Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần) - Chương 23: Đi Sắm Đồ

Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 23: Đi Sắm Đồ

Về đến phòng hắn mới lén lút mò vào trong, may mà mẹ hắn đã ngủ say hắn cũng vội vàng chạy vào nhà vệ sinh cởi bộ quần áo ra nhìn xuống, trước ngực hắn còn in hằn một vết máu tím bầm truyền tới cảm giác đau nhói, may mà tên kia có vẻ chỉ mới học được ít da lông chưa phải cao thủ chân chính nếu không ngày này sang năm là giỗ đầu của hắn rồi, hắn đã quá kiêu ngạo khi có truyền thừa chí cao mà coi thường mọi thứ khác tự nhiêm khắc dăn dạy lại bản thân, sau đó hắn mới sử lý qua rồi mặc quần áo trèo lên giường đánh một giấc sâu.

Đến sáng hôm sau hắn mới bị mẹ kéo dậy, vệ sinh cá nhân song hắn mới lẩm nhẩm tính toán thời gian.

" Còn hai ngày nữa lại phải về đi học rồi."

Âm thầm lắc đầu nghĩ tới cái cảnh đánh vần nhận biết mặt chữ cái, hắn có chút buồn cười.

Sau đó hắn kéo mẹ đi trung tâm thương mại mua ít đồ ngày mai còn về quê, lang thang chọn lựa đồ mà hắn vẫn chưa thấy thứ mình cần khẽ thở dài mắt khẽ quét khắp nơi, ánh mắt hắn dừng lại trên một cặp đùi trắng bóc không một vết trầy, hắn khó khăn đưa tầm mắt lên trên cao khi thấy mặt chị gái xinh đẹp hắn có chút ngẩn ra sau đó chạy lại mà ôm chầm lấy một bên đùi trắng bóc miệng hét lên.

" Chị Trần Linh, em nhớ chị đến gầy hốc hác vào rồi."

Trần Linh khẽ giật mình khi có một đứa trẻ ôm lấy chân mình từ đằng sau, khi tiếng đứa trẻ vang lên cô có chút ngẩn ra sau đó quay lại đưa tay méo cái mũi của hắn kéo ra.

" Thằng quỷ này, làm chị sợ hết hồn."

Cô cười cười méo cái mũi, hắn liền đưa tay ra gỡ tay chị khỏi cái mũi của hắn bĩu môi nói.

" Em đẹp trai nhưng không dễ dãi."

Chị Trần Linh liền đưa tay dí lên chán hắn mà mắng.

" Hihi... Em đi đâu đây? Mẹ em đâu."

Hắn giả bộ nhiêm túc nói.

" Em đi tìm chị Trần Linh xinh đẹp của em, mẹ em đang xem quần áo bên kia."

Chị Trần Linh lườm hắn nói.

" Càng ngày lẻo mép... Truyện lần trước cảm ơn em."



Hắn chỉ cười nhạt rồi nói.

" Bữa trưa nay có người mời rồi."

Trần Linh khẽ cười với bộ dạng như ông cụ của hắn rồi kéo tay hắn nói.

" Qua chào mẹ em một tiếng nào."

Đi đến chỗ mẹ hắn đang lựa mấy bộ quần áo Trần Linh liền chào.

" Cháu chào cô."

Mẹ hắn liền quay qua nhìn khi thấy là Trần Linh mẹ hắn cười nói.

" A thì ra là bác sĩ, tôi sít nữa không nhận ra."

Trần Linh khẽ cười nói.

" Bác cứ gọi cháu là Trần Linh gọi bằng bác sĩ cháu không quen đâu ạ."

Mẹ hắn khẽ gật đầu, rồi sau đó hai người trò chuyện chọn lựa quần áo, mà bỏ mặc hắn đứng lủi thủi một mình, bĩu môi sau hắn cũng lượn lờ một vòng khi đi đến một tủ kính đặt ở bên trong là mấy bộ váy đủ lứa tuổi hắn nhìn chằm chằm vào bộ váy màu hồng phấn kiểu dáng xinh xắn thầm gật đầu rồi quay qua hét với chị nhân viên đang ở gần đó.

" Chị ơi, em mua cái váy màu hồng này ạ."

Chị nhân viên nghe tiếng gọi đi lại, thấy hắn đang mỉm cười chỉ tay về bộ váy nhỏ trong tủ kính cũng mỉm cười nói.

" Em muốn lấy bộ váy công cháu đó sao."

Hắn gật gật cái đầu, chị nhân viên cũng lại gần đưa tay méo méo cái má của hắn nói.

" Bộ đồ đó đắt lắm, em muốn mua phải hỏi ý kiến bố mẹ đã."

Hắn bĩu môi, sau đó liền chạy đi gọi mẹ hắn tới chị Trần Linh cũng sách một đống đồ đi theo mẹ hắn.



" Mẹ con lấy bộ váy kia tặng cho bạn học."

Mẹ hắn mỉm cười gật đầu, chị Trần Linh ở bên khẽ nhìn qua bộ váy nhỏ trong tủ rồi nhăn mày quay qua nhìn hắn nói, cô biết hoàn cảnh của hai mẹ con không thể đủ tiền để mua bộ váy đó.

" Hưng ngoan nào, không đòi hỏi mẹ như vậy chứ."

Hắn mặt xị xuống thầm nghĩ, hắn chỉ là muốn mẹ hắn ra mặt mua thôi mà, có cần giáo huấn hắn như vậy không.

Mẹ hắn chỉ cười tươi nói với chị nhân viên.

" Lấy cho tôi bộ váy mà con tôi muốn."

Chị Trần Linh nghe vậy cũng liền ngăn cản.

" Cô làm như vậy em sẽ bị chiều hư, điều kiện của cô cũng không cho phép."

Hắn khẽ bĩu môi, hắn phải cho chị Trần Linh biết khinh thường chủ tịch và cái kết, khẽ ho một tiếng khụ khụ rồi rút tấm thẻ đen viền vàng đưa cho chị nhân viên nói.

" Thanh toán tất cả món đồ hai người họ chọn cùng với bộ váy."

Chị nhân viên kia khẽ run run cầm tấm thẻ sau đó mới quay người ra quầy quẹt thẻ, Trần Linh ở bên kia thấy vậy mắt cũng giật giật nhìn hắn hỏi.

" Em lấy đâu tấm thẻ đen đó vậy??"

Hắn nhe răng ra cười nói.

" Là người ta tặng em mua kẹo ấy mà."

Trần Linh khẽ hít một hơi khi nghe hắn nói mua kẹo mà đưa cho một thằng bé tấm thẻ cao cấp nhất trên thế giới, người đưa cho thằng bé phải là thân phận gì mới có được, tấm thẻ hắn vừa đưa là tấm thẻ của cô Hương cho hắn còn tấm thẻ đen của ông chú bụng bự hắn đưa cho mẹ cầm.

5 phút sau chị nhân viên mới đem hoá đơn cùng tấm thẻ trả cho hắn, nhét tấm thẻ vào túi áo hắn mới nhìn qua hoá đơn âm thầm tặc lưỡi không nghĩ tới bộ váy đó lại lên tới 17 triệu, ở những năm 2000 đó là số tiền lớn, vừa nghĩ tới đó hắn cũng không biết cô Hương làm công việc gì mà đưa cho hắn mấy tỉ mà không chớp mắt, hắn có chút lo lắng tiêu tiền phạm pháp à nha.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận