Quân Hôn: Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận - Chương 70: Vật nhỏ, anh sẽ đau lòng

Quân Hôn: Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận Chương 70: Vật nhỏ, anh sẽ đau lòng
Đàm Dật Nam dừng xe, vừa lúc nhìn thấy Hoắc Tư Vũ đang đứng ở góc đường cách đó không xa, một tay cầm túi nhỏ, tay kia vuốt nhẹ làn tóc. Giống như không muốn để làn gió mạng kia làm sợi tóc của mình bay loạn

Bộ dáng cô kiễng chân chờ đời, kỳ thật nhìn qua rất mỹ. Gió lạnh thổi, nhân tiện khẽ thổi lên làn váy của cô, làm cho cô thoạt nhìn giống như một đóa hoa xinh đẹp...

Một màn kia thật sự rất đẹp

Nhưng người đàn ông ngồi trên xe, thấy một màn như vậy, hai tròng mắt lại lóe lên tia quỷ dị

"Nam, anh đã tới!" Hoảng hốt trọng một lúc, Hoắc Tư Vũ nhận ra được xe của Đàm Dật Nam đỗ cách đó không xa, liền chậm rãi đi đến. Tiến vào xe, Hoắc Tư Vũ chân tay bắt đầu run rẩy. Nhưng ở trước mặt người đàn ông này, cô thật sự che dấu rất tốt

"Ân, tôi vừa mới tới, nhìn không thấy cô, còn tưởng rằng... Cô đã rời đi!" Người đàn ông khẽ cười, trong con người lóe lên tia sáng khẽ nhúc nhích

Hoắc Tư Vũ đứng ở trong gió rét, hắn đã sớm thấy. Nhưng hắn vẫn không tiến lên, đi tìm cô thôi. Hắn muốn nhìn xem, người phụ nữ kia đang muốn giả dạng cái gì. Rõ ràng lạnh như vậy, nhưng tại sao cô lại ăn mặc thế kia? Chẳng lẽ còn hy vọng Đàm Dật Nam hắn, một lần nữa bị cô mê hoặc

Điều này, không có khả năng

Lúc trước nếu không phải vì hắn phóng túng, cũng không biến thành nông nỗi như hôm nay. Người phụ nữ hắn yêu, lại bị anh cùng cha khác mẹ cưới rồi. Hiện tại, còn bị ba mình mỗi ngày, ép hắn cưới người phụ nữ này

Vậy hắn sẽ ra chiêu đưa tay trước chiếm tiện nghi, nhìn xem chờ hắn xử lý mọi chuyện hoàn mỹ, xem ba còn ép mình như thế nào

"Nam, chúng ta hiện tại đi đâu?"

Dường như, đã lâu lắm rồi cô chưa thấy Đàm Dật Nam ôn nhu như vậy, Hoắc Tư Vũ lên xe không trực tiếp thắt dây an toàn, mà lao vào trong lòng ngực của Đàm Dật Nam

Tuy rằng ngay từ lúc đầu, mục tiêu của Hoắc Tư Vũ là thiếu phu nhân của Đàm gia. Nhưng từ lúc ở chung với Đàm Dật Nam cô phát hiện mình đã yêu thương người đàn ông này. Cõ lẽ, đối với một người phụ nữ, thân phận cũng không phải là quá mức cần thiết

Chỉ tiếc, lúc cô ôm hắn, lại nhắm chặt hai mắt hòa vào trong hạnh phúc. Nếu như lúc này, cô mở mắt, sẽ phát hiện nụ cười kia của người đàn ông đang cười lạnh

"Hôm nay trước đi xem phim, sau đó lại ăn một chút!" Người đàn ông này quả nhiên là tay già đời, đem tia chán ghét trong đáy mắt mình giấu diếm rất tốt, sau đó xoay người, nói: "Tư Vũ, ngồi thắt dây an toàn, tôi lái xe!"

"Ân!" Tuy rằng có điều bất mãn, nhưng Hoắc Tư Vũ cũng nghe theo lời của hắn, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí của mình

Bởi vì có Đàm Dật Nam ở bên cạnh, khóe miệng của Hoắc Tư Vũ cũng nhẹ nhàng cười

Hành trình như vậy, rất giống với trước kia của bọn họ

Người đàn ông này lại không đem hành trình cuối kia nói ra là đến khách sạn. Nhưng cho dù hắn không nói, Hoắc Tư Vũ cũng có thể lường trước được sự việc sắp xảy ra

Vừa đúng lúc, có thể lợi dụng cơ hội này, xóa bỏ sự xa cách của hắn. Còn nữa, tốt nhất là cùng Đàm Dật Nam mang thai đứa nhỏ, làm cho "Bảo bối" hiện tại đang ở trong bụng cô trở thành thật

Trong lúc Hoắc Tư Vũ còn đang đắc ý, xe đã rời xa chỗ này

Tâm tư hai người cùng lúc đó cũng xuất phát

Cùng Đàm Dật Nam xem phim, sau đó Đàm Dật Nam lại đưa cô đến nhà hàng Tây Xán Thính mà trước kia cô yêu thích. Nhìn bàn thức ăn đầy mỹ vị, trên bàn đều là thức ăn mà cô yêu thích. Hôm nay là ngày mà cô hạnh phúc nhất từ sau khi có mặt trên đời

Trước kia, Đàm Dật Nam tuy rằng có đưa cô đến nhà hàng cao cấp ăn cơm. Nhưng mà, mỗi lần hắn đều chú tâm ăn cơm, chưa bao giờ để ý đến cô. Mà hôm nay, người đàn ông này còn cẩn thận giúp cô chuẩn bị trên bàn một đóa hoa tươi, và hai ly rượu vang đỏ

Nhìn mọi thứ, Hoắc Tư Vũ cảm thấy chóp mũi ê ẩm

"Tư Vũ, sao không ăn? Hôm nay tôi đều chuẩn bị những món cô thích" Người đàn ông nhìn Hoắc Tư Vũ vẫn còn đang ngây ngốc, không có động tay, liền hỏi

"Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm? Nhưng trước đây tôi nhớ, đây là đều là những thứ cô thích ăn!"

"Không có, anh không nhớ nhầm! Em chỉ là cảm thấy ngoài ý muốn!" Đàm Dật Nam liên tiếp nói, làm cho Hoắc Tư Vũ giật mình, hồi phục lại tinh thần: "Nam, em thật sự không nghĩ đến, anh lại nhớ rõ những thứ em thích ăn, thế như lại vì em chuẩn bị nhiều chuyện tình như vậy..."

Hoắc Tư Vũ cảm khái, làm cho Đàm Dật Nam cũng có chút xấu hổ. Không tự giác né tránh tầm mắt của Hoắc Tư Vũ, sau đó hắn mới mở miệng nói: "Nhanh ăn đi. Món này lúc còn nóng ăn mới ngon! Trước kia là tôi không tốt, cho cô chịu khổ, thật xin lỗi!"

Nói xong, Đàm Dật Nam lần đầu tiên gắp đồ ăn cho Hoắc Tư Vũ

"Không... Trước kia đều là em không tốt. Nếu không phải em nói dối anh..." Hoắc Tư Vũ muốn nói

Nhưng lời này, lại như là điểm yếu của cô. Hắn đột nhiên mở mắt: "Cô nói gì? Hôm nay là một ngày tốt, không cần nhắc đến chuyện trước kia"

Thật ra, hắn không phải là sợ hãi Hoắc Tư Vũ vì chuyện này mà khóc. Mà là sợ hắn sẽ không kiềm chế được sự sự tức giận, trực tiếp hất đổ bàn ăn này, sau đó hung hăng tặng Hoắc Tư Vũ vài bạt tai

Tuy rằng trong lòng hắn đã sớm có vô số lần muốn làm như vậy, nhưng vì mục đích đến ngày hôm nay, hắn vẫn nhẫn nhịn chịu đựng

"Được, vậy chúng ta hôm nay không nhắc đến chuyện trước kia, mau ăn cơm!" Nói xong, Hoắc Tư Vũ cũng mau chóng gắp lại cho Đàm Dật Nam một ít thức ăn

Chỉ là quá vui sướng... Hoắc Tư Vũ cũng không chú ý tới, những thứ mà cô gắp cho Đàm Dật Nam, hắn một chút cũng không động đũa

Tóm lại, bữa ăn hôm nay cô rất vui vẻ, ăn cũng nhiều hơn mọi khi. Đàm Dật Nam gắp thức ăn cho cô, cô đều ăn hết. Mà hắn ngoại trừ cùng cô nói chuyện, ngoài ra chỉ uống vài hớp rượu

Đối với Đàm Dật Nam hắn mà nói, bữa ăn như vậy chính là dày vò bản thân. Hắn căn bản một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn người phụ nữ kia. Nếu không phải vì muốn đạt được mục đích, hắn đã sớm chạy mất

"Ăn xong rồi sao? Ăn xong rồi chúng ta đi đi!" Hắn nhìn thoáng qua Hoắc Tư Vũ, thấy bộ dáng kia của cô thật ghê tởm

"Được. Nhưng mà Nam, chúng ta kế tiếp đi đâu?"

Cầm túi xách, Hoắc Tư Vũ cùng Đàm Dật Nam bước ra khỏi cửa hàng

Mà câu hỏi này, làm cho Hoắc Tư Vũ không ngừng chờ mong

Bình thường nếu như ăn cơm xong, Đàm Dật Nam sẽ mang cô đi đến khách sạn...

Nghĩ đến như vậy, ánh mắt của Hoắc Tư Vũ không tránh được tia chờ mong

"Tiếp theo, tôi mang cô đi đến một chỗ!" Hắn khẽ cười, đem hoa hồng trên tay mình đưa cho Hoắc Tư Vũ

"Là nơi nào, anh nói cho em biết được không?" Có lẽ là người đàn ông mình thích ở ngay trước mặt, Hoắc Tư Vũ cũng biểu hiện một chút bộ dạng nũng nịu. Một đôi mắt đẹp, cũng là tràn ngập chờ mong, nhìn chằm chằm Đàm Dật Nam

Nhưng mà, thật ra trong lòng của cô đã dự đoán trước, kỳ thật Đàm Dật Nam muốn dẫn cô đến khách sạn

Trước kia, mỗi lần bọn họ ăn cơm xong, người đàn ông này sẽ thần thần bí bí nói với cô. Sau đó, hắn sẽ mang cô đi đến khách sạn thuê phòng. Tiếp theo, ở trong nơi đó, làm chuyện vô cùng thắm thiết

Vừa nghĩ đến chuyện tiếp đến, tâm tình của Hoắc Tư Vũ không ngừng xôn xao

"Tới rồi, cô sẽ biết!" Đàm Dật Nam giống như trước vẻ mặt thần bí cùng cô nói chuyện

Nhìn như vậy, Hoắc Tư Vũ cũng đã nghĩ mình đoán trúng đến tám chín phần

Bởi vì hôm nay Đàm Dật Nam cùng cô diễn trò, cũng giống như trước kia. Trừ bỏ, so với trước kia, hắn không để ý đến cảm thụ của cô

Nhưng mà không thể không thừa nhận, Đàm Dật Nam làm cho cô tháo bỏ được lớp sóng trong lòng

Hoắc Tư Vũ liền vui vẻ cười đến sáng lạn

Đặc biệt là lúc ngồi trên xe của người đàn ông này, cô cảm giác trái tim mình đã sớm muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Chưa bao giờ nghĩ tới, Đàm Dật Nam sẽ đối xử với cô như công chúa

Cưng chiều như vậy, làm cho cô hết thảy đều cảm thấy chân thật

"Nam, đây là nơi nào?"

Nhưng Hoắc Tư Vũ cũng không vui vẻ được bao lâu

Xe của Đàm Dật Nam vội vàng dừng ở trước cửa bệnh viện, nụ cười xinh đẹp trên mặt của Hoắc Tư Vũ đều không còn. Hai tay run rẩy, có chút bối rối

Tại sao đêm hôm khuya khoắc, Đàm Dật Nam lại không mang cô đến khách sạn, mà là bệnh viện?

Hắn, muốn làm gì?

"Bệnh viện!" Bởi vì lúc này đã là đêm, trong xe có chút ánh sách, bóng tối bên ngoài cũng ảm đạm. Cho nên, Hoắc Tư Vũ cũng không thấy rõ, biểu tình trên mặt của hắn khi nói ra hai chữ này

Hoặc là phải nói, cô căn bản không muốn đọc biểu tình của hắn trong hoàn cảnh này. Bởi vì hôm nay, đối với cô mà nói, giống như là một giấc mộng tốt đẹp, khiến cho cô không muốn tỉnh lại

"Em biết đây là bệnh viện, nhưng mà Nam, nửa đêm muốn đưa em đến đây để làm gì, thời tiết trở lạnh, chúng ta về đi!" Nhìn ánh sáng mờ mịt, hét ra gương mặt trong trẻo lạnh băng của hắn, Hoắc Tư Vũ tâm tình không tự giác đổ vỡ. Bất an, giống như là độc dược lặng lẽ chui vào trong trái tim cô, đem toàn thân cô đau nhức khó chịu. Làm cho cô cảm thấy được, âm trầm như vậy, lại vô cùng đáng sợ!

Cùng Đàm Dật Nam ở chung, trên mặt Hoắc Tư Vũ vẫn cười, chẳng qua là so với trước kia cứng ngắc vài phần

Hoắc Tư Vũ thoái nhượng, rõ ràng là để cho người đàn ông này hài lòng

Nghe tới Hoắc Tư Vũ nói, hắn xoay người lại nhìn cô: "Đương nhiên là để giải quyết mọi chuyện, chẳng lẽ tới đây để ân ái?"

Sắc mặt của Đàm Dật Nam, so với trong tưởng tượng lạnh khốc vài phần

Gương mặt tinh xảo, ở dưới ánh sáng mờ ảo chiếu xuống, càng phát ra thâm thúy mê người

Chỉ tiếc, gương mặt hoàn mỹ như vậy, Hoắc Tư Vũ không có tâm trạng mà thưởng thức. Bởi vì cô cảm thấy được, phia sau Đàm Dật Nam thật đáng sợ

Rõ ràng hắn đang cười, nhưng Hoắc Tư Vũ lại cảm thấy, ánh mắt của hắn tràn ngập khinh thường, giống như trong mắt của hắn, cô chỉ là một vở hài kịch

"Nam, đến nơi đây giải quyết chuyện gì?" Bởi vì quá khẩn trương, hai tay của cô đã sớm nắm chặt. Các đốt ngón tay bởi vì quá sức mà trở lên trắng bệch. Cô vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười, so với khóc còn khó coi hơn, bởi vì cô thật sự khó có thể tưởng tượng được người đàn ông này sẽ làm ra chuyện gì

"Đương nhiên là phải...rõ ràng quan hệ của chúng ta!" Nhìn Hoắc Tư Vũ gương mặt tái nhợt, Đàm Dật Nam khẽ cười. Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống đôi con ngươi đen của hắn lúc này trở lên đỏ tươi, tươi cười giống như lóa mắt! Giờ phút này, hắn giống như là từ địa ngục, không đem thế gian hủy diệt, hắn thề sẽ không bỏ qua

Mà tầm mắt của hắn, lại dừng lại trên bụng của Hoắc Tư Vũ

Thấy vậy thân thể của cô không tự giác run rẩy

"Nam, hổ dữ không ăn thịt con, anh không phải nghĩ đến sự tình muốn tổn thương bảo bối của chúng ta chứ?" Lời này, Hoắc Tư Vũ phát hiện răng của mình nghiến chặt mà phát ra tiếng

"Đúng vậy, hổ dữ không ăn thịt con. Chẳng qua, đứa nhỏ này thật sự là ra không đúng lúc, cho nên chỉ có thể ủy khuất cho nó!" Giọng nói của hắn rất nhẹ nhưng lại giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cho đầu của Hoắc Tư Vũ khẽ mở lỗ hổng

"Không đúng thời điểm? Đứa nhỏ khi nào mới đúng thời điểm? Hoặc là anh căn bản không cần đứa nhỏ này, hay là mẹ của nó anh cũng không cần?" Nếu phải nói rõ ràng, Hoắc Tư Vũ bất cứ giá nào cũng phải nói ra

"Cũng có thể nói như vậy" Đàm Dật Nam không phủ nhận, kỳ thật người hắn muốn cùng có bảo bối chỉ có duy nhất Cố Niệm Hề. Nếu Hoắc Tư Vũ đã sớm biết, vậy cũng không cần phải che dấu

"Tư Vũ, cô cũng biết trong lòng tôi chỉ có một người, cho dù tôi nghe theo ba tôi kết hôn, sau này tôi cũng không có khả năng đối xử tốt với cô, như vậy hạnh phúc cả đời của chúng ta chẳng phải bị chôn vùi sao? Một khi đã như vậy, không bằng sớm kết thúc, chúng ta mỗi người đi tìm hạnh phúc của riêng mình, cô nói đúng không?"

Thật ram lúc biết Đàm Kiến Thiên muốn nhúng tay vào hôn sự của hắn, Đàm Dật Nam cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn cùng Hoắc Tư Vũ nói lời này, chẳng qua là chưa tìm được thời điểm thích hợp mà thôi

"Tìm hạnh phúc, là anh muốn tìm Cố Niệm Hề! Anh không chịu nổi cô ta cùng Đàm Dật Trạch ở cùng một chỗ, cho nên anh muốn bỏ tôi, muốn thoát khỏi dàng buộc, quay về nhà tìm cô ta phải không?"

Thật ra, từ lúc Đàm Dật Nam ôn nhu, Hoắc Tư Vũ đã sớm có chút bất an

Nhưng cô không ngờ, người đàn ông này có thể xấu xa như vậy!

Chiếm hết tiện nghi của cô, còn muốn bỏ rơi cô, muốn giải quyết "đứa nhỏ" trong bụng cô, sau đó đi tìm Cố Niệm Hề?

Chưa bao giờ, Hoắc Tư Vũ cảm thấy mình may mắn như vậy, hiện tại cô không mang thai

Bằng không, đứa nhỏ thật sự sẽ không có tình yêu thương của ba

"Đúng vậy, tôi thật sự không quên được cô ấy, cũng không thể không để ý đến cô ấy, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình bóng của Cố Niệm Hề. Nếu không có sự xuất hiện của cô, tôi còn không biết, Niệm Hề đối với tôi quan trọng như vậy. Cho nên Tư Vũ, van cầu cô buông tha tôi, cũng buông tha cho chính mình được chứ?"

Nhiệm Hề Niệm Hề Niệm Hề...

Trong lòng của hắn, vẫn chỉ có một mình Cố Niệm Hề!

Hoắc Tư Vũ cô dùng hết thủ đoạn, đoạt hắn đi từ trên tay Cố Nệm Hề. Kết quả, người đàn ông này vẫn chỉ nhớ đến một mình Cố Niệm Hề?

Điều này cô sao chịu nổi?

"Nam, em không cần anh có yêu em hay không, cũng không thèm để ý người trong lòng anh là ai, em chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh anh. Nam, không cần đuổi em đi được không? Em thật sự yêu anh, con của chúng ta cũng cần anh, cho nên van cầu anh đừng bắt em phá bỏ cái thai được không?" Nước mắt sớm đã ướt đẫm trên mặt cô. hôm nay sở dĩ hưởng thụ những điều tốt đẹp, cũng chỉ là một hồi Hồng Môn Yến

Điều Đàm Dật Nam hắn làm, chẳng qua là gậy ông đập lưng ông mà thôi...

Nhưng cô vẫn có một tia may mắn. Hy vọng có thể giúp người đàn ông này tỉnh táo, hy vọng có thể làm cho hắn quay đầu lại!

"Cô không ngại, nhưng tôi để ý! Hoắc Tư Vũ tôi thật sự không có biện pháp nào đối mặt với cô, chỉ cần nhìn đến khuôn mặt của cô, sẽ cho tôi liên tưởng đến sự dơ bẩn, cũng sẽ làm cho tôi không ngừng nhớ đến, tôi rốt cuộc đã làm ra cái gì đối với Cố Niệm Hề! Cuộc sống như thế tôi thật sự chịu không được. Cho nên, tôi cầu xin cô thương xót tôi, cùng tôi đi vào phá bỏ đứa nhỏ! Bác sĩ ở bệnh việc này chính là từ nước ngoài trở về. Sẽ không để cho cô một chút đau đớn nào, lại càng sẽ không ảnh hưởng đến việc sinh con sau này của cô!" Đàm Dật Nam đạo lý rõ ràng, giọng điệu cũng ôn như như trước

Nhưng hắn nói ra, lại lập tức làm cho tâm tình Hoắc Tư Vũ rét lạnh

Người đàn ông tán tận lương tâm này, thế nhưng còn muốn tính toán phá đi cái thai trong bụng cô

Hắn làm như vậy, là vì Cố Niệm Hề sao?

Làm sao bây giờ?

Đàm Dật Nam chắc chắn muốn cùng Cố Niệm Hề ở cùng một chỗ, cô chắc chắn sẽ không để cho hắn được như ý nguyện. Cho nên, mặc dù giờ phút này hắn có dịu dàng bao nhiêu, Hoắc Tư Vũ cũng kiên quyết mở miệng: "Tôi không cần!"

Phá bỏ đứa nhỏ cô một chút lợi thế cũng không còn

Cô sẽ không ngu ngốc mà làm như vậy

Hoắc Tư Vũ cô không phải là một người lương thiện, lại càng không có ý tưởng để cho người mình yêu đi tìm hạnh phúc khác

Thứ cô yêu thích, nhất định phải có được. Mặc dù là hai người cả đời không có được hạnh phúc, cô quyết cũng không buông tay

"Cô thật sự không cần? Cho dù Đàm Dật Nam tôi cầu xin cô, cô cũng không chịu sao?" Đáp án của Hoắc Tư Vũ tựa hồ làm cho Đàm Dật Nam vô cùng thất vọng, giờ phút này sắc mặt của hắn cũng trở nên không tốt. Nói chuyện với Hoắc Tư Vũ cũng rõ ràng lạnh đi vài phần

Điều này làm cho Hoắc Tư Vũ không thể không hoài nghi, một màn hạnh phúc lúc nãy, có phải đều là người đàn ông này đóng kịch hay không?

"Em tuyệt đối không đồng ý. Đàm Dật Nam, mặc kệ anh có nói như thế nào, em cũng sẽ không đem đứa nhỏ của chúng ta phá bỏ! Cho dù cả đời không có được hạnh phúc, em cũng nhất định muốn ở bên cạnh anh"

Cô không hạnh phúc, vậy người khác cũng đừng mơ có được hạnh phúc

"Là vậy sao?" Nghe được câu trả lời của Hoắc Tư Vũ, hơi thở của hắn trở lên lạnh lẽo, sau đó khóe miệng đột nhiên nở nụ cười. Ánh sáng mờ ảo nhin như không thật

Nhưng Đàm Dật Nam như vậy, càng làm cho Hoắc Tư Vũ cảm thấy bất an

Bởi vì cô biết, Đàm Dật Nam không dễ dàng buông tha cho cô và đứa nhỏ như vậy

Qủa nhiên, một lúc sau hắn mở miệng: "Những điều tôi muốn nói, đều nói ra rồi, về phần cô có muốn nghe hay không, tôi cũng không quản được. Nhưng Tư Vũ, cô cũng không thể thay đổi được quyết định này"

Nói xong lời này, Đàm Dật Nam đột nhiên tiến tới gần Hoắc Tư Vũ

Lúc Hoắc Tư Vũ còn chưa kịp phản ứng gì, hắn đã kéo cánh tay của cô, sau đó đẩy cửa xe, không để cho cô phản kháng, cũng không để ý đến hành động như vậy có thể gây ảnh hưởng đến đứa nhỏ, trực tiếp đem cô kéo ra khỏi xe!

"Đàm Dật Nam, anh điên rồi! Buông em ra, anh không có quyền đối với đứa nhỏ như vậy!" Cô gào thét, giãy dụa

Nhưng tay của Đàm Dật Nam, giống như được làm từ sắt thép, cô căn bản không thể thoát ra được

"Tôi không có tư cách đối với cô làm như vậy, nhưng vì tương lai của hai chúng ta, cho nên đứa bé này không thể tồn tại" Sức lực của hắn rất lớn, rất nhanh đem cô rời khỏi bãi đỗ xe

"Hạnh phúc của chúng ta? Đàm Dật Nam, anh chỉ là vì hạnh phúc của chính mình! Đừng nghĩ nói những lời dễ nghe như vậy, anh thật sự nghĩ tất cả mọi người đều ngu ngốc hau sao?"Mắt thấy sắp bước đến bệnh viện, Hoắc Tư Vũ giãy dụa ngày càng mạnh. Nhưng điều này, như trước không thể làm cho cô trốn thoát được

Làm sao bây giờ?

Nếu như bị Đàm Dật Nam mang vào, nhất định hắn sẽ phát hiện cô căn bản không mang thai. Đàm Dật Nam kia càng không có lý do phải lấy cô

Bỗng dưng, Hoắc Tư Vũ đột nhiên nhớ tới trong túi xách của mình có kìm chích điện. Đó là lúc trước cô ở quán bar say rượu, sau đó phát sinh quan hệ, cô liền mua thứ đó để ở bên mình

Thật không ngờ, cô lại có cơ hội để dùng thứ này đối phó với Đàm Dật Nam

"..."Hoắc Tư Vũ dùng tay không bị Đàm Dật Nam nắm lấy, từ trong túi lấy ra kìm chích điện, nhắm mắt hung hăng đâm tới phía sau Đàm Dật Nam

Sau một lát, người đàn ông vừa mới còn nổi giận, hung hăng kéo cô đến phòng bệnh, tay buông lỏng ra. Sau đó, hắn vô lực ngã xuống mặt đất

Nhìn người đàn ông trên mặt đất, gương mặt Hoắc Tư Vũ tái nhợt, đột nhiên xuất hiện nụ cười!

Đột nhiên tươi cười, ở trong gió rét như vậy rất quỷ dị!

Đàm Dật Nam, đây là anh ép tôi!

Hôm nay anh làm cho tôi nhiều việc như vậy, tôi thật sự còn muốn cùng anh sống tốt nửa quãng đời còn lại. Nhưng anh lại chỉ vì muốn lừa tôi đến bệnh viện phá bỏ cái thai

Khuất nhục này, tôi tuyệt đối sẽ không quên

Nếu anh muốn rời khỏi tôi như vậy, tôi liền sẽ không để cho anh được như ý nguyện

Hoắc Tư Vũ tôi không có được hạnh phúc, vậy người khác cùng nhau đến địa ngục đi

Sớm hay muộn cũng có một ngày, tôi sẽ làm cho anh, cùng với mẹ của anh phải chịu đựng mọi nhục nhã giống như tôi

Các người, chờ đó cho tôi!

Nhìn quanh bốn phía, lúc này đã vào đêm. Hành lang bệnh viện cũng không có người đi qua lại. Hoắc Tư Vũ hung hăng lau nước mắt, sau đó rời đi...

____

"Hề Hề?" Bước vào phòng ngủ, Đàm Dật Trạch không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nằm trên giường lớn

Nhìn xung quanh bốn phía, hắn mới nhận ra cô đang ngồi ở trên bàn

Giờ phút này Cố Niệm Hề đang gục đầu trên bàn

Bên cạnh còn mở đèn, không biết đang làm cái gì

Đàm Dật Trạch đi đến bên cạnh, mới phát hiện thì ra cô gái này đã sớm ngủ

Cảnh tượng như vậy, đối với Đàm Dật Trạch thật sự có nỗi lo lắng không nói lên lời. Mà hắn cũng không hy vọng cô sẽ như vậy

Đang định đánh thức cô dậy, nhưng thấy trên khóe mắt của cô vẫn còn có nước mắt

Giọt nước mắt trong suốt, không phải muốn là nhìn thấy được. Nhưng chi tiết nhỏ bé này lại lọt vào trong con ngươi đen của Đàm Dật Trạch, giống như một mũi dao nhỏ bén nhọn

Là cái gì, làm cho cô khóc?

Chết tiệt, nước mắt của vật nhỏ chỉ là thuộc về riêng hắn mới đúng

Bất luận kẻ nào, chưa trải qua sự đồng ý của Đàm Dật Trạch hắn, là không thể để cho cô khóc được

Nước mắt của cô!

Cuối cùng, Đàm Dật Trạch cũng tìm ra được kẻ đầu sỏ gây nên!

Giờ phút này, Cố Niệm Hề ngủ say, trên tay còn cầm một phong thư màu trắng

Phong thư này, nhìn có chút quen mắt

Lúc Cố Niệm Hề tức giận với Đàm Dật Nam, trên tay của cô cũng cầm thứ như vậy

Nghĩ nghĩ một lúc, ánh mắt của hắn híp lại

Không phải là thứ liên quan đến Đàm Dật Nam!

Nghĩ vậy, Đàm Dật Trạch đột nhiên lấy phong thư trên tay Cố Niệm Hề. Nhìn thoáng qua cô còn đang ngủ say, lặng lẽ đem thứ đó mở ra

Nhưng hắn nhất định mình không phải là một người keo kiệt

Mà là người biết địch biết ta trăm trận trăm thắng!

Nếu như bị hắn phát hiện ra manh mối của Đàm Dật Nam có chỗ nào không thỏa đáng, hắn nhất định sẽ sớm ngăn chặn, chấm dứt hậu họa!

Khi mở phong thư ra, Đàm Dật Trạch không tìm thấy thứ gì liên quan đến Đàm Dật Nam, mà bên trong có một sổ tiết kiệm

Người gửi tiết kiệm có tên Cố Niệm Hề, bên trong có bốn vạn năm trăm nhân dân tệ!

Làm cái gì vậy?

"Mẹ...mẹ... là con không tốt..." Lúc Đàm Dật Trạch còn đang suy nghĩ về cuốn sổ tiết kiệm, liền nghe thấy được tiếng nói mơ nỉ non của Cố Niệm Hề

Chẳng qua, tiếng nỉ non như vậy, lại làm cho lòng ngực của Đàm Dật Trạch kéo đến từng đợt nặng nề

Bởi vì, dưới tiếng nỉ non đó, có giọt nước mắt trong suốt lại chảy ra

Chẳng lẽ, đây là thứ mà mẹ cô đưa cho cô?

Chính là giờ phúc này, Đàm Dật Trạch đã không muốn tìm kiếm nguyên cớ làm cho cô xúc động. Bởi vì hắn đã bị nước mắt của cô một lần nữa quấy rầy

Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đặt cuốn sổ tiết kiệm xuống bàn, không nỡ đánh thức cô gái bé nhỏ, ôm lên giường lớn ngủ

Mãi cho đến khi hắn hắn đem tay mình nắm chặt tay nhỏ bé của cô, lúc này lông mày của cô mới khẽ buông lỏng

Nhìn vật nhỏ trong lòng ngực ngủ yên, Đàm Dật Trạch nhẹ nhàng, đặt nụ hôn xuống cái trán của cô

"Vật nhỏ, mặc kệ là vì ai, hay chuyện gì. Cũng đừng dễ dàng rơi nước mắt được không? Như vậy anh sẽ rất đau lòng...."

Giọng nói tràn đầy cưng chiều, nói khẽ bên tai của cô

Thật ra, hắn không biết nói như vậy cô có thể nghe hay không

Nhưng Đàm Dật Trạch vẫn cố chấp, muốn cho cô biết suy nghĩ của mình

Chỉ có cô, mới có thể dễ dàng làm cho hắn tháo xuống tâm đề phòng. Chỉ có cô, mới có thể làm cho hắn chủ động muốn đến gần, cũng chỉ có cô mới cho hắn vì cô mà trả giá tất cả...

Điều này, chẳng lẽ chính là tình yêu trong truyền thuyết hay sao?

Đàm Dật Trạch không biết, chỉ có đưa tay ôm chặt eo Cố Niệm Hề

____

"Du Du, hôm nay chúng ta có thể gặp nhau hay không?" Ngàu hôm đó, Cố Niệm Hề nhàn rỗi không có việc gì làm, ngoài trời thời tiết lại tốt như vậy, vì thế cô ở trong nhà ngây ngốc vài ngày, cuối cùng cũng không kiềm chế được, bấm điện thoại gọi cho Tô Du Du

Thật ra, vài ngày trước, Cố Niệm Hề thừa dịp nghỉ đông, cùng Tô Du Du đã gặp mặt, sau đó tâm sự. Ngại trong khoảng thời gian này, có một trận tuyết lớn, làm cho Cố Niệm Hề chỉ có thể ở trong nhà mà ôm chăn

Lúc này, thời tiết vừa ấm lên, cô bật dậy tìm Tô Du Du. Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn vui cười, chuẩn bị mong chờ đi gặp Tô Du Du

"Gặp mặt... Nàng..." Bởi vì lúc trước người thúc đẩy Cố Niệm Hề mất đi bạn trai trên đất khách chính là cô, Tô Du Du đột nhiên tràn ngập lo lắng khi đối mặt với Cố Niệm Hề. Cô không biết mình nên đối mặt với Cố Niệm Hề như thế nào

"Hề nha đầu, chị đây hôm nay phải tăng ca, hai ngày nay đều bận. Nếu không đợi mình hai ngày nữa được không?" Vẫn là chờ cô chuẩn bị sẵn sàng sám hối, mới có thể đi gặp mặt Niệm Hề

"Là vậy sao, không có việc gì. Chờ cậu rảnh thì gọi điện chi mình"

"Ân, mình còn có ca mổ, phải đi ngay"

"Được rồi, tạm biệt!" Cố Niệm Hề cúp điện thoại, khuôn mặt có chút mất mát vì không hẹn được Tô Du Du ra ngoài

Cúp điện thoại, vốn tính muốn đi ra đằng sau cùng Nhị Hoàng chơi đùa, cô liền bắt gặp một người

Là Đàm Dật Nam!

Hôm nay hắn không giống như thường ngày mặc một thân tây trang thẳng tắp, đem đầu tóc xử lý cẩn thận. Mà là một bộ thể thao màu trắng, trên tóc cũng không xịt keo

Nhưng nhìn hắn như vậy, trẻ ra vài phần, rất giống lúc còn đi học. Chẳng qua, Đàm Dật Nam ăn mặc như vậy, lại làm cho Cố Niệm Hề một chút cũng không để ý

"Niệm Hề, có phải muốn đi ra ngoài không?" Hắn mỉm cười đối với Cố Niệm Hề, ý đem bộ dạng mê người nhất biểu hiện trước mặt cô

Nhưng Đàm Dật Nam làm như vậy, lại càng làm cho Cố Niệm Hề thêm phòng bị

Lúc này, nơi đây không có ai, lùi lại phía sau vài bước, xác định đây là khoảng cách an toàn

"Anh sao ở chỗ này?" Cố Niệm Hề hỏi, bình thường lúc này Đàm Dật Nam phải ở công ty, cho nên cô không kiêng nể gì mặc áo ngủ, ở trong đại sảnh đi lại. Nhưng hôm nay hắn lại ở nhà

Giọng nói của cô, không mang theo độ ấm, cũng không một chút nhu tình

Nhưng không biết tại sao lọt vào tai hắn, lại là một âm thanh êm tai nhất cái thế giới này

"Anh hôm nay không đi làm!" Thật ra hắn đã sớm chuẩn bị tốt quần áo chuẩn bị rời đi. Chẳng qua nhìn thấy Cố Niệm Hề đang đứng dưới đại sảnh gọi điện, hắn dừng cước bộ

Cô không giống như ngày thường, mặc một bộ áo ngủ màu hồng nhạt, càng làm cho cô thuần khiết giống như thiên sứ, đặc biệt khuôn ngực kiêu ngạo kia, càng hiện rõ ràng trước mặt hắn

Nhìn như vậy, khiến cho Đàm Dật Nam càng khát vọng nhiều, vì thế hắn bước lên phòng, thay quần áo

Đương nhiên, việc này hắn chắc chắn sẽ không nói cho Cố Niệm Hề biết

Hắn chỉ muốn cho cô biết, hắn vẫn yêu cô như trước kia

"Nga! Tôi về phòng đây!" Thấy Đàm Dật Nam chuẩn bị tiến đến, Cố Niệm Hề xoay người muốn lên lầu

Bọn họ đã sớm chia tay, hắn có đi làm hay không, là chuyện của hắn, không có liên quan đến Cố Niệm Hề cô

Hơn nữa cô cũng không thích cùng Đàm Dật Nam ở chung một chỗ

Lúc Cố Niệm Hề chuẩn bị xoay người rời đi, Đàm Dật Nam ở phía sau chạy lện chặn đường cô

Hắn hôm nay đặc biệt vì cô mà chuẩn bị, sao có thể để cho cô dễ dàng rời đi?

"Anh muốn làm cái gì?" Bị hắn chặn đường Cố Niệm Hề có chút ảo não, bởi vì cô không lường trước được hắn sẽ hành động như vậy, lên cô liền chạm vào lòng ngực hắn

"Không có việc gì. Niệm Hề anh thấy thời tiết hôm nay rất tốt, đừng lãng phí ở nhà như vậy. Nếu không, anh đưa em ra ngoài. Em mới tới thành phố này, khẳng định vẫn còn chưa biết hết, anh làm hướng dẫn viên du lịch cho em, mang em đi chơi, sau đó chúng ta có thể đi ăn hạt dẻ, thế nào?"

Người của Cố Niệm Hề thật sự rất mềm mại

Vừa mới chạm vào lòng ngực của hắn, Đàm Dật Nam liền cảm thấy được, cô giống như một cây kẹo bông đường. Mà trên tóc cô, lại làm cho hắn có chút thần mê ý loạn

Nếu có thể, hắn thật sự muốn đặt Cố Niệm Hề ở dưới thân, hung hăng tàn sát bừa bãi một phen

Chỉ là muốn như vậy, sẽ đưa tới Cố Niệm Hề có bao nhiêu chán ghét, tâm tình xao động của Đàm Dật Nam liền ngừng lại

"Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú" Cùng hắn di dạo không bằng ở đằng sau chơi đùa cùng Nhị Hoàng

"Niệm Hề đừng như vậy! Anh không có ý xấu, anh chỉ muốn cho em vui vẻ" Đàm Dật Nam nhìn ra được ánh mắt phòng bị của Cố Niệm Hề

Ánh mắt như vậy, thật khiến tim của hắn đau đớn

Nhưng Đàm Dật Nam biết, hắn lúc trước tổn thương Cố Niệm Hề, mới khiến cho cô giống như con nhím như vậy. Cho nên, mặc dù Cố Niệm Hề đối với hắn vô lễ như thế nào, hắn cũng không quở trách

Hắn hy vọng, có thể nhanh một chút loại bỏ đi hình ảnh xấu của hắn trong đầu cô. Sau đó một lần nữa yêu thương tiếp nhận hắn

"Không cần. Cùng anh đi tôi không có hứng thú! Nếu là cùng lão cộng tôi đi, tôi mới cảm thấy vui" Có đôi khi, đối với người khác không cần nể mặt

Nhìn người trước mắt mình, Cố Niệm Hề đột nhiên cười lạnh

Nhưng nói ra điều này, cô mới đột nhiên nhớ ra, mình cùng Đàm Dật Trạch hình như chưa có cuộc hẹn hò nào

Nếu không thừa dịp hắn nghỉ ngơi, quấn quýt lấy hắn, nói hắn mang cô đi ra bên ngoài dạo chơi

"Niệm Hề, anh... Anh biết trước kia anh không tốt. Nhưng bây giờ anh biết mình sai rồi. cũng biết em đối với anh rất quan trọng, em đừng đối xử với anh như vậy được không? Anh biết, em nhiều lần ở trước mặt anh âu yếm anh của anh, chính là vì muốn kích thích anh. Nhưng Niệm Hề, kế khích tướng này đối với anh mà nói là vô ích, anh biết, em không yêu anh của anh..."

"Đàm Dật Nam, anh nói đủ chưa?" Đàm Dật Nam liên tục mở miệng nói chuyện, làm cho Cố Niệm Hề chịu không được liền cắt lời: "Anh còn không biết xấu hổ sao? Tôi đã lập gia đình, tôi còn là chị dâu của anh. Làm phiền anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi. Anh không biết xấu hổ, tôi cũng không quan tâm!"

"Niệm Hề, anh không phải không biết xấu hổ. Anh biết, em hiện tại để ý đến chuyện của Tư Vũ, nên còn giận anh. Anh có thể cam đoan, sẽ rất nhanh anh có thể giải quyêt quan hệ của mình với cô ta, còn có đứa nhỏ trong bụng. Cho nên, em không cần lấy cớ đẩy anh ra được không? Anh thật sự không thể không có em, Niệm Hề!"

Đàm Dật Nam ánh mắt thâm tình, giờ phút này đứng ở trước mặt cô, Cố Niệm Hề lại cảm thấy đần độn vô sỉ. Đặc biệt ngữ khí kia của hắn làm cho cô suýt chút nữa muốn tặng hắn vài bạt tai, nếu không phải sợ bẩn tay mình

"Đàm Dật Nam. Anh còn không biết xấu hổ? Lúc trước anh cùng cô ta ở trên giường, anh cũng muốn chia tay tôi, hiện tại tôi đã kết hôn, anh còn muốn cái gì? Chẳng lẽ, anh không biết chính mình thật vô liêm sỉ sao?"

Cố Niệm Hề nói lời này, vừa lúc nhìn thấy Hoắc Tư Vũ đứng ở trước cửa. Mà Đàm Dật Nam đưa lưng về phía cô ta, tự nhiên cũng không nhìn thấy sự xuất hiện của cô

Tầm mắt nhìn đến phía Hoắc Tư Vũ, tròng mắt Cố Niệm Hề chợt lóe lên tia giả dối...

Chương 71.1: Cô phát hiện, cô càng ngày càng yêu hắn nhiều hơn

"Niệm Hề, anh không có ý này!" Đàm Dật Nam đứng ở trước mặt Cố Niệm Hề thật sự có chút luống cuống

Bởi vì hắn cảm giác, cô gái này từ khi tách ra khỏi hắn, thay đổi rất nhiều. Trở nên nhanh mồm nhanh miệng, trở nên tinh quái, lại càng trở nên thích châm chọc người khác

Cố Niệm Hề như vậy, thật sự rất xa lạ

"Không phải ý này, vậy là ý gì? Không phải là nói, anh muốn cưới Hoắc Tư Vũ đồng thời cùng tôi chơi trò nam nữ dấu giếm chứ? Tôi nói cho anh biết, tôi không thích trò chơi như vậy. Còn có ăn trong bát còn nhìn trong nồi, tôi ghét nhất người đàn ông như vậy!" Nhìn cách đó không xa, Hoắc Tư Vũ đang chậm rãi tiến về phía bọn họ, Cố Niệm Hề đột nhiên cười lạnh

Hỏi vấn đề này, thực rõ ràng muốn để cho Hoắc Tư Vũ nghe thấy

Nhưng như vậy, một chút cũng không để cho Đàm Dật Nam hoài nghi. Bởi vì, hiện tại trong mắt hắn chỉ có một mình Cố Niệm Hề

Chỉ cần Cố Niệm Hề trở lại bên cạnh hắn, cho dù Đàm Dật Nam hắn phải trả giá tất cả hắn cũng cam lòng

"Niệm Hề, anh không muốn cưới Hoắc Tư Vũ! Anh đã cùng cô ta nói rõ ràng. Người cả đời mà Đàm Dật Nam anh muốn chung sống chỉ có một mình Cố Niệm Hề em! Anh thề, anh sẽ cùng cô tay mau chóng cắt đứt quan hệ. Niệm Hề..." Hắn tiến lên, muốn đem Cố Niệm Hề kéo vào trong lòng

Nhưng tay còn chưa động đến cô, liền bị cô ghét bỏ né tránh

Mọt màn này kích thích Đàm Dật Nam, đồng thời cũng làm cho Hoắc Tư Vũ đau đớn

Hoắc Tư Vũ cô coi Đàm Dật Nam là cả thế giới, hắn tại sao còn làm trò xum xoe người phụ nữ khác, lại còn hứa hẹn?

Còn có, hắn tại sao tình nguyện dây dưa với người phụ nữ ghét bỏ hắn, cũng không muốn ở lại bên cạnh người toàn tâm toàn ý yêu hắn?

Thế giới này, thực biết châm chọc người ta!

Nhìn Hoắc Tư Vũ cứng nhắc ở tại chỗ, bộ mặt bởi vì chịu đựng mà vặn vẹo biến dạng, Cố Niệm Hề cảm thấy được mục đích của mình đã hoàn thành!

Hoắc Tư Vũ cũng đã từng ở trước mặt cô giở thủ đoạn vô liêm sỉ

Cố Niệm Hề cô bây giờ chính là trả lại những gì cô ta đã đối xử với cô mà thôi

Cái này gọi là người không phạm ta ta không phạm người, nếu phạm ta, ta chắc chắn sẽ diệt trừ tận gốc

Nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của Hoắc Tư Vũ, Cố Niệm Hề xoay người rời đi

Nhưng Đàm Dật Nam thật sự quá mức nhập tâm, nghĩ Cố Niệm Hề hỏi hắn như vậy, là tính toán tha thứ cho hắn, cho nên hắn vừa thấy Cố Niệm Hề xoay người rời đi. liền vội vã đuổi theo

"Niệm Hề, có phải cảm thấy anh vẫn còn điều gì chưa tốt phải không? Không có việc gì, nếu em cảm thấy vậy, cứ trực tiếp nói cho anh biết. Anh nhất định sẽ sửa!" Mắt thấy Cố Niệm Hề đi lên lầu, Đàm Dật Nam vẫn cố chấp đuổi theo

"Lời giải thích của anh, không phải nên nói với tôi!" Bị Đàm Dật Nam đuổi theo, Cố Niệm Hề không kiên nhẫn, liền dừng bước

Cô xoay người, nở nụ cười lạnh

Lời của cô rõ ràng là nói với hắn. Nhưng tầm mắt lại không dừng lại trên người hắn, mà là chiếu về phía sau

Như là đang ám chỉ cái gì đó

Theo tầm mắt của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Nam nhìn lại phía sau, đã thấy Hoắc Tư Vũ đứng đó

Cô, rốt cuộc đứng ở chỗ này khi nào?

Còn có, lời hắn vừa mới nói với Cố Niệm Hề, cô đã nghe được bao nhiêu?

Hoắc Tư Vũ không muốn cùng hắn chia tay, nếu lời nói của hắn nói với Cố Niệm Hề, cô đều nghe thấy, có khi nào Hoắc Tư Vũ sẽ càng nổi điên quấn quýt hắn!

Còn có, lúc nãy Cố Niệm Hề đứng ở đó chắc chắn đã nhìn thấy Hoắc Tư Vũ. Tại sao còn nói với hắn những lời kia?

Chẳng lẽ, Cố Niệm Hề đã sớm thấy Hoắc Tư Vũ, nên mới cố tình nói những lời kia với hắn? Suy nghĩ lại, hắn thấy khả năng này là rất lớn

Nhưng Cố Niệm Hề rốt cuộc tại sao làm như vậy?

Chẳng lẽ, cô không biết, tính tình của Hoắc Tư Vũ một khi tức giận sẽ càng muốn dây dưa. Nếu như cô ta nghe thấy những lời kia, chỉ sợ sẽ nhất quyết không chịu phá bỏ cái thai trong bụng. Hay hoắc là Cố Niệm Hề không nghĩ muốn ở lại bên cạnh hắn? Mà cô làm như vậy, đơn giản chỉ muốn chọc giận Hoắc Tư Vũ

Đàm Dật Nam hắn không cam nguyện

Hắn không tin, lúc trước bọn họ yêu nhau đến sống đi chết lại, Cố Niệm Hề lại có khả năng trong thời gian ngắn quên đi hắn hoàn toàn!

Nhưng Cố Niệm Hề dường như không biết suy nghĩ của hắn, tiếp tục bước lên lầu. Mà Đàm Dật Nam lúc này lại mau chóng đuổi theo

"Đàm Dật Nam anh đứng lại cho em!" Phía sau có một giọng nói tức giận của người nào đó

Đàm Dật Nam vẫn cố chấp đuổi theo, Hoắc Tư Vũ không cam nguyện cũng chạy theo hắn

"Buông tay!"

"Em không buông! Em sao phải dâng người đàn ông của mình cho người phụ nữ khác, anh là người đàn ông của em, cũng là ba của đứa nhỏ trong bụng em!"

"Rất nhanh, sẽ không phải!"

"Em mặc kệ, chỉ cần anh vẫn là vị hôn phu của em, em sẽ không chấp nhận anh cùng người phụ nữ khác có sự ràng buộc gì..."

Phía sau có hai người mắc bệnh tâm thần đang nói chuyện. Cố Niệm Hề căn bản cũng không để ý! Sau người liền biến mất ở đầu cầu thang

___

"Ông nội, cháu muốn đưa Cố Niệm Hề trở lại nhà trọ!" Hôm nay, Đàm Dật Trạch lúc ăn cơm, đột nhiên mở miệng nói ra điều này

Mà lời này, làm cho không khí trên bàn ăn cơm căng thẳng

Trong tình huống này, vui nhất chính là Thư Lạc Tâm và Hoắc Tư Vũ. Từ khi biết Hoắc Tư Vũ không phải là thiên kim thị trưởng, thái độ của Thư Lạc Tâm đối với cô xuống dốc không phanh, Không nói đến chuyện bà cả ngay sai Hoắc Tư Vũ hết chuyện này đến chuyện khác, ngay cả bà cùng Hoắc Tư Vũ nói chuyện khẩu khí cũng không tốt. Có đôi khi còn nói những lời độc ác, ý muốn đuổi Hoắc Tư Vũ đi

Nhưng mà, mục tiêu của bọn họ vẫn giống nhau. Giống như là, làm cho Cố Niệm Hề, rời xa Đàm Dật Nam!

Mà giờ phút này khác với Thư Lạc Tâm và Hoắc Tư Vũ, Cố Niệm Hề có vẻ mờ mịt. Bởi vì cô nhìn thấy lúc Đàm Dật Trạch nói lời này, ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên, đôi mắt rõ ràng ảm đạm đi rất nhiều

Đặc biệt là ông nội Đàm, ngay cả đũa cầm trong tay cũng buông xuống

"Tiểu Trạch, thật ra muốn trở lại cũng không phải không được. Chẳng qua chúng ta đều là người một nhà, ở chung một chỗ không phải tốt hơn sao? Hơn nữa, nhà kia nhỏ như vậy, ba sợ Niệm Hề ở không quen!" Đàm Kiến Thiên vừa nói vừa thở dài

Mà Cố Niệm Hề cũng nghe ra, kỳ thật Đàm Kiến Thiên rất luyến tiếc Đàm Dật Trạch. Sở dĩ lấy cô làm cái cớ, chỉ là không muốn hắn rời đi

"Thật ra, hai ngày nữa Hề Hề sẽ đi làm. Khoảng cách từ nhà của bọn con đến chỗ làm việc của Hề Hề gần hơn" Đàm Dật Trạch đối với ba mình không mấy thân thiết

Dù sao, hắn từ nhỏ đã không ở cùng một chỗ với ba mình

Mà nói Đàm Dật Trạch cũng vô cùng khách sao, lấy công việc để nói với Đàm Kiến thiên, khiến cho Đàm Kiến Thiên không còn có lý do phản bác

"Nếu như vậy, vậy thì để hai đứa nó về nhà đi!" Nghe Đàm Dật Trạch nói như vậy, ông nội Đàm đương nhiên cũng hiểu ý của hắn. Nhưng trong con ngươi của ông lại chứa đầy sự mất mát

"Nếu không như vậy đi, cuối tuần là hôn lễ của Tiểu Nam. Hai ngày này trong nhà còn nhiều việc, Hề Hề các con nhìn xem có chỗ nào cần giúp, ở lại đến khi đó trở về cũng không sao, được không?" Thật ra Đàm Kiến Thiên cũng nhìn ra sự mất mát của ông nội Đàm, Đàm Kiến Thiên lúc này lại mở miệng đề nghị

"Lão công, hay là như vậy đi! Chờ em chồng kết hôn xong, chúng ta hãy trở về" Thông minh như Cố Niệm Hề, tự nhiên cũng hiểu ra được dụng ý của Đàm Kiến Thiên, lúc này cô cầm lấy tay của Đàm Dật Trạch, muốn cho Đàm Kiến Thiên một bậc thang

"Vậy được rồi, chờ sau khi Tiểu Nam kết hôn, chúng ta mới rời đi!" Thật ra chỉ cần là ý của Cố Niệm Hề, hắn sẽ không quan tâm đến vấn đề khác

"Ân, tốt lắm! Chúng ta tiếp tục ăn cơm đi!" Nghe được cháu dâu có thể thuyết phục cháu trai của mình, đôi mắt của ông nội Đàm lúc trước ảm đạm, lúc này liền sáng lên

Chẳng qua, lời này đến tai Đàm Dật Nam, giống như một mũi dao bén nhọn. Hai tay của hắn lúc này, đột nhiên nắm chặt lại

Tim giống như bị xé làm đôi

Xem ra, có một số vấn đề hắn vẫn lên nhờ Đàm Dật Trạch một chút

Hôm nay, Cố Niệm Hề cùng ông nội Đàm xem TV đến chín giờ, cô đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, liền gặp Đàm Dật Nam

Hắn một thân tây trang thẳng tắp, mái tóc được chải chuốt chỉnh tề, khiến cho hắn trở thành một người đàn ông lạnh lùng

Vẻ ngoài của Đàm Dật Nam rất xuất sắc, còn tiêu phí một số tiền lớn để mua quần áo hàng hiệu, khiến cho hắn lúc này thoạt nhìn so với nam diễn viên còn xuất sắc hơn. Chỉ tiếc hắn như vậy, dưới con mắt của Cố Niệm Hề lại trở thành "Làm ra vẻ"!

Rõ ràng hắn muốn như vậy, nhưng lại làm cho bộ dạng của mình trở nên đau thương. Giống như hắn mới là người bị vứt bỏ

Nhìn Đàm Dật Nam như vậy, Cố Niệm Hề trực tiếp bước qua hắn

Nhưng khi cô bước qua người Đàm Dật Nam, hắn lại nhanh chóng kéo cô lại

Hoàn hảo chính là, hắn chỉ kéo tay cô, không làm ra bất cứ hành động nào

"Có gì mau nói, có rắm mau thả!" Đem tay của mình hung hăng thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông kia, Cố Niệm Hề ngay cả quay đầu cũng không dành cho hắn

Thật ra, Cố Niệm Hề vốn không muốn nói những lời thô tục như vậy

Nhưng đối với lúc này, cô nhịn không được

Trên thế giới này, sẽ có một số loại người, phải dùng những lời lẽ thô tục thế nào để nói chuyện

"Niệm Hề..." Đàm Dật Nam tựa hồ không lường trước, Cố Niệm Hề sẽ nói ra câu như vậy. Nhất thời hắn có một chút kinh ngạc, không biết đối mặt với cô như thế nào

"Niệm Hề, anh nhớ em. Em có phải cũng giông như anh hay không?" Thật ra, trong lúc đứng đây đợi Cố Niệm Hề, Đàm Dật Nam đã chuẩn bị vô số lời nói. Như là, hắn đối với cô có biết bao nhiêu tự trách, như là hắn không muốn cưới Hoắc Tư Vũ đến cỡ nào, hoặc là hắn tính toán muốn chống lại ba mình, sau đó trong hôn lễ sẽ cùng cô bỏ trốn

Nhưng thời điểm này, đứng trước mặt Cố Niệm Hề, thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể hội tụ thành một câu như vậy

Hắn muốn cô!

Thật sự suy nghĩ, cho dù mỗi ngày đều nhìn thấy, nhưng hắn vẫn nhớ cô đến toàn thân phát đau

Đàm Dật Nam vốn muốn chứng minh tình cảm của mình, xem xem tình yêu của cô đối với hắn thế nào. Chính là hắn thật không ngờ, cô lại lạnh lùng trả lời hắn một câu: "Đàm Dật Nam, chia tay rồi nhớ lại, không gọi là tưởng niệm. Mà sẽ bị coi thường!"

Một khắc kia, Đàm Dật Nam kinh ngạc nhìn Cố Niệm Hề, giống như không tin rằng cô là người nói ra câu đó

"Anh..."

"Sẽ không! Vĩnh viễn sẽ không! Cho nên, hãy lấy lại những tưởng niệm của anh, không cần ở trước mặt tôi thể hiện những điều vô sỉ như vậy!" Nhìn hắn lần thứ hai nghẹn lời, gương mặt đau khổ, Cố Niệm Hề ngay cả nhăn mặt một cái cũng không có

Nói xong lời này, Cố Niệm Hề trực tiếp rời đi, mau chóng tiến lên lầu

Gần đầy thời tiết ấm lên

Nhưng mối khi đến đêm, vẫn có chút lạnh

Hiện tại cô phải đi tắm rửa, sau đó chờ Đàm Dật Trạch quay về phòng đi ngủ, cô có thể chiu vào lòng ngực ấm áp của hắn mà ngủ ngon!

Tuy rằng người đàn ông kia là lão lưu manh, chỉ cần có cơ hội ức hiếp cô, là tuyệt đối sẽ không buông tha. Nhưng người đàn ông này lại có thể đảm đương làm túi sưởi trong thời tiết lạnh lẽo, thật sự rất thích hợp!

Nhưng mà Cố Niệm Hề phát hiện, cô dường như ngày càng yêu hắn nhiều hơn...

Chỉ tiếc Cố Niệm Hề quá mức vội vàng trở lại phòng ngủ. Nên không để ý tới lúc cô đứng ở cầu thang cùng Đàm Dật Nam nói chuyện, đã có một người chứng kiến hết tất cả

Hành động vừa rồi của cô và Đàm Dật Nam người đó cũng không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào

Lúc Cố Niệm Hề rời đi, Đàm Dật Nam lần thư hai, tuyệt đối không cam lòng nắm chặt hai tay

Dựa vào cái gì...

Rốt cuộc dựa vào cái gì!

Cố Niệm Hề vốn là của Đàm Dật Nam hắn. Đàm Dật Trạch sao có thể, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà khiến cô tình nguyện gả cho hắn, thậm chí hoàn hảo còn chiếm giữ được trái tim của Cố Niệm Hề

Bằng không, Cố Niệm Hề tại sao lại đối với hắn như vậy? Bằng không, tại sao hắn cảm giác được Cố Niệm Hề cách hắn ngày càng xa

"Cậu, ở trong này làm cái gì?" Ngay tại lúc Đàm Dật Nam hung hăng đấm vào chỗ tay vịn của cầu thang, giống như là đang muốn phát tiết tất cả bực bội của chính mình, trên đỉnh đầu của hắn lại truyền đến một giọng nói trong trẻo lạnh lùng

Trên thế giới này, có một số người từ lúc sinh ra đã có khí chất làm lãnh đạo, dù chỉ là một câu nghi vẫn đơn giản như vậy, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy có một lực uy hiếp mạnh đến thấm vào tim

Mà Đàm Dật Trạch, chính là người như vậy

Đàm Dật Nam ngẩng đầu, liền nhìn thấy Đàm Dật Trạch mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám đang đứng ở trước mặt mình. Hắn không mặc quân trang xanh biếc, đã không còn giống như ngày thường nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác giống như là một con người lợi hại, lúc này lại có thêm vào phần hiền hòa. Hắn một tay cầm ví tiền, một tay khẽ vuốt nhẹ tay vịn cầu thang, ý tứ hàm xúc nhìn thẳng vào Đàm Dật Nam

Như là, đang ám chỉ điều gì đó!

Cầu thang không lắp đèn lớn giống như đại sảnh, mà chỉ lắp một loại bóng đèn quả nhót. Ánh sáng như vậy, làm cho Đàm Dật Nam không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt của Đàm Dật Trạch, càng không thể nhìn thấy, rốt cuộc trong đôi con ngươi đen kia của hắn đang tính toán kế gì

Điều Đàm Dật Nam có thể cảm giác được, chính là giờ phút này đôi mắt kia như một hang động sâu không thấy đáy. Hang động kia, giống như là đang muốn thôn tính linh hồn của người khác

Lúc Đàm Dật Nam vẫn còn đang kinh ngạc, liền nghe thấy người đàn ông trước mặt kia nói một câu

"Thời tiết lạnh, sớm trở về phòng ngủ! Ban đêm vẫn ở bên ngoài, không tốt!"

Không biết có phải là độ ấm đột nhiên giảm xuống hay không, mà thời điểm Đàm Dật Trạch nói ra lời này, phảng phất giống như một trận gió rét lạnh thổi qua, cướp đoạt lý trí của hắn!

Bởi vì lời nói của Đàm Dật Nam, hắn nghe hiểu

Nửa câu đầu như là quan tâm hắn, nhưng nửa câu sau giống như là đang cảnh cáo hắn

Nói xong lời này Đàm Dật Trạch liền bước qua Đàm Dật Nam chuẩn bị đi

"Khoan đã!" Ngay lúc Đàm Dật Trạch bước qua hắn, Đàm Dật Nam đột nhiên mở miệng "Em có chuyện muốn nói với anh!"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận