Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 34: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [27]
Lục Hữu Hân ảo ảnh giống như một trình tự đã thiết lập sẵn, vững vàng trầm thấp: “Ninh Chu, hoặc Tề Nhạc Nhân hoặc là hai người các ngươi; hiện tại nhìn thấy là ảo ảnh, tôi ở trong tháp đầm lầy xảy ra chuyện, nó sẽ trong thời gian ngắn sau khi tôi chết truyền đến trước mặt người được chỉ định, vận may của ngươi thật tốt. Mặt khác, còn có mấy canh giờ nhắc nhở ngươi hiện tại nàng đã toàn diện cường hóa, bất kể lực lượng tốc độ hay năng lực phản ứng đều vượt xa người thường. Thời điểm cô ấy đột nhiên gây khó dễ, tôi không thể hoàn toàn chống lại được, nhưng thật kỳ lạ cô ấy để tôi đi và tôi nhân cơ hội tấn công cô ấy bất ngờ; lúc đó đột nhiên tôi bị hoán đổi thân thể với cô ấy, vì tôi đánh lén đã gây ra thương thế nghiêm trọng nên chết sau đó. Đây là lý do tại sao tôi nghi ngờ rằng kỹ năng chuyển linh hồn của cô ấy phải có giới hạn tối đa, nếu muốn hoàn thành chuyển linh hồn cần phải đánh bại tôi một lần; sau đó mặc kệ tôi đánh lén tạo thành vết thương trên người mình. Nếu gặp phải cô ấy, nhất định phải cẩn thận.”
“Thời gian sắp tới rồi....” Lục Hữu Hân ảo ảnh dần dần trở nên ảm đạm hơn, giống như tín hiệu không tốt lúc có lúc không, thậm chí giọng nói bị ngắt quãng: “Vốn dĩ tôi muốn nói một chuyện với cậu, bất quá tính toán, cậu cứ yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến việc hoàn thành nhiệm vụ của các cậu, khi cậu làm việc này sẽ tự nhiên biết. Tuy rằng tiếc nuối mà chết, nhưng nhìn lại cuộc sống vốn là như thế, không biết mình có thể nhìn thấy một cuốn sách đột ngột đóng lại khi nào. Đó là lý do tại sao tôi muốn sống vui vẻ hạnh phúc bất cứ lúc nào.”
Lục Hữu Hân ảo ảnh mỉm cười nhìn hướng hai người cười cười, giống như một cô gái bình thường, giọng nói lạnh lùng và máy móc: “Bây giờ tôi phải về nhà rồi, tạm biệt ... chúc cậu may mắn.”
Hình ảnh trở nên mờ ảo cuối cùng dừng lại trong khoảng không nhỏ trống rỗng bao phủ cánh cửa điện phủ, như thể chưa có ai xuất hiện ở đó.
Trong khoảnh khắc im lặng, Tề Nhạc Nhân nhìn Ninh Chu đang đứng bên cửa, hai tay chậm rãi nắm chặt, dùng sức đến khi gân xanh hiện lên.
“Ninh Chu...” Ngực Tề Nhạc Nhân nặng nề, cậu không biết làm sao để an ủi Ninh Chu vừa mất đi một người bạn thân, chỉ nhìn cô một mình đau lòng và tự trách bản thân ...
Cậu đi đến bên cạnh Ninh Chu, vươn tay nắm lấy tay Ninh Chu. Trong nháy mắt nắm đấm của Ninh Chu gần như được thả ra, nhưng cậu đã nắm chặt tay cô, như xác nhận điều gì đó lại giữ chặt lấy.
Loading...
Hơi ấm truyền từ lòng bàn tay dọc theo dây thần kinh và mạch máu, len lén đến tim, rồi nhảy đến trái tim được trân trọng như tình yêu thuần khiết.
Trong chốc lát, Tề Nhạc Nhân cảm thấy Ninh Chu cũng thích cậu, giống như cậu thầm tôn sùng nàng vậy. Có thể giống như “Diệp Hiệp” nói trong ảo cảnh, ánh mắt thích một người không thể nào che giấu được. Có lẽ sau khi rời khỏi phó bản này, Ninh Chu thích cô gái sẽ thất vọng lắm khi phát hiện người mình thích không phải là con gái; từ đây cùng cậu như những người xa lạ, vì thế cậu mới trở nên băn khoăn lo lắng, lo được lo mất.
Nhưng ít nhất hiện tại, cậu có thể nắm tay Ninh Chu.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc buông tay, cậu muốn cùng cô chia sẻ.
“Cô ấy đến.” Chim đen dừng lại trên đỉnh của bức tượng điêu khắc bằng đá đột ngột nói.
Cùng lúc nó nói là ánh nến lung linh lay động trên hành lang dài bên ngoài đại sảnh, một bóng người đi về phía nơi này.
Cô bước đi không nhanh cũng không chậm, tiếng bước chân bình tĩnh không che giấu đi về phía nơi này.
Ninh Chu một tay nhấn chuôi dao găm, hai mắt xanh lạnh lùng, tựa hồ như vũ khí giết chóc sắp thoát ra khỏi vỏ.
Cô dừng bước, chỉ còn cách cánh cửa hơn 10 mét.
“Coi như cô đã biết rồi.” Diệp Hiệp chiếm cứ thân thể Lục Hữu Hân nhìn Ninh Chu giương cung bạt kiếm cười nói: “Vậy thì các người cũng nên biết cho dù tốc độ của cô nhanh như thế nào, tôi cũng đã vượt xa giới hạn của cơ thể con người. Bất kể tốc độ, sức mạnh và sự nhanh nhẹn không phải người thường có thể ngăn cản; đánh nhau với tôi chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.”
Ninh Chu không nói gì, câu trả lời của cô là song đao ra khỏi vỏ.
Điều này không thích hợp, tại sao cô ấy phải nói nhiều chuyện nhảm nhí như vậy? Trực tiếp giết luôn không tốt sao? Tề Nhạc Nhân nhìn không khí hai người chạm vào là nổ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Đừng nóng vội, còn phải hoàn thành trò chơi mèo vờn chuột nữa. Sau khi giết các ngươi, ta sẽ tiếp tục hỗ trợ Ma Vương, các ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại tòa địa cung lạnh giá này!” Diệp Hiệp đi về phía bọn họ nói, mỉm cười trào phúng.
Khi cô bước vào cổng cung điện, lời nhắc nhở của hệ thống lại lần nữa xuất hiện.
【 Hiến Tế Phù Thủy bước 2: Hiến tế địa cung và trước mắt đã giết 7/7 phù thủy, còn thừa phù thủy được đề cử. 4. Mở bước thứ ba: Hiến tế máu. 】
【Bối cảnh nhiệm vụ: Bạn thấy rằng mỗi khi bạn giết một phù thủy được chỉ định, bạn có thể nhận được các thuộc tính khác nhau (sau khi rời khỏi địa cung hiệu ứng sẽ biến mất) mỗi lần người hiến tế sống sót, phù thuỷ hỗ trợ Ma Vương sẽ đến địa cung này lần nữa. Giết chết nàng, tế đàn sẽ xuất hiện, sau khi hoàn thành hiến tế tất cả người chơi còn lại coi như đã hoàn thành nhiệm vụ 】
【Người phù thủy được đề cử bắt đầu truyền tống ngẫu nhiên. Đếm ngược truyền tống, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, quá trình truyền tống hoàn tất. 】
Tề Nhạc Nhân lần nữa xuất hiện trên hành lang xa lạ, ánh nến chung quanh mờ ảo, gió lay động xuyên qua hành lang dài, bao gồm cả bóng dáng của cậu.
Có quá nhiều suy nghĩ cần phải sắp xếp, đứng ở hành lang quá dễ bị phát hiện, cậu dứt khoát trốn vào căn phòng gần nhất, trốn sau cửa.
Có vẻ như nhiệm vụ đã đến thời khắc cuối cùng, đồng thời cũng là thời khắc khó khăn nhất.
Phải nói nhiệm vụ gian khổ này tân nhân không thể nào vượt qua được, cậu đung là vận xui tám đời mới kích hoạt cái nhiệm vụ biến thái này; Boss lớn nhất thế nhưng là phù thủy hoàn thành hiến tế may mắn vẫn còn sống ba năm trước. Bởi vì nhiệm vụ nên cô ta rất dứt khoát ra tay trước giết bốn người trong địa cung; năng lực tăng phúc sẽ không biến mất vì cô ấy thay đổi thân thể mà nó trói buộc trên linh hồn. Chỉ còn lại ba người bọn họ, ngay cả khi hai người giết một người còn lại, cũng không thể đối kháng với cô ấy.
Hệ thống nhắc nhở rằng chỉ còn lại bốn phù thủy được đề cử là còn tồn tại. Nói cách khác, chị em Eller đã chết ...
Tâm trạng của Tề Nhạc Nhân càng ngày càng trầm trọng.
Bây giờ bọn họ mở ký ức của Isabella nên mới biết Diệp Hiệp là một phù thủy từ ba năm trước, đây là điều kiện tất yếu để thông quan. Nếu không biết thân phận thực sự của Diệp Hiệp, bọn họ sợ là rất khó nâng cao cảnh giác, cuối cùng thì khó thoát chết. Nhưng bây giờ, e rằng đã quá muộn, Diệp Hiệp đã giết chết bốn người ... Bởi vì dù sao cô ấy cũng là người chơi, không phải NPC tùy ý hệ thống điều khiển sao? Vì vậy, sau khi biết thời gian, cô ấy sẽ không cho bọn họ cơ hội lật bàn.
Có thể ngoan ngoãn chờ chết như vậy sao? Nhất định là có biện pháp khác...
【 Trời Mưa Thu Quần Áo 】 còn thừa thời gian cảm ứng 2/3 lần.
Tề Nhạc Nhân trong lòng chấn động, cậu đột nhiên bước ra một bước, không dám tới gần cửa.
Khắp nơi đều là im lặng, cậu nhìn chăm chú vào cửa phòng đóng chặt, giống như có một quái vật đứng ngoài cửa, là du hồn lang thang trong địa cung, hay là ...
Chỉ là bên ngoài không hề có động tĩnh.
Có phải cảm ứng bị lỗi không? Kỹ năng này có sai lầm về xác suất. Hơn nữa, địa cung lớn như vậy, cậu vừa mới truyền tống xong, không đến nỗi vận xui quấn thân gặp ngay Diệp Hiệp chứ? Ngay cả khi Diệp Hiệp thực sự ở gần đây, làm sao cô ấy biết mình đang trốn trong phòng? Cậu không nghe thấy tiếng mở cửa, thật vô lý khi cô ấy nhìn chằm chằm chính xác cậu trốn vào căn phòng này?
Nắm lấy quả bom cuối cùng lòng bàn tay hơi co lại, Tề Nhạc Nhân vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cho đến khi trái tim điên cuồng đập bình tĩnh trở lại, cậu hít một hơi thật sâu, cứng đờ bước ra bước đầu tiên chuẩn bị mở cửa.
【 Trời Mưa Thu Quần Áo 】 trước mắt còn thừa số lần cảm ứng 1/3.
Keng một tiếng giòn vang, dưới cảm ứng nhắc nhở, Tề Nhạc Nhân đột nhiên lùi lại phía sau một bước trơ mắt nhìn lưỡi dao sắc bén xuyên qua ván gỗ yếu ớt; trên mảnh gỗ nhỏ bắn nước, lấy sát ý không thể đỡ thẳng đến cổ họng cậu.
Chỉ thiếu một chút sẽ xuyên qua cổ họng của cậu.
Như trong ảo cảnh vậy, thiếu chút nữa đã đâm xuyên qua đầu cậu khi cậu tránh dưới gầm giường.
Hóa ra không phải trùng hợp, cô ấy có thể cảm nhận được cậu đang ở đâu.
****