Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 52: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [3]
Lại có tiếng gõ cửa, giọng nói xa lạ nhẹ nhàng kêu gọi, tuy rằng nói tiếng Trung nhưng vẫn mang theo âm giọng tiếng nước ngoài nồng đậm: “Cửa bị khóa từ bên ngoài, tôi ra không được. Có ai không, giúp tôi mở cửa với?”
Lâu đài thời trung cổ ghê rợn này, đằng sau cánh cửa bí mật, chính xác là “người” đang nói chuyện đối diện với họ, đến cùng là thứ gì? Hoặc nói, đang nói chuyện, là một người, hoặc là…...
“Không cần mở cửa!” Nam Lộ hét lên một tiếng, kinh hãi trợn to hai mắt, “Ai biết đằng sau cánh cửa là cái thứ quỷ gì!”
Bác sĩ Lã nói: “Hẳn không phải là thứ quỷ gì, chỉ là một con quỷ thôi.”
Kỹ năng Trời Mưa Thu Quần Áo vẫn không phản ứng, Tề Nhạc Nhân không có biện pháp dựa vào nó để phán đoán xem “người” đằng sau cánh cửa có ác ý hay không.
Nếu bây giờ cậu xoay người đi ... bọn họ có thể bỏ sót thứ gì đó không?
“Cô là ai? Tại sao bị nhốt sau cánh cửa.” Tề Nhạc Nhân do dự một chút, nhưng quyết định hỏi trước xem thế nào.
Giọng nói đằng sau cánh cửa im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Tôi tên là Nina, là người giúp việc ở đây...”
Nina ngừng lại trong chốc lát, giọng cô ngày càng buồn bã: “..... Khi tôi vẫn còn sống.”
Ánh trăng lặng lẽ chảy xuôi, xuyên qua song sắt cửa sổ đóng đinh, rơi vào căn phòng này, Nina sau cánh cửa khẽ thở dài: “Tôi đã chết rồi, mọi người cũng đều chết rồi...”
Bác sĩ Lã nói: “Nghe ra đó là nhân vật để lấy manh mối, nếu không, vẫn mở cửa cho cô ấy đi.”
“Không được! Giả sử cô ấy giả vờ thì sao? Cô ấy nói dối chúng ta thì sao? Một khi cánh cửa mở ra, ai biết được cô ấy có giết chúng ta hay không! Cô ấy nói một chữ tôi cũng không tin!”
Nam Lộ giống như bị chạm vào chốt mở, hét lên một cách cuồng loạn. Tiếu Hồng quá xấu hổ vì cô nàng phản ứng như vậy, ôm lấy eo cô có ý đồ làm cô trấn tĩnh lại .
“Tôi cũng nghĩ nên mở cửa.” Tề Nhạc Nhân nói một cách bình tĩnh.
“Cẩn thận khi mở cửa.” Bác sĩ Lã nhắc nhở một câu.
Tề Nhạc Nhân nhìn hắn cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: “Chuyện tôi không lo lắng nhất chính là mở cửa giết người.”
Với kỹ năng SL ở đây, tới gần mở cửa cậu gặp nguy hiểm không lớn, tuy rằng thường xuyên sử dụng kỹ năng này khiến cậu có chút bất an, nhưng so với loại nguy hiểm lửa sém lông mày, thì loại âm thầm lo lắng này không đáng sợ hãi.
“Các người đúng là điên rồi! Tôi không quan tâm, nếu các người muốn tìm chết thì cứ tùy tiện!” Nam Lộ nói nắm lấy tay Tiếu Hồng liền đi.
“Tốt lắm, bây giờ chỉ có hai chúng ta, hoàn hảo đến mức trái với định luật bộ phim kinh dị ‘Không thể hành động một mình’ đi lên lộ tuyến tự tìm đường chết.” Bác sĩ Lã buông tay.
Tề Nhạc Nhân quay đầu lại thoáng nhìn Nam Lộ và Tiếu Hồng đã rời đi, cau mày nói: “... NPC trong phó bản nhiệm vụ, đến tột cùng có ích lợi gì?”
Vì thân thế của Ninh Chu, giờ đây cậu ý thức rằng các NPC trong Thế Giới Ác Mộng kỳ thực coi như con người trong một thế giới khác. Trong cuộc đời của họ từ khi sinh ra cho đến khi chết đi, bọn họ hoàn chỉnh, thoát ly sự tồn tại của người chơi, thậm chí còn tự do hơn người chơi, bởi vì họ không bị giới hạn bởi ý chí hệ thống. Chỉ là NPC trong phó bản thì sao? Họ có tính cách độc lập không? Sẽ có hạnh phúc, đau thương, tức giận… chân chính không? Đã từng có cuộc sống của riêng mình? Hay bọn họ được chế tạo từ một đoạn số liệu?
“Cậu còn chưa mở cửa hả?” Đã trốn đến cạnh cửa, chuẩn bị thấy tình huống không tốt sẽ chạy đi, Bác sĩ Lã thúc giục, cắt ngang Tề Nhạc Nhân tự hỏi.
Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu, đứng trước cánh cửa gỗ.
Hoàn thành save.
Khóa cửa từ bên ngoài được mở ra, tay cậu khẽ chuyển động phát ra tiếng kẽo kẹt, cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra, trong phút chốc trong mắt đều là ánh trăng trong veo, dừng lại hoa văn tinh xảo trên thảm. Dưới ánh trăng, một thiếu nữ trẻ tuổi mặc trang phục hầu gái đặt tay trước người, vẻ mặt hạnh phúc nhìn cậu: “Tạ ơn trời đất, cửa cuối cùng cũng mở. Nhưng anh là ai? Anh tại vì cái gì mà đến đây?”
Bóng dáng của Nina dưới ánh trăng như ẩn như hiện, nhìn thấy là biết cô không phải người sống, ngay cả cô cũng biết điều đó.
Kỹ năng Trời Mưa Thu Quần Áo của cậu vẫn không có dấu hiệu cảnh báo, bản thân Tề Nhạc Nhân cũng không cảm thấy nguy hiểm gì, cậu thở phào nhẹ nhõm vẫy vẫy tay ra hiệu cho bác sĩ Lã trốn ở chỗ xa.
Bác sĩ Lã chậm rì rì đi tới phòng nhỏ cạnh cửa, ở ngoài cửa không dám đi vào: “Mau hỏi cô ấy có biết vụ hỏa hoạn trong lâu đài không.”
Vì vậy, Tề Nhạc Nhân nói: “Chúng ta đi lạc vào lâu đài cổ kính này, thời điểm vào nơi đây bị thiêu đốt thành mảnh cháy đen, nhưng những chiếc chuông vang lên những dấu vết thiêu hủy liền biến mất. Không biết cô có biết nơi này đã xảy ra chuyện gì không, tại sao mọi người lại chết ở nơi này? Tại sao lại xảy ra hỏa hoạn?”
Bóng dáng Nina ở dưới ánh trăng lộ ra vẻ buồn bã: “Đây là một câu chuyện xưa rất dài, cũng là chuyện xưa đầy bất hạnh...”
Bác sĩ Lã đang đứng ở cửa đóng cửa lại, lẳng lặng ngồi trên sô pha, từ trong túi cầm bình nước uống một ngụm: “Từ từ nói, không vội.”
Nhìn tư thế này còn thiếu lấy túi ăn hạt dưa hóng chuyện phiếm, Tề Nhạc Nhân và Nina không nói nên lời.
Nina thở dài: “Nữ chủ nhân của lâu đài này, cô ấy điên rồi.”
Bác sĩ Lã gật đầu lia lịa, tràn đầy năng lượng cho khúc dạo đầu của câu chuyện cũ này, cả hai không xen vào, im lặng lắng nghe Nina tiếp tục nói: “Phu nhân và mẹ cô ấy giống bà ngoại, thời còn trẻ có tiếng là đại mỹ nhân; nhưng sau khi sinh con bà ấy dần dần phát điên, tôi nghĩ rằng tiên sinh biết điều đó nhưng vẫn cùng cô ấy kết hôn. Sau đó tuy chưa có con nhưng hai người thực sự rất ân ái. Chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi ... phu nhân …. cứ như vậy dần dần giống với tình trạng của mẹ cô ấy.”
“Cô ấy trở nên đa nghi, nghi ngờ tất cả mọi phụ nữ bên cạnh tiên sinh, thậm chí chúng tôi cũng bị phu nhân ra lệnh cấm tiếp cận tiên sinh, có một số người thậm chí còn bị cô ấy đánh đòn. Tiên sinh dành phần lớn thời gian kinh doanh bên ngoài, lần nào về nhà cô ấy cũng cãi vã thậm chí đánh nhau với tiên sinh, ngày càng điên cuồng ... Cuối cùng, tiên sinh không thể chịu được nữa nên đã đem phu nhân nhốt lại và phái người canh giữ; có mấy lần cô ấy trốn được bò ra ngoài cửa sổ tìm tiên sinh, nên tiên sinh dứt khoát đóng đinh cửa sổ luôn.”
“Chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy càng ngày càng trở nên điên cuồng, cho đến một ngày ...”
【 Trời Mưa Thu Quần Áo 】 trước mắt còn 2/3 số lần cảm ứng.
“Đông” một tiếng, âm thanh lớn phát ra từ cánh cửa như bị vật nặng đập vào, bác sĩ Lã nhàn nhạt thích ý nghe chuyện xưa lập tức từ trên sô pha đứng dậy, hoảng sợ nhìn về phía cửa: “Sao lại thế này?”
Tề Nhạc Nhân cũng khẩn trương, số lần Trời Mưa Thu Quần Áo đã giảm xuống còn một lần, “người” ngoài cửa nhất định éo phải người hiền lành đâu!
“Nó tới rồi! Nhất định là nó tới rồi!” Vẻ mặt của Nina đột nhiên trở nên hoảng sợ, cô hoảng loạn nhìn ra cửa, lẩm bẩm một mình rồi lùi lại phía sau, cuối cùng ôm đầu hét lên một tiếng, biến mất trong ánh trăng.
“Thịch thịch thịch ——”
Cánh cửa bị một tiếng một tiếng mà đâm xuyên, thô bạo dùng sức như thể ai đó không để ý đến đau đớn tông cửa, mỗi âm thanh va chạm dường như búa bổ đập vào tim người nghe.
“Làm sao bây giờ? Hiện tại làm sao bây giờ?” Bác sĩ Lã cũng bối rối, nhìn xung quanh tìm xem còn có cửa thứ hai hay không, chỉ là trong phòng không tính cửa chính cũng không có cửa khác, duy nhất cửa sổ bị bịt kín.
Đáng lẽ vừa rồi mình không nên dùng hết kỹ năng SL, Tề Nhạc Nhân không khỏi hối hận, nhưng hiện tại không có thuốc hối hận: “Ngoài cửa chỉ có một bộ áo giáp và một cái xác, âm thanh tông cửa nghe hẳn là khôi giáp, cửa chính sắp hỏng rồi, chờ lát nữa nó tiến vào, tôi dẫn nó rời đi, còn anh chạy nhanh ra ngoài. Ok?”
“Nhưng cậu làm sao bây giờ?” Bác sĩ Lã ngơ ngác nhìn cậu.
Tề Nhạc Nhân liếc hắn một cái: “Anh chạy bộ cũng còn ngã nữa là, vẫn lo lắng cho bản thân mình đi, nói không chừng trong chốc lát tôi liền vượt qua anh.”
Bị chọc đến chỗ đau bác sĩ Lã trợn trắng mắt, dựa vào tường cố gắng kìm nén sự tồn tại của mình, Tề Nhạc Nhân nắm lấy bàn trà cầm trong tay, xử lý một khối áo giáp còn sống, loại như chủy thủ hiển nhiên kém hơn.
Cánh cửa lung lay sắp ngã rốt cuộc cũng không thể chịu được sức nặng, một tiếng cót két làm người ê răng, khóa cửa bị phá vỡ.
Dưới ánh trăng, một áo giáp cao lớn đứng ở ngoài cửa, cả người bị ánh trăng bao phủ một màu trắng bạc. Với một tiếng “loảng xoảng”, nó di chuyển miếng kim loại ở chân và bước vào căn phòng nhỏ này.
“Chạy!” Tề Nhạc Nhân hét lớn một tiếng, đập vỡ chiếc bàn trà nện trên người áo giáp, quăng ngã nó thành hai mảnh; bác sĩ Lã dán lên tường cạnh cửa thời khắc mấu chốt phát huy hơn người thường, nhanh nhẹn từ cửa lớn chạy ra ngoài. Tuy rằng chạy được vài bước liền nghe thấy hắn hét một tiếng đau đớn, ngã xuống đất một cái “rầm”, sau đó hít khí lạnh nghiêng người sang một bên tiếp tục chạy.
Nếu không phải tình huống quá nguy hiểm, Tề Nhạc Nhân đã cười thành tiếng. Chỉ là hiện thực nhanh chóng tát cậu một cái, trường kiếm trong tay bộ áo giáp dưới ánh trăng lạnh lẽo vẽ ra một vòng cung chói mắt.
Nguy hiểm! Lúc này thần kinh của Tề Nhạc Nhân đã bị kéo đến cực hạn, sau cổ truyền đến chút đau đớn, hình ảnh trước mặt như bị thả chậm, thân thể cậu nhanh chóng lăn ngã xuống đất, lăn vài cái quay cuồng rồi trốn sau ghế sofa. Thanh trường kiếm đâm xuyên vào sô pha một tiếng rất nhỏ, từng hạt bụi nhỏ mịn trên mép sách bay ra trôi nổi dưới ánh trăng.
Mau! Tề Nhạc Nhân trở mình một lần nữa, lăn ra từ hướng khác, đứng dậy liền chạy, cũng không nhìn lại chạy ra khỏi phòng. Tiếng bước chân nặng nề truyền đến từ đằng sau, mỗi tiếng đều hòa lẫn với tiếng va chạm của kim loại.
Hành lang phía trước là một đại sảnh sáng ngời, điều này khiến Tề Nhạc Nhân đang chạy vội vã trong bóng tối bớt sợ hãi.
Tiếng bước chân đuổi theo càng ngày càng xa, rồi cuối cùng biến mất.
****