Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào - Chương 72: Dỗ dành
Chương trước- Chương 1: Vũ nữ nổi danh Thương Hội
- Chương 2: Cầu xin anh hãy giúp tôi
- Chương 3: Giang Noãn Chanh làm nũng
- Chương 4: Trở về biệt thự
- Chương 5: Trở về biệt thự (2)
- Chương 6: Giang Noãn Chanh bị thương
- Chương 7: Mở mắt nhìn cơ thể tôi
- Chương 8: Lần đầu tiên
- Chương 9: Cô không có lựa chọn
- Chương 10: Lệ Mạc Tây là một món đồ CHƠI
- Chương 11: Giang tiểu thư được bạn đón về
- Chương 12: Thân thế của Lệ Mạc Tây
- Chương 13: Bạn gái tin đồn của Lệ Mạc Tây
- Chương 14: Ấm áp dành cho Hàn Thiên Nhã
- Chương 15: Cơ hội mới của Giang Noãn Chanh
- Chương 16: Cự tuyệt thẳng thắn
- Chương 17: Mỗi người đều có một bí mật
- Chương 18: Oan gia đụng oan gia
- Chương 19: Tiểu thư hết thời
- Chương 20: Không thích tuỳ tiện coi thường người khác
- Chương 21: Có tội đều phải chịu tội
- Chương 22: Cậu chủ nhỏ họ Trần rảnh rỗi
- Chương 23: Đạo diễn thiên tài
- Chương 24: Nữ chính Hàn Thiên Nhã
- Chương 25: Cầm nhầm kịch bản
- Chương 26: Đụng mặt rồi
- Chương 27: Đấu võ miệng
- Chương 28: Lập phe với Kiều Xảo
- Chương 29: Nhân vật thị nữ
- Chương 30: Phát sinh mâu thuẫn
- Chương 31: Tầm Phong
- Chương 32: Ở lại phục vụ tôi
- Chương 33: Lệ tổng lại tức giận rồi!
- Chương 34: Sử dụng thế thân
- Chương 35: Sử dụng thế thân (2)
- Chương 36: Không thể nhẫn nhịn
- Chương 37: Chuyển bại thành thắng
- Chương 38: Chuyển bại thành thắng (2)
- Chương 39: Thị uy
- Chương 40: Đăng ký lớp học diễn xuất
- Chương 41: Đăng ký lớp học diễn xuất (2)
- Chương 42: Hành động kinh tởm
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Vô tình bắt gặp
- Chương 45: Lời hứa của Lệ Mạc Tây
- Chương 46: Luôn có bạn ở bên
- Chương 47: Xung đột trong đoàn làm phim
- Chương 48: Xung đột trong đoàn làm phim (2)
- Chương 49: Thẩm Dịch bảo vệ
- Chương 50: Thẩm Dịch bảo vệ (2)
- Chương 51: Đóng phim cùng nam thần
- Chương 52: Yêu cầu ghép thoại
- Chương 53: Hứa với mình đi
- Chương 54: Túi đồ
- Chương 55: Viên ngọc rubi
- Chương 56: Cô chắc chứ?
- Chương 57: Điều kiện của Hàn Thiên Nhã
- Chương 58: Khách quý ghé thăm
- Chương 59: Khách quý ghé thăm (2)
- Chương 60: Khách quý ghé thăm (3)
- Chương 61: Có chút rung động
- Chương 62: Một khởi đầu mới
- Chương 63: Bạn thân có người yêu
- Chương 64: Có ý?
- Chương 65: Lệ thiếu bị mắng
- Chương 66: Đến đón
- Chương 67: Tham dự tiệc (1)
- Chương 68: Tham dự tiệc (2)
- Chương 69: Mát quá đi!
- Chương 70: Thân phận bí ẩn
- Chương 71: Trêu chọc
- Chương 72: Dỗ dành
- Chương 73: Trải nghiệm về đêm
- Chương 74: Dẫn về ra mắt
- Chương 75: Hạnh phúc của một gia đình
- Chương 76: Quà tặng
- Chương 77: Bảo mẫu bất đắc dĩ
- Chương 78: Liên hoàn chửi
- Chương 79: Đưa em đi
- Chương 80: Tôi đang theo đuổi em
- Chương 81: Cuộc gọi lúc nửa đêm
- Chương 82: Chăm sóc
- Chương 83: Tâm trạng bất an
- Chương 84: Tìm em
- Chương 85: Nhà họ Giang nợ bao nhiêu tiền
- Chương 86: Bạn gái của tôi
- Chương 87: Hẹn hò
- Chương 88: Thôn nhỏ Điềm An
- Chương 89: Thôn nhỏ Điềm An (2)
- Chương 90: Phương Mạn Hà
- Chương 91: Đối diện sự thật
- Chương 92: Đính hôn
- Chương 93: Đến thương hội
- Chương 94: Một đêm phóng túng
- Chương 95: Thời thế thay đổi
- Chương 96: Kẻ đứng sau
- Chương 97: Vì người phụ nữ của tôi
- Chương 98: Cục diện thay đổi
- Chương 99: Xung đột trong bữa tiệc
- Chương 100: Công việc số 2, em số 1
- Chương 101: Đau lòng
- Chương 102: Đau lòng (2)
- Chương 103: Dọn đi
- Chương 104: Vị khách không mời mà tới
- Chương 105: Vị khách không mời mà tới (2)
- Chương 106: Tiệc tân gia
- Chương 107: Mang thai
- Chương 108: Sảy thai
- Chương 109: Trở mặt thành thù
- Chương 110: Trợ giúp đắc lực
- Chương 111: Đồng ý kết hôn
- Chương 112: Gặp ba vợ
- Chương 113: Bức ảnh
- Chương 114
- Chương 115: Bộc bạch
- Chương 116: Hôn lễ
- Chương 117: Hôn lễ (2)
- Chương 118: Hôn lễ (2)
- Chương 119: Đối diện sự thật
- Chương 120: Quyết định cuối cùng
- Chương 121: Bại lộ
- Chương 122: Cậu ghé thăm
- Chương 123: Đâm sau lưng
- Chương 124: Rời đi
- Chương 125: Năm năm
- Chương 126: Chuẩn bị
- Chương 127: Nhập đoàn
- Chương 128: Người chống lưng Giang thị?
- Chương 129: Công khai theo đuổi
- Chương 130: Ly Ly nhập viện
- Chương 131: Người đàn ông thần bí
- Chương 132: Ly Ly nhập viện (2)
- Chương 133: Bữa ăn gia đình
- Chương 134: Bước vào con đường truy thê
- Chương 135: Chế giễu
- Chương 136: Trợ lý của Giang Noãn Chanh
- Chương 137: Chăm sóc em
- Chương 138: Phát hiện bất ngờ
- Chương 139: Thay lòng đổi dạ
- Chương 140: Bất ngờ trong cuộc họp
- Chương 141: Trao đổi sính lễ
- Chương 142: Cùng 1 người?
- Chương 143: Người đàn ông chung tình, người phụ nữ lẳng lơ
- Chương 144: Tiễn khách
- Chương 145: Tới Lệ gia
- Chương 146: Trùng phùng
- Chương 147: Phát hiện lớn
- Chương 148: Chồng tôi hướng nội
- Chương 149: Đại lễ
- Chương 150: Báo thù và chuộc lỗi
- Chương 151: Ăn miếng trả miếng
- Chương 152: Ăn miếng trả miếng (2)
- Chương 153: Ăn miếng trả miếng (3)
- Chương 154: Chiếc xe bốc nổ
- Chương 155: Rơi vào thế khó
- Chương 156: Bại trận
- Chương 157: Thừa nước thả câu
- Chương 158: Thiếu
- Chương 159: Vén màn
- Chương 160: Giả thần giả quỷ
- Chương 161: Cổ đông giả
- Chương 162: Đại kết cục
- Chương 163: Ngoại truyện: Lễ cầu hôn và đại hội nam đoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào
Chương 72: Dỗ dành
Cũng may lời Lệ Mạc Tây nói rất nhỏ, nếu không Giang Noãn Chanh cũng không biết để mặt mũi ở đây, cô nói với hắn: "Đã là chuyện của quá khứ rồi, anh không thể quên đi được sao? Lệ Mạc Tây, đừng trẻ con như vậy. Anh cũng nên hiểu, một bên không can tâm tình nguyện thì dù bên còn lại có dùng cách nào, cũng không cứu vãn được mối quan hệ này đâu!"
Giang Noãn Chanh không hề hay biết chính lời nói của cô đã chọc giận Lệ Mạc Tây. Hắn buông cô ra, trở lại vị trí ngồi của mình. Ánh mắt Lệ Mạc Tây lạnh buốt rơi trên tên đàn ông vừa bị hắn đạp ngã, hắn cười: "Không phải em không muốn uống rượu của tôi sao? Vậy thì uống rượu của Ngô tổng đi! Ngô tổng, cậu còn không mau rót rượu?"
Cậu thanh niên này là người nhà họ Ngô, theo di nguyện của cha mẹ mà kế thừa gia sản. Lệ Mạc Tây luôn thấy hắn ta là một kẻ chướng mắt, không biết làm gì chỉ biết ăn chơi. Nếu không phải hai nhà Lệ - Ngô có giao tình, hắn chắc chắn đã đá hắn ta ra một bên, còn không nương tay mà để Ngô thị sát nhập vào Lệ thị.
Người đàn ông được gọi là Ngô tổng giật mình. Một cái đá của Lệ Mạc Tây đã khiến hắn thức thời. Hắn biết, Giang Noãn Chanh không phải người phụ nữ hắn muốn động là có thể động được. Nhưng lời nói hiện tại của Lệ Mạc Tây khiến hắn vô cùng sửng sốt. Ngô tổng quay sang cầu cứu Nguyên Bảo, người hiểu Lệ Mạc Tây muốn gì nhất cũng chỉ có hắn ta nhưng tình huống này, Nguyên Bảo cũng bó tay chịu trói.
"Thế nào? Ngô tổng là không nghe thấy lời tôi muốn nói?" Lệ Mạc Tây không thấy hắn ta phản ứng, lửa giận trong lòng càng nóng hơn.
"Triệu tổng không phải rất thích gái xinh sao? Gái xinh đã đến trước mặt rồi? Triệu tổng còn không định mời cô ấy dùng rượu ư?" Lệ Mạc Tây càng lúc càng quá đáng. Hắn yêu cầu hết người này đến người khác phải đứng dậy mời rượu Giang Noãn Chanh.
Sắc mặt Giang Noãn Chanh rất không dễ coi, từ đầu đến cuối, cô chỉ im lặng dõi theo hành động của Lệ Mạc Tây, đến chớp mắt một cái cũng không chớp. Tới cuối cùng, cô với lấy một chai rượu mới chưa mở nắp, thuần thục tay không khui nắp rượu, rồi ngửa cổ uống sạch.
Mấy tình huống như thế này Giang Noãn Chanh đã rất quen thuộc. Dẫu sao hôm nay cũng không phải ngày một ngày hai cô làm việc ở Thương Hội. Rõ ràng, so với hành động của Lệ Mạc Tây ngày hôm nay, cô đã từng bị nhục mạ hơn. Giang Noãn Chanh khi đó không phải vẫn chịu đựng rất giỏi ư? Nhưng lần này cô chỉ thấy toàn thân đau đớn, trái tim tê dại, thật sự rất muốn khóc...
Uống nguyên một chai rượu, thần trí Giang Noãn Chanh có phần không tỉnh táo. Cô đặt chai rượu trống rỗng xuống bàn, ánh mắt mơ hồ nhìn qua Lệ Mạc Tây: "Được chưa? Số rượu này coi như đủ đáp trả toàn bộ ly rượu của các vị ở đây. Lệ tổng hài lòng chưa? Nếu chưa hài lòng, tôi có thể uống tiếp!"
Nguyên Bảo ở một bên không ngừng nháy mắt với Lệ Mạc Tây. Hắn không biết Lệ Mạc Tây và Giang Noãn Chanh đang cãi nhau vì vấn đề gì nhưng lần này Lệ Mạc Tây đích thực rất quá đáng, còn không dừng tay lại, mọi chuyện nhất định sẽ lớn hơn.
Giang Noãn Chanh hỏi là một chuyện, đợi Lệ Mạc Tây trả lời lại là một chuyện khác. Không cần hắn phản ứng cô đã nhanh chóng muốn rời đi. Có lẽ là do quá lâu không động đến rượu, hoặc do tâm trạng không được ổn định nên Giang Noãn Chanh đã ngà ngà say, bước đi của cô không vững. Lệ Mạc Tây nhíu mày, ngay lập tức vươn tay đỡ lấy cô.
"Cút ra! Buông tôi ra! Tôi vốn dĩ không cần anh. Cả cuộc đời của Giang Noãn Chanh tôi không cần tên khốn Lệ Mạc Tây anh!" Giọng nói Giang Noãn Chanh không nhỏ, rất lớn, thiết nghĩ bên ngoài phòng cũng có thể nghe được đầy đủ từng chữ được phát ra từ miệng cô.
Đối tác đi theo Lệ Mạc Tây không dám lên tiếng, Nguyên Bảo cũng im bặt. Lần đầu tiên có người dám ở trước mặt Lệ Mạc Tây nói không cần hắn. Trên thế giới này, có lẽ Giang Noãn Chanh là người duy nhất. Kỳ lạ thay, Lệ Mạc Tây cũng không hề tức giận với lời nói đó của cô.
"Tôi đã cho em đi chưa?" Đứng trước cơn thịnh nộ của Giang Noãn Chanh, Lệ Mạc Tây chỉ điềm nhiên hỏi một câu.
"Mẹ nó! Anh là ai hả? Là ba tôi hay là mẹ tôi mà không cho phép tôi đi? Lệ Mạc Tây, anh có nghe tôi nói không hả? Tôi không cần một tên khốn... Anh chỉ biết bắt nạt tôi thôi... Ở đâu cũng chỉ biết bắt nạt tôi!" Giang Noãn Chanh thật sự đã say. Rượu ngấm sâu vào cơ thể, điều khiển lý trí của cô. Giọng nói càng về cuối càng nhỏ, bao nhiêu uất ức cô phải chịu đựng trong quãng thời gian qua đã hoá thành từng giọt nước mắt. Giang Noãn Chanh gục đầu vào lồng ngực Lệ Mạc Tây, khóc nức nở.
"Tôi phải làm thế nào anh mới buông tha cho tôi đây? Lệ Mạc Tây, cuộc đời tôi đủ rắc rối rồi, không muốn vướng thêm anh đâu!"
"Đã nói rồi, chúng tôi vốn dĩ không phải cùng một loại người. Anh đã biết thân thế của tôi rồi? Không phải ư?"
Giang Noãn Chanh vừa khóc, vừa rên rỉ không ngừng. Lệ Mạc Tây bị những giọt nước mắt của cô làm cho hoảng sợ. Mãi một lúc sau hắn mới có phản ứng. Hắn nhìn đám người đang hóng chuyện trong phòng, lạnh nhạt quát: "Cút!"
Bọn họ tất nhiên không đủ gan dạ để ở lại đây hứng đòn. Chuyện của Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây là chuyện riêng của bọn họ. Lệ Mạc Tây vừa hạ lệnh đuổi người, bọn họ liền ba chân bốn cẳng chạy ra. Nguyên Bảo cũng không dám ở lại, hắn sợ, hắn sẽ là người bị Lệ Mạc Tây trút giận.
Sau khi đám người đó rời đi, Lệ Mạc Tây thẳng thừng bế Giang Noãn Chanh theo kiểu công chúa. Hắn ngồi xuống ghế, ôm cô vào trong lòng. Lệ Mạc Tây chưa từng dỗ phụ nữ, phải nói đúng hơn là chưa từng có người nào dám khóc trước mặt hắn.
"Noãn Chanh ngoan, đừng khóc nữa. Tôi không bắt nạt em nữa có được không?" Lệ Mạc Tây lấy tay xoay gương mặt cô, cẩn thận lau từng giọt nước mắt đọng lại trên gương mặt xinh đẹp ấy.
Giang Noãn Chanh nhìn hắn, ánh mắt càng lúc càng trở nên mơ hồ: "Đồ nói dối! Anh chẳng bao giờ giữ lời hứa cả! Huhu... Lệ Mạc Tây, anh buông tha cho tôi đi!" Trong tiềm thức của Giang Noãn Chanh, cô và Lệ Mạc Tây luôn luôn không cùng đường, ở bên cạnh hắn cô nhất định sẽ là người thiệt thòi. Vì vậy, Giang Noãn Chanh luôn tìm cách trốn tránh, chỉ là ông trời không chiều lòng cô.
Lệ Mạc Tây tuy không vui với lời nói của cô, nhưng hắn không phát lửa giận ra ngoài. Nhìn thấy Giang Noãn Chanh khóc, hắn thật sự rất nóng lòng. Hắn vẫn nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt cho cô: "Là em trêu chọc tôi trước, phải là em tha cho tôi mới đúng!"
Nếu ngày hôm đó Giang Noãn Chanh không nhất quyết lên xe của hắn, cô và hắn cũng không dây dưa lâu như vậy. Lệ Mạc Tây nghĩ rằng cuộc hội ngộ lần này là do ông trời an bài, là duyên kiếp mà hắn và cô phải trải qua.
Giang Noãn Chanh vừa khóc, vừa mắng Lệ Mạc Tây là đồ khốn rất lâu. Cuối cùng lại ngủ thiếp đi trong lòng hắn, Lệ Mạc Tây không biết phải làm gì, đành giữ nguyên tư thế để không làm phiền đến giấc ngủ của cô. Kỳ thực, hắn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, một tâm lý vững vàng cùng cô bắt đầu một mối quan hệ.
"Noãn Chanh, thay vì em nghĩ cách rời bỏ tôi vì sao lại không tưởng tượng nếu em chịu mở lòng, không cần em phải bước đi, tôi sẽ dùng mọi cách để có thể bước đến bên cạnh em?"
Giang Noãn Chanh không hề hay biết chính lời nói của cô đã chọc giận Lệ Mạc Tây. Hắn buông cô ra, trở lại vị trí ngồi của mình. Ánh mắt Lệ Mạc Tây lạnh buốt rơi trên tên đàn ông vừa bị hắn đạp ngã, hắn cười: "Không phải em không muốn uống rượu của tôi sao? Vậy thì uống rượu của Ngô tổng đi! Ngô tổng, cậu còn không mau rót rượu?"
Cậu thanh niên này là người nhà họ Ngô, theo di nguyện của cha mẹ mà kế thừa gia sản. Lệ Mạc Tây luôn thấy hắn ta là một kẻ chướng mắt, không biết làm gì chỉ biết ăn chơi. Nếu không phải hai nhà Lệ - Ngô có giao tình, hắn chắc chắn đã đá hắn ta ra một bên, còn không nương tay mà để Ngô thị sát nhập vào Lệ thị.
Người đàn ông được gọi là Ngô tổng giật mình. Một cái đá của Lệ Mạc Tây đã khiến hắn thức thời. Hắn biết, Giang Noãn Chanh không phải người phụ nữ hắn muốn động là có thể động được. Nhưng lời nói hiện tại của Lệ Mạc Tây khiến hắn vô cùng sửng sốt. Ngô tổng quay sang cầu cứu Nguyên Bảo, người hiểu Lệ Mạc Tây muốn gì nhất cũng chỉ có hắn ta nhưng tình huống này, Nguyên Bảo cũng bó tay chịu trói.
"Thế nào? Ngô tổng là không nghe thấy lời tôi muốn nói?" Lệ Mạc Tây không thấy hắn ta phản ứng, lửa giận trong lòng càng nóng hơn.
"Triệu tổng không phải rất thích gái xinh sao? Gái xinh đã đến trước mặt rồi? Triệu tổng còn không định mời cô ấy dùng rượu ư?" Lệ Mạc Tây càng lúc càng quá đáng. Hắn yêu cầu hết người này đến người khác phải đứng dậy mời rượu Giang Noãn Chanh.
Sắc mặt Giang Noãn Chanh rất không dễ coi, từ đầu đến cuối, cô chỉ im lặng dõi theo hành động của Lệ Mạc Tây, đến chớp mắt một cái cũng không chớp. Tới cuối cùng, cô với lấy một chai rượu mới chưa mở nắp, thuần thục tay không khui nắp rượu, rồi ngửa cổ uống sạch.
Mấy tình huống như thế này Giang Noãn Chanh đã rất quen thuộc. Dẫu sao hôm nay cũng không phải ngày một ngày hai cô làm việc ở Thương Hội. Rõ ràng, so với hành động của Lệ Mạc Tây ngày hôm nay, cô đã từng bị nhục mạ hơn. Giang Noãn Chanh khi đó không phải vẫn chịu đựng rất giỏi ư? Nhưng lần này cô chỉ thấy toàn thân đau đớn, trái tim tê dại, thật sự rất muốn khóc...
Uống nguyên một chai rượu, thần trí Giang Noãn Chanh có phần không tỉnh táo. Cô đặt chai rượu trống rỗng xuống bàn, ánh mắt mơ hồ nhìn qua Lệ Mạc Tây: "Được chưa? Số rượu này coi như đủ đáp trả toàn bộ ly rượu của các vị ở đây. Lệ tổng hài lòng chưa? Nếu chưa hài lòng, tôi có thể uống tiếp!"
Nguyên Bảo ở một bên không ngừng nháy mắt với Lệ Mạc Tây. Hắn không biết Lệ Mạc Tây và Giang Noãn Chanh đang cãi nhau vì vấn đề gì nhưng lần này Lệ Mạc Tây đích thực rất quá đáng, còn không dừng tay lại, mọi chuyện nhất định sẽ lớn hơn.
Giang Noãn Chanh hỏi là một chuyện, đợi Lệ Mạc Tây trả lời lại là một chuyện khác. Không cần hắn phản ứng cô đã nhanh chóng muốn rời đi. Có lẽ là do quá lâu không động đến rượu, hoặc do tâm trạng không được ổn định nên Giang Noãn Chanh đã ngà ngà say, bước đi của cô không vững. Lệ Mạc Tây nhíu mày, ngay lập tức vươn tay đỡ lấy cô.
"Cút ra! Buông tôi ra! Tôi vốn dĩ không cần anh. Cả cuộc đời của Giang Noãn Chanh tôi không cần tên khốn Lệ Mạc Tây anh!" Giọng nói Giang Noãn Chanh không nhỏ, rất lớn, thiết nghĩ bên ngoài phòng cũng có thể nghe được đầy đủ từng chữ được phát ra từ miệng cô.
Đối tác đi theo Lệ Mạc Tây không dám lên tiếng, Nguyên Bảo cũng im bặt. Lần đầu tiên có người dám ở trước mặt Lệ Mạc Tây nói không cần hắn. Trên thế giới này, có lẽ Giang Noãn Chanh là người duy nhất. Kỳ lạ thay, Lệ Mạc Tây cũng không hề tức giận với lời nói đó của cô.
"Tôi đã cho em đi chưa?" Đứng trước cơn thịnh nộ của Giang Noãn Chanh, Lệ Mạc Tây chỉ điềm nhiên hỏi một câu.
"Mẹ nó! Anh là ai hả? Là ba tôi hay là mẹ tôi mà không cho phép tôi đi? Lệ Mạc Tây, anh có nghe tôi nói không hả? Tôi không cần một tên khốn... Anh chỉ biết bắt nạt tôi thôi... Ở đâu cũng chỉ biết bắt nạt tôi!" Giang Noãn Chanh thật sự đã say. Rượu ngấm sâu vào cơ thể, điều khiển lý trí của cô. Giọng nói càng về cuối càng nhỏ, bao nhiêu uất ức cô phải chịu đựng trong quãng thời gian qua đã hoá thành từng giọt nước mắt. Giang Noãn Chanh gục đầu vào lồng ngực Lệ Mạc Tây, khóc nức nở.
"Tôi phải làm thế nào anh mới buông tha cho tôi đây? Lệ Mạc Tây, cuộc đời tôi đủ rắc rối rồi, không muốn vướng thêm anh đâu!"
"Đã nói rồi, chúng tôi vốn dĩ không phải cùng một loại người. Anh đã biết thân thế của tôi rồi? Không phải ư?"
Giang Noãn Chanh vừa khóc, vừa rên rỉ không ngừng. Lệ Mạc Tây bị những giọt nước mắt của cô làm cho hoảng sợ. Mãi một lúc sau hắn mới có phản ứng. Hắn nhìn đám người đang hóng chuyện trong phòng, lạnh nhạt quát: "Cút!"
Bọn họ tất nhiên không đủ gan dạ để ở lại đây hứng đòn. Chuyện của Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây là chuyện riêng của bọn họ. Lệ Mạc Tây vừa hạ lệnh đuổi người, bọn họ liền ba chân bốn cẳng chạy ra. Nguyên Bảo cũng không dám ở lại, hắn sợ, hắn sẽ là người bị Lệ Mạc Tây trút giận.
Sau khi đám người đó rời đi, Lệ Mạc Tây thẳng thừng bế Giang Noãn Chanh theo kiểu công chúa. Hắn ngồi xuống ghế, ôm cô vào trong lòng. Lệ Mạc Tây chưa từng dỗ phụ nữ, phải nói đúng hơn là chưa từng có người nào dám khóc trước mặt hắn.
"Noãn Chanh ngoan, đừng khóc nữa. Tôi không bắt nạt em nữa có được không?" Lệ Mạc Tây lấy tay xoay gương mặt cô, cẩn thận lau từng giọt nước mắt đọng lại trên gương mặt xinh đẹp ấy.
Giang Noãn Chanh nhìn hắn, ánh mắt càng lúc càng trở nên mơ hồ: "Đồ nói dối! Anh chẳng bao giờ giữ lời hứa cả! Huhu... Lệ Mạc Tây, anh buông tha cho tôi đi!" Trong tiềm thức của Giang Noãn Chanh, cô và Lệ Mạc Tây luôn luôn không cùng đường, ở bên cạnh hắn cô nhất định sẽ là người thiệt thòi. Vì vậy, Giang Noãn Chanh luôn tìm cách trốn tránh, chỉ là ông trời không chiều lòng cô.
Lệ Mạc Tây tuy không vui với lời nói của cô, nhưng hắn không phát lửa giận ra ngoài. Nhìn thấy Giang Noãn Chanh khóc, hắn thật sự rất nóng lòng. Hắn vẫn nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt cho cô: "Là em trêu chọc tôi trước, phải là em tha cho tôi mới đúng!"
Nếu ngày hôm đó Giang Noãn Chanh không nhất quyết lên xe của hắn, cô và hắn cũng không dây dưa lâu như vậy. Lệ Mạc Tây nghĩ rằng cuộc hội ngộ lần này là do ông trời an bài, là duyên kiếp mà hắn và cô phải trải qua.
Giang Noãn Chanh vừa khóc, vừa mắng Lệ Mạc Tây là đồ khốn rất lâu. Cuối cùng lại ngủ thiếp đi trong lòng hắn, Lệ Mạc Tây không biết phải làm gì, đành giữ nguyên tư thế để không làm phiền đến giấc ngủ của cô. Kỳ thực, hắn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, một tâm lý vững vàng cùng cô bắt đầu một mối quan hệ.
"Noãn Chanh, thay vì em nghĩ cách rời bỏ tôi vì sao lại không tưởng tượng nếu em chịu mở lòng, không cần em phải bước đi, tôi sẽ dùng mọi cách để có thể bước đến bên cạnh em?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Vũ nữ nổi danh Thương Hội
- Chương 2: Cầu xin anh hãy giúp tôi
- Chương 3: Giang Noãn Chanh làm nũng
- Chương 4: Trở về biệt thự
- Chương 5: Trở về biệt thự (2)
- Chương 6: Giang Noãn Chanh bị thương
- Chương 7: Mở mắt nhìn cơ thể tôi
- Chương 8: Lần đầu tiên
- Chương 9: Cô không có lựa chọn
- Chương 10: Lệ Mạc Tây là một món đồ CHƠI
- Chương 11: Giang tiểu thư được bạn đón về
- Chương 12: Thân thế của Lệ Mạc Tây
- Chương 13: Bạn gái tin đồn của Lệ Mạc Tây
- Chương 14: Ấm áp dành cho Hàn Thiên Nhã
- Chương 15: Cơ hội mới của Giang Noãn Chanh
- Chương 16: Cự tuyệt thẳng thắn
- Chương 17: Mỗi người đều có một bí mật
- Chương 18: Oan gia đụng oan gia
- Chương 19: Tiểu thư hết thời
- Chương 20: Không thích tuỳ tiện coi thường người khác
- Chương 21: Có tội đều phải chịu tội
- Chương 22: Cậu chủ nhỏ họ Trần rảnh rỗi
- Chương 23: Đạo diễn thiên tài
- Chương 24: Nữ chính Hàn Thiên Nhã
- Chương 25: Cầm nhầm kịch bản
- Chương 26: Đụng mặt rồi
- Chương 27: Đấu võ miệng
- Chương 28: Lập phe với Kiều Xảo
- Chương 29: Nhân vật thị nữ
- Chương 30: Phát sinh mâu thuẫn
- Chương 31: Tầm Phong
- Chương 32: Ở lại phục vụ tôi
- Chương 33: Lệ tổng lại tức giận rồi!
- Chương 34: Sử dụng thế thân
- Chương 35: Sử dụng thế thân (2)
- Chương 36: Không thể nhẫn nhịn
- Chương 37: Chuyển bại thành thắng
- Chương 38: Chuyển bại thành thắng (2)
- Chương 39: Thị uy
- Chương 40: Đăng ký lớp học diễn xuất
- Chương 41: Đăng ký lớp học diễn xuất (2)
- Chương 42: Hành động kinh tởm
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Vô tình bắt gặp
- Chương 45: Lời hứa của Lệ Mạc Tây
- Chương 46: Luôn có bạn ở bên
- Chương 47: Xung đột trong đoàn làm phim
- Chương 48: Xung đột trong đoàn làm phim (2)
- Chương 49: Thẩm Dịch bảo vệ
- Chương 50: Thẩm Dịch bảo vệ (2)
- Chương 51: Đóng phim cùng nam thần
- Chương 52: Yêu cầu ghép thoại
- Chương 53: Hứa với mình đi
- Chương 54: Túi đồ
- Chương 55: Viên ngọc rubi
- Chương 56: Cô chắc chứ?
- Chương 57: Điều kiện của Hàn Thiên Nhã
- Chương 58: Khách quý ghé thăm
- Chương 59: Khách quý ghé thăm (2)
- Chương 60: Khách quý ghé thăm (3)
- Chương 61: Có chút rung động
- Chương 62: Một khởi đầu mới
- Chương 63: Bạn thân có người yêu
- Chương 64: Có ý?
- Chương 65: Lệ thiếu bị mắng
- Chương 66: Đến đón
- Chương 67: Tham dự tiệc (1)
- Chương 68: Tham dự tiệc (2)
- Chương 69: Mát quá đi!
- Chương 70: Thân phận bí ẩn
- Chương 71: Trêu chọc
- Chương 72: Dỗ dành
- Chương 73: Trải nghiệm về đêm
- Chương 74: Dẫn về ra mắt
- Chương 75: Hạnh phúc của một gia đình
- Chương 76: Quà tặng
- Chương 77: Bảo mẫu bất đắc dĩ
- Chương 78: Liên hoàn chửi
- Chương 79: Đưa em đi
- Chương 80: Tôi đang theo đuổi em
- Chương 81: Cuộc gọi lúc nửa đêm
- Chương 82: Chăm sóc
- Chương 83: Tâm trạng bất an
- Chương 84: Tìm em
- Chương 85: Nhà họ Giang nợ bao nhiêu tiền
- Chương 86: Bạn gái của tôi
- Chương 87: Hẹn hò
- Chương 88: Thôn nhỏ Điềm An
- Chương 89: Thôn nhỏ Điềm An (2)
- Chương 90: Phương Mạn Hà
- Chương 91: Đối diện sự thật
- Chương 92: Đính hôn
- Chương 93: Đến thương hội
- Chương 94: Một đêm phóng túng
- Chương 95: Thời thế thay đổi
- Chương 96: Kẻ đứng sau
- Chương 97: Vì người phụ nữ của tôi
- Chương 98: Cục diện thay đổi
- Chương 99: Xung đột trong bữa tiệc
- Chương 100: Công việc số 2, em số 1
- Chương 101: Đau lòng
- Chương 102: Đau lòng (2)
- Chương 103: Dọn đi
- Chương 104: Vị khách không mời mà tới
- Chương 105: Vị khách không mời mà tới (2)
- Chương 106: Tiệc tân gia
- Chương 107: Mang thai
- Chương 108: Sảy thai
- Chương 109: Trở mặt thành thù
- Chương 110: Trợ giúp đắc lực
- Chương 111: Đồng ý kết hôn
- Chương 112: Gặp ba vợ
- Chương 113: Bức ảnh
- Chương 114
- Chương 115: Bộc bạch
- Chương 116: Hôn lễ
- Chương 117: Hôn lễ (2)
- Chương 118: Hôn lễ (2)
- Chương 119: Đối diện sự thật
- Chương 120: Quyết định cuối cùng
- Chương 121: Bại lộ
- Chương 122: Cậu ghé thăm
- Chương 123: Đâm sau lưng
- Chương 124: Rời đi
- Chương 125: Năm năm
- Chương 126: Chuẩn bị
- Chương 127: Nhập đoàn
- Chương 128: Người chống lưng Giang thị?
- Chương 129: Công khai theo đuổi
- Chương 130: Ly Ly nhập viện
- Chương 131: Người đàn ông thần bí
- Chương 132: Ly Ly nhập viện (2)
- Chương 133: Bữa ăn gia đình
- Chương 134: Bước vào con đường truy thê
- Chương 135: Chế giễu
- Chương 136: Trợ lý của Giang Noãn Chanh
- Chương 137: Chăm sóc em
- Chương 138: Phát hiện bất ngờ
- Chương 139: Thay lòng đổi dạ
- Chương 140: Bất ngờ trong cuộc họp
- Chương 141: Trao đổi sính lễ
- Chương 142: Cùng 1 người?
- Chương 143: Người đàn ông chung tình, người phụ nữ lẳng lơ
- Chương 144: Tiễn khách
- Chương 145: Tới Lệ gia
- Chương 146: Trùng phùng
- Chương 147: Phát hiện lớn
- Chương 148: Chồng tôi hướng nội
- Chương 149: Đại lễ
- Chương 150: Báo thù và chuộc lỗi
- Chương 151: Ăn miếng trả miếng
- Chương 152: Ăn miếng trả miếng (2)
- Chương 153: Ăn miếng trả miếng (3)
- Chương 154: Chiếc xe bốc nổ
- Chương 155: Rơi vào thế khó
- Chương 156: Bại trận
- Chương 157: Thừa nước thả câu
- Chương 158: Thiếu
- Chương 159: Vén màn
- Chương 160: Giả thần giả quỷ
- Chương 161: Cổ đông giả
- Chương 162: Đại kết cục
- Chương 163: Ngoại truyện: Lễ cầu hôn và đại hội nam đoàn
- bình luận