Love In Real Life
Chương 41:Trải qua sóng gió để trân trọng nhau hơn
Có khoảng thời gian lão nghiện game, có hôm thức tới hơn nửa đêm để chơi với nhóm bạn thân lão, nếu là cuối tuần có khi thức đến gần sáng. Tôi không cấm nhưng vì lo lắng cho lão nên đã nhiều lần nhắc lão chơi game ít lại ngủ đủ giấc, mỗi lần nói đến lão đều gật đầu hứa sẽ giảm, kết quả ngày càng sa lầy.
Hôm đó vào sáng thứ bảy, tôi thức dậy lúc năm giờ rưỡi sáng, lão vẫn trong phòng máy chơi đến hai mắt thâm quầng, tôi buồn không muốn nói nữa.
Bốn giờ chiều tan làm về, lão tắm xong liền vào phòng máy chơi game tiếp, không bận tâm đến việc ăn cơm chiều. Nếu không thể trị được thói xấu của lão, tôi nghĩ mình đã không còn giá trị trong lòng lão.
Tôi nấu cơm tối, bày biện ra bàn dùng chụp thức ăn đậy lại. Quay lại phòng ngủ, tôi gom hết quần áo bỏ vào hành lý, thay quần áo chuẩn bị đi.
Ra khỏi nhà, đứng trước cửa, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho lão: "*Anh cần một cô gái bao dung, em cần một người trưởng thành để gửi gắm cuộc đời. Giữa chúng ta cần nghiêm túc suy nghĩ lại, không chừng em và anh vẫn chưa thật sự gặp được đúng người*"
Nhắn tin xong, tôi kéo hành lý đi trên dãy hành lang vắng lặng lúc chiều tà. Tôi biết rõ bản thân mình ích kỷ nhưng nếu tính đến chuyện lâu dài, tôi thật sự không muốn lấy một người mà phải lo lắng như lo cho một đứa em trai.
Cửa thang máy chậm rãi đóng, khép lại sự trống vắng trong lòng tôi. Đột nhiên cánh cửa bị giữ lấy mở ngược ra, vẻ mặt lão hốt hoảng thở hồng hộc như vừa mới chạy đến, ngay cả dép cũng chưa mang vào.
Tôi im lặng nhìn lão, biểu cảm lão nhăn nhó khổ sở một tay giữ hành lý, một tay kéo tay tôi ra ngoài: "Đừng giận, về nhà từ từ nói"
Tôi gồng người rút tay lại, trong lòng bình thản đến kỳ lạ: "Em nghiêm túc, em mệt rồi"
Mắt lão đỏ lên, rưng rưng nước, nghẹn ngào nhìn tôi: "Vợ ơi, anh sai rồi"
Rõ ràng lão lớn hơn tôi nhưng nhiều lúc suy nghĩ vẫn còn rất trẻ con, còn tôi lúc nào cũng lo xa như bà cụ non, tính tình lại khó ở, lão chịu được tôi hơn ba năm, quả thật đã là một kỳ tích.
Tôi đẩy tay lão ra khỏi tay tôi, lạnh nhạt nói: "Lúc anh làm một việc gì đó sao không nghĩ đến kết quả? Là vì em quá dễ dãi, chỉ cần anh nói anh sai em sẽ bỏ qua nên cho dù có bao nhiêu chuyện xảy ra, chỉ vài lời nói là xong đúng không? Em xin lỗi, em không phải là cô gái hiểu chuyện mà anh cần đâu"
Nói xong tôi đẩy lão ra ngoài nhanh chóng nhấn nút đóng cửa, lão lại chen đứng giữa trong và ngoài không cho cửa đóng. Đột nhiên lão khuỵu hai đầu gối, tôi nhanh tay giữ lấy lão, trong thang máy và ngoài hành lang đều có camera, nhỡ lão quỳ xuống thì lớn chuyện.
Tôi giữ hai tay lão, lão thuận thế vác tôi lên vai, kéo hành lý quay lại trong nhà. Vào nhà lão vội khóa cửa, rút chìa khóa bỏ vào túi quần.
Lão bỏ tôi ngồi lên sofa, sau đó quỳ dưới sàn nắm chặt lấy hai tay tôi, nước mắt lão chực chờ rơi xuống, giọng nói như bị nghẹn: "Vợ ơi anh thật sự biết lỗi rồi, nhất định không có lần sau"
Tôi quay mặt đi, nước mắt tự động rơi xuống, hai bàn tay bị lão siết chặt đến đau lên. Tôi vô cùng thương lão, nhưng mỗi lần lão làm tôi tức giận, tôi lại dễ dàng bỏ qua, điều đó lâu dần sẽ thành thói quen nên tôi quyết định không thể để mọi chuyện tiếp tục theo lối cũ.
Tôi cố rút hai tay về, lão càng nắm chặt hơn nữa, tôi đành phải lên tiếng: "Em đau đầu, muốn yên tĩnh một lát"
Lão vội vàng đứng dậy, gấp gáp nói: "Em vào phòng đi, nằm ở đây cảm lạnh"
Tôi mang đầu óc mơ màng về phòng, nằm một lát đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, trong cơn thiu ngủ, tôi thấy lão mang quần áo trong hành lý treo lại vào móc quần áo cất vào tủ.
Tối đó tôi bỗng bị sốt, lão dán miếng hạ sốt lên trán tôi, trong người khó chịu thêm giận lão mà tủi thân khóc. Tôi không mở mắt vì biết lão đang ở trước mặt, nước mắt tôi cứ chảy ra. Một tay lão nắm lấy tay tôi, một tay liên tục lau nước mắt cho tôi.
Cả ngày chủ nhật hôm sau, tôi nằm lì trong phòng, đến bữa chỉ ăn vài muỗng cháo rồi uống thuốc. Trong những lúc đó, lão không làm việc nhà sẽ vào phòng ngồi cạnh giường chăm chú nhìn tôi như canh giữ.