Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài - Chương 170: Chúng tôi cố ý nuông chiều, cô có ý kiến gì không?

Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 170: Chúng tôi cố ý nuông chiều, cô có ý kiến gì không?

Không cần nghĩ cũng biết, lúc này bên dưới phần bình luận phát sóng trực tiếp tất cả đều mắng Lý Mạn Như không biết xấu hổ.

Mà ở trong mắt Lý Mạn Như, tất cả mọi người đều đang thiên vị cho Thời Ngọc Diệp đều là những kẻ có mắt như mù.

Thế giới này đúng là không thể nào cứu được nữa.

Cô ta nhìn bộ dạng dữ tợn của đám người dưới khán đài, tức giận đến mức tay cầm micro run. run.

“Tại sao các người đều tin lời của một người phụ nữ đạo đức giả như cô ta? Các người căn bản không biết ở Bảo Thắng cô ta ý thể hiếp người như thế nào? Cô ta luôn ỷ vào việc mình có chỗ dựa, không chừa bất cứ thủ đoạn nào hành hạ chúng tôi!”

Lý Mạn Như cố gắng tranh luận thêm, nhưng những tiếng chửi rủa của khán giả bên dưới đã át đi những lời tranh biện của cô ta.

Bên dưới.

Đằng Dạ Hiên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nói vào tại Phong Thần Nam: “Cô ấy là trưởng phòng thiết kế của Bảo Thắng, nhưng hình như trước cuộc thi đã bị cách chức.

Khi Phong Thần Nam nghe được những lời của Đằng Dạ Hiên, anh nhớ rằng khi mình lần đầu tiên đến Bảo Thắng, người phụ nữ tên là Lý Mạn Như này trước mặt anh cũng đã nói những lời khó nghe về Thời Ngọc Diệp.

Trong nháy mắt sắc mặt của Phong Thần Nam trở nên vô cùng khó coi. Tốt lắm. Thù mới hận cũ cùng nhau tính luôn một thể. Nếu như đã dám bắt nạt người phụ nữ của anh thì tuyệt đối không thể buông tha. “Cô ta nên nhận lấy hậu quả”

“Đã biết”

Lần này, Đằng Dạ Hiên cuối cùng cũng thông minh được một chút, nhanh chóng bắt tay sắp xếp mọi chuyện.

Bên kia.

Sáu đứa trẻ tức giận nắm chặt tay vì thấy Lý Mạn Như trên sân khấu đang gây sự với Thời Ngọc Diệp.

“Bé Lớn, có người dám bắt nạt mẹ của chúng ta, anh nó kem làm như thế nào mới tốt?”

“Chúng ta còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là nghĩ cách trả thù rồi”

“Người phụ nữ này đêm nay nhất định phải trả giá”. “Mọi người, lại đây, chúng ta nhanh chóng tìm cách”. Thế là sau cái bánh bao nhỏ nhanh chóng chụm đầu vào nhau bắt đầu thảo luận kế hoạch. Trước mắt bao người. Thời Ngọc Diệp từ từ đứng dậy. Phong thái bình thản của cô toát lên phong vị của kẻ chiến thắng cũng vô cùng bình tĩnh.

Từ đầu đến cuối, trong mắt cô đều không để ý chuyện Lý Mạn Như đang diễn trò trên sân khẩu, cho nên cũng không cần phải tính toán so đo với cô ta.

Trước đây khi mới gia nhập công ty, cho dù Lý Mạn Như có đối đầu với cô bất cứ chuyện gì, Thời Ngọc Diệp cũng không hề có phản ứng.

Không phải là cô dễ bị người khác bắt nạt. Nhưng cô hoàn toàn không để người này vào mắt. Đối với loại người này, thậm chí cô cũng không muốn động tới dù chỉ là một ngón tay.

Nhưng bây giờ Lý Mạn Như lại đến đây diễu võ dương oai, chuyện này có ảnh hưởng trực tiếp tới danh tiếng của cuộc thi thiết kế Vàng lần này, Thời Ngọc Diệp biết mình có trách nhiệm giải quyết chuyện này.

Khi Thời Ngọc Diệp cầm micro lên, toàn bộ bên dưới hội trường trở nên yên lặng, mọi người đều nón thở, chính là muốn chờ xem cô sẽ đáp trả lại đối phương như thế nào.

“Lý Mạn Như, cô thật sự là đã quá đề cao bản thân mình, tôi thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc cô có năng lực gì khiến cho tôi hao tổn tâm tư nhằm vào cô”

“Hừ, cô ghen tị với tôi!”.

Lý Mạn Như nghiến răng nói ra lời này, nhưng đổi lại là một tràng cười ầm ĩ, ngay cả Mẫn Tuyết Nguyệt cũng không nhịn được nhấc micro lên để chế giễu cô ta.

“Tôi nghĩ rằng người ghen tị là cô mới phải? Cô ấy là một nhà thiết kế hàng đầu, cũng là người sáng lập thương hiệu Bảo Thắng, tại sao lại cần phải đố kị với cô?”

Lời này nói ra quả thực rất đúng trọng điểm.

Cả khán phòng được một phen cười nghiêng ngả, thậm chí một số giám khảo bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Lý Mạn Như tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng.

Lúc này Lý Mạn Như giống một con mèo bị giẫm phải đuôi, dù sao thì mọi chuyện cũng đã đến nước này, chính là thẹn quá hóa giận.

“Đúng vậy, tôi chính là không thấy cô ta vừa mắt? Cô ta dựa vào quan hệ, ở công ty cả ngày muốn là gì thì làm, tại sao tôi lại không thể nói cô ta?”

Thời Ngọc Diệp vừa tức giận cũng vừa buồn cười: “Cô cho rằng tôi dựa vào quan hệ ở trong công ty muốn làm gì thì làm?”

“Chính là sinh sảu đứa trẻ cho nhà giàu, còn có một người anh trai rất lợi hại, đúng rồi, còn có một người anh họ là vua màn ảnh! Chẳng qua đều là dựa vào người khác mà thôi, cô thì có được cái gì mà ở đây hống hách chứ?”

Sau khi Lý Mạn Như nói điều này, Thời Ngọc Diệp không thể không cúi đầu bật cười. Những người khác, đặc biệt là Mẫn Tuyết Nguyệt, cũng không thể nhịn được mà bật cười thành tiếng

Có nhiều người để dựa vào như vậy, đổi lại là ai cũng đều cảm thấy bình thường?

Đúng lúc này, một giọng nói lớn vang lên từ sân khấu, trầm thấp mang theo tức giận, thu hút mọi sự chú ý.

“Tôi chiều chuộng vợ mình, cô có ý kiến gì không?”

Khi mọi người nhìn về phía này, bọn họ liền nhìn thấy Phong Thần Nam từ trên ghế khách quý đứng lên, trên người toát ra vẻ lạnh lùng thấu xương, khiến cho người khác không thể nào chịu được.

Sắc mặt Lý Mạn Như có thêm vài phần trắng bệch.

Không chờ cô ta mở miệng nói chuyện, một giọng nói lớn khác đột nhiên vang lên ở một góc của khán phòng.

“Tôi nuông chiều em gái của mình, gây trở ngại gì cho cô à?” Giữa đám đông, một người đàn ông cao lớn khác cũng đứng dậy hai tay đút túi, đầy anh dũng.

Những khán giả ngồi xung quanh anh ta đều là vệ sĩ của nhà họ Thời, và Vân Mặc Tích cũng nằm trong số đó. Sau khi Thời Minh Triết đứng dậy, tất cả vệ sĩ cũng đồng loạt đứng lên theo.

“Chúng ta tôi cưng chiều cô Thời liên quan gì tới cô?” Mọi người có mặt tại hiện trường đều sợ ngây người. “Là William!”. “Trời ạ, William cự nhiên cũng tới đây!”. “Nhiều vệ sĩ như vậy, quá khoa trương đi.” Tuy nhiên, chuyện này cũng không phải là chuyện khoa trương nhất. Đột nhiên, một giọng nói non nớt vang lên cắt ngang sự chú ý của mọi người. “Ngại quá, quy tắc của nhà chúng ta chính là chiều chuộng mẹ!”

Khi Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam nghe thấy âm thanh này, cả người trở nên cứng đờ, nhịn không được liền quay đầu lại nhìn.

Ở hàng ghế cuối cùng của khán phòng, sáu chiếc bánh bao nhỏ đã xếp ngay ngắn, đứng trước ghế, trên tay cầm một chiếc loa nhỏ cũng không biết lấy được từ đầu nói với đám đông trước mặt.

“Bọn trẻ..” Trái tim của Thời Ngọc Diệp trở nên mềm mại.

Nếu như những lời khi này của Phong Thần Nam và Thời Minh Triết đối với cô chính là cảm giác có được một chỗ dựa an toàn, thì hành động của bọn nhóc khiến cho cô có cảm giác được người khác nâng niu trong lòng bàn tay hạnh phúc như thế nào.

Sắc mặt của Lý Mạn Như lúc này trở nên trắng bệch.

Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc. Mẫn Tuyết Nguyệt không thể ngồi yên, sau khi đứng dậy, cô ấy cầm micro lên và nói: “Tôi ủng hộ người chị em tốt của tôi, cô có ý kiến gì không?”

Sau khi cô ấy nói câu này, Kim Nữ cũng đứng lên, sau đó vài giám khảo ở bên cạnh cô ấy cũng đứng dậy, tuy không nói gì nhưng họ cũng tỏ rõ thái độ.

Bọn họ đều ủng hộ Wy. Hiện trường phía sau cũng có nhiều khán giả đứng dậy. Khung cảnh lúc này vô cùng hoành tráng… Ngay cả Thời Ngôn Mặc và Phó Uyển Hân cũng bước lên sân khấu, tay cầm micro. “Chị Thời đối với tôi rất tốt, tôi trở thành chỗ dựa cho chị ấy có vấn đề gì không?”

“Còn có tôi, tôi cưng chiều em gái nhỏ của mình, bởi vì cô ấy là viên ngọc quý trên tay nhà họ Thời chúng tôi. Nếu như chúng tôi không cưng chiều em ấy, chẳng lẽ là cô?”

Trong phòng truyền hình trực tiếp lúc này cũng đã bùng nổ. “Tôi ủng hộ chị gái xinh đẹp của chúng tôi, cô có ý kiến gì không? “Người đẹp chính là để được yêu thương, cô còn có ý kiến?”

“Tôi ủng hộ! Tất cả chúng tôi đều ủng hộ!” Lý Mạn Như hoàn toàn bị đánh bại.

Hai chân mềm nhũn, cô ta ngã ngồi trên sân khẩu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt, càng lúc càng dữ dội, cuối cùng kìm không được mà bật khóc thành tiếng.

“Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!” .

Thời Ngọc Diệp sớm đã khôi phục vẻ mặt bình thản, từ trên cao nhìn xuống cô ta, ngữ khí vô cùng lạnh lùng, giống như đang nhìn một người đã chết.

“Cho tới giờ cô vẫn không hiểu được nguyên nhân khiến bản thân mình thất bại sao? Nguyên nhân rất đơn giản, cô không hề quan tâm tới cảm nhận của người khác, thật sự người tự phụ chính là cô”.

“Không, không! Đó không phải là tôi thực sự không phải lỗi của tôi.”

Lý Mạn Như không ngừng khóc lóc om sòm, run rẩy đứng dậy còn muốn chạy đến tấn công Thời Ngọc Diệp, nhưng bị mấy nhân viên công tác của Thời Ngôn Mặc ở phía sau chạy đến ngăn lại, nhanh chóng lôi ra khỏi sân khấu.

Một trò cười như vậy, đến khi Lý Mạn Như bị lội đi tuyến cáo chính thức kết thúc, không ít người vẫn còn cảm thấy khiếp sợ.

Người phụ nữ tên Thời Ngọc Diệp này rốt cuộc có năng lực gì có thể khiến những nhân vật lớn trở thành chỗ dựa của mình như vậy?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận