Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh - Chương 136
Chương trước- Chương 1: Câu Chuyện Cẩu Huyết “Hôn Nhân Trao Đổi”
- Chương 2: “Chồng Trước” Của Cậu Quá Độc Ác Và Biến Thái
- Chương 3: Nghe Được Tiếng Lòng?
- Chương 4: Thái Cẩn Ngôn Muốn Hủy Bỏ Hôn Lễ?
- Chương 5: Chấp Nhận Thực Tế Khó Tin
- Chương 6: Tâm Trạng Hoang Mang
- Chương 7: Thái Cẩn Ngôn Cảm Thấy Bản Thân Đang Tự Vả Mặt
- Chương 8: Thái Cẩn Ngôn Tự Khinh Bỉ Chính Mình
- Chương 9: Triệu Chân Tâm Quyết Định Sẽ Báo Thù
- Chương 10: Nước Chanh Mật Ong Chua Hay Ngọt
- Chương 11: Thái Cẩn Ngôn Làm “Công Tác Tư Tưởng” Với Bản Thân
- Chương 12: Thái Cẩn Ngôn Tủi Thân
- Chương 13: Bát Cháo Ăn Liền Ngon Nhất Trên Đời
- Chương 14: “Con Trai” Của Thái Cẩn Ngôn
- Chương 15: Thư Ký Giám Đốc Toàn Năng: Phương Hiệp Hòa
- Chương 16: Nỗi Hoảng Sợ Của Phương Hiệp Hòa
- Chương 17: Phương Hiệp Hòa Hoang Mang Đến Mức Kinh Hoàng
- Chương 18: Tương Kính Như Tân
- Chương 19: “Nhóc Xương Xẩu Cứu Thỏ Xốc Xếch”
- Chương 20: Số Phận Của Ha Ha Trong Kiếp Trước
- Chương 21: Sự Ấm Áp Lặng Thầm
- Chương 22: Em ở nhà chờ anh về
- Chương 23: Thái Cẩn Ngôn trở mặt còn nhanh hơn nướng bánh
- Chương 24: Tổng giám đốc biết cười rồi
- Chương 25: Triệu Chân Tâm suy đoán
- Chương 26: Tay thắt dây an toàn, lòng mất luôn bình tĩnh
- Chương 27: Ai thích ăn cay?
- Chương 28: Yêu nhau yêu cả món ăn
- Chương 29: Anh có cảm thấy kinh tởm không (chương ngọt, để cảm ơn những độc giả lịch sự)
- Chương 30: Thật lòng và khách sáo
- Chương 31: Thái Cẩn Ngôn băn khoăn trăn trở
- Chương 32: Thái Cẩn Ngôn khẩn trương, căng thẳng
- Chương 33: “Tuyệt kỹ” của Thái Cẩn Ngôn
- Chương 34: Tâm Trạng Của Lâm Thanh Liên
- Chương 35: Thái Cẩn Ngôn Khao Khát, Ước Ao
- Chương 36: Thái Cẩn Ngôn tự khinh bỉ bản thân
- Chương 37: Thái Cẩn Ngôn cảm thấy bản thân tội lỗi ngập đầu
- Chương 38: “Em Ly Hôn Với Nó Đi!”
- Chương 39: Đau Đớn Và Chua Xót
- Chương 40: Thái Cẩn Ngôn VS Anh Trai Vợ
- Chương 41: Thái Cẩn Ngôn cầu xin
- Chương 42: Vừa Tức Vừa Buồn Cười
- Chương 43: Thăm Dò Và Nghĩ Lại
- Chương 44: Hạ Quyết Định
- Chương 45: Ha Ha Lên Sàn Diễn Nào!
- Chương 46: Thái Cẩn Ngôn Không Ngại Bán Đứng Bạn Bè
- Chương 47: Thái Cẩn Ngôn Âm Thầm Ghen Tị
- Chương 48: Áy Náy Và Chột Dạ
- Chương 49: Khăn Choàng Cổ Thật Ấm
- Chương 50: Thái Cẩn Ngôn Càng Lúc Càng Quái Dị
- Chương 51: Tâm Sự Cùng Bạn Thân
- Chương 52: Thái Cẩn Ngôn Muốn Đánh Bạn Bè
- Chương 53: Chiếc Khăn Choàng Cổ Bị Vứt Đi Rồi
- Chương 54: Thái Cẩn Ngôn Muốn Thảo Đơn Ly Hôn Với Vợ
- Chương 55: Muốn Điều Tra
- Chương 56: Thái Cẩn Ngôn Có Sữa Uống
- Chương 57: Không Còn Nghe Được Tiếng Lòng
- Chương 58: Cái Giá Của Ly Sữa
- Chương 59: Phương Hiệp Hòa Vô Cùng Sầu Não
- Chương 60: Phương Hiệp Hòa Cảnh Giác Cao Độ
- Chương 61: Vị Trí Thư Ký Tổng Giám Đốc Bị Thay Đổi Rồi
- Chương 62: Phương Hiệp Hòa Đang Muốn Làm Gì Vậy?
- Chương 63: Thái Cẩn Ngôn Đang Có Tâm Sự
- Chương 64: Niềm Tin Của Triệu Chân Tâm
- Chương 65: “Ánh Trăng Sáng” Trong Lòng Của Thái Cẩn Ngôn?
- Chương 66: Triệu Chân Tâm Cũng Biết Ghen Vì Thái Cẩn Ngôn Sao?
- Chương 67: Ai Đã Đánh Thái Cẩn Ngôn?
- Chương 68: Phương Hiệp Hòa Không Muốn Làm Bóng Đèn
- Chương 69: Bình Minh Trong Hộp Giữ Nhiệt
- Chương 70: Tổng Giám Đốc Chẳng Khác Gì Cún To
- Chương 71: Ngượng Ngùng
- Chương 72: Bước Đầu Chia Sẻ
- Chương 73: Có Chút Nhớ
- Chương 74: Có Chút Đau Lòng
- Chương 75: Em Trai Của Thái Cẩn Ngôn?
- Chương 76: Thái Cẩn Ngôn Vốn Thiếu Thốn Tình Cảm
- Chương 77: Bẩn Thỉu
- Chương 78: Lửa Giận Ngập Trời
- Chương 79: Thỏ Giẫm Chó
- Chương 80: Tiềm Chất Bạo Lực
- Chương 81: Xảy Ra Chuyện Gì Rồi?
- Chương 82: Không Thể Liên Lạc
- Chương 83: Chỉ Cần Chân Tâm Vẫn Bình Yên
- Chương 84: Quan Tâm Nhau
- Chương 85: Phòng Vệ Chính Đáng
- Chương 86: Ngôn “Chó Điên”?
- Chương 87: Triệu Chân Tâm Bị Đau Rồi Sao?
- Chương 88: Lên Đi, Tôi Cõng Em
- Chương 89: Triệu Chân Tâm Tức Giận Rồi Sao?
- Chương 90: Cún To Tủi Thân
- Chương 91: Ngã Bệnh
- Chương 92: Cậu Đã Báo Cho Cậu Ngôn Biết Chưa?
- Chương 93: Thím Hai Thật Tinh Tế
- Chương 94: Âm Thầm Tăng Thêm Một Quyết Định
- Chương 95: Cải Tiến?
- Chương 96: Tình Bạn
- Chương 97: Về Nhà
- Chương 98: Choáng Váng
- Chương 99: Sao Có Thể Không Lo Lắng?
- Chương 100: Đút Cháo
- Chương 101: Anh Mau Đến Đây, Ngồi Xuống, Cởi Áo Ra!
- Chương 102: Thoa Thuốc
- Chương 103: Ám Chỉ
- Chương 104: Ngủ Cùng Nhau
- Chương 105: Buồn Bực
- Chương 106: Tôi Không Cho Phép Mang Thái Cẩn Ngôn Ra Đùa
- Chương 107: Cuôc nói chuyện của những kẻ say
- Chương 108: Ma Men Đưa Lối Dẫn Đường
- Chương 109: Uống Rượu Có Kế Hoạch
- Chương 110: Mượn Rượu Làm Càn
- Chương 111: Giả Vờ Đáng Thương
- Chương 112: Anh Có Thoải Mái Không?
- Chương 113: Tra Tấn Ngọt Ngào
- Chương 114: Trao Đổi
- Chương 115: Ai Bẩn?
- Chương 116: Lý Trí Sụp Đổ
- Chương 117: Tổng Giám Đốc Bị “Sang Chấn Tâm Lý”
- Chương 118: Gặp Gỡ Nơi Quán Cà Phê
- Chương 119: Triệu Chân Tâm PK Mẹ Kế Của Thái Cẩn Ngôn
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137: Giải Thích
- Chương 138: Tự Vạch Trần Vết Sẹo Trong Lòng
- Chương 139: Có Để Ý Không?
- Chương 140: Tôi Không Cho Phép Bất Cứ Ai Nói Xấu Chồng Tôi
- Chương 141: Chuyện Cũ Của Thái Cẩn Ngôn
- Chương 142: Thái Cẩn Ngôn Không Cần Kiếm Tiền?
- Chương 143: Anh Muốn Mệt Chết Luôn À?
- Chương 144: Cơm Chó Bay Tung Tóe
- Chương 145: Tình Bạn Ấm Áp
- Chương 146: Chuyện Cũ Của Triệu Chân Tâm
- Chương 147: Tôi Về Nhà Ăn Cơm Đây
- Chương 148: “Cha Con” Tương Tàn
- Chương 149: Lặng Lẽ Nghĩ Cho Nhau
- Chương 150: Lời Cảm Ơn Chân Thành
- Chương 151: Hai Nỗi Tủi Thân
- Chương 152: Thay Đổi
- Chương 153: Người Thân
- Chương 154: Mủi Lòng
- Chương 155: Được Chị Dâu Chấp Nhận
- Chương 156: Hối Hận Muốn Xanh Ruột
- Chương 157: Hắn Ngốc Đến Khiến Cậu Đau Lòng
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh
Chương 136
Dáng vẻ của Thái Cẩn Ngôn khiến Triệu Chân Tâm nhịn không được mà bật cười vui vẻ. Thái Cẩn Ngôn thấy nụ cười của Triệu Chân Tâm thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn đi. Cho đến khi Triệu Chân Tâm đột ngột ngẩng đầu lên hỏi hắn:
- Tại sao bỗng nhiên anh lại muốn tặng quà cho em vậy?
Trong lòng Thái Cẩn Ngôn nhanh chóng chìm xuống như tảng đá rơi vào nước. Quả nhiên Triệu Chân Tâm vẫn hỏi lý do hắn tặng quà. Mà một khi Triệu Chân Tâm muốn biết lý do tặng quà rồi mới chịu nhận thì trong lòng của cậu vẫn chỉ xem hắn là một người xa lạ.
Thái Cẩn Ngôn lại nhớ tới mùa mùa hè nào đó của nhiều năm về trước, khi hắn vẫn còn chưa được nhận về nhà họ Vạn. Khi ấy, trường học đã đành trống tan trường được một lúc rồi, nhưng khi Thái Cẩn Ngôn mon men đến gần cổng trường để nhặt ve chai thì trông thấy Triệu Chân Tâm vẫn còn đang đứng chờ người tới rước. Thái Cẩn Ngôn nhận ra Triệu Chân Tâm, thấy cậu đứng có một mình thì không yên tâm, nấn ná lại đó trông chừng cậu.
Lát sau, trời bỗng nhiên đổ xuống một trận mưa dầm. Triệu Chân Tâm dù đứng nép dưới mái hiên của cổng trường cũng bị mưa hắt vào ướt hết cả gấu quần và vai áo. Thái Cẩn Ngôn nhìn thấy thế thì đau lòng xót dạ. Hắn lấy số tiền mà mình đã dành dụm từ rất lâu từ việc bán ve chai, đến một tiệm tạp hóa ở gần trường học, mua một chiếc ô, thứ đồ mà từ trước đến nay hắn đều xem là hàng xa xỉ chưa từng dám mua. Sau đó, Thái Cẩn Ngôn dầm mưa, mang chiếc ô vẫn còn nguyên trong bao bì đến trước cổng trường học và đưa cho Triệu Chân Tâm. Lúc đó, Triệu Chân Tâm vẫn còn là một học sinh trung học nhưng tinh thần cảnh giác đã rất cao. Cậu không nhận lấy chiếc ô mà nghi ngờ hỏi lại:
- Anh là ai? Sao anh lại tặng ô cho em?
Thái Cẩn Ngôn khi ấy nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể ra vẻ khó chịu hỏi vặn lại:
- Tôi thích tặng thì tặng không được hả?
Triệu Chân Tâm mạnh mẽ lắc đầu:
- Dĩ nhiên là không được. Bố mẹ của em đã căn dặn rồi, không được tự ý nhận đồ của người lạ. Anh là người lạ, lại còn tặng đồ không có lý do rõ ràng nữa. Anh mang đi đi. Em sẽ không nhận đâu.
Sau đó, Triệu Chân Tâm quả thật cương quyết không chịu nhận chiếc ô kia, cho dù bản thân đã bị mưa xối ướt đẫm. Chiếc ô đó, Thái Cẩn Ngôn cũng không dùng đến nữa. Hắn để nó vào một xó nhà, rồi đến khi hắn rời đi, chiếc ô cũng đã lạc ở nơi nào đó mất. Tuy nhiên, câu chuyện bị Triệu Chân Tâm từ chối “món quà đầu đời” vẫn luôn in hằn rất sâu trong tâm trí của Thái Cẩn Ngôn, khiến nỗi tự ti âm thầm của hắn lại càng thêm nặng nề. Dù Triệu Chân Tâm không hề có bất cứ lời nói hay hành động nào tỏ ra xem thường hắn, dù phản ứng của cậu chỉ là sự cẩn thận đáng khen của một đứa trẻ, thì Thái Cẩn Ngôn vẫn luôn có cảm giác rằng hắn không xứng để tặng quà cho cậu, càng không có tư cách mong được cậu nhận quà. Thế nên, sợi dây chuyền này Thái Cẩn Ngôn đã mua khá lâu rồi mà vẫn cứ chần chừ không dám mang ra tặng Triệu Chân Tâm. Bởi vì hắn sợ cậu sẽ lại hỏi lý do, và rồi cậu sẽ lại không nhận. Vậy mà, bây giờ Triệu Chân Tâm đã thật sự hỏi lý do rồi. Không hiểu sao, Thái Cẩn Ngôn lại nhắc lại câu hỏi vặn của chính mình cách đây nhiều năm:
- Tôi… tôi thích tặng cho em thì tặng, không được sao?
- Hả?
Triệu Chân Tâm nghe câu đáp lại ấy thì ngẩn ra. Thái Cẩn Ngôn đáp lại xong thì cũng ngẩn ra. Hắn căng thẳng và chua xót chuẩn bị tinh thần sẽ bị Triệu Chân Tâm trả lại món quà. Thế nhưng lúc này Triệu Chân Tâm lại nhoẻn miệng cười:
- Vậy thì cảm ơn anh nhé!
Thái Cẩn Ngôn vẫn chưa thể tin nổi, ngớ ngẩn hỏi lại:
- Vậy là… em sẽ nhận món quà này của tôi hả?
- Vâng, món quà này là do anh đã tặng em cơ mà?
Triệu Chân Tâm ngạc nhiên hỏi lại. Hai Tay của cậu giữ chặt món quà, trong lòng thầm cảnh giác. Tảng băng ngốc này sẽ không nghĩ ngợi linh tinh gì đó rồi đòi lại món quà này đấy nhé? Quả thật có thể nói rằng lúc này Triệu Chân Tâm không cần nghe được tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn mà cũng đã có thể hiểu được hắn khá rõ rồi. Bởi vì ngay sau đó, Thái Cẩn Ngôn lại ngập ngừng cất tiếng hỏi:
- Nhưng mà… không phải em vẫn luôn có nguyên tắc không nhận đồ của người lạ và đồ được tặng không có lý do rõ ràng sao?
Triệu Chân Tâm mở tròn mắt ngạc nhiên đáp lời:
- Anh nói gì thế? Lý do mà anh tặng quà cho em không phải vì anh thích em hay sao? Hơn nữa, anh cũng có phải là người lạ với em đâu? Bố mẹ em đã từng nói, người nhà với nhau, muốn tặng quà thì cứ tặng, nhiều khi chẳng cần lý do gì cũng được. Em nhận quà của bố mẹ, anh trai, chị dâu và cả Thiên Bích, đều chẳng cần lý do gì cả đâu. Em tặng quà cho họ cũng không cần phải có lý do. Anh cũng vậy.
- Tại sao bỗng nhiên anh lại muốn tặng quà cho em vậy?
Trong lòng Thái Cẩn Ngôn nhanh chóng chìm xuống như tảng đá rơi vào nước. Quả nhiên Triệu Chân Tâm vẫn hỏi lý do hắn tặng quà. Mà một khi Triệu Chân Tâm muốn biết lý do tặng quà rồi mới chịu nhận thì trong lòng của cậu vẫn chỉ xem hắn là một người xa lạ.
Thái Cẩn Ngôn lại nhớ tới mùa mùa hè nào đó của nhiều năm về trước, khi hắn vẫn còn chưa được nhận về nhà họ Vạn. Khi ấy, trường học đã đành trống tan trường được một lúc rồi, nhưng khi Thái Cẩn Ngôn mon men đến gần cổng trường để nhặt ve chai thì trông thấy Triệu Chân Tâm vẫn còn đang đứng chờ người tới rước. Thái Cẩn Ngôn nhận ra Triệu Chân Tâm, thấy cậu đứng có một mình thì không yên tâm, nấn ná lại đó trông chừng cậu.
Lát sau, trời bỗng nhiên đổ xuống một trận mưa dầm. Triệu Chân Tâm dù đứng nép dưới mái hiên của cổng trường cũng bị mưa hắt vào ướt hết cả gấu quần và vai áo. Thái Cẩn Ngôn nhìn thấy thế thì đau lòng xót dạ. Hắn lấy số tiền mà mình đã dành dụm từ rất lâu từ việc bán ve chai, đến một tiệm tạp hóa ở gần trường học, mua một chiếc ô, thứ đồ mà từ trước đến nay hắn đều xem là hàng xa xỉ chưa từng dám mua. Sau đó, Thái Cẩn Ngôn dầm mưa, mang chiếc ô vẫn còn nguyên trong bao bì đến trước cổng trường học và đưa cho Triệu Chân Tâm. Lúc đó, Triệu Chân Tâm vẫn còn là một học sinh trung học nhưng tinh thần cảnh giác đã rất cao. Cậu không nhận lấy chiếc ô mà nghi ngờ hỏi lại:
- Anh là ai? Sao anh lại tặng ô cho em?
Thái Cẩn Ngôn khi ấy nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể ra vẻ khó chịu hỏi vặn lại:
- Tôi thích tặng thì tặng không được hả?
Triệu Chân Tâm mạnh mẽ lắc đầu:
- Dĩ nhiên là không được. Bố mẹ của em đã căn dặn rồi, không được tự ý nhận đồ của người lạ. Anh là người lạ, lại còn tặng đồ không có lý do rõ ràng nữa. Anh mang đi đi. Em sẽ không nhận đâu.
Sau đó, Triệu Chân Tâm quả thật cương quyết không chịu nhận chiếc ô kia, cho dù bản thân đã bị mưa xối ướt đẫm. Chiếc ô đó, Thái Cẩn Ngôn cũng không dùng đến nữa. Hắn để nó vào một xó nhà, rồi đến khi hắn rời đi, chiếc ô cũng đã lạc ở nơi nào đó mất. Tuy nhiên, câu chuyện bị Triệu Chân Tâm từ chối “món quà đầu đời” vẫn luôn in hằn rất sâu trong tâm trí của Thái Cẩn Ngôn, khiến nỗi tự ti âm thầm của hắn lại càng thêm nặng nề. Dù Triệu Chân Tâm không hề có bất cứ lời nói hay hành động nào tỏ ra xem thường hắn, dù phản ứng của cậu chỉ là sự cẩn thận đáng khen của một đứa trẻ, thì Thái Cẩn Ngôn vẫn luôn có cảm giác rằng hắn không xứng để tặng quà cho cậu, càng không có tư cách mong được cậu nhận quà. Thế nên, sợi dây chuyền này Thái Cẩn Ngôn đã mua khá lâu rồi mà vẫn cứ chần chừ không dám mang ra tặng Triệu Chân Tâm. Bởi vì hắn sợ cậu sẽ lại hỏi lý do, và rồi cậu sẽ lại không nhận. Vậy mà, bây giờ Triệu Chân Tâm đã thật sự hỏi lý do rồi. Không hiểu sao, Thái Cẩn Ngôn lại nhắc lại câu hỏi vặn của chính mình cách đây nhiều năm:
- Tôi… tôi thích tặng cho em thì tặng, không được sao?
- Hả?
Triệu Chân Tâm nghe câu đáp lại ấy thì ngẩn ra. Thái Cẩn Ngôn đáp lại xong thì cũng ngẩn ra. Hắn căng thẳng và chua xót chuẩn bị tinh thần sẽ bị Triệu Chân Tâm trả lại món quà. Thế nhưng lúc này Triệu Chân Tâm lại nhoẻn miệng cười:
- Vậy thì cảm ơn anh nhé!
Thái Cẩn Ngôn vẫn chưa thể tin nổi, ngớ ngẩn hỏi lại:
- Vậy là… em sẽ nhận món quà này của tôi hả?
- Vâng, món quà này là do anh đã tặng em cơ mà?
Triệu Chân Tâm ngạc nhiên hỏi lại. Hai Tay của cậu giữ chặt món quà, trong lòng thầm cảnh giác. Tảng băng ngốc này sẽ không nghĩ ngợi linh tinh gì đó rồi đòi lại món quà này đấy nhé? Quả thật có thể nói rằng lúc này Triệu Chân Tâm không cần nghe được tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn mà cũng đã có thể hiểu được hắn khá rõ rồi. Bởi vì ngay sau đó, Thái Cẩn Ngôn lại ngập ngừng cất tiếng hỏi:
- Nhưng mà… không phải em vẫn luôn có nguyên tắc không nhận đồ của người lạ và đồ được tặng không có lý do rõ ràng sao?
Triệu Chân Tâm mở tròn mắt ngạc nhiên đáp lời:
- Anh nói gì thế? Lý do mà anh tặng quà cho em không phải vì anh thích em hay sao? Hơn nữa, anh cũng có phải là người lạ với em đâu? Bố mẹ em đã từng nói, người nhà với nhau, muốn tặng quà thì cứ tặng, nhiều khi chẳng cần lý do gì cũng được. Em nhận quà của bố mẹ, anh trai, chị dâu và cả Thiên Bích, đều chẳng cần lý do gì cả đâu. Em tặng quà cho họ cũng không cần phải có lý do. Anh cũng vậy.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Câu Chuyện Cẩu Huyết “Hôn Nhân Trao Đổi”
- Chương 2: “Chồng Trước” Của Cậu Quá Độc Ác Và Biến Thái
- Chương 3: Nghe Được Tiếng Lòng?
- Chương 4: Thái Cẩn Ngôn Muốn Hủy Bỏ Hôn Lễ?
- Chương 5: Chấp Nhận Thực Tế Khó Tin
- Chương 6: Tâm Trạng Hoang Mang
- Chương 7: Thái Cẩn Ngôn Cảm Thấy Bản Thân Đang Tự Vả Mặt
- Chương 8: Thái Cẩn Ngôn Tự Khinh Bỉ Chính Mình
- Chương 9: Triệu Chân Tâm Quyết Định Sẽ Báo Thù
- Chương 10: Nước Chanh Mật Ong Chua Hay Ngọt
- Chương 11: Thái Cẩn Ngôn Làm “Công Tác Tư Tưởng” Với Bản Thân
- Chương 12: Thái Cẩn Ngôn Tủi Thân
- Chương 13: Bát Cháo Ăn Liền Ngon Nhất Trên Đời
- Chương 14: “Con Trai” Của Thái Cẩn Ngôn
- Chương 15: Thư Ký Giám Đốc Toàn Năng: Phương Hiệp Hòa
- Chương 16: Nỗi Hoảng Sợ Của Phương Hiệp Hòa
- Chương 17: Phương Hiệp Hòa Hoang Mang Đến Mức Kinh Hoàng
- Chương 18: Tương Kính Như Tân
- Chương 19: “Nhóc Xương Xẩu Cứu Thỏ Xốc Xếch”
- Chương 20: Số Phận Của Ha Ha Trong Kiếp Trước
- Chương 21: Sự Ấm Áp Lặng Thầm
- Chương 22: Em ở nhà chờ anh về
- Chương 23: Thái Cẩn Ngôn trở mặt còn nhanh hơn nướng bánh
- Chương 24: Tổng giám đốc biết cười rồi
- Chương 25: Triệu Chân Tâm suy đoán
- Chương 26: Tay thắt dây an toàn, lòng mất luôn bình tĩnh
- Chương 27: Ai thích ăn cay?
- Chương 28: Yêu nhau yêu cả món ăn
- Chương 29: Anh có cảm thấy kinh tởm không (chương ngọt, để cảm ơn những độc giả lịch sự)
- Chương 30: Thật lòng và khách sáo
- Chương 31: Thái Cẩn Ngôn băn khoăn trăn trở
- Chương 32: Thái Cẩn Ngôn khẩn trương, căng thẳng
- Chương 33: “Tuyệt kỹ” của Thái Cẩn Ngôn
- Chương 34: Tâm Trạng Của Lâm Thanh Liên
- Chương 35: Thái Cẩn Ngôn Khao Khát, Ước Ao
- Chương 36: Thái Cẩn Ngôn tự khinh bỉ bản thân
- Chương 37: Thái Cẩn Ngôn cảm thấy bản thân tội lỗi ngập đầu
- Chương 38: “Em Ly Hôn Với Nó Đi!”
- Chương 39: Đau Đớn Và Chua Xót
- Chương 40: Thái Cẩn Ngôn VS Anh Trai Vợ
- Chương 41: Thái Cẩn Ngôn cầu xin
- Chương 42: Vừa Tức Vừa Buồn Cười
- Chương 43: Thăm Dò Và Nghĩ Lại
- Chương 44: Hạ Quyết Định
- Chương 45: Ha Ha Lên Sàn Diễn Nào!
- Chương 46: Thái Cẩn Ngôn Không Ngại Bán Đứng Bạn Bè
- Chương 47: Thái Cẩn Ngôn Âm Thầm Ghen Tị
- Chương 48: Áy Náy Và Chột Dạ
- Chương 49: Khăn Choàng Cổ Thật Ấm
- Chương 50: Thái Cẩn Ngôn Càng Lúc Càng Quái Dị
- Chương 51: Tâm Sự Cùng Bạn Thân
- Chương 52: Thái Cẩn Ngôn Muốn Đánh Bạn Bè
- Chương 53: Chiếc Khăn Choàng Cổ Bị Vứt Đi Rồi
- Chương 54: Thái Cẩn Ngôn Muốn Thảo Đơn Ly Hôn Với Vợ
- Chương 55: Muốn Điều Tra
- Chương 56: Thái Cẩn Ngôn Có Sữa Uống
- Chương 57: Không Còn Nghe Được Tiếng Lòng
- Chương 58: Cái Giá Của Ly Sữa
- Chương 59: Phương Hiệp Hòa Vô Cùng Sầu Não
- Chương 60: Phương Hiệp Hòa Cảnh Giác Cao Độ
- Chương 61: Vị Trí Thư Ký Tổng Giám Đốc Bị Thay Đổi Rồi
- Chương 62: Phương Hiệp Hòa Đang Muốn Làm Gì Vậy?
- Chương 63: Thái Cẩn Ngôn Đang Có Tâm Sự
- Chương 64: Niềm Tin Của Triệu Chân Tâm
- Chương 65: “Ánh Trăng Sáng” Trong Lòng Của Thái Cẩn Ngôn?
- Chương 66: Triệu Chân Tâm Cũng Biết Ghen Vì Thái Cẩn Ngôn Sao?
- Chương 67: Ai Đã Đánh Thái Cẩn Ngôn?
- Chương 68: Phương Hiệp Hòa Không Muốn Làm Bóng Đèn
- Chương 69: Bình Minh Trong Hộp Giữ Nhiệt
- Chương 70: Tổng Giám Đốc Chẳng Khác Gì Cún To
- Chương 71: Ngượng Ngùng
- Chương 72: Bước Đầu Chia Sẻ
- Chương 73: Có Chút Nhớ
- Chương 74: Có Chút Đau Lòng
- Chương 75: Em Trai Của Thái Cẩn Ngôn?
- Chương 76: Thái Cẩn Ngôn Vốn Thiếu Thốn Tình Cảm
- Chương 77: Bẩn Thỉu
- Chương 78: Lửa Giận Ngập Trời
- Chương 79: Thỏ Giẫm Chó
- Chương 80: Tiềm Chất Bạo Lực
- Chương 81: Xảy Ra Chuyện Gì Rồi?
- Chương 82: Không Thể Liên Lạc
- Chương 83: Chỉ Cần Chân Tâm Vẫn Bình Yên
- Chương 84: Quan Tâm Nhau
- Chương 85: Phòng Vệ Chính Đáng
- Chương 86: Ngôn “Chó Điên”?
- Chương 87: Triệu Chân Tâm Bị Đau Rồi Sao?
- Chương 88: Lên Đi, Tôi Cõng Em
- Chương 89: Triệu Chân Tâm Tức Giận Rồi Sao?
- Chương 90: Cún To Tủi Thân
- Chương 91: Ngã Bệnh
- Chương 92: Cậu Đã Báo Cho Cậu Ngôn Biết Chưa?
- Chương 93: Thím Hai Thật Tinh Tế
- Chương 94: Âm Thầm Tăng Thêm Một Quyết Định
- Chương 95: Cải Tiến?
- Chương 96: Tình Bạn
- Chương 97: Về Nhà
- Chương 98: Choáng Váng
- Chương 99: Sao Có Thể Không Lo Lắng?
- Chương 100: Đút Cháo
- Chương 101: Anh Mau Đến Đây, Ngồi Xuống, Cởi Áo Ra!
- Chương 102: Thoa Thuốc
- Chương 103: Ám Chỉ
- Chương 104: Ngủ Cùng Nhau
- Chương 105: Buồn Bực
- Chương 106: Tôi Không Cho Phép Mang Thái Cẩn Ngôn Ra Đùa
- Chương 107: Cuôc nói chuyện của những kẻ say
- Chương 108: Ma Men Đưa Lối Dẫn Đường
- Chương 109: Uống Rượu Có Kế Hoạch
- Chương 110: Mượn Rượu Làm Càn
- Chương 111: Giả Vờ Đáng Thương
- Chương 112: Anh Có Thoải Mái Không?
- Chương 113: Tra Tấn Ngọt Ngào
- Chương 114: Trao Đổi
- Chương 115: Ai Bẩn?
- Chương 116: Lý Trí Sụp Đổ
- Chương 117: Tổng Giám Đốc Bị “Sang Chấn Tâm Lý”
- Chương 118: Gặp Gỡ Nơi Quán Cà Phê
- Chương 119: Triệu Chân Tâm PK Mẹ Kế Của Thái Cẩn Ngôn
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137: Giải Thích
- Chương 138: Tự Vạch Trần Vết Sẹo Trong Lòng
- Chương 139: Có Để Ý Không?
- Chương 140: Tôi Không Cho Phép Bất Cứ Ai Nói Xấu Chồng Tôi
- Chương 141: Chuyện Cũ Của Thái Cẩn Ngôn
- Chương 142: Thái Cẩn Ngôn Không Cần Kiếm Tiền?
- Chương 143: Anh Muốn Mệt Chết Luôn À?
- Chương 144: Cơm Chó Bay Tung Tóe
- Chương 145: Tình Bạn Ấm Áp
- Chương 146: Chuyện Cũ Của Triệu Chân Tâm
- Chương 147: Tôi Về Nhà Ăn Cơm Đây
- Chương 148: “Cha Con” Tương Tàn
- Chương 149: Lặng Lẽ Nghĩ Cho Nhau
- Chương 150: Lời Cảm Ơn Chân Thành
- Chương 151: Hai Nỗi Tủi Thân
- Chương 152: Thay Đổi
- Chương 153: Người Thân
- Chương 154: Mủi Lòng
- Chương 155: Được Chị Dâu Chấp Nhận
- Chương 156: Hối Hận Muốn Xanh Ruột
- Chương 157: Hắn Ngốc Đến Khiến Cậu Đau Lòng
- bình luận