUAY LẠI NƠI CŨ
- Chương 34: GẶP LẠI NHAU
- Chương 35: Nuôi con
- Chương 36: CHO ANH CƠ HỘI
- Chương 37: SỐT
- Chương 38: KHAI TRƯƠNG
- Chương 39: LÀM PHIỀN BẠN GÁI
- Chương 40: CƯỠNG ÉP LÊN XE
- Chương 41: YÊU NGHIỆT
- Chương 42: ĐỪNG ĐỂ HẮN CHẾT
- Chương 43: ĐỀ NGHỊ HỢP TÁC
- Chương 44: BẮT ĐẦU NGHI NGỜ
- Chương 45: BẮT ĐẦU ĐIỀU TRA
- Chương 46: HẸN HÒ
- Chương 47: PHÁT HIỆN SỰ THẬT
- Chương 48: RA TAY ĐÁNH NGƯỜI
- Chương 49: TIỂU CÔNG CHÚA
- Chương 50: NÓI CHUYỆN
- Chương 51: XIN LỖI
- Chương 52: THAO TÚNG TÂM LÝ
- Chương 53: KẾT THÚC TRONG ÊM ĐẸP
- Chương 54: BA MẸ ĐẾN
- Chương 55: XIN
- Chương 56: HÀNG XÓM MỚI
- Chương 57: Hàng xóm mới
- Chương 58: CHÍ CÒN MỘT NĂM
- Chương 59: Chơi với con gái
- Chương 60: Đón mẹ tan làm
- Chương 61: Như một gia đình
- Chương 62: Gặp ông bà
- Chương 63: Khu vui chơi
- Chương 64: Thay quần áo
- Chương 65: Nghỉ ngơi
- Chương 66: Gặp mẹ vợ
- Chương 67: Năn nỉ dùm
- Chương 68: Dự tiệc
- Chương 69: Dự tiệc
- Chương 70: Xin lỗi
- Chương 71: Trêu chọc
- Chương 72: Ôm ấp
- Chương 73: Bắt gặp
- Chương 74: Có chạy đằng trời
- Chương 75: Kế hoạch
- Chương 76: Người đứng sau
- Chương 77: Đóng kịch
- Chương 78: Về nước
- Chương 79: Giải thích
- Chương 80: Tha thứ
- Chương 81: Trốn
- Chương 82: Hôn
- Chương 83: Cơ hội
- Chương 84: Vào tròng
- Chương 85: Biết hết
- Chương 86: Tra hỏi
- Chương 87: Tai nạn
- Chương 88: Sự thật
- Chương 89: Bắt cóc
- Chương 90: Kẻ bắt cóc
- Chương 91: Cảnh xưa lặp lại
- Chương 92: Giải thoát
- Chương 93: Kết thúc (end)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hiểu Lầm Định Mệnh
Chương 68: Dự tiệc
Uyển Chi sau khi nghe điện thoại với ba mẹ xong liền day day thái dương, nhức đầu thật.
Đắp chăn cho Tiểu Đồng xong, Uyển Chi đóng cửa ra ngoài, cô muốn ra ngoài đi dạo, tiện suy nghĩ một vài việc.
Uyển Chi đi dạo quay khu nhà cô sống, bầu trời đêm có vài ngôi sao đang sáng lấp lánh, những làn gió thổi nhẹ nhàng làm tâm trạng dịu đi vài phần.
Uyển Chi đến một ghế đá gần đó ngồi xuống, cô cứ thẫn thờ như vậy mà không biết từ lúc nào bên cạnh cô đã xuất hiện một người đàn ông.
“ Em gặp vấn đề gì sao?”
Tối nay Hoắc Trương có việc tại The Night nên về hơi trễ, vừa đến sãnh anh đã thấy bóng dáng của Uyển Chi, cô đang thẫn thờ suy nghĩ gì đó, đến nỗi có người ngồi kế bên mà cô cũng không biết.
“ Tôi…. Hôm nay anh đến gặp ba mẹ tôi sao?”
Uyển Chi mệt mỏi nhìn Hoắc Trương, cô không ngờ hôm nay anh lại đến gặp ba mẹ cô, hành động này của anh là có ý gì chứ?
“ Đúng, tôi muốn xin sự tha thứ từ họ.”
Hoắc Trương gật đầu, anh đưa ánh mắt ra xa, dáng vẻ vô cùng suy tư, xem ra vấn đề này đang đè nặng trong lòng anh như một tảng đá.
“ Để làm gì chứ? Hiện tại anh đã được ở bên Tiểu Đồng như ý anh muốn, xin sự tha thứ của ba mẹ tôi để làm gì nữa?”
“ Anh nghĩ em biết anh không chỉ muốn ở bên Tiểu Đồng, anh là muốn được chăm sóc cả hai mẹ con em.”
Hoắc Trương nắm lấy tay của Uyển Chi, bốn mắt nhìn nhau, anh nói ra lời trong lòng, điều này đương nhiên không phải là Uyển Chi không biết, chỉ là cô không muốn nhắc đến.
“ Tôi không cần, được chăm sóc Tiểu Đồng chính là một ân huệ cho anh, đừng vượt quá giới hạn của mình.”
Uyển Chi giật tay ra, ánh mắt của cô vô cùng kiên định như muốn nhắc nhở cho Hoắc Trương biết anh đã vượt quá phận sự của mình.
Cô quay lưng đi thẳng một mạch lên phòng, khác với dáng vẻ mạnh mẽ lúc nãy, khi trở về phòng Uyển Chi đã khóc một trận vô cùng lớn, tình cảm năm đó cô dành cho anh vô cùng thuần khiết, làm sao nói quên là quên được, chỉ là cô đang tự lừa dối bản thân, ép bản thân là phải quên anh đi.
Năm đó anh đột nhiên xuất hiện, mang lại cho anh vô vàng cảm xúc mới lạ, sau đó lại đột nhiên biến mất như chưa có gì xảy ra làm cho cô vô cùng hụt hẫng.
Cô sợ lần xuất hiện này của anh vẫn sẽ như vậy, anh lại sẽ biến mất không lý do.
Thừa Đức điều tra được một vài thông tin khá thú vị về mối quan hệ của Hoắc Trương và Uyển Chi, để có những thông tin này hắn phải chi trả một số tiền lớn.
Thông tin về Hoắc Trương được bảo mật rất kỹ nếu không phải số tiền mà hắn bỏ ra quá lớn thì còn rất lâu hắn mới tìm được thông tin về anh.
Hôm nay lớp bọn họ sẽ tổ chức một buổi họp lớp, bữa tiệc được diễn ra tại bãi biển, từ sáng sớm Uyển Chi đã đưa Tiểu Đồng đến nhà ông bà để gửi.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô mặc một chiếc đầm đen dài, ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong quyến rũ. Chiếc đầm được thiết kế với phần cổ chữ V sâu, khoe khéo vòng một gợi cảm. Phía sau chiếc đầm được thêm thắt một chiếc nơ lớn màu đen, ôm lấy vùng ngực, tạo điểm nhấn cho bộ trang phục. Mái tóc dài của cô được uốn xoăn nhẹ nhàng, buông xuống vai. Khuôn mặt cô thanh tú, đôi mắt long lanh như ánh sao. Cô nở một nụ cười tươi tắn, toát lên vẻ dịu dàng, đằm thắm.
Hôm nay Uyển Chi sẽ đi chung xe với Trịnh Hào và Hoắc Trương, ban đầu cô định là sẽ đến đó một mình, nhưng vì Trịnh Hào lại là một tên quá khéo ăn nói, cậu ta đưa ra những lý do khiến Uyển Chi không tài nào từ chối được.
Trịnh Hào chủ động lên ghế phụ bên cạnh tài xế ngồi, điều đó đồng nghĩa Uyển Chi và Hoắc Trương sẽ ngồi cạnh nhau ở ghế sau.
Thoáng thấy không khí trong xe có phần gượng gạo, Trịnh Hào bắt đầu lên tiếng trước:
“ Uyển Chi à muốn gặp cậu đúng là khó thật đấy, nếu không có những dịp như thế này tôi sợ tôi không có cơ hội gặp cậu luôn đấy.”
Trịnh Hào bắt đầu luyên thuyên tạo không khí, thỉnh thoảng Uyển Chi tại ậm ừ vài câu cho lịch sự.
Đúng là năm năm qua cô khá kín tiếng, chuyện cô đã có con rất ít người biết, như vậy cũng rất tốt, cô không muốn chuyện của mình bị đưa ra làm chủ đề bàn tán.
Nói thêm một lát thì Trịnh Hào cũng lăn ra ngủ, bãi biển này khá xa trung tâm thành phố phải mất ít nhất hai giờ đi xe mới có thể đến nơi, nhưng bù lại đây là một nơi vô cùng đẹp, phù hợp để đi du lịch.
Đắp chăn cho Tiểu Đồng xong, Uyển Chi đóng cửa ra ngoài, cô muốn ra ngoài đi dạo, tiện suy nghĩ một vài việc.
Uyển Chi đi dạo quay khu nhà cô sống, bầu trời đêm có vài ngôi sao đang sáng lấp lánh, những làn gió thổi nhẹ nhàng làm tâm trạng dịu đi vài phần.
Uyển Chi đến một ghế đá gần đó ngồi xuống, cô cứ thẫn thờ như vậy mà không biết từ lúc nào bên cạnh cô đã xuất hiện một người đàn ông.
“ Em gặp vấn đề gì sao?”
Tối nay Hoắc Trương có việc tại The Night nên về hơi trễ, vừa đến sãnh anh đã thấy bóng dáng của Uyển Chi, cô đang thẫn thờ suy nghĩ gì đó, đến nỗi có người ngồi kế bên mà cô cũng không biết.
“ Tôi…. Hôm nay anh đến gặp ba mẹ tôi sao?”
Uyển Chi mệt mỏi nhìn Hoắc Trương, cô không ngờ hôm nay anh lại đến gặp ba mẹ cô, hành động này của anh là có ý gì chứ?
“ Đúng, tôi muốn xin sự tha thứ từ họ.”
Hoắc Trương gật đầu, anh đưa ánh mắt ra xa, dáng vẻ vô cùng suy tư, xem ra vấn đề này đang đè nặng trong lòng anh như một tảng đá.
“ Để làm gì chứ? Hiện tại anh đã được ở bên Tiểu Đồng như ý anh muốn, xin sự tha thứ của ba mẹ tôi để làm gì nữa?”
“ Anh nghĩ em biết anh không chỉ muốn ở bên Tiểu Đồng, anh là muốn được chăm sóc cả hai mẹ con em.”
Hoắc Trương nắm lấy tay của Uyển Chi, bốn mắt nhìn nhau, anh nói ra lời trong lòng, điều này đương nhiên không phải là Uyển Chi không biết, chỉ là cô không muốn nhắc đến.
“ Tôi không cần, được chăm sóc Tiểu Đồng chính là một ân huệ cho anh, đừng vượt quá giới hạn của mình.”
Uyển Chi giật tay ra, ánh mắt của cô vô cùng kiên định như muốn nhắc nhở cho Hoắc Trương biết anh đã vượt quá phận sự của mình.
Cô quay lưng đi thẳng một mạch lên phòng, khác với dáng vẻ mạnh mẽ lúc nãy, khi trở về phòng Uyển Chi đã khóc một trận vô cùng lớn, tình cảm năm đó cô dành cho anh vô cùng thuần khiết, làm sao nói quên là quên được, chỉ là cô đang tự lừa dối bản thân, ép bản thân là phải quên anh đi.
Năm đó anh đột nhiên xuất hiện, mang lại cho anh vô vàng cảm xúc mới lạ, sau đó lại đột nhiên biến mất như chưa có gì xảy ra làm cho cô vô cùng hụt hẫng.
Cô sợ lần xuất hiện này của anh vẫn sẽ như vậy, anh lại sẽ biến mất không lý do.
Thừa Đức điều tra được một vài thông tin khá thú vị về mối quan hệ của Hoắc Trương và Uyển Chi, để có những thông tin này hắn phải chi trả một số tiền lớn.
Thông tin về Hoắc Trương được bảo mật rất kỹ nếu không phải số tiền mà hắn bỏ ra quá lớn thì còn rất lâu hắn mới tìm được thông tin về anh.
Hôm nay lớp bọn họ sẽ tổ chức một buổi họp lớp, bữa tiệc được diễn ra tại bãi biển, từ sáng sớm Uyển Chi đã đưa Tiểu Đồng đến nhà ông bà để gửi.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô mặc một chiếc đầm đen dài, ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong quyến rũ. Chiếc đầm được thiết kế với phần cổ chữ V sâu, khoe khéo vòng một gợi cảm. Phía sau chiếc đầm được thêm thắt một chiếc nơ lớn màu đen, ôm lấy vùng ngực, tạo điểm nhấn cho bộ trang phục. Mái tóc dài của cô được uốn xoăn nhẹ nhàng, buông xuống vai. Khuôn mặt cô thanh tú, đôi mắt long lanh như ánh sao. Cô nở một nụ cười tươi tắn, toát lên vẻ dịu dàng, đằm thắm.
Hôm nay Uyển Chi sẽ đi chung xe với Trịnh Hào và Hoắc Trương, ban đầu cô định là sẽ đến đó một mình, nhưng vì Trịnh Hào lại là một tên quá khéo ăn nói, cậu ta đưa ra những lý do khiến Uyển Chi không tài nào từ chối được.
Trịnh Hào chủ động lên ghế phụ bên cạnh tài xế ngồi, điều đó đồng nghĩa Uyển Chi và Hoắc Trương sẽ ngồi cạnh nhau ở ghế sau.
Thoáng thấy không khí trong xe có phần gượng gạo, Trịnh Hào bắt đầu lên tiếng trước:
“ Uyển Chi à muốn gặp cậu đúng là khó thật đấy, nếu không có những dịp như thế này tôi sợ tôi không có cơ hội gặp cậu luôn đấy.”
Trịnh Hào bắt đầu luyên thuyên tạo không khí, thỉnh thoảng Uyển Chi tại ậm ừ vài câu cho lịch sự.
Đúng là năm năm qua cô khá kín tiếng, chuyện cô đã có con rất ít người biết, như vậy cũng rất tốt, cô không muốn chuyện của mình bị đưa ra làm chủ đề bàn tán.
Nói thêm một lát thì Trịnh Hào cũng lăn ra ngủ, bãi biển này khá xa trung tâm thành phố phải mất ít nhất hai giờ đi xe mới có thể đến nơi, nhưng bù lại đây là một nơi vô cùng đẹp, phù hợp để đi du lịch.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chuyển trường
- Chương 2: Giải vây
- Chương 3: Nỗi sợ bị bỏ rơi
- Chương 4: Ghép nhóm
- Chương 5: Hành càng già càng hăng
- Chương 6: Họa mi công cộng
- Chương 7: Giống như các cặp đôi yêu nhau
- Chương 8: Bắt gian
- Chương 9: Gặp nguy hiểm
- Chương 10: Gia đình làm khó
- Chương 11: Học nhóm
- Chương 12: Thỏ bông
- Chương 13: Gia đình thiên vĩ
- Chương 14: Hiểu lầm
- Chương 15: TRÁNH NÉ
- Chương 16: Mất tích
- Chương 17: Tai nạn
- Chương 18: Nhập viện
- Chương 19: Thúc dục
- Chương 20: Gọi anh trai
- Chương 21: Bữa tiệc chia tay
- Chương 22: Gặp lại nhau
- Chương 23: Uống rượu
- Chương 24: TRÚNG DƯỢC
- Chương 25: Trẻ con (H+)
- Chương 26: BÔI THUỐC
- Chương 27: QUAY LẠI RỒI
- Chương 28: BỊ BẮT GIỮ
- Chương 29: CƯỠNG HIẾP TẬP THỂ
- Chương 30: HẸN HÒ
- Chương 31: CHÍNH THỨC CHIA LY
- Chương 32: Năm năm sau
- Chương 33: QUAY LẠI NƠI CŨ
- Chương 34: GẶP LẠI NHAU
- Chương 35: Nuôi con
- Chương 36: CHO ANH CƠ HỘI
- Chương 37: SỐT
- Chương 38: KHAI TRƯƠNG
- Chương 39: LÀM PHIỀN BẠN GÁI
- Chương 40: CƯỠNG ÉP LÊN XE
- Chương 41: YÊU NGHIỆT
- Chương 42: ĐỪNG ĐỂ HẮN CHẾT
- Chương 43: ĐỀ NGHỊ HỢP TÁC
- Chương 44: BẮT ĐẦU NGHI NGỜ
- Chương 45: BẮT ĐẦU ĐIỀU TRA
- Chương 46: HẸN HÒ
- Chương 47: PHÁT HIỆN SỰ THẬT
- Chương 48: RA TAY ĐÁNH NGƯỜI
- Chương 49: TIỂU CÔNG CHÚA
- Chương 50: NÓI CHUYỆN
- Chương 51: XIN LỖI
- Chương 52: THAO TÚNG TÂM LÝ
- Chương 53: KẾT THÚC TRONG ÊM ĐẸP
- Chương 54: BA MẸ ĐẾN
- Chương 55: XIN
- Chương 56: HÀNG XÓM MỚI
- Chương 57: Hàng xóm mới
- Chương 58: CHÍ CÒN MỘT NĂM
- Chương 59: Chơi với con gái
- Chương 60: Đón mẹ tan làm
- Chương 61: Như một gia đình
- Chương 62: Gặp ông bà
- Chương 63: Khu vui chơi
- Chương 64: Thay quần áo
- Chương 65: Nghỉ ngơi
- Chương 66: Gặp mẹ vợ
- Chương 67: Năn nỉ dùm
- Chương 68: Dự tiệc
- Chương 69: Dự tiệc
- Chương 70: Xin lỗi
- Chương 71: Trêu chọc
- Chương 72: Ôm ấp
- Chương 73: Bắt gặp
- Chương 74: Có chạy đằng trời
- Chương 75: Kế hoạch
- Chương 76: Người đứng sau
- Chương 77: Đóng kịch
- Chương 78: Về nước
- Chương 79: Giải thích
- Chương 80: Tha thứ
- Chương 81: Trốn
- Chương 82: Hôn
- Chương 83: Cơ hội
- Chương 84: Vào tròng
- Chương 85: Biết hết
- Chương 86: Tra hỏi
- Chương 87: Tai nạn
- Chương 88: Sự thật
- Chương 89: Bắt cóc
- Chương 90: Kẻ bắt cóc
- Chương 91: Cảnh xưa lặp lại
- Chương 92: Giải thoát
- Chương 93: Kết thúc (end)
- bình luận