Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau - Chương 164: Đánh chó phải nhìn mặt chủ

Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 164: Đánh chó phải nhìn mặt chủ








Một câu nói khiến bảo vệ thẹn đỏ mặt, Lục Ngọc không cho anh ta cơ hội hồi thần, nói: “Ngoài ra, tôi là phần tử tiên tiến do huyện phát. Hội nghị hôm qua cũng là do lãnh đạo huyện tổ chức, bây giờ anh ở đây ăn nói hàm hồ, tôi báo lên trên, anh cứ đợi viết kiểm tra đi.”

Nói xong, Lục Ngọc còn liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Đàn ông đàn ang lải nhải càm ràm, đúng là không phải người tốt, trong mắt bẩn, nhìn gì cũng bẩn!”

Luận về đấu võ mồm, anh ta nào đấu lại Lục Ngọc. Đã rất lâu không có ai dám nói chuyện với anh ta như vậy. Lúc này tức giận nói:

“Cô chẳng qua là một đại biểu nông thôn, chỗ chúng tôi là xưởng quốc doanh, không hoan nghênh cô.

Chỉ là một đại biểu nông thôn cỏn con, còn so với tôi, nực cười muốn chế.t.”

Lục Ngọc nói: “Sao, anh còn coi thường đại biểu tiên tiến, có ngon anh cũng làm đại biểu tiên tiến đi?”

Anh ta thấy mình không nói lại Lục Ngọc bèn muốn đống thủ xô đẩy. Lục Ngọc đâu thể để một người đàn ông xô ngã, sau đó nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật anh muốn làm gì?” Giọng nói hơi lớn hơn.

Văn phòng xưởng trưởng Lưu ở trong cùng, nghe không rõ ràng, nhưng thấy đã giữa trưa mà Lục Ngọc còn chưa tới bèn định ra ngoài dạo, cũng không biết cô gái đó có thể tìm được tới đây không.

Ông ta lại khá tốt bụng, lúc đi ra, vừa hay nhìn thấy Lục Ngọc bị bảo vệ chặn lại, thậm chí còn muốn đóng cổng sắt lại, nhốt Lục Ngọc ở bên ngoài.

Sắc mặt xưởng trưởng Lưu sầm lại, ông ta biết bảo vệ là cháu trai của phó xưởng trưởng, nơi như xưởng quốc doanh này có chút quan hệ quá bình thường. Bình thường ông ta cũng không nói gì, ai ngờ bảo vệ lại làm việc không đáng tin như vậy.

Lục Ngọc nhìn thấy xưởng trưởng Lưu, gọi: “Xưởng trưởng Lưu.”

Bảo vệ đối lưng với xưởng trưởng Lưu, còn tưởng Lục Ngọc đang gạt anh ta, lập tức nói: “Xưởng trưởng Lưu tới cũng vô dụng. Cút, nơi này không phải nơi một kẻ nhà quê như cô tới.”

Lục Ngọc híp mắt nói: “Sao, xưởng quốc doanh là do anh quyết?”

“Đương nhiên, hôm nay tôi không cho cô vào, thần tiên tới cũng vô dụng.” Bảo vệ nhớ tới lời Lục Ngọc nói vừa nãy, vẫn còn tức giận: “Phần tử tiên tiến nông thôn là cái thá gì!”

Không cần nói một phần tử tiên tiến, cho dù là trưởng thôn tới, đều phải gật đầu khom lưng, mua thuốc cho anh ta, có thể vào hay không còn phải xem tâm trạng của anh ta! Sắc mặt của xưởng trưởng Lưu đã hoàn toàn đen thui, nói: “Bình thường cậu làm việc như vậy?”

Bảo vệ quay đầu nhìn xưởng trưởng Lưu, giật nảy mình: “Xưởng…xưởng trưởng.”

Xưởng trưởng Lưu tức giận tới mức đầu kêu ù ù, tuy chức vị của bảo vệ không cao, nhưng lại đại biểu hình tượng diện mạo của xưởng bọn họ.

Hôm nay chặn phần tử tiên tiến ở ngoài cửa, lời nói trong ngoài đều chê bai cô là người nông thôn, nếu bị người có lòng nghe thấy, làm lố lên, người xui xẻo là người làm xưởng trưởng như ông ta!

Hơn nữa Lục Ngọc là người ngay cả lãnh đạo huyện cũng nhìn trúng, hôm nay chịu ấm ức lớn như vậy, anh ta cũng cạn lời.

“Tôi bảo cậu tới trông cửa, không phải bảo cậu đẩy khách quan trọng ra ngoài.” Lúc xưởng trưởng Lưu nói chuyện, đã có không ít người xúm lại bên ngoài.

Xưởng trưởng Lưu gọi người đứng gần mình nhất, nói: “Đi, gọi phó xưởng trưởng tới.”

Xưởng trưởng Lưu luôn làm việc bên ngoài, một tháng đã hết nửa tháng họp hành học tập ở ngoài, chuyện trong xưởng luôn do phó xưởng trưởng quản lý.

Phó xưởng trưởng là do xưởng trưởng Lưu một tay đề bạt.

Bình thường xưởng trưởng Lưu sẽ ủy quyền, tuy phó xưởng trưởng mang danh là “phó” nhưng tương đương với xưởng trưởng.

Xưởng trưởng Lưu chưa từng tức giận như vậy.

Bảo vệ hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Tuy anh ta sai, nhưng anh ta là người của phó xưởng trưởng, tục ngữ nói đánh chó vẫn phải nhìn mặt chủ. Nếu xưởng trưởng Lưu dám động vào anh ta, chú của anh ta cũng không cho phép.

Nhưng anh ta phải nể mặt xưởng trưởng vài phần, nói: “Xưởng trưởng Lưu, tôi không biết người này thật sự có hẹn với ông. Cô ta cũng không nói rõ ràng trước. Hai chúng tôi chỉ là có chút hiểu lầm, không có chuyện gì lớn.”

Lục Ngọc nghe vậy sắp bật cười. Anh ta sống tới bây giờ như thế nào vậy. Thế mà lại bắt đầu trách xưởng trưởng, ý là xưởng trưởng chuyện bé xé to!

Thập niên 80 cực kỳ xem trọng nông nghiệp, ông ta làm phân bón, ở trong huyện thậm chí còn vượt mặt xưởng gang thép. Có thể làm lãnh đạo, dĩ nhiên là có bản lĩnh!

Rất nhanh phó xưởng trưởng chạy ù ù tới, mồ hôi trên trán cũng không dám lau. Trước khi tới đã nghe người ta nói, tức tới mức ông ta muốn giế.t chế.t đứa cháu trai này tại chỗ, lập tức cười nói: “Xưởng trưởng.”



Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận