Nợ Âm Khó Thoát - Chương 228: tôi vẫn chưa thử

Nợ Âm Khó Thoát

Chương 228: tôi vẫn chưa thử

Vô số tử khí đang chui thẳng vào trong cơ thể, tôi có thể cảm nhận rõ sức sống trong tôi đang bị gặm nhấm từ từ.

Cơ thể tôi mất đi tri giác, lẽ nào cứ thế này mà chết sao? Thậm chí tôi còn cảm thấy thật khôi hài, không ngờ lại bị hạ gục dưới tay một vu thi?

Đây là suy nghĩ cuối cùng của tôi, tôi cảm giác toàn thân rơi vào một thế giới chỉ có duy nhất một màu đen, ở trong này, tôi đang phải chịu đựng một cảm giác đau khổ cùng cực.

Sự sống cứ mỗi lúc lại bị xâm chiếm, nhưng không có bất kỳ sức lực nào để phản kháng.

Cứ như thế, tôi cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, bên tai tôi hình như truyền tới những tiếng gọi dồn dập, không ngừng gọi tên tôi, tôi cố gắng liều mạng mở mắt.

Mi mắt nặng trĩu như đeo một quả cân nghìn tạ, tôi ngoan cố nỗ lực mở to mắt, nhìn thấy một gương mặt lo lắng nóng ruột, là Mễ Trần.

Tôi kìm nén ê nhức khắp thân người mình, bò người dậy, nhìn xung quanh, còn cả tình cảnh trước mắt, nhưng chỉ có điều lúc này vu thi đã nằm bất động trên mặt đất.

Đầu vu thi bị phân thành hai nửa, bên trong đen sì, hoàn toàn nhìn không rõ có gì bên trong.

Lúc này, tôi vội vàng cất tiếng hỏi Mễ Trần đã xảy ra chuyện gì? Mễ Trần nói với tôi, vừa rồi vu thi dốc toàn lực nhắm vào tôi, cho nên tất cả những tử khí xung quanh mới chui hết vào trong người tôi như thế.

- Thằng nhóc này dọa chết tôi rồi, tôi còn cho rằng cậu cứ như vậy mà tèo đời rồi chứ!

Mễ Trần vui vẻ nhìn tôi, vội vàng cất tiếng trêu đùa, tôi cười khổ, hỏi Mễ Trần về sau đã có chuyện gì? Theo lý mà nói tử khí chui vào người tôi, sức sống của tôi đều bị hút cạn mới đúng.

- Chẳng thế thì sao? Thứ này đến tôi còn không có cách để xử lý nhanh chóng, lúc trước tôi thực sự đã sợ chết khiếp, ông nội nó chứ, nếu như cậu xong phim rồi, tôi thực không biết ăn nói thế nào với cục phó Tần, cũng may những tử khí kia không biết đã bị làm sao, bỗng nhiên không còn thấy đâu nữa.


Mễ Trần nhìn tôi, mặt mày hậm hực lên tiếng, nghe vậy tôi hơi nhíu mày, ăn nói với cục phó Tần? Lẽ nào cục phó Tần vẫn còn bí mật dặn dò mọi người phải để mắt quan tâm tôi?

Còn cả tử khí trong người tôi nữa, lập tức, tôi nghĩ tới dấu vết trên cổ tay mình, bởi vì dấu vết đó đã mấy lần cứu tôi khỏi nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, cho nên tôi mới nghĩ ngay đến nó.

Ngoài nó ra, tôi cũng nghĩ không ra còn thứ nào khác.

Tôi đứng dậy, hỏi Mễ Trần có phải đã giải quyết xong xuôi rồi không? Mễ Trần gật đầu, nói vu thi đã bị xử lý, nhưng Tử Vực Thảo, anh ta muốn tiếp cận, lại bị ngăn cản ở khoảng cách mười mét, không thể tiến gần.

Nếu như đi tiếp, tử khí sẽ xâm chiếm cơ thể anh ta.

Nghe vậy tôi bị dọa nhảy dựng lên một cái, Tử Vực Thảo mạnh đến vậy sao? Tiếp đó Mễ Trần lại nói, vu thi cũng là do Tử Vực Thảo nuôi dưỡng, đủ chứng minh Tử Vực Thảo lợi hại đến mức nào.

Lông mày tôi nhíu lại, mất nhiều công sức lắm mới giải quyết được vu thi, mà đến ngay cả Tử Vực Thảo cũng không lấy được sao?

- Mặc dù chúng ta không cần dùng tới Tử Vực Thảo, nhưng đem ra chợ đổi chắc chắn đổi được không ít Chân Nguyên Đan, cũng không tồi đâu!

Mễ Trần lắc đầu, hơi luyến tiếc nói, tôi nhìn Tử Vực Thảo đang bay lơ lửng trên quan tài, nhàn nhàn cất tiếng:

- chưa chắc, tôi chẳng phải vẫn chưa thử hay sao?

Nói xong, tôi đã nhấc chân đi tới chỗ Tử Vực Thảo, tôi cảm nhận thấy, tử khí ở phía trước đã trở lên nồng nặc hơn.

Mà tầng linh khí bao quanh người tôi cũng đang bị công kích, đi được khoảng vài mét, tôi và Tử Vực Thảo còn cách nhau hai mươi mét nữa, nhưng hiện tại tôi đã cảm thấy có một luồng áp lực vô cùng lớn.

Nếu tiếp tục tiến lên, vậy thì linh khí trên người tôi sẽ bị tử khí trực tiếp đâm rách.

- Được rồi Nhất Lượng, không được thì đừng thử nữa.

Sau lưng vang lên tiếng nói của Mễ Trần, đến ngay cả anh ta khi đứng cách Tử Vực Thảo mười mét còn không chống cự được, hiện tại tôi dừng ở khoảng cách hai mươi mét, cũng đã đến giới hạn rồi.

Mễ Trần nhìn ra năng lực của tôi có hạn, cho nên mới khuyên tôi từ bỏ, có điều tôi vẫn thấy không cam tâm, bởi vì chẳng dễ gì mới giết được vu thi.

Chẳng lẽ đến ngay cả phần thưởng duy nhất mà chúng tôi còn không lấy được? Nhưng đây chỉ là một lý do trong đó, lý do thứ hai, là vì tôi muốn biết, trên người của tôi, rốt cuộc có thứ gì đang giúp tôi xử lý tử khí.

Lần này, có lẽ cũng là cơ hội thử nghiệm tốt nhất.

Nghĩ đến đây, tôi hít sâu một hơi, sau đó nói với Mễ Trần sau lưng:

- Không sao, tạm thời tôi vẫn chống đỡ được.

Nói xong, bèn nhấc chân đi tiếp lên phía trước, ngay giây phút ấy, toàn bộ linh khí phòng ngự trên người tôi đã bị tử khí đâm thủng hết, cả người tôi cứng đờ, ngay tức khắc cảm nhận thấy tử khí xung quanh đang tăng tốc chui vào cơ thể mình.

Biết được tình hình này tôi lập tức điều động linh khí trong người, bảo vệ lục phủ ngũ tạng.

Chỉ cần bảo vệ được lục phủ ngũ tạng, vậy tôi cũng gắng gượng được thêm chút thời gian.


Cứ càng tiến lại gần, tử khí xung quanh lại càng trở lên khủng bố.

Chính vào lúc tôi đang đứng ở vị trí cách mười mét, mắt tôi trợn lớn, bởi vì tôi cảm thấy phòng ngự trong cơ thể đã hoàn toàn bị luồng tử khí khủng khiếp kia đâm nát.

Lục phủ ngũ tạng đã bị tử khí bao trùm, đang không ngừng xâm chiếm sức sống của tôi, cảm giác bất lực bỗng dâng lên, cả người tôi theo bản năng nằm dài xuống dưới đất.

- Chú em Nhất Lượng...

Mễ Trần bỗng thét lên một tiếng, nhưng tôi lại vội vàng ngăn cản anh ta không được đi qua bên này.

Chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi lập tức cảm thấy cổ tay tôi truyền tới một cảm giác ấm nóng, dấu vết trên cổ tay hơi lóe sáng, nhưng chỉ khoảng nửa giây, nếu không phải tôi cố tình chú ý, thì hoàn toàn không nhìn được ra.

Lúc này, tử khí xung quanh vẫn chui vào trong người tôi, không, nói chính xác là chui vào trong dấu vết trên cổ tay.

Dấu vết hết lần này đến lần khác khiến tôi kinh ngạc, thứ ông nội để lại cho tôi, rốt cuộc là gì?

Bây giờ cũng không có thời gian quản nhiều chuyện khác, sau khi dấu vết trên cổ tay hút cạn tử khí vào trong, công kích của tử khí đã biến mất, tôi bò dậy bắt đầu đi tới phía Tử Vực Thảo, một lúc sau, đã đến trước nó.

Thò tay ra nắm chặt lấy Tử Vực Thảo, không có chuyện gì ngoài ý muốn, có điều khi Tử Vực Thảo nằm trong tay tôi, dấu vết trên cổ tay bỗng truyền ra lực hút, trục tiếp hút Tử Vực Thảo vào bên trong.

Tôi ngơ ra, những điều này Mễ Trần không nhìn thấy, bởi vì lưng tôi đối diện với anh ta, dưới góc nhìn của anh ta, Tử Vực Thảo có lẽ đã bị tôi đút vào trong túi Càn Khôn.

Sau khi Tử Vực Thảo biến mất, tử khí còn sót lại ở xung quanh bỗng tiêu tan, khi tôi quay người lại, thấy Mễ Trần mắt chữ A mồm chữ O, cả người bất động tại chỗ, ánh mắt kinh hãi nhìn tôi trân trân.

Tôi đi tới cạnh Mễ Trần, hỏi anh ta sao thế?

Mễ Trần bị tiếng nói của tôi kéo hồn lại, sắc mặt như nhìn thấy quái vật, nói:

- Sao? Tôi còn đang muốn hỏi cậu làm sao đấy? Trên người cậu rốt cuộc có chỗ nào cổ quái, tại sao đến ngay cả tử khí cũng không làm gì được cậu?

- Dựa vào những gì tôi cảm nhận, Tử Vực Thảo kia ít nhất cũng phải là kẻ mạnh trong cảnh giới Tiên Thiên cấp bảy, thì mới có khả năng lấy được, thằng nhóc này cứ như thế mà lấy được rồi ư?

Mễ Trần như không dám tin những gì đang diễn ra trước mắt, tôi chỉ cười cười, nói chắc là có liên quan đến việc trên người tôi không có âm thọ!

Lúc này, tôi cũng không thể im lặng không nói gì, mà cũng không được để lộ dấu vết trên cổ tay, cho dù Mễ Trần là một người đáng tin cậy.

- Cũng đúng, trên người thằng nhóc cậu, toàn những tình trạng không ai giải thích nổi, cái này cũng chỉ là một trong số đó mà thôi, haizz, đúng là con nhà người ta, thật tức chết đi mất!

Mễ Trần xua tay, hình như không muốn nói nhiều về vấn đề này nữa, tôi hỏi Mễ Trần Tử Vực Thảo đáng giá bao nhiêu tiền? Đến lúc đó chia cho anh ta một nửa.

- Thôi thôi, thứ đó là do cậu dựa vào bản lĩnh của mình để lấy, có hay không có Tử Vực Thảo thì đều phải giết vu thi, cậu đừng lưu tâm, tự mình giữ lại đi!

Nói xong, Mễ Trần đã bắt đầu đi đi lại lại trong căn phòng đá, rõ ràng là đang tìm kiếm lối ra.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận