Love In Real Life - Chương 12:Kiểm tra

Love In Real Life

Chương 12:Kiểm tra

#29

Buổi tối lão Nhất cùng một người bạn nam nữa tên là Thanh về vừa kịp lúc nấu xong bữa tối, ba người con trai dọn cơm ra bàn tròn bằng đá ở trong sân phía trước phòng trọ, phòng bạn gái Thanh cũng góp món ăn chung.

Trước mặt tôi, mấy cô gái không chút nể mặt nói đủ thứ chuyện liên quan đến lão, nào là tiếc lão có bạn gái, rồi thì không nghe lão kể lão có bạn gái, thậm chí còn hỏi mẹ lão có phải ép cưới tôi với lão không.

Nụ cười của mẹ lão khinh thường thấy rõ, bà không những không lo lắng mà còn phủ đầu bọn họ, chỉ nói một câu khiến bọn họ câm nín: "Ừ, nhưng mà nó ép dì cưới cho nó!"

Tâm trạng tồi tệ của tôi được mẹ lão cứu vớt, tay bà đặt trên chân tôi dưới bàn như thay cho lời khẳng định luôn đứng về phía tôi.

Còn lão không cần nhắc đến, từ lúc vào bàn nửa từ tôi cũng không nói, lão ngồi bên cạnh không yên, tay chân liên tục chạm vào người tôi, hỏi đủ thứ chuyện, tôi càng im lặng thì giọng lão càng nóng vội.

Tôi thật sự giận lão, thậm chí nghĩ tới chuyện sau ngày hôm nay sẽ suy nghĩ nghiêm túc lại mối quan hệ, nghĩ đến những ngày không có tôi bên cạnh, lão cùng cô gái khác vui vẻ thì lòng tôi đã quặn lại, nước mắt sắp không thể kiềm chế mà rơi ra, buồn chả muốn quan tâm biểu hiện của lão.

"Em ghen tỵ với chị ghê, có bạn trai vừa đẹp trai vừa giỏi lại hiền lành nữa"

Nụ cười giả tạo của cô gái phía đối diện không qua được mắt tôi, nhờ vậy mà máu ăn thua trong người tôi nổi dậy, trước tiên cười lịch sự đáp: "Em xinh như vậy chắc chắn gặp người ưng ý"

"Nhưng mà em thích người như bạn trai chị thôi à"

Cô gái đó nũng nịu, giả vờ tỏ ra đáng yêu, đã mở lời khiêu chiến tôi chắn chắn sẽ đón tiếp thật nồng hậu. Tôi mỉm cười châm biếm, chậm rãi nói: "Chị hiểu mà, câu này chị nghe quen rồi, ai cũng nói thích ảnh mà có giành được đâu"

Không khí im lặng đến kỳ lạ, sắc mặt cô gái kia nên gượng gạo lẫn tức tối, tôi quay qua nhìn lão đang ngạc nhiên tròn mắt nhìn tôi, tôi vờ cười, cố tình hỏi: "Hay có người giành được mà em không biết?"

Lão trong phút chốc liền thu mình hạ người trước tôi, không ai nhắc đến bỗng hai tay dâng điện thọai của lão lên cho tôi tùy ý kiểm tra.

Thanh chứng kiến câu chuyện từ đầu đến cuối, cười cười trêu chọc: "Mãn nguyện rồi ha"

Tôi không hiểu lời Thanh nói, chỉ thấy lão lườm anh, cầm điện thoại lão trong tay liền nảy sinh lòng hiếu kỳ, nhưng người ta nói đừng nên kiểm tra điện thoại của bạn trai, nếu không người tổn thương là chính bản thân mình.

Tôi vốn định trả điện thoại lại cho lão, lão đột nhiên cầm lấy tay tôi mở khóa vân tay, sau đó hí hửng đề nghị: "Em mau kiểm tra đi"

Tôi ngơ ngác nhìn lão, Thanh cười thành tiếng giải thích: "Nó trông em quản nó lắm rồi đó"

Nghe vậy, tôi không nhịn được cong môi cười, nhìn xuống điện thoại lão cài hình chúng tôi ở màn hình khóa, lại cài hình tôi ở màn hình chính, tôi liền có cảm giác mình thật sự có người yêu.

Được chính chủ khuyến khích kiểm tra, tôi lại không biết làm gì, ngây ngô quay sang hỏi lão: "Kiểm cái gì bây giờ?"

Lão nghiêm túc đưa ra đề xuất: "Nhật ký cuộc gọi, tin nhắn, tin nhắn mạng xã hội, thư viện ảnh, trình duyệt web, lịch sử youtube"

Tôi cảm thấy hình như lão đã lên kế hoạch từ lâu cho việc này.

Trong lịch sử cuộc gọi, số liên lạc gần nhất là tôi, lão Nhất, lão Tam, Thanh và người ở chổ làm của lão. Tin nhắn trong máy cũng chỉ gửi cho tôi và vài tin liên quan đến công việc.

Tin nhắn trên mạng xã hội của lão chỉ nhắn tin với con gái duy nhất là tôi, còn lại đều là bạn con trai và nhóm bạn hay công việc của lão. Có bạn nữ nhắn cũng không xem, tin nhắn chờ thì đầy rẫy.

Vào thư viện ảnh, lướt mỏi tay cũng không thấy gì khác lạ, thậm chí còn phát hiện lão lưu hình selfie của tôi đăng trên mạng, ngay cả story vẫn vơ cũng chụp lại màn hình.

Ngay cả trình duyệt web và lịch sử youtube của lão cũng chỉ về phim ngắn nước ngoài và máy móc phần mềm, trong sạch như vậy mới dám tự nguyện đưa tôi xem, nhưng rõ ràng lão đâu có ngờ trước mà chuẩn bị.

Tự dưng tôi có cảm giác lão không phải là người bình thường, trên đời này thật sự còn tồn tại một người con trai nghiêm túc như vậy? Ấn tượng của tôi với lão lúc này so với ban đầu khác xa một trời một vực.

Tôi lơ mơ nhìn lão, lão cười rất tươi, giống như một cậu thiếu niên vừa đạt được thành tích lớn. Tôi thở dài chịu thua, trả lại điện thoại cho lão.

Còn chưa kịp thu tay về, lão bỗng nghiêm mặt nói với tôi: "Em kiểm điện thoại anh rồi, có phải nên cho anh kiểm lại?"

Mồ hôi mẹ lẫn con của tôi tuôn ra không ngừng, lưỡng lự giao điện thoại vào tay lão.

Sau một lúc kiểm tra xong, lão chợt nhìn tôi cười như không, ánh mắt phóng ra tia cảnh cáo. Không cần đoán cũng biết lão đang cay vì tôi nhắn tin với đồng nghiệp nam người nước ngoài, nhưng tôi với anh ta chỉ là công việc, không hề có mục đích nào khác.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận