Hiểu Lầm Định Mệnh - Chương 79: Giải thích
Chương trước- Chương 1: Chuyển trường
- Chương 2: Giải vây
- Chương 3: Nỗi sợ bị bỏ rơi
- Chương 4: Ghép nhóm
- Chương 5: Hành càng già càng hăng
- Chương 6: Họa mi công cộng
- Chương 7: Giống như các cặp đôi yêu nhau
- Chương 8: Bắt gian
- Chương 9: Gặp nguy hiểm
- Chương 10: Gia đình làm khó
- Chương 11: Học nhóm
- Chương 12: Thỏ bông
- Chương 13: Gia đình thiên vĩ
- Chương 14: Hiểu lầm
- Chương 15: TRÁNH NÉ
- Chương 16: Mất tích
- Chương 17: Tai nạn
- Chương 18: Nhập viện
- Chương 19: Thúc dục
- Chương 20: Gọi anh trai
- Chương 21: Bữa tiệc chia tay
- Chương 22: Gặp lại nhau
- Chương 23: Uống rượu
- Chương 24: TRÚNG DƯỢC
- Chương 25: Trẻ con (H+)
- Chương 26: BÔI THUỐC
- Chương 27: QUAY LẠI RỒI
- Chương 28: BỊ BẮT GIỮ
- Chương 29: CƯỠNG HIẾP TẬP THỂ
- Chương 30: HẸN HÒ
- Chương 31: CHÍNH THỨC CHIA LY
- Chương 32: Năm năm sau
- Chương 33: QUAY LẠI NƠI CŨ
- Chương 34: GẶP LẠI NHAU
- Chương 35: Nuôi con
- Chương 36: CHO ANH CƠ HỘI
- Chương 37: SỐT
- Chương 38: KHAI TRƯƠNG
- Chương 39: LÀM PHIỀN BẠN GÁI
- Chương 40: CƯỠNG ÉP LÊN XE
- Chương 41: YÊU NGHIỆT
- Chương 42: ĐỪNG ĐỂ HẮN CHẾT
- Chương 43: ĐỀ NGHỊ HỢP TÁC
- Chương 44: BẮT ĐẦU NGHI NGỜ
- Chương 45: BẮT ĐẦU ĐIỀU TRA
- Chương 46: HẸN HÒ
- Chương 47: PHÁT HIỆN SỰ THẬT
- Chương 48: RA TAY ĐÁNH NGƯỜI
- Chương 49: TIỂU CÔNG CHÚA
- Chương 50: NÓI CHUYỆN
- Chương 51: XIN LỖI
- Chương 52: THAO TÚNG TÂM LÝ
- Chương 53: KẾT THÚC TRONG ÊM ĐẸP
- Chương 54: BA MẸ ĐẾN
- Chương 55: XIN
- Chương 56: HÀNG XÓM MỚI
- Chương 57: Hàng xóm mới
- Chương 58: CHÍ CÒN MỘT NĂM
- Chương 59: Chơi với con gái
- Chương 60: Đón mẹ tan làm
- Chương 61: Như một gia đình
- Chương 62: Gặp ông bà
- Chương 63: Khu vui chơi
- Chương 64: Thay quần áo
- Chương 65: Nghỉ ngơi
- Chương 66: Gặp mẹ vợ
- Chương 67: Năn nỉ dùm
- Chương 68: Dự tiệc
- Chương 69: Dự tiệc
- Chương 70: Xin lỗi
- Chương 71: Trêu chọc
- Chương 72: Ôm ấp
- Chương 73: Bắt gặp
- Chương 74: Có chạy đằng trời
- Chương 75: Kế hoạch
- Chương 76: Người đứng sau
- Chương 77: Đóng kịch
- Chương 78: Về nước
- Chương 79: Giải thích
- Chương 80: Tha thứ
- Chương 81: Trốn
- Chương 82: Hôn
- Chương 83: Cơ hội
- Chương 84: Vào tròng
- Chương 85: Biết hết
- Chương 86: Tra hỏi
- Chương 87: Tai nạn
- Chương 88: Sự thật
- Chương 89: Bắt cóc
- Chương 90: Kẻ bắt cóc
- Chương 91: Cảnh xưa lặp lại
- Chương 92: Giải thoát
- Chương 93: Kết thúc (end)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hiểu Lầm Định Mệnh
Chương 79: Giải thích
“ Giám đốc, anh vào khi nào vậy?”
Mẫn Tuệ nhìn Thiên Vĩ, gương mặt cô có chút gượng gạo, ánh mắt không còn sắc bén như bình thường.
“ Vừa vào thôi, tôi có mang cháo đến, cô ăn chút đi.”
Thiên Vĩ đi đến dìu cô ngồi dậy, cẩn thận đặt gối sau lưng cô, cô bị như thế này một phần lỗi cũng tại anh, anh nên thể hiện lòng thành của mình.
“ Tôi không đói, anh cứ để đó một lúc nữa tôi sẽ ăn.”
Mẫn Tuệ lắc đầu, dáng vẻ cô vô cùng mệt mỏi, trong mắt của Thiên Vĩ, cô là vì chuyện mất đi đứa con nên mới không thiết tha ăn uống gì.
“ Không được, tốt xấu gì cũng phải ăn một miếng, há miệng ra đi.”
Thiên Vĩ nhẹ nhàng thổi cháo sau đó đưa về phía Mẫn Tuệ, bốn mắt nhìn nhau, họ cứ như bị bất động vào giây phút đó.
Mẫn Tuệ là người phản ứng trước, cô quay mặt sang hướng khác, giọng nói cất lên:
“ Giám đốc cứ để ở đấy đi, tôi sẽ ăn ngay.”
Thiên Vĩ cũng hiểu ý, anh đặt hộp cháo xuống bàn, chủ động đến ghế sofa ngồi.
Mẫn Tuệ cầm lấy hộp cháo, cố gắng ăn lẹ để Thiên Vĩ đi về, sau khi ăn xong cô đặt hộp về lại chỗ cũ, sau đó nhìn anh:
“ Tôi ăn xong rồi, giám đốc không cần phải lo nữa đâu ạ.”
Đây là đích thị là một câu đuổi khéo chính hiệu nhưng không biết Thiên Vĩ có hiểu ý cô không, chỉ biết rằng anh vẫn ngồi ở đây làm Mẫn Tuệ cảm thấy rất khó chịu.
“ Này hay là tôi đưa cô ra ngoài dạo nhé.”
Chưa đợi cô trả lời, Thiên Vĩ đã đi thẳng ra ngoài tìm kiếm một chiếc xe lăn, khóe môi Mẫn Tuệ giật giật, thật sự cô muốn ra tín hiệu cầu cứu!
Mẫn Tuệ được Thiên Vĩ đặt trên xe lăn, cẩn thận khoác áo cho cô, anh đẩy cô ra ngoài hưởng thụ không khí.
Thật ra không phải tự nhiên mà anh lại làm như vậy, chỉ là anh cảm thấy cô gái này rất đáng thương, vừa mất con, gia đình lại không có, bên cạnh chẳng có bất cứ bạn bè hay người thân nào, cô chắc hẳn rất cô đơn.
Mẹ anh nói phụ nữ hư thai rất nhạy cảm nếu không được chăm sóc tử tế thì rất dễ dẫn đến trầm cảm. Đối với anh Mẫn Tuệ không phải người yếu đuối nhưng ai biết được, mạnh mẽ chỉ là mặt cô muốn trưng ra cho mọi người thấy thôi, chứ thật ra cô cũng rất mỏng manh như bao người phụ nữ khác.
“ Cô thấy thoải mái không?”
Thiên Vĩ đưa Mẫn Tuệ đi dạo xung quanh khuôn viên bệnh viện, gió thổi nhè nhẹ, từng lọn tóc bay bay trông vô cùng nên thơ.
“ Ừm.”
Mẫn Tuệ gật đầu, giữa cô và anh không có quá nhiều thứ để nói với nhau, cả hai cứ đi dạo mãi như thế, đến khi đã muộn, Thiên Vĩ đưa Mẫn Tuệ về phòng.
Sau khi đảm bảo Mẫn Tuệ đã ngủ, anh mới nhẹ nhàng rời đi.
Ngày hôm sau.
Hôm nay Tiểu Đồng được nghỉ học, bé con đang ở phòng khách chơi đồ chơi, từng miếng ghép hình được xếp vào đúng vị trí của nó.
Uyển Chi ngồi gần đó xử lý công việc chốc chốc lại để mắt đến Tiểu Đồng, con nhóc này mà không để ý là nó sẽ làm những chuyện khiến cô vô cùng đau đầu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cái tên trên màn hình chính là Hoắc Trương, đột nhiên Uyển Chi cảm giác có chút căng thẳng, cô cầm lấy điện thoại, bấm nút nghe máy.
“ Alo”
“ À em có tiện không? Tôi muốn nói chuyện với Tiểu Đồng một chút.”
Trên gương mặt Uyển Chi thoáng chút thất vọng, cô nhanh chóng đưa điện thoại cho con gái, bản thân thì tiếp tục làm việc.
Nhưng cô sao có thể tập trung được chứ, toàn bộ sự để ý của cô đều tập trung vào cuộc điện thoại của cha con họ,
Chẳng biết nói gì, chỉ biết Tiểu Đồng cười rất vui vẻ.
Tiếng gõ phím ngày một mạnh cứ như tất cả nỗi oán giận đều trút lên cái bàn phím ấy vậy, đến nỗi Tiểu Đồng phải lên tiếng:
“ Mẹ ơi gõ nhẹ thôi, máy tính sắp khóc rồi.”
Uyển Chi bất giác tự mắng mình, tại sao bản thân lại như vậy chứ, có gì mà phải bực mình, không có hắn cô càng thoải mái.
“ Tiểu Đồng à, chú muốn nói chuyện với mẹ con một lát.”
“ Dạ được.”
Bé con ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Uyển Chi, lúc này đây cô cảm thấy bản thân có chút căng thẳng, không biết nên nói gì nữa, nhìn cô có khác nào thiếu nữ e ngại trong lần đầu hẹn hò đâu chứ.
“ Hôm qua do có việc phải xử lý gấp, anh không thể thông báo với mẹ con em, xin lỗi nhé.”
Ý tứ rất rõ ràng, anh là đang muốn xin lỗi vì bỏ đi mà không thông báo, câu nói này làm bao nỗi bực tức trong lòng Uyển Chi tan biến.
“ Ừm.”
Cô ngượng ngùng trả lời, bên kia mà hình, cô có thể thấy được văn phòng làm việc của anh, chỉ có những nội thất đơn giản, so với văn phòng ở The Night thì chẳng khác biệt là bao.
“ Chủ tịch tới giờ họp rồi.”
Một giọng nữ cất lên bên kia đầu dây, Hoắc Trương gật đầu ra hiệu như đã nghe sau đó nhìn Uyển Chi nói tiếp:
“ Anh có việc bận rồi, gọi em sau.”
Cuộc gọi kết thúc, gương mặt Uyển Chi thoáng chút ửng hồng, nhìn họ cứ như một cặp đôi đang yêu nhau, thông báo cho nhau biết từng lịch trình vậy.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại hình như có gì đó không đúng, giọng nói vừa rồi không phải là giọng của Alex, đó rõ ràng là giọng con gái.
Mẫn Tuệ nhìn Thiên Vĩ, gương mặt cô có chút gượng gạo, ánh mắt không còn sắc bén như bình thường.
“ Vừa vào thôi, tôi có mang cháo đến, cô ăn chút đi.”
Thiên Vĩ đi đến dìu cô ngồi dậy, cẩn thận đặt gối sau lưng cô, cô bị như thế này một phần lỗi cũng tại anh, anh nên thể hiện lòng thành của mình.
“ Tôi không đói, anh cứ để đó một lúc nữa tôi sẽ ăn.”
Mẫn Tuệ lắc đầu, dáng vẻ cô vô cùng mệt mỏi, trong mắt của Thiên Vĩ, cô là vì chuyện mất đi đứa con nên mới không thiết tha ăn uống gì.
“ Không được, tốt xấu gì cũng phải ăn một miếng, há miệng ra đi.”
Thiên Vĩ nhẹ nhàng thổi cháo sau đó đưa về phía Mẫn Tuệ, bốn mắt nhìn nhau, họ cứ như bị bất động vào giây phút đó.
Mẫn Tuệ là người phản ứng trước, cô quay mặt sang hướng khác, giọng nói cất lên:
“ Giám đốc cứ để ở đấy đi, tôi sẽ ăn ngay.”
Thiên Vĩ cũng hiểu ý, anh đặt hộp cháo xuống bàn, chủ động đến ghế sofa ngồi.
Mẫn Tuệ cầm lấy hộp cháo, cố gắng ăn lẹ để Thiên Vĩ đi về, sau khi ăn xong cô đặt hộp về lại chỗ cũ, sau đó nhìn anh:
“ Tôi ăn xong rồi, giám đốc không cần phải lo nữa đâu ạ.”
Đây là đích thị là một câu đuổi khéo chính hiệu nhưng không biết Thiên Vĩ có hiểu ý cô không, chỉ biết rằng anh vẫn ngồi ở đây làm Mẫn Tuệ cảm thấy rất khó chịu.
“ Này hay là tôi đưa cô ra ngoài dạo nhé.”
Chưa đợi cô trả lời, Thiên Vĩ đã đi thẳng ra ngoài tìm kiếm một chiếc xe lăn, khóe môi Mẫn Tuệ giật giật, thật sự cô muốn ra tín hiệu cầu cứu!
Mẫn Tuệ được Thiên Vĩ đặt trên xe lăn, cẩn thận khoác áo cho cô, anh đẩy cô ra ngoài hưởng thụ không khí.
Thật ra không phải tự nhiên mà anh lại làm như vậy, chỉ là anh cảm thấy cô gái này rất đáng thương, vừa mất con, gia đình lại không có, bên cạnh chẳng có bất cứ bạn bè hay người thân nào, cô chắc hẳn rất cô đơn.
Mẹ anh nói phụ nữ hư thai rất nhạy cảm nếu không được chăm sóc tử tế thì rất dễ dẫn đến trầm cảm. Đối với anh Mẫn Tuệ không phải người yếu đuối nhưng ai biết được, mạnh mẽ chỉ là mặt cô muốn trưng ra cho mọi người thấy thôi, chứ thật ra cô cũng rất mỏng manh như bao người phụ nữ khác.
“ Cô thấy thoải mái không?”
Thiên Vĩ đưa Mẫn Tuệ đi dạo xung quanh khuôn viên bệnh viện, gió thổi nhè nhẹ, từng lọn tóc bay bay trông vô cùng nên thơ.
“ Ừm.”
Mẫn Tuệ gật đầu, giữa cô và anh không có quá nhiều thứ để nói với nhau, cả hai cứ đi dạo mãi như thế, đến khi đã muộn, Thiên Vĩ đưa Mẫn Tuệ về phòng.
Sau khi đảm bảo Mẫn Tuệ đã ngủ, anh mới nhẹ nhàng rời đi.
Ngày hôm sau.
Hôm nay Tiểu Đồng được nghỉ học, bé con đang ở phòng khách chơi đồ chơi, từng miếng ghép hình được xếp vào đúng vị trí của nó.
Uyển Chi ngồi gần đó xử lý công việc chốc chốc lại để mắt đến Tiểu Đồng, con nhóc này mà không để ý là nó sẽ làm những chuyện khiến cô vô cùng đau đầu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cái tên trên màn hình chính là Hoắc Trương, đột nhiên Uyển Chi cảm giác có chút căng thẳng, cô cầm lấy điện thoại, bấm nút nghe máy.
“ Alo”
“ À em có tiện không? Tôi muốn nói chuyện với Tiểu Đồng một chút.”
Trên gương mặt Uyển Chi thoáng chút thất vọng, cô nhanh chóng đưa điện thoại cho con gái, bản thân thì tiếp tục làm việc.
Nhưng cô sao có thể tập trung được chứ, toàn bộ sự để ý của cô đều tập trung vào cuộc điện thoại của cha con họ,
Chẳng biết nói gì, chỉ biết Tiểu Đồng cười rất vui vẻ.
Tiếng gõ phím ngày một mạnh cứ như tất cả nỗi oán giận đều trút lên cái bàn phím ấy vậy, đến nỗi Tiểu Đồng phải lên tiếng:
“ Mẹ ơi gõ nhẹ thôi, máy tính sắp khóc rồi.”
Uyển Chi bất giác tự mắng mình, tại sao bản thân lại như vậy chứ, có gì mà phải bực mình, không có hắn cô càng thoải mái.
“ Tiểu Đồng à, chú muốn nói chuyện với mẹ con một lát.”
“ Dạ được.”
Bé con ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Uyển Chi, lúc này đây cô cảm thấy bản thân có chút căng thẳng, không biết nên nói gì nữa, nhìn cô có khác nào thiếu nữ e ngại trong lần đầu hẹn hò đâu chứ.
“ Hôm qua do có việc phải xử lý gấp, anh không thể thông báo với mẹ con em, xin lỗi nhé.”
Ý tứ rất rõ ràng, anh là đang muốn xin lỗi vì bỏ đi mà không thông báo, câu nói này làm bao nỗi bực tức trong lòng Uyển Chi tan biến.
“ Ừm.”
Cô ngượng ngùng trả lời, bên kia mà hình, cô có thể thấy được văn phòng làm việc của anh, chỉ có những nội thất đơn giản, so với văn phòng ở The Night thì chẳng khác biệt là bao.
“ Chủ tịch tới giờ họp rồi.”
Một giọng nữ cất lên bên kia đầu dây, Hoắc Trương gật đầu ra hiệu như đã nghe sau đó nhìn Uyển Chi nói tiếp:
“ Anh có việc bận rồi, gọi em sau.”
Cuộc gọi kết thúc, gương mặt Uyển Chi thoáng chút ửng hồng, nhìn họ cứ như một cặp đôi đang yêu nhau, thông báo cho nhau biết từng lịch trình vậy.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại hình như có gì đó không đúng, giọng nói vừa rồi không phải là giọng của Alex, đó rõ ràng là giọng con gái.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chuyển trường
- Chương 2: Giải vây
- Chương 3: Nỗi sợ bị bỏ rơi
- Chương 4: Ghép nhóm
- Chương 5: Hành càng già càng hăng
- Chương 6: Họa mi công cộng
- Chương 7: Giống như các cặp đôi yêu nhau
- Chương 8: Bắt gian
- Chương 9: Gặp nguy hiểm
- Chương 10: Gia đình làm khó
- Chương 11: Học nhóm
- Chương 12: Thỏ bông
- Chương 13: Gia đình thiên vĩ
- Chương 14: Hiểu lầm
- Chương 15: TRÁNH NÉ
- Chương 16: Mất tích
- Chương 17: Tai nạn
- Chương 18: Nhập viện
- Chương 19: Thúc dục
- Chương 20: Gọi anh trai
- Chương 21: Bữa tiệc chia tay
- Chương 22: Gặp lại nhau
- Chương 23: Uống rượu
- Chương 24: TRÚNG DƯỢC
- Chương 25: Trẻ con (H+)
- Chương 26: BÔI THUỐC
- Chương 27: QUAY LẠI RỒI
- Chương 28: BỊ BẮT GIỮ
- Chương 29: CƯỠNG HIẾP TẬP THỂ
- Chương 30: HẸN HÒ
- Chương 31: CHÍNH THỨC CHIA LY
- Chương 32: Năm năm sau
- Chương 33: QUAY LẠI NƠI CŨ
- Chương 34: GẶP LẠI NHAU
- Chương 35: Nuôi con
- Chương 36: CHO ANH CƠ HỘI
- Chương 37: SỐT
- Chương 38: KHAI TRƯƠNG
- Chương 39: LÀM PHIỀN BẠN GÁI
- Chương 40: CƯỠNG ÉP LÊN XE
- Chương 41: YÊU NGHIỆT
- Chương 42: ĐỪNG ĐỂ HẮN CHẾT
- Chương 43: ĐỀ NGHỊ HỢP TÁC
- Chương 44: BẮT ĐẦU NGHI NGỜ
- Chương 45: BẮT ĐẦU ĐIỀU TRA
- Chương 46: HẸN HÒ
- Chương 47: PHÁT HIỆN SỰ THẬT
- Chương 48: RA TAY ĐÁNH NGƯỜI
- Chương 49: TIỂU CÔNG CHÚA
- Chương 50: NÓI CHUYỆN
- Chương 51: XIN LỖI
- Chương 52: THAO TÚNG TÂM LÝ
- Chương 53: KẾT THÚC TRONG ÊM ĐẸP
- Chương 54: BA MẸ ĐẾN
- Chương 55: XIN
- Chương 56: HÀNG XÓM MỚI
- Chương 57: Hàng xóm mới
- Chương 58: CHÍ CÒN MỘT NĂM
- Chương 59: Chơi với con gái
- Chương 60: Đón mẹ tan làm
- Chương 61: Như một gia đình
- Chương 62: Gặp ông bà
- Chương 63: Khu vui chơi
- Chương 64: Thay quần áo
- Chương 65: Nghỉ ngơi
- Chương 66: Gặp mẹ vợ
- Chương 67: Năn nỉ dùm
- Chương 68: Dự tiệc
- Chương 69: Dự tiệc
- Chương 70: Xin lỗi
- Chương 71: Trêu chọc
- Chương 72: Ôm ấp
- Chương 73: Bắt gặp
- Chương 74: Có chạy đằng trời
- Chương 75: Kế hoạch
- Chương 76: Người đứng sau
- Chương 77: Đóng kịch
- Chương 78: Về nước
- Chương 79: Giải thích
- Chương 80: Tha thứ
- Chương 81: Trốn
- Chương 82: Hôn
- Chương 83: Cơ hội
- Chương 84: Vào tròng
- Chương 85: Biết hết
- Chương 86: Tra hỏi
- Chương 87: Tai nạn
- Chương 88: Sự thật
- Chương 89: Bắt cóc
- Chương 90: Kẻ bắt cóc
- Chương 91: Cảnh xưa lặp lại
- Chương 92: Giải thoát
- Chương 93: Kết thúc (end)
- bình luận