Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào - Chương 73: Trải nghiệm về đêm
Chương trước- Chương 1: Vũ nữ nổi danh Thương Hội
- Chương 2: Cầu xin anh hãy giúp tôi
- Chương 3: Giang Noãn Chanh làm nũng
- Chương 4: Trở về biệt thự
- Chương 5: Trở về biệt thự (2)
- Chương 6: Giang Noãn Chanh bị thương
- Chương 7: Mở mắt nhìn cơ thể tôi
- Chương 8: Lần đầu tiên
- Chương 9: Cô không có lựa chọn
- Chương 10: Lệ Mạc Tây là một món đồ CHƠI
- Chương 11: Giang tiểu thư được bạn đón về
- Chương 12: Thân thế của Lệ Mạc Tây
- Chương 13: Bạn gái tin đồn của Lệ Mạc Tây
- Chương 14: Ấm áp dành cho Hàn Thiên Nhã
- Chương 15: Cơ hội mới của Giang Noãn Chanh
- Chương 16: Cự tuyệt thẳng thắn
- Chương 17: Mỗi người đều có một bí mật
- Chương 18: Oan gia đụng oan gia
- Chương 19: Tiểu thư hết thời
- Chương 20: Không thích tuỳ tiện coi thường người khác
- Chương 21: Có tội đều phải chịu tội
- Chương 22: Cậu chủ nhỏ họ Trần rảnh rỗi
- Chương 23: Đạo diễn thiên tài
- Chương 24: Nữ chính Hàn Thiên Nhã
- Chương 25: Cầm nhầm kịch bản
- Chương 26: Đụng mặt rồi
- Chương 27: Đấu võ miệng
- Chương 28: Lập phe với Kiều Xảo
- Chương 29: Nhân vật thị nữ
- Chương 30: Phát sinh mâu thuẫn
- Chương 31: Tầm Phong
- Chương 32: Ở lại phục vụ tôi
- Chương 33: Lệ tổng lại tức giận rồi!
- Chương 34: Sử dụng thế thân
- Chương 35: Sử dụng thế thân (2)
- Chương 36: Không thể nhẫn nhịn
- Chương 37: Chuyển bại thành thắng
- Chương 38: Chuyển bại thành thắng (2)
- Chương 39: Thị uy
- Chương 40: Đăng ký lớp học diễn xuất
- Chương 41: Đăng ký lớp học diễn xuất (2)
- Chương 42: Hành động kinh tởm
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Vô tình bắt gặp
- Chương 45: Lời hứa của Lệ Mạc Tây
- Chương 46: Luôn có bạn ở bên
- Chương 47: Xung đột trong đoàn làm phim
- Chương 48: Xung đột trong đoàn làm phim (2)
- Chương 49: Thẩm Dịch bảo vệ
- Chương 50: Thẩm Dịch bảo vệ (2)
- Chương 51: Đóng phim cùng nam thần
- Chương 52: Yêu cầu ghép thoại
- Chương 53: Hứa với mình đi
- Chương 54: Túi đồ
- Chương 55: Viên ngọc rubi
- Chương 56: Cô chắc chứ?
- Chương 57: Điều kiện của Hàn Thiên Nhã
- Chương 58: Khách quý ghé thăm
- Chương 59: Khách quý ghé thăm (2)
- Chương 60: Khách quý ghé thăm (3)
- Chương 61: Có chút rung động
- Chương 62: Một khởi đầu mới
- Chương 63: Bạn thân có người yêu
- Chương 64: Có ý?
- Chương 65: Lệ thiếu bị mắng
- Chương 66: Đến đón
- Chương 67: Tham dự tiệc (1)
- Chương 68: Tham dự tiệc (2)
- Chương 69: Mát quá đi!
- Chương 70: Thân phận bí ẩn
- Chương 71: Trêu chọc
- Chương 72: Dỗ dành
- Chương 73: Trải nghiệm về đêm
- Chương 74: Dẫn về ra mắt
- Chương 75: Hạnh phúc của một gia đình
- Chương 76: Quà tặng
- Chương 77: Bảo mẫu bất đắc dĩ
- Chương 78: Liên hoàn chửi
- Chương 79: Đưa em đi
- Chương 80: Tôi đang theo đuổi em
- Chương 81: Cuộc gọi lúc nửa đêm
- Chương 82: Chăm sóc
- Chương 83: Tâm trạng bất an
- Chương 84: Tìm em
- Chương 85: Nhà họ Giang nợ bao nhiêu tiền
- Chương 86: Bạn gái của tôi
- Chương 87: Hẹn hò
- Chương 88: Thôn nhỏ Điềm An
- Chương 89: Thôn nhỏ Điềm An (2)
- Chương 90: Phương Mạn Hà
- Chương 91: Đối diện sự thật
- Chương 92: Đính hôn
- Chương 93: Đến thương hội
- Chương 94: Một đêm phóng túng
- Chương 95: Thời thế thay đổi
- Chương 96: Kẻ đứng sau
- Chương 97: Vì người phụ nữ của tôi
- Chương 98: Cục diện thay đổi
- Chương 99: Xung đột trong bữa tiệc
- Chương 100: Công việc số 2, em số 1
- Chương 101: Đau lòng
- Chương 102: Đau lòng (2)
- Chương 103: Dọn đi
- Chương 104: Vị khách không mời mà tới
- Chương 105: Vị khách không mời mà tới (2)
- Chương 106: Tiệc tân gia
- Chương 107: Mang thai
- Chương 108: Sảy thai
- Chương 109: Trở mặt thành thù
- Chương 110: Trợ giúp đắc lực
- Chương 111: Đồng ý kết hôn
- Chương 112: Gặp ba vợ
- Chương 113: Bức ảnh
- Chương 114
- Chương 115: Bộc bạch
- Chương 116: Hôn lễ
- Chương 117: Hôn lễ (2)
- Chương 118: Hôn lễ (2)
- Chương 119: Đối diện sự thật
- Chương 120: Quyết định cuối cùng
- Chương 121: Bại lộ
- Chương 122: Cậu ghé thăm
- Chương 123: Đâm sau lưng
- Chương 124: Rời đi
- Chương 125: Năm năm
- Chương 126: Chuẩn bị
- Chương 127: Nhập đoàn
- Chương 128: Người chống lưng Giang thị?
- Chương 129: Công khai theo đuổi
- Chương 130: Ly Ly nhập viện
- Chương 131: Người đàn ông thần bí
- Chương 132: Ly Ly nhập viện (2)
- Chương 133: Bữa ăn gia đình
- Chương 134: Bước vào con đường truy thê
- Chương 135: Chế giễu
- Chương 136: Trợ lý của Giang Noãn Chanh
- Chương 137: Chăm sóc em
- Chương 138: Phát hiện bất ngờ
- Chương 139: Thay lòng đổi dạ
- Chương 140: Bất ngờ trong cuộc họp
- Chương 141: Trao đổi sính lễ
- Chương 142: Cùng 1 người?
- Chương 143: Người đàn ông chung tình, người phụ nữ lẳng lơ
- Chương 144: Tiễn khách
- Chương 145: Tới Lệ gia
- Chương 146: Trùng phùng
- Chương 147: Phát hiện lớn
- Chương 148: Chồng tôi hướng nội
- Chương 149: Đại lễ
- Chương 150: Báo thù và chuộc lỗi
- Chương 151: Ăn miếng trả miếng
- Chương 152: Ăn miếng trả miếng (2)
- Chương 153: Ăn miếng trả miếng (3)
- Chương 154: Chiếc xe bốc nổ
- Chương 155: Rơi vào thế khó
- Chương 156: Bại trận
- Chương 157: Thừa nước thả câu
- Chương 158: Thiếu
- Chương 159: Vén màn
- Chương 160: Giả thần giả quỷ
- Chương 161: Cổ đông giả
- Chương 162: Đại kết cục
- Chương 163: Ngoại truyện: Lễ cầu hôn và đại hội nam đoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào
Chương 73: Trải nghiệm về đêm
Lệ Mạc Tây cứ giữ nguyên tư thế như vậy cho đến khi Giang Noãn Chanh tỉnh ngủ. Cô mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Lệ Mạc Tây cũng không sửng sốt lắm, những chuyện xảy ra trước đó cô vẫn còn nhớ rất rõ. Chai rượu vang kia khiến đầu Giang Noãn Chanh đau như búa bổ. Người đàn ông còn đang tập trung vào điện thoại, có lẽ là đang xem công việc nên không hề để ý tới Giang Noãn Chanh.
"Tôi đói rồi!" Giang Noãn Chanh nói với Lệ Mạc Tây. Cô vẫn nằm trong lòng hắn, không hề có phản ứng muốn dậy. Giang Noãn Chanh nhớ nhung cảm giác được người khác chiều chuộng, phần lớn là do cô đã quá mệt mỏi, uống rượu vào khiến toàn thân giã rời.
Lệ Mạc Tây nghe thấy tiếng Giang Noãn Chanh, hắn buông điện thoại trong tay xuống, cúi đầu nhìn cô. Gương mặt Giang Noãn Chanh vẫn còn ửng đỏ vì rượu, hơi thở cùng giọng nói cũng phả ra mùi cồn. Nếu là người khác, không cần nghĩ ngợi cũng biết Lệ Mạc Tây nhất định sẽ đá bay cô xuống chứ đừng nói đến việc để cô ngủ trên người hơn gần hai tiếng đồng hồ.
Lấy tay vén sợi tóc đang che khuất một nửa gương mặt của Giang Noãn Chanh sang một bên, Lệ Mạc Tây ân cần hỏi cô: "Em muốn ăn gì? Tôi đưa em đi ăn!" Nói xong, hắn lấy điện thoại như muốn gọi cho Nguyên Bảo.
Giang Noãn Chanh cuối cùng cũng có phản ứng. Cô đoạt lấy điện thoại cho tay hắn, ngồi phắt dậy, chăm chú nhìn vào gương mặt điển trai của Lệ Mạc Tây. Hắn là một người đàn ông rất đẹp, là người có ngũ quan tinh xảo nhất mà Giang Noãn Chanh đã từng gặp qua. Bạn thân Trần Điềm Kiệt của cô cũng được tính là một trong những mỹ nam, nhưng lại không thể xếp hạng chung với hắn.
"Lệ Mạc Tây, đêm nay là ngày cuối cùng của chúng ta!" Phải, là ngày cuối cùng giữa cô và hắn. Sau đêm nay, dù Lệ Mạc Tây có dùng cách gì, ép buộc cô ra sao, Giang Noãn Chanh cũng mặc kệ. Cô sẽ làm mọi cách để chạy thoát khỏi thế giới của hắn. Thế giới của những kẻ có tiền, Giang Noãn Chanh đã không xứng đáng được bước vào.
Lệ Mạc Tây không hiểu ý của cô, cho rằng cô vẫn còn say rượu nên nói nhảm: "Nếu em không chọn được nơi ăn, tôi giúp em chọn. Đi thôi, trước hết uống canh giải rượu đã, nếu không sẽ không tỉnh táo!" Lệ Mạc Tây không ngại bế Giang Noãn Chanh rời khỏi Thương Hội.
Giang Noãn Chanh ngăn lại hành động này của hắn. Cô trèo khỏi người Lệ Mạc Tây, đứng trước mặt đưa tay về phía hắn, cười khẽ: "Không ăn những món anh giới thiệu. Hôm nay, bổn cô nương sẽ cho anh biết thế nào gọi là ẩm thực về đêm của thành phố Thương Hoa!"
Giang Noãn Chanh đã không còn là người chỉ quen với sơn hào hải vị. Cô đã biết được những hương vị khác mà chắc chắn những hương vị này, Lệ Mạc Tây cũng chưa từng thử qua. Giang Noãn Chanh lấy điện thoại của Lệ Mạc Tây, vốn muốn hỏi pass điện thoại của hắn nhưng không hiểu vì sao vừa giơ lên trước mặt, điện thoại đã tự động mở. Giang Noãn Chanh không muốn nghĩ nhiều, đưa cho hắn: "À... Anh gọi cho Nguyên Bảo đi, nói rằng chúng ta tự đi xe, không cần anh ấy đến đón nữa!"
Lệ Mạc Tây bật cười. Hắn nhận lấy điện thoại nhưng không làm theo lời Giang Noãn Chanh mà nhét vào túi quần, hắn gõ nhẹ lên trán cô: "Nguyên Bảo còn không về chắc chắn đã ngủ ở ngoài hành lang rồi!" Hắn không chỉ cho Nguyên Bảo tan làm sớm, còn cố ý thêm face id của Giang Noãn Chanh vào điện thoại mình, đây là lý do vì sao cô lại mở được điện thoại của hắn.
"Ồ, vậy đi thôi!" Giang Noãn Chanh nói.
[... ]
Lệ Mạc Tây không hiểu vì sao Giang Noãn Chanh lại đưa hắn đến phố đi bộ. Đã là nửa đêm nhưng phố đi bộ vô cùng náo nhiệt, Lệ Mạc Tây khó khăn lắm mới tìm được chỗ đậu xe. Hắn và Giang Noãn Chanh hoà và đám đông, nghe người ta hát trên đường, xem những điệu nhạc hip hop hiện đại.
"Chắc chắn anh chưa từng trải nghiệm như thế này, có đúng không?" Giang Noãn Chanh tiến về phía trước, từ trong túi lấy ra một ít tiền để vào một chiếc mũ nhỏ. Đây là nơi để tiền ủng hộ, ai có ít thì ủng hộ ít, có nhiều thì ủng hộ nhiều, tài tiền không quan trọng, chung quy là ở tấm lòng.
Lệ Mạc Tây học theo cô nhưng lại bị Giang Noãn Chanh ngăn lại: "Đừng vội, trên kia còn nhiều lắm!"
Lệ Mạc Tây được Giang Noãn Chanh dẫn đi rất nhiều nơi. Cô cùng hắn tham gia những trò chơi dân gian như giải câu đố nhận quà, bắn tên trúng thưởng... Lệ Mạc Tây chơi rất giỏi, chỉ cần tham gia trò nào là thắng trò đó, "báo hại" Giang Noãn Chanh cầm theo rất nhiều gấu bông trên tay.
"Không phải em nói em đói sao? Có muốn ăn gì không?" Lệ Mạc Tây thấy cô tung tăng khắp nơi, không khỏi lo lắng cho cái bụng trống rỗng của Giang Noãn Chanh.
Lúc này Giang Noãn Chanh mới nhớ mình cần nhét thứ gì đó vào bụng, vừa hai đối diện hai người họ có một sạp bánh mì. Cô chỉ tay vào đó, kéo Lệ Mạc Tây đi: "Ăn cái này đi!"
Lệ Mạc Tây không hài lòng cho lắm. Sạp bánh mì rất nhỏ, chỉ có một người làm mà có rất nhiều khách. Hơn nữa hắn luôn cảm thấy đồ ăn ở những nơi này không mấy vệ sinh.
Giang Noãn Chanh thấy sắc mặt của Lệ Mạc Tây, không cần đoán cũng biết hắn đang nghĩ gì. Nhét gấu bông vào tay hắn, Giang Noãn Chanh để lại một câu nói rồi hoà mình vào dòng người xếp hàng: "Đừng lắm lời. Anh đang nói rồi mà, hôm nay Lệ tổng sẽ chiều theo ý của tôi!"
Phải mất khoảng nửa tiếng Giang Noãn Chanh mới lấy được bánh mì, cô mua rất nhiều, tính ra phải có khoảng mười cái.
"Ăn thử đi!" Giang Noãn Chanh đưa bánh mì cho Lệ Mạc Tây. Cô không biết hắn muốn ăn cái gì nên tất cả đều lấy bánh mì pate với trứng, vị truyền thống nhất.
Lệ Mạc Tây lắc đầu cự tuyệt: "Tôi không đói, em ăn đi" Trên thực tế, hắn cũng đã bắt đầu lả người và cần thức ăn.
Giang Noãn Chanh không có kiên nhẫn mời mọc nhiều, cô xé một miếng bánh mì, nhân lúc Lệ Mạc Tây không để ý nhét vào miệng hắn. Giang Noãn Chanh mỉm cười: "Ngon mà, đúng không?"
Dưới tình thế ép buộc, Lệ Mạc Tây "đành phải" nuốt miếng bánh mì đó xuống, nhưng theo hắn cảm nhận, mùi vị cũng không tệ đến thế, miễn cưỡng so sánh với nhà hàng năm sao: "Tạm ổn!"
Một câu nói "tạm ổn" của người đàn ông nào đó đánh bay chín cái bánh mì trong một nốt nhạc. Lệ Mạc Tây cảm thấy không đủ, lần này đổi thành hắn ra xếp hàng mua đồ. Giang Noãn Chanh nhìn dáng vẻ cao ráo, nổi bật của hắn trong đám đông, không khỏi bật cười. Trong vô thức, cô lấy điện thoại của mình, lén lút chụp một tấm ảnh.
Lệ Mạc Tây dường như có chuyện rất gấp, bánh mì còn chưa mua được đã phá hàng chạy về phía Giang Noãn Chanh, hắn gọi tên cô: "Noãn Chanh!"
"Hửm, có chuyện gì?" Giang Noãn Chanh ngẩng đầu nhìn hắn.
"Bà tôi sắp trở về. Tôi muốn đưa em đến gặp bà tôi!" Trong lúc xếp hàng, Lệ Mạc Tây đã nhận được tin tình báo từ Nguyên Bảo, nói rằng bà hắn sắp trở về. Mà hễ bà hắn về, Lệ Mạc Tây sẽ bị sắp xếp rất nhiều cuộc xem mắt. Nguyên nhân hắn không công khai quan hệ với Hàn Thiên Nhã cũng vì lý do này nhưng bà hắn như thể đã nhìn thấu tâm tư hắn.
Lệ Mạc Tây lo sợ Giang Noãn Chanh không đồng ý. Hắn đã chuẩn bị rất nhiều lý do thuyết phục cô, cũng sẵn sàng đưa ra rất nhiều lợi ích chỉ cần là cô muốn. Thế nhưng, Giang Noãn Chanh lại đồng ý một cách dễ dàng.
"Được, tôi theo anh đi!" Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói từng chữ.
"Tôi đói rồi!" Giang Noãn Chanh nói với Lệ Mạc Tây. Cô vẫn nằm trong lòng hắn, không hề có phản ứng muốn dậy. Giang Noãn Chanh nhớ nhung cảm giác được người khác chiều chuộng, phần lớn là do cô đã quá mệt mỏi, uống rượu vào khiến toàn thân giã rời.
Lệ Mạc Tây nghe thấy tiếng Giang Noãn Chanh, hắn buông điện thoại trong tay xuống, cúi đầu nhìn cô. Gương mặt Giang Noãn Chanh vẫn còn ửng đỏ vì rượu, hơi thở cùng giọng nói cũng phả ra mùi cồn. Nếu là người khác, không cần nghĩ ngợi cũng biết Lệ Mạc Tây nhất định sẽ đá bay cô xuống chứ đừng nói đến việc để cô ngủ trên người hơn gần hai tiếng đồng hồ.
Lấy tay vén sợi tóc đang che khuất một nửa gương mặt của Giang Noãn Chanh sang một bên, Lệ Mạc Tây ân cần hỏi cô: "Em muốn ăn gì? Tôi đưa em đi ăn!" Nói xong, hắn lấy điện thoại như muốn gọi cho Nguyên Bảo.
Giang Noãn Chanh cuối cùng cũng có phản ứng. Cô đoạt lấy điện thoại cho tay hắn, ngồi phắt dậy, chăm chú nhìn vào gương mặt điển trai của Lệ Mạc Tây. Hắn là một người đàn ông rất đẹp, là người có ngũ quan tinh xảo nhất mà Giang Noãn Chanh đã từng gặp qua. Bạn thân Trần Điềm Kiệt của cô cũng được tính là một trong những mỹ nam, nhưng lại không thể xếp hạng chung với hắn.
"Lệ Mạc Tây, đêm nay là ngày cuối cùng của chúng ta!" Phải, là ngày cuối cùng giữa cô và hắn. Sau đêm nay, dù Lệ Mạc Tây có dùng cách gì, ép buộc cô ra sao, Giang Noãn Chanh cũng mặc kệ. Cô sẽ làm mọi cách để chạy thoát khỏi thế giới của hắn. Thế giới của những kẻ có tiền, Giang Noãn Chanh đã không xứng đáng được bước vào.
Lệ Mạc Tây không hiểu ý của cô, cho rằng cô vẫn còn say rượu nên nói nhảm: "Nếu em không chọn được nơi ăn, tôi giúp em chọn. Đi thôi, trước hết uống canh giải rượu đã, nếu không sẽ không tỉnh táo!" Lệ Mạc Tây không ngại bế Giang Noãn Chanh rời khỏi Thương Hội.
Giang Noãn Chanh ngăn lại hành động này của hắn. Cô trèo khỏi người Lệ Mạc Tây, đứng trước mặt đưa tay về phía hắn, cười khẽ: "Không ăn những món anh giới thiệu. Hôm nay, bổn cô nương sẽ cho anh biết thế nào gọi là ẩm thực về đêm của thành phố Thương Hoa!"
Giang Noãn Chanh đã không còn là người chỉ quen với sơn hào hải vị. Cô đã biết được những hương vị khác mà chắc chắn những hương vị này, Lệ Mạc Tây cũng chưa từng thử qua. Giang Noãn Chanh lấy điện thoại của Lệ Mạc Tây, vốn muốn hỏi pass điện thoại của hắn nhưng không hiểu vì sao vừa giơ lên trước mặt, điện thoại đã tự động mở. Giang Noãn Chanh không muốn nghĩ nhiều, đưa cho hắn: "À... Anh gọi cho Nguyên Bảo đi, nói rằng chúng ta tự đi xe, không cần anh ấy đến đón nữa!"
Lệ Mạc Tây bật cười. Hắn nhận lấy điện thoại nhưng không làm theo lời Giang Noãn Chanh mà nhét vào túi quần, hắn gõ nhẹ lên trán cô: "Nguyên Bảo còn không về chắc chắn đã ngủ ở ngoài hành lang rồi!" Hắn không chỉ cho Nguyên Bảo tan làm sớm, còn cố ý thêm face id của Giang Noãn Chanh vào điện thoại mình, đây là lý do vì sao cô lại mở được điện thoại của hắn.
"Ồ, vậy đi thôi!" Giang Noãn Chanh nói.
[... ]
Lệ Mạc Tây không hiểu vì sao Giang Noãn Chanh lại đưa hắn đến phố đi bộ. Đã là nửa đêm nhưng phố đi bộ vô cùng náo nhiệt, Lệ Mạc Tây khó khăn lắm mới tìm được chỗ đậu xe. Hắn và Giang Noãn Chanh hoà và đám đông, nghe người ta hát trên đường, xem những điệu nhạc hip hop hiện đại.
"Chắc chắn anh chưa từng trải nghiệm như thế này, có đúng không?" Giang Noãn Chanh tiến về phía trước, từ trong túi lấy ra một ít tiền để vào một chiếc mũ nhỏ. Đây là nơi để tiền ủng hộ, ai có ít thì ủng hộ ít, có nhiều thì ủng hộ nhiều, tài tiền không quan trọng, chung quy là ở tấm lòng.
Lệ Mạc Tây học theo cô nhưng lại bị Giang Noãn Chanh ngăn lại: "Đừng vội, trên kia còn nhiều lắm!"
Lệ Mạc Tây được Giang Noãn Chanh dẫn đi rất nhiều nơi. Cô cùng hắn tham gia những trò chơi dân gian như giải câu đố nhận quà, bắn tên trúng thưởng... Lệ Mạc Tây chơi rất giỏi, chỉ cần tham gia trò nào là thắng trò đó, "báo hại" Giang Noãn Chanh cầm theo rất nhiều gấu bông trên tay.
"Không phải em nói em đói sao? Có muốn ăn gì không?" Lệ Mạc Tây thấy cô tung tăng khắp nơi, không khỏi lo lắng cho cái bụng trống rỗng của Giang Noãn Chanh.
Lúc này Giang Noãn Chanh mới nhớ mình cần nhét thứ gì đó vào bụng, vừa hai đối diện hai người họ có một sạp bánh mì. Cô chỉ tay vào đó, kéo Lệ Mạc Tây đi: "Ăn cái này đi!"
Lệ Mạc Tây không hài lòng cho lắm. Sạp bánh mì rất nhỏ, chỉ có một người làm mà có rất nhiều khách. Hơn nữa hắn luôn cảm thấy đồ ăn ở những nơi này không mấy vệ sinh.
Giang Noãn Chanh thấy sắc mặt của Lệ Mạc Tây, không cần đoán cũng biết hắn đang nghĩ gì. Nhét gấu bông vào tay hắn, Giang Noãn Chanh để lại một câu nói rồi hoà mình vào dòng người xếp hàng: "Đừng lắm lời. Anh đang nói rồi mà, hôm nay Lệ tổng sẽ chiều theo ý của tôi!"
Phải mất khoảng nửa tiếng Giang Noãn Chanh mới lấy được bánh mì, cô mua rất nhiều, tính ra phải có khoảng mười cái.
"Ăn thử đi!" Giang Noãn Chanh đưa bánh mì cho Lệ Mạc Tây. Cô không biết hắn muốn ăn cái gì nên tất cả đều lấy bánh mì pate với trứng, vị truyền thống nhất.
Lệ Mạc Tây lắc đầu cự tuyệt: "Tôi không đói, em ăn đi" Trên thực tế, hắn cũng đã bắt đầu lả người và cần thức ăn.
Giang Noãn Chanh không có kiên nhẫn mời mọc nhiều, cô xé một miếng bánh mì, nhân lúc Lệ Mạc Tây không để ý nhét vào miệng hắn. Giang Noãn Chanh mỉm cười: "Ngon mà, đúng không?"
Dưới tình thế ép buộc, Lệ Mạc Tây "đành phải" nuốt miếng bánh mì đó xuống, nhưng theo hắn cảm nhận, mùi vị cũng không tệ đến thế, miễn cưỡng so sánh với nhà hàng năm sao: "Tạm ổn!"
Một câu nói "tạm ổn" của người đàn ông nào đó đánh bay chín cái bánh mì trong một nốt nhạc. Lệ Mạc Tây cảm thấy không đủ, lần này đổi thành hắn ra xếp hàng mua đồ. Giang Noãn Chanh nhìn dáng vẻ cao ráo, nổi bật của hắn trong đám đông, không khỏi bật cười. Trong vô thức, cô lấy điện thoại của mình, lén lút chụp một tấm ảnh.
Lệ Mạc Tây dường như có chuyện rất gấp, bánh mì còn chưa mua được đã phá hàng chạy về phía Giang Noãn Chanh, hắn gọi tên cô: "Noãn Chanh!"
"Hửm, có chuyện gì?" Giang Noãn Chanh ngẩng đầu nhìn hắn.
"Bà tôi sắp trở về. Tôi muốn đưa em đến gặp bà tôi!" Trong lúc xếp hàng, Lệ Mạc Tây đã nhận được tin tình báo từ Nguyên Bảo, nói rằng bà hắn sắp trở về. Mà hễ bà hắn về, Lệ Mạc Tây sẽ bị sắp xếp rất nhiều cuộc xem mắt. Nguyên nhân hắn không công khai quan hệ với Hàn Thiên Nhã cũng vì lý do này nhưng bà hắn như thể đã nhìn thấu tâm tư hắn.
Lệ Mạc Tây lo sợ Giang Noãn Chanh không đồng ý. Hắn đã chuẩn bị rất nhiều lý do thuyết phục cô, cũng sẵn sàng đưa ra rất nhiều lợi ích chỉ cần là cô muốn. Thế nhưng, Giang Noãn Chanh lại đồng ý một cách dễ dàng.
"Được, tôi theo anh đi!" Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói từng chữ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Vũ nữ nổi danh Thương Hội
- Chương 2: Cầu xin anh hãy giúp tôi
- Chương 3: Giang Noãn Chanh làm nũng
- Chương 4: Trở về biệt thự
- Chương 5: Trở về biệt thự (2)
- Chương 6: Giang Noãn Chanh bị thương
- Chương 7: Mở mắt nhìn cơ thể tôi
- Chương 8: Lần đầu tiên
- Chương 9: Cô không có lựa chọn
- Chương 10: Lệ Mạc Tây là một món đồ CHƠI
- Chương 11: Giang tiểu thư được bạn đón về
- Chương 12: Thân thế của Lệ Mạc Tây
- Chương 13: Bạn gái tin đồn của Lệ Mạc Tây
- Chương 14: Ấm áp dành cho Hàn Thiên Nhã
- Chương 15: Cơ hội mới của Giang Noãn Chanh
- Chương 16: Cự tuyệt thẳng thắn
- Chương 17: Mỗi người đều có một bí mật
- Chương 18: Oan gia đụng oan gia
- Chương 19: Tiểu thư hết thời
- Chương 20: Không thích tuỳ tiện coi thường người khác
- Chương 21: Có tội đều phải chịu tội
- Chương 22: Cậu chủ nhỏ họ Trần rảnh rỗi
- Chương 23: Đạo diễn thiên tài
- Chương 24: Nữ chính Hàn Thiên Nhã
- Chương 25: Cầm nhầm kịch bản
- Chương 26: Đụng mặt rồi
- Chương 27: Đấu võ miệng
- Chương 28: Lập phe với Kiều Xảo
- Chương 29: Nhân vật thị nữ
- Chương 30: Phát sinh mâu thuẫn
- Chương 31: Tầm Phong
- Chương 32: Ở lại phục vụ tôi
- Chương 33: Lệ tổng lại tức giận rồi!
- Chương 34: Sử dụng thế thân
- Chương 35: Sử dụng thế thân (2)
- Chương 36: Không thể nhẫn nhịn
- Chương 37: Chuyển bại thành thắng
- Chương 38: Chuyển bại thành thắng (2)
- Chương 39: Thị uy
- Chương 40: Đăng ký lớp học diễn xuất
- Chương 41: Đăng ký lớp học diễn xuất (2)
- Chương 42: Hành động kinh tởm
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Vô tình bắt gặp
- Chương 45: Lời hứa của Lệ Mạc Tây
- Chương 46: Luôn có bạn ở bên
- Chương 47: Xung đột trong đoàn làm phim
- Chương 48: Xung đột trong đoàn làm phim (2)
- Chương 49: Thẩm Dịch bảo vệ
- Chương 50: Thẩm Dịch bảo vệ (2)
- Chương 51: Đóng phim cùng nam thần
- Chương 52: Yêu cầu ghép thoại
- Chương 53: Hứa với mình đi
- Chương 54: Túi đồ
- Chương 55: Viên ngọc rubi
- Chương 56: Cô chắc chứ?
- Chương 57: Điều kiện của Hàn Thiên Nhã
- Chương 58: Khách quý ghé thăm
- Chương 59: Khách quý ghé thăm (2)
- Chương 60: Khách quý ghé thăm (3)
- Chương 61: Có chút rung động
- Chương 62: Một khởi đầu mới
- Chương 63: Bạn thân có người yêu
- Chương 64: Có ý?
- Chương 65: Lệ thiếu bị mắng
- Chương 66: Đến đón
- Chương 67: Tham dự tiệc (1)
- Chương 68: Tham dự tiệc (2)
- Chương 69: Mát quá đi!
- Chương 70: Thân phận bí ẩn
- Chương 71: Trêu chọc
- Chương 72: Dỗ dành
- Chương 73: Trải nghiệm về đêm
- Chương 74: Dẫn về ra mắt
- Chương 75: Hạnh phúc của một gia đình
- Chương 76: Quà tặng
- Chương 77: Bảo mẫu bất đắc dĩ
- Chương 78: Liên hoàn chửi
- Chương 79: Đưa em đi
- Chương 80: Tôi đang theo đuổi em
- Chương 81: Cuộc gọi lúc nửa đêm
- Chương 82: Chăm sóc
- Chương 83: Tâm trạng bất an
- Chương 84: Tìm em
- Chương 85: Nhà họ Giang nợ bao nhiêu tiền
- Chương 86: Bạn gái của tôi
- Chương 87: Hẹn hò
- Chương 88: Thôn nhỏ Điềm An
- Chương 89: Thôn nhỏ Điềm An (2)
- Chương 90: Phương Mạn Hà
- Chương 91: Đối diện sự thật
- Chương 92: Đính hôn
- Chương 93: Đến thương hội
- Chương 94: Một đêm phóng túng
- Chương 95: Thời thế thay đổi
- Chương 96: Kẻ đứng sau
- Chương 97: Vì người phụ nữ của tôi
- Chương 98: Cục diện thay đổi
- Chương 99: Xung đột trong bữa tiệc
- Chương 100: Công việc số 2, em số 1
- Chương 101: Đau lòng
- Chương 102: Đau lòng (2)
- Chương 103: Dọn đi
- Chương 104: Vị khách không mời mà tới
- Chương 105: Vị khách không mời mà tới (2)
- Chương 106: Tiệc tân gia
- Chương 107: Mang thai
- Chương 108: Sảy thai
- Chương 109: Trở mặt thành thù
- Chương 110: Trợ giúp đắc lực
- Chương 111: Đồng ý kết hôn
- Chương 112: Gặp ba vợ
- Chương 113: Bức ảnh
- Chương 114
- Chương 115: Bộc bạch
- Chương 116: Hôn lễ
- Chương 117: Hôn lễ (2)
- Chương 118: Hôn lễ (2)
- Chương 119: Đối diện sự thật
- Chương 120: Quyết định cuối cùng
- Chương 121: Bại lộ
- Chương 122: Cậu ghé thăm
- Chương 123: Đâm sau lưng
- Chương 124: Rời đi
- Chương 125: Năm năm
- Chương 126: Chuẩn bị
- Chương 127: Nhập đoàn
- Chương 128: Người chống lưng Giang thị?
- Chương 129: Công khai theo đuổi
- Chương 130: Ly Ly nhập viện
- Chương 131: Người đàn ông thần bí
- Chương 132: Ly Ly nhập viện (2)
- Chương 133: Bữa ăn gia đình
- Chương 134: Bước vào con đường truy thê
- Chương 135: Chế giễu
- Chương 136: Trợ lý của Giang Noãn Chanh
- Chương 137: Chăm sóc em
- Chương 138: Phát hiện bất ngờ
- Chương 139: Thay lòng đổi dạ
- Chương 140: Bất ngờ trong cuộc họp
- Chương 141: Trao đổi sính lễ
- Chương 142: Cùng 1 người?
- Chương 143: Người đàn ông chung tình, người phụ nữ lẳng lơ
- Chương 144: Tiễn khách
- Chương 145: Tới Lệ gia
- Chương 146: Trùng phùng
- Chương 147: Phát hiện lớn
- Chương 148: Chồng tôi hướng nội
- Chương 149: Đại lễ
- Chương 150: Báo thù và chuộc lỗi
- Chương 151: Ăn miếng trả miếng
- Chương 152: Ăn miếng trả miếng (2)
- Chương 153: Ăn miếng trả miếng (3)
- Chương 154: Chiếc xe bốc nổ
- Chương 155: Rơi vào thế khó
- Chương 156: Bại trận
- Chương 157: Thừa nước thả câu
- Chương 158: Thiếu
- Chương 159: Vén màn
- Chương 160: Giả thần giả quỷ
- Chương 161: Cổ đông giả
- Chương 162: Đại kết cục
- Chương 163: Ngoại truyện: Lễ cầu hôn và đại hội nam đoàn
- bình luận