Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào - Chương 115: Bộc bạch
Chương trước- Chương 1: Vũ nữ nổi danh Thương Hội
- Chương 2: Cầu xin anh hãy giúp tôi
- Chương 3: Giang Noãn Chanh làm nũng
- Chương 4: Trở về biệt thự
- Chương 5: Trở về biệt thự (2)
- Chương 6: Giang Noãn Chanh bị thương
- Chương 7: Mở mắt nhìn cơ thể tôi
- Chương 8: Lần đầu tiên
- Chương 9: Cô không có lựa chọn
- Chương 10: Lệ Mạc Tây là một món đồ CHƠI
- Chương 11: Giang tiểu thư được bạn đón về
- Chương 12: Thân thế của Lệ Mạc Tây
- Chương 13: Bạn gái tin đồn của Lệ Mạc Tây
- Chương 14: Ấm áp dành cho Hàn Thiên Nhã
- Chương 15: Cơ hội mới của Giang Noãn Chanh
- Chương 16: Cự tuyệt thẳng thắn
- Chương 17: Mỗi người đều có một bí mật
- Chương 18: Oan gia đụng oan gia
- Chương 19: Tiểu thư hết thời
- Chương 20: Không thích tuỳ tiện coi thường người khác
- Chương 21: Có tội đều phải chịu tội
- Chương 22: Cậu chủ nhỏ họ Trần rảnh rỗi
- Chương 23: Đạo diễn thiên tài
- Chương 24: Nữ chính Hàn Thiên Nhã
- Chương 25: Cầm nhầm kịch bản
- Chương 26: Đụng mặt rồi
- Chương 27: Đấu võ miệng
- Chương 28: Lập phe với Kiều Xảo
- Chương 29: Nhân vật thị nữ
- Chương 30: Phát sinh mâu thuẫn
- Chương 31: Tầm Phong
- Chương 32: Ở lại phục vụ tôi
- Chương 33: Lệ tổng lại tức giận rồi!
- Chương 34: Sử dụng thế thân
- Chương 35: Sử dụng thế thân (2)
- Chương 36: Không thể nhẫn nhịn
- Chương 37: Chuyển bại thành thắng
- Chương 38: Chuyển bại thành thắng (2)
- Chương 39: Thị uy
- Chương 40: Đăng ký lớp học diễn xuất
- Chương 41: Đăng ký lớp học diễn xuất (2)
- Chương 42: Hành động kinh tởm
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Vô tình bắt gặp
- Chương 45: Lời hứa của Lệ Mạc Tây
- Chương 46: Luôn có bạn ở bên
- Chương 47: Xung đột trong đoàn làm phim
- Chương 48: Xung đột trong đoàn làm phim (2)
- Chương 49: Thẩm Dịch bảo vệ
- Chương 50: Thẩm Dịch bảo vệ (2)
- Chương 51: Đóng phim cùng nam thần
- Chương 52: Yêu cầu ghép thoại
- Chương 53: Hứa với mình đi
- Chương 54: Túi đồ
- Chương 55: Viên ngọc rubi
- Chương 56: Cô chắc chứ?
- Chương 57: Điều kiện của Hàn Thiên Nhã
- Chương 58: Khách quý ghé thăm
- Chương 59: Khách quý ghé thăm (2)
- Chương 60: Khách quý ghé thăm (3)
- Chương 61: Có chút rung động
- Chương 62: Một khởi đầu mới
- Chương 63: Bạn thân có người yêu
- Chương 64: Có ý?
- Chương 65: Lệ thiếu bị mắng
- Chương 66: Đến đón
- Chương 67: Tham dự tiệc (1)
- Chương 68: Tham dự tiệc (2)
- Chương 69: Mát quá đi!
- Chương 70: Thân phận bí ẩn
- Chương 71: Trêu chọc
- Chương 72: Dỗ dành
- Chương 73: Trải nghiệm về đêm
- Chương 74: Dẫn về ra mắt
- Chương 75: Hạnh phúc của một gia đình
- Chương 76: Quà tặng
- Chương 77: Bảo mẫu bất đắc dĩ
- Chương 78: Liên hoàn chửi
- Chương 79: Đưa em đi
- Chương 80: Tôi đang theo đuổi em
- Chương 81: Cuộc gọi lúc nửa đêm
- Chương 82: Chăm sóc
- Chương 83: Tâm trạng bất an
- Chương 84: Tìm em
- Chương 85: Nhà họ Giang nợ bao nhiêu tiền
- Chương 86: Bạn gái của tôi
- Chương 87: Hẹn hò
- Chương 88: Thôn nhỏ Điềm An
- Chương 89: Thôn nhỏ Điềm An (2)
- Chương 90: Phương Mạn Hà
- Chương 91: Đối diện sự thật
- Chương 92: Đính hôn
- Chương 93: Đến thương hội
- Chương 94: Một đêm phóng túng
- Chương 95: Thời thế thay đổi
- Chương 96: Kẻ đứng sau
- Chương 97: Vì người phụ nữ của tôi
- Chương 98: Cục diện thay đổi
- Chương 99: Xung đột trong bữa tiệc
- Chương 100: Công việc số 2, em số 1
- Chương 101: Đau lòng
- Chương 102: Đau lòng (2)
- Chương 103: Dọn đi
- Chương 104: Vị khách không mời mà tới
- Chương 105: Vị khách không mời mà tới (2)
- Chương 106: Tiệc tân gia
- Chương 107: Mang thai
- Chương 108: Sảy thai
- Chương 109: Trở mặt thành thù
- Chương 110: Trợ giúp đắc lực
- Chương 111: Đồng ý kết hôn
- Chương 112: Gặp ba vợ
- Chương 113: Bức ảnh
- Chương 114
- Chương 115: Bộc bạch
- Chương 116: Hôn lễ
- Chương 117: Hôn lễ (2)
- Chương 118: Hôn lễ (2)
- Chương 119: Đối diện sự thật
- Chương 120: Quyết định cuối cùng
- Chương 121: Bại lộ
- Chương 122: Cậu ghé thăm
- Chương 123: Đâm sau lưng
- Chương 124: Rời đi
- Chương 125: Năm năm
- Chương 126: Chuẩn bị
- Chương 127: Nhập đoàn
- Chương 128: Người chống lưng Giang thị?
- Chương 129: Công khai theo đuổi
- Chương 130: Ly Ly nhập viện
- Chương 131: Người đàn ông thần bí
- Chương 132: Ly Ly nhập viện (2)
- Chương 133: Bữa ăn gia đình
- Chương 134: Bước vào con đường truy thê
- Chương 135: Chế giễu
- Chương 136: Trợ lý của Giang Noãn Chanh
- Chương 137: Chăm sóc em
- Chương 138: Phát hiện bất ngờ
- Chương 139: Thay lòng đổi dạ
- Chương 140: Bất ngờ trong cuộc họp
- Chương 141: Trao đổi sính lễ
- Chương 142: Cùng 1 người?
- Chương 143: Người đàn ông chung tình, người phụ nữ lẳng lơ
- Chương 144: Tiễn khách
- Chương 145: Tới Lệ gia
- Chương 146: Trùng phùng
- Chương 147: Phát hiện lớn
- Chương 148: Chồng tôi hướng nội
- Chương 149: Đại lễ
- Chương 150: Báo thù và chuộc lỗi
- Chương 151: Ăn miếng trả miếng
- Chương 152: Ăn miếng trả miếng (2)
- Chương 153: Ăn miếng trả miếng (3)
- Chương 154: Chiếc xe bốc nổ
- Chương 155: Rơi vào thế khó
- Chương 156: Bại trận
- Chương 157: Thừa nước thả câu
- Chương 158: Thiếu
- Chương 159: Vén màn
- Chương 160: Giả thần giả quỷ
- Chương 161: Cổ đông giả
- Chương 162: Đại kết cục
- Chương 163: Ngoại truyện: Lễ cầu hôn và đại hội nam đoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào
Chương 115: Bộc bạch
Thấm thoáng lại nửa tháng nữa trôi đi, Phương Mạn Hà không có đến tìm Giang Noãn Chanh, cũng không còn đả động đến chuyện hôn sự của cô và Lệ Mạc Tây. Nhưng cô biết, bà sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Đơn giản, Phương Mạn Hà không hành động là vì đang ấp ủ một thứ gì đó. Giang Noãn Chanh cũng không quan tâm đến chuyện này mà quay cuồng với công việc.
Thời điểm gần hôn lễ vừa hay là thời gian cô quay đúng diễn biến chính của phim. Thời lượng quay không những dài mà còn đòi hỏi chiều sâu. Hiếm khi Thẩm Dịch có lòng tốt cho đoàn làm phim tan làm sớm. Giang Noãn Chanh mới biết, cô không muốn gọi cho Lệ Mạc Tây mà muốn tự mình trở về hơn. Chỉ là vừa bước chân ra ngoài, Giang Noãn Chanh đã nhìn thấy Phùng Diệm.
"Giang tiểu thư, bà nội muốn gặp cô đấy!" Phùng Diệm thấy Giang Noãn Chanh ra ngoài, lập tức tiến lên chỗ của cô.
Giang Noãn Chanh thấy gương mặt ông đổ mồ hôi, đoán được ông đứng đây đợi mình đã lâu, cô nhíu mày: "Sao bác không vào bên trong gọi cháu ạ? Không thì ở trong xe đợi cháu cũng được!"
Phùng quản gia cười: "Vào trong sợ ảnh hưởng đến công việc của Giang tiểu thư. Tôi già rồi, cơ thể đôi khi không được tốt lắm, vì thế... Được rồi, chúng ta mau trở về Lệ gia thôi, bà nội Lệ tự tay làm rất nhiều đồ ăn cho cô đó!"
[... ]
Chiếc xe chở Giang Noãn Chanh đến Lệ gia. Vừa thấy cô tới, bà nội Lệ đã giao phần công việc còn lại cho đầu bếp, còn mình thì lên nhà nói chuyện với cô. Bà nội Lệ đưa cô vào phòng riêng, để cô ngồi trên giường của mình. Ngay sau đó, bà lại lấy ra chiếc vòng ngọc sứ, đây là vòng bà đã từng lén lút bỏ vào túi xách của cô, cũng là vòng mà Giang Noãn Chanh đã trả về.
"Bà không rõ quan hệ của cháu và Tiểu Tây nhưng Tiểu Chanh à, bà rất hiểu cháu trai của mình. Bà chưa từng nhìn thấy nó nghiêm túc với một người như thế nào. Hồi còn nhỏ, Tiểu Tây từng bị bắt bóc..." Bà nội Lệ đặt vòng ngọc vào tay Giang Noãn Chanh, dần dần hồi tưởng lại chuyện trong quá khứ.
Cô ngạc nhiên: "Anh ấy từng bị bắt cóc sao?" Lệ Mạc Tây chưa từng nói với cô những điều này. Nói đúng hơn phải là cô chưa từng nghiêm túc tìm hiểu quá khứ của hắn.
Bà nội Lệ lại nói tiếp: "Nó bị bắt cóc vào thời điểm ba nó bị tai nạn qua đời. Khi đó, người trong Lệ gia đều hoảng hốt, lại còn vừa lo liệu hậu sự, không ai để ý tới nó. Lúc ấy Tiểu Tây còn nhỏ, cỡ 8 - 9 tuổi gì đó. Nó bị người phụ nữ bắt cóc, gọi điện tống tiền mẹ nó. Cũng may khi đó Hàn Thiên Nhã kịp thời phát hiện, lần được chỗ người kia giấu Tiểu Tây. Chuyện này là nguyên nhân vì sao Mạn Hà lại chỉ định Hàn Thiên Nhã là con dâu Lệ gia, cũng là nguyên do, bên cạnh Tiểu Tây rất ít xuất hiện phụ nữ."
Tuy rằng bắt cóc không thành. Người phụ nữ kia cũng chịu tội trước pháp luật nhà nước nhưng nó vẫn là ám ảnh được lưu giữ trong quá khứ của Lệ Mạc Tây. Bà nội Lệ nhìn dáng vẻ của Giang Noãn Chanh, đoán được cháu trai chưa từng kể với cô chuyện này. Cũng phải, nó luôn mong muốn muốn mang những điều tốt đẹp cho Giang Noãn Chanh. Đây là điều xấu, không nên kể.
"Tiểu Chanh, bà nói những lời này chẳng qua là muốn cháu hiểu tình cảm của Tiểu Tây. Bà biết, cháu có cảm giác với nó, nhưng vì một số lý do nào đó mà không thể ở bên cạnh nó. Nhưng hiện tại hai đứa cũng sắp kết hôn rồi, cháu thử bỏ qua hết tất cả, bắt đầu một cuộc sống mới không phải tốt sao?" Lần nào gặp Giang Noãn Chanh, bà nội Lệ đều thấy trong lòng cô có tâm sự. Vì thế, bà muốn thử giúp Lệ Mạc Tây giải trừ nút thắt này.
Giang Noãn Chanh đặt vòng ngọc qua một bên, nắm lấy tay bà nội Lệ. Những gì bà nói với cô, cô đều hiểu cả.
"Cháu biết rồi ạ. Cháu và anh ấy sẽ hạnh phúc thôi, bà đừng lo lắng!"
Có lẽ, biến một cuộc hôn nhân giả tạo thành một cuộc hôn nhân đường đường chính chính không hề khó. Giống như bà nội Lệ đã nói, Lệ Mạc Tây yêu cô, cô cũng yêu hắn. Tình yêu của hai người vừa hay xuất phát từ hai bên, chắc chắn đoạn tình cảm này sẽ rất vững bền.
"Cháu nghe nói hôm nay bà đích thân xuống bếp. Để cháu xuống xem có gì cần làm không, cháu phụ bà nhé!" Giang Noãn Chanh tươi cười.
[... ]
Khi cô và bà nội Lệ xuống phòng bếp rộng lớn của Lệ gia, bên trong không có đầu bếp, ngược lại có sự xuất hiện của Lệ Mạc Tây. Hắn chưa thay quần áo, vẫn áo sơ mi trắng và quần âu đơn điệu, đeo thêm một chiếc tạp dề màu đen đang loay hoay nấu ăn. Bà nội Lệ biết mình không thể làm bóng đèn, trực tiếp đẩy Giang Noãn Chanh vào trong rồi chạy đi.
Cô nghe Lệ Mạc Tây nói: "Em nên nói chuyện với bà. Việc ở đây giao cho anh là được. Bà không biết em thích ăn món gì nên làm rất nhiều, tiếc là vẫn không trúng được khẩu vị của em. Bây giờ anh đang làm lại, một chút nữa là xong rồi." Hắn vẫn đưa lưng về phía cô, ấm áp nói.
Giang Noãn Chanh chợt nhớ tới hắn từng là một người đàn ông không lại gần phụ nữ, cũng không muốn tìm hiểu phụ nữ, nhưng hiện tại...
"Anh biết tôi thích ăn gì sao?"
Lệ Mạc Tây đáp: "Những lần đưa em ra ngoài ăn, tôi đều chú ý rất kỹ. Còn để biết đáp án tôi đưa ra có chuẩn không, không phải chút nữa là biết rồi sao?"
"Lệ Mạc Tây, xin lỗi anh!" Giang Noãn Chanh bỗng dưng từ phía sau ôm chầm lấy hắn.
Lệ Mạc Tây giật mình, dụng cụ đánh trứng trong tay rơi thẳng xuống. Hắn ngây ngốc không biết phản ứng như thế nào.
"Sao lại tự dưng xin lỗi?" Một lúc sau, Lệ Mạc Tây quay người lại, đối diện với Giang Noãn Chanh. Hắn đưa tay nâng gương mặt cô lên, nhìn thẳng vào ánh mắt cô.
"Tôi chưa từng nghĩ đến sẽ trở thành người phụ nữ của anh. Là đường đường chính chính trở thành người phụ nữ ấy, một người chung chăn chung gối với anh. Lệ Mạc Tây, anh có biết ở bên cạnh anh bất an như thế nào không? Tôi luôn luôn lo lắng một người ưu tú như anh sẽ rời xa tôi, chỉ cần anh chán là có thể đuổi tôi đi, vì thế..." Giang Noãn Chanh quyết định không giấu giếm hơn, bộc bạch cõi lòng của mình một cách thẳng thắn.
Lệ Mạc Tây đưa tay chặn lời cô: "Chỉ nghĩ linh tinh thôi. Nếu tôi chán là bỏ em, ngay lần gặp mặt đầu tiên, tôi sẽ đá em xuống giường, à không, xuống xe mới đúng!" Nghe Giang Noãn Chanh nói, Lệ Mạc Tây mới biết hắn chưa làm tốt, hắn không để cô cảm thấy an toàn.
"Đừng ngắt lời. Vì lo sợ nên một giây một khắc ở bên cạnh anh, tôi đều nhắc nhở bản thân không được động lòng... Ý tôi là... Lệ Mạc Tây, tôi cũng yêu anh!" Tuy lời nói có phần nhát gừng, không biểu đạt rõ ràng ý nhưng đây là những lời đã cất giấu trong lòng Giang Noãn Chanh rất lâu.
Cô yêu Lệ Mạc Tây, thật sự yêu hắn...
Bỗng dưng được cô tỏ tình, nói thật Lệ Mạc Tây bàng hoảng nhiều hơn là vui vẻ. Giang Noãn Chanh đợi mãi không thấy hắn phản ứng, nóng lòng không nhịn được mà nhắc nhở: "Dù gì anh cũng nói một vài câu đi. Nêu cảm nhận chẳng hạn..."
"Ừm... ừm... Một người đàn ông ưu tú như tôi, em có yêu cũng phải thôi. Còn nếu vẫn không yêu, tôi đưa em đi mổ mắt!"
"Lệ Mạc Tây!"
"Chanh Chanh, từ bây giờ tôi gọi em là Chanh Chanh, ngọt chết những tên khác có ý đồ với em. Chanh Chanh, em chỉ là của tôi thôi, chỉ là của một mình tôi thôi!"
"Ừm. Chanh Chanh chỉ là của một mình Tây Tây" Nói xong, Giang Noãn Chanh bổ sung thêm: "Mẹ nó, lời này cũng gớm quá rồi!"
Thời điểm gần hôn lễ vừa hay là thời gian cô quay đúng diễn biến chính của phim. Thời lượng quay không những dài mà còn đòi hỏi chiều sâu. Hiếm khi Thẩm Dịch có lòng tốt cho đoàn làm phim tan làm sớm. Giang Noãn Chanh mới biết, cô không muốn gọi cho Lệ Mạc Tây mà muốn tự mình trở về hơn. Chỉ là vừa bước chân ra ngoài, Giang Noãn Chanh đã nhìn thấy Phùng Diệm.
"Giang tiểu thư, bà nội muốn gặp cô đấy!" Phùng Diệm thấy Giang Noãn Chanh ra ngoài, lập tức tiến lên chỗ của cô.
Giang Noãn Chanh thấy gương mặt ông đổ mồ hôi, đoán được ông đứng đây đợi mình đã lâu, cô nhíu mày: "Sao bác không vào bên trong gọi cháu ạ? Không thì ở trong xe đợi cháu cũng được!"
Phùng quản gia cười: "Vào trong sợ ảnh hưởng đến công việc của Giang tiểu thư. Tôi già rồi, cơ thể đôi khi không được tốt lắm, vì thế... Được rồi, chúng ta mau trở về Lệ gia thôi, bà nội Lệ tự tay làm rất nhiều đồ ăn cho cô đó!"
[... ]
Chiếc xe chở Giang Noãn Chanh đến Lệ gia. Vừa thấy cô tới, bà nội Lệ đã giao phần công việc còn lại cho đầu bếp, còn mình thì lên nhà nói chuyện với cô. Bà nội Lệ đưa cô vào phòng riêng, để cô ngồi trên giường của mình. Ngay sau đó, bà lại lấy ra chiếc vòng ngọc sứ, đây là vòng bà đã từng lén lút bỏ vào túi xách của cô, cũng là vòng mà Giang Noãn Chanh đã trả về.
"Bà không rõ quan hệ của cháu và Tiểu Tây nhưng Tiểu Chanh à, bà rất hiểu cháu trai của mình. Bà chưa từng nhìn thấy nó nghiêm túc với một người như thế nào. Hồi còn nhỏ, Tiểu Tây từng bị bắt bóc..." Bà nội Lệ đặt vòng ngọc vào tay Giang Noãn Chanh, dần dần hồi tưởng lại chuyện trong quá khứ.
Cô ngạc nhiên: "Anh ấy từng bị bắt cóc sao?" Lệ Mạc Tây chưa từng nói với cô những điều này. Nói đúng hơn phải là cô chưa từng nghiêm túc tìm hiểu quá khứ của hắn.
Bà nội Lệ lại nói tiếp: "Nó bị bắt cóc vào thời điểm ba nó bị tai nạn qua đời. Khi đó, người trong Lệ gia đều hoảng hốt, lại còn vừa lo liệu hậu sự, không ai để ý tới nó. Lúc ấy Tiểu Tây còn nhỏ, cỡ 8 - 9 tuổi gì đó. Nó bị người phụ nữ bắt cóc, gọi điện tống tiền mẹ nó. Cũng may khi đó Hàn Thiên Nhã kịp thời phát hiện, lần được chỗ người kia giấu Tiểu Tây. Chuyện này là nguyên nhân vì sao Mạn Hà lại chỉ định Hàn Thiên Nhã là con dâu Lệ gia, cũng là nguyên do, bên cạnh Tiểu Tây rất ít xuất hiện phụ nữ."
Tuy rằng bắt cóc không thành. Người phụ nữ kia cũng chịu tội trước pháp luật nhà nước nhưng nó vẫn là ám ảnh được lưu giữ trong quá khứ của Lệ Mạc Tây. Bà nội Lệ nhìn dáng vẻ của Giang Noãn Chanh, đoán được cháu trai chưa từng kể với cô chuyện này. Cũng phải, nó luôn mong muốn muốn mang những điều tốt đẹp cho Giang Noãn Chanh. Đây là điều xấu, không nên kể.
"Tiểu Chanh, bà nói những lời này chẳng qua là muốn cháu hiểu tình cảm của Tiểu Tây. Bà biết, cháu có cảm giác với nó, nhưng vì một số lý do nào đó mà không thể ở bên cạnh nó. Nhưng hiện tại hai đứa cũng sắp kết hôn rồi, cháu thử bỏ qua hết tất cả, bắt đầu một cuộc sống mới không phải tốt sao?" Lần nào gặp Giang Noãn Chanh, bà nội Lệ đều thấy trong lòng cô có tâm sự. Vì thế, bà muốn thử giúp Lệ Mạc Tây giải trừ nút thắt này.
Giang Noãn Chanh đặt vòng ngọc qua một bên, nắm lấy tay bà nội Lệ. Những gì bà nói với cô, cô đều hiểu cả.
"Cháu biết rồi ạ. Cháu và anh ấy sẽ hạnh phúc thôi, bà đừng lo lắng!"
Có lẽ, biến một cuộc hôn nhân giả tạo thành một cuộc hôn nhân đường đường chính chính không hề khó. Giống như bà nội Lệ đã nói, Lệ Mạc Tây yêu cô, cô cũng yêu hắn. Tình yêu của hai người vừa hay xuất phát từ hai bên, chắc chắn đoạn tình cảm này sẽ rất vững bền.
"Cháu nghe nói hôm nay bà đích thân xuống bếp. Để cháu xuống xem có gì cần làm không, cháu phụ bà nhé!" Giang Noãn Chanh tươi cười.
[... ]
Khi cô và bà nội Lệ xuống phòng bếp rộng lớn của Lệ gia, bên trong không có đầu bếp, ngược lại có sự xuất hiện của Lệ Mạc Tây. Hắn chưa thay quần áo, vẫn áo sơ mi trắng và quần âu đơn điệu, đeo thêm một chiếc tạp dề màu đen đang loay hoay nấu ăn. Bà nội Lệ biết mình không thể làm bóng đèn, trực tiếp đẩy Giang Noãn Chanh vào trong rồi chạy đi.
Cô nghe Lệ Mạc Tây nói: "Em nên nói chuyện với bà. Việc ở đây giao cho anh là được. Bà không biết em thích ăn món gì nên làm rất nhiều, tiếc là vẫn không trúng được khẩu vị của em. Bây giờ anh đang làm lại, một chút nữa là xong rồi." Hắn vẫn đưa lưng về phía cô, ấm áp nói.
Giang Noãn Chanh chợt nhớ tới hắn từng là một người đàn ông không lại gần phụ nữ, cũng không muốn tìm hiểu phụ nữ, nhưng hiện tại...
"Anh biết tôi thích ăn gì sao?"
Lệ Mạc Tây đáp: "Những lần đưa em ra ngoài ăn, tôi đều chú ý rất kỹ. Còn để biết đáp án tôi đưa ra có chuẩn không, không phải chút nữa là biết rồi sao?"
"Lệ Mạc Tây, xin lỗi anh!" Giang Noãn Chanh bỗng dưng từ phía sau ôm chầm lấy hắn.
Lệ Mạc Tây giật mình, dụng cụ đánh trứng trong tay rơi thẳng xuống. Hắn ngây ngốc không biết phản ứng như thế nào.
"Sao lại tự dưng xin lỗi?" Một lúc sau, Lệ Mạc Tây quay người lại, đối diện với Giang Noãn Chanh. Hắn đưa tay nâng gương mặt cô lên, nhìn thẳng vào ánh mắt cô.
"Tôi chưa từng nghĩ đến sẽ trở thành người phụ nữ của anh. Là đường đường chính chính trở thành người phụ nữ ấy, một người chung chăn chung gối với anh. Lệ Mạc Tây, anh có biết ở bên cạnh anh bất an như thế nào không? Tôi luôn luôn lo lắng một người ưu tú như anh sẽ rời xa tôi, chỉ cần anh chán là có thể đuổi tôi đi, vì thế..." Giang Noãn Chanh quyết định không giấu giếm hơn, bộc bạch cõi lòng của mình một cách thẳng thắn.
Lệ Mạc Tây đưa tay chặn lời cô: "Chỉ nghĩ linh tinh thôi. Nếu tôi chán là bỏ em, ngay lần gặp mặt đầu tiên, tôi sẽ đá em xuống giường, à không, xuống xe mới đúng!" Nghe Giang Noãn Chanh nói, Lệ Mạc Tây mới biết hắn chưa làm tốt, hắn không để cô cảm thấy an toàn.
"Đừng ngắt lời. Vì lo sợ nên một giây một khắc ở bên cạnh anh, tôi đều nhắc nhở bản thân không được động lòng... Ý tôi là... Lệ Mạc Tây, tôi cũng yêu anh!" Tuy lời nói có phần nhát gừng, không biểu đạt rõ ràng ý nhưng đây là những lời đã cất giấu trong lòng Giang Noãn Chanh rất lâu.
Cô yêu Lệ Mạc Tây, thật sự yêu hắn...
Bỗng dưng được cô tỏ tình, nói thật Lệ Mạc Tây bàng hoảng nhiều hơn là vui vẻ. Giang Noãn Chanh đợi mãi không thấy hắn phản ứng, nóng lòng không nhịn được mà nhắc nhở: "Dù gì anh cũng nói một vài câu đi. Nêu cảm nhận chẳng hạn..."
"Ừm... ừm... Một người đàn ông ưu tú như tôi, em có yêu cũng phải thôi. Còn nếu vẫn không yêu, tôi đưa em đi mổ mắt!"
"Lệ Mạc Tây!"
"Chanh Chanh, từ bây giờ tôi gọi em là Chanh Chanh, ngọt chết những tên khác có ý đồ với em. Chanh Chanh, em chỉ là của tôi thôi, chỉ là của một mình tôi thôi!"
"Ừm. Chanh Chanh chỉ là của một mình Tây Tây" Nói xong, Giang Noãn Chanh bổ sung thêm: "Mẹ nó, lời này cũng gớm quá rồi!"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Vũ nữ nổi danh Thương Hội
- Chương 2: Cầu xin anh hãy giúp tôi
- Chương 3: Giang Noãn Chanh làm nũng
- Chương 4: Trở về biệt thự
- Chương 5: Trở về biệt thự (2)
- Chương 6: Giang Noãn Chanh bị thương
- Chương 7: Mở mắt nhìn cơ thể tôi
- Chương 8: Lần đầu tiên
- Chương 9: Cô không có lựa chọn
- Chương 10: Lệ Mạc Tây là một món đồ CHƠI
- Chương 11: Giang tiểu thư được bạn đón về
- Chương 12: Thân thế của Lệ Mạc Tây
- Chương 13: Bạn gái tin đồn của Lệ Mạc Tây
- Chương 14: Ấm áp dành cho Hàn Thiên Nhã
- Chương 15: Cơ hội mới của Giang Noãn Chanh
- Chương 16: Cự tuyệt thẳng thắn
- Chương 17: Mỗi người đều có một bí mật
- Chương 18: Oan gia đụng oan gia
- Chương 19: Tiểu thư hết thời
- Chương 20: Không thích tuỳ tiện coi thường người khác
- Chương 21: Có tội đều phải chịu tội
- Chương 22: Cậu chủ nhỏ họ Trần rảnh rỗi
- Chương 23: Đạo diễn thiên tài
- Chương 24: Nữ chính Hàn Thiên Nhã
- Chương 25: Cầm nhầm kịch bản
- Chương 26: Đụng mặt rồi
- Chương 27: Đấu võ miệng
- Chương 28: Lập phe với Kiều Xảo
- Chương 29: Nhân vật thị nữ
- Chương 30: Phát sinh mâu thuẫn
- Chương 31: Tầm Phong
- Chương 32: Ở lại phục vụ tôi
- Chương 33: Lệ tổng lại tức giận rồi!
- Chương 34: Sử dụng thế thân
- Chương 35: Sử dụng thế thân (2)
- Chương 36: Không thể nhẫn nhịn
- Chương 37: Chuyển bại thành thắng
- Chương 38: Chuyển bại thành thắng (2)
- Chương 39: Thị uy
- Chương 40: Đăng ký lớp học diễn xuất
- Chương 41: Đăng ký lớp học diễn xuất (2)
- Chương 42: Hành động kinh tởm
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Vô tình bắt gặp
- Chương 45: Lời hứa của Lệ Mạc Tây
- Chương 46: Luôn có bạn ở bên
- Chương 47: Xung đột trong đoàn làm phim
- Chương 48: Xung đột trong đoàn làm phim (2)
- Chương 49: Thẩm Dịch bảo vệ
- Chương 50: Thẩm Dịch bảo vệ (2)
- Chương 51: Đóng phim cùng nam thần
- Chương 52: Yêu cầu ghép thoại
- Chương 53: Hứa với mình đi
- Chương 54: Túi đồ
- Chương 55: Viên ngọc rubi
- Chương 56: Cô chắc chứ?
- Chương 57: Điều kiện của Hàn Thiên Nhã
- Chương 58: Khách quý ghé thăm
- Chương 59: Khách quý ghé thăm (2)
- Chương 60: Khách quý ghé thăm (3)
- Chương 61: Có chút rung động
- Chương 62: Một khởi đầu mới
- Chương 63: Bạn thân có người yêu
- Chương 64: Có ý?
- Chương 65: Lệ thiếu bị mắng
- Chương 66: Đến đón
- Chương 67: Tham dự tiệc (1)
- Chương 68: Tham dự tiệc (2)
- Chương 69: Mát quá đi!
- Chương 70: Thân phận bí ẩn
- Chương 71: Trêu chọc
- Chương 72: Dỗ dành
- Chương 73: Trải nghiệm về đêm
- Chương 74: Dẫn về ra mắt
- Chương 75: Hạnh phúc của một gia đình
- Chương 76: Quà tặng
- Chương 77: Bảo mẫu bất đắc dĩ
- Chương 78: Liên hoàn chửi
- Chương 79: Đưa em đi
- Chương 80: Tôi đang theo đuổi em
- Chương 81: Cuộc gọi lúc nửa đêm
- Chương 82: Chăm sóc
- Chương 83: Tâm trạng bất an
- Chương 84: Tìm em
- Chương 85: Nhà họ Giang nợ bao nhiêu tiền
- Chương 86: Bạn gái của tôi
- Chương 87: Hẹn hò
- Chương 88: Thôn nhỏ Điềm An
- Chương 89: Thôn nhỏ Điềm An (2)
- Chương 90: Phương Mạn Hà
- Chương 91: Đối diện sự thật
- Chương 92: Đính hôn
- Chương 93: Đến thương hội
- Chương 94: Một đêm phóng túng
- Chương 95: Thời thế thay đổi
- Chương 96: Kẻ đứng sau
- Chương 97: Vì người phụ nữ của tôi
- Chương 98: Cục diện thay đổi
- Chương 99: Xung đột trong bữa tiệc
- Chương 100: Công việc số 2, em số 1
- Chương 101: Đau lòng
- Chương 102: Đau lòng (2)
- Chương 103: Dọn đi
- Chương 104: Vị khách không mời mà tới
- Chương 105: Vị khách không mời mà tới (2)
- Chương 106: Tiệc tân gia
- Chương 107: Mang thai
- Chương 108: Sảy thai
- Chương 109: Trở mặt thành thù
- Chương 110: Trợ giúp đắc lực
- Chương 111: Đồng ý kết hôn
- Chương 112: Gặp ba vợ
- Chương 113: Bức ảnh
- Chương 114
- Chương 115: Bộc bạch
- Chương 116: Hôn lễ
- Chương 117: Hôn lễ (2)
- Chương 118: Hôn lễ (2)
- Chương 119: Đối diện sự thật
- Chương 120: Quyết định cuối cùng
- Chương 121: Bại lộ
- Chương 122: Cậu ghé thăm
- Chương 123: Đâm sau lưng
- Chương 124: Rời đi
- Chương 125: Năm năm
- Chương 126: Chuẩn bị
- Chương 127: Nhập đoàn
- Chương 128: Người chống lưng Giang thị?
- Chương 129: Công khai theo đuổi
- Chương 130: Ly Ly nhập viện
- Chương 131: Người đàn ông thần bí
- Chương 132: Ly Ly nhập viện (2)
- Chương 133: Bữa ăn gia đình
- Chương 134: Bước vào con đường truy thê
- Chương 135: Chế giễu
- Chương 136: Trợ lý của Giang Noãn Chanh
- Chương 137: Chăm sóc em
- Chương 138: Phát hiện bất ngờ
- Chương 139: Thay lòng đổi dạ
- Chương 140: Bất ngờ trong cuộc họp
- Chương 141: Trao đổi sính lễ
- Chương 142: Cùng 1 người?
- Chương 143: Người đàn ông chung tình, người phụ nữ lẳng lơ
- Chương 144: Tiễn khách
- Chương 145: Tới Lệ gia
- Chương 146: Trùng phùng
- Chương 147: Phát hiện lớn
- Chương 148: Chồng tôi hướng nội
- Chương 149: Đại lễ
- Chương 150: Báo thù và chuộc lỗi
- Chương 151: Ăn miếng trả miếng
- Chương 152: Ăn miếng trả miếng (2)
- Chương 153: Ăn miếng trả miếng (3)
- Chương 154: Chiếc xe bốc nổ
- Chương 155: Rơi vào thế khó
- Chương 156: Bại trận
- Chương 157: Thừa nước thả câu
- Chương 158: Thiếu
- Chương 159: Vén màn
- Chương 160: Giả thần giả quỷ
- Chương 161: Cổ đông giả
- Chương 162: Đại kết cục
- Chương 163: Ngoại truyện: Lễ cầu hôn và đại hội nam đoàn
- bình luận