Bạn gái?
Mèo là bạn gái của Lục Ly?
Cố đạo bị sặc một cái, nhìn về phía con gái mình, “Nói nhăng nói cuội gì đấy, bạn gái cái gì?”
Cố Y đúng tình hợp lý nói, cô vươn tay chỉ chỉ Lục Ly bên kia: “Ba nhìn Lục Ly đối với mèo của mình xem, đó không phải giống như đối xử với bạn gái sao, con chẳng qua là cho ví dụ mà thôi, mấy người khϊế͙p͙ sợ như vậy làm gì?”
Mọi người: “. . .”
Không phải mọi người quá mức khϊế͙p͙ sợ, mà là cô quá mức dọa người.
Nói chuyện này cũng không suy nghĩ qua, đột nhiên tới một câu bạn gái, một nam thần hiếm khi có tai tiếng về quan hệ nam nữ, đột nhiên xuất hiện một người bạn gái, cô nói thế mà không dọa người sao.
Ngay cả Lục Ly cũng sửng sốt một chút, thiếu chút nữa cũng cho rằng mình thật sự có bạn gái giấu ở nơi này.
Còn Nguyễn Nhuyễn, cảm thấy hai tai nóng lên, mặt nóng lên, toàn thân cũng nóng lên.
Vô hình bởi vì một câu nói này của Cố Y, tim có cảm giác đập nhanh hơn một chút, lại có cảm giác không nói nên lời.
Cô chui vào trong ngực của Lục Ly, vẫy vẫy đuôi nhỏ tránh ở trong lòng ngực anh.
Khâu Khiết chớp chớp mắt, lại lần nữa chớp chớp mắt nhìn về phía bên kia, dậm dậm chân, rất tức giận nói: “Anh Lục Ly, anh làm sao có thể như vậy.”
Lục Ly: “. . .”
Trần Bân ở một bên ho nhẹ, nhìn về phía Khâu Khiết nói: “Lúc mang cô tới đây cô đáp ứng tôi điều gì?”
Khâu Khiết trừng mắt nhìn Trần Bân một cái, ngược lại không nói nữa.
Lúc này sự chú ý của mọi người đều ở trêи người Lục Ly cùng mèo, không có ai chú ý tới Tư Đồ Nguyệt đứng ở phía sau trong mắt hiện lên một tia u ám.
Tiếp tục tiến hành quay phim, Nguyễn Nhuyễn sau khi quay hoàn thành, liền bị Trần Bân mang theo, Khâu Khiết nhịn không được duỗi tay chạm chạm đầu Nguyễn Nhuyễn, ừ hử một tiếng nói: “Không thích mày.”
Nguyễn Nhuyễn: “. . .”
Là ai lúc ban đầu khen mình, nói mình cũng biết an ủi người, Lục Ly sẽ không?
Nguyễn Nhuyễn yên lặng ở dưới đáy lòng trợn trắng mắt, dứt khoát quay ʍôиɠ về phía Khâu Khiết, không phản ứng cô ta.
Khâu Khiết nhìn, trợn tròn hai mắt, đặc biệt ủy khuất nhìn về phía Trần Bân nói: “Trần Bân, anh xem mèo của Lục Ly cũng khi dễ tôi kìa.”
Trần Bân nhìn, ho nhẹ: “Đừng chọc mèo, nếu không Lục Ly đoán chừng sẽ không bao giờ muốn nhìn đến cô nữa.”
Khâu Khiết: “……” Hừ một tiếng, sau đó cô ta gật đầu đáp: “Yên tâm đi, tôi sẽ không thương tổn nó.”
“Mày cho ta ôm một cái?”
Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, cũng không phải rất muốn cho cô ta ôm.
Ngược lại là Trần Bân hỏi: “Chắc chắn sẽ không thương tổn nó?”
Khâu Khiết liếc mắt: “Tôi cũng không phải là không muốn sống nữa, sẽ không , tôi chỉ nhìn nó một cái mà thôi.”
Trần Bân nhìn cô ta cam đoan mấy lần, sau đó đưa Nguyễn Nhuyễn cho cô ta.
Cũng may Nguyễn Nhuyễn không giãy giụa để cho Khâu Khiết ôm mình, thật ra thì Nguyễn Nhuyễn không ghét Khâu Khiết, cảm giác giống như một cô gái nhỏ vậy, cảm xúc biểu hiện rất rõ ràng, cao hứng chính là cao hứng, mất hứng chính là mất hứng, còn chơi thật vui.
Khâu Khiết ôm Nguyễn Nhuyễn chơi một lát, đột nhiên cảm thấy cô thật là đáng yêu, không nhịn được trêu chọc một chút.
“Mày nói xem, mày làm sao để anh Lục Ly vui như vậy?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Khâu Khiết thở dài: “Ta sao lại nói chuyện với mày chứ, nhất định là gần đây ăn ít hạch đào, đầu óc bị nước vào.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Khâu Khiết lại khôi hài như vậy?
Một lát sau, Khâu Khiết tiếp tục nhéo nhéo đầu cô tự thuyết tự thoại: “Mấy người định quay phim tới khi nào chứ?”
Cô ta nhìn về phía Trần Bân ở một bên nói: “Tôi lát nữa phải về.”
Nghe vậy, Trần Bân nhìn cô ta một cái: “Đợi lát nữa tôi đưa cô trở về, mấy giờ?”
“Trước mười giờ phải về đến nhà.”
“Ừ.” Trần Bân nhìn bên kia, Lục Ly đang gọi hắn: “Cô trước trông coi Nhuyễn Nhuyễn, tôi qua Lục Ly bên kia một chút.”
“Ồ ồ đi đi.”
Trần Bân đi tới Lục Ly bên kia, Lục Ly khẽ cau mày, liếc nhìn nói: “Khâu Khiết trông mèo?”
“Đúng vậy.”
“Anh đi mua một ít đồ, sữa bò cùng bánh bích quy, Nhuyễn Nhuyễn thường ăn nhãn hiệu kia, nó chắc cũng đói bụng rồi.”
Trần Bân hiểu rõ, “Đêm nay muốn quay đến khuya sao?”
“Ừ, có lẽ gần mười một giờ.”
Trần Bân gật gật đầu nói: “Tôi hiện tại đi mua đồ, đợi lát nữa đưa Khâu Khiết về nhà.”
“Được, đi đi, nhìn mèo một chút.”
“Biết.”
Trần Bân sau khi trở về, nhìn về phía Khâu Khiết: “Cô muốn cùng tôi đi ra ngoài mua đồ không?”
“Mua cái gì?”
“Mua đồ ăn cho mèo.”
Khâu Khiết nhíu mày nghĩ nghĩ, lắc đầu cự tuyệt: “Không đi, tôi muốn ở nơi này xem anh Lục Ly.”
Trần Bân: “……”
Nghĩ nghĩ, Trần Bân nói: “Vậy cô trước mang theo Nguyễn Nhuyễn ở chỗ này, đừng chạy loạn, đợi lát nữa tôi liền trở về.”
“Được.”
Trần Bân đi rồi, Khâu Khiết tiếp tục cùng Nguyễn Nhuyễn chơi, chơi một lúc sau, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy nhàm chán, dứt khoát từ trêи người Khâu Khiết xuống, nằm trêи mặt đất nhìn Lục Ly cách đó không xa.
Lục Ly trong công việc, so với lúc bình thường hình như càng có mị lực hơn.
Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn biết kỹ thuật diễn của Lục Ly rất giỏi, nhưng cho đến khi thật sự nhìn thấy, lúc chân chính cảm nhận được, cô mới có thể phát hiện, kỹ thuật diễn của anh, đã không thể chỉ dùng chữ tuyệt tới để hình dung.
Sẽ làm cho người kinh diễm, lúc anh một giây nhập diễn, bạn cũng sẽ nhập diễn theo.
Đặc biệt lúc diễn viên đối diễn với Lục Ly, cũng có thể bị anh nhập diễn theo, đây là một loại năng lực khác.
Nguyễn Nhuyễn an tĩnh ở bên này nhìn, cũng không chú ý tới Khâu Khiết từ lúc nào liền không ở đây nữa.
*
Ngoài cửa sổ đêm tối, lúc này mới chưa tới chín giờ.
Bên trong phòng hò hét ầm ĩ, nhưng bên ngoài rất an tĩnh, bởi vì do thuê phòng ở, mọi người ở bên trong cũng không dám quá mức ồn ào, dù sao cũng sợ ảnh hưởng nhỏ tới những khu nhà nhỏ khác nghỉ ngơi.
Khâu Khiết hồ nghi nhìn người đối diện đã gọi mình ra ngoài, nhíu nhíu mày: “Cô tìm tôi ra đây có chuyện gì?”
Tư Đồ Nguyệt nhìn về phía Khâu Khiết, thấp giọng dò hỏi: “Cô cùng Lục Ly có quan hệ gì?”
“Liên quan gì tới chuyện của cô chứ, không thể hiểu được.” Sau khi nói xong, Khâu Khiết liền muốn đi đến phòng, còn chưa bước một bước, liền bị Tư Đồ Nguyệt gọi lại: “Cô có phải muốn theo đuổi Lục Ly không, tôi có thể giúp cô.”
Khâu Khiết ngừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cô ta, dừng một chút, Khâu Khiết mới hỏi: “Cô có phải có bệnh hay không, tôi muốn theo đuổi Lục Ly tôi sẽ tự chính mình theo đuổi, yêu cầu cô làm gì?”
Tư Đồ Nguyệt nghẹn nghẹn, còn muốn nói cái gì đó, Khâu Khiết cũng đã đi vào.
Nhìn bóng dáng của Khâu Khiết, trong mắt Tư Đồ Nguyệt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Còn mọi người trong phòng, hoàn toàn không biết có chuyệt phát sinh như vậy, Khâu Khiết tiếp tục đứng ở bên cạnh Nguyễn Nhuyễn, nhìn Lục Ly đang quay phim.
Mọi người cũng yên lặng không nói gì, nhìn hai người ở trong ống kính kia.
. . .
Hồi lâu sau, thông qua một tiếng ‘ qua ‘ của Cố đạo, mọi người đều hoan hô.
Cảnh diễn đêm nay kết thúc, mọi người cũng có thể nghỉ ngơi.
“Kết thúc công việc, mọi người muốn đi ăn khuya không? Muốn ăn cùng đi đi, đêm nay tôi mời khách.” Đêm nay quay chụp rất thuận lợi, bản thân Cố đạo cũng cảm thấy cao hứng, liền nhịn không được muốn chiêu đãi đoàn người một chút.
“Đi đi đi, Cố đạo mời khách đương nhiên muốn đi.”
“Cố đạo, ăn cái gì vậy?”
“Bất kể ăn cái gì, tôi cũng đi theo Cố đạo đi!”
Mọi người hoan hô, Cố đạo cười một tiếng: “Vậy đến khách sạn bên cạnh đi, mọi người ngày mai buổi sáng nghỉ ngơi cho tới trưa, buổi chiều lại quay phim.”
Sau khi nói xong mọi người càng cao hứng hơn.
Cố đạo nhìn về phía Lục Ly, hỏi: “Lục Ly đi không?”
Lục Ly lắc lắc đầu: “Tôi không đi, có chút mệt.”
Cố đạo ngược lại không miễn cưỡng Lục Ly, chào hỏi mọi người thu dọn đồ đạc xong liền cùng đi ăn bữa ăn khuya.
Mà Lục Ly ôm Nguyễn Nhuyễn đi theo Trần Bân lên xe, trở về khách sạn.
Vừa đi vào khách sạn, Lục Ly liền xoa mi tâm vào phòng tắm, Nguyễn Nhuyễn hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Trần Bân.
Trần Bân mím môi, thấp giọng nói: “Gần đây nhiệm vụ quay phim khá nặng, lại bị bệnh đau đầu.”
Nguyễn Nhuyễn có chút kinh ngạc, Lục Ly còn có bệnh đau đầu?
Nói thật, cô trước kia cũng không có phát hiện, mà coi như lúc là fan của Lục Ly, cũng chưa từng nghe qua anh nói qua vấn đề này.
Trần Bân buông tiếng thở dài, quay đầu đi nấu nước nóng.
Mà Nguyễn Nhuyễn, yên lặng ngồi ở cửa phòng tắm, nâng đầu lên nhìn Lục Ly đang rửa mặt, có chút thất thần.
Cô đột nhiên, không muốn rời khỏi Lục Ly, không muốn đi làm nhiệm vụ, cũng không muốn biến thành người, muốn chỉ như vậy, vẫn luôn như vậy cùng Lục Ly.
Lúc biết chỉ còn dư lại hai nhiệm vụ cuối cùng, đáy lòng Nguyễn Nhuyễn có quá nhiều thứ không thể buông bỏ.
Cô không biết chính mình vì cái gì mà thay đổi lớn như vậy, nhưng lại loáng thoáng cảm giác được, cô hình như thích Lục Ly.
Không phải là cái thích của fans đối với thần tượng, mà là một cảm giác khác, thích của cô gái đối với chàng trai.
Sớm chiều sống chung với nhau, Lục Ly là một người rất khó để làm cho người khác không động tâm, huống chi, lúc trước Nguyễn Nhuyễn cũng đã vô cùng thích.
Cô là fans, lúc trước kia, trong miệng vẫn luôn thì thầm phải làm fans bạn gái, nhưng trêи thực tế, trong lòng cũng không có quá nhiều loại ý nghĩ này.
Chẳng qua là khi nhìn đến Lục Ly khó chịu, cô sẽ khó chịu, lúc Lục Ly bị antifan mắng chửi, cô sẽ cảm thấy khổ sở, muốn thay anh cãi lại, có lúc lại không thể ra sức, Nguyễn Nhuyễn sẽ khóc, sẽ cảm thấy khổ sở, sẽ hy vọng có thể thay anh chịu đựng hết thảy.
Cô nghĩ, đây cũng là trực quan cảm thụ cùng phản ứng của rất nhiều người ái mộ.
Nhưng hiện tại, nhìn đến Lục Ly khó chịu, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy sốt ruột, muốn khẩn cấp biết có cái gì có thể thay anh giảm bớt đau đớn, có thể làm cho anh không phải thống khổ như vậy.
Một lát sau, Lục Ly từ phòng tắm đi ra, trêи mặt còn mang theo mấy giọt nước, cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Có giọt nước từ trêи mặt anh rơi xuống, rơi xuống trêи mặt sàn nhà.
Nguyễn Nhuyễn vừa ngẩng đầu, đúng lúc có một giọt dừng ở trêи mặt cô, lạnh lạnh.
“Tại sao lại ở đây?”
“Meo.” Nguyễn Nhuyễn đưa ra móng vuốt lại gần Lục Ly.
Lục Ly cười nhẹ, khom lưng ôm nó lên: “Lo lắng cho ta?”
Nguyễn Nhuyễn: “Meo.”
Lục Ly vươn tay xoa xoa đầu nó an ủi: “Yên tâm đi, ta không có việc gì, mày đói bụng không?”
“Meo.”
Có một chút xíu đói bụng.
Lục Ly cười khẽ, ôm cô đi đến một bên khác, vừa vặn nước Trần Bân cũng nấu sôi, Lục Ly làm cho cô một bát sữa cùng bánh bích quy ăn.
Gần đây Nguyễn Nhuyễn ăn cái này rất ít, bởi vì mèo quả thật không thể ăn quá nhiều thực phẩm chế sẵn, cho nên cho cô ăn ít lại.
Nhưng lúc này, ngược lại hào phóng một chút.
Thổi nguội, Lục Ly mới bưng đưa tới bên miệng cô, sau khi để cho cô ăn, Trần Bân nhìn về phía Lục Ly nói: “Cậu ngày mai có muốn đi bác sĩ Hạ không?”
“Không cần.”
Lục Ly mím môi, nhìn về phía Trần Bân nói: “Anh đêm nay ở bên này chứ?”
“Ừ, ở căn phòng cách vách, cậu sớm nghỉ ngơi một chút, buổi sáng ngày mai không cần phải quay phim, tôi đề nghị cậu đi bệnh viện xem một chút, lấy một ít thuốc.” Trần Bân vô cùng tốt bụng đề nghị Lục Ly, dù sao đau đầu không phải bệnh vặt, mặc dù thường xuyên sẽ có, nhưng uống thuốc vẫn có thể khống chế một chút.
Lục Ly trầm ngâm chốc lát, lắc đầu một cái: “Không đi, không có chuyện gì lớn, chỉ hôm nay mà thôi.”
Một bên Nguyễn Nhuyễn nghe được chuyện này, nhanh chóng vươn móng vuốt ra đè ở trêи tay Lục Ly, kêu với anh một tiếng.
“Meo.”
“Làm sao?” Lục Ly kinh ngạc cúi đầu nhìn nó, “Mày muốn ta đi xem bác sĩ?”
Nguyễn Nhuyễn: “Meo.”
Cô nâng đầu lên nhìn Lục Ly, trong con ngươi, tràn đầy mong đợi.
“Thật muốn ta đi?”
“Meo.”
Lục Ly nhìn, đột nhiên sinh ra tâm tư muốn trêu chọc, anh thấp giọng nói: “Vậy mày dỗ dành ta?” Dừng một chút, anh bổ sung một câu: “Dỗ ta vui vẻ, ta sẽ đi ngay.”