Quỷ Y Quận Vương Phi
Chương 197: Hôn quân yêu cơ
Tẩm cung một mảnh im lặng, Vân Nhiễmnhìn hoàng hậu: “Máu tụ trong đầu nàng ta sẽ nghĩ cách xóa bỏ, không ảnh hưởng tới trí lực, về phần mất trí nhớ, chỉ sợ khó lòng bình phục. Bởi vì nàng không chỉ bị thương ở đầu, mà tiềm thức còn chống cự không muốn nhớ lại chuyện xảy ra trước đó.”
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm hoàng hậu: “Trước đó đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng hậu nhìn vài vị ngự y cùng người hầu: “Các ngươi lui xuống đi.”
Ngự y nâng tay áo lau mồ hôi, nhanh chóng lui ra, thái giám, cung nữ canh giữ bên ngoài tẩm cung.
Hoàng hậu bỏ mạng che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt sưng phù, trên cằm có vết bầm tím rõ ràng, rõ ràng bị người khác đánh mạnh, ánh mắt Vân Nhiễm trầm xuống: “Là do tên khốn Sở Dật Kỳ gây ra.”
Hoàng hậu rưng rưng lệ, cho tới giờ nàng không ngờ hoàng thượng lại biến thành như vậy, tàn bạo, tâm ngoan thủ lạt, có thể ra tay với chính nữ nhi của mình, huống hồ là nàng.
“Hắn thay đổi, hắn không còn là hoàng đế trước kia, bây giờ hắn không phải là người, chân chính thành ác auyr, sao có thể chung sống hòa bình người.”
Nhắc đến câu sau, ánh mắt nàng dừng trên người Chiêu Dương, sắc bén: “Hắn bóp cổ ta, ta có thể chịu, nhưng Chiêu Dương là con gái hắn, thế mà hắn có thể không chớp mắt đả thương nàng, tới bây giờ còn chưa tới liếc nhìn nha đầu một cái, đều do tiện nhân kia xúi giục, ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Cảm xúc của hoàng hậu, kích thích tới Chiêu Dương, nàng đang ngủ khẽ run lên, Vân Nhiễm lôi kéo hoàng hậu dịu dàng nói: “Nương nương, vẫn nên kiềm chế một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng tới Chiêu Dương.”
Hoàng hậu nhìn Chiêu Dương, tận lực áp chế chính mình, cuối cùng gật đầu: “Ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng.”
“Ta bốc một chút thuốc tan máu, cho nàng dùng trước, đợi tới khi cảm xúc của nàng ổn định, ta sẽ lại vào cung châm cứu.”
Vân Nhiễm chậm rãi lên tiếng, nhìn một lớn một nhỏ, trước mắt hai kẻ kia là mối nguy hiểm lớn nhất.
“Hoàng hậu nương nương, tiếp theo người phải cẩn thận một chút, chỉ sợ hoàng thượng còn có thể gây bất lợi đối với người.”
Nàng đứng dậy đi sang bên cạnh viết phương thuốc, hoàng hậu ôm Chiêu Dương ngồi trên giường như hóa đá, tới tận khi Vân Nhiễm viết phương thuốc xong, giao cho nàng ta. Còn nghiêm túc nhắc nhở: “Nương nương, chuyện bốc thuốc trăm ngàn lần đừng để qua tay người khác, nếu để người có dụng ý xuống tay, không chỉ hại ta còn hại Chiêu Dương.”
Hoàng hậu cầm phương thuốc: “Ta sẽ phái người giám sát chuyện này, ngươi yên tâm đi.”
Vân Nhiễm gật đầu lại dặn dò hoàng hậu vài câu, sau đó đứng dậy rời khỏi hoàng cung về phủ Yến vương.”
Trong xe ngựa, Vân Nhiễm dựa vào vách tường, Sơn Trà cùng Dữu Tử dọn ra chút điểm tâm. Đây là đồ Lệ Chi chuẩn bị đưa cho các nàng trước khi tiến cung, đề phòng chủ tử không kịp ăn cơm bỏ ra ăn một chút.
“Chủ tử, người ăn một ít đi, tiến cung từ sớm người còn chưa ăn gì đâu.”
Sơn Trà cùng Dữu Tử rất đau lòng chủ tử nhà mình.
Vân Nhiễm liếc mắt nhìn điểm tâm đủ hình dạng, song sắc cao, đào tô hạch đường phèn, thủy tinh cao, dứa mật đông lạnh, còn có một ly trà táo đỏ cẩu kỷ.
Đều là đồ Vân Nhiễm thích ăn, có điều hiện tại nàng không có khẩu vị. Ngẫm tới tình cảnh của hoàng hậu cùng công chúa Chiêu Dương bây giờ, tâm trạng nàng rất nặng nề. Có điều quá đói bụng, nàng cầm lấy hai miếng, nhìn Sơn Trà cùng Dữu Tử.
“Các ngươi ăn một chút đi, từ sáng tới giờ còn chưa ăn gì.”
Sơn Trà cùng Dữu Tử cũng tùy ý, nghe Vân Nhiễm nói vạy, liền ngồi xuống ăn vài miếng. Vân Nhiễm ngưng thần suy nghĩ sâu xa, xem làm thế nào thu thập Lam Tiểu Lăng, nếu không ả còn tiếp tục hại người, không thể giữ lại ả.
Rất nhanh trong đầu Vân Nhiễm đã có chủ ý, tra nam tra nữ hợp thành một đôi yêu đế, yêu phi khiến người trong thiên hạ muốn đánh.
“Long Nhất.”
Long Nhất lắc mình vào trong xe, ngẩng đầu nhìn thấy Sơn Trà cùng Dữu Tử đang ăn vi vẻ. Hai nha hoàn trông thấy hắn xấu hổ, quay đầu sang hướng khác tiếp tục ăn.
“Chủ tử.”
Mắt Long Nhất sáng lên một chút, ngũ quan cương nghị nhàn nhạt ý cười, quét mắt nhìn Sơn Trà cùng Dữu Tử, sau đó dừng trên người Vân Nhiễm, cung kính nghe lệnh.
Vân Nhiễm nhìn hắn, nhẹ nhàng phất tay: “Ngươi đi gọi lão hòa thượng trong cung tới đây cho ta.”
Khóe miệng Long Nhất vô thức giật giât, chủ tử thật không khách sáo, người ta là khách quý của hoàng thượng, cao tăng đắc đạo, thế nào tới miệng nàng lại thành lão hòa thượng. Có điều cũng thật ngạc nhiên, lão kia có thề tùy ý sai khiến, một lòng đi theo chủ tử nhà mình. Nguyên nhân vì sao, Long Nhất có chút hốt hoảng, Sơn Trà có chút căm tức lườm hắn: “Chủ tử phân phó ngươi đi làm việc, còn không đi nhanh, đứng đó làm gì.”
“Ách! Vậy thuộc hạ xin đi.”
Long Nhất lắc mình biến mất, có điều đi được vài bước, hắn nhướng mày, mình nghe theo lệnh chủ tử, thế nào tới lượt tiểu nha hoàn kia sai khiến, mà mình cũng vô thức nghe theo.
Dữu Tử khẽ giơ ngón cái với Sơn Trà, ngươi thật trâu.
Vân Nhiễm mặc kệ các nàng tựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, đêm qua vất vả tới tận nửa đêm ở trong cung, sáng sớm nay hoàng hậu lại truyền gọi, nàng thật sự mệt muốn chết. Nhưng dù mệt nàng cũng không ngủ được, trong đầu suy nghĩ không thể yên tĩnh.
Nàng nhớ tới vết thương trên cổ hoàng hậu, chỉ sợ hoàng đế sẽ không bỏ qua cho người như trước. Cuối cùng sở dĩ hoàng thượng không động tới hoàng hậu, chỉ vì kiêng kị Đường gia, phụ thân người Đường Chi Khiên còn đang trấn thủ quan ải, nếu hoàng đế động Đường Nhân, Đường gia sẽ tức giận, vì băn khoăn chuyện này nên mới không giết hoàng hậu.
Nhưng không đồng nghĩa sau này hoàng hậu có thể sống an nhàn.
Nàng muốn tìm cơ hội tới phủ hộ quốc tướng quân tìm Đường Tử Khiên, rõ ràng đây là chuyện Đường gia, tại sao mọi chuyện do một mình hoàng hậu gánh vác. Thật sự quá mệt mỏi, ít nhất phải để Đường Tử Khiên biết, hoàng hậu hy sinh rất nhiều vì Đường gia.
Vừa có ý tưởng, Vân Nhiễm thầm truyền lệnh cho Long Nhị đi tìm Đường Tử Khiên, hiện tại vừa được hoàng thượng thăng làm thượng thư bọ lễ.
Long Nhị nhận lệnh đi làm việc. Vân Nhiễm sắp xếp ổn thỏa mọi việc mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi, xe ngựa chạy thẳng về phủ Yến vương.
Lúc về tới phủ Yến vương đã là giưa trưa.
Lệ Chi thấy Vân Nhiễm trở về, nhanh chóng sai người đi chuẩn bị đồ ăn Vân Nhiễm thích trứng tôm, vịt bao song thúy, canh chân giò hun khói, giả cầy, vài món ăn rất nhanh được bưng lên. Vân Nhiễm đã dặn nếu chỉ có mình nàng nhiều nhất chỉ cần sáu món, không cần nhiều hơn, ăn không hết lãng phi.
Từ tối qua tới giờ chưa ăn gì, vừa rồi chỉ ăn hai miếng điểm tâm, bây giờ quả thật rất đói bụng, cho nên không nghĩ nhiều lắm, an tâm ăn cơm.
Ăn được một nửa, Nghiễm Nguyên Tử được Long Nhất dẫn tới, tốc độ nhanh chóng, không chậm trễ.
Vân Nhiễm rất vừa lòng, nhìn hắn: “Đại sư ăn chưa, có muốn dùng một chút không?”
Nghiễm Nguyên Tử đại sư liếc mắt nhìn vài món ăn trên bàn, còn nghiêm túc cự tuyệt: “Lão nạp là hòa thượng, không ăn đồ mặn, cảm ơn ý tốt của quận vương phi.”
Vân Nhiễm liếc nhìn một cái: “Nghiễm Nguyên Tử, ngươi xác định kị đồ mặn, vậy Tú Nương phải làm sao bây giờ?”
Nhắc tới chuyện này, Nghiễm Nguyên Tử sửng sốt, nói thật, hắn có tình cảm với Tú Nương, nhưng từ sau khi hắn làm hòa thượng, tư tưởng từ từ dung hòa với phật pháp. Có ngộ tính rất cao với thiên cơ, thiện ngữ, ngược lại tình yêu nam nữ phai nhạt nhiều lắm. Nhưng Tú Nương tồn tại là sự thật, cho nên Nghiễm Nguyên Tử rất mâu thuẫn.
Vân Nhiễm nhìn hắn rối rắm, phất tay: “Được rồi, ngươi cùng đừng bối rối, ta gọi ngươi tới là muốn hỏi một chút, có thể giúp ta làm một việc không.”
“Mời quận vương phi nói.”
Nghiễm Nguyên Tử cực kỳ cung kính, Vân Nhiễm phất tay để cho tất cả mọi người trong phòng lui xuống, tới khi không có người mới nhướng mày hỏi: “Ngươi tới nói hoàng thượng, đêm qua quan sát thiên tượng, phát hiện bên người hắn ta có họa quốc yêu cơ. Yêu cơ hiện thân, Đại Tuyên không ngừng nội loạn, nếu hoàng thượng không sớm diệt trừ, chỉ sợ Đại Tuyên sẽ diệt vong.”
Nghiễm Nguyên Tử ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm: “Ý của quận vương phi chẳng lẽ đức phi là họa quốc yêu cơ.”
“Đúng vậy,” Vân Nhiễm không kiêng dè, nhìn chằm chằm Nghiễm Nguyên Tử: “Đại sư sợ sao? Nếu sợ nữ nhân kia, có thể không làm, bản cung sẽ có ý tưởng khác.”
Nghiễm Nguyên Tử lắc đầu: “Thân làm người xuất gia, sớm xem thường sinh tử, quận vương phi không cần lo lắng, lão nạp sẽ làm theo lời người, có điều?”
“Làm sao vậ?” Vân Nghiễm nhìn lão hòa thượng, tâm trạng không tệ lắm.
Nghiễm Nguyên Tử làm dấ chữ thập cung kính nói: “Lão nạp sợ, dù mình có nói, hoàng thượng cũng không tin.”
“Ta biết, hắn sẽ không dễ dàng trừ bỏ đức phi, trước mắt nàng ta được yêu thích, sao hắn có thể vì một câu nói mà giết ả.”
Vân Nhiễm nói không sao cả, dù Nghiễm Nguyên Tử nói đức phi là họa quốc yêu cơ hoàng thượng cũng không giết ả, bởi vì nữ nhân kia hiện tại là tâm phúc của hắn.
Nghiễm Nguyên Tử khó hiểu, nếu ông nói không có tác dụng vậy đức phi có ý gì.
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Nghiễm Nguyên Tử, gằn từng chữ: “Ta muốn ngươi dùng cái chết để can gián, ngươi dám không?”
Chết can gián, Nghiễm Nguyên Tử giật mình, cuối cùng ông cũng hiểu Vân Nhiễm muốn làm gì. Không phải mượn tay ông diệt đức phi, mà muốn ông can gián, khiến đức phi thật sự thành họa quốc yêu cơ, chỉ cần như vậy, triều thần, dân chúng đều công kích đức phi. Nếu hoàng thượng còn bảo vệ đức phi, sẽ thành hôn quân trong thiên hạ. Hôn quân yêu cơ, Đại Tuyên tất diệt vong.
Vân Nhiễm thấy Nghiễm Nguyên Tử không có phản ứng, phất phất tay: “Ngươi mất hứng, có thể rời đi, ta không ép người khác, trước kia ngươi cũng giúp ta vài lần, ta sẽ không làm khó ngươi.”
Nghiễm Nguyên Tử suy nghĩ một chút, cuối cùng nhận định đi theo Vân Nhiễm. Hắn khẳng định nàng chính là phượng tinh, Nghiễm Nguyên Tử khom người: “Lão nạp nghe theo quận vương phi.”
Nói xong ông xoay người đi, Vân Nhiễm sửng sốt một chút, nàng không ngờ lão hòa thượng thật lòng hết mình đi theo nàng. Nàng vô thức gọi: “Nghiễm Nguyên Tử, bản cung có thể hỏi ngươi một vấn đề sao?”
Nghiễm Nguyên Tử dừng bước: “Mời quận vương phi hỏi.”
“Vì sao mạo hiểm lớn như vậy vẫn muốn giúp ta.”
“Bởi vì lão nạp nói đi theo quận vương phi, người xuất gia không nói dối. Nói là làm.”
“Hay cho câu nói làm làm, từ giờ ta nhận thức ngươi, nếu ngày khác cần bản cung giúp, ta quyết không chối từ.” Vân Nhiễm hạ quyết định, nhận Nghiễm Nguyên Tử làm tùy tùng.
“Ngươi tiến cung can gián, không cần chết thật, chỉ cần bị thương một chút, sau đó đó không cần ở lại trong cung, nói không chừng sau này ta còn có chuyện dùng tới ngươi.”
“Lão nạp nhận lệnh.”
Nghiễm Nguyên Tử xoay người rời đi, có điều vừa ra khỏi phòng liền mặc áo choàng, lần này ông mặc áo xám, sẽ không có ai để ý tới ông.
Nghiễm Nguyên Tử đi một lắt, Đường Tử Khiên lại tới, hắn không đi vào từ cửa tiếng, mà bí mật vượt tường đi theo Vân Nhiễm vào viện Mặc Thấm.
Trước mắt Đường Tử Khiên là thượng thư bộ lễ, nếu tới cửa tìm Vân Nhiễm sẽ kinh động tới người khác.
Trong phòng khách viện Mặc Thấm, hai người ngồi yên không nói gì. Vân Nhiễm liếc mắt nhìn khuôn mặt cương nghị của Đường Tử Khiên, thiếu đi vài phần tiêu sái thêm một chút thành thục, trầm tĩnh. Tuy rằng chưa tới một năm, nhưng hắn thay đổi rất nhiều. Vân Nhiễm nhớ tới lúc trước người này tưởng nàng muốn gả cho hắn, bị dọa chết khiếp, không nhịn được nở nụ cười.
Nàng cười, Đường Tử Khiến cũng cười, Đường Tử Khiên ôm quyền: “Không biết quận vương phi gọi ta tới đây có chuyện gì?”
Vân Nhiễm nghe hắn hỏi, nhớ tới chuyện chính, thu lại ý cười, ánh mắt sâu thẳm: “Đường Tử Khiên, hẳn là ngươi nên lặng lẽ tiến cung thăm hoàng hậu nương nương.”
“Muội muội ta, nàng làm sao?”
Đường Tử Khiên lo lắng, Vân Nhiễm nhìn hắn, thở dài thật mạnh: “Đường đại nhân, ngươi nên quan tâm tới muội muội mình một chút, nàng ở trong cung không mấy dễ chịu, hoàng thượng thành ra như vậy, ngươi cho rằng hoàng hậu có thể thoải mái sao.”
Vân Nhiễm dừng lại một chút, hạ giọng: “Hoàng hậu hy sinh rất nhiều vì Đường gia. Thật ra nàng không muốn tiến cung, nhưng vì gia tộc mới vào cung, ngươi nên chia sẻ với nàng một chút, hoàng thượng bây giờ không giống trước kia.”
Chân mày kiếm của Đường Tử Khiên nhíu lại, ánh mắt nặng nề, chắc chắc muội muội đã xảy ra chuyện, nếu không Vân Nhiễm sẽ không đặc biệt mời hắn tới đây.
“Trong lòng nương nương có nỗi khổ không thể nói với người ngoài, ngươi là huynh trưởng nên chia sẻ với nàng một chút.”
“Rốt cuộc muội muội ta có chuyện gì?”
Đường Tử Khiên nóng vội hỏi Vân Nhiễm, nàng nhẹ giọng: “Đêm qua, hoàng thượng đánh hoàng hậu, thiếu chút nữa bóp chết nàng.”
Đường Tử Khiên xanh mặt, bàn tay nắm chặt lại: “Ngươi nói cái gì, hắn muốn bóp chết muội muội ta, tên khốn này, hắn đã quên mình lên ngôi như thế nào, hắn đã hứa gì với đại muội muội của ta.”
Ngày đó Sở Dật Kỳ hứa với đại muội, cả đời đối xử tốt với Đường gia, với muội muội Đường Nhân, tôn trọng nàng, nhưng mới được bao lâu, hắn nổi sát khí thiếu chút nữa giết muội muội, Đường Tử Khiên không kiềm được cơn tức.
“Ta muốn vào cung thăm muội muội.’
Đường Tử Khiên xoay người muốn đi, Vân Nhiễm gọi hắn lại: “Đường Tử Khiên, ngươi vẫn nên lặng lẽ tiến cung, đừng kinh động tới hoàng thượng. Nếu để hắn biết, chỉ sợ hoàng hậu càng thêm khổ.”
“Được.”
Nếu là trước kia, Đường Tử Khiên ắt lửa giận vạn trượng, hận không thể xông vào hoàng cung. Nhưng bây giờ hắn trầm ổn hơn, nghe lời Vân Nhiễm sải bước ra ngoài, tới trước cửa hắn dừng bước nhìn nàng: “Gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.”
Vân Nhiễm vung tay áo, nhìn theo bóng Đường Tử Khiên rời đi. Đừng trách nàng nhiều chuyện, nàng biết hoàng hậu có rất nhiều chuyện không muốn nói, nàng là người ngoài. Thân là hoàng hậu, nàng ta không thể kể khổ trước mặt mình, nhưng Đường Tử Khiên là ca ca của người. Trước mặt người thân có thể phát tiến, hơn nữa Đường Tử Khiên nên chia sẻ đau khổ với hoàng hậu.
Vân Nhiễm đứng dậy đi ra ngoài, Sơn Trà cùng Dữu Tử đi vào, một phải một trái đỡ nàng: “Chủ tử, người nghỉ một lát đi, từ đêm qua tới giờ còn chưa ngủ yên giấc.”
“Đi”
Mọi chuyện tạm thời được sắp xếp, nàng vẫn nên ngủ một giấc thật ngon.
....
Màn đêm buông xuống, trời đầy sao, trên tháp phật, cao tăng đắc đạo Nghiễm Nguyên Tử lại quan sát thiên tượng, bên cạnh sao thiên đế có đám mây đen lượn lờ, yêu tinh xuất thế loạn giang sớn. Nghiễm Nguyên Tử sợ hãi, lập tức tới cung Gia Lâm cầu kiến hoàng thượng, hoàng thượng truyền, ông bẩm báo lại tin tức.
Không ngờ hoàng thượng không nghe lọt tai, ngược lại khư khư cố chấp che chở cho đức phi, cuối cùng Nghiễm Nguyên Tử xúc động, dùng cái chết để can gián, đáng tiếc hoàng thượng vẫn khăng khăng một mực.
Nghiễm Nguyên Tử bị thương nặng, suốt đêm rời khỏi cung không muốn ở lại. Ai ngờ gặp phải thích khách, lúc hấp hối được người cứu giúp, chưa rõ sống chết.
Sớm hôm sau, chuyện này đã truyền khắp Lương Thành, người người mắng hoàng đế hôn quan, mắng đức phi Lam Tiểu Lăng họa quốc yêu cơ.
Hôn quân yêu phi, nước sớm vong.
Nhất thời toàn bộ kinh thành bị oanh động.
Nghiễm Nguyên Tử là cao tăng đắc đạo, quan sát thiên tượng nhận được tin, nhưng hoàng thượng không tin, hôn quân chính là hôn quân.
Lúc lâm triều, Lại ngự sử dẫn triều thần bước ra khỏi hàng xin hoàng thượng giết đức phi, không thể để yêu cơ tồn tại, nữ nhân này còn sống chỉ khiến Đại Tuyên sinh linh đồ thán.
Lúc mới bắt đầu chỉ có một vài người, cuối cùng cả điện đều quỳ xuống:
“Xin hoàng thượng hạ chỉ ban chết cho đức phi nương nương.”
Cả điện đồng thanh, sắc mặt Sở Dật Kỳ khó coi tới cực điểm, hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm mọi người, những kẻ này đang uy hiếp hắn sao. Tưởng hắn sợ bọn họ sao? Hắn là hoàng đế, trừ khi chính hắn muốn, ai cũng đừng mong uy hiếp hắn, tuyệt không có khả năng.
Hoàng đế đen mặt, nhớ tới chuyện đem qua Nghiễm Nguyên Tử dùng chết để can gián. Lúc đó hứn cũng động sát khí muốn giết Lam Tiểu Lăng.
Không ngờ nàng ta từ trong tẩm cung chạy ra, đêm đồ vào cột trụ trong điện, lấy cái chết để chứng minh.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy thật sợ hãi, nếu như nàng chết, bên cạnh hắn còn ai. Từ nay về sau cô đơn một mình, cho nên lúc nàng ta lao tới, hắn ngăn cản. Lam Tiểu Lăng khóc lớn, cầu xin được chết, để không gây họa tới giang sơn.
Nàng khóc lớn: “Hoàng thượng, nô tỳ chết không tiếc, tuyệt không thể để cho vạn dặm giang sơn bị uy hiếp. Nô tỳ chỉ không hiểu, thiếp chỉ là một nữ tử, cả ngày ở trong hậu cung, không ra ngoài nửa bước, nô tỳ có bản lĩnh gì uy hiếp giang sớn. Hoàng thượng, nô tỳ không sợ chết, chỉ xin ngài đừng tùy tiện nghe lời tiểu nhân, trúng kế của bọn họ.”
“Người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào giang sơn Đại Tuyên không phải là nô tỳ, hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ trước nhìn thấy Lam Tiểu Lăng lấy chết chứng minh, sau lại nghe lời nàng, trong lòng trầm xuống, ánh mắt dõi theo đại sư Nghiễm Nguyên Tử. Có khi nào hắn mới chính là kẻ khó lường, là người của Định vương. Mục đích muốn châm ngòi ly gián hắn cùng Lam gia, nhiễu loạn giang sơn, giúp Định vương đăng cơ.
Nghĩ vậy, hoàng đế càng thêm khẳng định.
Nghiễm Nguyên Tử nhận ra ánh mắt nghi ngờ của hoàng đế, cho nên cũng giống Lam Tiểu Lăng lấy chết can gián, chẳng qua ông không may mắn như ả, được hoàng đế cản lại, đầu đập vào trụ, hoàng thượng không có biểu hiện gì, tuyệt không đồng tình.
Đầu Nghiễm Nguyên Tử va chạm mạnh, máu chảy ròng ròng, cả người lung lay sắp đổ, nguy hiểm trùng trùng. Nhưng hoàng đế vẫn không dao động, đại sư tuyệt vọng, nhìn hoàng thượng, hai tay làm dấu chữ thập: “Hoàng thượng, lão nạp đã chết tâm, nếu hoàng thượng không nghe lời khuyên, lão nạp không cần thiết phải ở lại, hoàng thượng tự giải quyết cho tốt.”
Ông nghiêng ngả đi ra khỏi điện, rời khỏi cung Gia Lâm. Tú Nương nhanh chóng xuất hiện đỡ ông, hai người xuất cung.
Lam Tiểu Lăng vừa thấy Nghiễm Nguyên Tử đi, ánh mắt đầy sát khi, bàn tay nắm chặt lại, lão hòa thượng chết tiệt, dám nói nàng là họa quốc yêu cơ, rõ ràng tự tìm đường chết.
Lam Tiểu Lăng nhanh chóng nhìn hoàng thượng: “Hoàng thượng! Ngài vẫn nên nhanh chóng phái người giết chết lão hòa thượng, bằng không hắn tiết lộ chuyện đêm nay ra ngoài, chỉ sợ sẽ bất lợi với ngài.”
Sở Dật Kỳ tỉnh lại, ánh mắt nổi sát khí, đúng vậy. Nếu không giết lão, chỉ sợ chuyện thiên tượng lộ ra ngoài, người trong thiên hạ đều cho rằng hắn là hôn quân. Trăm ngàn lần không thể, hoàng đế lập tức phái đám người Diêm Kiếm cải trang thành sát thủ, đuổi giết Nghiễm Nguyên Tử.
Hai vợ chồng bị chặn lại ngoài cung, thiếu chút mất mạng, may mắn Vân Nhiễm đã sớm phái người âm thầm bảo vệ bọn họ. Hai người may mắn thoát thân, có điều Nghiễm Nguyên Tử bị thương nặng, lại gặp hắc y nhân vết thương càng thêm trầm trọng.
Trên điện Quang Minh, Sở Dật Kỳ đang suy nghĩ nhập thần, triều thần lại đồng thanh lên tiếng: “Xin hoàng thượng hạ chỉ, xử tử đức phi.”
Sở Dật Kỳ tỉnh táo lại, chỉ vào đám triều thần, bốc hỏa: “Các ngươi đang uy hiếp trẫm? Đức phi chỉ là một phi tần nho nhỏ trong hậu cung, có năng lực gì uy hiếp giang sơn, nàng không cấu kết với người ngoài, không làm gì tổn thương trẫm, sao có thể thành yêu cơ, rõ ràng có người quấy rối. Trẫm sẽ điều tra chuyện này.”
Hoàng đế vừa dứt lời, Lại ngự sử nhanh chóng bước ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, Nghiễm Nguyên Tử là cao tăng đắc đạo, vẫn luôn cùng hoàng thượng giảng phật pháp. Hoàng thượng thượng lại vì một phi tần nho nhỏ, không để ý đại sư dùng cái chết để can gián, chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh nữ nhân này khiến hoàng thượng loạn tâm? Hoàng thượng.”
“Câm miệng! Các ngươi đều là mệnh quan triều đình, lại đi làm khó một phi tần nho nhỏ, còn đâu thể diện của Đại Tuyên.”
Mọi người trong điện cảm thấy hoàng thượng cố tình, thất vọng tràn trề. Còn nói đức phi không phải họa quốc yêu cơ, hoàng thượng vì nữ nhân này không nghe đại sư dùng chết để can gián.
“Hoàng thượng! Hôm nay lão thần cũng dùng cái chết để can gián, hy vọng hoàng thượng tỉnh ngộ. Hoàng thượng! Trước mắt Đại Tuyên thù trong giặc ngoài, không thể chịu thêm đả kích, mặc kệ đức phi có phải yêu cơ hay không, tối thiểu dân chúng đã sợ hãi, người người đều chửi mắng hận không thể diệt đức phi. Lúc này hoàng thượng lại bảo vệ nàng, có thể nghĩ người trong thiên hạ sẽ nói như thế nào, lão thần hy vọng cái chết của mình có thể khiến người tỉnh ngộ.”
Lại ngự sử nói xong, xoay người lao vào cột trù bên cạnh đại điện, máu tươi chảy ròng ròng ngã xuống nền.
Mọi người sợ ngây người, nhìn Lại ngư sử, người người hiện lên vẻ nghiêm túc kính trọng, Lại ngự sử không tiếc thân thức tỉnh hoàng thượng. Nếu hoàng thượng còn không nghe, chỉ sợ người trong thiên hạ chỉ trích.
“Xin hoàng thượng hạ chỉ ban chết cho đức phi nương nương.”
Mọi người phẫn nộ, người người đều tỏ ra thấy chết không sờn nhìn hoàng đế.
Sở Dật Kỳ tóc đỏ, mắt đỏ, ánh mắt bùng lửa, hắn đứng bật dậy nhìn triều thần, hung ác hét lên: “Các ngươi định bức trẫm đi vào khuôn khổ sao, nằm mơ đi, nhỡ kỹ. Trẫm mới là hoàng thượng, trừ khi trẫm muốn làm, còn không đừng ai mong ép trẫm, người đâu.”
Hoàng đế vừa ra lệnh, đám người Diêm Kiếm dẫn theo thị vệ đông nghìn nghịt xông vào chờ lệnh.
Hoàng đế chỉ vào Lại ngự sử đã sắp bỏ mình lạnh lùng thị huyết: “Không phải các ngươi muốn dùng cái chết để can gián sao? Tốt, vậy không cần phải đâm đầu vào cột, các ngươi nói một câu, ai muốn chết, trẫm trực tiếp hạ lệnh chém đầu.”
Triều thần hít khí lạnh, không thể tin nhìn hoàng thượng, người tính giết hết bọn họ. Ai can giết người đó? Nếu trước đó mọi người còn không tin nữ nhân kia là yêu cơ, bây giờ liền tin. Hoàng thượng vì ả, nguyện giết triều thần, nữ nhân này không phải yêu cơ thì là gì?
Nhất thời không khí trong điện cứng ngắc, không ai nói gì.
Đúng lúc mọi người đang không biết nói thế nào, một gã tiểu thái giám từ ngoài vội vàng chạy vào, nhỏ giọng thì thầm, người có võ công trong điện lập tức vểnh tai nghe thấy: “Thái hậu, hoàng hậu nương nương, cung Gia Lâm.” Sắc mặt hoàng đế xanh mét, hung ác lên tiếng: “Tiện nhân này, dám làm như vậy.”
Dứt lời, hắn bất chấp sự có mặt của triều thần, lao ra ngoài.
Thượng thư bộ lễ Đường Tử Khiên dẫn đầu đi ra ngoài, trước đó hắn nghe thấy tiểu thái giám nhắc tới muội muội, nàng thế nào.
Đêm qua Đường Tử Khiên tiến cung gặp hoàng hậu, biết nàng bị hoàng thượng đánh, vô cùng tức giận hận không thể xông tới cung Gia Lâm giết tên cẩu hoàng đế. Nhưng muội muội ngăn cản, hai người nói chuyện, hắn hiểu một điều. Hoàng thượng đã khác trước, không còn kính trọng Đường gia, trong mắt tạm thời chưa nhắm tới Đường gia, sau khi thu thập Định vương cùng Hoài Nam vương có khi sẽ tới lượt bọn họ.
Yến vương gia vừa thấy Đường Tử Khiên đi theo hoàng đế, cũng nhìn đám người Triệu thừa tướng: “Vừa rồi hình như ta nghe thấy thái hậu cùng hoàng hậu, chúng ta đi xem thế nào.”
Mai gia bị đuổi ra khỏi kinh, thái hậu chưa từng rời khỏi cung, nghe nói sức khỏe ngày một sa sút, đôi mắt khóc bị mù, không ngờ chuyện lần này kinh động tới bà.
Các đại thần đi theo Yến vương gia tới trước cửa cung Gia Lâm, còn một nhóm quan nhỏ đều vây xung quanh điện hoặc tới xem Lại ngự sử, dặn dò tiểu thái giám đi báo cho người nhà đem thi thể của ông về.
Lại ngự sử vừa chết, chỉ sợ tội nghiệt của hoàng thượng càng nặng, rất nhanh dân chúng Đại Tuyên phản cảm với hắn, đáng tiếc hắn cố tình không hiểu.
Trước cửa cung Gia Lâm tụ tập không ít người, dẫn đàu là thái hậu nương nương mặc thân áo hoa màu trứng muối, đi giày vải, đầu tóc vấn chỉnh tề đoan chính quỳ trước điện, bên cạnh bà ngoại trừ nha hoàn còn có hoàng hậu đương triều Đường Nhâ, khuôn mặt thanh nhã bị thương, trầm tĩnh như nước, ánh mắt trong trẻo, thần thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, quỳ cạnh thái hậu.
Giọng thái hậu vang lên: “Yên nữ Lam gia, ngươi là tội nhân thiên cổ Đại Tuyên, nếu thật sự nghĩ tới hoàng thượng, nghĩ cho Sở gia, thì tự kết liễu thành toàn cho hoàng thượng. Ngươi làm vậy chỉ khiến thiên cổ bêu danh.”
Lam Tiểu Lăng đen mặt, thong thả đi lại trong điện, không ngờ chuyện này nháo lớn như vậy. Đầu tiên là Nghiễm Nguyên Tử lấy chết can gián, sau đó lời đồn bay đầy kinh thành, việc này sao có thể truyền nhanh như vậy. Bây giờ ngay cả thái hậu cùng hoàng hậu đều ra mặt, nàng đã động tới ai, vì sao tự nhiên thành họa quốc yêu cơ, người người đòi đánh đòi giết. ‘
Lam Tiểu Lăng đột nhiên nghĩ tới một người, Vân Nhiễm. Trước đó xảy ra chuyện trong cung, ánh mắt nàng ta thể hiện rõ, còn có đại lễ dành cho mình, hóa ra đây chính là đại lễ nàng ta nói.
Nghiễm Nguyên Tử căn bản không phải người của Định vương, hắn là người của Vân Nhiễm.
Lam Tiểu Lăng khẳng định, tay nắm chặt lại, tức giận phập phồng, nữ nhân này rất ngoan độc, dám đẩy nàng thành họa quốc yêu cơ, bây giờ không phải một người đòi giết, mà tất cả đều hận muốn giết chết nàng.
Một tiểu cung nữ nhanh chóng chạy vào điện: “Đức phi, hoàng thượng tới, hoàng thượng tới.”
Lam Tiểu Lăng vừa nghe thấy lập tức ra lệnh: “Cầm một thanh kiếm tới đây.”
Cung nữ khó xử: “Nương nương, người định...?”
“Bảo ngươi đi, thì đi nhanh lên.”
Nàng có thể sống hay không phụ thuộc vào thời khắc này.
Cung nữ không giám nói nhiều, nhanh chóng chạy đi, rất nhanh cầm bảo kiếm quay lại.
Lam Tiểu Lăng biết võ, nên hoàng thượng một thanh bảo kiếm cho nàng, để trong tẩm cung.
Lúc này nàng cầm bảo kiếm, nhìn ra ngoài cửa điện kêu lớn: “Thái hậu nương nương, người một lòng muốn thần thiếp chết, thần thiếp không oán hận, chỉ mong hoàng thượng bình nội loạn, dựng nước mạnh, Đại Tuyên hưng thịnh, thần thiếp chết không tiếc.”
Nói xong, nàng ta kề kiếm lên cổ, hai cung nữ hét thất thanh: “Đức phi nương nương, đừng làm vậy!”
Sở Dật Kỳ vừa chạy tới, nghe thấy động tĩnh trong điện, điên khùng lao vào chỉ thấy nữ tử trong điện buồn bã tay cầm bảo kiếm kề lên cổ kiên định cứa xuống. Sở Dật Kỳ phát điên, mạnh mẽ đánh vào cổ tay Lam Tiểu Lăng, bảo kiếm rơi xuống, có điều bảo kiếm đã cắt vào da, máu tươi nhỏ ròng ròng.
Hoàng đế hoảng loạn, sợ hãi không thôi, sợ mình từ nay cô động, hắn gầm rú: “Người đâu, truyền ngự y, lập tức gọi ngự y tới đây.”
Hắn nhanh chóng dùng tay áo cầm máu cho Lam Tiểu Lăng, hét lên: “Nàng điên rồi, trẫm không cho nàng chết, không cần chết.”
Lam Tiểu Lăng cố gắng lên tiếng: “Hoàng thượng, có người tin tưởng nô tỳ, nô tỳ thấy đủ.”
Nói xong nàng thở hổn hển: “Hoàng thượng, nô tỳ biết ai tài bẩn hãm hại mình.”
“Ai! Trẫm nhất định băm thây thành trăm mảnh.”
“Vân Nhiễm, Nghiễm Nguyên Tử không phải người của Định vương là người của Vân Nhiễm, nàng hãm hại ta bởi vì....?”
Lam Tiểu Lăng hổn hển, mất máu quá nhiều mà ngất đi, nhưng trước đó nàng ta nở nụ cười quỷ dị. Lần này nàng đánh được, dù sau này cả thiên hạ muốn nàng chết, hoàng thượng cũng không để mình chết.
Sở Dật Kỳ nhìn ra bên ngoài rống lên: “Ngự y đâu, ngự y chết đâu hết rồi.”
Ngự y nhanh chóng chạy tới, vài ba người sợ trắng mặt, ngự y viện là nơi khổ nhất Đại Tuyên, bay giờ ai cũng sợ tới đó làm. Bình thường có một số đại phu cố tình phạm sai lầm để rời khỏi. Hiện tại bên trong chỉ còn lại vài người.
Ngày nào mọi người cũng sợ hoàng thượng phát điên, nghe thấy hoàng thượng truyền gọi, tóc dựng ngược lên, vài ba người chạy vội tới điện Gia Lâm, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống.
Có điều không ai dám ngã, nhanh chóng ôm hòm thuốc tiến vào đại điện, chỉ thấy hoàng đế dữ tợn, ánh mắt hung tàn, đức phi nương nương nằm trong lòng người, bên cạnh có một thanh kiếm dính máu.
Trong lòng ngự y kêu bùm bụp, sẽ không chết chứ, hoàng thượng sẽ không giết bọn họ phát giận chứ, đừng nha!
Ba ngự y nhanh chóng hành lễ: “Gặp qua hoàng thượng.”
“Mau lăn tới đây chữa trị cho đức phi, nếu nương nương có chuyện gì, các ngươi cũng đừng mong sống.”
Ba ngự y toát mồ hôi hột: “Tuân chỉ.”
Hoàng đế bế đức phi lên nhuyễn tháp.
Ngự y nhanh chóng kiểm tra, thở dài nhẹ nhõm, một người dẫn đầu quỳ xuống: “Hoàng thượng, đức phi không có chuyện gì, chỉ vì khí giận công tâm, mất máu nên ngất đi.”
“Cứu nàng.’
Sở Dật Kỳ thở dài nhẹ nhõm, trầm giọng ra lệnh, ngự y cung kính đáp lời: “Ân!”
Ba người nhanh chóng cứu đức phi.
Sở Dật Kỳ nhìn Lam Tiểu Lăng tái nhợt nằm trên nhuyễn tháp, đột nhiên đôi mày rậm xiết lại, đi thẳng ra cửa điện.
Mọi người vẫn quỳ bất động, thắt lưng Mai thái hậu thẳng tắp, ánh mắt trống rỗng, vô thần nhìn về phía trước. Mặt trời chiếu lên người bà, như một gốc tùng ngạo nghễ trong gió tuyết, băng sương, khóe môi cười u ám.
Hoàng hậu quỳ bên ạnh, phượng bào, ba ngàn sợi tóc vấn nhẹ, cài trâm ngọc, ánh mắt trời phản chiếu, màu xanh dịu dàng, oánh nhuận động lòng người, thần thái thong dong, điềm tĩnh, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía trước.
Một bóng người mặc hoàng bào đi ra, ánh mắt nàng khẽ liếc qua, chỉ thấy người kia mặc long bảo cả người nồng đậm sát khí như ác quỷ tới từ địa ngục. Tóc đỏ, mắt đỏ, hoàng hậu không nhịn được cười khẽ, đây là hoàng đế sao. Căn bản là ác quỷ, ông trời ơi, thu hồi hắn đi, không cần gây họa cho Đại Tuyên.
Sở Dật Kỳ đi tới trước mặt thái hậu cùng hoàng hậu, vẻ mặt dữ tợn, khóe môi cười thị huyết, hắn chỉ vào hoàng hậu: “Hoàng hậu, ngươi dám mời thái hậu tới, định dùng thái hậu để bức tử đức phi sao?”
Hoàng hậu không kiêu ngạo, không siểm nịnh lên tiếng: “Xin hoàng thượng hạ chỉ xử tử đức phi, nàng chính là họa quốc yêu cơ, nàng còn sống, Đại Tuyên lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, nô tỳ bất đắc dĩ mới mời mẫu hậu tới đây.”
Sở Dật Kỳ trợn mắt, như muốn phun lửa, hắn hung hăng đạp mạnh vào người hoàng hậu, dáng người mongrg manh như con bướm trong gió bay ra xa.
“Sao ngươi không nói chính mình là họa quốc yêu cơ, ta thấy ngươi mới là yêu cơ. Bụng dạ khó lường, tâm địa độc ác, ngay cả một nữ nhân cũng không tha, ngươi muốn nàng chết sao, nằm mơ đi.”
Hoàng hậu bay ra xa, nháy mắt sắp rơi xuống không chết cũng bị thương, đúng lúc này Đường Tử Khiên trầm mặt đi tới, hắn nhanh chóng đón lấy muội muội nhà mình.
“Nhân nhi! Nhân nhi!”
Đường Tử Khiên ôm lấy Đường Nhân, nàng khạc ra một ngụm máu, cố gắng nhìn ca ca: “Ca ca.” Sau đó ngất đi.
Đường Tử Khiên phẫn nộ hét lên: “Hoàng thượng, vì sao ngươi nỡ hạ đòn hiểm với muội muội thần, nàng làm sai chuyện gì.”
“Thân làm hoàng hậu, không hiền đức, đố kỵ, dám bức tử phi tần, đây là việc hoàng hậu nên làm sao?”
Đường Tử Khiên kháng nghi: “Muội muôi ta không hiền đức ở chỗ nào, ghen tị thế nào, nàng vì hoàng thượng nạp phi tử, quản lý hậu cung, nuôi dạy công chúa, hoàng thượng còn muốn thế nào.
Đường Tử Khiên thật hối hận vì để muội muội vào cung, kỳ thật Đường gia không cần nàng tiến cung, chỉ vì lúc đại muội qua đời, cầu xin phụ thân hứa với nàng, không ngờ lại làm hại nhị muội.
Trước cửa cung Gia Lâm, gió thổi tóc bay, hoàng đế tóc đỏ như yêu quái, khóe môi cười như có như không, lạnh lùng nhìn Đường Nhân trong lòng Đường Tử Khiên. Đúng nàng làm việc hoàng hậu nên làm, không tranh không ghen, nạp phi tử, quản lý hậu cung, nhưng nàng không thích hắn, vì thế nên mới thản nhiên nạp phi chăm sóc hậu cung.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn huynh muội Đường Tử Khiên, lại cúi đầu nhìn thái hậu, ánh mắt u ám: “Mẫu phi, người nên về cung, ánh mắt không tốt nên ở trong cung nghỉ ngơi thì hơn.”
“Hoàng thượng, người làm gì hoàng hậu, người muốn đánh muốn giết nhằm vào ai gia là được rồi.”
Thái hậu sắc bén hét lên, khóe môi cười u ám, ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Nữ nhân kia đã chết chưa? Ả lấy cái chết để đền tội sao?”
“Mẫu hậu?” Sắc mặt Sở Dật Kỳ khó coi, thái hậu đột nhiên rút ra một cây trâm ngọc bên hông đâm mạnh vào ngực, nhanh, chuẩn, không ai kịp đề phòng. Ngay cả Sở Dật Kỳ cũng sững sờ.
Tuy rằng hắn tính kế mẫu hậu, tính kế Mai gia, nhưng hắn chưa từng muốn hại chết nữ nhân này, bà nuôi hắn lớn, nâng hắn đăng cơ, trước đây rất yêu hắn.
“Mẫu hậu.”
Sở Dậ Kỳ nhanh chóng ngồi xuống ôm lấy thái hậu, thái hậu ôm ngực, vết máu chảy xuống, bà thở hổn hển sờ soạng: “Kỳ Nhi! Kỳ Nhi!”
Hoàng đế cầm chặt tay bà: “Mẫu hậu.”
“Nếu ngươi còn là con cháu Sở gia, hãy giết nữ nhân kia đi, giết ả.”
“Mẫu hậu,” Sở Dật Kỳ kêu thất thanh, cả người thái hậu mềm nhũn, cằm chặt tay Sở Dật Kỳ: “Kỳ Nhi, ngươi là con trai ta, con đẻ của ta?”
Còn chưa nói hoàn câu cuối cánh tay bà đã buông thõng, có điều nếu nhìn kỹ, sẽ cảm giác hình như khóe bà quỷ dị. Cho dù chết cũng phải bẫy hắn một phen, thái hậu đương triều lấy chết can gián, hắn hoặc là giết chết nữ nhân mình yêu, hoặc nhận lấy sự thóa mạ của vạn dân.
Ngoài cung Gia Lam, mọi người quỳ xuống, bi thương hét lên: “Thái hậu nương nương.”
“A!” Sở Dật Kỳ hét lên, không ngờ cuối cùng mẫu hậu lại nói một câu như vậy, hắn biết thái hậu không lừa hắn, hắn thật sự là con bà, nhưng bây giờ còn có tác dụng gì đâu
Hoàng đế nhìn mọi người, trầm giọng ra lệnh: “Thái hậu hoăng, cả nước để tang một tháng, không có phép cưới gả, tổ chức việc vui.”
“Chúng thần tuân chỉ.”
Chuyện triều thần can gián tạm dừng lại vì cái chết của thái hậu.
Có điều hoàng đế không nghe theo lời thái hậu giết đức phi. Cả nước ồ lên, người người đều gọi hắn là hôn quân, Lam Tiểu Lăng là yêu cơ hại nước. Dân gian còn soạn bài vè mắng đức phi, mà lúc này đôi hôn quân yêu cơ, còn đang ở trong cung giương giương tự đắc.
Ngày đưa tang thái hậu, hoàng thượng không tiễn, tất cả giao cho thượng thư bộ hộ xử lý, hộ tống linh cứu thái hậu tới chùa Tướng Quốc, sau khi niệm đủ bẩy bẩy bốn chín ngày sẽ đưa vào hoàng lăng.
Thời tiết ngày càng lạnh, trong ngoài Lương Thành một sắc trắng, bầu không khí ngọt ngạt, trên mặt ai cũng nặng nề, hoàng đế thành hôn quân, Đại Tuyên sớm muộn gì cũng diệt, thiên hạ sinh tồn, thất phu có lỗi, nước đã mất, ở đâu còn nhà.
Trong viện Mặc Thấm.
Không khí ấm như xuân, trong phòng đốt đỉnh nên không lạnh, Vân Nhiễm mặc một chiếc áo gấm tứ xuyên mỏng thêu hình hoa mai, váy bách hoa, trên tay ôm một chiếc lô giữ ấm, nghe Sơn Trà bẩm báo tình hình bên ngoài.
“Chủ tử, người không thấy, lúc đưa tang thái hậu, cả kinh thành đều khóc.”
“Khóc cái gì?”
Nô tỳ nghe, không ít người nói thái hậu đại nghĩa, lấy chết can gián. Chỉ tiếc hôn quân căn bản không nghe bà, bao nhiêu người nói thái hậu đại nghĩ thì bấy nhiêu người mắng hoàng đế ngu ngốc.”
Vân Nhiễm kéo khóe miệng, thái hậu thật sự đại nghĩa sao, nàng lại thấy chưa chắc. Chẳng qua vì hận con, nên lúc sắp chết còn muốn bẫy hắn, phải biết rằng thái hậu lấy chết can gián, khác với người khác, bây giờ chỉ sợ cả thiên hạ đều mắng Sở Dật Kỳ hôn quân, thái hậu đạt được mục đich.
Nhưng nàng không cảm thấy hứng thú, nàng nhớ Yến Kỳ, không biết hắn ở quận Hoài Nam thế nào, trước mắt kinh thành còn an bình, thái hậu chết, không ai dám có động tĩnh vào lúc này.
Quận Hoài Nam.
Trên núi Túy Lĩnh có không ít binh lính đang mai phục, sương mù tràn gập núi rừng, như khói trắng mông lung, có hau người đang ngồi chơi cờ, một người mặc cẩm bào màu đen, khảm vô số chân trâu sáng trực, vừa nhìn biết là đồ tốt, bên hông đeo một mảnh ngọc bội dáng người thon dài, tay dài như ngọc, mịn màng, ngay cả móng tay cũng sáng hồng, khớp xương rõ ràng, nhưng một khối ngọc hoàn mỹ, khiến người ta yêu thích không nỡ buông.
Lại nhìn khuôn mặt, tinh xảo hoa mỹ, mày phượng, mi kiếm, ánh mắt đen đậm, khóe môi cười ấm áp, nhất cử nhất động đều tao nhã, khiến người ta mất hồn.
Người này đúng là Yến Kỳ, đối diện hắn chính là Lam đại tướng quân, giờ khắc này rõ ràng đang tháng mười một, ông ta lại toát mồ hôi, cảm thấy nóng nực. Nhất là đối diện với người ra vẻ như không có chuyện gì. Nhưng khiến ông cảm thấy áp lực, bất an. Rõ ràng hắn đang cười, nhưng vì sao ông cảm thấy sợ hãi.
Yến Kỳ cầm một quân cờ đen, thản nhiên nhìn người đối diện đang toát mồ hôi, lên tiếng: “Đại tướng quân rất nóng sao?”
Lam đại tướng quân nhanh chóng lắc đầu: “Không nóng, không nóng, có điều sao lâu vậy còn chưa có động tĩnh.”
“Nến tới sẽ tới, không nên tự nhiên không tới.”
Câu nói của Yến Kỳ khiến Lam đại tướng quân cứng đờ, há mồm muốn nói, Yến Kỳ đã hạ cờ: “Tướng quân.”