Hiểu Lầm Định Mệnh - Chương 92: Giải thoát
Chương trước- Chương 1: Chuyển trường
- Chương 2: Giải vây
- Chương 3: Nỗi sợ bị bỏ rơi
- Chương 4: Ghép nhóm
- Chương 5: Hành càng già càng hăng
- Chương 6: Họa mi công cộng
- Chương 7: Giống như các cặp đôi yêu nhau
- Chương 8: Bắt gian
- Chương 9: Gặp nguy hiểm
- Chương 10: Gia đình làm khó
- Chương 11: Học nhóm
- Chương 12: Thỏ bông
- Chương 13: Gia đình thiên vĩ
- Chương 14: Hiểu lầm
- Chương 15: TRÁNH NÉ
- Chương 16: Mất tích
- Chương 17: Tai nạn
- Chương 18: Nhập viện
- Chương 19: Thúc dục
- Chương 20: Gọi anh trai
- Chương 21: Bữa tiệc chia tay
- Chương 22: Gặp lại nhau
- Chương 23: Uống rượu
- Chương 24: TRÚNG DƯỢC
- Chương 25: Trẻ con (H+)
- Chương 26: BÔI THUỐC
- Chương 27: QUAY LẠI RỒI
- Chương 28: BỊ BẮT GIỮ
- Chương 29: CƯỠNG HIẾP TẬP THỂ
- Chương 30: HẸN HÒ
- Chương 31: CHÍNH THỨC CHIA LY
- Chương 32: Năm năm sau
- Chương 33: QUAY LẠI NƠI CŨ
- Chương 34: GẶP LẠI NHAU
- Chương 35: Nuôi con
- Chương 36: CHO ANH CƠ HỘI
- Chương 37: SỐT
- Chương 38: KHAI TRƯƠNG
- Chương 39: LÀM PHIỀN BẠN GÁI
- Chương 40: CƯỠNG ÉP LÊN XE
- Chương 41: YÊU NGHIỆT
- Chương 42: ĐỪNG ĐỂ HẮN CHẾT
- Chương 43: ĐỀ NGHỊ HỢP TÁC
- Chương 44: BẮT ĐẦU NGHI NGỜ
- Chương 45: BẮT ĐẦU ĐIỀU TRA
- Chương 46: HẸN HÒ
- Chương 47: PHÁT HIỆN SỰ THẬT
- Chương 48: RA TAY ĐÁNH NGƯỜI
- Chương 49: TIỂU CÔNG CHÚA
- Chương 50: NÓI CHUYỆN
- Chương 51: XIN LỖI
- Chương 52: THAO TÚNG TÂM LÝ
- Chương 53: KẾT THÚC TRONG ÊM ĐẸP
- Chương 54: BA MẸ ĐẾN
- Chương 55: XIN
- Chương 56: HÀNG XÓM MỚI
- Chương 57: Hàng xóm mới
- Chương 58: CHÍ CÒN MỘT NĂM
- Chương 59: Chơi với con gái
- Chương 60: Đón mẹ tan làm
- Chương 61: Như một gia đình
- Chương 62: Gặp ông bà
- Chương 63: Khu vui chơi
- Chương 64: Thay quần áo
- Chương 65: Nghỉ ngơi
- Chương 66: Gặp mẹ vợ
- Chương 67: Năn nỉ dùm
- Chương 68: Dự tiệc
- Chương 69: Dự tiệc
- Chương 70: Xin lỗi
- Chương 71: Trêu chọc
- Chương 72: Ôm ấp
- Chương 73: Bắt gặp
- Chương 74: Có chạy đằng trời
- Chương 75: Kế hoạch
- Chương 76: Người đứng sau
- Chương 77: Đóng kịch
- Chương 78: Về nước
- Chương 79: Giải thích
- Chương 80: Tha thứ
- Chương 81: Trốn
- Chương 82: Hôn
- Chương 83: Cơ hội
- Chương 84: Vào tròng
- Chương 85: Biết hết
- Chương 86: Tra hỏi
- Chương 87: Tai nạn
- Chương 88: Sự thật
- Chương 89: Bắt cóc
- Chương 90: Kẻ bắt cóc
- Chương 91: Cảnh xưa lặp lại
- Chương 92: Giải thoát
- Chương 93: Kết thúc (end)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hiểu Lầm Định Mệnh
Chương 92: Giải thoát
Uyển Chi cố hết sức lùi về phía sau nhưng cô làm sao có thể nhanh bằng những tên này được chứ, bọn chúng nhào đến ôm lấy cơ thể cô, Uyển Chi có thể cảm nhận được những bàn tay dơ bẩn ấy đang sờ soạng trên người mình.
“ Bỏ ra.”
Giọng nói rung rẩy, Uyển Chi không còn sức để vùng vẫy, chống cự lại bọn chúng, chỉ có thể hi vọng ai đó bên ngoài có thể nghe thấy tiếng la của cô.
Hạ Tịnh đứng trước cửa, nghe thấy âm thanh la hét của Uyển Chi thì rất hài lòng, phải đấy là những gì cô ta muốn.
Thừa Đức đứng bên cạnh Hạ Tịnh hắn ta cũng hưng phấn không kém, hắn ta muốn một lần nhìn thấy Hoắc Trương đau khổ, chỉ sau hôm nay thôi người đàn bà của Hoắc Trương sẽ bị vấy bẩn.
Những tên vô lại này không ngừng sờ soạng Uyển Chi, một tên xé rách áo ngoài của cô để lộ da thịt trắng ngần, đồi núi chập trùng, hắn nuốt nhẹ nước bọt.
Một tên khác đặt tay vào vị trí quần của Uyển Chi, đang định kéo xuống thì một âm thanh đoàng lớn phát lên tgu hút sự chú ý của chúng.
Một viên đạn bay thẳng vào vị trí vai của tên đó, người bắn không ai khác chính là Hoắc Trương, đôi mắt của anh lúc này có thể nói là không từ ngữ nào có thể miêu tả được.
Những viên đạn tiếp theo liên tục được bắn ra, Hoắc Trương chưa hẳn là muốn lấy mạng, tất cả đều nhắm vào tay của chúng.
Lũ người đó nhanh chóng gục xuống, Hoắc Trương đi nhanh đến ôm Uyển Chi vào lòng, anh cởi áo khoác ngoài ra khoác vào cho cô.
Uyển Chi vùi đầu vào lồng ngực của anh, cô thoát được rồi, cô biết anh sẽ không phụ lòng tin của cô mà.
Hoắc Trương nhìn cơ thể của Uyển Chi, rất nhiều dấu bầm tím, chắc chắn trước đó cô đã bị kẻ đầu xỏ đánh một trận mạnh bạo, nghĩ đến đây Hoắc Trương càng hận bản than mình, đáng lẽ năm năm trước anh nên diệt cỏ tận gốc.
Người của Hoắc Trương nhanh chóng đưa Tiểu Đồng ra khỏi khu nhà hoang ấy và đến bệnh viện, dù sao con bé cũng đã bị bắt cóc hai ngà, tốt nhất vẫn nên để bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khỏe.
Hoắc Trương ôm Uyển Chi lên, cô cũng cần phải đến bệnh viện, mọi việc anh sẽ xử lí sau.
Những tưởng chuyện này đến đây sẽ kết thúc nhưng không, từ nãy đến giờ Hạ Tịnh và Thừa Đức vẫn trốn một góc chờ thời cơ ra tay, họ biết nếu họ bỏ lỡ cơ hội này thì chẳng còn cơ hội nào tốt hơn.
Hạ Tịnh sớm đã chuẩn bị cho riêng mình một khẩu súng, nhân lúc Hoắc Trương bế Uyển Chi ra ngoài, cô ta đứng phía sau lưng bóp còi.
Người được luyện tập từ bé như Hoắc Trương sao có thể dễ dàng bị cô ta hạ gục thế được.
Hoắc Trương nhanh chóng lách người né trách nhưng vì trên tay còn đang ôm Uyển Chi, anh không muốn làm cô bị thương nên viên đạn đã trượt qua tay anh.
Hoắc Trương xoay người nhắm chuẩn sát vào hai người sau lưng mỗi người một viên đạn ở chân.
Sau khi xong chuyện Hoắc Trương bồng Uyển Chi ra ngoài, cảnh sát nhanh chóng ập vào bên trong bắt giữ bọn người kia.
“ Hoắc Trương anh mau bỏ em xuống đi.”
Uyển Chi lo lắng khi nhìn thấy cánh tay của Hoắc Trương chảy máu, cô không dám cử động mạnh sợ sẽ làm anh đau.
“ Không sao, chúng ta đi đến bệnh viện.”
Hoắc trương đặt Uyển Chi lên xe, chiếc xe lăn bánh đến thẳng bệnh viện, Tạ gia và Hoắc gia đã chờ sẵn ở đó, qua một số kiểm tra cho thấy Tiểu Đồng chỉ bị một số vết thương ngoài da, Uyển Chi bị chấn thương khá nặng cần mất một thời gian dài tịnh dưỡng.
Uyển Chi và Tiểu Đồng được đưa về phòng riêng, Uyển Chi namwftreen giường do quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Hoắc Trương ngồi cạnh chăm chú quan sát cô, anh biết những chuyện như thế này ít nhiều gì cũng sẽ để lại chướng ngại tâm lí cho Uyển Chi, tự hứa với bản thân rằng anh sẽ không để những chuyện này lặp lại một lần nào nữa.
Chân mày Uyển Chi nhíu chặt, đột nhiên cô dãy dụa, nước mắt vô thức rơi:
“ Buông ra, tránh xa tôi ra.”
Uyển Chi bật dậy, cô sợ hãi ôm lấy anh trong giấc mơ cô thấy những tên đó liên tục lao đến cô, bàn tay dơ bẩn của chúng sờ soạng khắp người cô rất kinh khủng.
Hoắc Trương nhẹ nhàng xoa lấy lưng của Uyển Chi, nhìn cô sợ hãi anh càng tự trách bản thân hơn.
Một lúc sau cơn sợ hãi cũng qua đi, Uyển Chi đột nhiên nhớ đến vết thương của Hoắc Trương, nhìn vào cánh tay anh, vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng, cô thở phào:
“ Không sao, mọi chuyện đã ổn rồi.”
Uyển Chi mỉm cười nép mình trong lồng ngực của anh, mọi chuyện đã qua, cầu mong hạnh phúc sẽ đến với họ trong tương lai
“ Bỏ ra.”
Giọng nói rung rẩy, Uyển Chi không còn sức để vùng vẫy, chống cự lại bọn chúng, chỉ có thể hi vọng ai đó bên ngoài có thể nghe thấy tiếng la của cô.
Hạ Tịnh đứng trước cửa, nghe thấy âm thanh la hét của Uyển Chi thì rất hài lòng, phải đấy là những gì cô ta muốn.
Thừa Đức đứng bên cạnh Hạ Tịnh hắn ta cũng hưng phấn không kém, hắn ta muốn một lần nhìn thấy Hoắc Trương đau khổ, chỉ sau hôm nay thôi người đàn bà của Hoắc Trương sẽ bị vấy bẩn.
Những tên vô lại này không ngừng sờ soạng Uyển Chi, một tên xé rách áo ngoài của cô để lộ da thịt trắng ngần, đồi núi chập trùng, hắn nuốt nhẹ nước bọt.
Một tên khác đặt tay vào vị trí quần của Uyển Chi, đang định kéo xuống thì một âm thanh đoàng lớn phát lên tgu hút sự chú ý của chúng.
Một viên đạn bay thẳng vào vị trí vai của tên đó, người bắn không ai khác chính là Hoắc Trương, đôi mắt của anh lúc này có thể nói là không từ ngữ nào có thể miêu tả được.
Những viên đạn tiếp theo liên tục được bắn ra, Hoắc Trương chưa hẳn là muốn lấy mạng, tất cả đều nhắm vào tay của chúng.
Lũ người đó nhanh chóng gục xuống, Hoắc Trương đi nhanh đến ôm Uyển Chi vào lòng, anh cởi áo khoác ngoài ra khoác vào cho cô.
Uyển Chi vùi đầu vào lồng ngực của anh, cô thoát được rồi, cô biết anh sẽ không phụ lòng tin của cô mà.
Hoắc Trương nhìn cơ thể của Uyển Chi, rất nhiều dấu bầm tím, chắc chắn trước đó cô đã bị kẻ đầu xỏ đánh một trận mạnh bạo, nghĩ đến đây Hoắc Trương càng hận bản than mình, đáng lẽ năm năm trước anh nên diệt cỏ tận gốc.
Người của Hoắc Trương nhanh chóng đưa Tiểu Đồng ra khỏi khu nhà hoang ấy và đến bệnh viện, dù sao con bé cũng đã bị bắt cóc hai ngà, tốt nhất vẫn nên để bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khỏe.
Hoắc Trương ôm Uyển Chi lên, cô cũng cần phải đến bệnh viện, mọi việc anh sẽ xử lí sau.
Những tưởng chuyện này đến đây sẽ kết thúc nhưng không, từ nãy đến giờ Hạ Tịnh và Thừa Đức vẫn trốn một góc chờ thời cơ ra tay, họ biết nếu họ bỏ lỡ cơ hội này thì chẳng còn cơ hội nào tốt hơn.
Hạ Tịnh sớm đã chuẩn bị cho riêng mình một khẩu súng, nhân lúc Hoắc Trương bế Uyển Chi ra ngoài, cô ta đứng phía sau lưng bóp còi.
Người được luyện tập từ bé như Hoắc Trương sao có thể dễ dàng bị cô ta hạ gục thế được.
Hoắc Trương nhanh chóng lách người né trách nhưng vì trên tay còn đang ôm Uyển Chi, anh không muốn làm cô bị thương nên viên đạn đã trượt qua tay anh.
Hoắc Trương xoay người nhắm chuẩn sát vào hai người sau lưng mỗi người một viên đạn ở chân.
Sau khi xong chuyện Hoắc Trương bồng Uyển Chi ra ngoài, cảnh sát nhanh chóng ập vào bên trong bắt giữ bọn người kia.
“ Hoắc Trương anh mau bỏ em xuống đi.”
Uyển Chi lo lắng khi nhìn thấy cánh tay của Hoắc Trương chảy máu, cô không dám cử động mạnh sợ sẽ làm anh đau.
“ Không sao, chúng ta đi đến bệnh viện.”
Hoắc trương đặt Uyển Chi lên xe, chiếc xe lăn bánh đến thẳng bệnh viện, Tạ gia và Hoắc gia đã chờ sẵn ở đó, qua một số kiểm tra cho thấy Tiểu Đồng chỉ bị một số vết thương ngoài da, Uyển Chi bị chấn thương khá nặng cần mất một thời gian dài tịnh dưỡng.
Uyển Chi và Tiểu Đồng được đưa về phòng riêng, Uyển Chi namwftreen giường do quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Hoắc Trương ngồi cạnh chăm chú quan sát cô, anh biết những chuyện như thế này ít nhiều gì cũng sẽ để lại chướng ngại tâm lí cho Uyển Chi, tự hứa với bản thân rằng anh sẽ không để những chuyện này lặp lại một lần nào nữa.
Chân mày Uyển Chi nhíu chặt, đột nhiên cô dãy dụa, nước mắt vô thức rơi:
“ Buông ra, tránh xa tôi ra.”
Uyển Chi bật dậy, cô sợ hãi ôm lấy anh trong giấc mơ cô thấy những tên đó liên tục lao đến cô, bàn tay dơ bẩn của chúng sờ soạng khắp người cô rất kinh khủng.
Hoắc Trương nhẹ nhàng xoa lấy lưng của Uyển Chi, nhìn cô sợ hãi anh càng tự trách bản thân hơn.
Một lúc sau cơn sợ hãi cũng qua đi, Uyển Chi đột nhiên nhớ đến vết thương của Hoắc Trương, nhìn vào cánh tay anh, vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng, cô thở phào:
“ Không sao, mọi chuyện đã ổn rồi.”
Uyển Chi mỉm cười nép mình trong lồng ngực của anh, mọi chuyện đã qua, cầu mong hạnh phúc sẽ đến với họ trong tương lai
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chuyển trường
- Chương 2: Giải vây
- Chương 3: Nỗi sợ bị bỏ rơi
- Chương 4: Ghép nhóm
- Chương 5: Hành càng già càng hăng
- Chương 6: Họa mi công cộng
- Chương 7: Giống như các cặp đôi yêu nhau
- Chương 8: Bắt gian
- Chương 9: Gặp nguy hiểm
- Chương 10: Gia đình làm khó
- Chương 11: Học nhóm
- Chương 12: Thỏ bông
- Chương 13: Gia đình thiên vĩ
- Chương 14: Hiểu lầm
- Chương 15: TRÁNH NÉ
- Chương 16: Mất tích
- Chương 17: Tai nạn
- Chương 18: Nhập viện
- Chương 19: Thúc dục
- Chương 20: Gọi anh trai
- Chương 21: Bữa tiệc chia tay
- Chương 22: Gặp lại nhau
- Chương 23: Uống rượu
- Chương 24: TRÚNG DƯỢC
- Chương 25: Trẻ con (H+)
- Chương 26: BÔI THUỐC
- Chương 27: QUAY LẠI RỒI
- Chương 28: BỊ BẮT GIỮ
- Chương 29: CƯỠNG HIẾP TẬP THỂ
- Chương 30: HẸN HÒ
- Chương 31: CHÍNH THỨC CHIA LY
- Chương 32: Năm năm sau
- Chương 33: QUAY LẠI NƠI CŨ
- Chương 34: GẶP LẠI NHAU
- Chương 35: Nuôi con
- Chương 36: CHO ANH CƠ HỘI
- Chương 37: SỐT
- Chương 38: KHAI TRƯƠNG
- Chương 39: LÀM PHIỀN BẠN GÁI
- Chương 40: CƯỠNG ÉP LÊN XE
- Chương 41: YÊU NGHIỆT
- Chương 42: ĐỪNG ĐỂ HẮN CHẾT
- Chương 43: ĐỀ NGHỊ HỢP TÁC
- Chương 44: BẮT ĐẦU NGHI NGỜ
- Chương 45: BẮT ĐẦU ĐIỀU TRA
- Chương 46: HẸN HÒ
- Chương 47: PHÁT HIỆN SỰ THẬT
- Chương 48: RA TAY ĐÁNH NGƯỜI
- Chương 49: TIỂU CÔNG CHÚA
- Chương 50: NÓI CHUYỆN
- Chương 51: XIN LỖI
- Chương 52: THAO TÚNG TÂM LÝ
- Chương 53: KẾT THÚC TRONG ÊM ĐẸP
- Chương 54: BA MẸ ĐẾN
- Chương 55: XIN
- Chương 56: HÀNG XÓM MỚI
- Chương 57: Hàng xóm mới
- Chương 58: CHÍ CÒN MỘT NĂM
- Chương 59: Chơi với con gái
- Chương 60: Đón mẹ tan làm
- Chương 61: Như một gia đình
- Chương 62: Gặp ông bà
- Chương 63: Khu vui chơi
- Chương 64: Thay quần áo
- Chương 65: Nghỉ ngơi
- Chương 66: Gặp mẹ vợ
- Chương 67: Năn nỉ dùm
- Chương 68: Dự tiệc
- Chương 69: Dự tiệc
- Chương 70: Xin lỗi
- Chương 71: Trêu chọc
- Chương 72: Ôm ấp
- Chương 73: Bắt gặp
- Chương 74: Có chạy đằng trời
- Chương 75: Kế hoạch
- Chương 76: Người đứng sau
- Chương 77: Đóng kịch
- Chương 78: Về nước
- Chương 79: Giải thích
- Chương 80: Tha thứ
- Chương 81: Trốn
- Chương 82: Hôn
- Chương 83: Cơ hội
- Chương 84: Vào tròng
- Chương 85: Biết hết
- Chương 86: Tra hỏi
- Chương 87: Tai nạn
- Chương 88: Sự thật
- Chương 89: Bắt cóc
- Chương 90: Kẻ bắt cóc
- Chương 91: Cảnh xưa lặp lại
- Chương 92: Giải thoát
- Chương 93: Kết thúc (end)
- bình luận