Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào - Chương 80: Tôi đang theo đuổi em
Chương trước- Chương 1: Vũ nữ nổi danh Thương Hội
- Chương 2: Cầu xin anh hãy giúp tôi
- Chương 3: Giang Noãn Chanh làm nũng
- Chương 4: Trở về biệt thự
- Chương 5: Trở về biệt thự (2)
- Chương 6: Giang Noãn Chanh bị thương
- Chương 7: Mở mắt nhìn cơ thể tôi
- Chương 8: Lần đầu tiên
- Chương 9: Cô không có lựa chọn
- Chương 10: Lệ Mạc Tây là một món đồ CHƠI
- Chương 11: Giang tiểu thư được bạn đón về
- Chương 12: Thân thế của Lệ Mạc Tây
- Chương 13: Bạn gái tin đồn của Lệ Mạc Tây
- Chương 14: Ấm áp dành cho Hàn Thiên Nhã
- Chương 15: Cơ hội mới của Giang Noãn Chanh
- Chương 16: Cự tuyệt thẳng thắn
- Chương 17: Mỗi người đều có một bí mật
- Chương 18: Oan gia đụng oan gia
- Chương 19: Tiểu thư hết thời
- Chương 20: Không thích tuỳ tiện coi thường người khác
- Chương 21: Có tội đều phải chịu tội
- Chương 22: Cậu chủ nhỏ họ Trần rảnh rỗi
- Chương 23: Đạo diễn thiên tài
- Chương 24: Nữ chính Hàn Thiên Nhã
- Chương 25: Cầm nhầm kịch bản
- Chương 26: Đụng mặt rồi
- Chương 27: Đấu võ miệng
- Chương 28: Lập phe với Kiều Xảo
- Chương 29: Nhân vật thị nữ
- Chương 30: Phát sinh mâu thuẫn
- Chương 31: Tầm Phong
- Chương 32: Ở lại phục vụ tôi
- Chương 33: Lệ tổng lại tức giận rồi!
- Chương 34: Sử dụng thế thân
- Chương 35: Sử dụng thế thân (2)
- Chương 36: Không thể nhẫn nhịn
- Chương 37: Chuyển bại thành thắng
- Chương 38: Chuyển bại thành thắng (2)
- Chương 39: Thị uy
- Chương 40: Đăng ký lớp học diễn xuất
- Chương 41: Đăng ký lớp học diễn xuất (2)
- Chương 42: Hành động kinh tởm
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Vô tình bắt gặp
- Chương 45: Lời hứa của Lệ Mạc Tây
- Chương 46: Luôn có bạn ở bên
- Chương 47: Xung đột trong đoàn làm phim
- Chương 48: Xung đột trong đoàn làm phim (2)
- Chương 49: Thẩm Dịch bảo vệ
- Chương 50: Thẩm Dịch bảo vệ (2)
- Chương 51: Đóng phim cùng nam thần
- Chương 52: Yêu cầu ghép thoại
- Chương 53: Hứa với mình đi
- Chương 54: Túi đồ
- Chương 55: Viên ngọc rubi
- Chương 56: Cô chắc chứ?
- Chương 57: Điều kiện của Hàn Thiên Nhã
- Chương 58: Khách quý ghé thăm
- Chương 59: Khách quý ghé thăm (2)
- Chương 60: Khách quý ghé thăm (3)
- Chương 61: Có chút rung động
- Chương 62: Một khởi đầu mới
- Chương 63: Bạn thân có người yêu
- Chương 64: Có ý?
- Chương 65: Lệ thiếu bị mắng
- Chương 66: Đến đón
- Chương 67: Tham dự tiệc (1)
- Chương 68: Tham dự tiệc (2)
- Chương 69: Mát quá đi!
- Chương 70: Thân phận bí ẩn
- Chương 71: Trêu chọc
- Chương 72: Dỗ dành
- Chương 73: Trải nghiệm về đêm
- Chương 74: Dẫn về ra mắt
- Chương 75: Hạnh phúc của một gia đình
- Chương 76: Quà tặng
- Chương 77: Bảo mẫu bất đắc dĩ
- Chương 78: Liên hoàn chửi
- Chương 79: Đưa em đi
- Chương 80: Tôi đang theo đuổi em
- Chương 81: Cuộc gọi lúc nửa đêm
- Chương 82: Chăm sóc
- Chương 83: Tâm trạng bất an
- Chương 84: Tìm em
- Chương 85: Nhà họ Giang nợ bao nhiêu tiền
- Chương 86: Bạn gái của tôi
- Chương 87: Hẹn hò
- Chương 88: Thôn nhỏ Điềm An
- Chương 89: Thôn nhỏ Điềm An (2)
- Chương 90: Phương Mạn Hà
- Chương 91: Đối diện sự thật
- Chương 92: Đính hôn
- Chương 93: Đến thương hội
- Chương 94: Một đêm phóng túng
- Chương 95: Thời thế thay đổi
- Chương 96: Kẻ đứng sau
- Chương 97: Vì người phụ nữ của tôi
- Chương 98: Cục diện thay đổi
- Chương 99: Xung đột trong bữa tiệc
- Chương 100: Công việc số 2, em số 1
- Chương 101: Đau lòng
- Chương 102: Đau lòng (2)
- Chương 103: Dọn đi
- Chương 104: Vị khách không mời mà tới
- Chương 105: Vị khách không mời mà tới (2)
- Chương 106: Tiệc tân gia
- Chương 107: Mang thai
- Chương 108: Sảy thai
- Chương 109: Trở mặt thành thù
- Chương 110: Trợ giúp đắc lực
- Chương 111: Đồng ý kết hôn
- Chương 112: Gặp ba vợ
- Chương 113: Bức ảnh
- Chương 114
- Chương 115: Bộc bạch
- Chương 116: Hôn lễ
- Chương 117: Hôn lễ (2)
- Chương 118: Hôn lễ (2)
- Chương 119: Đối diện sự thật
- Chương 120: Quyết định cuối cùng
- Chương 121: Bại lộ
- Chương 122: Cậu ghé thăm
- Chương 123: Đâm sau lưng
- Chương 124: Rời đi
- Chương 125: Năm năm
- Chương 126: Chuẩn bị
- Chương 127: Nhập đoàn
- Chương 128: Người chống lưng Giang thị?
- Chương 129: Công khai theo đuổi
- Chương 130: Ly Ly nhập viện
- Chương 131: Người đàn ông thần bí
- Chương 132: Ly Ly nhập viện (2)
- Chương 133: Bữa ăn gia đình
- Chương 134: Bước vào con đường truy thê
- Chương 135: Chế giễu
- Chương 136: Trợ lý của Giang Noãn Chanh
- Chương 137: Chăm sóc em
- Chương 138: Phát hiện bất ngờ
- Chương 139: Thay lòng đổi dạ
- Chương 140: Bất ngờ trong cuộc họp
- Chương 141: Trao đổi sính lễ
- Chương 142: Cùng 1 người?
- Chương 143: Người đàn ông chung tình, người phụ nữ lẳng lơ
- Chương 144: Tiễn khách
- Chương 145: Tới Lệ gia
- Chương 146: Trùng phùng
- Chương 147: Phát hiện lớn
- Chương 148: Chồng tôi hướng nội
- Chương 149: Đại lễ
- Chương 150: Báo thù và chuộc lỗi
- Chương 151: Ăn miếng trả miếng
- Chương 152: Ăn miếng trả miếng (2)
- Chương 153: Ăn miếng trả miếng (3)
- Chương 154: Chiếc xe bốc nổ
- Chương 155: Rơi vào thế khó
- Chương 156: Bại trận
- Chương 157: Thừa nước thả câu
- Chương 158: Thiếu
- Chương 159: Vén màn
- Chương 160: Giả thần giả quỷ
- Chương 161: Cổ đông giả
- Chương 162: Đại kết cục
- Chương 163: Ngoại truyện: Lễ cầu hôn và đại hội nam đoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào
Chương 80: Tôi đang theo đuổi em
Giang Noãn Chanh bỗng dưng nghe lời, chậm rãi liệt kê toàn bộ ưu điểm của Lệ Mạc Tây: "Số một, đẹp trai. Số hai nhiều tiền cùng 92 ưu điểm khác..." Đại não Giang Noãn Chanh hiện tại load rất chậm, ngoại trừ hai ưu điểm dễ nhìn thấy này cô không nghĩ ra điểm ưu điểm khác. Giọng nói Giang Noãn Chanh càng lúc càng nhỏ, cô dần dần khó khống chế bản thân.
Lệ Mạc Tây không giống như Giang Noãn Chanh, khi bước chân vào rừng hắn đánh dấu theo một quy luật nên rất nhanh đã có thể tìm ra. Trong lòng Lệ Mạc Tây nóng như lửa đốt, hắn không ngừng suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể đưa Giang Noãn Chanh trở về nhanh chóng.
"Nào nào, em không nghĩ được cũng không sao. Chúng ta đổi chủ đề khác nói chuyện!" Lệ Mạc Tây không nghe thấy tiếng cô, hắn bắt đầu luống cuống. Lệ Mạc Tây lắc nhẹ vai.
Giang Noãn Chanh không phản ứng. Lệ Mạc Tây dừng chân lại, hắn đỡ Giang Noãn Chanh trong lòng. Lúc này, cô đột nhiên mở mắt nhìn hắn: "Haha, tôi chỉ muốn đùa anh một chút thôi!" Trên thực tế, Giang Noãn Chanh đã thiếp đi một khoảng thời gian. Cô quá buồn ngủ, không có cách nào khác. Nếu không phải Lệ Mạc Tây ôm cô trong lòng, Giang Noãn Chanh cũng không bị hành động này của hắn đánh thức.
"Đừng làm như vậy. Tôi rất sợ. Noãn Chanh, tôi sợ em có chuyện!" Lệ Mạc Tây nhíu mày, hắn không vui. Theo bản năng, hắn ôm chặt lấy Giang Noãn Chanh trong lòng.
Ở trong lòng hắn, Giang Noãn Chanh ngây ngốc. Cô bỗng dưng cảm nhận được Lệ Mạc Tây rất coi trọng cô. Hắn tựa hồ như đặt cô vào trái tim hắn, nhất cử nhất động của cô, hắn đều rất để ý. Chỉ là Giang Noãn Chanh không biết đây là chuyện vui hay chuyện buồn. Cô rất rõ ràng mình và Lệ Mạc Tây không thể thành đôi. Người xưa đã có câu, chọn vợ chọn chồng phải tìm môn căn hộ đối.
Giang Noãn Chanh nói: "Đi thôi, ra khỏi rừng trước khi trời tối hẳn đi!"
"Lệ Mạc Tây, để tôi tự đi, nếu không tôi sẽ ngủ mất!"
Thế nhưng Giang Noãn Chanh trụ không nổi. Đi được nửa đường, cô đã bất tỉnh nhân sự. Lệ Mạc Tây không còn cách nào khác đành ôm chặt lấy cô, chạy như có ma đuổi khỏi rừng. Hai người chính thức ra khỏi đây thì trời đã tối hẳn.
Nơi này không có bệnh viện như thành phố lớn, chỉ có trạm y tế. Lệ Mạc Tây lái xe đưa Giang Noãn Chanh đến trạm y tế. Bác sĩ khám bệnh cho cô. Cũng may lượng độc xâm nhập vào người Giang Noãn Chanh rất nhỏ, giải quyết một chút là đã loại bỏ sạch sẽ. Huống hồ người dân bản địa cũng thường xuyên bị loài rắn này cắn, nên về cơ bản mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Khoảng nửa tiếng sau, Giang Noãn Chanh tỉnh lại. Bác sĩ nói cô đã có thể trở về, Lệ Mạc Tây muốn đưa cô về khách sạn nhưng lại bị Giang Noãn Chanh từ chối: "Không cần đâu. Anh cho tôi mượn điện thoại, tôi gọi cho Kiều Xảo là được!"
Để Lệ Mạc Tây đưa cô về khách sạn, người trong đoàn làm phim sẽ nói ra nói về quan hệ của hai người. Giang Noãn Chanh không muốn như vậy. Nhận lấy điện thoại của Lệ Mạc Tây, cô gọi điện nhờ Kiều Xảo đến trạm y tế đón mình.
"Cảm ơn anh!" Giang Noãn Chanh nói chuyện điện thoại rất nhanh. Cô đưa vật về tay chủ, không quên nói một lời cảm ơn với hắn. Sự xuất hiện ngày hôm nay của Lệ Mạc Tây khiến Giang Noãn Chanh vô cùng cảm kích. Cô biết nếu không có hắn, khả năng cô mất mạng là rất lớn.
"Em nằm xuống nghỉ ngơi đi. Từ chỗ của Kiều Xảo đến đây cũng phải mất một khoảng thời gian!" Lệ Mạc Tây đỡ cô nằm xuống. Đến thời khắc này, hắn hiểu toàn bộ những đắn đo trong lòng Giang Noãn Chanh. Cô trốn tránh hắn, điều này quá rõ ràng.
"Nếu anh có việc bận thì anh cứ đi đi, không cần ở lại đây cùng tôi đâu" Giang Noãn Chanh không dám nghĩ rằng Lệ Mạc Tây sẽ vì cô mà chạy đến nơi hẻo lánh này. Chắc chắn nó có gì đặc biệt, có thể mở rộng quy mô phát triển của Lệ thị mới khiến hắn bị thu hút.
Lệ Mạc Tây nghiêm túc nhìn cô. Hắn ngồi bên cạnh giường bệnh của Giang Noãn Chanh, hỏi cô: "Giang Noãn Chanh, tôi có thể theo đuổi em không?"
Dứt lời, không khí lặng như tờ. Giang Noãn Chanh hoàn toàn không dám tin Lệ Mạc Tây lại nói với cô những lời này. Hiện tại, đứng trước mặt cô không phải một người đàn ông kiêu ngạo, đanh thép mà hoá thành một người ôn nhu khiến Giang Noãn Chanh cảm thấy lạ lẫm. Cô không chút đắn đo, không cần thêm thời gian suy nghĩ mà trả lời hắn: "Không thể. Lệ Mạc Tây, tôi không cho phép anh theo đuổi tôi!"
Lệ Mạc Tây nhếch mép, dường như không quá bất ngờ với câu trả lời của Giang Noãn Chanh. Hắn đứng dậy, có ý muốn rời đi. Trước khi đi đã nói với cô: "Em không cho phép thì kệ em. Việc tôi muốn làm tôi sẽ là. Lời nói của tôi là mang hàm ý, em nên chuẩn bị chấp nhận sự theo đuổi của tôi!"
Tuy rằng nói xong Lệ Mạc Tây rời đi ngay nhưng lại không hoàn toàn đi hẳn khỏi trạm y tế. Hắn đứng ở bên ngoài, tận mắt chứng kiến xe của Kiều Xảo đến đón Giang Noãn Chanh. Nhìn Kiều Xảo đỡ cô ngồi lên xe, Lệ Mạc Tây mới cảm thấy yên tâm.
[... ]
Sáng mai là cảnh quay đầu tiên của Kiều Xảo trong khu rừng đó. Trước khi cùng đoàn làm phim tiến vào rừng, Kiều Xảo đã ghé qua phòng của Giang Noãn Chanh thăm cô: "Cô không sao chứ? Có cần đến trạm y tế kiểm tra lại không? Hay tôi cho người đưa cô về Thương Hoa nhé?"
Kiều Xảo biết Giang Noãn Chanh đến rừng giúp mình thám thính đường đi nên vô cùng cảm thấy có lỗi khi nhìn thấy cô bị thương. Giang Noãn Chanh lắc đầu, từ chối tất cả lời đề nghị của Kiều Xảo, cô nói: "Không cần đâu. Cô mau chóng đi với mọi người đi, đừng để đạo diễn phải đợi quá lâu. À, trong rừng có rắn đấy, cẩn thận nhé!"
Kiều Xảo vẫn cảm thấy không yên tâm về Giang Noãn Chanh nên khuyên cô về thành phố Thương Hoa thêm mấy lần nhưng vẫn bị Giang Noãn Chanh từ chối. Thời gian lên đường đã đến, Kiều Xảo không ở lại trong phòng Giang Noãn Chanh nữa mà dặn cô nghỉ ngơi, nếu không khoẻ cứ gọi điện thoại cho cô ấy.
Tiễn Kiều Xảo rời đi, Giang Noãn Chanh ngả lưng xuống giường. Chẳng biết từ khi nào đã chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cô mơ thấy rất nhiều người, mơ thấy ba mẹ, bạn bè, Tống Hân Lộ, Trần Điềm Kiệt, cuối giấc mơ còn xuất hiện Lệ Mạc Tây. Chỉ riêng giấc mơ về Lệ Mạc Tây là Giang Noãn Chanh không nhớ quá rõ.
Cô ngủ không sâu, rất nhanh đã tỉnh lại. Giang Noãn Chanh bước xuống giường, vì bắp chân bị thương nên đi lại rất bất tiện. Vừa lấy được cốc nước thì chuông cửa reo lên, Giang Noãn Chanh cho rằng người đến là nhân viên của khách sạn, nhưng cô đâu có gọi họ?
Trong lòng có vô vàn thắc mắc nhưng Giang Noãn Chanh vẫn ra ngoài mở cửa. Chỉ là...
Lệ Mạc Tây lách người vào khoảng trống nhỏ, thuận lợi đi vào phòng của Giang Noãn Chanh. Giang Noãn Chanh giật mình, vội đuổi theo hắn nhưng vẫn cái chân bị thương, cô vẫn chậm hơn Lệ Mạc Tây một bước: "Anh đến đây để làm gì?"
Việc Lệ Mạc Tây biết được khách sạn cô ở, cô không bất ngờ vì nơi này chỉ có duy nhất một khách sạn mà thôi, còn lại để là những nhà trọ nhỏ lẻ. Nhưng việc hắn biết chính xác phòng của cô là phòng số mấy, Giang Noãn Chanh không tin nổi.
Lệ Mạc Tây chỉ vào túi thuốc mà mình mang theo, hắn nói: "Đến giúp em thay thuốc!"
Giang Noãn Chanh: "Tôi tự biết thay."
Lệ Mạc Tây tiếp lời: "Không phải đã nói rồi sao, tôi đang theo đuổi em mà?"
Lệ Mạc Tây không giống như Giang Noãn Chanh, khi bước chân vào rừng hắn đánh dấu theo một quy luật nên rất nhanh đã có thể tìm ra. Trong lòng Lệ Mạc Tây nóng như lửa đốt, hắn không ngừng suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể đưa Giang Noãn Chanh trở về nhanh chóng.
"Nào nào, em không nghĩ được cũng không sao. Chúng ta đổi chủ đề khác nói chuyện!" Lệ Mạc Tây không nghe thấy tiếng cô, hắn bắt đầu luống cuống. Lệ Mạc Tây lắc nhẹ vai.
Giang Noãn Chanh không phản ứng. Lệ Mạc Tây dừng chân lại, hắn đỡ Giang Noãn Chanh trong lòng. Lúc này, cô đột nhiên mở mắt nhìn hắn: "Haha, tôi chỉ muốn đùa anh một chút thôi!" Trên thực tế, Giang Noãn Chanh đã thiếp đi một khoảng thời gian. Cô quá buồn ngủ, không có cách nào khác. Nếu không phải Lệ Mạc Tây ôm cô trong lòng, Giang Noãn Chanh cũng không bị hành động này của hắn đánh thức.
"Đừng làm như vậy. Tôi rất sợ. Noãn Chanh, tôi sợ em có chuyện!" Lệ Mạc Tây nhíu mày, hắn không vui. Theo bản năng, hắn ôm chặt lấy Giang Noãn Chanh trong lòng.
Ở trong lòng hắn, Giang Noãn Chanh ngây ngốc. Cô bỗng dưng cảm nhận được Lệ Mạc Tây rất coi trọng cô. Hắn tựa hồ như đặt cô vào trái tim hắn, nhất cử nhất động của cô, hắn đều rất để ý. Chỉ là Giang Noãn Chanh không biết đây là chuyện vui hay chuyện buồn. Cô rất rõ ràng mình và Lệ Mạc Tây không thể thành đôi. Người xưa đã có câu, chọn vợ chọn chồng phải tìm môn căn hộ đối.
Giang Noãn Chanh nói: "Đi thôi, ra khỏi rừng trước khi trời tối hẳn đi!"
"Lệ Mạc Tây, để tôi tự đi, nếu không tôi sẽ ngủ mất!"
Thế nhưng Giang Noãn Chanh trụ không nổi. Đi được nửa đường, cô đã bất tỉnh nhân sự. Lệ Mạc Tây không còn cách nào khác đành ôm chặt lấy cô, chạy như có ma đuổi khỏi rừng. Hai người chính thức ra khỏi đây thì trời đã tối hẳn.
Nơi này không có bệnh viện như thành phố lớn, chỉ có trạm y tế. Lệ Mạc Tây lái xe đưa Giang Noãn Chanh đến trạm y tế. Bác sĩ khám bệnh cho cô. Cũng may lượng độc xâm nhập vào người Giang Noãn Chanh rất nhỏ, giải quyết một chút là đã loại bỏ sạch sẽ. Huống hồ người dân bản địa cũng thường xuyên bị loài rắn này cắn, nên về cơ bản mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Khoảng nửa tiếng sau, Giang Noãn Chanh tỉnh lại. Bác sĩ nói cô đã có thể trở về, Lệ Mạc Tây muốn đưa cô về khách sạn nhưng lại bị Giang Noãn Chanh từ chối: "Không cần đâu. Anh cho tôi mượn điện thoại, tôi gọi cho Kiều Xảo là được!"
Để Lệ Mạc Tây đưa cô về khách sạn, người trong đoàn làm phim sẽ nói ra nói về quan hệ của hai người. Giang Noãn Chanh không muốn như vậy. Nhận lấy điện thoại của Lệ Mạc Tây, cô gọi điện nhờ Kiều Xảo đến trạm y tế đón mình.
"Cảm ơn anh!" Giang Noãn Chanh nói chuyện điện thoại rất nhanh. Cô đưa vật về tay chủ, không quên nói một lời cảm ơn với hắn. Sự xuất hiện ngày hôm nay của Lệ Mạc Tây khiến Giang Noãn Chanh vô cùng cảm kích. Cô biết nếu không có hắn, khả năng cô mất mạng là rất lớn.
"Em nằm xuống nghỉ ngơi đi. Từ chỗ của Kiều Xảo đến đây cũng phải mất một khoảng thời gian!" Lệ Mạc Tây đỡ cô nằm xuống. Đến thời khắc này, hắn hiểu toàn bộ những đắn đo trong lòng Giang Noãn Chanh. Cô trốn tránh hắn, điều này quá rõ ràng.
"Nếu anh có việc bận thì anh cứ đi đi, không cần ở lại đây cùng tôi đâu" Giang Noãn Chanh không dám nghĩ rằng Lệ Mạc Tây sẽ vì cô mà chạy đến nơi hẻo lánh này. Chắc chắn nó có gì đặc biệt, có thể mở rộng quy mô phát triển của Lệ thị mới khiến hắn bị thu hút.
Lệ Mạc Tây nghiêm túc nhìn cô. Hắn ngồi bên cạnh giường bệnh của Giang Noãn Chanh, hỏi cô: "Giang Noãn Chanh, tôi có thể theo đuổi em không?"
Dứt lời, không khí lặng như tờ. Giang Noãn Chanh hoàn toàn không dám tin Lệ Mạc Tây lại nói với cô những lời này. Hiện tại, đứng trước mặt cô không phải một người đàn ông kiêu ngạo, đanh thép mà hoá thành một người ôn nhu khiến Giang Noãn Chanh cảm thấy lạ lẫm. Cô không chút đắn đo, không cần thêm thời gian suy nghĩ mà trả lời hắn: "Không thể. Lệ Mạc Tây, tôi không cho phép anh theo đuổi tôi!"
Lệ Mạc Tây nhếch mép, dường như không quá bất ngờ với câu trả lời của Giang Noãn Chanh. Hắn đứng dậy, có ý muốn rời đi. Trước khi đi đã nói với cô: "Em không cho phép thì kệ em. Việc tôi muốn làm tôi sẽ là. Lời nói của tôi là mang hàm ý, em nên chuẩn bị chấp nhận sự theo đuổi của tôi!"
Tuy rằng nói xong Lệ Mạc Tây rời đi ngay nhưng lại không hoàn toàn đi hẳn khỏi trạm y tế. Hắn đứng ở bên ngoài, tận mắt chứng kiến xe của Kiều Xảo đến đón Giang Noãn Chanh. Nhìn Kiều Xảo đỡ cô ngồi lên xe, Lệ Mạc Tây mới cảm thấy yên tâm.
[... ]
Sáng mai là cảnh quay đầu tiên của Kiều Xảo trong khu rừng đó. Trước khi cùng đoàn làm phim tiến vào rừng, Kiều Xảo đã ghé qua phòng của Giang Noãn Chanh thăm cô: "Cô không sao chứ? Có cần đến trạm y tế kiểm tra lại không? Hay tôi cho người đưa cô về Thương Hoa nhé?"
Kiều Xảo biết Giang Noãn Chanh đến rừng giúp mình thám thính đường đi nên vô cùng cảm thấy có lỗi khi nhìn thấy cô bị thương. Giang Noãn Chanh lắc đầu, từ chối tất cả lời đề nghị của Kiều Xảo, cô nói: "Không cần đâu. Cô mau chóng đi với mọi người đi, đừng để đạo diễn phải đợi quá lâu. À, trong rừng có rắn đấy, cẩn thận nhé!"
Kiều Xảo vẫn cảm thấy không yên tâm về Giang Noãn Chanh nên khuyên cô về thành phố Thương Hoa thêm mấy lần nhưng vẫn bị Giang Noãn Chanh từ chối. Thời gian lên đường đã đến, Kiều Xảo không ở lại trong phòng Giang Noãn Chanh nữa mà dặn cô nghỉ ngơi, nếu không khoẻ cứ gọi điện thoại cho cô ấy.
Tiễn Kiều Xảo rời đi, Giang Noãn Chanh ngả lưng xuống giường. Chẳng biết từ khi nào đã chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cô mơ thấy rất nhiều người, mơ thấy ba mẹ, bạn bè, Tống Hân Lộ, Trần Điềm Kiệt, cuối giấc mơ còn xuất hiện Lệ Mạc Tây. Chỉ riêng giấc mơ về Lệ Mạc Tây là Giang Noãn Chanh không nhớ quá rõ.
Cô ngủ không sâu, rất nhanh đã tỉnh lại. Giang Noãn Chanh bước xuống giường, vì bắp chân bị thương nên đi lại rất bất tiện. Vừa lấy được cốc nước thì chuông cửa reo lên, Giang Noãn Chanh cho rằng người đến là nhân viên của khách sạn, nhưng cô đâu có gọi họ?
Trong lòng có vô vàn thắc mắc nhưng Giang Noãn Chanh vẫn ra ngoài mở cửa. Chỉ là...
Lệ Mạc Tây lách người vào khoảng trống nhỏ, thuận lợi đi vào phòng của Giang Noãn Chanh. Giang Noãn Chanh giật mình, vội đuổi theo hắn nhưng vẫn cái chân bị thương, cô vẫn chậm hơn Lệ Mạc Tây một bước: "Anh đến đây để làm gì?"
Việc Lệ Mạc Tây biết được khách sạn cô ở, cô không bất ngờ vì nơi này chỉ có duy nhất một khách sạn mà thôi, còn lại để là những nhà trọ nhỏ lẻ. Nhưng việc hắn biết chính xác phòng của cô là phòng số mấy, Giang Noãn Chanh không tin nổi.
Lệ Mạc Tây chỉ vào túi thuốc mà mình mang theo, hắn nói: "Đến giúp em thay thuốc!"
Giang Noãn Chanh: "Tôi tự biết thay."
Lệ Mạc Tây tiếp lời: "Không phải đã nói rồi sao, tôi đang theo đuổi em mà?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Vũ nữ nổi danh Thương Hội
- Chương 2: Cầu xin anh hãy giúp tôi
- Chương 3: Giang Noãn Chanh làm nũng
- Chương 4: Trở về biệt thự
- Chương 5: Trở về biệt thự (2)
- Chương 6: Giang Noãn Chanh bị thương
- Chương 7: Mở mắt nhìn cơ thể tôi
- Chương 8: Lần đầu tiên
- Chương 9: Cô không có lựa chọn
- Chương 10: Lệ Mạc Tây là một món đồ CHƠI
- Chương 11: Giang tiểu thư được bạn đón về
- Chương 12: Thân thế của Lệ Mạc Tây
- Chương 13: Bạn gái tin đồn của Lệ Mạc Tây
- Chương 14: Ấm áp dành cho Hàn Thiên Nhã
- Chương 15: Cơ hội mới của Giang Noãn Chanh
- Chương 16: Cự tuyệt thẳng thắn
- Chương 17: Mỗi người đều có một bí mật
- Chương 18: Oan gia đụng oan gia
- Chương 19: Tiểu thư hết thời
- Chương 20: Không thích tuỳ tiện coi thường người khác
- Chương 21: Có tội đều phải chịu tội
- Chương 22: Cậu chủ nhỏ họ Trần rảnh rỗi
- Chương 23: Đạo diễn thiên tài
- Chương 24: Nữ chính Hàn Thiên Nhã
- Chương 25: Cầm nhầm kịch bản
- Chương 26: Đụng mặt rồi
- Chương 27: Đấu võ miệng
- Chương 28: Lập phe với Kiều Xảo
- Chương 29: Nhân vật thị nữ
- Chương 30: Phát sinh mâu thuẫn
- Chương 31: Tầm Phong
- Chương 32: Ở lại phục vụ tôi
- Chương 33: Lệ tổng lại tức giận rồi!
- Chương 34: Sử dụng thế thân
- Chương 35: Sử dụng thế thân (2)
- Chương 36: Không thể nhẫn nhịn
- Chương 37: Chuyển bại thành thắng
- Chương 38: Chuyển bại thành thắng (2)
- Chương 39: Thị uy
- Chương 40: Đăng ký lớp học diễn xuất
- Chương 41: Đăng ký lớp học diễn xuất (2)
- Chương 42: Hành động kinh tởm
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Vô tình bắt gặp
- Chương 45: Lời hứa của Lệ Mạc Tây
- Chương 46: Luôn có bạn ở bên
- Chương 47: Xung đột trong đoàn làm phim
- Chương 48: Xung đột trong đoàn làm phim (2)
- Chương 49: Thẩm Dịch bảo vệ
- Chương 50: Thẩm Dịch bảo vệ (2)
- Chương 51: Đóng phim cùng nam thần
- Chương 52: Yêu cầu ghép thoại
- Chương 53: Hứa với mình đi
- Chương 54: Túi đồ
- Chương 55: Viên ngọc rubi
- Chương 56: Cô chắc chứ?
- Chương 57: Điều kiện của Hàn Thiên Nhã
- Chương 58: Khách quý ghé thăm
- Chương 59: Khách quý ghé thăm (2)
- Chương 60: Khách quý ghé thăm (3)
- Chương 61: Có chút rung động
- Chương 62: Một khởi đầu mới
- Chương 63: Bạn thân có người yêu
- Chương 64: Có ý?
- Chương 65: Lệ thiếu bị mắng
- Chương 66: Đến đón
- Chương 67: Tham dự tiệc (1)
- Chương 68: Tham dự tiệc (2)
- Chương 69: Mát quá đi!
- Chương 70: Thân phận bí ẩn
- Chương 71: Trêu chọc
- Chương 72: Dỗ dành
- Chương 73: Trải nghiệm về đêm
- Chương 74: Dẫn về ra mắt
- Chương 75: Hạnh phúc của một gia đình
- Chương 76: Quà tặng
- Chương 77: Bảo mẫu bất đắc dĩ
- Chương 78: Liên hoàn chửi
- Chương 79: Đưa em đi
- Chương 80: Tôi đang theo đuổi em
- Chương 81: Cuộc gọi lúc nửa đêm
- Chương 82: Chăm sóc
- Chương 83: Tâm trạng bất an
- Chương 84: Tìm em
- Chương 85: Nhà họ Giang nợ bao nhiêu tiền
- Chương 86: Bạn gái của tôi
- Chương 87: Hẹn hò
- Chương 88: Thôn nhỏ Điềm An
- Chương 89: Thôn nhỏ Điềm An (2)
- Chương 90: Phương Mạn Hà
- Chương 91: Đối diện sự thật
- Chương 92: Đính hôn
- Chương 93: Đến thương hội
- Chương 94: Một đêm phóng túng
- Chương 95: Thời thế thay đổi
- Chương 96: Kẻ đứng sau
- Chương 97: Vì người phụ nữ của tôi
- Chương 98: Cục diện thay đổi
- Chương 99: Xung đột trong bữa tiệc
- Chương 100: Công việc số 2, em số 1
- Chương 101: Đau lòng
- Chương 102: Đau lòng (2)
- Chương 103: Dọn đi
- Chương 104: Vị khách không mời mà tới
- Chương 105: Vị khách không mời mà tới (2)
- Chương 106: Tiệc tân gia
- Chương 107: Mang thai
- Chương 108: Sảy thai
- Chương 109: Trở mặt thành thù
- Chương 110: Trợ giúp đắc lực
- Chương 111: Đồng ý kết hôn
- Chương 112: Gặp ba vợ
- Chương 113: Bức ảnh
- Chương 114
- Chương 115: Bộc bạch
- Chương 116: Hôn lễ
- Chương 117: Hôn lễ (2)
- Chương 118: Hôn lễ (2)
- Chương 119: Đối diện sự thật
- Chương 120: Quyết định cuối cùng
- Chương 121: Bại lộ
- Chương 122: Cậu ghé thăm
- Chương 123: Đâm sau lưng
- Chương 124: Rời đi
- Chương 125: Năm năm
- Chương 126: Chuẩn bị
- Chương 127: Nhập đoàn
- Chương 128: Người chống lưng Giang thị?
- Chương 129: Công khai theo đuổi
- Chương 130: Ly Ly nhập viện
- Chương 131: Người đàn ông thần bí
- Chương 132: Ly Ly nhập viện (2)
- Chương 133: Bữa ăn gia đình
- Chương 134: Bước vào con đường truy thê
- Chương 135: Chế giễu
- Chương 136: Trợ lý của Giang Noãn Chanh
- Chương 137: Chăm sóc em
- Chương 138: Phát hiện bất ngờ
- Chương 139: Thay lòng đổi dạ
- Chương 140: Bất ngờ trong cuộc họp
- Chương 141: Trao đổi sính lễ
- Chương 142: Cùng 1 người?
- Chương 143: Người đàn ông chung tình, người phụ nữ lẳng lơ
- Chương 144: Tiễn khách
- Chương 145: Tới Lệ gia
- Chương 146: Trùng phùng
- Chương 147: Phát hiện lớn
- Chương 148: Chồng tôi hướng nội
- Chương 149: Đại lễ
- Chương 150: Báo thù và chuộc lỗi
- Chương 151: Ăn miếng trả miếng
- Chương 152: Ăn miếng trả miếng (2)
- Chương 153: Ăn miếng trả miếng (3)
- Chương 154: Chiếc xe bốc nổ
- Chương 155: Rơi vào thế khó
- Chương 156: Bại trận
- Chương 157: Thừa nước thả câu
- Chương 158: Thiếu
- Chương 159: Vén màn
- Chương 160: Giả thần giả quỷ
- Chương 161: Cổ đông giả
- Chương 162: Đại kết cục
- Chương 163: Ngoại truyện: Lễ cầu hôn và đại hội nam đoàn
- bình luận