Quỷ Y Quận Vương Phi​ - Chương 43: Công chúa Chiêu Dương

Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 43: Công chúa Chiêu Dương

Trong lòng Vân Nhiễm căm tức, hoàng đế suốt ngày chỉ biết mưu mô tính toán thật sự là đáng giận, nàng cũng không có trêu chọc người nào, năm lần bảy lượt đều muốn ban hôn cho nàng, đừng tưởng bắt nàng gả, cho dù bọn họ chỉ hôn nàng cũng nghĩ biện pháp để cự hôn.

Phía sau Lệ Chi nhìn sắc mặt Vân Nhiễm khó coi, nhỏ giọng truy vấn: “Quận chúa, xảy ra chuyện gì sao?”

Vân Nhiễm lắc đầu, lười xem dạo chơi ngự hoa viên, hiện tại trong lòng nàng rất phiền không có tâm trạng thưởng thức, đang muốn tìm chỗ nghỉ chân một lát, đột nhiên nghe thấy phía trước có một âm thanh dịu dàng.

“Y Y, có đau lắm không.”

Một tiếng nức nở vang lên cùng với tiếng nói chuyện: “Bác, Y Y không đau.”

Giọng trẻ con non mịn mang theo một chút kiên cường, có thể nhận ra đó là một tiểu cô nương.

Giọng nói dịu dàng ban nãy lại vang lên, bất quá lúc này lại mang theo uy nghiêm “Các ngươi trông coi kiểu gì, lại để công chúa bị thương?”

“Công chúa nô tỳ đáng chết,” giọng nói hoảng sợ vang lên.

Vân Nhiễm nghe được hai chữ công chúa liền biết người này là ai, trong cung ngoại trừ tiểu công chúa Chiêu Dương cùng Duyên Khánh còn có một vài vị công chúa con của tiên hoàng, công chúa Vinh Đức hính là thân muội muội của hoàng đế, nữ nhi thân sinh của Thái hậu, mặt khác còn có công chúa An Nhạc và công chúa Tĩnh Nhan.

Bất quá Vân Nhiễm không có cảm tình với hoàng thất, nghe thấy phía trước là công chúa liền nhấc chân chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghe thấy nữ tử kia dịu dàng lên tiếng: “Đứng lên đi, không cho phép tái phạm, nếu không chờ bị phạt đi.”

“Tạ công chúa, tạ công chúa.” Thanh âm sợ sệt vang lên liên tục.

Vân Nhiễm nghe tiếng nói, trong đầu hiện ra một người, người này cũng không xa lạ chính là công chúa An Nhạc Sở Thanh Dịch từng có mâu thuẫn với thân thể này, kỳ thật tuy là công chúa như mẫu thân sớm qua đời hoàng đế lại không sủng cho nên ở trong cung vẫn không được tốt lắm.

Vân Nhiễm biết phía trước là người quen liền đi lại vài bước, nhìn thấy trong góc ngự hoa viên đang có hai bóng người, một người mặc váy tím thướt tha tóc đen như mực chỉ căm một cây trâm phượng đơn giản, dưới ánh mặt trời khuon mặt càng nhu hòa, khóe môi như thấp thoáng cười, vừa thấy đã biết là một nữ tử dịu dàng sâu sắc, trước mặt nàng là một tiểu cô nương, mắt to làn da trắng nõn, trên đầu la hai cái tiểu kế, đội châu hoa phấn hồng, xinh đẹp đáng yêu, hai người một lớn một nhỏ chính là công chúa An Nhạc một người là công chúa Chiêu Dương.

Công chúa Chiêu Dương bị ngã cánh tay bị trầy, công chúa An Nhạc lấy khăn tay băng bó lại cho nàng, phân phó cung nữ “Mang công chúa về cung Thanh an đi, lập tức truyền thái y băng bó cho nàng.”

An Nhạc vừa dứt lời, sắc mặt vài tiểu cung nữ trắng bệch nếu truyền Triệu thái y chỉ sợ Thái Hậu sẽ biết công chúa Chiêu Dương bị thương, các nàng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Công chúa Chiêu Dương, Sở Y Y tự nhiên hiểu cung nữ sợ hãi liền nhìn về phía công chúa An Nhạc, “Bác không cần mời thái y, Y Y không có chuyện gì, nếu truyền thái y, hoàng tổ mẫu nhất định sẽ trừng phạt các nàng.”

Công chúa An Nhạc nhíu mày, nàng tự nhiên biết rõ chuyện này, kỳ thật nàng cũng không nghĩ trừng phạt mấy tiểu cung nữ này.

Nhưng cánh tay Y Y bị thương, nếu không cho thái y xử lý sẽ bị nhiễm trùng, một vết thương nhỏ cũng sẽ thành bệnh nặng, nàng không muốn Y Y chịu khổ. Sở Y Y túm tay công chúa An Nhạc “Bác không cần thái y, đều tại ta, ta không muốn bọn họ bị liên lụy.”

Người bên người Y Y chỉ phạm lỗi nhỏ cũng sẽ bị hoàng tổ mẫu trách phạt khiến các cung nữ sợ hãi không dám hầu hạ nàng.

“Nhưng mà” công chúa An Nhạc còn muốn nói tiếp, Vân Nhiễm đã dẫn một tiểu thái giám cùng Lệ Chi đi tới ôn nhu nói: “Để ta xem thử đi.”

Vân Nhiễm lấy trong tay áo ra một hộp vuông nhỏ, bên trong có chứa một số loại dược, trừ bỏ dược cứu người cũng có độc dược.

Nàng vừa lên tiếng, hai công chúa mới chú ý đên nàng, công chúa An Nhạc kinh ngạc nhìn Vân Nhiễm “Trường Bình, ngươi hồi kinh?”

Giọng nói của nàng bình thản giống như bằng hữu , tuy rằng lúc nhỏ có mâu thuẫn, nhưng về sau hai người cũng là nước sông không phạm nước giếng.

Vân Nhiễm gật đầu, ngồi xổm vươn thân mình sờ tay Sở Y Y, tuy rằng nàng là tiểu công chúa nhưng nàng lại thích cô bé, bộ dáng đáng yêu, lúc cười còn có hai núm đồng tiền duyên dáng, ánh mắt rạng rỡ khiến cảnh vật xung quanh cũng thấy tươi đẹp.

Sở Y Y nhìn Vân Nhiễm ngạc nhiên mở miệng: “Trường Bình?”

Tiểu công chúa không có ấn tượng với Vân Nhiễm, lúc nàng rời kinh, nàng ta mới có bốn tuổi, hiện tại cũng chỉ có bảy tuổi.

Nàng mở to mắt nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, thấy nàng nhẹ nhàng cởi bỏ băng bó, lấy một ít dược đi ra bôi cho Sở Y Y sau đó băng bó lại, cuối cùng vỗ vỗ.

“Tốt rồi, tiểu công chúa không cần lo lắng, cũng không cần thỉnh thái y.”

Phía sau công chúa An Nhạc nhìn Sở Y Y chần chừ lên tiếng: “Thật sự có tác dụng sao?”

Vân Nhiễm đứng dậy nhìn An Nhạc: “Đây chính là kim sang dược tốt nhất, đừng nói là trầy da, cho dù là vết thương bị đao chém cũng không có vấn đề gì.”

Sở Y Y vừa nghe thấy liền cao hứng mặt mày hớn hở nhìn Vân Nhiễm: “Cám ơn ngươi Trường Bình, các nàng không có việc gì rồi.”

Vài cung nữ vừa nghe lập tức quỳ xuống hướng Vân Nhiễm tạ ơn: “Tạ quận chúa Trường Bình.”

“Được rồi đứng lên đi, tuy không cần mời thái y, nhưng các ngươi cũng cẩn thận chút đừng để Thái Hậu phát hiện, nếu không sẽ không hay, hơn nữa chuyện hôm nay cũng không được nói ra ngoài.”

“Ân, chúng nô tỳ đã rõ.”

Vài cung nữ đứng dậy, công chúa An Nhạc cũng không nói gì thêm nhìn vài cung nữ phân phó: “Mang tiểu công chúa trở về đi, ra ngoài lâu quá thái hậu sẽ hỏi tội.”

“Ân,” Cung nữ dẫn theo Sở Y Y rời đi, được vài bước Y Y bỗng chạy lại nắm tay Vân Nhiễm ngẩng đầu hỏi: “Trường Bình, ta có thể làm bằng hữu với ngươi không?”

Vân Nhiễm bật cười, tiểu nha đầu này thật thú vị, gật đầu: “Được, về sau ngươi chính là bằng hữu của ta.”

“Tốt rồi,” Sở Y Y gật đầu, ngoắc tay ý bảo Vân Nhiễm cúi xuống, nàng ôm chầm lấy Vân Nhiễm hôn chụt một cái lên mặt sang sảng mở miệng: “Đây là đánh dấu, chúng là là bằng hữu tốt.”

Sở Y Y vui vẻ chạy đi, như con bướm bay lượn, phía sau cung nữ chạy đuổi theo hô: “Công chúa, ngươi chậm một chút, cẩn thận a.”

Phía sau Vân Nhiễm nhìn tiểu cô nương đang chãy xa, không khỏi sờ lên mặt, có chút tủi thân.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận