Quỷ Y Quận Vương Phi​ - Chương 140: Sinh non

Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 140: Sinh non

Cung thân vương Tiêu Chiến ra lệnh chothuộc hạ đi bắt Đinh tri phủ về kinh xét xử, hoàng đế ngồi trên xe ngựahạ chị tuyên bố đại học sĩ Tô Mộ Ảnh vô tội.

Tô Mộ Ảnh khấu đầu tạ ơn, cũng không nhìn phụ tử Tiêu Chiến, nói nhanh:“Hoàng thượng, may mắn thần không phụ sứ mệnh, hộ tống điện hạ về kinh.”

“Tốt, tốt.”

Hoàng đế Tây Tuyết đưa mắt nhìn xe ngựa của Vân Nhiễm. Nàng nhìn NinhCảnh đang thu mình trong góc, Ninh tiểu gia không sợ trời không sợ đấtcũng có lúc nhợt nhạt, sợ hãi. Vân Nhiễm kéo hắn ra, tẩy đi lớp trangđiểm trên mặt, lại đổi quần áo cho hắn, sau đó lôi xuống xe gặp mặthoàng thượng. Ninh tiểu gia gắt gao không chịu xuống, Vân Nhiễm khôngnhịn được khẽ quát: “Đó là cha ngươi, ngươi sợ cái gì.”

“Sư phụ, con sợ hãi, chúng ta về Đại Tuyên đi, con không muốn gặp ông ta, thật sự không muốn.”

Hoàng đế Tây Tuyết ở bên ngoài kích động lên tiếng: “Cẩn Nhi, là consao? Thật sự là con sao? Có phải con đang trách phụ hoàng cho nên khôngchịu gặp ta.”

Vân Nhiễm nhận ra sự đau lòng trong lời nói của hoàng đế Tây Tuyết, nàng đẩy Ninh Cảnh: “Chúng ta đã đến Tây Tuyết, tốt xấu gì cũng nên gặp mộtlần, nếu không người vạn ngàn gian khổ đến đây làm gì.”

Đáng tiếc Ninh Cảnh vẫn rúc trong góc xe ngựa, liên tục lắc đầu, tuyrằng hắn không nhớ chuyện trước đây, nhưng từ đáy lòng có âm thanh thúcgiục hắn kháng cự hoàng đế Tây Tuyết, không muốn gặp ông ta, rất khôngmuốn.

Vân Nhiễm lạnh lùng, hét lên: “Ngươi có xuống không, nếu không ta đá ngươi xuống.”

Mọi người bên ngoài xe ngựa nhất thời ngẩn ra, vị quận chúa Trường Bìnhnày thật to gắn, dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với thái tử điện hạ. Sau đó mọi người nghe thấy âm thanh mỏng manh như tiếng muỗi:“Được, con xuống.”

Cuối cùng Ninh tiểu gia cũng chịu xuống xe, hắn vừa xuống xe, Cung thânvương Tiêu Chiến dẫn vài quan viên trong triều đồng loạt quỳ xuống, caogiọng nói: “Chúng thần gặp qua điện hạ, chúc mừng điện hạ về kinh.”

Phía trước không xa là hoàng đế Tây Tuyết Tiêu Kiền, không để ý đếnngười khác, nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên tinh xảo. Đúng vậy, làcon mình, ông nhận ra hắn, từ hồi hắn còn nhỏ ông đã gặp không ít lần,hắn lớn lên giống Du Nhi, vừa liếc mắt nhìn ông liền nhận ra ngay. Trong mắt hoàng đế Tây Tuyết một mảnh mờ sương, kích động gọi một tiếng: “Cẩn Nhi.”

Ninh Cảnh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua, thấy được Tiêu Kiền đứng trước xe ngựa, có vài hình ảnh lóe lên trong đầu hắn, hắn nhíu mi cố nhớ lạikhông có gì.

Tây Tuyết hoàng thấy Ninh Cảnh bất động, kích động xuống xe, hoàngthượng tinh thần luôn không tốt lúc này lại đặc biệt tốt, ông nhanhchóng đi tới, vui vẻ kéo tay Ninh Cảnh: “Cẩn Nhi, ta là phụ hoàng củacon, cuối cùng con cũng đã trở về.”

Tiêu Kiền ôm chầm lấy Ninh Cảnh, ôm thật chặt vào trong ngực, giống như tìm thấy bảo bối thất lạc.

Ông ngẩng đầu nhìn trời, tự nhủ thầm: “Du Nhi, ta sẽ bảo vệ hắn, dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ con của chúng ta.”

Ninh Cảnh muốn dãy dụa, đáng tiếc người ôm hắn gầy trơ xương. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của người này rất mỏng manh, cánh tay mềm yếu,thân hình gầy gò. Chỉ cần hắn hơi dùng sức có thể gây hại đến ông ta,cho nên Ninh Cảnh nhẫn. Tiêu Kiền đã sớm nghe Tô Mộ Ảnh nói qua đầu óccủa con không được tốt, ông cũng không để ý, nhất định sẽ tìm được thầythuốc giỏi nhất thiên hạ chữa khỏi cho hắn. Đây là thái tử Tây Tuyết,hắn sẽ lên ngôi làm hoàng thượng, tất cả những gì thuộc về ông đều làcủa con ông, không phải của người khác.

Trong mắt Tiêu Kiền lóe lên tia sáng khác thường.

Cung thân vương Tiêu Chiến đang quỳ, khẽ bắn ra tia sắc bén, không ngờtiểu tử này mạng lại lớn như trời, hai năm trước phái sát thủ không thểgiết chết hắn. Rõ ràng lúc đó thuộc hạ bẩm báo đã chém hắn một đao, saocó thể không chết, có điều hiện tại đầu óc hắn không tốt, là một kẻngốc. Thử nghĩ triều thần Tây Tuyết cùng với dân chúng sao có thể chấpnhận một thái tử ngốc. Tiêu chiên cười lạnh, nhanh chóng lên tiếng.

“Thần chúc mừng hoàng thượng, chúc hoàng thượng đón được hoàng tử về cung.”

Tiêu Kiền nhanh chóng nhìn Cung thân vương, trầm ổn ra lệnh: “Cung thânvương gia, lập tức hạ chỉ thông báo toàn thiên hạ, hoàng tử Tiêu HoàiCận chính là thái tử điện hạ của Tây Tuyết, nay ra lệnh đại xá, chúcmừng thái tử về cung.”

Tiêu Kiền vừa dứt lời, anh mắt Tiêu Chiến u ám, bàn tay nắm chặt lại, trầm giọng lĩnh mệnh: “Ân, thần lĩnh chỉ.”

Tây Tuyết hoàng buông Ninh Cảnh ra kéo hắn lên xe của mình. Ninh cCanhrchống cự quay đầu lại nhìn Vân Nhiễm, thấy nàng phất tay, ý bảo hắn yêntâm đừng làm loạn, Ninh Cảnh mới im lặng lên xe. Thật sự hắn thấy hoàngđế Tây Tuyết thật đáng thướng, nam nhân này khiến người khác không đànhlòng cự tuyệt, ông ta gầy như trúc, vây trong long bào rộng thùng thình, khiến người ta cảm thấy thương hại, thân là tiểu thần y Lãm Y Có, tuyrằng hắn không tốt, nhưng cũng có điểm lương thiện.

Xe ngựa của hoàng thượng cử động, Tô Mộ Ảnh cung kính mời Vân Nhiễm vào thành.

Vân Nhiễm lười lên tiếng, uể oải dựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, xe ngựa tiến thẳng vào thành.

Bên ngoài xe ngựa, ánh mắt Tiêu Bắc Dã thật sâu. Cung thân vương giận dữ trợn mắt liếc con mình.

Tiểu thư phủ hộ quốc tướng quân Du Thanh Yên lại thị huyết nhìn chằmchằm xe ngựa vừa rời đi, quận chúa Trường Bình Đại Tuyên đúng không?Dám can đảm đánh nàng, chờ đó cho ta, nàng nhất định khiến nàng ta sốngkhông bằng chết. Bàn tay Du Thanh Yên nắm thật chặt.

Xe ngựa của hoàng đế cùng với xe của Vân Nhiễm chạy thẳng vào kinh. Đếntrước hoàng cung, Vân Nhiễm đột nhiên mở to mắt nhìn ra bên ngoài, nàngnhớ tới một chuyện, Tiễn Tam đâu? Người kia vẫn kêu nàng tiểu nương tửsao lại im lặng như vậy, Vân Nhiễm nhanh chóng hỏi Long Nhất ẩn trongtối: “Tiễn Tam đi đâu rồi?”

“Bẩm quận chúa, lúc Tây Tuyết hoàng xuất hiện, Tiễn Tam đã lặng lẽ dẫn người rời đi.”

Vân Nhiễm không nói gì, ánh mắt hơi mị lên, đến tột cùng Tiễn Tam làloại người nào. Bắt đầu từ lúc xuất hiện, người này đã là một câu đố,Vân Nhiễm nhanh chóng cẩn thận suy nghĩ lại, người này xuất hiện có chút quỷ dị, vừa gặp đã gọi nàng tiểu thê tử, sau đó lại làm đủ chuyện,toàn tâm toàn ý hộ tống nàng vào kinh, nàng tự thấy mình không phải quốc sắc thiên hương, mị lực mê người khiến người khác điên đảo thần hồn.

Cho nên có thể Tiễn Tam biết nàng, hơn nữa hắn cùng biết Ninh Cảnh làđiểm yếu của nàng. Vừa ra tay đã nhắm thẳng vào hắn ta, khiến bọn họ bótay chịu trói. Nếu hắn bắt người khác, nàng đã mặc kệ, người này rấthiểu nàng. Chẳng những biết điểm yếu của nàng, còn biết nàng am hiểudùng độc. Người bên cạnh nàng có năng lực tốt, lại có bản lĩnh chế ngựnàng không nhiều lắm, ngoại trừ?

Ánh mắt Vân Nhiễm đột nhiên mở to, nàng nhớ tới một chuyện. Lúc nàng vừa nhìn thấy Tiễn Tam, nhận lầm với một người, rõ ràng là hai người hoàntoàn khác nhau, nhưng nàng có thể nhận sai. Như vậy không phải nàng nhận lầm, mà là trực giác mách bảo, dù ngoại hình có thay đổi, hương vịkhác, nhưng cảm giác từ trong thâm tâm lại không thay đổi.

Vân Nhiễm càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện này có khả năng là thật. Nhớtới người kia mặt đầy râu quai nón, trên người nồng đậm mùi cổ quái, rõràng là cố ý che dấu. Nghĩ đến hắn liên tục gọi mình là tiểu nương tử,hắn muốn hôn miệng nhỏ, sờ tay mềm, mặt Vân Nhiễm bỗng thay đổi liêntục, nghiến răng kèn kẹt, bàn tay nắm chặt lại. Bây giờ nàng có một loại ham muốn, bóp cổ người nào đó, tốt nhất là bóp chết hắn. Dọc đường đi,thiếu chút nữa là đùa chết nàng.

Đây chỉ là nghi ngờ của nàng, nàng cần phải xác nhận một chút. Vân Nhiễm nở nụ cười, tâm trạng sáng lên, sóng ngầm nổi lên thật mạnh, đột nhiênphiền muộn tan biến hết. Biết người kia ở ngay bên cạnh mình, nàng cảmthấy yên tâm.

Bên ngoài xe ngựa, âm thanh dân chúng Tây Tuyết nhanh chóng truyền vào, phá vỡ dòng suy nghĩ của Vân Nhiễm.

“Ngươi biết không? Nghe nói hoàng tử về kinh.”

“Không ngờ hoàng thượng lại có con, thật sự là quá tốt rồi.”

“Có tác dụng gì, nghe nói vị hoàng tử này là một tên ngốc.”

“Thật hay giả vậy, hoàng tử ngốc có tác dụng gì.” Âm thanh thất vọng vang lên.

Sắc mặt Vân Nhiễm lạnh lùng, nhanh chóng vén rèm nhìn ra bên ngoài. Thấy hai bên đường chật kín người, không ít người chỉ trỏ vào xe ngựa phíatrước, tiếng bàn tán ngày một lớn, được nhắc tới nhiều nhất chính làchuyện hoàng tử là kẻ ngốc, cho dù về kinh cũng không có tác dụng gì.

Tay Vân Nhiễm theo phản xạ nắm chặt lại, giỏi cho một Tiêu Chiến, dámthả ra tin tức Ninh Cảnh là kẻ ngốc. Hoàng đế Tây Tuyết lại phong hắnlàm thái tử Tây Tuyết chỉ sợ khiến dân chúng càng thêm thất vọng. Rõràng là một kẻ ngốc, vì sao còn phong làm thái tử, chẳng lẽ muốn để chomột tên ngốc làm hoàng đế? Thủ đoạn của Tiêu Chiến thật lợi hại.

Vân Nhiễm đang muốn xuống xe, bên cạnh lại vang lên tiếng vó ngựa, VânNhiễm ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt sâu xa của Tiêu Bắc Dã.

“Vân Nhiễm vì sao lại muốn hắn trở về, để hắn ở bên ngoài không phải rất tự do sao?”

Dù Tiêu Bắc Dã có dã tâm, lợi dụng Ninh Cảnh, nhưng vẫn có chút thương hại với hắn, những lời này là thật lòng nói ra.

Thật sự, lúc này Vân Nhiễm đã có chút hối hận. Ninh Cảnh trở về là mộtsai lầm, phụ tử Tiêu Chiến chính là hổ sói, hắn trở về Tây Tuyết là tựđem mình dâng lên miệng cọp.

Nàng rất sợ hắn xảy ra chuyện.

Có điều trước mặt Tiêu Bắc Dã, Vân Nhiễm không biểu hiện gì, nâng mắtkhẽ cười: “Tiêu thế tử nói thật buồn cười. Hắn vốn là thái tử Tây Tuyết, vì sao không thể trở về, vì sao phải phiêu bạt ở bên ngoài.”

Tiêu Bắc Dã muốn nói gì đó, không ngờ phía sau có người phi ngựa tới, đi song song với hắn, người đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vân Nhiễm trong xe ngựa, ánh mắt độc ác: “Quận chúa Trường Bình, ngươi đánh bổn tiểu thưba roi, bổn tiểu thư nhớ kỹ.”

Người nói chuyện là đại tiểu thư Du Thanh Yên, ả ta hận không thể bópchết tiện nhân Vân Nhiễm, dám đánh mình, Du Thanh Yên từ nhỏ tới lớn, đã khi nào chịu thua thiệt như vậy, nàng nhất định sẽ không để yên.

Vân Nhiễm cười nhạt nhìn Du Thanh Yên, trên mặt nữ nhân này còn hiện rõ vết thương, là do nàng dùng roi tạo thành.

“Đâu có, hi vọng Du tiểu thư nhớ kĩ ba roi này, trăm ngàn làn không cầnăn nói linh tinh, giống như nữ nhân đanh đá không được dạy dỗ. Một người như Du tiểu thư hẳn là phải hiểu lễ nghĩ, không cần giống người đàn bàđanh đá ở trên đường khóc lóc om sòm, nhìn ai cũng nói là kẻ thù của Tây Tuyết. Phải biết rằng Đại Tuyên chúng ta có quan hệ bang giao với TâyTuyết, không phải là kẻ địch, nếu Du tiểu thư không tin có thể hỏi Tiêuthế tử, hỏi Cung thân vương, xem bản quận chúa nói có đúng không.”

Du Thanh Yên tức xì khói, nàng tới là để cảnh cáo Vân Nhiễm, không ngờnữ nhân này lại dám giáo huấn nàng, nàng ta tưởng mình là ai.

Du Thanh Yến bấu chặt tay, hung hăng nói: “Quận chúa Trường Bình, chuyện của bổn tiểu thư còn chưa tới lượt ngươi dạy, tốt nhất nên quản chínhmình, đừng quá kiêu ngạo cuồng vọng. Đây là Tây Tuyết không phải ĐạiTuyên, không cho phép ngươi kiêu ngạo ương ngạnh.”

Vân Nhiễm nhướng mày, khóe môi cười càng sâu nhìn Du Thanh Yên, hồnnhiên nói: “Có lẽ Du tiểu thư không biết, ở đâu ta cũng như vậy, thấyviệc bất bình là phải phải, thấy người nào khóc lóc om sòm sẽ dạy dỗ,thấy việc bất côn liền nhiều lời, có lẽ thành thói quen rồi.”

Vân Nhiễm nói xong cũng không thèm nhìn mặt Du Thanh Yên xanh mét, nàngkệ nàng ta, buông rèm xe xuống, giọng Vân Nhiễm lại nhẹ nhàng vang lên:“Tiêu Bắc Dã, bản quận chúa cảm thấy đồng cảm với ngươi.”

Một câu nói khiến Tiêu Bắc Dã ở bên ngoài xe ngựa, phủ mưa dền gió dữ,ánh mắt lạnh lẽo lườm Du Thanh Yên. Nữ nhân ngu xuẩn này, không thôngminh, gây sự khắp nơi, tùy tiện ăn thịt người, khiến hắn cảm thấy rấtmất mặt.

Du Thanh Yên nhìn mắt Tiêu Bắc Dã, da đầu khẽ run lên, có điều nàng nhớtới chỗ dựa của mình, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Bắc Dã.

“Tiêu đại ca, nữ nhân này đang châm ngòi li gián, huynh đừng trúng kế của nàng.”

Tiêu Bắc Dã hung dữ lườm Du Thanh Yến, dĩ nhiên hắn biết Vân Nhiễm đangchâm ngòi, nhưng những lời nàng nói là sự thật, hắn thật xui xẻo, cướiphải mọt nữ nhân ngang ngạnh kiêu ngạo như vậy làm thê tử.

….

Trên xe ngựa phía trước, Ninh Cảnh nghe thấy lời bàn tán của dân chúng,sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt lại, tức giận nhìn hoàng đếTây Tuyết Tiêu Kiền.

“Ta không phải kể ngốc, bọn họ dựa vào đâu mà nói ta ngốc.”

Ánh mắt Tiêu Kiền mờ sương, trong lòng đau đớn, kéo tay Ninh Cảnh: “Hoài Cận, là lỗi của phụ hoàng, là phụ hoàng không thể bảo vệ con, Hoài Cẩncủa chúng ta cực kì thông minh, ít người sánh bằng, con tin tưởng ta,nhất định phụ hoàng sẽ giúp con bình phục.”

Ninh Cảnh nhanh chóng rút tay về, duy trì khoảng cách với hoàng thượng:“Là ông muốn gặp ta, cho nên ta mới đến đây, bây giờ cũng gặp rồi. Ôngnên để ta rời đi, ta không muốn ở lại chỗ này, tất cả đều đáng ghét.”

Những người Tây Tuyết này rất đáng ghét, dám nói hắn là kẻ ngốc, bọn họmới là kẻ ngốc. Nếu không tận lực kiềm chế, Ninh Cảnh rất muốn vén rèmhét lớn với bên ngoài, các ngươi mới là kẻ ngốc, cả nhà các ngươi đềungốc.

“Bọn họ dám nói ta ngốc, ta không ngốc, còn lâu mới ngốc.”

“Phụ hoàng biết, Cẩn Nhi của chúng ta không ngốc, Cẩn Nhi là đứa nhỏ thông minh nhất.”

Nước mắt Tiêu Kiền rơi tí tách, một nhà bọn họ vốn dĩ có cuộc sống vôcùng tốt đẹp, nhưng bây giờ lại biến thành như vậy. Du Nhi bị giết, đầuóc Cẩn Nhi không tốt, sức khỏe ông ngày một đi xuống, ông không camlòng. Không cam lòng nhìn những kẻ hại bọn họ thê thảm có thể sống tiêudiêu tự tại. Không những thế, chờ ông chết, bọn hắ còn muốn đoạt ngôi,dựa vào đâu, cho dù phải hủy diệt giang sơn Tây Tuyết, ông cũng khôngmuốn để cho người kia chiếm tiện nghi.

Tây Tuyết hoàng nắm chặt tay Ninh Cảnh: “Cẩn Nhi, con ở lại đi, ở lạiphụ hoàng còn có động lực, chúng ta cùng nhau báo thù cho mẫu thân.Chúng ta cùng hợp lực, chỉ càn con ở lại, phụ hoàng có thể chống cự, phụ hoàng nhất định phải diệt trừ bọn họ, để lại vạn dặm giang sơn này choCẩn Nhi. Đây là phụ hoàng nợ mẹ con con.

Nói xong lời cuối hoàng đế Tây Tuyết khóc không thành tiếng. Ninh Cảnhbị ông dọa, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Kiền chỉ còn khung xương,hết sức gầy yếu, giờ đang khóc như mưa. Ninh Cảnh kinh ngạc bất độngnhìn ông, trong lòng không nhịn được có chút đau lòng, có chút khó chịu, hắn cầm lấy tay hoàng thượng: “Ông đừng khóc, Tiểu Cảnh đau lòng.”

Tây Tuyết hoàng nghe Ninh Cảnh nói vậy, nhanh chóng lau nước mắt: “CẩnNhi đừng sợ, đây là lần thứ hai phụ hoàng rơi kệ, phụ hoàng không phảingười thích khóc. Lần đâu tiên là khi mẫu thân con mất, lần thứ hai làbây giờ, về sau phụ hoàng sẽ không khóc, Cẩn Nhi ở lại bên cạnh phụhoàng được không.”

Ninh Cảnh muốn cự tuyệt, nhưng nhìn mắt hoàng đế Tây Tuyết rưng rưng,nói không nên lời, cuối cùng buồn bã nói: “Nhưng ta không muốn rời xaVân tỷ tỷ, nếu tỷ ở lại, ta ở lại, nếu tỷ đi ta cũng không muốn ở lại.”

Ánh mắt hoàng thượng khẽ sáng lên, ôn hòa nói: “Tiểu Cảnh, con thích Vân tỷ tỷ sao.”

“Đúng vậy, ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với Vân tỷ tỷ.”

Ninh Cảnh nói nhanh, hoàng đế Tây Tuyết nở nụ cười, chỉ cần con đồng ý,ông nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của con: “Được, phụ hoàng đồng ý với con, giữ quận chúa Trường Bình ở Tây Tuyết, khiến nàng cả đời ởcùng con, không rời đi.”

Ninh Cảnh nghĩ nghĩ, không khỏi nở nụ cười, nếu để cho sư phụ cả đời ở cùng hắn, cũng không tệ.

“Được, nếu như Vân tỷ tỷ ở lại, ta liền ở cùng ông.”

Hoàng đế Tây Tuyết kéo tay Ninh Cảnh, hiếm khi hắn không chống cự, toànbộ thể xác và tinh thần đều đặt trên người Vân Nhiễm nên không để ý đếnvẻ mặt hoàng thượng.

Thái tử điện hạ về cung, hoang thượng để thái tử ở trong cung, Vân Nhiễm là bằng hữu của điện hạ, cho nên cũng bị giữ lại trong cung.

Cung yến.

Hoàng thượng hạ chỉ tổ chức cung yến mừng thái tử về kinh, cùng cảm tạquận chúa hộ tống thái tử về kinh, yêu cầu đại thần cùng gia quyến thamgia, hoàng thượng muốn giới thiệu thái tử với mọi người, còn muốn tuyểnthái tử phi.

Đại thần trong triều đồng loạt biến sắc, rất nhiều không người khôngmuốn gả nữ nhi cho thái tử, hắn là một tên ngốc, hơn nữa Tây Tuyết sớmmuộn gì cũng đổi chủ, thái tử chỉ còn đường chết, bọn họ gả nữ nhi đichỉ sợ cũng chỉ có đường chết.

Tiểu thư các đại thần biết chuyện này, người người lo lắng khóc loạnlên, gả cho thái tử, các nàng tình nguyện gả đến phủ Cung thân vương.Không thể làm thê tử của Cung thân vương gia, cũng có thể gả cho thế tử.

Toàn bộ tiểu thư trong kinh đô náo loạn lên, có điều theo lệnh của TiêuChiến, không ai dám hé răng, an phận thủ thường trang điểm cho nữ nhinhà mình, tiến cung dự tiệc.

Trong cung, Ninh Cảnh đang nói chuyện với Vân Nhiễm.

“Sư phụ, hoàng đế Tây Tuyết muốn ta ở lại, người nói ta có nên ở lại hay không.”

Ninh Cảnh cầm chén trà, nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của hoàng thượngkhóc trước mặt mình, không biết vì sao hắn không đành lòng, còn cảm thấy đau lòng.

Vân Nhiễm khẽ liếc mắt, không biết hoàng đế nói gì với Ninh Cảnh, khiếntiểu tử này động lòng, hắn cũng không phải người dễ xúc động. Xem rahoàng thượng đối với tiểu tử này cũng không tệ, cho nên đây phản ứngtheo bản năng của hắn.

“Nếu ngươi muốn ngươi ở lại thì ở lại, chỉ là Tây Tuyết không an toàn, ngươi phải cẩn thận đừng dễ dàng tin tưởng người khác.

“Nhưng ta không muốn rời xa sư phụ.” Ninh Cảnh u buồn, nghĩ đến chuyện xa sư phụ, hắn cảm thấy hoang mang rối loạn.

Vân Nhiễm nhanh chóng nhìn hắn: “Ngươi là do ta sinh hay nuôi lớn sao,lớn như vậy rồi còn nói không muốn xa ta, ngươi không cảm thấy xấu hổnhưng ta thấy.”

“Sư phụ, người ta?” Ninh Cảnh kéo miệng, Vân Nhiễm phất tay dạy dỗ hắn:“Ngươi cần từ từ học cách ở một mình, không thể cả đời đều đi theo ta.”

Hắn không chê phiền, nàng còn ngại phiền. Người này suốt ngày gây chuyện cho nàng, từ lúc nàng cứu hắn không lúc nào bớt lo. Bây giờ có thể tìmđược cha hắn, nàng có thể phủi mông rời đi, nàng cảm thấy rất nhẹ nhõm.Tuy có chút lo lắng, nhưng nàng thấy hoàng thượng Tây Tuyết không phảingười vô dụng, bảo vệ con trai chắc là không có vấn đề gì.

“Nhưng phụ hoàng nói?” Ninh Cảnh đang muốn nói, phụ hoàng có thể để chohắn cùng sư phụ vĩnh viễn ở cùng nhau. Có điều hắn còn chưa nói ra, đãcó thái giám đi tới cung kính hành lễ: “Thái tử, hoàng thượng cho mờithái tử tới ngự thư phòng.”

Ninh Cảnh khẽ liếc mắt nhìn thái giám kia, có chút tức giận, đang yên lành bảo hắn tới ngự thư phòng làm gì.

Kì thật hoàng thượng triệu tập người trong nội các, giới thiệu Ninh Cảnh với một số người.

Vân Nhiễm híp mắt nhìn thái giám kia, tuổi không nhỏ, đi đứng không tạora tiếng động, đối với Ninh Cảnh rất cung kính, không có ý xem thường.Xem ra thái giám này là người của Tiêu Kiền. Chứng tỏ vị hoàng đế nàycũng không hoàn toàn bất động, chẳng qua thế lực của phụ tử Tiêu Chiếncủa lớn, không dễ dàng lật đổ.

Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh: “Được rồi, đi xem phụ hoàng ngươi muốn nói gì, gặp lại trên cung yến.

“Ta đi đây.”

Ninh Cảnh đứng đậy đi theo thái giám. Vân Nhiễm thấy thời gian cũng sắptới, gọi hai cung nữ vào hầu hạ mình thay quần áo, để bọn họ dẫn mìnhđến nơi tổ chức cung yến.

Hai cung nữ này, một người tên là Nguyệt Quế, người còn lại là Đông Mai, do hoàng thượng phái tới hầu hạ Vân Nhiễm. Cho nên các nàng không cầnlo lắng đây là người của người khác.

Một đoàn ba người đi thẳng đến nơi tổ chức cung yến. Vân Nhiễm hỏi haitiểu cung nữ một số chuyện, ví dụ như hoàng thượng có mấy phi tử, aiđược sủng ái.

Hai tiểu cung nữ cũng không lẳng tránh, tận tình trả lời các câu hỏi của Vân Nhiễm. Nên nàng cũng biết một số tình hình trong cung Tây Tuyết.

Trong cung cũng không có nhiều phi tử, ngoại trừ một hoàng hậu do Cungthân vương cưới, ba phi tử cũng không còn ai khác. Hơn nữa hoàng thượngkhó sinh qua đời, hiện tại chỉ còn ba phi tử, hai tiểu cung nữ, không có hoàng tử.

Trong cung không có nhiều chủ tử, khó trách nhìn qua có chút lạnh lẽo.

Vân Nhiễm nghe, hai tiểu cung nữ dẫn đường dừng bước, đồng thanh lên tiếng: “Gặp qua Du tiểu thư.”

Phía trước có một bóng người nhanh chóng đi tới, lúc trước nàng ta đứngtrong tối, nên Vân Nhiễm không phát hiện ra. Bây giờ mới nhìn rõ ngườitới từng bị Vân Nhiễm đánh ba roi, Du Thanh Yên.

Du Thanh Yên cười âm trầm, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thua thiệt. BịVân Nhiễm đánh ba roi, khiến ả ta nuốt không trôi cục tức này. Hơn nữavì ba roi kia nàng bị không ít người trong Tây Tuyết cười nhạo. Bìnhthường nàng không chịu thiệt, trước của thành lại bị quận chúa TrườngBình đánh, có người còn bỏ đá xuống giếng chế nhạo, khiến Du Thanh Yênnổi điên, lập tức tới tìm Vân Nhiễm tính sổ.

Vân Nhiễm nhìn Du Thanh Yên, lại nhìn khuôn mặt buồn bực của ả ta, liền biết nữ nhân này đang tìm cơ hội báo thù.

“Hóa ra là Du tiêu thư, thật quá khéo.”

Vân Nhiễm thản nhiên lên tiếng, căn bản không để đối phương vào trongmắt. Du Thanh Yên thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Quận chúaTrường Bình, ngươi thật quá cuồng vọng, không sai, ngươi là quận chúa,nhưng đó là ở Đại tuyên, ở Tây Tuyết chúng ta ngươi không là gì cả.”

Vân Nhiễm cười nhìn Du Thanh Yên, tâm trạng vô cùng tốt: “Du tiểu thư,hình như đã quên, ta là công thần hộ tống thái tử về kinh. Hoàng thượngkhoản đãi, bây giờ ta đang là khách quý trong cung, thân phận này khôngkém so với quận chúa Trường Bình Đại Tuyên.”

“Khách quý của hoàng thượng, ha ha.” Du Thanh Yên cười lạnh, có điềunàng ta cũng không thể nói thêm câu gì. Nhưng nữ nhân này chặn Vân Nhiễm này nhất định có việc muốn làm.

Du Thanh Yên lạnh như băng trừng mắt nhìn Vân Nhiễm, nhanh chóng lêntiếng: “Tóm lại, bổn tiểu thư nhất định trả mối thù ba roi.”

Dứt lời, nàng ta xông tới đánh Vân Nhiễm. Vân Nhiễm lạnh mặt, đang muốnnhấc chân đá ả ta, không ngờ Du Thanh Yên còn chưa đến gần nàng, cách đó không xa có người khẽ quát: “Dừng tay.”

Vài bóng người đi tới, dẫn đầu là một nữ tử mặc váy hoa, trên đầu càitrâm đẹp lung linh quý giá. Nguyệt Quế cùng Đông Mai cúi người hành lễvới nữ tử xinh đẹp: “Nô tỳ gặp qua Du phi nương nương.”

Du phi, đích nữ chi thứ hai phủ hộ quốc tướng quân, là đường tỷ của Du Thanh Yên, Du Hải Đông.

Du Hải Đông đi tới nhìn Du Thanh Yên bất mãn nói: “Muội muội, ngươi đang làm gì vậy, quận chúa Trường Bình là khách của hoàng thượng.”

Trong mắt Du Thanh Yên chợt lóe lên tia sáng, khóe môi cười lạnh: “Đường tỷ, là khách của hoàng thượng, nhưng nàng đánh muội muội của người,người có nhìn thấy vết thương trên mặt muội không, chính là vị quận chúa này dùng roi đánh ta.”

Du Hải Đông nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm, cực kì kinh ngạc. Không ngờthiên hạ này có người dám dạy dỗ đường muội kiêu ngạo của nàng. Nàngthật có chút kính nể vị quận chúa này, có điều Du Hải Đông cũng khôngnói gì, nhìn Du Thanh Yên: “Yến hội sắp bắt đầu, chúng ta cùng nhau đithôi.”

Du Thanh Yên nhìn đường tỷ mình, cười cổ quái, hét lên với Vân Nhiễm:“Nàng ta dựa vào đâu mà đánh ta ba roi, khiến các tiểu thư Tây Tuyếtcười nhạo ta, ta nhất định phải trừng trị nàng.”

Du Hải Đông thấy đường muội gây chuyện, nhanh chóng kéo tay nàng ta,đồng thời quát lạnh: “Ngươi điên rồi, quận chúa là khách quý của tháitử, ngươi làm gì vậy?”

Vân Nhiễm muốn đá Du Thanh Yên bay ra ngoài, nhưng nhìn thấy Du Hải Đông đến, kịp thời thu chân về. Du Hải Đông mạnh mẽ giữ chặt đường muộimình, Du Thanh Yên lại giãy ra, hai người giằng co. Du thanh Yên sốngchết kéo tay Vân Nhiễm, nàng hung hăng hất ra. Hai tỷ muội đồng thời ngã xuống. Đột nhiên Du Hải Đông hét lên, sắc mặt khó coi, đổ mồ hôi hột.

Nàng ta cảm thấy phía dưới bụng đau đớn, mặt trắng bệch như giấy, nhahchóng ôm bụng, lại thấy phía dưới âm ấm, có cái gì chảy ra. Du Hải Đôngkêu lên: “Bụng của ta, con của ta.”

Du Thanh Yên giống như bắt được nhược điểm nhanh chóng hét lên: “Ngườiđâu, không xong rồi, quận chúa Trường Bình hại đứa nhỏ của đường tỷ.”

Trong màn đêm, tiếng kêu của Du Thanh Yên vang dội, Vân Nhiễm lạnh lùngnhìn ả ta đang liên tục la hét. Nàng căn bản không đẩy vị Du phi này,sao có thể hại đứa nhỏ của nàng, cho nên chuyện này có chút quỷ dị.

Xung quanh có người chạy vội tới, vây quanh các nàng.

Du Thanh Yên thấy có người tới, càng hét lớn hơn. Vừa khóc vừa hét:“Quận chúa Trường Bình có mâu thuẫn với ta, ta giằng co với nàng, nàngdùng sức đẩy đường tỷ, khiến đường tỷ sảy thai.”

Không ít người chỉ trở, cung nữ trên người Du phi hoàn hồn, kêu lên: “Truyền thái y, nhanh truyền thái y.”

Thái giám lập tức chạy đi tìm thái y, mọi người xung quanh bàn tán, cóngười kinh ngạc chuyện Du phi mang thai, hình như chưa từng nghe nói qua chuyện này.

Đứng bên ngoài đám người, vang đến một giọng nói lạnh lẽo: “Nơi này xảy ra chuyện gì?”

Thanh âm vừa vang lến, các triều thần, cùng phu nhân tiểu thư, đang bàntán lập tức im lặng không tiếng động. Chỉ cần một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, có thể thấy quyền uy của người này rất lớn, có ngườinhanh chóng bước ra bẩm báo: “Vương gia, Du phi nương nương xảy rachuyện?”

Du Thanh Yên bình tĩnh lại, nhanh chóng nhào đến trước mặt Tiêu Chiếnnói: “Vương gia, quận chúa Trường Bình có mâu thuẫn với ta, nàng đẩy ngã đường tỷ khiến nàng sảy thai.”

Bên ngoài đám người có hai bóng hình đi tới, một người mặc cẩm bào màuđen, viền vàng anh tuấn quý phái bất phầm Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cuồngvọng đi tới trước mặt Vân Nhiễm, nhìn từ trên cao xuống: “quận chúa,ngươi dám đẩy ngã Du phi khiến nương nương sinh non.”

Vân Nhiễm nở nụ cười lạnh: “Cung thân vương gia tin tưởng chuyện này sao?”

Ánh mắt Tiêu Chiến hung ác như diều hâu trên trời, nhìn Vân Nhiễm khẽsáng lên. Trong tia sáng có chút hứng thú, cho tới bây giờ hắn chưa thấy ai dám cùng hắn đối mắt, cũng rất ít người dám nhìn vào mắt hắn, huốngchi là bình tĩnh nhìn thẳng.

Tiêu Chiến nở nụ cười nghiền ngẫm. Tiêu Bắc Dã ở bên cạnh nhìn vẻ mặtphụ vương, nháy mắt nổi lên sát khí thị huyết, bàn tay nắm chặt lại. Hắn không xem thường sự hứng thú của phụ vương với Vân Nhiễm. Lúc phụ vương bảo hắn cưới Du Thanh Yến, hắn không nói thích quận chúa Trường BìnhĐại Tuyên. Không ngờ bây giờ phụ vương biết rõ hắn thích Vân Nhiễm, còntỏ ra có hứng thú với nàng.

Trong lòng Tiêu Bắc Dã bốc hỏa, kêu gào, hận không thể ra tay móc mắt phụ vương, đây là nữ nhân hắn thích.

Trong lòng Tiêu Bắc Dã đấu ránh, Tiêu Chiến đột nhiên nhìn lại, ánh mắthiện lên vẻ lo lắng, Tiêu Bắc Dã cả kinh nhanh chong thu hồi tâm trạngkích động. Không nhìn Tiêu Chiến, nhìn Vân Nhiễm nói: “Quận chúa TrườngBình, nàng nói một chút đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Nhiễm liếc mắt nhìn Tiêu Bắc Dã. Nàng nhìn ra, phụ tử hai người cũng không đồng tâm hiệp lực, bọn họ đề phòng lẫn nhau, một núi không thể có hai hổ, cho nên hai cha con ngấm ngầm đấu đá, sớm muộn gì cũng đối đầu.

Vân Nhiễm đang muốn nói chuyện, không ngờ trong màn đêm lại vang lêntiếng cười sang sảng: “Có Tiễn Tam ta ở đây, ai dám bắt nạt tiểu thê tửcủa ta.”

Một bóng đen xuyên qua màn đêm, lắc mình xuất hiện trước mặt mọi người.Râu quai nón chỉ lộ ra đôi mắt hung tàn như dã thú, Tiễn Tam vừa xuấthiện, không ít vị tiểu thư sợ hãi chạy trốn.

Vân Nhiễm nhìn Tiễn Tam nở nụ cười như có như không, trong mắt ngầm nổisóng. Người này luôn xuất hiện lúc nàng gặp nguy hiểm, nếu không phải là hắn nàng thật sự không nghĩ ra ai khác. Cho nên đêm nay nàng thật muốnthử một chút, Vân Nhiễm cười nồng hậu, Tiễn Tam nhanh chóng nhìn VânNhiễm, cười sủng nịnh: “Tiểu thê tử, nàng đừng sợ, có Tiễn Tam ở đây,xem ai dám bắt nạt nàng.”

Tiễn Tam vừa dứt lời, bốn phía nín thở không tiếng động, cái gì nam nhân xấu như vậy lại là người của quận chúa Trường Bình. Sao có thể, quậnchúa sao có thể gả cho nam nhân này, còn gọi tiểu thê tử, thật sự làbuồn nôn.

Cung thân vương Tiêu Chiên nhìn Tiễn Tam cảm nhận thấy địch ý cường đại, nhanh chóng quát hỏi: “Ngươi là ai, dám xông vào hoàng cung Tây Tuyết.”

“Ta là ai, ta là Tiễn Tam, gia tới tìm tiểu nương tử, cũng không được sao?”

Tiễn Tam nói xong, không thèm nhìn sắc mặt Tiêu Chiến, nhanh chóng chỉvào Du Thanh Yên cùng Du Hải Đông: “Tiểu nương tử nhà ta không có đẩyvị nương nương này, là tỷ muội các nàng giằng co, nữ nhân này đẩy đườngtỷ mình.”

Tiễn Tam chỉ vào Du Thanh Yên, sắc mặt ả ta khó coi, hét ầm lên: “Takhông có, ngươi nói hươu nói vượn, ngươi là người của quận chúa TrườngBình, dĩ nhiên sẽ nói giúp nàng ta.”

Du Thanh Yến nhanh chóng phủ nhận.

Lúc này thái y chạy tới, nhanh chóng kiểm tra cho Du phi. Động tĩnh nàykinh động đến hoàng đế Tây Tuyết. Tiêu Kiền dẫn người chạy tới, bên cạnh hắn là Ninh Cảnh. Hắn vừa tới cũng không thèm nhìn người khác, nhanhchóng chạy đến bên cạnh Vân Nhiễm: “Vân tỷ tỷ, người không sao chứ.”

Lúc trước hắn đã nghe thái giám bẩm báo sự việc, cho nên khẩn trươngchạy tới đây, Vân Nhiễm lắc đầu: “Ta không sao, vị Du phi nương nươngnày sinh non.”

Ninh tiểu gia nghe Vân Nhiễm không có chuyện gì, trog lòng thả lòng,sống chết của người khác hắn không quan tâm. Lúc quay đầu lại, sắc mặtcực kì khó coi.

“Là tiện nhân nào nói Vân tỷ tỷ đẩy người?”

Ánh mắt mọi người đồng loạt thay đổi, đây là thái tử sao, mắng chửi người cũng thật độc, Du Thanh Yên đứng hình.

Tiêu Kiền làm như không nghe thấy, nhìn Tiêu Chiến: “Cung thân vương, đã xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm hoàng thượng, Du tiểu thư cùng quận chúa gây chuyện, đúng lúc Duphi nương nương đi tới liền khuyên bảo, không ngờ hai người giằng co lại khiến Du phi nương nương sinh non.”

Ánh mắt Tiêu Kiền thâm thúy, đạm mạc liếc Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vừa nói xong, Tiễn Tam nói nhanh: “Không liên quan đến tiểunương tử, là muội muội đẩy đường tỷ, khiến nàng ta sinh non, còn vu oancho tiểu nương tử nhà ta, thật sự không biết xấu hổ.”

Ninh tiểu gia nghe thấy Tiễn Tam nói, hiếm khi không trở mặt, bốc hỏanhìn Du Thanh Yên gầm lên: “Tiện nhân nhà ngươi, dam gây chuyện với Vântỷ tỷ, lúc ở cửa thành còn muốn đối phó với tỷ tỷ, ngươi muốn chết sao.”

Ninh tiểu gia nhanh chóng xông tới, nâng chân đá Du Thanh Yên. Đứngtrong đám người phu nhân phủ hộ quốc tướng quân ngây người nhìn, đến khi tỉnh lại hét ầm lên: “Hoàng thượng, cứu mạng.”

Mọi người hoàn hồn, nhìn Du Thanh Yên bị thái tử đá, mặt mũi bầm dập khó coi, võ công Du Thanh Yên không tệ, nhưng không dám ra tay với thái tử, ngay cả trốn cũng không dám, cho nên bị đá đến chết đi sống lại.

Tiêu Kiền thấy con đã bớt giận mới lên tiếng: “Cẩn Nhi, được rồi, còn đá nữa sẽ chết người.”

Ninh Cảnh dừng lại động tác nhanh chóng nhìn bốn phía: “Sau này nếu ai dám trêu chọc Vân tỷ tỷ, kết cục sẽ giống nữ nhân này.”

Trong đám người không ai dám hé răng, ai dám nói thái tử là kẻ ngốc. Xem ra thật hung ác, nếu bọn họ dám trêu chọc thái tử, chỉ sợ sẽ xui xẻo.

Vị Du tiểu thư này là con dâu đã định của Cung thân vương, không ngờ còn bị thái tử đánh thành như vậy, nếu đổi thành người khác, có thể sẽ bịđánh chết.

Thái y nhanh chóng châm cứu cho Du phi, lúc này đã hôn mê.

Không ít người đồng cảm với vị Du phi này, vất vả mang thoi, thế nhưnglại bị quận chúa Đại Tuyên hại rớt mất, thật sự đáng thương.

Trong mắt mọi người đều đồng cảm, nhìn Vân Nhiễm có chút không đồng tình.

Tiễn Tam nhanh chóng lên tiếng: “Tiểu nương tử, bọn họ bắt nạt người, chúng ta đi.”

Hắn kéo Vân Nhiễm đi ra ngoài, Ninh tiểu gia nhanh chóng cản đường, báđạo nói: “Vân tỷ tỷ, người không cần đi, xem ai dám bắt nạt người, kẻnào dám ta đánh chết kẻ đó.”

Vân Nhiễm cười nhìn Tiễn Tam cùng Ninh Cảnh, nhanh chóng thoát khỏi tayTiễn Tam đến trước mặt Du Thanh Yên nhìn xuống: “Du Thanh Yên, ngươi nói ta đẩy đường tỷ ngươi, cho nên mới khiến nàng xảy thai, thực tế ta chưa từng đẩy đường tỷ ngươi.”

Mọi người xung quanh nghe quận chúa Trường Bình nói chuyện với Du đạitiểu thư. Du Thanh Yên thấy không ít người đang nhìn, hét ầm lên: “Không phải ngươi, chẳng lẽ là ta đẩy.”

“Đúng vậy, chính là ngươi cố ý đẩy.”

Sắc mặt Du Thanh Yên khó coi, hét ầm lên: “Ngươi nói bậy.”

“Ta nói bậy, chẳng những ta biết ngươi cố tình đẩy đường tỷ, còn biết vì sao ngươi đẩy.”

Vân Nhiễm nói nhanh, sắc mặt Du Thanh Yên tối lại, trong lòng có chút sợ hãi, nhanh chóng nhìn Tiêu Chiến, thấy lông mày vương gia nhướng mày,trong lòng càng sợ hãi.

“Ngươi nói bậy.”

“Ta nói bậy sao, ngươi đẩy đường tỷ chì vì muốn vu oan giá họa cho ta.Thực tế đường tỷ ngươi sinh non không vì bị đẩy ngã mà là bị dạ dược.”

Vân Nhiễm dứt lời, bốn phía vang lên âm thanh bàn tán, không ít người kinh ngạc ra tiếng. Mặt Du Thanh Yên trắng bệch.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận