Nợ Âm Khó Thoát - Chương 276: có người đến rồi

Nợ Âm Khó Thoát

Chương 276: có người đến rồi

Ngày hôm sau, khi một tia sáng ở bên ngoài vừa len lỏi vào trong cửa sổ, đôi mắt đang nhắm nghiền của tôi cũng từ từ mở ra, bước xuống khỏi giường.

Mở cửa ra khỏi phòng, tôi bỏ hết những chuyện xảy ra tối qua ra khỏi đầu, mặc kệ đã có chuyện gì, đợi giải quyết xong chuyện của Trúc Tẩm Ngưng đã rồi nói tiếp.

Hôm nay, là ngày diễn ra đấu trường kén rể cho Trúc Tẩm Ngưng, cũng chính là nói, người trong các phân gia khác sẽ tới đây vào ngày hôm nay, đến lúc đó, cả thôn Lê gia sẽ náo nhiệt vô cùng.

Thấy tôi ra ngoài, mẹ của Trúc Tẩm Ngưng vội vàng bảo tôi đợi một lát, bê tới cho tôi một chậu nước rửa mặt, khiến tôi cảm thấy có chút ngài ngại.

Rửa mặt xong, bữa sáng cũng đã sẵn sàng, lúc ăn, tôi không nhìn thấy ông nội và bố của Trúc Tẩm Ngưng, mới hỏi mẹ của cô ta:

- Bác gái, bác trai với ông nội đâu rồi ạ?

Mẹ của Trúc Tẩm Ngưng và Trúc Tẩm Ngưng nhìn khá giống nhau, vẻ ngoài rất thùy mị dịu dàng, mẹ cô ta nhìn tôi cười, nói bọn họ đã đi chuẩn bị cho chuyện ngày hôm nay.

Lúc này Trúc Tẩm Ngưng cũng đã dậy, cùng tới ăn bữa sáng, Trúc Tẩm Ngưng thì thầm nói vào tai tôi, hôm nay, tôi chỉ có thể được phép thắng, không được phép thua.

Điều này khiến tôi có không ít áp lực, nói thật, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu gì về đối thủ, nếu nói dám chắc một trăm phần trăm sẽ thắng, vậy tôi thực không dám nói ra lời như vậy.

Tôi cười ngây ngốc, nói với Trúc Tẩm Ngưng, nói tôi sẽ cố gắng hết sức.

Trên mặt Trúc Tẩm Ngưng đong đầy nụ cười tươi rói, kế đó lại nói:

- Được rồi, tôi đi thay quần áo đây, hôm nay bố tôi cứ bắt tôi phải mặc y phục màu đỏ đặc trưng của dân tộc.

Nói xong, tôi cảm thấy Trúc Tẩm Ngưng có vẻ không thích cho lắm.

Mặc dù không tình nguyện, nhưng cô ta vẫn quay người, đi vào trong phòng mình.

Lúc ra ngoài, trên người Trúc Tẩm Ngưng, mặc một bộ phục trang đặc biệt của riêng dân tộc cô ta, mà còn là máu đỏ chói, bên trên có rất nhiều những hình thù trông khá đẹp mắt, khắp người còn đeo không ít trang sức.

Quan trọng nhất là Trúc Tẩm Ngưng còn trang điểm nhẹ, khiến Trúc Tẩm Ngưng nhìn càng thêm thùy mị hơn, tôi nhìn mà không chớp mắt, cả người cũng ngây ra. (thứ mê gái >.)

- Tiểu Ngưng, hôm nay cô đẹp quá, chỉ sợ nếu bị mấy tên kia nhìn thấy, chắc là bọn chúng bạt mạng tranh giành chiến thắng mất!

Nhìn Trúc Tẩm Ngưng, tôi không kìm được mà lên tiếng trêu Trúc Tẩm Ngưng một câu, khi tôi vừa nói xong, Trúc Tẩm Ngưng lườm tôi một cái.

- Cái tên này, đã là lúc nào rồi, còn xát muối vào vết thương của người ta, tôi nói cho anh biết, nếu anh mà thua, thì anh xong đời với tôi đấy nhá!

Vừa nói, Trúc Tẩm Ngưng còn giơ nắm đấm lên, khiến tôi không biết phải nói gì.

- Đi thôi, đến đấu trường, cũng không biết mấy người kia đã tới chưa.

Trúc Tẩm Ngưng quay sang, nói với tôi.

Thấy vẻ buồn buồn trên mặt cô ta, tôi không biết làm sao, đứng dậy, đi cùng Trúc Tẩm Ngưng ra bên ngoài.

Ra khỏi cửa, tôi hỏi Trúc Tẩm Ngưng, cô ta đã gặp qua đám người đó bao giờ chưa? Trúc Tẩm Ngưng lắc đầu, nói lần đầu tiên nghe thấy làng Lê gia còn có vài phân gia, chứ đừng nói là gặp mặt.

Có điều Trúc Tẩm Ngưng nói, những người đó lúc trước từng đến làng Lê gia, chẳng qua là khi đó cô ta chưa tới đây mà thôi.

Nghe Trúc Tẩm Ngưng nói vậy, tôi cũng nhớ ra Trúc Ngọc Anh từng nói với mình, lúc nhỏ đã từng nhìn thấy vị thiếu chủ của đám người chúng tôi theo dõi khi ở Qúy Dương, xem ra Trúc Ngọc Anh không nói dối.

Cứ thế, tôi và Trúc Tẩm Ngưng đi vào trong làng, trên đường cô ta cũng nói với tôi, ở giữa làng, có một quảng trường rất lớn, đấu trường được dựng ở trong quảng trường ấy.

Vừa đi được mấy phút, đột nhiên, trước mặt chúng tôi, xuất hiện một người thanh niên dáng người cao ráo, sắc mặt hắn cực kỳ lạnh lùng, cứ đứng như vậy trước mặt chúng tôi.

Nhìn dáng vẻ, người thanh niên này hình như vừa đi một chặn đường dài để về đây, tôi ngẩng đầu nhìn, phát hiện người thanh niên nhìn có vài phần trông giống Trúc Tuấn.

Tôi nhìn Trúc Tẩm Ngưng bên cạnh, phát hiện cô ta nhíu chặt mày, hai mắt nhìn người thanh niên, cất tiếng hỏi:

- Anh là? Anh trai em?

- Em là Tiểu Ngưng?

Trúc Tẩm Ngưng nói xong, người thanh niên trước mặt cũng cất tiếng hỏi, trên mặt còn lộ ra nụ cười.

Trúc Tẩm Ngưng gật đầu, mà vẻ vui mừng trong ánh mắt của người thanh niên lại càng đậm hơn, thò hai tay ra, như muốn ôm Trúc Tẩm Ngưng vào lòng.

Nhưng người vừa bước lên được một bước, đã lập tức khựng lại, trên mặt người thanh niên bỗng xuất hiện một nụ cười ngại ngùng.

- Tiểu Ngưng, lần đầu gặp mặt, anh mạo muội rồi.

Người thanh niên nói xong, tôi giật nảy cả mình, hai anh em thế mà lại mới gặp nhau lần đầu.

- Ông nội cho anh xem ảnh chụp của em, có điều em xinh hơn nhiều so với trong ảnh đấy!

Người thanh niên lại nói với Trúc Tẩm Ngưng, Trúc Tẩm Ngưng lễ phép nói một tiếng cảm ơn.

Hai anh em mặc dù có chung huyết thống, nhưng chưa từng gặp qua nhau, đương nhiên cũng có chút xa lạ.

Mà cuối cùng, người thanh niên lúc này mới nhìn sang tôi:

- Tôi chưa từng gặp qua cậu, cậu là bạn của Tiểu Ngưng à? Tại hạ Trúc Thiên Phong.

Tôi gật đầu, đưa tay ra bắt tay với Trúc Thiên Phong, nói:

- Lý Nhất Lượng, tôi là bạn của tiểu Ngưng, mà không phải là bạn bình thường, nghe thấy lần này có đấu trường kén rể cho Tiểu Ngưng, cho nên đặc biệt tới đây tranh đấu cùng với những người khác.

Người này là anh trai của Trúc Tẩm Ngưng, không sai, nhưng kịch phải diễn thì vẫn phải diễn.

Nhưng khi tôi vừa nói xong, lại rõ ràng cảm thấy sắc mặt của Trúc Thiên Phong u ám đáng sợ, đôi mắt như đang muốn nhìn thấu tôi.

Nhưng cũng may Trúc Tẩm Ngưng đã nhanh trí lên tiếng trước:

- Anh, Nhất Lượng mặc dù không phải là người trong tộc của chúng ta, nhưng anh ấy đã thông qua bài kiểm tra của A công và A tía rồi, cũng chính là nói anh ấy đã được A công và A tía đồng ý.

Rõ ràng, Trúc Tẩm Ngưng sợ Trúc Thiên Phong làm gì tôi, tôi lờ mờ cảm nhận thấy khí mùi trên người anh ta đang toát ra ngoài.

Nếu tôi và anh ta giao thủ, khả năng bại trận là rất lớn, đây không phải là một tên dễ động vào.

Trúc Tẩm Ngưng nói xong, tôi cảm thấy cái luồng khí đang nhằm vào tôi của Trúc Thiên Phong bỗng thu lại rất nhiều, sau đó nhìn Trúc Tẩm Ngưng, nói:

- Tiểu Ngưng, những gì em nói là thật à?

Trúc Tẩm Ngưng hơi nhíu mày, trả lời:

- Nếu anh không tin, thì đích thân đi hỏi A tía đi!

Nghe xong, Trúc Thiên Phong rơi vào trong im lặng, trầm mặc một lúc mới nói:

- Anh quay về thăm A nương trước, sau đó sẽ đích thân đi hỏi A tiá và A công!

Nói xong, Trúc Thiên Phong liền rời đi, Trúc Tẩm Ngưng cũng thở phào một cái, tôi nhìn cô ta, hỏi có phải cô ta đang lo lắng gì không?

Trúc Tẩm Ngưng mới nói với tôi:

- Mẹ tôi từng nói, anh trai tôi rất cố chấp, tôi thực sự sợ anh ấy lúc nãy sẽ làm ra chuyện gì đó!

Tôi cười cười, không nói gì, lúc này, tôi và Trúc Tẩm Ngưng đã tới quảng trường ở giữa làng.

Lúc đến quảng trường, tôi phát hiện, gần như tất cả người trong làng đều đã kéo nhau tới đây.

Tạo hình của quảng trường khá giống với tạo hình của nhà thi đấu, đầu tiên là vị trí của trọng tài, tôi thấy đã có vài người già ngồi trên đó, ông nội của Trúc Tẩm Ngưng thì ngồi ở giữa, bên cạnh là Trúc Tuấn.

Xung quanh là khán đài, ở giữa là một mảng đất khá rộng rãi, có lẽ chỗ đó là đấu trường.

Khi tôi vừa mới đến, Trúc Tuấn đã chú ý tôi, đi tới cạnh, nói với Trúc Tẩm Ngưng:

- Tiểu Ngưng, qua kia ngồi cạnh A công của con trước đi.

Lúc trước tôi cũng nhìn thấy, bên cạnh ông nội của Trúc Tẩm Ngưng còn có một chỗ trống, xem ra là giữ lại cho Trúc Tẩm Ngưng, dù sao cô ta mới là nhân vật chính trong ngày hôm nay.

Trúc Tẩm Ngưng nhìn tôi một cái, tôi ra hiệu cho cô ta không sao đâu, cô ta mới đi lên trên, ngồi xuống bên cạnh ông nội mình.

Lúc này, Trúc Tuấn nói với tôi:

- Thằng nhóc, cứ xuống dưới kia đứng trước đi, lát nữa đấu trường bắt đầu, chúng tôi sẽ công bố cậu được tham gia vào trong trận đấu ngày hôm nay.

Nghe vậy, tôi cũng không có gì để dị nghị, mà gật đầu với Trúc Tuấn, nói vài ba câu với tôi xong, Trúc Tuấn bèn quay người rời đi.

Lúc này, một tiếng hô rất lớn vang lên, vang vọng khắp cả quảng trường.

- Cửu phân gia của Lê gia, gia tộc Lê Cự đến!

Tiếng hô vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người đã bị dẫn dụ về phía đó, trong lòng tôi cũng nói thầm:

“cuối cùng đã có người tới rồi à?”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận