Lục Ly bình tĩnh nói, cũng không hề thúc giục cô.
Đếm tới giây thứ mười, Nguyễn Nhuyễn trong nháy mắt thanh tỉnh lại, xốc chăn lên đối mặt với Lục Ly.
Cô đưa tay đè góc chăn bên cạnh mình, không ngừng lắc đầu với Lục Ly.
“Không được.”
Lục Ly: “……” Cười khẽ, Lục Ly thấp giọng nói: “Cái gì không được?”
Nguyễn Nhuyễn trừng anh: “Không thể xốc chăn em.” Cô không quên, bây giờ vẫn là mùa hè, tối hôm qua trước khi ngủ mặc một cái váy ngủ đâu.
Nếu thật sự bị xốc chăn lên, Nguyễn Nhuyễn thật sâu cảm thấy chính mình không còn mặt mũi nào mà đối mặt với Lục Ly.
Có lẽ phải trong một khoảng thời gian rất dài.
Cô dưới chăn, có chút mất tự nhiên chỉnh sửa lại váy có chút loạn bởi vì ngủ, nhưng Lục Ly vẫn luôn nhìn Nguyễn Nhuyễn, cô không khỏi đỏ mặt, ngước mắt nhìn về phía Lục Ly: “Em lập tức dậy đây.”
Lục Ly nhẹ ừ: “Đứng lên đi.” Anh mỉm cười đưa tay tới trước mặt Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn nhìn bàn tay trước mắt này, mắt khẽ động, nghĩ nghĩ, vẫn kiên định lắc đầu cự tuyệt: “Anh đi ra ngoài trước đi.”
Lục Ly nhướng mày, mỉm cười nhìn cô: “Trêи người của em anh nơi nào chưa thấy qua?”
Nguyễn Nhuyễn còn chưa kịp trả lời, Lục Ly liền nói: “Còn xấu hổ?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Giận trừng mắt nhìn Lục Ly, nhưng trêи cổ nhiễm đỏ ửng, cùng với hai má ửng đỏ, tiết lộ tâm tư nhỏ chân thật nhất của cô.
Đến cuối cùng, Nguyễn Nhuyễn vẫn kiên trì đuổi Lục Ly ra ngoài, mình mới từ trêи giường bò dậy.
Vừa quay đầu, nhìn đồng hồ, 9 giờ, cũng khó trách Lục Ly vẫn luôn kiên trì gọi Nguyễn Nhuyễn dậy.
Nhanh chóng rửa mặt, Nguyễn Nhuyễn thay quần áo xong liền đi ra ngoài, nghe được tiếng động, Lục Ly quay đầu nhìn qua, khi nhìn lối ăn mặc của Nguyễn Nhuyễn, ánh mắt trầm trầm, “Nguyễn Nhuyễn.”
“Hả?”
“Hôm nay muốn đi ra ngoài?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt nói: “Em đi ra ngoài có chút việc.”
“Mặc bộ quần áo này?”
Nguyễn Nhuyễn hơi giật mình, cúi đầu nhìn mình, hình như cũng đâu có gì không ổn đâu chứ? Một cái váy không tay, mặc cái này mùa hè không phải bình thường sao.
Cô à một tiếng: “Đúng vậy.”
Lục Ly nhướng mày, nhìn chằm chằm hai chân lộ ra ngoài của cô, ngược lại không quấn quít vấn đề này với Nguyễn Nhuyễn.
Bữa sáng rất sớm liền làm xong, Nguyễn Nhuyễn ăn bữa sáng Lục Ly làm, vô cùng thỏa mãn, “Lục Ly.”
“Ừ?”
Nguyễn Nhuyễn cười tủm tỉm nhìn anh: “Anh làm bữa sáng thật sự ăn rất ngon.”
Lục Ly dừng một chút, cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn nói: “Ừ, trước kia từng ăn ngon hơn chưa?”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn hơi ngẩn ra một cái chớp chớp mắt: “Không có đâu.”
Cô trầm mặc, cái miệng nhỏ uống cháo Lục Ly nấu, nhẹ giọng nói: “Anh làm ăn ngon nhất.”
Bất kể lúc làm mèo ăn, hay là hiện tại ăn, đối với Nguyễn Nhuyễn mà nói, đều vô cùng thích.
Lục Ly nhìn bộ dáng thỏa mãn của cô, cong môi cười cười: “Thích thì tốt, về sau mỗi ngày đều làm cho em.”
Nguyễn Nhuyễn ừ ừ hai tiếng, tiếp tục ăn.
Ăn xong bữa sáng, Nguyễn Nhuyễn cướp việc rửa bát trước Lục Ly, cô cảm thấy vẫn không thể luôn để cho Lục Ly làm này làm kia, mình tốt xấu cũng phải hỗ trợ làm một chút.
Lục Ly nhướng nhướng mày, nói: “Cũng đúng, nam nữ phối hợp làm việc không mệt.” Đơn giản cũng tùy theo Nguyễn Nhuyễn.
Mà Nguyễn Nhuyễn, sau khi nghe nói như vậy, trợn mắt nhìn anh.
Trước kia vì sao cô không phát hiện, Lục Ly có thể nói như vậy, hơn nữa trong lời nói, còn luôn mang chút ý trêu ghẹo mình.
Nguyễn Nhuyễn nghĩ, mình trước kia thật sự nhìn lầm Lục Ly rồi.
Sao có thể… Sẽ ‘ nói chuyện ‘ như vậy chứ.
Nước trong phòng bếp chảy rào rào, Nguyễn Nhuyễn nghiêm túc chuyên chú rửa bát đũa, thật ra thì hai người cũng không nhiều, cũng không quá mệt mỏi, việc yêu đương cô ghét nhất, bây giờ cũng cảm thấy không tệ.
Sau khi rửa bát xong, Lục Ly hỏi cô: “Đợi lát nữa muốn đi đâu?”
Nguyễn Nhuyễn hơi giật mình, trầm mặc một hồi nói: “Đi một nơi.”
Lục Ly nhướng mày, “Đi một mình?”
“Ừm.” Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu, mím môi nhìn về phía Lục Ly có vẻ mặt không quá vui, nghĩ nghĩ nói: “Chuyện bên kia, em chỉ có thể đi một mình.”
Nghe vậy, Lục Ly nhẹ ừ, không nói thêm gì.
“Đến bên kia thì gọi điện thoại cho anh?”
Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu, đáp lời nói: “Được.”
Cô hơi dừng, dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Ly, về phòng thay bộ quần áo khác, mỉm cười nhìn về phía Lục Ly: “Anh có phải không thích em mặc váy ra ngoài không hả?”
Thật ra lúc vừa đi ra, Nguyễn Nhuyễn liền phát hiện, chẳng qua cô làm bộ không chú ý tới, muốn chờ Lục Ly nói ra.
Nhưng vừa rồi, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên cảm thấy, cho dù Lục Ly không nói, cô cũng muốn đổi.
Cô không thích làm Lục Ly cảm thấy không thoải mái, cảm tình là lẫn nhau, hai người bọn họ vừa quen nhau, có quá nhiều thứ cần hài hòa nhau.
Lục Ly che miệng cười nhẹ, đi tới trước mặt Nguyễn Nhuyễn.
Sau khi đứng yên ở trước mặt Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly mới nhẹ ừ: “Quả thật không quá vui vẻ.”
ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của Lục ly, có chút mãnh liệt.
Vừa rồi, đúng thật không quá thích Nguyễn Nhuyễn mặc cái váy kia ra cửa, nhưng nghĩ nghĩ, cô gái nhỏ đều thích đẹp, cũng tùy cô thôi.
Nhưng thật ra không nghĩ tới, Nguyễn Nhuyễn sẽ tự mình đi đổi.
Lục Ly cười nhẹ, đưa tay xoa xoa tóc cô nói: “Không sao hết, thích thì mặc, không cần bởi vì anh mà thay đổi cái gì hết, biết không?”
Nguyễn Nhuyễn cong môi, hai cái má lúm đồng tiền đặc biệt rõ ràng: “Không có, anh vui vẻ, em mới có thể vui chứ.”
Nghe vậy, ánh mắt Lục Ly tối sầm, nhìn Nguyễn Nhuyễn trước mắt cười cái gì cũng không biết, vươn tay ôm người vào trong ngực, hôn hôn tóc cô, Lục Ly mới đáp lời: “Được, anh rất vui vẻ, Nguyễn Nhuyễn mặc gì anh đều thích, đều vui.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười, đưa tay ôm Lục Ly.
Hai người đứng ôm nhau, Nguyễn Nhuyễn cong cong môi nhìn người trước mặt, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
*
Ánh sáng mặt trời chói chang, đặc biệt chói.
Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn ánh mặt trời, cảm thấy vô cùng nhức mắt, cô đưa tay che chắn, muốn tránh ánh sáng như vậy, nhưng đáng tiếc, lại rất khó.
Cúi đầu đi một bên khác, tay Nguyễn Nhuyễn nắm ba lô, từ từ siết chặt.
Cô không biết mình lần này lựa chọn tới đây, là đúng hay sai, nhưng chung quy, Nguyễn Nhuyễn cần phải tự đi một chuyến.
Hệ thống đã nói với cô, là người bên cạnh cô.
Thật ra người bên cạnh Nguyễn Nhuyễn, bạn bè thân thích cũng không có bao nhiêu.
Bạn thân thì chỉ có một mình Lâm Thanh, Lâm Thanh không có khả năng làm chuyện như vậy, ngoài Nguyễn Nhuyễn có một trăm phần trăm tín nghiệm với cô ra, ngày đó cô xảy ra chuyện, Lâm Thanh căn bản cũng không ở trong trường học, cũng không biết cô đi nơi đó.
Lúc đó Nguyễn Nhuyễn bởi vì nhất thời nhận được điện thoại mới chạy tới.
Cô nhớ lại một chút tình huống lúc đó, điện thoại không phải nhận trong ký túc xá, mà ở ngoài hành lang, lúc ấy người lui tới rất nhiều, cô đoán cũng không phải những người đó.
Chẳng qua Nguyễn Nhuyễn vẫn cảm thấy tò mò, vì sao sẽ có người biết cùng ngày cô sẽ phá bỏ và di dời căn nhà đó.
Mà bây giờ, khoản phá bỏ và di dời của Nguyễn Nhuyễn, toàn bộ đều rơi vào người thân duy nhất của cô.
Cô có một người chú.
Ba Nguyễn Nhuyễn, có một người em trai, nhưng người em trai này cũng không phải ruột thịt, mà được bà nội cô thu nuôi, nghe nói khi còn bé, tình cảm giữa hai anh em cũng không tệ lắm.
Nhưng bởi vì là nhận nuôi, có thể nội tâm hơi yếu ớt, Nguyễn Nhuyễn nghĩ những lời mà ba nói với mình.
Người em trai này của ông, từ nhỏ liền tự ti, tự ti không nói, còn rất nhạy cảm.
Luôn cảm thấy người nhà đối với hắn không tốt, tất cả đều cho ba cô, lâu ngày, bởi vì phạm vào chút sai lầm nhỏ mà bị phạt, hắn liền trách tội lên người ba Nguyễn Nhuyễn.
Sau đó, bởi vì một loạt vấn đề, người chú đó bị đuổi về nhà mình tiếp tục cuộc sống.
Chẳng qua cùng bên này, chung quy cũng không mất kiên lạc.
Sau đó, ba Nguyễn Nhuyễn dời đến bên này ở, làm ăn cũng dần dần có khởi sắc, thỉnh thoảng người chú kia tìm ba cô, ba cô sẽ cho dư một chút, đi cứu tế hắn.
Về sau nữa, ba Nguyễn Nhuyễn xảy ra chuyện.
Lúc ấy nhà Nguyễn Nhuyễn bên này đã không còn người thân nào nữa, bà nội đã chết bệnh, ba mẹ xảy ra tai nạn xe cộ song vong, chỉ có Nguyễn Nhuyễn còn sống.
Lúc đó Nguyễn Nhuyễn chưa đầy mười tám tuổi, bởi vì không có liên hệ máu mủ thân thích, theo đạo lý mà nói, cô có lẽ phải được người nhận nuôi hoặc cần phải có một người giám hộ.
Lúc ấy cũng không biết thế nào, người chú kia đã lâu không gặp đột nhiên xuất hiện, nói có thể làm người giám hộ.
Cũng may, Nguyễn Nhuyễn không quá nguyện ý, mà cha mẹ Lâm Thanh cũng giống vậy, không quá đồng ý Nguyễn Nhuyễn bị người kia nhận nuôi, lúc ấy cha mẹ Lâm Thanh thậm chí còn nói, nếu là như vậy, bọn họ không ngại làm thủ tục nhận nuôi Nguyễn Nhuyễn.
Nhưng sau đó bởi vì luật sư của ba Nguyễn Nhuyễn ra mặt, mới cự tuyệt chuyện này.
Nguyễn Nhuyễn không có ai nhận nuôi cả.
Sau khi chuyện này qua đi, người chú kia còn gặp Nguyễn Nhuyễn mấy lần, nhưng Nguyễn Nhuyễn không quá thích người nọ, ngay cả Lâm Thanh gặp một lần cũng nói với Nguyễn Nhuyễn, sống chung với người nọ không tốt đâu, bảo Nguyễn Nhuyễn chú ý một chút.
Sau đó… Nguyễn Nhuyễn gần như quên mất từng có người chú này.
Cho đến lần trước bị hệ thống nhắc nhở, Nguyễn Nhuyễn mới nhớ tới, căn nhà bị phá bỏ và dời đi đó, trước đó có bà nội, còn có người chú kia, cả gia đình ở.
Nếu như thông báo Nguyễn Nhuyễn, vậy có phải… Cũng thông báo qua hắn không?
Trong điện thoại của cô còn lưu địa chỉ người nọ cư trú hiện giờ, là một xóm nghèo, bên này rất loạn, Nguyễn Nhuyễn mới vừa đi tới cửa ngõ hẻm, liền hơi không dám đi vào.
Cho dù là ban ngày, thì nội tâm cô cũng có chút thấp thỏm bất an.
Vạn nhất thì sao?
Ngẫm nghĩ chốc lát, Nguyễn Nhuyễn dưới đáy lòng cổ động cho mình, còn chưa bước một bước, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng kinh hô, liền dọa cô tránh bên lề đường.
Chân đang phát run.
Cũng may người nọ chẳng qua nhanh chóng đi qua ngõ hẻm, Nguyễn Nhuyễn nhìn bóng lưng kia, hít sâu một hơi.
“Đừng sợ đừng sợ… Ban ngày thôi, không có chuyện gì lớn.”
Cô vịn tường từ từ đi về phía trước, không nhận thấy được, sau lưng mình vẫn luôn có một người, an tĩnh nhìn chăm chú vào cô.
Lục Ly mím môi nhìn bóng lưng dần dần đi vào bên trong, hơi bất đắc dĩ.
Cuối cùng, Lục Ly vẫn gọi một tiếng: “Nguyễn Nhuyễn.”
“A?” Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn sửng sốt vài giây, mới phản ứng lại đây: “Lục…… Sao anh lại tới đây?”
Cô kinh ngạc nhìn Lục Ly, có chút khó có thể tin.
Rõ ràng… Không phải đáp ứng cô không tới sao.
Vừa rồi, lúc Lục Ly đưa Nguyễn Nhuyễn đến nơi cô nói, cô còn cố ý nhìn xe Lục Ly quay đầu, mới vào bên này,
Lục Ly chậm rãi đi, đỡ người, cúi đầu nhìn cô: “Không yên tâm về em.” Anh đi tới, trả lời vấn đề của Nguyễn Nhuyễn.
Hai người nhìn nhau, Nguyễn Nhuyễn vô cùng kinh ngạc, trong đầu cũng không biết nghĩ đến cái gì, suy nghĩ nửa ngày nên hỏi như thế nào, cuối cùng, cũng chỉ hỏi câu muốn hỏi nhất.
Nguyễn Nhuyễn hơi giật mình, kinh ngạc nhìn anh: “Anh biết em… ” Câu kế tiếp còn chưa nói ra, Lục Ly liền ừ một tiếng, rũ mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn.
“Về sau có chuyện gì đều có thể nói với anh, không muốn nói không sao, nhưng đừng mạo hiểm tới một mình.” Anh đưa tay ấn trêи mắt cô, không cho Nguyễn Nhuyễn nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của mình, Lục Ly khom lưng cúi đầu, hôn hôn khóe môi cô, trầm giọng ôn nhu truy vấn: “Hiểu chưa?”