"Cho con thỏ béo béo rồi ăn nó..."
"Cậu đã lấy chiếc quần lót giấu trong góc sofa ra chưa? Mấy chỗ kia cậu có béo không?"
"Giang Trì, trong lúc say rượu, đừng hành động lưu manh..."
"Ồ, cậu có hành động như một kẻ lưu manh khi không say không?"
"Không thể!"
…
Tôi muốn rời đi khi anh ấy đang ngủ, nhưng tôi đã giằng co rất lâu với anh ấy, sức lực và sự kiên nhẫn của tôi đều cạn kiệt, tôi vẫn không thể thoát khỏi anh ấy.
Tôi không nhớ mình ngủ quên lúc nào, chỉ biết lồng n.g.ự.c nóng bừng và suốt đêm tôi có một giấc mơ khó tả…
17
May mắn là sáng hôm sau, tôi là người tỉnh dậy trước, tôi lén xuống giường.
Vừa rửa mặt xong, chiên xong hai quả trứng, khi bưng ra bàn ăn thì từ phòng ngủ truyền đến một giọng nói hơi khàn khàn.
“Lâm Tiểu Thố!”
Ngay sau đó, Giang Trì bước ra, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.
Tôi đỏ mặt, hoảng loạn quay lưng nhắc nhở anh:
“Cậu… cậu sao không mặc quần áo vậy?”
Anh ngữ điệu lười biếng đáp: “Bốc mùi hết rồi còn mặc làm sao nữa, lát nữa trợ lý sẽ mang qua.”
Nói rồi chui vào phòng vệ sinh, vang lên tiếng nước chảy.
Chẳng bao lâu, anh đi ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm...
Nhiệt độ trên mặt tôi không khỏi lại tăng thêm một độ.
Anh ngang nhiên ngồi xuống, ngẩng cằm về phía tôi.
“Nói đi, chuyện hôm qua, giải quyết thế nào?”
Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người: “Giải quyết cái gì?”
“Đều ngủ cùng nhau rồi, cậu nói xem?” Anh nhìn chằm chằm tôi.
“Tôi… ai ngủ với cậu…”
“Là cậu đó… hôm qua ôm tôi ngủ, tôi không mặc quần áo, cậu cởi của tôi ra…”
“Tôi chỉ cởi áo cho cậu, không có làm gì cả!”
“Cậu nói không làm thì không làm, chẳng lẽ tôi không có chút sức hấp dẫn nào sao?”
“Tôi…”
Tôi phát điên mất, làm sao có người như anh...
“Tay cũng nắm rồi, hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, dù sao cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ Lâm Tiểu Thố?”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, thậm chí mang theo vài phần ấm ức.
“Tôi là người rất bảo thủ, giờ trong sạch không còn, cậu nói làm sao đi?”
Tôi…
Tôi cảm giác mình bị lừa gạt.
Về khoản không biết xấu hổ, tôi không bì nổi anh, chỉ tức đến mức nói không ra lời.
“Giang Trì, cậu… cậu sao có thể như vậy?”
Thấy tôi tức giận, anh vội đứng dậy ôm lấy tôi từ phía sau.
Trên người anh là mùi sữa tắm của tôi, hòa cùng hơi thở của anh, cùng xộc vào mũi, tôi không khỏi run lên một cái.
“Lâm Tiểu Thố, sao vẫn không chịu nổi trêu chọc thế này?”
Tôi đỏ mặt lườm anh một cái: “Cậu…”
“Ở bên nhau đi, tôi đợi không nổi nữa…”
Anh cúi đầu nhìn tôi, thu lại tất cả vẻ không đứng đắn.
“Giang Trì, tôi…”
“Năm đó, khi tôi trở về đã không tìm thấy cậu nữa, mọi chuyện đều là nghe người khác kể, họ nói khi cậu được đưa ra ngoài thì toàn thân là máu, còn c.h.ế.t hai người, có người nói là cậu giết…”
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Trong mắt anh phủ lên một lớp cô đơn, giọng nghẹn ngào, “Xin lỗi, là tôi đã không bảo vệ tốt cho cậu…”
“Không trách cậu đâu Giang Trì…”
Định mệnh, có lẽ là đã định trước, không thể tránh khỏi.
“Bố tôi bán tôi đi, người đó muốn xâm phạm tôi… mẹ tôi đã g.i.ế.c ông ta, cũng g.i.ế.c bố tôi…”
“Mỗi bài hát của cậu tôi đều nghe vô số lần, nghe giọng của cậu, cũng dần dần bước ra khỏi bóng tối, cảm ơn cậu Giang Trì…”
Mắt anh hơi đỏ, giọng khàn khàn:
“Nhưng buổi biểu diễn của tôi, cậu chưa từng đến lần nào.”
“Tôi không dám đi…”
“Tại sao?”
“Sợ bản thân không kiểm soát được, nảy sinh những ảo tưởng không nên có…”
Anh xoa đầu tôi: “Đồ ngốc.”
“Lâm Tiểu Thố, đừng sợ.”
Anh nâng mặt tôi lên, trong mắt đều chứa đựng nụ cười.
“Sau này cậu cứ mạnh dạn tiến về phía trước, tôi còn sống ngày nào, sẽ bảo vệ cậu ngày đó.”
Tôi chỉ là một kẻ nhát gan khao khát yêu thương mà không dám yêu.
Khoảnh khắc đó, đột nhiên không còn sợ hãi gì nữa, chỉ muốn đi ôm lấy chàng trai của mình.
18
Trợ lý của Giang Trì đến rất nhanh, chỉ là anh ta kéo đến cả một vali hành lý.
Quần áo, đồ dùng cá nhân, cái gì cũng đầy đủ.
Giang Trì dặn anh ta: “Được rồi, đi đi, để xe lại cho tôi.”
“Cậu mang nhiều thế làm gì?” Tôi mặt đầy dấu hỏi.
“Ở chỗ cậu đâu có quần áo của tôi.” Anh lý lẽ như đương nhiên.
“Cậu… cậu muốn ở đây sao…”