Loạn Nhịp Vì Người - Chương 132

Loạn Nhịp Vì Người

Chương 132

Sau khi tốt nghiệp, cậu đã đi đâu?

Lần gặp mặt cuối cùng vào năm ấy, bọn họ chia tay không vui vẻ gì. Trần Hi Trúc đưa lưng về phía Phó Tư Điềm, thất tha thất thểu đi mất. Rõ ràng người chia tay là Phó Tư Điềm và Thời Ý, khóc đến nỗi cả khuôn mặt toàn nước mắt lại là Trần Hi Trúc. Phó Tư Điềm không chớp mắt nhìn theo cô ấy, lòng đau đến chết lặng. Cô nghĩ, biền biệt năm dài, đời này có thể sẽ không gặp lại, chỉ mong cô gái ngốc này đừng bị cô ảnh hưởng, vẫn có thể dũng cảm may mắn như trước nay, tình yêu bền lâu, được như ước nguyện.

Phó Tư Điềm không dám nghĩ đến có một ngày bọn họ sẽ gặp lại, càng chưa từng mơ mộng hão huyền Trần Hi Trúc sẽ dùng thái độ thân thiết như vậy để mở đầu cùng cô. Cứ như thể những năm tháng vắng nhau này chưa từng tồn tại. Cô vẫn là nhân viên bán thời gian mười mấy tuổi đứng trước giá sách thư viện sắp xếp lại sách báo, Trần Hi Trúc, vẫn là quỷ ngây thơ thích đứng sau lưng che mắt cô khi tìm được cô, hạ giọng trêu chọc "Òa, tìm được cậu rồi, đoán xem mình là ai".





Cô nhịn xuống cảm giác cay mũi, ánh mắt mềm mại, quở trách Trần Hi Trúc: "Cậu mạnh tay quá, để lại dấu cho xem." Phản ứng bình thường hệt như những năm ấy.

Trần Hi Trúc ngưng mắt nhìn Phó Tư Điềm, hơi nước dần tràn ngập đáy mắt, khóe môi lại không khỏi giương cao hơn. Trần Hi Trúc cúi đầu, hít hít mũi, lại không chút khách khí vươn tay "bộp bộp" thêm hai cái: "Để lại dấu cậu mới nhớ lâu."

Phó Tư Điềm phối hợp rụt tay về, giả vờ đáng thương thở nhẹ: "Đau..." Cô ngước mắt, cười gọi Doãn Phồn Lộ: "Chị Lộ, cậu không quản lý cậu ấy sao?"

Doãn Phồn Lộ cười một tiếng, nâng tay đánh một cái xuống mu bàn tay ửng đỏ của cô: "Mình cũng muốn đánh cậu."

Phó Tư Điềm bật cười, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên mu bàn tay, đáy lòng âm ỉ run lên.

"Đúng lúc đến Hải Thành du lịch sao?" Như những người bạn thân bình thường nhiều năm không gặp, cô ân cần hỏi thăm bọn họ.



Trần Hi Trúc lắc đầu: "Cố ý tới tìm cậu đó."

Phó Tư Điềm hơi nghi hoặc, Trần Hi Trúc thẳng thắn: "Thời Ý nói cho tụi mình biết cậu ở đây."

Lông mi Phó Tư Điềm khẽ run, cũng không kinh ngạc, giống như cười nhẹ, cũng giống như không, đổi đề tài: "Đừng đứng vậy, đi, chúng ta đi lên trên nói chuyện."

Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ tự nhiên không có ý kiến khác.

Phó Tư Điềm liền dặn dò nhân viên phục vụ vẫn luôn đứng gần đó: "Tiểu Tiểu, nói anh Lâm làm một bàn Xuân Hoa Thu Nguyệt, mang lên phòng Vân Thủy."

Anh Lâm là bếp trưởng của họ, bình thường chỉ phụ trách một số món ăn quan trọng, đây là một trong những lần Phó Tư Điềm bảo anh Lâm làm toàn bộ bữa tiệc, trừ lần tổng giám đốc Thời bên truyền thông Phí Điểm ra. Tiểu Tiểu kinh ngạc.

Cô bé dạ một tiếng, vừa định xoay người đi, Trần Hi Trúc lại giữ cô bé lại: "Bà chủ các em dư tiền, em đừng nghe theo. Chỉ có ba người, một bàn ăn làm sao hết."



Giọng điệu Phó Tư Điềm mềm nhẹ: "Không sao, chúng ta ăn từ từ."

"Ăn từ từ cũng không hết, đừng lãng phí."

Doãn Phồn Lộ hùa theo: "Nếu cậu đồng ý ăn không hết cậu tự vét sạch đĩa thì cũng được."

Phó Tư Điềm không lay chuyển được bọn họ, đành phải sửa lại: "Vậy lên một nửa, thêm một xửng sủi cảo tôm và một xửng bánh tôm tươi."

Đôi mắt Trần Hi Trúc ngần ngận nước, không ngăn cản nữa. Cái tên này vẫn còn nhớ cô ấy thích ăn những món vặt này nhất.

Nhân viên phục vụ ngẩn ngẩn ngơ ngơ gật đầu rời khỏi.

Khai trương đã một năm hơn, cô bé biết bà chủ xinh đẹp lại ôn hòa, là một người dễ gần. Nhưng nếu nói khách hàng cho rằng dịu dàng dễ bắt nạt thì tuyệt đối không có. Thật ra mọi người vẫn luôn cảm thấy Phó Tư Điềm là một người mang cảm giác xa cách, cũng không phải cố ý làm dáng, chỉ là một kiểu khí chất, đôi khi sẽ làm mọi người cảm thấy, sự hòa nhã của cô, có một loại yên tĩnh gần như là hờ hững. Vì vậy mọi người đều tôn trọng cô yêu thích cô, nhưng cũng không dám thật sự thân cận cô, càn rỡ lỗ mãng trước mặt cô.
Nhưng mà, hóa ra bà chủ còn có thể có dáng vẻ mềm mại long lanh như vậy sao?!

Đầu bếp nhỏ ở khu vực bếp mở chứng kiến hết thảy quá trình cũng kinh ngạc y hệt. Nội tâm cậu ta bồng bềnh nhấp nhô, quả thực hận không thể ca thán phát hiện mới này với các anh em trong nhà bếp ngay lập tức. Phó Tư Điềm không để ý đến suy nghĩ của cậu ta, chỉ xoay người nhắc nhở cậu ta trước khi rời khỏi: "Cua sắp khô rồi."

Đầu bếp nhỏ lấy lại tinh thần, lập tức luống cuống tay chân giảm bớt lửa.

Trần Hi Trúc cười thành tiếng, đi bên cạnh Phó Tư Điềm, theo cô lên cầu thang, trêu ghẹo: "Không ngờ có một ngày Phó ngọt ngào của tụi mình làm bà chủ cũng ra dáng như vậy. Khí chất này, được đó."

Phó Tư Điềm hơi ngẩn ra, trên mặt vẫn mơ hồ có nét ngại ngùng như trước đây khi bị trêu chọc, nhưng đã tự nhiên thoải mái hơn nhiều: "Cậu đang cười cợt mình, mình nghe ra được."
Cô nghiêng mặt hỏi thăm bọn họ: "Các cậu từ đâu đến?"

Trần Hi Trúc nói: "Từ Bắc Thành đến, đến tối hôm qua."

Phó Tư Điềm nhìn về phía Doãn Phồn Lộ, hỏi: "Chị Lộ cũng thế à?"

Doãn Phồn Lộ gật đầu: "Hiện tại tụi mình ở cùng nhau. Hai năm trước sức khỏe ba của Hi Trúc không tốt lắm, phải làm phẫu thuật ở Bắc Thành, lúc ấy Hi Trúc đang học tiến sĩ, khó lắm mới sắp xếp được ngày nghỉ, gấp rút quay về chăm sóc trong gian đoạn phẫu thuật. Tụi mình nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là lo lắng cho người lớn trong nhà, bèn trở về. Sau khi về nước, Hi Trúc được mời đến khoa Luật của Pháp Đại làm giảng viên, cho nên tụi mình định cư ở Bắc Thành luôn."

Khi đang nói chuyện, đã đến phòng Vân Thủy. Phòng Vân Thủy là phòng bao tích hợp phòng ăn và phòng tiếp khách, Phó Tư Điềm mời bọn họ ngồi, lấy lá trà, chuẩn bị tự mình đun nước pha trà.
Trần Hi Trúc ngăn lại: "Không cần đâu, chúng ta không cần làm mấy thứ hình thức này. Mình uống trà buổi tối bị khó ngủ."

Phó Tư Điềm mỉm cười, cũng không khách sáo với bọn họ nữa: "Vậy để mình bảo họ mang nước dương mai lạnh vào giải nóng? Đồ ăn chắc là sẽ nhanh mang lên thôi."

Trần Hi Trúc nói: "Không cần, uống miếng nước là được rồi. Mình sắp chết đói, uống đồ lạnh vào có khi ngã ngửa tại chỗ."

"Lại nói năng vớ vẩn." Doãn Phồn Lộ bóc mẽ Trần Hi Trúc: "Cậu không biết cậu ấy khoa trương như thế nào đâu, nghĩ đến buổi trưa phải đến nhà hàng của cậu ăn cơm, cậu ấy còn không thèm ăn sáng, cứ nói phải để chừa bụng."

Trần Hi Trúc ngay lập tức xấu hổ tức tối che miệng Doãn Phồn Lộ lại.

Phó Tư Điềm nhìn bọn họ cười đùa với nhau, dưới đáy mắt có tia hâm mộ chợt lóe.
Cô dịu dàng cười nói: "Được, vậy lát nữa mình nhất định phải giám sát cậu ăn nhiều chút." Trong khi nói chuyện, cô bình tĩnh ấn nút trên mặt bàn, thúc giục đơn hàng.

Trần Hi Trúc đùa: "Vậy phải xem thử hương vị ở chỗ các cậu như thế nào đã." Nói rồi, cô ấy tiếp tục chủ đề vừa nãy trên cầu thang, hỏi: "Mấy năm nay, cậu vẫn ở Hải Thành sao?"

Động tác rót nước cho bọn họ của Phó Tư Điềm khẽ khựng lại, sau đó như không có việc gì trả lời: "Không có, sau này mới đến đây."

"Cho nên, sau khi tốt nghiệp, cậu đã đi đâu?" Trần Hi Trúc hỏi tiếp. Tựa như đang tán gẫu về chuyện trong nhà, giọng điệu cô ấy rất tùy ý, nhưng Phó Tư Điềm lại dễ dàng nhìn thấu sự nghiêm túc và quan tâm của cô ấy.

Bao nhiêu năm rồi, sự đơn giản chân thành của Trần Hi Trúc vẫn không hề thay đổi. Lòng Phó Tư Điềm có chút mềm. Bọn họ không hận cô vì đã xóa hết tất cả phương thức liên lạc sau khi tốt nghiệp, vẫn còn nhớ cô, ngàn dặm xa xôi đặc biệt đến thăm cô, cô không muốn dùng những lời nói dối để có lệ với bọn họ.
"Sau khi tốt nghiệp, đầu tiên mình về Nịnh Thành, sau đó, em gái mình vì một số chuyện phải đến Hải Thành, nên cả nhà mình đều dọn về đây."

"Chẳng trách." Trần Hi Trúc nói: "Trước khi ra nước ngoài mình từng đến nhà tìm cậu, không có ai mở cửa, hàng xóm của cậu nói, nhà các cậu đã lâu rồi không có ai ở."

Phó Tư Điềm kinh ngạc thấy rõ.

Trần Hi Trúc nói: "Mình nhờ Lộ Lộ tìm lớp trưởng lớp các cậu xin địa chỉ. Bỗng nhiên cậu không nhận điện thoại của bất kỳ ai, không trả lời tin nhắn của bất kỳ ai, ngay cả lễ tốt nghiệp cũng không về tham gia, mình có thể không lo lắng được hay sao?"

Phó Tư Điềm áy náy, âm thanh có chút khàn nhận lỗi: "Mình xin lỗi..."

Năm đó, cô ôm theo suy nghĩ mình sẽ không bao giờ có ngày mai mà ra đi. Cô muốn trả cuộc đời của Thời Ý lại cho Thời Ý, cô sợ bất kỳ người nào biết được tin tức của mình sẽ vì mình mà quấy rầy Thời Ý, cũng sợ bất kỳ người nào biết được tin tức của mình sẽ vì lo lắng cho mình mà phiền muộn theo. Vì vậy cô cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, biến mất trong thế giới của tất cả mọi người.
Trần Hi Trúc thở dài, mở khóa di động ném qua cho cô: "Xin lỗi cũng vô dụng. Cho cậu một cơ hội lấy công chuộc tội."

Phó Tư Điềm ngập ngừng liếc nhìn cô ấy, Trần Hi Trúc hất cằm, bộ dạng cao thượng kiêu kỳ. Phó Tư Điềm mím môi, lộ ra lúm đồng tiền như ẩn như hiện, rũ mắt cầm di động lên, ấn từng phím từng phím tạo liên hệ mới, nhập số của mình vào.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô lưu lại số điện thoại của mình, ngẩng đầu cong cong mắt với Trần Hi Trúc, sóng mắt dập dờn. Trong một khoảnh khắc, dường như Trần Hi Trúc lại nhìn thấy được cô gái dịu dàng nhỏ nhẹ năm ấy.

Trái tim Trần Hi Trúc bỗng mềm đi, ngay cả giọng nói cũng vô thức mềm mại theo: "Vậy sao cậu lại nghĩ đến việc mở nhà hàng?"

Phó Tư Điềm cân nhắc nói: "Ban đầu cũng không phải là mở nhà hàng, về sau có chút chuyện, mẹ mình cảm thấy mình làm việc vất vả quá, nên bỏ vốn mở nhà hàng này cho mình. Mình chỉ đầu tư vào một phần tiền rất nhỏ, nhà hàng này, người khống chế cổ phần trên thực tế là mẹ mình."
"Mẹ cậu?" Trần Hi Trúc kinh ngạc, Doãn Phồn Lộ cũng kinh ngạc. Gia cảnh của Phó Tư Điềm, tuy bọn họ không biết rõ lắm, nhưng đại khái cũng biết được đó không phải là một gia đình giàu có.

Phó Tư Điềm rũ hàng mi dài: "Ừ." Cô đáp, giọng điệu không quá thân thiết, cũng không quá xa cách, nói: "Mẹ ruột của mình."

"Lúc mình còn rất nhỏ, vì một vài chuyện, bà ấy gửi mình cho bà nội. Sau khi mình tới Hải Thành, bà ấy đến tìm mình. Mình và bà ấy bèn nhận lại nhau."

Cô nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ lại nghe đến trợn mắt há hốc mồm. Đây là lần đầu tiên Phó Tư Điềm nói với bọn họ về tình huống gia đình, nhưng tình huống gia đình này thật sự vượt ra ngoài dự đoán của bọn họ, nhất thời bọn họ không biết nên nói tiếp như thế nào.

May thay đúng lúc này cửa phòng bao mở ra, món ăn đầu tiên được mang lên.
Phó Tư Điềm đứng dậy chào mời bọn họ: "Nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ thuận thế đứng lên, âm thầm tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ trong lời nói vừa rồi của cô.

"Nào, thử xem hương vị có chính tông không." Phó Tư Điềm gắp thức ăn cho bọn họ.

Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ cũng không khách sáo với cô, nghiêm túc thưởng thức, nghiêm túc đánh giá từng món. Lại nói bọn họ rời phía Nam cũng đã rất lâu, đột nhiên được ăn hương vị phía Nam chính tông như vậy, không khỏi ăn uống thỏa thuê, tấm tắc khen ngợi.

Ba người ăn cơm, ôn chuyện, nói nói cười cười, thấm thoát nửa bữa ăn đã rơi hết vào bụng.

Trong bữa ăn, Trần Hi Trúc phát hiện tầm mắt Phó Tư Điềm vẫn luôn như có như không dừng trên cặp nhẫn đôi của cô ấy và Doãn Phồn Lộ, bèn chủ động cho hay: "Mình với Lộ Lộ đăng ký kết hôn ở Mỹ ba năm trước. Không có tổ chức, chỉ có sau khi về nước mời mấy người bạn thân thiết cùng nhau ăn bữa cơm."
Năm đó, vì chuyện gia đình, vì chuyện kinh tế, vì thiếu cảm giác an toàn, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ cãi nhau túi bụi, gần như suýt nữa chia tay hoàn toàn. Nào ngờ quanh co khúc khuỷu, Doãn Phồn Lộ lại cầu hôn cô ấy, dùng cách đơn giản nhất trực tiếp nhất, cho cô ấy tất cả những gì cô ấy mong muốn nhất. Vì thế cô ấy giống như bị váng đầu, không màng bất cứ điều gì, không có áo cưới cũng không có hôn lễ, khăng khăng cố chấp kết hôn cùng Doãn Phồn Lộ.

"Mình muốn nói cho cậu biết. Nhưng mà... Mình đến nhà tìm cậu, căn nhà của gia đình cậu đã đổi chủ mất rồi."

Đáy mắt Phó Tư Điềm dâng lên ý cười, là niềm vui từ tận đáy lòng: "Thật sao. Vừa nãy mình đoán có phải nhẫn cưới không, nhưng không dám chắc chắn. Xin lỗi nhé, không kịp gửi lời chúc phúc."

Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ nhìn nhau, nhẹ nhõm nói: "Không sao mà, tụi mình biết, cho dù cậu ở đâu, lời chúc phúc của cậu nhất định cũng sẽ ở đó."
Đôi mắt Phó Tư Điềm phủ đầy hơi nước, chất chứa nụ cười, nhìn bọn họ mười ngón đan vào nhau, nỉ non: "Tốt quá..."

Cô chớp mắt, âm thanh có chút thấp, lại nỉ non lần nữa: "Thật sự, tốt quá..."

Không biết có phải ảo giác hay không, trong một khoảnh khắc, Trần Hi Trúc cảm giác được Phó Tư Điềm đang xuyên thấu qua bọn họ mà nhìn về cái gì, hiu quạnh cái gì. Lòng Trần Hi Trúc chua xót, nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trơn trên ngón áp út của cô, hỏi ra miệng: "Cậu thì sao? Đã kết hôn chưa?"

Phó Tư Điềm ngẩng đầu nhìn cô ấy, trong mắt là sương mù nặng trĩu, như có ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ nhàn nhạt cười nhẹ, trả lời: "Chưa."

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận