Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng - Chương 97: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [11]

Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 97: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [11]

Đêm nay Tề Nhạc Nhân vẫn nằm mơ, hiếm thấy đây không phải cơn ác mộng, không, từ ý nghĩa nào đó mà nói cũng có thể coi như ác mộng. Cảnh trong mơ giống như một đoạn phim quay chậm, bắt đầu từ lúc cậu và bác sĩ Lã tiến vào Tân Thủ Thôn, sau đó Tô Hòa xuất hiện, kết thúc nhiệm vụ bọn họ đến Vùng đất Hoàng Hôn, sau đó là Hiến Tế Nữ Vu rồi lại chuyển đến Lâu đài khủng bố. Trong giấc mơ cậu lần nữa trải qua việc đánh bại phu nhân điên dưới tầng hầm, lúc cậu muốn mở ngăn kéo chứa laptop ra thì cảnh tượng trong mơ bỗng chốc chìm vào im lặng.

Nửa đêm tỉnh lại Tề Nhạc Nhân vẫn còn mơ mơ màng màng, cậu trở mình tiếp tục ngủ, sau đó lại bắt đầu nằm mơ. Cậu mơ thấy Ninh Chu trong nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu, lúc đó bề ngoài hắn vẫn là thiếu nữ... Bọn họ thân mật tiếp xúc trong hang động ngầm, không kiêng nể thăm dò thân thể đối phương, cho đến khi...

Trong mộng, cậu chạm vào một thứ lẽ ra không nên xuất hiện trên người thiếu nữ.

Tề Nhạc Nhân xoay người nhảy dựng, ngồi ở đầu giường đổ mồ hôi lạnh. Trời đã sáng, đồng hồ sinh học của cậu hiếm khi bãi công, đang lúc cậu chạm vào đồng hồ đặt bên gối thì nhìn thấy Ninh Chu ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ lau thanh đao của mình.

Tề Nhạc Nhân giật mình, lập tức thanh tỉnh: “Sớm... sớm a.”

Ánh mắt Ninh Chu dừng trên cổ áo sơ mi đang mở rộng và vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ của cậu một giây, nhàn nhạt gật đầu sau đó dời tầm mắt.

Tề Nhạc Nhân gặp một chút phiền toái nhỏ, một người đàn ông bình thường bắt đầu từ tuổi dậy thì đều gặp phiền toái vào buổi sáng, bây giờ cậu có hai lựa chọn: ngây ngốc ngồi ở trên giường chờ nó hạ nhiệt hoặc vào nhà vệ sinh tự giải quyết.

Suy xét khoảng cách không tới năm mét chỉ có hắn là đối tượng mộng xuân (sai giới tính), đối phương mang vẻ mặt lạnh lùng chà lau lưỡi đao, ngữ ưng của hắn đậu trên sô pha nghiêng đầu đánh giá cậu. Tề Nhạc Nhân cảm thấy vô luận chọn cái nào cũng cảm thấy xấu hổ, bây giờ cậu đang thầm cầu nguyện vừa rồi nằm mơ mình không phát ra âm thanh không nên nào.

Bởi vì quá khẩn trương thậm chí cậu còn miên man suy nghĩ, Ninh Chu gặp loại phiền phức này thì giải quyết thế nào? Cậu nhớ mang máng một số giáo quy tôn giáo chẳng những cấm hôn thậm chí nghiêm cấm hành vi tự an ủi, các loại ý nghĩa phản nhân loại.

Trong lúc cậu suy nghĩ miên man, Ninh Chu đột nhiên thu hồi song đao, tra đao vào vỏ cắm bên hông: “Tôi đi lấy bữa sáng.”

“Nga, tốt.” Tề Nhạc Nhân thở phào nhẹ nhõm nhìn Ninh Chu rời khỏi phòng cùng hắc điểu của hắn.

Phiền toái được giải quyết, ăn xong bữa sáng bốn người tập hợp lần nữa nghiên cứu bản đồ Thánh thành mà Tề Nhạc Nhân mua từ chỗ Trần Bách Thất, cùng thương lượng hành động mấy ngày kế tiếp. Cuối cùng mọi người quyết định đi một vòng trong thành phố sau đó sẽ đến thăm địa chỉ cũ của Giáo đình tìm tòi nghiên cứu.

Thánh thành vẫn như cũ là Thánh thành, sau khi phong bế hơn 20 năm thoạt nhìn nó vẫn náo nhiệt như xưa, nhưng từ một vài góc có thể nhìn ra dấu vết xuống dốc của thành phố này. Ngoài mấy tuyến đường chính thì có rất nhiều phòng ốc bị bỏ hoang, nghe nói sau cuộc xâm lấn của ác ma và tai ách trăng non dân cư hiện tại của Thánh thành chưa tới một vạn.

Trên đường phố chỗ nào cũng có thể thấy nam nữ trung niên và một số người già tóc bạc, nhưng hiếm thấy nam nữ thanh niên trẻ tuổi thậm chí còn không nhìn thấy một đứa trẻ. Bốn người đi loanh quanh hỏi thăm một ít tình huống Thánh thành, sau đó liền xuất phát đi địa chỉ cũ của Giáo đình.

“Hôm qua lĩnh chủ nói như thế nào? Phụ cận Giáo đình bị một lực lượng thần bí phong bế, không thể tiến vào bên trong?” Bác sĩ Lã nhớ lại ngày hôm qua trong lâu đài nghe được tình báo, liền hỏi.

Tề Nhạc Nhân lên tiếng: “Người qua đường vừa rồi cũng nói như vậy, bọn họ đến Giáo đình để tìm kiếm sự che chở, nhưng căn bản không thể vào được. Lĩnh chủ phu nhân là một tín đồ thành kính, thường xuyên cầu nguyện gần Giáo đình nhưng cũng không thể vào trong.”

“Tới đó xem thử rồi sẽ biết.” Tô Hòa nói.

Địa điểm trước đây của Giáo đình tọa lạc trên một ngọn núi phía Bắc Thánh Thành, núi vây quanh tòa kiến trúc thuần trắng vẫn thánh khiết như trước, nhưng lại là một kết cục buồn.

“Nơi này có phần giống với Thánh Đấu Sĩ Thánh Vực.” Đứng ở dưới chân núi, bác sĩ Lã ngẩng đầu nhìn lên cảm thán nói.

Hắn vừa nói thế, Tề Nhạc Nhân cũng cảm thấy có chút tương tự.

Giương mắt nhìn lên, núi rừng xanh biếc được bao phủ bởi những thềm đá màu trắng tạo thành một bậc thang dài, dọc theo con đường núi quanh co kéo dài lên trên; những kiến trúc tôn giáo bên đường cao thấp san sát, hai màu trắng xanh hợp thành sắc điệu cơ bản của Thánh Vực rực rỡ lấp lánh dưới nền trời xanh mây trắng. Ngọn núi cao nhất trong Thần điện dường như trải qua một trận hỏa hoạn, nửa kiến trúc đã sụp xuống, mặc dù chỉ còn lại đống đổ nát nó vẫn toát lên vẻ cao lớn thánh khiết làm người hướng tới.



Đây có phải là Thánh địa mà các tín đồ cảm nhận trong quá khứ?

“Quả nhiên đã bị phong bế.” Tô Hòa đứng trên bậc thang vươn tay ra, bàn tay tựa hồ chạm vào một kết giới quái dị, từ vị trí bàn tay lan ra từng vòng gợn sóng màu đen tràn ngập điềm xấu.

“Lực lượng ác ma.” Ninh Chu cũng tiến lên một bước, khẳng định nói.

“Là lực lượng ác ma, xem ra nó bị phong ấn trong Giáo đình...” Tô Hòa suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Trong lịch sử truyền thuyết Ma Vương lần đầu dẫn dắt ác ma xâm chiếm thế giới loài người, hẳn bị phong ấn tại nơi này.”

Biểu tình bác sĩ Lã hơi vặn vẹo, thống khổ hỏi: “Chúng ta sẽ không cẩn thận thả nó ra đó chứ?”

Tô Hòa cười nói: “Sẽ không, bởi vì Ma Vương truyền thừa không giống nhân loại. Nếu Ma Vương cũ chưa chết Ma Vương mới sẽ không thể đăng cơ lên ngôi được các ác ma khác thừa nhận, hiện tại Ma Vương mới đã được sinh ra, sợ là lão Ma Vương thực sự đã chết.”

“Anh đang nói về ba vị Ma Vương Quyền lực, Giết chóc và Lừa gạt?” Tề Nhạc Nhân nhớ rõ Tô Hòa từng phổ cập khoa học với bọn họ: “Nhưng có thể đồng thời sinh ra ba vị Ma Vương sao?”

“Cái này... Tôi cũng không rõ lắm.” Tô Hòa bất đắc dĩ cười nói.

Bởi vì không thể vào Giáo đình nên bốn người dò xét chân núi gần đó, phát hiện mộ viên được hoa tươi và cây cối bao quanh bên một thềm đá.

“Hoa viên Thánh mộ.” Tề Nhạc Nhân đứng trước lối vào mộ viên, đọc văn bia.

Nói là mộ viên nhưng trong thánh mộ khắp nơi đều là hoa tươi, những đóa hoa xinh đẹp đến hôm nay dù không người chăm sóc vẫn nở xanh um tươi tốt, nếu không phải có vài bia mộ xen kẽ trong biển hoa, người bước vào nơi này cơ hồ khó cảm giác được nơi này là một tòa mộ viên.

“Tôi sắp chết đói rồi, nghỉ ngơi một chút rồi buổi chiều điều tra manh mối tiếp.” Bụng bác sĩ Lã kêu lộc cộc.

“Được rồi, tôi cũng đói.” Tề Nhạc Nhân không ăn nhiều vào bữa sáng, trải qua sáng sớm bôn ba bây giờ bụng đói kêu vang. Tuy nơi này là mộ địa nhưng phong cảnh không tồi, bốn người liền ở chỗ này nghỉ ngơi.

Bữa trưa là những người hầu gái trong lâu đài lĩnh chủ chuẩn bị, bốn mươi mấy người hầu gái cẩn thận đem bánh mì và rượu nho để vào một cái giỏ lớn, còn có mứt trái cây cùng thịt, hương vị ngon hơn lương khô bọn họ chuẩn bị nhiều. Lấy khăn trải bàn ở trong giỏ trải ra, bốn người ngồi trên bãi cỏ ngâm mình trong ánh nắng mặt trời, thưởng thức bữa trưa của mình.

Sau khi tiến vào Thế Giới Ác Mộng, Tề Nhạc Nhân thật lâu chưa từng thư thái như vậy. Sau khi rời khỏi Vùng đất Hoàng Hôn - thành phố máy móc áp lực cùng với ánh hoàng hôn vĩnh viễn không bao giờ tắt, lúc này ánh mặt trời chiếu rọi cùng không khí tươi mát nơi đây khiến cậu cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ. Hắc điểu của Ninh Chu cũng rất thích hoàn cảnh như vậy, nó chui ra từ bọc hành lý đoạt một miếng thịt lớn liền vỗ cánh bay đi, hiện tại không thấy bóng chim đâu.

Sau khi ăn uống no nê Tề Nhạc Nhân đi dạo quanh hoa viên Thánh mộ một vòng. Trong góc hoa viên có một cái cây rất lớn, nói đúng hẳn là hài cốt của một cái cây, bởi vì bên trong nó đã bị đục rỗng mục nát lại bị gãy đổ trong cơn bão; đa số bộ phận cách mặt đất một mét trở lên đều ngã xuống ngang dọc trên bãi cỏ trở thành đoạn gỗ mục không biết tức giận. Nhưng dù là vậy, cái cây với đường kính cao khoảng hai mét này so ra còn cao hơn Tề Nhạc Nhân đứng trước mặt nó.

Phần thân và bộ rễ còn lại cũng bị đục rỗng, nhưng điều thú vị là nơi bị khoét rỗng mọc ra cỏ dại xanh biếc um tùm, cỏ dại lan đến hốc cây tạo nên một không gian giống như giường ngủ thiên nhiên lộ thiên.

Vừa lúc mùa hoa đến, xung quanh ngọn cây cũng nở đầy hoa, phần lớn là lam bạch sắc*, một cơn gió thổi qua cánh hoa lả tả rơi xuống dừng trên khúc gỗ đục rỗng giữa thân cây, cỏ xanh dưới gốc cây thoạt nhìn mềm mại lại thoải mái.

*lam bạch sắc: màu trắng và màu xanh. Dùng từ Hán Việt hay hơn nên mình giữ nguyên.

Ăn uống xong có chút buồn ngủ, Tề Nhạc Nhân dứt khoát dẫm lên rễ cây bò quanh gốc cây lộ ra trên mặt đất, gối đầu lên cỏ dại tươi mát toát ra hương hoa rơi, cậu thỏa mãn than thở một tiếng.

Cây này bị gãy một đoạn, hốc cây trở thành giường nhỏ để cậu ngủ trưa, vừa vặn nằm đủ một người. Tề Nhạc Nhân nằm ở bên trong nhắm mắt lại tùy ý để ánh mặt trời chiếu vào người, chiếu đến mặt cậu đỏ lên, mạch máu cả người chảy xuôi theo hương vị ấm áp của ánh mặt trời.

Trong sự im lặng của hoa viên Thánh mộ, Tề Nhạc Nhân mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của bác sĩ Lã và Tô Hòa, nhưng chính giọng nói của họ càng đẩy cậu buồn ngủ hơn, cuối cùng cậu ngủ thiếp đi.



“Tại sao trên tấm bia mộ này lại khắc hoa hồng?” Bác sĩ Lã chỉ vào một tấm bia mộ hỏi.

Tô Hòa nhìn kỹ bia mộ sau đó mới nói: “Mấu chốt không phải là hoa hồng mà là vấn đề số lượng. Vừa vặn bảy đóa hồng ở chỗ này đại biểu cho ý ‘ta yêu ngươi’, ngôi mộ này hẳn là lập cho người yêu.”

Bác sĩ Lã dùng tay trái đấm tay phải: “Đúng rồi ha, tôi nhớ ở nhiệm vụ Lâu đài khủng bố anh cũng đã nói qua.”

Hai người nói chuyện thu hút sự chú ý của Ninh Chu, hắn cũng thấy khối mộ bia này, mặt trên là tên và cuộc đời của tín đồ Giáo đình. Nàng tên Susan, là một tín đồ thành kính biến mất trong đêm trăng non, trượng phu của nàng cử hành tang lễ và cầu nguyện linh hồn nàng được Chúa cứu rỗi. Hoa hồng trắng được chạm khắc trên bia mộ sống động như thật.

“Hoa hồng trắng, là tình yêu thuần khiết.” Ninh Chu nói. Maria yêu hoa hồng trắng nên hắn nhớ rất rõ.

Hắn còn nhớ rõ, Maria từng nói với hắn bên ngoài Thánh thành có một tòa hoa viên thánh mộ. Thời điểm nàng vẫn là một thiếu nữ ở chỗ này có rất nhiều loại hoa hồng với màu sắc khác nhau. Nàng thích nhất là màu trắng. Trong góc hoa viên có một cây đại thụ che trời, nàng treo một bàn xích đu ở đó và một mình chơi đùa trong gió đêm, đó cũng là đoạn thời gian ngây thơ hồn nhiên vô tư nhất.

Hai mươi năm qua đi, hoa hồng mà Maria trồng vẫn ngoan cường tồn tại, sinh trưởng trong một góc hoa viên Thánh mộ, nhưng xích đu mà nàng treo trên cây...

“Di, Tề Nhạc Nhân chạy đi đâu rồi?” Bác sĩ Lã kỳ lạ hỏi.

“Hình như cậu ta đi dạo qua bên kia.” Tô Hòa chỉ chỉ một góc hoa viên.

Ninh Chu đi theo hướng đó, quả nhiên tìm thấy Tề Nhạc Nhân ở một góc hoa viên. Cậu nằm trong một hốc cây rỗng, gối đầu lên thảm cỏ xanh và những cánh hoa, ngủ trong ánh nắng chiều ấm áp. Một mảnh cánh hoa nghịch ngợm theo gió rơi xuống mái tóc, sau đó chạy loạn trên mặt cậu; cánh hoa dính vào lông mi, dường như cậu cảm thấy ngứa nên nhăn mũi khẽ lầu bầu vài tiếng. Gió nhẹ đem cánh hoa kia rơi xuống hàng mi, nó nhúc nhích một chút rồi dừng lại trên môi cậu; cánh hoa lam bạch sắc khiến đôi môi hồng nhuận càng thêm tươi đẹp. Ninh Chu đứng đó nhìn hồi lâu chưa từng dời mắt…

“Tề Nhạc Nhân —— cậu chạy đi đâu rồi?”

Tiếng gào của bác sĩ Lã từ nơi xa vọng tới đánh thức Tề Nhạc Nhân đang ngủ say, cậu đột nhiên mở mắt ra như thể có thứ gì đó chặn ánh sáng mặt trời... Cậu nằm trên cánh hoa ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại giữa một mảnh xanh thẳm, đó là một màu xanh hơn cả bầu trời, trong suốt thuần tịnh đánh thẳng vào nội tâm. Trong nháy mắt hoảng hốt cậu mới nhận ra đó không phải không trung, mà là Ninh Chu đứng ở bên cây an tĩnh nhìn cậu, hắn vẫn lãnh đạm như cũ, phảng phất trong nháy mắt vừa rồi cậu nhìn thấy một màu lam ôn nhu là chưa tỉnh dậy khỏi ảo giác.

“Vừa rồi mình ngủ sao?” Tề Nhạc Nhân ngáp một cái, cánh hoa dừng trên môi bị cậu ăn vào, cậu nhanh chóng ngồi dậy nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Bác sĩ Lã chạy một mạch tới bên cạnh cậu, kinh ngạc cảm thán kêu lên: “Cái giường này thoạt nhìn khá thoải mái, vẫn là thuần tự nhiên tốt nhất, cậu cũng biết tìm chỗ ghê.”

Tề Nhạc Nhân từ hốc cây nhảy xuống, vỗ vỗ cánh hoa và cọng cỏ bám trên quần áo: “Anh có muốn nằm một lát không?”

Bác sĩ Lã rối rắm nhìn hốc cây một lát, cuối cùng vẫn từ bỏ: “Thôi thôi, chúng ta đi ăn bánh kem nhỏ đi, tôi mang từ Vùng đất Hoàng Hôn đến đấy, ăn rất ngon.”

Tề Nhạc Nhân lưu luyến nhìn thoáng qua chiếc giường cây êm ái, cuối cùng cùng vẫn đi theo bác sĩ Lã trở về chỗ dã ngoại. Tô Hòa tùy ý ngồi trên bãi cỏ tươi cười cầm cốc rượu nho lên ý mời bọn họ, Tề Nhạc Nhân vừa đi vừa quay đầu lại, Ninh Chu vẫn đứng cạnh gốc cây lẳng lặng nhìn bọn họ.

Hắn không nghĩ tới cậu sẽ quay đầu lại, trong đôi mắt lam hiện lên một vẻ kinh ngạc nhỏ bé, còn có một số cảm xúc chưa kịp che giấu: kiềm chế gần như tự ngược, hàm súc, nội liễm, lặng yên không một tiếng động rất dễ bỏ qua. Có quá nhiều chi tiết trong khoảnh khắc đó, nhiều đến nỗi làm người chưa kịp chải vuốt kỹ liền xem nhẹ toàn bộ, sau ánh mặt trời buổi trưa ấm áp Tề Nhạc Nhân mỉm cười vẫy vẫy tay với Ninh Chu: “Nhanh tới đây a!”

Vì thế hắn chỉ do dự một lúc, sau đó thẳng tắp kiên định đi về phía cậu.

****
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận