Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài - Chương 127: Tập thể trúng độc

Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 127: Tập thể trúng độc

Khi Thời Ngọc Diệp nghe thấy tiếng hét, cô lập tức nhìn lên, thấy Phó Uyển Hân đột nhiên ngã xuống đất, một đồng nghiệp khác đã ngồi xổm xuống đố cô ấy dậy, phát hiện Phó Uyển Hân đã hôn mê, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

“Có chuyện gì vậy?”

Thời Ngọc Diệp ngồi xổm xuống, một bên hỏi đồng nghiệp, một bên đặt tay lên cổ tay Phó Uyển Hân, để bắt mạch cho cô ấy.

Đồng nghiệp vẻ mặt lúng túng: “Tôi cũng không biết, vừa rồi vẫn còn tốt. Tôi vừa quay đầu lại, liền thấy chân cô ấy mềm nhũn ngã xuống đất, sau đó liền hôn mê: “Trước mắt đừng sốt ruột, để tôi xem”

Trong hành lang các vệ sĩ nghe thấy âm thanh, Vân Mặc Tích nhanh chóng đến xem tình hình.

“Cô chủ, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Gọi điện thoại gọi xe cấp cứu, cô ấy lẽ ra bị ngộ độc thực phẩm”
Thời Ngọc Diệp một bên nói một bên dùng ngón tay cái ấn vào nhân trung Phó uyển Hân, nhưng không có hiệu quả. Trên khuôn mặt tái nhợt của cô ấy toát ra mồ hôi lạnh, tay chân vẫn còn anh, Thời Ngọc Diệp từ mạch tượng phán đoán, cô ấy có lẽ là bị trúng độc.
Khí hai đồng nghiệp còn lại nghe câu nói của cô, họ không khỏi sửng sốt.
“Ngộ độc thực phẩm? Nhưng bữa tối vừa rồi chúng ta đều ăn giống nhau, sao lại chỉ có cô ấy xảy ra chuyện?”
Thời Ngọc Diệp cau mày, suýt nữa quên mất chuyện đó. Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, ai nhìn thấy gọi giấy đựng mứt hồng khô mà Phó Uyển Hân đặt trên bàn, mặt cô sa sầm lại
Cô chưa kịp nói gì thì một đồng nghiệp khác đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, ngã xuống đất trước sự chứng kiến của mọi người
Trong vòng chưa đầy năm phút, hai người bị ngộ độc đã bất tỉnh, chỉ còn lại Thời Ngọc Diệp và một đồng nghiệp khác không ăn hồng.

Bây giờ cô càng chắc chắn hơn về nguồn gốc của vấn đề.

“Cô chủ, xe cấp cứu đã gọi rồi, trong mười phút nữa sẽ tới: “Anh lấy những quả mứt hồng khô này và giấy đựng, để bé lớn hóa nghiệm xét nghiệm xem rốt cuộc có độc tố gì không”

“Vâng!”

Ngộ độc thực phẩm bình thường, không thể nào phát tác nghiêm trọng như vậy, thậm trí đến tiêu chảy nôn mửa cũng không có, đã bắt đầu ăn mòn nội tạng rồi.

Thời Ngọc Diệp nhìn chăm chằm vào cả hộp mứt hồng khô, ánh mắt từ nghi hoặc dần dần trở nên lạnh lẽo.

Chuyển phát nhanh mà không có thông tin người gửi, rõ ràng là có người cố tình hạ độc…

“Ngọc Diệp, thế, thế này phải làm sao? Bọn họ sẽ không xảy ra chuyện đấy chứ?”

Một đồng nghiệp khác lần đầu tiên gặp phải tình huống này, bị dọa cho sắc mặt tái mét, luống cuống tay chân.

Thời Ngọc Diệp đã quá quen với cảnh này, “Không sao đâu, anh làm giúp tôi một việc, đến phòng trà rót mấy cốc nước ấm cho tôi, nhân tiện lấy hai cái ống hút”

Đồng nghiệp cũng không hỏi nhiều, hành động ngay lập tức. Chỉ chốc lát sau liền cầm đến mấy cốc nước.

“Anh giúp tôi đỡ cô ấy, tôi sẽ để cô ấy uống nước”

“Được”

Với sự giúp đỡ của đồng nghiệp, Thời Ngọc Diệp đã cho hai người bị ngất uống vài hớp nước, sau đó xe cấp cứu cũng mau chóng đến nơi, đưa Phó Uyển Hân và một đồng nghiệp khác đến bệnh viện rửa ruột.

Thời Ngọc Diệp tất nhiên là cũng cùng bọn họ đến bệnh viện, để một đồng nghiệp khác về nhà trước.

Hai người vẫn đang rửa ruột trong phòng cấp cứu, mứt hồng khô mà Vân Mặc Tích mang về cho Bé Lớn hóa nghiệm, lập tức có hồi âm.

“Mẹ, mứt hồng khô này mẹ lấy đâu ra vậy?

Loại độc này ở thành phố Hải Phòng không thể nào có được”

“Tại sao con lại nói vậy?”

“Nó là tập hợp nhiều loại sinh vật có độc luyện chế thành, trong đó có loài nhện độc rất hiếm ở Úc, những loài này ở trong nước đều bị cấm nuôi, càng không nói tới là mang qua hải quan…”

“Trúng độc này rồi sẽ thế nào?”

“Sau nửa tiếng bị trúng độc sẽ rơi vào tình trạng hôn mê, độc tính sẽ ăn mòn các cơ quan nội tạng với tốc độ cực nhanh, trong khoảng thời gian này, cơ thể sẽ có phản ứng phát sốt, buồn nôn, nổi mẩn đỏ, khoảng mười giờ thì nôn ra máu mà chết”

Trong điện thoại, lời giải thích của Bé Lớn khiến tim Thời Ngọc Diệp run lên.

“Con có thể pha chế thuốc giải nhanh nhất có thể được không? Mẹ ở đây cần hai phần”

“Vậy thì con phải tranh thủ thời gian mới được. Cũng có một số loại thuốc giải độc ở nhà có thể tạm thời ngăn chặn sự bùng phát của độc tính. Trong khoảng thời gian đó, có lẽ là vẫn kịp”

Kịch độc như vậy, chắc chắn không thể dùng thuốc giải trăm loại độc là có thể giảm bớt được.

Độc tính này nghiêm trọng hơn nhiều so với độc tính mà Phong Thần Nam trúng lần trước, có thể giết người trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn.

“Được, vậy con bảo Vân Mặc Tích mang thuốc đặc hiệu tới, sau đó nhanh chóng luyện chế thuốc giải”

“Vâng”

Dặn dò xong Bé Lớn, cúp điện thoại, Phó Uyển Hân và những người khác cũng vừa rửa ruột xong được y tá đẩy giường bệnh ra, dù vậy hai người đã bị độc tính ăn mòn, cho nên nên vẫn hôn mê.

Thời Ngọc Diệp ngồi trước giường cấp cứu lần lượt kiểm tra mạch của hai người họ, vẻ mặt càng trở nên ngưng trọng.

Cho đến khi Vân Mặc Tích giao thuốc đặc hiệu đến, cho họ uống, bóng dáng vội vàng của Phong Thần Nam cũng xuất hiện trong bệnh viện.

“Ngọc Diệp.”

Khi nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy lo lắng, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phong Thần Nam vẫn mặc bộ quần áo bình thường ở nhà, vội vàng chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

“Em có sao không?”

Trước khi cô kịp trả lời, anh đã bước tới, ôm người vào lòng.

Thời Ngọc Diệp:!!

Vân Mặc Tích:!!!

“Phong Thần Nam, anh đang làm gì vậy?”

Thời Ngọc Diệp kinh ngạc kêu lên, trong tiềm thức cố gắng đẩy người kia ra, nhưng không thể thoát khỏi anh.

Đáng chết, cô nên học đấm bốc mới phải, thường thì một lần đánh bốn năm tên đàn ông cũng không thành vấn đề, nhưng lại không thể chống lại sức lực của một mình Phong Thần Nam, quả thực là nghịch lý trời.

“Tôi rất lo lắng. Tôi vừa nghe nói có người trúng độc, còn tưởng rằng là em…

Âm cuối của Phong Thần Nam run lên.

Có vẻ như anh đang thực sự hoảng loạn.

Hành động đẩy của Thời Ngọc Diệp đột nhiên dừng lại, Vân Mặc Tích muốn bước tới để ngăn cản nhưng đã bị ánh mắt của cô chặn lại.

Quên đi, muốn ôm thì ôm đi.

Thời Ngọc Diệp bị ôm trong lòng, có thể ngửi thấy một mùi tắm rửa của trẻ con trong nhà, có mùi sữa thoang thoảng, nếu không phải cơ ngực này rắn chắc, e rằng sẽ bị cô hiểu lầm rằng mình đang ôm con trai mất.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Thời Ngọc Diệp cảm thấy cánh tay tê dại, Phong Thần Nam cũng không có ý định buông ra.

Vì vậy cô cảm thấy hơi sốt ruột.

“Này, anh còn muốn ôm bao lâu nữa?”

“Thêm một chút nữa”

“Tôi là bảo anh bây giờ buông ra ngay.”

Phong Thần Nam lần này không đùa nghịch nữa, ngoan ngoãn buông tay ra, trong mắt có chút áy náy, dịu dàng, đau khổ, bi thương…

Ánh mắt này, khiến cô cũng cảm thấy được sự đau lòng, vốn là muốn mắng nhưng lại không nói ra được.

“Tôi không sao, đồng nghiệp của tôi bị trúng độc. Bây giờ đã uống thuốc đặc trị, có lẽ có thể chống đỡ được một chút thời gian. Đợi Bé Lớn tinh chế được thuốc giải, họ sẽ không sao.”

Phong Thần Nam biết khả năng của Bé Lớn, đã không còn như trước nữa, vì vậy cảm thấy ngạc nhiên.

“Tôi sẽ gọi người đi tìm hiểu tình hình cho em”

“Được”

Mặc dù Thời Ngọc Diệp đã nhờ Bé Hai đi kiểm tra nhưng thấy Phong Thần Nam một lòng muốn giúp đố, nên cũng không ngăn cản.

Khi Phong Thần Nam ra ngoài gọi điện thoại, Thời Ngọc Diệp đột nhiên nhận được một tin nhắn.

Vốn tưởng là của con trai mình, nhưng khi mở ra thì lại là một số lạ, nhưng không có tên.

Nhìn xuống, đồng tử cô chợt chấn động.

[Nếu cô muốn có thuốc giải, thì đến bia mười tám phố Phúc Hưng. Nhớ, nhất định chỉ có một mình cô, nếu không thì để bạn của cô sẽ chết thay cô đi!] Tay Thời Ngọc Diệp run run, đột nhiên hiểu rõ, thì ra chuyện đầu độc này, chính là nhắm vào cô!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận