[Mọi người nhìn thấy nhiều kiến trúc, có phát hiện đều có suối phụ không, là do Càn Long ngẫu nhiên nhìn thấy thấy kiến trúc và thiết kế suối phun của phương Tây, vô cùng yêu thích. Vì vậy liền tiêu phí rất lớn để xây dựng địa phương này. May mắn, hắn không có nhìn thấy kim tự tháp, vườn bay, nếu không, của cải Thanh triều chỉ sợ đã hết khi chưa đến được thời của Từ Hi rồi.]
[Đảng Tứ gia: Làm đến vị trị hoàng đế, rất dễ bị lạc mất, nếu chúng ta ngồi lên vị trí đó, có thể còn phá sản hơn cả Càn Long.]
[Yêu yêu yêu quá: Đừng nói là hoàng đế, tùy tiện cho tôi một chức tiểu quan thôi, tôi đã dễ dàng bị lạc mất rồi. Nhưng dù sao thì Càn Long có xuất thân là hoàng tử, chẳng lẽ đến chỗ hắn thì giáo dục thay đổi, phụ thân cũng không có phá sản như hắn.]
[Nguyệt Nguyệt Ước: Có lẽ vì Ung Chính không có tiền, Ung Chính cũng dùng không ít tiền để xây Viên Minh Viên. Thật ra, quạ đen nào mà không đen, hoàng đế nào mà không yêu hưởng thụ. Chỉ là có ít hoàng đế có thể ước thúc chính mình, đó chính là minh quân trong lịch sử. Có chút phóng túng bản thân, đó chính là hôn quân trong lịch sử.]
[Đảng Tứ gia: Cũng không thể phân loại thô bạo như vậy, có một vài người có năng lực, nhưng lại không gặp thời vận. Minh Mạt Sùng Trinh Hoàng đế, muốn nói là hôn quân thì lại không đến mức, chỉ là do thói quen Minh triều khó sửa, năng lực của hắn cũng rất bình thường.]
[Đế Quốc Đại Minh No.1: Khi nào chủ kênh mới nói về việc của Minh triều, luôn nghe việc về Kiến Nô rất phiền chán.]
[Nguyệt Nguyệt Ước: Tôi thì lại thấy hứng thú với triều Đường, nữ đế Võ Chiếu, Dương quý phi. Nữ nhân triều Đường rất đặc sắc.]
[Hoa Oải Hương: Tôi thích quần áo triều Tống, xem qua một ít phim truyền hình triều Tống, muốn tìm hiểu thêm thông tin về phương diện này.]
[Đảng Tứ gia: Đại kinh sợ triều có cái gì để tìm.]
[Dận Đường: Mình triều vong trong những tặc phỉ Lý Tự Thành, Đại Thanh chúng ta vì báo thù cho Triều Minh mới nhập quan.]
[Đế Quốc Đại Minh No.1: Nói lời này cũng không sợ bị đuối lý, 3 ngày Dương Châu, là ai đã làm nghiệt gia định thập giết. Như thế nào, người các ngươi báo thù chính là dân chúng vô tội.]
[Dận Đường: Đó là Đa Nhĩ Cổn, tự mình hạ lệnh.]
"Lão Cửu ngu xuẩn này!" Mặt Dận Chân đen đi.
[Đế Quốc Đại Minh No.1: Xuy, dám làm không dám nhận, làm sao, Đa Nhĩ Cổn không phải họ Ái Tân Giác La sao. Dù sao thì người ta cũng là công thần giúp cho Thanh Triều nhập quan, kết quả còn bị roi thi đào mộ, vong ân phụ nghĩa, không bằng heo chó. Thuận Trị có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế, chính là vì nhặt được tiện nghi.]
[Nguyệt Nguyệt Ước: Nghe nói là vì Hiếu Trang Thái hậu thân mật với Đa Nhĩ Cổn, cho nên Thuận Trị mới áp chế Bác Quả Nhĩ ngồi lên ngôi vị hoàng đế.]
Lúc này, Thập Tam mới hiểu được vì sao vừa rồi, Tứ ca lại nói Cửu ca ngu xuẩn, người đời sau biết được nhiều hơn những người làm hoàng tử như bọn hắn, Hơn nữa, càng thêm muốn mạng là không rõ ràng việc đó có thật hay giả.
[Hoa Oải Hương: Kết quả, Thuận Trị thông dâm với đệ muội, còn hại chết Bác Quả Nhĩ, chính hắn ghét bỏ mẹ ruột gả cho Đa Nhĩ Cổn, kết quả hắn cũng chẳng phải là chính nhân quân tử gì. Mặc kệ, Thuận Trị sủng ái Đổng Ngạc Phi là vì chân ái hay là để phản kháng mẹ ruột và tần phi Mông Cổ. Dù sao đều rất tra. Móc ra roi thi Đa Nhĩ Cổn có cảm giác vô năng cuồng nộ.]
[Happy Cẩu: Tôi vẫn thấy hiếu kỳ, Hiếu Trang thật sự được gả cho Đa Nhĩ Cổn sao?]
"Phi! Lắm miệng, lắm miệng." Dận Đường ảo não dùng lực vỗ miệng mình, sao hắn lại lắm mồm không có não như thế.
Liên lụy đến nhiều trưởng bối như vậy, bị người trong thiên hạ cười chê, chỉ sợ Hoàng a mã có tim muốn giết hắn.
"Lão Thập, sao đệ lại không ngăn cản gia."
"Cửu ca, trời đất chứng giám, đệ không phải con giun trong bụng huynh, sao mà biết được huynh sẽ làm như vậy." Vẻ mặt Dận Ngã khó có thể tin, huống hồ, bình luận trên màn trời cũng không phải viết trên giấy, ở trong lòng nói ra là được. Sao mà ngăn cản được.
Dận Đường gãi gãi đầu, có chút sợ hãi, sự sợ hãi đối với cha ruột đã có từ nhỏ.
"Có lẽ, nặng nhất cũng chỉ bị mắng mấy câu, không thể tước đi thân phận bối tử của Cửu ca, Dù sao thì cũng là cha ruột, Hoàng a mã cũng muốn để lại mặt mũi cho Nghi ngạch nương."
Tử lấy mẫu quý, Hoàng a mã vẫn rất tôn trọng với vài vị nương nương đã cùng hắn đi qua nửa đời người. Lão đại bị nhốt, Huệ phi nương nương ở trong cung cũng không có bị khổ gì. Vài vị nương nương có phi vị cũng không có động tác bỏ đá xuống giếng. Những nương nương này có thể xem xét tâm tư của hoàng đế còn lợi hại hơn so với bọn nhi tử này nhiều, dù sao thì ngạch nương của hắn nói rất nhiều chuyện, qua nhiều năm như vậy, đều rất chính xác.
Về phần Lão Bát, đó là ý nghĩ của hắn. Ngạch nương của hắn không quan tâm đến ngoại vật, cũng không thân cận quá với nhà ngoại.
Huệ phi nương nương có thể trôi qua tốt như vậy, rất rõ ràng là vì những nương nương ở địa vị cao kia biết ý nghĩ của hoàng thượng, ước thúc những người trong cung bảo trì thái độ vốn có với Duyên Hi cung.
" Gia là loại nam nhân dựa vào nương của lão tử sao." Dận Đường không phục. Nếu hắn muốn chỉ dựa vào ngạch nương, vậy hắn hao tâm tốn sức đi theo Lão Bát làm gì.
Dận Ngã không chút để ý: "Cửu ca, đây cũng không phải là huynh nói không dựa là không dựa được. Tử lấy mẫu quý, là quy củ của tổ tông."
Nếu hắn không phải nhi tử của quý phi, sao có được tước vị quận vương.
"Gia, không xong, người trong cung đến, nói là thỉnh người vào trong cung một chuyến."
"Cái gì!" Dận Đường kinh ngạc: "Sao lại nhanh vậy? Ở chỗ này của ta có Hoàng A mã..."
"Khụ khụ."
Dận Đường lại vỗ vào miệng mình, lời còn chưa có ra khỏi miệng.
"Gia, là người bên cạnh nương nương." Quản gia quý phủ nhìn thấy gia nhà mình phạm ngu xuẩn, không đành lòng nhìn thẳng.
"Ngạch nương?" Mẹ ruột tìm hắn làm gì, trước đó không phải còn ghét bỏ hắn sao, nói là không muốn thường xuyên tiến cung, đặc biệt là hậu cung. Bọn họ là hoàng tử đã chuyển ra ngoài cung, cơ bản đều là phúc tấn đi thỉnh an ngạch nương.
"Cửu ca, không phải người của hoàng thượng cũng tốt, ít nhất bảo vệ được tước vị."
"Cút." Dận Đường trực tiếp đạp một chân Dận Ngã, gan dạ, dám nói mát. Cẩn thận hắn đi phủ quận vương để đòi nợ.
"Gia liền đổi thân quần áo rồi đi." Tuy không phải cha ruột triệu hồi, nhưng thân ngạch nương cũng không thể chậm trễ.
[Ở đối diện Đại Thủy Pháp là Quan Thủy Pháp, tên như ý nghĩa, chính là địa phương mà Càn Long hoàng đế dẫn người đi xem bể phun nước. Nghe nói Quan Thủy Pháp rất đồ sộ, thanh thế rất lớn. Nhưng, cũng chỉ là một cái bể phun nước, xem vài lần thì sẽ ngán. Không thể trở thành khung cảnh tham quan nhận phí, cảm giác có chút lãng phí. Rất nhiều người có ý nghĩ sẽ xây dựng lại Viên Minh Viên, nhưng quốc gia vẫn luôn không có tiến hành, không phải không xây dựng, mà là vì tuy những phế tích này trông rất khó coi, nhưng thể hiện sự chân thật của lịch sử. Nói cho người đời sau chúng ta biết, lạc hậu sẽ bị đánh.]
[Lúc trước, liên quân Anh Pháp thỏa thiêu Viên Minh Viên, đó không phải là vì bọn họ che giấu tội ác, dù sao thì hành động cướp sạch lớn như vậy, không thể che giấu được ai. Vậy nên, nói bọn họ đốt Viên Minh Viên, không bằng nói đây là lập uy chấn nhiếp. Muốn khiến cho chính phủ Mãn Thanh sợ hãi, nhà đều đốt sạch, có thể không sợ sao. Sợ mới không phản kháng, giống như lúc bọn họ nô dịch dân chúng vậy. Về sau, Đại Thanh cũng biết, chính phủ Mãn Thanh mục nát đều lui đối với những kẻ xâm lược. Cột sống đều bị đánh gãy.]
"Ha, Thát tử chính là Thát tử, lại bị Man Di phương Tây đánh cho diệt tộc."
"Nhỏ giọng một chút, đường chủ môn đang ở sân bên cạnh kìa."
"Đường chủ môn đến cùng là muốn làm gì, trước kia vẫn luôn chờ đợi cơ hội, phải chờ đến khi nào."
"Câm miệng, việc của Đường chủ mà ngươi cũng có thể nghi ngờ. Chỉ có mấy người chúng ta, ngươi cảm thấy rất lợi hại sao."
"Màn trời xuất hiện, có lẽ là cơ hội của chúng ta. Lý đường chủ, Trần Tổng Đà chủ có kế hoạch gì không?"
"Ý nghĩ của Tổng Đà chủ là tiếp xúc sâu với người đời sau, đạt thêm nhiều tình báo của Thát tử. Mặc dù là người đời sau, nhưng các ngươi cũng nhìn thấy, nàng biết nhiều hơn chúng ta." Một hán tử có râu quai nón mở miệng. Quan trọng nhất là vì sao mà Thát tử diệt vong, có thể để bọn họ tham khảo không.
"Nhưng chúng ta biết, Thát tử cũng biết, chẳng lẽ Tổng Đà chủ có thể ib chủ kênh?" Bọn họ đều đã khen thưởng, ib qua nhưng đáng tiếc, lại không nhận được câu trả lời nào. Tiền tài của bọn họ không nhiều bằng Hoàng gia, người đời sau không biết sẽ đứng ở phía bên nào đâu.
"Được rồi, không nói nữa, mặc kệ có màn trời hay không, đại nghiệp của chúng ta đều sẽ không thay đổi, tâm báo thù Thát tử của các ngươi, bọn ta đều biết, các huynh đệ cũng không có huyết hải thâm cừu với Thát tử. Mục tiêu chung của chúng ta là bình định, các ngươi phải tin tưởng tâm tư của Tổng Đà Chủ đều giống với mọi người."
"Chúng ta tất nhiên là tin tưởng Tổng Đà chủ, chỉ là, tuổi tác của chúng ta ngày càng lớn, sợ không đợi được đến ngày báo thù."
"Sẽ không, cho dù thế hệ của chúng ta không đợi được, về sau cũng sẽ có rất nhiều người thừa kế ý chí của chúng ta." Râu quai nón vỗ vỗ bả vai của đối phương.
[Không nói nữa, chúng ta lại nhìn lên chỗ này, nơi này là Càn Long xây dựng tẩm cung cho sủng phi của hắn, chính là vị Hương Phi trong lịch sử, còn được gọi là Dung phi, Hòa Trác thị, là người Duy Ngô Nhĩ. Có rất nhiều truyền thuyết về nàng, thời điểm Dung phi tiến cung đã 27 tuổi, muốn nói ở độ tuổi này mà nàng chưa có gả cho ai thì nghe có hơi khó tin. Đương nhiên, hậu cung Càn Long cũng không chỉ có mình vị này lớn tuổi mới tiến cung. Dự phi của Càn Long, Bát Nhĩ Tế Cát Đặc thị, cũng 27 tuổi mới tiến cung.]
[Những ghi chép về hai người này đều bắt đầu lúc cả hai tiến cung, còn trước đó thì có rất ít, thậm chí là không có. Nhưng ở xã hội cổ đại, dù là Mông Cổ hay Hồi tộc, độ tuổi kết hôn của nữ tử có lẽ là hơn mười tuổi. Thân phận của hai người kia đều không bình thường, trừ phi bọn họ biết con gái của mình, muội muội sẽ gả cho hoàng đế, nếu không, sẽ không lưu lại trong nhà không cho xuất giá. Cho nên hai vị này có lẽ là cưới lần hai - tiến cung.]
[Mà, hai vị phi tử này lại rất được sủng ái trong hậu cung, đặc biệt là Dung phi, nàng tiến cung vào năm Càn Long thứ 25, năm Càn Long thứ 33 thì trở thành Dung phi. Hơn thế nữa, Càn Long còn vì nàng mà xây nhà thờ hồi giáo, chính là phế tích ở đằng trước, gọi là Quan Nước Ngoài (*). Mỗi lần Dung phi nghe giảng đạo, thì Càn Long sẽ chờ ở bên ngoài. Mọi người có thể đi thăm dò niên kỷ sinh dục của hậu phi Càn Long, cơ bản đều là khoảng ba mươi tuổi. Cho nên gu yêu thích của Càn Long hoàng đế là thục nữ, hơn nữa, khẩu vị vẫn không có thay đổi.]
Ung Vương phủ
"Khụ khụ khụ.." Dận Tường cảm thấy hết sức xấu hổ, một chút hắn cũng không muốn biết cháu mình yêu thích dạng nữ nhân như thế nào. Đều là nam nhân, ai mà chẳng có gu nữ nhân mà mình yêu thích.
Dận Chân lại không để ý những thứ đó, chỉ ngẩn người nhìn những cục đá rách nát trên màn trời.
Cảnh thị nhìn Hoằng Lịch đang ngáy o o bên cạnh mà tâm tình phức tạp. Gia muốn nàng đổi nuôi hài tử với Nữu Hỗ Lộc thị. Chỉ là, trước giờ nàng đều chưa từng nghĩ mình lại có thể nuôi lớn một vị hoàng đế. Thế nhưng, tình hình hiện giờ có chút phức tạp, Hoằng Lịch này chỉ sợ là một củ khoai lang bỏng tay.
Để người khác nuôi hài tử rất phiền toái, đặc biệt là khi mẹ đẻ còn sống, còn phải nuôi con trai của nàng.
Hiện giờ, hậu viện nhiều thêm hai cách cách họ mãn, sau này còn có thể có trắc phúc tấn Phú Sát thị và thứ phúc tấn Niên thị. Hậu viện này ngày càng phức tạp. Nếu những người mới đó đều sinh ra a ca, vậy Hoằng Trú của nàng sẽ có địa vị thấp hơn.
[Mặc dù nơi này là tẩm cung mà Càn Long cho Dung phi, nhưng bản thân nàng lại không thích nơi này. Bởi vì, Đại Thủy Pháp bên cạnh rất ồn. Ở bên trong là sông phương, là một ao hồ hình vuông. Hai bên bờ hồ đều có một kiến trúc, nhưng bây giờ thì không nhìn ra. Lầu Tây Dương có thể lưu lại di chỉ là vì kiến trúc của nó được làm hầu hết từ đá.]
[Thảm hại hơn nữa là những kiến trúc khác của Viên Minh Viên, bởi vì đều là chất gỗ, nên căn bản không còn lại gì. Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã, ở bên ngoài chính là chùa Giác.]
Tinh Mộ không có lái xe, mà là ở chỗ thuê xe, quát mã.
[A đúng, mém quên.]
Tinh Mộ vỗ đầu mình một cái.
[Fans Dận Chân, tôi đã treo dược phẩm trên màn hình, chính là ở phía dưới cái icon nằm giữa kia, bạn có thể hạ đơn để mua. Chỉ có ba phần, tôi giúp một tay, dù sao thì không thể tùy tiện bán thuốc.]
Dận Chân nghe thế thì sững sờ, sau đó phản ứng nhanh chóng, mở ra icon kia. Cũng không nhìn giá cả, trực tiếp chọn mua.
"Tứ ca?"
Dận Chân không đáp lại lời nói của hắn, mà là chọn một đơn nữa. Lại nghĩ hạ đơn tiếp thì nghe âm thanh thông báo đã mua xong.
"Chỉ mua được hai phần, không biết ai đã mua một phần còn lại." Dận Chân có chút mất hứng.
"Hai phần đã đủ rồi."
"Hiệu quả của thuốc còn chưa chắc chắn, không thể tùy tiện cho đệ dùng, cần tìm người thử xem, nhưng chỉ có hai phần, số lượng có thể thử sẽ bị giảm bớt. Tính an toàn sẽ thấp xuống." Dận Chân rất để bụng với những việc liên quan đến Thập Tam. Trong lòng hắn lại nghĩ có nên cầu chủ kênh thêm một ít thuốc không, nhưng chủ kênh lại nói không thể tùy tiện bán thuốc, chỉ sợ, sẽ không đáp ứng.
"Tứ ca không cần lo lắng, nếu thật sự hữu dụng, đến lúc đó, nhiều nhất cũng chỉ là thêm chút bạc mà thôi."
Vị chủ kênh này nhìn thì cũng không phải người có da mặt dày, bắt người tay ngắn, chỉ cần cho nhiều tiền thì vẫn có thể xin nhờ một chút.
"Có lẽ là vậy." Dận Chân vẫn không quen, hắn rất ít khi cầu người, cũng rất ít người cần hắn lấy lòng, đều là người khác lấy lòng hắn.
"Những thứ này đều là việc nhỏ, chỉ là, những lời mà chủ kênh nói hôm nay rất không thỏa đáng, bên Hoàng a mã chỉ sợ sẽ có một ít thủ đoạn, Những việc khác không quan trọng, chỉ sợ Hoàng a mã sẽ giao nhiệm vụ cho Tứ ca."
Dù sao, dựa vào tình hình, Tứ ca liên hệ với chủ kênh nhiều hơn một chút. Nhưng khi người đời sau biết phát sóng trực tiếp của nàng có thể bị người Đại Thanh nhìn thấy, lại vẫn làm theo ý của mình như cũ. Thậm chí, còn thêm xúc động nói một ít điều bất lợi đối với Đại Thanh. Điều đó nói rõ một điều, nàng không để ý cái nhìn của họ.
Theo lý thuyết, dù chủ kênh không phải người Đại Thanh, vẫn nên có lòng kính sợ đối với hoàng tộc. Đáng tiếc, đời sau không có Hoàng đế.
Lúc đầu, Dận Tường không tin, từ thời cổ chí kim, chỗ nào mà không có vương triều của Đế vương. Nhưng nhìn thấy những lời bình luận của người đời sau, hắn không thể không tin. Hắn không thể tưởng tượng được tương lai là một thế giới như thế nào. Nhưng hắn biết một điều, không thể dùng thân phận để uy hiếp chủ kênh.
Ngày xưa, những người ở tầng lớp cao như bọn họ đều dùng thân phận uy hiếp, cố gắng dụ hoặc bằng danh lợi, vừa đấm vừa xoa, không có mấy người có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của họ. Nhưng màn trời kia là một khái niệm hoàn toàn khác. Dụ đỗ, đe dọa, cưỡng bức thì không cần nghĩ đến, bọn họ không đụng đến người ta được. Nếu chọc tức đối phương nói ra lời gì đó, làm mất mặt Hoàng gia thì thôi, nhưng phiền toái nhất là liên quan đến an nguy xã tắc. Lúc này, bọn họ còn có thể làm được gì, Hoàng a mã cũng đã phái người dùng cung tiễn, đại pháo, căn bản không có bao nhiêu tác dụng.
Còn dụ lợi, bọn họ chỉ có thể cho bạc, nhưng qua vài lần quan sát, cũng không khó để nhìn ra, chủ kênh không phải người thấy tiền là mắt sáng. Thích tiền nhưng không phải là người làm tất cả mọi thứ vì tiền.
Người như vậy phiền toái nhất, nếu Hoàng thượng giao nhiệm vụ thuyết phục nàng cho Tứ ca, đừng nói tới thành công, có khi sẽ khiến đối phương nổi giận. Lúc đó, mất nhiều hơn được.
"Đều là do đệ đệ liên lụy Tứ ca."
"Nói gì đó, dù Hoàng a mã không giao nhiệm vụ cho huynh, huynh cũng muốn cố hết sức. Những việc liên quan đến giang sơn xã tắc, khó đến đâu cũng phải làm. Chỉ là hiện giờ chưa phải là lúc." Người trong nhà biết chuyện nhà mình, hắn có quan hệ gì với chủ kênh, vị nữ tử đời sau này rất khiêm tốn, lúc đối thoại với hắn cũng rất lễ độ. Nhưng từ phát sóng trực tiếp có thể thấy được, vị này có tâm trí thành thục và kiên định. Tuyệt đối không dễ nói chuyện. Hắn hoàn toàn không nắm chắc.
[Đã bán xong ba phần, tôi nhìn thấy bạn fans Dận Chân đã mua được hai phần, vậy là tốt rồi, tôi còn sợ bạn không mua được. Tuy thuốc men là do bạn yêu cầu, nhưng bán ở phòng phát sóng trực tiếp, đối với mọi người đều phải công bằng, tốc độ tay nhanh thì cướp được, nếu chính bạn không đoạt được thì tôi không phụ trách.]
Tinh Mộ nói với thái độ mười phần nghiêm túc. Cô là người bán, cũng không thể đặc biệt bán cho ai, bằng không về sau sẽ gặp nhiều phiền phức.
Dận Đường vừa mới đi vào Dực Khôn Cung, cười nhạo một tiếng: "Xem ra Lão Tứ cũng chẳng được người ta chăm sóc bao nhiêu."
"Con vào cửa mà nói nhỏ gì vậy, còn không mau vào đây." Nghi phi đang ngồi ở cửa chính điện để xem màn trời.
Các nàng đều đã ở độ tuổi làm tổ mẫu, tất nhiên sẽ không đi tranh sủng ái gì. Nhi tử dưới gối mới là mệnh an thân của các nàng. Không cần tranh đấu, không cần nghĩ làm thế nào để hầu hạ hoàng thượng. Những ngày trôi qua nhàm chán. Hôm nay, màn trời xuất hiện đúng lúc khiến cho sinh hoạt của các nàng thêm chút thú vị.
Tuy màn trời hôm nay có nói đến kết cục của Lão Cửu khiến nàng hoảng sợ. Nhưng may là sớm biết, có cơ hội thay đổi. Nếu như thật sự giống như những gì màn trời nói, Lão Cửu đi theo con đường của Lão Bát đến kết cục đó, mới thật sự không thể cứu nổi.
Lão Ngũ và Lão Thập đã cùng nàng nói qua vài việc, nàng cũng hiểu rõ con trai của mình. Lão Cửu là do nàng làm hư, không có như Lão Ngũ an phận, nhưng nói hắn phạm phải lỗi lớn thì cũng không có.
Lão Ngũ và Lão Cửu là huynh đệ cùng một mẹ, đều là từ trong bụng nàng bò ra. Bởi vì Lão Ngũ là do Thái Hậu nuôi lớn, dựa vào mặt mũi của Thái Hậu, chỉ cần Lão Ngũ an phận thủ thường, mặc kệ hoàng thượng tiếp theo là ai cũng sẽ không làm khó hắn.
Sẽ không thiếu một tước vị thân vương.
Nhưng cũng vì như thế mà người huynh đệ cùng một mẹ với Lão Ngũ là Lão Cửu muốn tước vị quận vương thân vương sẽ rất khó khăn. Nhìn xem, Lão Thập không có làm gì, vẫn là quận vương, Người trên màn trời cũng đã nói, về sau Dận Tường trở thành đại tướng quân vương, hơn nữa, còn lập quân công, nhưng tước vị vẫn là bối tử như cũ.
Hầu hạ hoàng thượng đã nhiều năm như vậy, cũng biết việc hoàng thượng am hiểu nhất là cân bằng.
Hậu cung, tiền triều đều như nhau, tỷ muội trong hậu cung không có khả năng sẽ có chức vị cao như nhau. Nàng là Nghi phi, muội muội của nàng chỉ có thể là quý nhân. Ngay cả Ôn Hi quý phi cũng vậy, khi Hiếu Chiêu Nhân Hoàng hậu còn sống, nàng chỉ có thể là thứ phi.
Lão Cửu không cam lòng, muốn thu được một chức tòng long công trên người Lão Bát, tranh một cái truyền thừa cho tôn tử hậu đại, Nghi phi có thể duy trì điểm này. Chỉ là, lúc đầu, Nghi phi có chút phê bình kín đáo với nhân tuyển. Mặc dù Nghi phi là nữ tử hậu cung, nhưng cũng nhìn thấy qua không ít yêu ma quỷ quái, vẫn có chút bản lĩnh nhìn người. Lão Bát khiến cho nàng có cảm giác rất giả dối.
Lão Cửu móc tim móc phổi cho Lão Bát, nhưng Lão Bát đối xử với Lão Cửu như thế nào. Tuy phúc tấn Lão Bát cũng mang dòng họ Quách Lạc La thị, nhưng người ta là Bát Kỳ đúng đắn,còn nhà mẹ đẻ của nàng chỉ là bao y. Cho nên, tuy người trong cung nói nàng cùng tộc với Bát phúc tấn, nhưng thật ra cũng chẳng có bất kỳ quan hệ gì, Phúc tấn của Lão Bát cũng chưa từng lấy lòng nàng. Lão Cửu đi theo Lão Bát, Quách Lạc La thị cũng chỉ có thể tươi cười đón chào.
Tuy, Quách Lạc La thị là Quách Lạc La thị, Lão Bát là Lão Bát, nhưng vợ chồng đồng tâm, từ thái độ của Quách Lạc La thị cũng có thể nhìn ra một vài việc. Lúc trước, Trực Quận Vương ngã xuống, Lão Bát thuận lợi tiếp nhận thế lực của hắn. Nàng nghe thấy nhi tử ngốc Lão Cửu lại nói bằng một thái độ rất tôn sùng, trong lòng lại ứa ra hàn khí.
Huệ phi đối xử rất tốt với Lão Bát, hơn nữa, không chỉ là với Lão Bát, cũng đối xử rất tốt với Lương phi. Dù sao thì Lương phi cũng hầu việc tại tân giả khố, không thể nào gặp được hoàng thượng. Lúc trước, Lương phi có thể được sủng ái, tác dụng của Huệ phi rất lớn. Dù đó là cố sủng, nhưng cũng chẳng bạc đãi qua hai mẹ con họ.
Nhưng Lão Bát có thể thuận lợi tiếp nhận thế lực của Lão đại, nếu nói là không đào góc tường thì không thể nào. Có lẽ từ lâu trước đây, những người mà Lão đại nghĩ là người của mình, sớm đã trở thành người của Lão Bát.
Lão đại đấu với Thái tử, Lão Bát ở phía sau thêm mắm thêm muối, người thông minh lanh lợi như vậy, có khi nhi tử ngốc này đã bị bán rồi mà còn giúp người ta đếm tiền. Chỉ là sau khi Trực Quận vương ngã xuống, Lão Bát lại phong cảnh vô hạn. Nghi phi lo lắng đầy mình, cũng chỉ có thể giấu ở trong lầu.
Nhìn xem Huệ Phi bế cung lễ Phật, nhìn xem Vệ thị, mẫu tưởng tử quý, phong tần phong phi.
Vừa nghĩ đến tương lai có khả năng sẽ phải kiếm cơm dưới trướng của Lương phi, trong lòng Nghi phi muốn nôn đến chết. Chỉ là vì nhi tử, Nghi phi không thể không nhịn. Chỉ là không ngờ, mẹ con Vệ thị cũng chẳng có cái tạo hóa kia. Người thắng cuối cùng vậy mà lại là Đức phi, nhưng Lão Tứ lại không phải lão Thập Tứ, Đức phi cũng sẽ không cao hứng. Nghĩ đến đây, trong lòng Nghi phi lại cao hứng...