Mạnh Nhất Dẫn Đường - Chương 5

Mạnh Nhất Dẫn Đường Chương 5
Đàm Thu lên lầu sau lên đem đồ ăn ném lên giường, vừa lòng nghĩ, "Thu tiểu đệ quả thật không tồi, chất lượng sinh hoạt lập tức được tăng lên!"

Hơn nữa thấy Đàm Ngọc Hồi giận đến tím mặt, quả thực làm người ta sung sướng đến mức có thể ăn thêm hai túi khoai nha!

Quan trọng nhất là cậu cuối cùng cũng biết dùng quang não, trước kia không phải không nghĩ tới, mà là không chức năng giọng nói yếu cầu tính phí theo tháng, mà còn rất nhiều trang web phải dùng tiền mới mở ra được. Cũng như mấy ứng dụng phải tốn tiền mới tải được.

Càng không nói tới những trò chơi hay hay một chút đều là thực tế ảo, cần phải có khoang trò chơi.

Mà cái thứ kia, nguyên chủ làm gì có.

Thế nên mấy ngày nay, Đàm Thu cũng không nghiên cứu cái quang não này.

Nhưng bây giờ thì khác, Tưởng Thiếu không hổ là kẻ có tiền, mắt cũng không nháy cho cậu cả trăm vạn. Đàm Thu mua một khoang trò chơi, chuẩn bị chơi thử game thực tế ảo.

Sau đó nhắn tin cho Tưởng Thiếu, "Cậu mua." Đằng sau là một link mua sắm.

Tưởng Thiếu cái khác không được chứ lúc đi học cũng dám cùng gia trưởng, lão sư đấu trí vài phen. Vừa thấy tin nhắn đã hiểu chuyện như thế nào.

"Đã hiểu, có ai hỏi thì bảo tôi mua"

Sao có thể, Đàm ca nhà cậu sao lại thảm vậy, mua khoang trò chơi còn phải nhờ cậu che giấu.

Đàm gia một đám đều là lũ trứng ung.

Đàm ca chẳng phải nên để cung phụng hay sao.

Cậu trở về, mang viên hạt giống coi như bảo bối lấy ra. Đem đi giám định, nghĩ rằng trò chơi sẽ hướng dẫn cách trồng.

Kết quả:

"Đây là một hạt giống, có thể nở ra hỏa hoa."

"Không trói định, có thể đem tặng."

Tưởng Thiếu: "......"

Cũng may Đàm ca có hỏa hoa, cậu biết đó là một loại hoa, lại cũng là một đốm lửa. Không nhưng thế, loại lửa này cũng vô cùng lợi hại, chạm vào là có thể đốt người thành tro bụi.

Còn trồng như thế nào, chắc cứ như hoa bình thường đi, dù sao bên ngoài lâu đài cổ có một đống trồng dưới đất, cũng chẳng có gì đặc biệt.

Mà bên Đàm Thu, sau khi chốt đơn mua sắm xong, cậu mở một túi đồ ăn vặt, chuẩn bị vừa ăn vừa lướt diễn đàn.

"Rầm rầm rầm." Tiếng đập cửa quen thuộc vang lên, "Thu thiếu gia, đến giờ ăn cơm chiều."

Đàm Thu lần này không định xuống nhà, hiện tại cậu không đói bụng. Trước khi về nhà vừa mới ăn một đống đồ thì không nói, trong tay bây giờ cũng có mấy túi đồ ăn vặt.

Thấy cậu không xuống lầu, bên dưới mấy người đang chờ cậu lại thấy kỳ quái.

Bọn họ cũng không nhất thiết muốn nhìn thấy Đàm Thu, chẳng qua là tò mò chuyện hôm nay, Tưởng Thiếu tự nhiên lại gọi Đàm ca, còn dẫn cậu đi chơi cả buổi trưa.

Giờ người không xuống dưới, cũng chỉ có thể thu hồi ánh mắt.

Chỉ có Đàm Ngọc Hồi càng nghĩ càng giận, "A, có chỗ dựa một cái là không giống nhau, ăn cơm còn không thèm xuống."

"Nói như cậu hôm nào cũng xuống ăn á." Đàm Ngọc Vi lập tức nói: "Người ta hôm nay ăn no thì chẳng cần xuống nữa, làm sao, chẳng lẽ còn phải ngồi bón cơm cho cậu?"

"Có một số người, rõ ràng không ngốc, lại cứ đem mình như một thằng ngốc."

Đàm Ngọc Hồi tức giận đập bàn, "Cô...... A."

Cậu ta lại quên mất cái chân gãy của mình, định đứng lên, kết quả.....

Đàm Tử Huyên nhìn cậu ta, thở dài nói: "Tiểu Hồi còn nhỏ, chị Ngọc Vi cần gì phải bắt nạt em ấy."

"A." Đàm Ngọc Vi nhàn nhạt nói: "Đã là học sinh cao trung...... Quên mất, cậu ta mới ba tuổi, cần người ta nhường phải không?"

Đàm Tử Huyên lập tức đỏ hốc mắt, "Em đâu có ý này, em chỉ thấy đều là người một nhà, cần gì phải như vậy."

"Cô mà cũng biết người một nhà!" Đàm Ngọc Vi tiếp: "Em trai cô lúc mắng chửi người khác thì không thấy đâu, hóa ra lời nói đều cất đi để giáo huấn người khác."

"Cô cũng không cần làm cái bộ dáng tôi bắt nạt cô, mọi người đều nhìn thấy, tôi chả làm cái gì cả."

Đàm Thu ở trên lầu, dùng thần thức nghe được rành mạch, chỉ cảm thấy Đàm gia nước thật sâu, không có lúc nào là không cắn nhau.

Nhìn trước mắt, công phu miệng lưỡi, Đàm Ngọc Vi thắng tuyệt đối.

Không nghe nữa, Đàm Thu mở diễn đàn.

Tùy tiện lướt xem, hầu như đều là muốn mua đồ vật, dùng tinh tế tệ. Bên dưới phần lớn đều bình luận nói hắn nằm mơ, thời buổi này có thứ tốt phải cất giấu để giữ mạng, có tiền thì sao chứ, thà ngoài đời gặm màn thầu còn hơn không giữ được mạng!

Còn có một cái bên trên là phổ cập thường thức, giống như Tưởng Thiếu nói. Diễn đàn này là của chính phủ, bên cạnh là hệ thống cửa hàng.

Đàm Thu mở cửa hàng, phát hiện bên trong có đầy đủ đồ vật, kể cả đồ ăn...... "Chậc, nếu lúc trước mở cái này, không có tiền cũng có thể có đồ ăn."

Nhìn qua, ừm, rất rẻ, một túi đồ ăn to chỉ cần 10 điểm.

Nhưng bên cạnh các loại vũ khí lại rất đắt, một con dao găm cũng đã 30 điểm, đằng sau có mấy cái đuổi ma trừ quỷ gì đấy, càng không phải nói.

Đàm Thu hiện tại mới chỉ vượt được một phó bản, tuy bảo newbie được hệ thống ưu đãi, cậu lại đạt cấp S, nhưng cũng chỉ được 300 điểm mà thôi.

Đàm Thu nhập tìm đóa hỏa hoa kia, kết quả hệ thống thông báo:

Vật phẩm không bán, chỉ có người chơi cực may mắn mới đạt được.

Đàm Thu: "......Được rồi!"

Trách không được Tưởng Thiếu nhấn mạnh trình độ keo kiệt của trò chơi, cũng bảo đồ vật được thưởng thì không mua được trong cửa hàng.

Đàm Thu rất nhanh thì tắt trò chơi, dù sao cậu cũng không biết chữ, đều nhờ hệ thống đọc cho. Đặc biệt là lúc lướt diễn đàn, người ta đọc nhanh như gió, cậu chỉ có thể nghe, không thể lướt.

Còn không bằng đi xem phim.

Dù sao bây giờ cậu có tiền, mặc kệ 38 tệ một bộ hay 380 một bộ, mua về xem hết.

Xem được một nửa, tiếng đạp cửa lại vang lên, "Thu thiếu gia, lão phu nhân muốn gặp cậu."

Đàm Thu nhướng mày, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Dù sao chuyện hôm nay không chỉ có mấy tiểu bối tò mò, gia sản Tưởng gia lớn, làm ăn có chút liên quan đến hoàng thất. Cho dù Tưởng Thiếu là kẻ ăn chơi không đàng hoàng thì Đàm lão phu nhân cũng phải dò hỏi tình huống.

Lại nói, cũng không nhớ nguyên chủ đã bao lâu chưa gặp riêng lão phu nhân, dù sao cậu là một đứa ngốc, miệng cũng không ngọt, lại không có cha mẹ hỗ trợ, Đàm lão phu nhân nhớ được cậu mới là lạ. Dù nhớ ra thì cũng chỉ cau mày, cảm thán sao trong nhà lại có đứa ngốc như thế thôi.

Yến hội lần này có cậu là bởi vì vụ náo loạn Tiêu Trác Nhiên vừa ý cậu, làm mọi người mới nhớ ra, cho dù nguyên chủ ngốc, nhưng tướng mạo vẫn thật sự xuất sắc.

Đàm lão phu nhân là người tài giỏi, nắm quyền lại phát triển Đàm gia được như bây giờ, tất nhiên là có chút uy thế. Nguyên chủ cũng rất sợ bà, nhưng Đàm Thu thì.....

Có đại nhân vật nào mà cậu chưa từng thấy, bản thân cậu ở trong Luân Hồi Kính còn phi thăng một lần. Cỡ Đàm lão phu nhân còn chưa tính là gì.

"Bà nội." Cậu đi vào, mắt nhìn thẳng.

Đây là học tập nguyên chủ.

Đàm lão phu nhân gật đầu với cậu, "Lớn lên không tồi." Lại hỏi, "Cháu quen biết Tưởng Thiếu sao?"

Đàm Thu chờ một chút 'thời gian đứa ngốc phản ứng' mới gật đầu.

Đàm lão phu nhân lập tức hỏi: "Khi nào?"

Bà đã nói rồi, nếu không quen, sao Tưởng Thiếu có thể.....

"Cháu đứng chỗ đó, cậu ta đi vào tìm....." Đây đương nhiên là nói lúc ở trong phó bản lâu đài cổ, nhưng vào tai Đàm lão phu nhân lại thành hôm nay, Đàm Thu ở nhà, Tưởng Thiếu đi vào tìm cậu.

"Ừ." Đàm lão phu nhân nghẹn một chút, lại nghĩ trước mắt là một đứa ngốc, không thể so đo.

Bà bình tĩnh, lại hỏi: "Chiều nay ra ngoài làm những gì?"

Đàm Thu lập tức đáp: "Ăn khoai tây, đá bào, thịt khô, que cay, rong biển, hạt dẻ cười, hạch đào, hồ lô ngào đường, mứt táo, bánh táo chiên, còn mua những đồ ăn ngon, kẹo dẻo, chocolate, bim bim khoai tây, khoai tây chiên, dâu tây sấy, xoài khô, hạt bí, giăm bông về."

Đàm lão phu nhân: "......"

"Còn gì không?"

Đàm Thu nỗ lực tự hỏi nửa ngày, "A, còn có bánh quy nhỏ quên chưa kể."

Đàm lão phu nhân đâu có muốn biết hôm nay cậu ăn cái gì hay mua cái gì, nếu là cháu trai cháu gái khác, có khi còn bị mắng cho một trận, nhưng đây lại là một đứa ngốc thì bà có thể làm gì. Người ta cũng trả lời rồi, chẳng qua.....đáp án không giống người bình thường.

Nhưng bà vẫn cố hỏi, có biết vì sao Tưởng Thiếu tìm cậu hay không.

"Cậu ta nói con thú vị." Đàm Thu nói: "Người khác không dám làm đại ca, cháu dám....."

Đàm lão phu nhân: "......"

"Cậu ta còn nói sẽ mua cho cháu khoang trò chơi, sau này chơi cùng nhau."

"À, cậu ta còn bảo cháu rất đẹp."

Đàm lão phu nhân càng nghe càng cảm thấy mệt tâm, nếu năm đó bà quan tâm đôi chút, không làm đứa nhỏ này sốt hỏng đầu óc thì tốt biết bao. Chỉ bằng gương mặt này, cho dù đưa đi liên hôn cũng có thể trèo được một gia tộc không tồi.

Hiện tại, nói gì cũng đã chậm.

Bà phất tay, cho Đàm Thu rời đi, không thể nghe tiếp, càng nghe càng hối hận, càng nghe càng mệt người!

Chẳng qua vẫn không quên dặn dò tên ngốc này, "Chơi cùng Tưởng thiếu cho tốt, đừng có làm người ta tức giận."

Đàm Thu: "Vâng."

Lúc bị đuổi, Đàm Thu còn nghĩ, giả ngốc cũng có chỗ tốt. Nếu lần này là một người bình thường, Đàm lão phu nhân tuyệt đối không chỉ dặn dò một câu, còn không biết sẽ lải nhải cái gì.

Cậu vui vẻ về phòng tiếp tục vừa ăn vừa xem, hôm sau lại ngủ đến lúc mặt trời lên cao ba sào, đúng giờ được Tưởng Thiếu đón đi chơi, cơm trưa cũng không cần ăn ở Đàm gia. Nhưng trước lúc ăn cơm, cậu đi nhuộm tóc.

"Đàm ca, thật sự nhuộm màu trắng sao?" Tưởng Thiếu nói thầm.

"Đúng vậy." Đàm Thu nói: "Tôi còn chưa thử màu trắng." Lại quay đầu nói với nhà tạo mẫu tóc: "Thuận tiện cắt ngắn, sao cho hoạt bát một chút."

Cậu đã quyết định, Tưởng Thiếu tất nhiên sẽ không can thiệp. Thậm chí nhìn người khác làm tóc chính mình cũng muốn làm, chẳng qua cậu không nhuộm màu trắng, mà đổi thành màu đỏ rượu.

Cậu quyết định hơi lâu, cho nên Đàm Thu làm xong thì phải chờ cậu một lúc, thuận tiện thưởng thức kiểu tóc mới.

"Không tồi."

Nhà tạo mẫu tóc chuyên thuộc Tưởng gia, tương đối hiểu biết Tưởng Thiếu, nghe được lời này cũng cười, "Là do cậu đẹp, cắt thế nào cũng dễ nhìn."

Hắn nghĩ thầm, không biết đây là tiểu thiếu gia nhà ai, lại có thể làm Tưởng Thiếu cung phụng như vậy.

Bên Tưởng Thiếu rất nhanh cũng xong, cũng không còn sớm, bọn họ nhanh chân đi ăn cơm. Đặt phòng bao rồi trực tiếp lên tầng......

Hôm nay Hoắc Cảnh Hành có công việc ở chỗ này, giải quyết xong vừa đi ra cửa liền thấy một bóng trắng lướt qua ở đối diện, là một cái tiểu bạch mao vừa đi vào.

Trong không khí còn vương vấn mùi hương dễ chịu, mùi hương này không cảm nhận bằng khứu giác, mà bằng tinh thần lực của lính gác đối với dẫn đường sẽ cảm nhận được.

Điều này làm cho hắn không nhịn được dừng lại.

"Hoắc tổng, làm sao vậy?" Vị lão tổng cùng hắn đi ra ngoài kỳ quái hỏi.

Hoắc Cảnh Hành lắc đầu, "Không có việc gì."

Đầu ngón tay lại là vuốt vuốt, thầm nghĩ, thơm quá, trong quá.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận